Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Phần 2 : Giao phong

2. Màn thứ hai: Giao phong...

Lăng Lang mở cửa ngăn nhỏ bỗng giật mình. Không biết là anh quá tập trung hay động tác của đối phương quá nhẹ mà anh không hề nghe thấy có người bước vào, cũng không biết hắn vào từ lúc nào, lại càng không biết hắn có nghe được gì không...

Người nọ đứng đưa lưng về phía anh, nhưng vẫn có thể nhìn rõ mặt hắn từ trong gương.

Hiển nhiên Phong Hạo cũng phát hiện ra anh, vội vàng quay người lại chào hỏi anh:

-Thầy Lăng.

Lăng Lang lắc đầu.

-Tôi không thích người khác gọi tôi là thầy.

-Vậy... Tiền bối? – Phong Hạo thử thăm dò.

-Gọi tên là được rồi.

-Như vậy sao được, thất lễ quá, – Phong Hạo có hơi khó xử, -A, nếu không tôi gọi thầy là học trưởng có thể chứ?

Lúc này Lăng Lang mới lần đầu tiên nhìn thẳng vào hắn.

-Tôi cũng là học sinh của học viện điện ảnh Hồ Sóc. – Phong Hạo hào hứng tự giới thiệu.

Hai người đã hợp tác suốt một tuần rồi nhưng đây là lần đầu tiên nói chuyện riêng, có thể thấy khí thế người vật chớ gần của Lăng Lang mạnh thế nào.

Lăng Lang cảm thấy bất ngờ.

Mấy tháng trước, người đại diện cầm kịch bản nghe nói là viết riêng cho anh cùng hợp đồng với giá trên trời vào nhà trọ của anh. Nói là bên đầu tư bất cứ giá nào cũng muốn mời anh đóng bộ phim này.

Trong bộ phim này, vai diễn của Lăng Lang là một cảnh sát, bạn gái thanh mai trúc mã của anh, đồng thời cũng là con gái của thủ trưởng anh, vì cha cô mà bị hắc đạo giết để trả thù.

Lăng Lang vì báo thù cho bạn gái mà trà trộn vào hắc bang nằm vùng, chịu nhục bảy năm cuối cùng lấy được tín nhiệm của Thiếu chủ. Cùng lúc với việc báo thù, lại từ dấu vết để lại điều tra được người thao túng phía sau không phải ai khác mà chính là thủ trưởng cục cảnh sát của mình.

Thiếu chủ hắc đạo kế nhiệm không lâu đã bắt được cảnh sát nổ súng giết cha mình lúc hỗn loạn, Lăng Lang lợi dụng thân phận của mình giúp đồng nghiệp đào tẩu, còn đâm chính mình một dao. Dù vậy thiếu chủ vẫn không tin tưởng anh, vì vậy mà có một màn mở đầu kia.

Kịch bản này khúc dạo đầu khuôn sáo, quá trình khúc chiết, phần cuối phát triển thần kỳ, tình tiết phát triển coi như ngoài dự đoán của mọi người, nhưng Lăng Lang lại chọn vì giằng co giữa các nhân vật trong phim.

Đây là một bộ phim nhiệt huyết đàn ông thuần túy, nữ nhân vật chính chỉ đi ra lộ mặt rồi hi sinh. Nửa đầu Lăng Lang đấu với thiếu chủ, nửa sau đấu với thủ trưởng, kết cục cuối cùng là loạn đấu. Không thể không thừa nhận, biên kịch miêu tả sự đối đầu trí tuệ giữa đàn ông vẫn rất hiệu quả.

Lăng Lang đọc kịch bản, hỏi chi tiết, ký hợp đồng, đến ngày khởi động máy mới phát hiện vai diễn thiếu chủ hắc đạo không phải diễn viên đã chọn từ đầu, mà là một người mới không có kinh nghiệm diễn xuất.

Truyền thông đã quen với thái độ lạnh lùng của Lăng Lang, trong nghi thức khởi động máy anh không nói một lời cũng không khiến người ta hoài nghi. Chỉ có người đại diện cùng trợ lý đi theo anh lâu mới biết anh bất mãn với việc này cỡ nào.

-Người chọn từ đầu đâu? – Lăng Lang vừa về tới phòng nghỉ liền hỏi.

-Diễn viên được chọn cho nhân vật này từ đầu hình như là Ngô Quan Phong, nhưng lúc anh ta treo dây ở bộ phim trước đã ngã bị thương rồi, bây giờ còn nằm trong bệnh viện. – trợ lý vội giải thích.

-Cho nên họ liền chọn một người mới? – Lăng Lang lạnh lùng hỏi, nhân vật thiếu chủ này còn lớn hơn vai diễn cảnh sát của anh hai tuổi. Từ hai mươi lăm diễn đến ba mươi hai tuổi, là nhân vật nam chính thứ ba ngoài anh và thủ trưởng trong phim, cũng là người phối hợp nhất với Lăng Lang, là một nhân vật cực kỳ khó điều khiển.

Hai người giằng co, nếu một bên có khí thế kém quá nhiều với bên còn lại, hiệu quả tất nhiên sẽ không còn. Người diễn đối thủ với ảnh đế lại là một thằng nhóc vắt mũi chưa sạch, bộ phim này còn chưa quay đã nghiễm nhiên trở thành trò cười.

Đầu tư định nâng người mới, bỏ ra một đống tiền mời sao lớn đến trải đường cho người mới, việc này ở trong giới nhìn quen rồi. Nhưng vừa vào đã đảm nhiệm nhân vật quan trọng như vậy thì Lăng Lang mới thấy lần đầu tiên.

-Từ chối đi. – Lăng Lang không cần suy nghĩ đã đoán được chân tướng.

-Hả? – người đại diện trợn tròn mắt, -Nhưng hợp đồng đã ký rồi, nghi thức khởi động máy cũng hoàn thành, truyền thông đã biết hết rồi...

-Tôi không muốn diễn phim thần tượng thanh xuân, – Lăng Lang kiên quyết nói, -Quy tắc ngầm cũng có chừng có mực một chút chứ.

-Không phải quy tắc ngầm, – trợ lý vội thả ra tin tức mình nghe được, -Nghe nói thiếu chủ mới là của nhà làm phim... Em trai... – Dưới cái nhìn soi mói của Lăng Lang giọng cô ngày càng nhỏ, hai chữ cuối nhỏ đến mức gần như không nghe được.

Lăng Lang nghe vậy cười lạnh, người đại diện theo Lăng Lang nhiều năm như vậy đã sớm thân kinh bách chiến, biết rõ không thể hủy hợp đồng được, vội vàng bắt đầu một tràng.

-Không bằng cậu quay thử hai cảnh với người mới kia đi, nếu mà không được đạo diễn chắc chắn cũng sẽ chủ động yêu cầu thay người.

Lăng Lang chấp nhận đề nghị của hắn, đứng dậy bỏ ra ngoài.

-Cũng tốt, tôi cũng muốn biết một chút về người kia... Gọi là gì nhỉ?

-Phong, Phong, Phong...

-Phong Hạo! – Trợ lý vội bổ sung.

-Chào thầy Lăng! Tôi là Phong Hạo, xin chiếu cố nhiều hơn!

Lăng Lang gần như phớt lờ đi qua hắn, vứt lại ba chữ.

-Thật đen đủi.

Phong Hạo cũng không vì đụng phải cái đinh lớn mà cảm thấy khó chịu, thế này hoàn toàn ăn khớp với tính cách của Lăng Lang mà hắn biết. Hắn xoa đầu tự đánh trống lảng bước vội theo sau.

Cảnh quay trong ngày đầu tiên chính là đối diễn của hai người. Lúc đạo diễn miêu tả cảnh Phong Hạo nghe đặc biệt chăm chú, lực chú ý hoàn toàn đặt trên người đạo diễn, còn thỉnh thỏang gật đầu, không hề để ý đến ánh mắt soi mói của Lăng Lang bên cạnh.

Lăng Lang im lặng đánh giá hắn từ trên xuống dưới, không hề tìm ra khả năng làm thái tử hắc đạo của hắn.

Đây rõ ràng là khuôn mặt nam chính tiêu chuẩn ra sức phấn đấu thực hiện ước mơ trong mấy bộ phim thần tượng, thậm chí cả vẻ mặt động tác cũng ngốc nghếch không hề khác trong phim. Nếu cậu ta đi đóng phim thần tượng, chỉ cần nhiệt huyết trợn mắt nắm tay với màn ảnh là được, căn bản không cần hành động gì.

-Còn có gì không hiểu không? – Đạo diễn nói xong trọng điểm, theo thông lệ hỏi lại.

Phong Hạo chuyển hướng sang Lăng Lang, ý muốn nghe xem anh nói thế nào, không ngờ lại vừa lúc đối mắt với Lăng Lang.

Phát hiện Lăng Lang đang nhìn mình, Phong Hạo cong mắt, khóe miệng nhếch lên lộ ra một nụ cười tươi rói.

Lăng Lang bình tĩnh quay mặt đi.

Phong Hạo lại xấu hổ vuốt mũi, tính tình ảnh đế quả nhiên khó khăn như trong truyền thuyết.

Cảnh quay này thể hiện thái độ lần đầu tiên của thiếu chủ ở bang Thanh Long, theo một tiếng bắt đầu của đạo diễn Lăng Lang đi theo bang chúng vào phòng, nhìn thấy không phải bang chủ đại diện, mà là một bóng lưng đàn ông chưa bao giờ gặp.

Dưới ánh mắt kinh ngạc của mọi người, Phong Hạo từ từ xoay người.

Toàn bộ studio lặng ngắt như tờ, yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy tiếng kim rơi xuống đất.

-Ngừng. – yên lặng dị thường này bị đạo diễn phá ngang.

Đến khi Lăng Lang tỉnh lại, anh đã trở thành tiêu điểm chú ý của mọi người trong đoàn.
Lúc này anh mới nhận ra vừa rồi nên đến phiên anh đọc lời thoại, nhưng anh lại sững người không nói một lời.

Đạo diễn không nói gì, ông cũng không biết xảy ra chuyện gì, loại sai lầm quên lời thoại này đặt vào người ảnh đế không khỏi quá hạ thấp, nhất định có nguyên nhân nào khác. Ông đang đợi Lăng Lang giải thích.

Nhưng Lăng Lang chỉ thấp giọng nói câu xin lỗi, sau đó xoay người quay lại điểm xuất phát.

So với vẻ khó tin của những người khác, Lăng Lang lúc này ngoài mặt bình tĩnh nhưng trong lòng lại gợn sóng xao động.

Cảm giác áp bách bất thình lình là thế nào vậy?

Ngay một giây Phong Hạo xoay người, toàn thân hắn đều toát lên khí thế hừng hực nguy hiểm, giống như nhân vật trong phim nhập vào người, chỉ một ánh mắt hắn đã khiến người ta không để ý đến vẻ ngoài của hắn, tuổi của hắn, mà hoàn toàn bị khí chất của hắn hấp dẫn.

Lăng Lang hoàn toàn không tin đây là trình độ của một người mới, đổi lại là anh lúc xuất đạo cũng còn lâu mới đạt được năng lực như vậy.

Không, hắn nhìn hoàn toàn không giống như đang diễn trò, hắn chỉ quay lại bộ mặt nguyên bản của mình mà thôi.

Thế nhưng trong tích tắc đạo diễn hô ngừng, khí tràng bao phủ quanh thân hắn ngay lập tức biến mất, loại cảm giác áp bách tràn ngập trong không khí ở khắp mọi nơi lập tức nhạt nhòa đến vô hình, Phong Hạo vừa rồi dường như chỉ là ảo giác của anh.

Mới đầu Lăng Lang cho rằng Phong Hạo chỉ là một bình hoa mượn quan hệ leo lên, sau đó thừa nhận hắn là một nhân tài thiên tư thông minh, mãi cho tới hôm nay nghe hắn nói vậy mới biết hóa ra Phong Hạo cũng xuất thân chính quy.

-Cậu cũng tốt nghiệp Hồ Ảnh à? – Anh không chắ chắn mà hỏi lại lần nữa.

-Em học ở Hồ Ảnh, – thấy Lăng Lang rốt cuộc có hứng thú với lời mình nói, Phong Hạo rất vui vẻ, -Kém học trưởng hai khóa thôi.

-Cậu nhìn qua không lớn như vậy.

-Em đến trường tương đối sớm, hơn nữa tất cả mọi người đều nói em nhìn trẻ hơn tuổi thật.

-Vậy tại sao... – Lăng Lang không hỏi tiếp.

Nếu từ lúc xuất đạo vẫn không có tiếng tăm gì thì không sao, nhưng cố tình qua nhiều năm như vậy không hề đặt chân vào giới văn nghệ, đến hôm nay mới quay phim lần đầu, tuổi cũng đã qua thời kỳ hoàng kim.

Phong Hạo đoán ra anh muốn hỏi gì.

-Khoảng thời gian trước vẫn luôn bận việc làm ăn trong nhà, mãi đến gần đây mới hơi ổn định một chút, cuối cùng có thể làm chuyện mình muốn làm.

-Sản nghiệp gia tộc... Hắc đạo à?

-Phụt, – Phong Hạo vui vẻ, -Em có thể tự động lý giải những lời này thành học trưởng tán thưởng với diễn xuất của em không?

Lăng Lang cúi đầu rửa tay, vờ như không nghe thấy vấn đề này.

Cũng may Phong Hạo không để ý, vẫn hào hứng nói.

-Kỳ thật từ lúc em học đại học đã là fan hâm mộ của học trưởng rồi.

-Lúc tôi học đại học không quay phim.

-Nhưng anh có diễn kịch nói, – mắt Phong Hạo sáng lên, -Chính là bộ 'Anh hùng bất diệt' ấy.

Tay rút khăn của Lăng Lang hơi khựng lại.

-Em chỉ xem vở kịch kia xong đã say mê anh, học trưởng ở trên sân khấu diễn xuất quá tuyệt vời, trong nhà em bây giờ còn có VCR vở diễn ấy.

Lăng Lang vứt khăn tay đã dùng vào thùng rác.

-Cái loại lịch sử đen tối này tốt nhất là đốt đi.

-Sao làm thế được, mỗi cuối tuần em đều mở ra xem, nó là bộ kịch nói em thích nhất, – Phong Hạo hưng phấn nói, -Từ khi xem 'anh hùng bất tử', em nằm mơ cũng hy vọng có thể đứng cùng sân khấu diễn xuất với học trưởng. Không thể ngờ nguyện vọng này rốt cuộc được thực hiện.

Nói đến đây Phong Hạo như đột nhiên nghĩ ra điều gì, vẻ mặt vốn vui vẻ thoáng cái như đưa đám.

-Nhưng mà, biểu hiện của em hôm nay nhất định khiến học trưởng thất vọng rồi.

Lăng Lang im lặng, là một người mới biểu hiện của Phong Hạo đã tương đối xuất sắc, nhưng anh không có thói quen khen ngợi trước mặt người khác. Huống chi lý do mình tự ý hô ngừng cũng không phải điều Phong Hạo nghĩ, mà căn bản là khó có thể mở miệng.

Ngay lúc bầu không khí trở nên xấu hổ, người đại diện đẩy cửa phòng rửa tay vào, hắn không gặp Lăng Lang ở phòng nghỉ mới tìm lần lượt các chỗ mãi cho đến toilet.

-Cậu ở đây à... Hả? Cậu cũng ở đây? – Người đại diện thấy hai người ở cùng nhau cũng thấy bất ngờ.

-Xin chào. – Phong Hạo chủ động chào hỏi hắn.

Người đại diện nghi ngờ nhìn Lăng Lang, cậu sẽ không vì hắn làm cậu NG bảy lần mà chặn người ở đây trả đũa chứ?

Nhưng hắn lại nhìn Phong Hạo, cũng không thấy có gì khác thường đành phải giữ nghi hoặc trong lòng, thúc giục hai người.

-Hết giờ nghỉ rồi, đại diễn đang gọi người đấy.

Lúc họ quay lại studio, đạo diễn đang cùng phó đạo diễn thảo luận với biên kịch phân cảnh vừa rồi nên quay như thế nào.

-Nếu không sửa kịch bản? Bỏ cảnh này đi? – Phó đạo diễn hỏi.

-Đương nhiên không thể, không có cảnh ấy sao thể hiện được người nằm vùng phải hi sinh ra sao. – biên kịch kiên quyết phản đối.

-Tôi biết rồi, – phó đạo diễn tung một chưởng, -Dùng thế thân.

Đạo diễn dùng kịch bản gõ vào đầu hắn.

-Vậy cảnh cuối đặc tả mặt cảnh sát làm sao bây giờ?

-Hậu kỳ cắt nối biên tập không được à? – biên kịch đề nghị.

-Không được! Nhất định phải nối liền từ mặt thiếu chủ đến mặt cảnh sát, như vậy mới có thể đặc tả được vẻ mặt tương phản của hai người!

Thảo luận tức khắc đi vào ngõ cụt, lúc này một giọng nói rụt rè xen vào.

-Thế này, em có một suy nghĩ...

Người nói chuyện đúng là Phong Hạo.

Ba người đồng loạt quay đầu.

-Cậu có ý kiến gì?

Những người khác trong trường quay cũng đều yên lặng vểnh tai nghe.

-Em cảm thấy kịch bản chỗ này có thể sửa một chút...

Biên kịch nhíu mày.

-Không phải tôi đã nói rồi à, cảnh này tuyệt đối không xóa được.

-Thủ hạ khiến kẻ thù giết cha mình chạy mất, lại để hắn chui qua đơn giản như vậy là tạm tha hắn? – Phong Hạo lắc đầu, -Nếu tôi là nhân vật này, chắc chắn sẽ không đơn giản bỏ qua như vậy.

Tất cả mọi người nghe thấy vậy đều hít sâu.

Phong Hạo nói vậy đã chọt trúng nỗi lòng của đạo diễn, giọng hắn trở nên kích động.

-Cậu muốn sửa như thế nào?

-Không phải em muốn cắt bớt, mà là muốn tăng thêm.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro