Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Phần 9 : Chìa khóa

9. Màn thứ chín: Chìa khóa...

Đáp án của Lăng Lang dường như trong dự đoán của người đại diện, hắn không cảm thấy ngờ, chỉ khẽ gật đầu.

-Lần này tôi có thể gặp ông ấy không?

Người đại diện lộ vẻ khó xử đứng im.

-Gặp ông ấy một lần khó khăn như vầy à?

Người đại diện cười cười làm lành.

-Cậu cũng biết, trên đời này không có ai gặp được ngài Mạc.

-Tôi biết rồi, – Lăng Lang đổi chủ đề, -Chuyện lần trước bảo anh làm thế nào rồi?

-Chuyện gì? – Người đại diện giả ngu.

Lăng Lang cũng không nói, hai người cứ giằng co như vậy, cuối cùng người đại diện không chịu được nữa.

-À chuyện cậu bảo nhận quảng cáo hả, – người đại diện nhìn trời, -Còn chưa có tin.

-Nửa năm rồi, một case quảng cáo cũng không nhận được? – Lăng Lang cười lạnh, -Diễn viên tôi đây thật là thất bại.

-Sao cậu lại nghĩ như vậy chứ, – người đại diện vội vàng vuốt đuôi anh, -Không phải không nhận được, là không có ai mời được, mọi người nghe catxe xong đều bị dọa chạy.

-Vậy thì hạ giá.

-Sao làm thế được! – Người đại diện kiên quyết phản đối, -Đây không chỉ là vấn đề phí quảng cáo, điều này liên quan đến giá thân thể cậu!

Lăng Lang im lặng, người đại diện kiên nhẫn khuyên anh.

-Cậu xem, từ lúc cậu xuất đạo đến giờ, suốt mười năm không nhận được một lần quảng cáo...

-Cho nên bây giờ muốn thử một lần cũng không được?

-Việc quay quảng cáo này không có chút giá trị nghệ thuật nào, vừa mệt mỏi lại nhàm chán, còn phải để ý thái độ của chủ nhãn hàng, quả thật không hợp với cuậ.

Thấy Lăng Lang lại im lặng, người đại diện chỉ phải tung tất cả vốn liếng, vừa dùng tình vừa dùng lý.

-Cậu bây giờ không lo ăn không lo mặc, catxe đóng phim tiêu không hết...

Lăng Lang ngắt lời hắn.

-Có lẽ anh là người đại diện duy nhất trên đời tìm cách ngăn nghệ sĩ của mình nhận quảng cáo.

Người đại diện cười xấu hổ.

-Thực ra tiền lương của anh không phải lấy từ thu nhập của tôi đi.

-Điều này...

Ánh mắt Lăng Lang sắc bén khiến người đại diện không thể lảng tránh, hai người im lặng nửa ngày, người đại diện chỉ đành thừa nhận.

-Cậu nói đúng, như cậu đã đoán, ông chủ trước của tôi là ngài Mạc, giống như cậu, ký với Diệp thị chỉ là ngụy trang, nhưng...

Hắn đi vòng vòng trong phòng.

-Nhiều năm trôi qua, vì giữ hình tượng cao ngạo này của cậu, cậu có biết tôi đã bỏ ra bao nhiêu không? Tôi đẩy cho cậu bao nhiêu phỏng vấn, ngăn bao nhiêu phóng viên, bất kể hoạt động gì, cậu không muốn đi nói một tiếng là có thể không đi, trong giới cậu muốn đắc tội ai thì đắc tội, trong mười năm các nhãn hiệu đến tìm cậu làm người phát ngôn bị tôi từ chối có thể quấn năm vòng trái đất!

Hắn kích động hất tay.

-Tôi vất vả bao nhiêu vẽ cậu thành hình tượng này, bây giờ cậu lại nói với tôi muốn nhận quảng cáo?

Người đại diện đặt mông ngồi xuống cạnh Lăng Lang.

-Năm đó, ngài Mạc chỉ định tôi theo cậu chính vì có thể để cậu muốn làm gì thì làm trong giới này, không cần bán mình, không cần bán tiếng cười, không cần bán quảng cáo, gì cũng không bán!

-Bây giờ, tuy ngài Mạc không trả tiền sinh hoạt cho cậu nữa, nhưng tiền tiết kiệm với thu nhập của cậu cũng đủ cho cậu tiêu dùng, căn bản không cần phải ra ngoài làm việc này.

-Nghe tôi một câu, cậu cứ duy trì hình tượng của mình là được rồi, những thứ khác để tôi sắp xếp, ok? – Giọng người đại diện thấp xuống, -Huống chi, dù bây giờ cậu đi quay quảng cáo, ngài Mạc cũng sẽ không đến ngăn cậu đâu, cậu vẫn không thể gặp được ông ấy.

Lăng Lang nhắm mắt ngửa về sau.

-Vậy bây giờ anh còn làm cho ông ấy không?

-Không, – người đại diện lắc đầu, -Lúc hợp đồng của ngài Mạc với cậu đến hạn, cũng cùng tôi chính thức chấm dứt hợp đồng.

-Anh chưa từng gặp ông ấy lần nào?

-Chưa, mỗi lần chúng tôi đều liên hệ qua điện thoại.

Trong phòng im lặng rất lâu, giọng Lăng Lang lại vang lên.

-Tôi chỉ muốn đứng trước mặt ông ấy nói lời cảm ơn thôi, ngay cả như vậy cũng không được?

Không có trả lời, chỉ có tiếng thở dài liên tục của người đại diện, hoàn toàn cắt đứt hy vọng của anh.

Trợ lý ngồi trong xe ăn khoai tây chiên, đợi người đại diện trong nhà Lăng Lang ra.

Ngoài người đại diện, không có ai được vào nhà Lăng Lang, ngày cả trợ lý thân thiết như cô cũng không ngoại lệ.

Trợ lý đọc xong một quyển tạp chí, ăn hết hai gói khoai tây chiên, lúc đang xé gói thứ ba người đại diện mới mở cửa ghế lái lên xe.

-Sao hôm nay lâu vậy?

Người đại diện lầm bầm.

-Hai đại diện, một người cũng không dễ hầu hạ.

-Hai người? – Miệng trợ lý còn nhai khoai tây chiên, Hai người nào?

Người đại diện vừa muốn khởi động xe bỗng nhớ ra một chuyện, buông dây bảo hiểm nghiêng người.

-Tấm hình trong xưởng phim có phải cô tiết lộ ra không?

Trợ lý đánh mắt ra ngoài cửa sổ.

-Ai da thời tiết hôm nay thật đẹp.

Lăng Lang đi đến một căn phòng khác trong nhà, căn phòng này trống rỗng, chỉ có một màn hình tinh thể lỏng trơ trọi treo trên tường, trên kệ bên cạnh đặt một bình hoa, trong bình cắm hai bông hoa hướng dương.

Anh đến vị trí chính giữa quỳ xuống, qua mười năm động tác này nghiễm nhiên trở thành một thói quen, như một nghi thức cố định.

Anh biết khi anh quỳ ở đây ngài Mạc sẽ nhìn thấy từng cử động của anh qua tv, mà máy quay của đối phương vĩnh viễn chiếu vào hình vẽ hoa hướng dương trên bàn, ngay cả giọng nói cũng được xử lý qua máy biến âm. Người đại diện nói đúng, trên đời này không có ai biết mặt thật của ngài Mạc.

Trong giới này không ai không biết ngài Mạc, mỗi người đều vọng tưởng được gặp ông ấy một lần, một câu của ngài Mạc nặng hơn mọi quy tắc ngầm. Bao nhiêu người không sờ được bóng dáng của ngài Mạc, có thể mỗi tuần nói chuyện video với ngài Mạc một lần, Lăng Lang đã rất may mắn rồi.

Nhưng điều ấy cũng đã là chuyện nửa năm trước.

-Ngài Mạc.

Không có đáp lại, nhưng giọng của đối phương đã mọc rể nảy mầm trong lòng anh từ lâu.

— cậu đã đến rồi.

-Tôi nhận phim của ngài.

— rất tốt.

-Nhưng tôi rất sợ...

— cậu đang sợ cái gì?

-Tôi sợ người kia.

— không phải cậu sợ người kia, thứ cậu sợ là dục vọng trong lòng cậu.

— ước định của chúng ta đã chấm dứt, cậu bây giờ được tự do.

Một khoảng im lặng.

-Tôi có thể dùng thứ ấy không?

— đương nhiên, đây cũng là tự do của cậu.

Lăng Lang vào phòng ngủ, mở két sắt ở đầu giường, lấy một hộp sắt bị khóa sau đó mở ra, bên trong đặt song song chín cái hộp lớn nhỏ khác nhau, Lăng Lang tiện tay lấy một cái trong đó.

Năm đó lúc anh nhận gói hàng ghi tên ngài Mạc từ tay nhân viên chuyển hàng, bên trong chỉ là một cái trong đó.

Từ đó về sau mỗi năm ngài Mạc đều gửi cho anh một cái, liên tục chín năm, mỗi năm kiểu dáng đều khác nhau, chỉ trừ năm cuối cùng. Năm ấy, Lăng Lang nhận được là tự do.

— ngài có ý gì?

Ngày đó lần đầu tiên anh nghe được giọng ngài Mạc trong điện thoại – xuyên qua máy biến âm.

— tôi muốn bao dưỡng cậu, kỳ hạn là mười năm.

— đừng đùa.

— cậu yên tâm, tôi sẽ không chạm vào cậu, cũng sẽ không cho phép người khác chạm vào cậu, tôi sẽ bảo vệ cậu, không ai có thể bắt buộc cậu.

— tôi sẽ giúp cậu quét sạch mọi chướng ngại trên đường, cho cậu chuyên tâm làm chuyện mình muốn làm, giúp cậu đặt được đỉnh cao trong sự nghiệp.

— điều kiện của ngài là gì? Và tại sao lại muốn cho tôi thứ này?

— thứ tôi đưa cho cậu không phải muốn cậu đeo nó, tôi muốn dùng nó để cậu nhớ kỹ, cậu là người của ai.

— nó khóa không phải thân thể cậu, mà là tâm của cậu. Trong mười năm này, tôi muốn cậu thủ thân như ngọc vì tôi, ngay cả trong lòng cũng không thể có ai khác.

— đây chính là điều kiện của tôi, cậu hiểu không?

Từng đoạn chuyện cũ tái hiện trong lòng Lăng Lang, khi thoát khỏi hồi ức thứ trong tay đã bị anh dùng cồn lau đi lau lại mấy lần rồi.

Quà ngài Mạc tặng cho Lăng Lang, anh vẫn chưa dùng dù một lần.

Chúng khóa lòng anh suốt mười năm, hiện tại rốt cuộc muốn phát huy chức năng cơ bản rồi.

-Đàn anh, đến ngồi đây đi. – Phong Hạo vui vẻ chỉ vào chỗ trống bên cạnh, địa điểm quay phim lần này ở một hòn đảo trên Thái Bình Dương, đoàn phim bao cả một chiếc máy bay qua đó.

Lần này Lăng Lang lại không từ chối, cất hành lý rồi thoải mái ngồi xuống cạnh Phong Hạo.

-Thời gian này lại xin chỉ giáo nhiều hơn.

-Cũng vậy.

Phong Hạo nhoài qua.

-Đàn anh đọc kịch bản chưa? Bộ phim này quả thực là viết theo khuôn mẫu của đàn anh đấy.

Lăng Lang tỏ vẻ bình tĩnh.

-Tôi nói rồi, tôi sẽ không để cậu bắt được nhược điểm nữa.

Thái độ Phong Hạo rất chân thật.

-Như vậy chúc đàn anh thành công chiến thắng bản năng của mình. – hắn hạ giọng, -Tôi rất là mong chờ cuộc sống trong ngục với đàn anh đấy.

Rầm —

Lăng Lang bị đẩy mạnh vào song sắt tạo ra tiếng vang lớn, giám ngục cách đó không xa chỉ coi như không nghe thấy. Trong ngục giam bao trùm toàn bộ là hắc ám này, dù là sự kiện bạo lực gì đều được ngầm đồng ý, dù có mạng người cũng bỏ bớt một tai họa cho nhân gian.

Hai bạn ngục kéo Lăng Lang lại rồi liên tục đấm đá, cho đến khi thấy tạm được mới xách Lăng Lang dưới đất lên, bắt quỳ xuống trước mặt Phong Hạo.

Không biết có phải vì liên tục diễn nhân vật phản diện hai lần không, mà Phong Hạo với khuôn mặt sáng sủa lại định hình vào một hình tượng, lần này lại diễn một nhân vật ác bá trong tù.

Thợ trang điểm đặc biệt hóa trang cho Phong Hạo thành người trung niên, khóe mắt còn điểm thêm ít nếp nhăn. Lăng Lang lại thấy không cần thiết, diễn xuất của Phong Hạo cũng có thể làm người ta bỏ qua tuổi của hắn.

Nghĩ đến điểm này, Lăng Lang lại nhớ bài luận vẻ mặt anh làm năm đó, ngay người từng kiên trì như mình cũng sinh ra thành kiến với hình tượng của Phong Hạo trong lần đầu tiên nhìn thấy hắn.

-Mới tới đây thì phải để mày biết rõ quy củ nơi này của bọn tao, dập đầu ba cái với lão đại, liếm sạch sẽ giày của lão đại, sau này sẽ là người một nhà, nếu xảy ra chuyện gì có lão đại bảo kê cho mày. Nếu không... – Đám bạn tù cười ầm lên.

Đầu Lăng Lang bị hai người đè mạnh xuống, anh chỉ có thể ra sức ngẩng nhìn Phong Hạo. Phong Hạo im lặng ngồi ở đó, vẻ mặt lạnh lùng, ánh mắt nhìn anh như đang nhìn rơm rác con sâu cái kiến. Trong lòng Lăng Lang khẽ động, hạ thể bỗng nhói từng cơn đau đớn.

Bạn tù ép đầu Lăng Lang ngày càng thấp, gần như muốn đụng vào giày Phong Hạo, Lăng Lang giật thót hét lên.

-Thả tôi ra, tôi có lời muốn nói!

Bạn tù nhìn Phong Hạo, Phong Hạo hất cằm, tay hai người hơi thả lỏng.

Lăng Lang ngẩng đầu, không chút cố kỵ nhìn thẳng Phong Hạo.

-Anh thả tôi, tôi có giá trị lợi dụng.

Hai bạn tù nghe vậy cười to, ngay cả khóe miệng Phong Hạo cũng kéo ra một đường cong mờ nhạt.

-Nói thử xem, màu có giá trị lợi dụng gì? – Phong Hạo không nhanh không chậm hỏi.

Giọng Lăng Lang vô cùng kiên định.

-Tôi có thể dẫn các người ra ngoài.

-Well done! – Đạo diễn Dương rất hài lòng với biểu hiện của hai người.

Phong Hạo đỡ Lăng Lang lên, ghé vào tai anh nói.

-Hôm nay đàn anh biểu hiện không tệ.

Lăng Lang vờ như không hiểu lời hắn nói, đi thẳng về phòng hóa trang lấy đồ. Điều kiện trên đào không bằng đất liền, phong có hạn, dù là người nổi tiếng như Lăng Lang cũng chỉ có thể dùng chung phòng nghỉ với Phong Hạo.

Buổi sáng lúc ra ngoài, Lăng Lang lo nhân viên vệ sinh động lung tung vào đồ của mình nên cầm theo cả chìa khóa, giấu kín trong bàn trang điểm của mình. Bây giờ anh muốn tranh thủ trước khi người khác trở về lấy chìa khóa đi, mà khi anh trở về phòng nghỉ, trong cái hộp vốn để chìa khóa đã trống không.

Lăng Lang toát mồ hôi lạnh, lật tung bàn trang điểm cũng không tìm thấy bóng dáng chìa khóa.

Không thấy chìa khóa! Tại sao có thể như vậy? Chân tay Lăng Lang lạnh ngắt, cảm thấy khủng hoảng vô cùng.

-Đàn anh, anh đang tìm cái gì? Có phải cái này không? – Phong Hạo im lặng xuất hiện sau lưng anh.

Lăng Lang quay ngoắt người lại, chỉ thấy Phong Hạo kẹp thứ anh muốn tìm giữa hai ngón tay. Anh duỗi tay muốn bắt, không ngờ động tác của Phong Hạo còn nhanh hơn anh, tay giật lại nắm chìa khóa trong bàn tay.

-Đưa tôi! – Lăng Lang không còn vẻ điềm tĩnh như trước.

-Không không, – Phong Hạo từ chối, -Tôi đã nói rồi, nếu bắt được nhược điểm của đàn anh tôi sẽ không như trước.

-Đây chỉ là một chiếc chìa khóa thôi.

-Chỉ là chiếc chìa khóa sao? Vậy, đàn anh cần gì phải kích động như vậy?

-Chiếc chìa khóa kia rất quan trọng với tôi. – Lăng Lang cố gắng khống chế cảm xúc của mình.

-Vậy sao? Quan trọng đến mức nào? – Phong Hạo xòe tay, -Chiếc chìa khóa rất lạ, tôi cũng rất tò mò, đàn anh mang đến rốt cuộc là 3000, hay là 6000?

Mặt Lăng Lang thoắt cái trắng bệch.

Phong Hạo đưa chìa khóa đến bên miệng nhẹ hôn một cái, lúc mở mắt ra nghiễm nhiên đã thành tư thế khác.

-Muốn lấy về không? Tối nay tới phòng tôi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro