Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Phần 4 : Lễ Misa


4. Màn thứ tư: Lễ Misa...

Ngay trong nháy mắt cậu ta xoay người Lăng Lang đã có ảo giác Phong Hạo với hình tượng nhân vật trong phim trùng lặp, cảm giác áp lực ngột ngạt tràn ngập trong không khí thậm chí còn lớn hơn trong phim.

Cảm giác này chỉ kéo dài trong nháy mắt là biến mất, nhanh đến mức Lăng Lang gần như ngỡ rằng mình nhìn nhầm.

Phong Hạo lại quay về bản mặt cười hì hì lúc trước.

-Tôi đã từng nói mình là fans của học trưởng mà, xem đi không lừa anh nhé.

Lăng Lang nhìn chằm chằm vào hắn, muốn tìm ra sơ hở trên nụ cười hoàn mỹ kia.

-Sao cậu lại có tấm hình này?

Phong Hạo ngẩng đầu nhìn ảnh chụp Lăng Lang trên tường.

-Bởi vì tấm này là tôi chụp được.

-Cái gì?

-Phụ trách chụp ảnh hôm diễn kịch là một sư huynh cùng câu lạc bộ với tôi, nhưng anh ta tạm thời có việc không đi được nên nhờ tôi đi thay, – Phong Hạo lướt qua Lăng Lang đến trước tấm ảnh, -Hơn nữa tôi còn phải cảm ơn vị sư huynh kia ấy, nếu không phải anh ta tôi cũng không biết anh.

Đôi mắt Lăng Lang sầm xuống.

-Lúc ấy ảnh chụp diễn rất nhiều, vì sao cố tình muốn chọn tấm này?

-Bởi vì tấm này là đẹp nhất, – Phong Hạo giơ tay miết ngón tay theo đường dây thừng trên người Lăng Lang, từ từ ma xát tấm ảnh, -Học trưởng không cảm thấy ư? Vẻ mặt trong giây phút cuối đời này của anh là sinh động nhất, dù ngắm bao nhiêu lần đều làm người ta mê muội...

Giọng nói trầm thấp của Phong Hạo rơi vào tai Lăng Lang, lại khiến anh không rét mà run.

Lăng Lang cúi đầu.

-Tôi về đây.

Phong Hạo xoay người.

-Tôi đưa anh về.

Phong Hạo lái xe đưa Lăng Lang về nhà.

-Có thể mạo muội xin số điện thoại riêng của anh không?

Hai người đã hợp tác xong một bộ phim, một người còn vừa xem phim trong nhà một người khác, yêu cầu này theo lý thì không quá đáng.

-Xin lỗi, – Lăng Lang quả quyết từ chối, -Số điện thoại của tôi rất ít cho người khác, nếu có việc tìm tôi có thể liên hệ với người đại diện.

-Vậy à, – Phong Hạo cũng không hề phiền não, -Được rồi, như vậy học trưởng ngủ ngon.

-Tạm biệt.

Phong Hạo đưa mắt nhìn Lăng Lang vào nhà, cũng không lập tức lái xe đi mà ngồi im trong xe một lúc, sau đó mở cửa xuống xe.

-Xuất hiện đi.

Một người chậm rãi bước ra từ góc tường, là người đại diện của Lăng Lang.

Phong Hạo nhìn thấy là hắn, lập tức đổi một nụ cười lễ phép.

-Hóa ra là anh, xin lỗi, tôi còn tưởng là cẩu tử.

-Từ trước đến giờ, còn chưa một cẩu tử nào biết địa chỉ nhà Lăng Lang.

-Thật không? – Phong Hạo cười rất vui vẻ, -Xem ra tôi may mắn hơn cẩu tử.

Ánh mắt người đại diện nhìn hắn không hiểu sao lại có vẻ phòng bị.

-Tôi theo Lăng Lang lâu như vậy, đến giờ chưa từng thấy cậu ta đến nhà người khác, càng chưa từng thấy có người có thể đưa cậu ta về tận cửa nhà.

-Nói như vậy tôi nên cảm thấy cực kỳ vinh hạnh?

-Có lẽ nói thế này rất thất lễ, nhưng hình tượng của Lăng Lang trước công chúng cực kỳ sạch sẽ, chưa từng có scandal. Dù là khác phái hay là đồng tính, tôi không hi vọng trên truyền thông xuất hiện bất cứ phỏng đoán thất thiệt nào, cậu hiểu ý tôi chứ? – Người đại diện nghiêm mặt nói.

Phong Hạo mỉm cười, hắn đến trước mặt người đại diện đặt tay phải lên bả vai đối phương.

-Người đại diện không muốn nghệ sĩ của mình có scandal, điểm ấy không có gì đáng trách, nhưng nếu ngay cả việc hẹn hò của nghệ sĩ bình thường cũng muốn nhúng tay thì có vẻ hơi nhiều chuyện.

Người đại diện nhíu mày.

Phong Hạo đút tay vào túi quần.

-Tôi rất ngạc nhiên, quan hệ của anh với học trưởng thực sự chỉ đơn giàn là người đại diện với nghệ sĩ ư? So với người đại diện, anh nhìn qua càng giống là... người giám hộ của anh ấy?

Phong Hạo vừa nói xong cũng lắc đầu phủ nhận.

-Không thể, học trưởng đã là người trưởng thành rồi, như vậy là... – Hắn hứng thú quan sát phản ứng của đối phương, -Người giám thị?

Người đại diện nhướng mày, hắn bỗng hiểu ra người trước mặt này dường như không vô hại như vẻ ngoài, chẳng lẽ hắn tiếp cận Lăng Lang là có mục đích?

Bên này hai người vẫn đang ngấm ngầm đối đầu, mà bên kia Lăng Lang đã mặc cả áo khoác ngã xuống giường, mà trên tủ đầu giường không xa bày một khung ảnh, trong khung là ảnh chụp chung của toàn bộ nhân viên trong tổ kịch 'anh hùng bất tử'.

Lăng Lang nhìn chằm chằm vào ảnh một lúc, đứng dậy mở khung ảnh ra, một tấm hình khác kẹp giữa ảnh tập thể và khung ảnh rơi xuống, không phải cái nào khác mà chính là bức treo ở nhà Phong Hạo.

Nhặt tấm ảnh rơi trên giường, suy nghĩ của Lăng Lang cũng trôi dần về thời học sinh trẻ trung.

-Cái gì? Cậu muốn diễn nam chính? – Đạo diễn kịch bản, đồng thời cũng là bạn thân của Lăng Lang ngạc nhiên hỏi.

'Anh hùng bất tử' là một vơ kịch nói có đề tài kháng Nhật, kể về một sinh viên đấu tranh với bè lũ tay sai và quân xâm lược, một ngày trước khi quân Nhật đầu hàng thân phận của cậu bại lộ, dùng máu tươi tấu lên khúc ca khải hoàn mừng kháng chiến thắng lợi.

-Tôi cảm thấy mình có thể điều khiển tốt nhân vật này.

-Không phải tôi không tin năng lực của cậu, mà là... – Ban thân nhíu mày vung tay nửa ngày, -Cậu xem, trong tất cả các tác phẩm điện ảnh hay truyền hình, chỉ cần xuất hiện nhân vật kiên cường kiểu này có ai không phải dáng người khôi ngô, mặt mũi góc cạnh, mày rậm mắt to, vẻ mặt cương trực? Cậu nhìn cậu xem, có điểm nào phù hợp?

Lăng Lang không thể không thừa nhận.

-Quả thực, mỗi người đều có một vẻ mặt cố định, kiểu mặt gì là người tốt, kiểu mặt gì là người xấu. Nhưng một diễn viên thành công mới có thể làm người xem bỏ qua tướng mạo của hắn, thậm chí khiến người xem cho rằng, mặt như vậy thì là người tốt, mặt như vậy lại là người xấu, dù có phá vỡ nhận thức trước đây.

Bạn thân bị anh thuyết phục, cả gan thử cho Lăng Lang diễn nam chính, kết quả lại lấy được thành công không tưởng. Vở kịch kia gây được tiếng vang cực lớn trong phạm vi trường, Lăng Lang cũng vì vậy mà được người tìm kiếm ngôi sao đến tận trường, từ đó về sau chính thức bước vào giới showbiz.

Lăng Lang khi còn bé, mỗi lần trên tv xuất hiện phim đề tài chiến tranh diễn đến cảnh tù binh bị kẻ địch trói gô sẽ xem cực kỳ chăm chú mê mẩn, thậm chí còn thay chính anh vào. Lúc chơi trò công an bắt cướp với bạn, người khác đều đòi làm công an, chỉ có anh chủ động yêu cầu làm cướp.

Dần dần, anh phát hiện hứng thú của mình hoàn toàn khác với những nam sinh cùng tuổi, sách báo có hình mỹ nữ trần truồng không làm anh hứng thú, ngược lại những bộ phim có cảnh trói tra tấn kia lại làm anh hưng phấn vô cùng.

Trong tuổi thanh xuân của anh, mỗi một lần mộng tinh đều có liên quan đến cưỡng chế, khi đó internet còn chưa phổ biến rộng rãi như bây giờ, tất cả cao trào của anh đều chỉ trong tưởng tượng.

Thời gian dần trôi, anh bắt đầu không thỏa mãn với những tưởng tượng này, dùng một cách anh có thể nghĩ đến bước ra bước đầu tiên – thi học viện điện ảnh, làm một diễn viên.

'Anh hùng bất tử' với Lăng Lang không chỉ là một kịch bản, mà là giấc mộng của anh lần đầu biến thành hiện thực.

Ngày công chiếu hôm ấy, là ký ức không bao giờ phai nhạt trong suốt cuộc đời anh. Bạn học phụ trách đạo cụ vì căng thẳng mà trói anh rất chặt, anh đứng trước ánh nhìn soi mói của mấy ngàn người trong hội trường ngẩng đầu ưỡn ngực đi về phía pháp trường, đồng thời cũng đi về cao trào của tinh thần.

Ký ức mười mấy năm trước trào vào đầu, Lăng Lang vô thức vươn tay vẽ theo hình dạng nút buộc trên ảnh, động tác bất giác trùng với đường đi Phong Hạo chạm đến, lúc phát hiện hành vi của mình, tay anh như bị điện giật.

Cảm giác quen thuộc này lần nữa bao trùm toàn thân anh, anh muốn thoát ra lại có tâm mà vô lực, chỉ có thể mặc cho bản thân mình chìm trong bể dục. Chỉ lúc này đây, trước mắt anh không ngừng thoáng hiện khuôn mặt Phong Hạo, không lái đi được.

-Lăng Lang, Lăng Lang? Anh ngẩn người cái gì đấy, đến lượt anh lên sân khấu rồi.

Lăng Lang tỉnh lại trong bủa vây tình dục.

-Lên cái gì?

-Đương nhiên là đài gia hình tra tấn, – một giọng nói nhẹ nhàng vang lên sát sau lưng anh.

-... Là ai? – Giọng nói này quen thuộc như vậy, mà Lăng Lang lại không nhớ nổi chủ nhân của nó.

Một tiếng cười khẽ thay câu trả lời.

Lăng Lang nhìn quanh bốn phía, diễn viên cùng bạn học hậu cần đi tới đi lui cạnh anh, nhưng anh vẫn không thể nào thấy rõ được mặt họ.

Cảnh tượng này quen thuộc như vậy, Lăng Lang cố gắng nhớ lại cuối cùng nhớ ra hôm nay là thời gian công chiếu kịch, nhưng cảm giác kỳ dị này là gì?

Song không để anh nghĩ nhiều, Lăng Lang phát hiện một sự thật khác khiến anh cảm thấy hoảng sợ.

-Đồ hóa trang của tôi đâu?

-Đồ hóa trang? Bây giờ tôi sẽ mặc cho anh, – giọng nói kia lại vang lên, dây thừng thô ráp quấn lên cổ anh, cánh tay bị cố định chặt sau lưng, dây thừng bấm sâu vào da thít cho anh gần như không thể hô hấp.

-Mặc rồi, thích không?

Không phải như vậy! Lăng Lang hò hét trong lòng, nhưng không thể bật ra nổi một âm tiết.

-Đi thôi, giờ biểu diễn của anh đến rồi, – giọng nói kia như có ma lực, Lăng Lang phát hiện anh không thể khống chế thân thể mình, bước từng bước lên sân khấu.

-Không... Không thể... – Bước thêm bước nữa sẽ lõa lồ trước mặt toàn bộ người xem trong hội trường, Lăng Lang dùng hết sức vất vả phản kháng.

-Vì sao không thể? – Màn sân khấu được vén lên một góc, -Anh xem, tất cả mọi người đang chờ anh, đừng để người xem đợi lâu.

Lăng Lang giãy giụa lắc đầu, lập tức có hai diễn viên mặc quân phục quân Nhật dùng sức lôi anh ra sân khấu, người dưới hội trường đồng loạt ngẩng đầu, mỗi gương mặt đều như bao phủ trong sương mù.

Lăng Lang đột nhiên giãy giụa kịch liệt.

-Thả tôi ra, để tôi xuống!

Anh ra sức muốn che đi thân thể mình, nhưng dù anh dùng sức thế nào hai tay đều không di chuyển, anh chưa bao giờ cảm thấy hoảng sợ như vậy, vô số ánh mắt rơi lên tấm thân lõa lồ của anh làm anh không còn chỗ nấp.

-Đừng sợ, – một bàn tay đặt lên trán anh, lăng lăng như bị điểm huyệt đột nhiên bất động, sau đó cả người dần thả lỏng.

-Đây không phải điều anh muốn ư, – cái tay kia trượt dọc một đường từ sống mũi bờ môi anh, nơi bị chạm đến run rẩy như điện giật, -Ở đây, ở đây, không phải nhanh như vậy đã có phản ứng sao?

Lăng Lang nhắm mắt lại, cảm nhận bàn tay trượt trên người mình từ một thành hai cái, sau đó là ba cái, bốn cái, cho đến khi là vô số cái, mỗi tấc trên người đều không thoát khỏi đụng chạm của chúng. Anh không thể không ngẩng đầu hít lấy từng hơi không khí, trái tim dường như đang nhảy lên trước mắt.

-Mở mắt ra, – giọng nói kia lại ra lệnh, -Hãy nhớ trách nhiệm của một diễn viên, dù là tình huống nào đều phải cho người ta nhìn thấy mặt tốt nhất.

Lăng Lang mở mắt, sương mù dưới sân khấu tan đi, gương mặt người xem dần trở nên rõ ràng, mỗi khuôn mặt đều không có biểu cảm, mỗi khuôn mặt đều giống như đúc.

Một tia sáng lóe lên, ngay sau đó lại một tia nữa, thời gian dần trôi đèn flash nhấp nháy liên tục, năm đầu tiên khi Lăng Lang thành ảnh đế, truyền thông đã cho anh tiếp đãi long trọng như vậy.

-Đừng, đừng chụp... – Lăng Lang há miệng, thỉnh cầu của anh yếu ớt bị vùi lấp dưới tiếng cửa chớp, ngay chính anh cũng không nghe rõ.

Giọng của người chụp ảnh chậm rãi vang lên như đang dưới sân khấu, lại như ở bên tai.

-Học trưởng không cảm thấy à? Vẻ mặt trong giây phút cuối đời này của anh là sinh động nhất, dù ngắm bao nhiêu lần đều làm người ta mê muội...

Giọng nói kia như một người đang thầm thì, thoáng cái như một đám người đang cùng nói, từ giữa sân khấu lan tỏa đến từng ngóc ngách trên sân khấu, lại dội ngược về, hình thành tiếng vang vĩnh viễn không kết thúc.

-Nào, đến lúc đọc lời thoại rồi.

Lăng Lang nghe thấy mình khàn khàn đọc lời thoại.

-Tôi đến đây, tôi sống, tôi chết đi... Mỗi người đều không chạy thoát vận mệnh như vậy...

-Các người sớm muộn có một ngày sẽ chết đi... Mà tôi, hôm nay, ở đây, đã tìm thấy... bất tử.

Đoàng —

Lăng Lang bị tiếng súng làm giật mình, toàn thân bị dọa toát mồ hôi lạnh, lại vươn tay sờ xuống dưới, quả nhiên chỗ đó đã nhầy nhụa ướt át.

Anh ổn định nửa ngày mới kéo hai chân nhức mỏi vào nhà tắm giải quyết hậu quả.

Nước ấm xối xuống cọ rửa sạch sẽ thân thể anh, dường như ngay cả bí mật không thể cho ai biết cũng rửa sạch. Bước ra nhà tắm, anh lại trở thành ảnh đế cao quý lạnh lùng xinh đẹp kia.

Anh quỳ gối lên vị trí hàng ngày, bắt đầu thú tội buổi sáng.

-Xin lỗi, ngày hôm qua tôi không tới.

— cậu đi đâu?

-Đến... nhà một diễn viên từng hợp tác.

— đã bao lâu cậu không đến nhà người khác rồi?

-Tôi không nhớ.

— vậy nhất định là một người đặc biệt.

Im lặng.

— lúc ấy hai người làm gì?

-Xem kịch, là tác phẩm thời đại học của tôi.

— ồ?

-Lúc xem video, tôi... – Hai tay Lăng Lang nắm chặt, -Tôi có phản ứng, lần đầu tiên xem cũng thế.

— hưng phấn à?

-... Đúng vậy.

— nói về người kia đi.

-Cậu ta rất nhiệt tình, rất tài hoa, rất... khiến tôi cảm thấy sợ hãi.

— bởi vì cậu ta làm cậu sinh xúc động tình dục?

-Đúng vậy.

— không chỉ một lần?

-Đúng vậy.

— vì vậy mà tự an ủi.

-Đúng vậy.

— lúc tự an ủi trong đầu hiện lên mặt cậu ta.

-... Đúng vậy.

— ghét cậu ta không?

-Không.

— thích cậu ta không?

Im lặng.

— hôm nay đến đây thôi.

Lăng Lang úp trán xuống đất, thành kính khấu đầu hành lễ.

Lâu sau anh đứng lên, ở trước mặt anh là một màn hình dùng cho hội nghị đen kịt. Không lâu trước đây còn có thanh âm vang lên từ bên trong, mà bây giờ, trong căn phòng trống rỗng chỉ có một mình giọng anh vang vọng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro