Đôi bạn nối khố - Chương 21
Ảo não làm việc tới tận tối, đến lúc gần tan ca, tâm trạng của An Nhiên lại một lần nữa rơi xuống cực điểm khi nhìn thấy một bóng người khá quen từ ngoài bước vào.
- Trung Phương à ~ lâu quá mới gặp cậu nha, tưởng cậu tìm được nơi nào vui hơn ở đây rồi chứ!
Vũ Lý Quyên vừa thấy gã thì lập tức đôi mắt sáng rỡ lên như gặp được thần tài, hồ hởi bước tới. Còn Đào Trung Phương thì vẫn giữ nguyên vẹn trên khuôn mặt là nét thư sinh nho nhã, nhưng sâu trong ánh mắt kia lại hàm ẩn những thứ vô cùng đen tối, đáng sợ.
- Tôi thì có thể đi đâu chứ, nhưng mỗi lần ghé qua thì đều chẳng thấy chị... - Gã nhìn Vũ Lý Quyên cười nói.
- Ấy, thế à? Lúc này chế hay sang biên giới đánh bài, mới hôm qua thua hết mấy chục triệu, vừa nghĩ vẫn còn thấy ấm ức, lần sau nhất định phải thắng lại gấp đôi mới được... - Trong mắt Vũ Lý Quyên bấy giờ chỉ có thứ duy nhất, đó chính là tiền!
An Nhiên đứng từ xa nhìn hai người bọn họ, trong lòng có chút chế giễu. Một lúc sau, một bồi bàn dẫn Đào Trung Phương đã đi vào phía trong, Vũ Lý Quyên mới từ tốn bước lại gần cậu, nói:
- Mày quen Đào Trung Phương à?
An Nhiên chăm chú lau chùi ly tách, không nhìn mụ ta, đáp thản nhiên:
- Học cùng trường, mà có gì không?
- Cậu ta vừa cho gọi mày!
- Tưởng đây là lầu xanh chắc, muốn chọn "cô nương" nào thì chọn sao?
- Đừng có trả treo nữa, mang chai Hennessy VSOP vào trong phòng VIP3!
An Nhiên đặt chiếc ly trên tay xuống, không cam chịu nhìn lên Vũ Lý Quyên.
- Chuyện gì đây? Sao người mang rượu vào lại là tôi? Không phải tên Odie kia sao?
- Tao cũng đang thắc mắc, từ lúc Odie vào làm thì đương nhiên nó phụ trách, nhưng không hiểu sao Đào Trung Phương lại kêu đích thân mày mang vào! Mà mày nhiều lời quá rồi đó, còn không mau đi đi!!
An Nhiên liếc nhìn mụ ta một cái sau đó không mấy cam lòng bước tới chỗ quầy bar lấy rượu. Jim đứng phía trong, nhìn cậu mà ý tứ cười.
- An Nhiên, tên đại thiếu gia nhà họ Đào kia là mối lớn của Odie, xem ra cậu phước lớn rồi, hay là ...
- Hiểu ý anh rồi, nhưng tôi không phải dạng đó đâu! Vả lại tôi biết rõ trong đầu tên đó đang muốn gì, gã chắc chắn là đang vô cùng háo hức chờ tới ngày được đè tôi, chơi đến khi nào tôi chịu cầu xin và xóa hết số ảnh!
An Nhiên vừa lấy rượu liền rời đi, bỏ mặc lại Jim vẫn nhìn theo bóng cậu mà ngờ nghệch ra không hiểu chuyện.
**
Dãy phòng VIP nằm ở tầng hai, lúc An Nhiên mang khai rượu bước vào phòng số 3 thì đã thấy Đào Trung Phương ngồi trên sofa nghịch mồi lửa. Gã ngước lên nhìn cậu, cứ như thế mà nhìn tới tận lúc An Nhiên đặt khai xuống bàn, thủ tục nói:
- Quý khách có cần kiểm tra rượu không?
Đào Trung Phương trông càng thản nhiên đáp:
- Không cần!
An Nhiên lại tiếp tục rót rượu vào ly, xong, cậu cầm khai giấu vào sau lưng, máy móc cúi người chào trước khi rời khỏi phòng. Nhưng vừa quay đi được một lúc thì Đào Trung Phương lại lên tiếng:
- Em chưa đóng tiền học phí?
An Nhiên giả vờ như không nghe, tiếp tục bước đi.
-Xem ra nhà em thực sự là rất nghèo?
Tới bước đường này, An Nhiên có muốn giả vờ cũng không được. Cậu quắt mắt nhìn về phía Đào Trung Phương sau đó nghiến răng nói:
- Giàu nghèo gì thì kệ mẹ tôi! Suốt ngày anh cứ soi mói gia cảnh người khác như vậy không chán sao?
Đào Trung Phương phì cười sau đó liền cầm ly rượu màu vàng nâu sóng sánh trên tay, nhấp một ngụm.
- Chỉ muốn cho em nhận ra sớm sự khác biệt, khoảng cách thực sự giữa người giàu và kẻ nghèo.
- Anh rãnh ruồi quá ha, chuyện đó có liên quan tới kinh tế nhà anh à?
- Hay là tôi cho em mượn tiền?
An Nhiên cười khẩy một cái, lập tức bước đi.
- Em đừng hiểu lầm, cái này không phải là khinh thường. Theo như tôi suy đoán thì đoạn video mà Triệu Tuyển giữ quan trọng là bởi vì nó có thể khiến em bị đuổi học, nhưng nếu ngày mai em không nộp học phí nữa thì chắc chắn một điều là em sẽ lập tức bị tống cổ. Tới đó, đoạn video đối với em cũng không có ý nghĩa nữa, biết đâu chừng em buồn chán mà đi tung mấy bức ảnh của tôi khắp nơi thì sao?
An Nhiên nghe thấy thì sững người, Đào Trung Phương chẳng khác nào đang "vẽ đường cho hươu chạy" vì thực chất cậu cũng chưa từng nghĩ tới trường hợp này, dùng lí do đó để vay tiền từ núi vàng họ Đào này. Nhưng ngẫm nghĩ lại, cầm trên tay tiền vay từ Đào Trung Phương thì An Nhiên lại càng ăn không ngon ngủ không yên, nhưng nếu thực sự không có tiền đóng học phí vào ngày mai, An Nhiên đành phải nói lời tạm biệt với giấc mơ đại học rồi. Vào thế bí, nghĩ cách nào cũng không thông được, não cậu như muốn "tháo xoắn".
Vừa lúc đó, Đào Trung Phương không biết từ khi nào đã đứng sau An Nhiên, cả người gã đều ép vào lưng cậu. Một làn hơi thở nóng rực phả vao gáy cậu, kèm theo tiếng thủ thỉ:
- Thế nào hả? Tôi đoán, có chết em cũng không nhờ Thiệu Đăng giúp đỡ lần nữa, cũng chính vì cái lòng tự trọng không đáng xu nào của mình!
An Nhiên cụp mi, thực sự cậu đã nghĩ như vậy, cậu không muốn cái gì mình cũng phải phụ thuộc vào Nghiệp Thiệu Đăng, nhất là về vấn đề tiền bạc. Từ nhỏ tới lớn, mọi vấn đề về kinh tế hắn đều giúp cậu, giúp cả gia đình cậu, tới tận giờ phút này, An Nhiên không muốn là người lúc nào cũng dựa dẫm vào người bạn thân của mình. Điều đó làm cậu có suy nghĩ mình đang lợi dụng Nghiệp Thiệu Đăng vậy, cảm giác đó thật sự, thật sự không mấy dễ chịu.
An Nhiên siết chặt lấy hai bàn tay, cậu bước về phía trước giữ khoảng cách với Đào Trung Phương sau đó quay lại nhìn gã, gương mặt hiện lên biểu cảm quả quyết:
- Cái này là anh tự nguyện cho tôi mượn, không có tiền lời đâu!
Đào Trung Phương cười đểu.
- Đương nhiên!
----
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro