Phần 15 : Nụ hôn đầu tiên
15. Màn thứ mười lăm: Nụ hôn đầu tiên...
Trong một chiếu thuyền bé lênh đên trên biển rộng mênh mông, Lăng Lang và Phong Hạo xông vào vật lộn. Tuy Lăng Lang không phải đối thủ của Phong Hạo, nhưng đứng trước sống chết con người luôn có thể bộc phát tiềm năng vô hạn.
Phong Hạo cậy thể năng và sức mạnh đều hơn Lăng Lang, đối phương lại đang bị thương, cuối cùng chiếm thượng phong trong trận chiến này, nhưng bản thân cũng chịu vài cú của Lăng Lang. Hai người đều chồng chất vết thương thở hồng hộc, Phong Hạo vẫn cố gắng ngồi dậy, cầm súng dí vào mặt Lăng Lang.
Lăng Lang đối mặt với họng súng của hắn, vùng vẫy mấy lần cũng không thoát được, cuối cùng cam chịu nằm trên đất.
-Anh tốt nhất nên đập chết tôi trước rồi hãy vứt tôi đi, – Lăng Lang vừa thở gấp vừa nói, -Tôi không muốn chết đuối, càng không muốn bị cá nuốt sống.
-Lúc cậu còn sống ăn nhiều lát cá sống như vậy, trước khi chết bị đồ biển ăn lại thì làm sao? – Chuyện đến giờ Phong Hạo vẫn còn tâm tư đùa giỡn.
-Nếu không chê, anh cũng có thể ăn tôi, như vậy có thể chống được lâu chút.
Trên thuyền có hai người, đồ tiếp tế chỉ có một phàn, muốn sống để quay về đất liền chỉ có thể lưu một người.
-Là một ý kiến hay, tôi sống đến giờ, cái gì cũng đã nếm nhưng chưa từng ăn thịt người.
Phong Hạo thấy Lăng Lang mất máu quá nhiều, lại xác định anh đã không còn sức vùng vẫy, bấy giờ mới cẩn thận thu súng.
Hắn nhìn lướt qua xung quanh, Lăng Lang là người cẩn thận, chỉ cần là nhu yếu phẩm chạy trốn trên biển, hắn tin chắc đối phương đã có chuẩn bị từ trước.
Phong Hạo kiểm lại đồ tiếp tế trong khoang thuyền, quả nhiên phát hiện bên trong có một con dao găm sắc bén.
Lăng Lang nhìn Phong Hạo cầm dao găm tiến về phía mình, còn khen ngợi quyết định của đối phương.
-Suy nghĩ của anh rất đúng, đạn rất quý, tiếng súng còn dễ gây ra phiền toái.
-Nhưng anh phải nhớ xử lý sạch sẽ máu trong khoang thuyền, nếu không dễ dẫn đến cá mập.
-Im ngay! – Dao găm lạnh buốt dán lên mặt anh, Lăng Lang lập tức câm miệng.
Phong Hạo giơ cao cánh tay cầm dao găm, ngay sau đó, trên thuyền vang lên tiếng kêu thảm thiết.
Keng một tiếng, viên đạn trong người Lăng Lang bị đào ra rơi xuống khoang thuyền lăn mấy vòng.
Lăng Lang chuẩn bị rất đầy đủ, rượu cồn, băng gạc, vải quấn, mấy phút sau liền phát huy công dụng.
-Vì sao? – Lăng Lang nói chuyện khó khăn như phải nặn ra từ cổ họng.
-Tôi đã dẫn cậu ra theo lại để cậu chết nhanh như vậy, chẳng phải rất mất mặt à? – Động tác băng bó của Phong Hạo rất điêu luyện, xem ra là vì thường xuyên bị thương mà luyện được.
-Nơi này cách đất liền rất xa, nước ngọt chỉ đủ một người dùng, bây giờ anh không giết tôi thì hai người chúng ta phải cùng chết trên biển.
-Vậy chờ đến lúc phải chết lại nói. – Phong Hạo quay đi nhìn hải đồ.
-Nếu thật đợi đến lúc đó, anh sẽ phải hối hận.
Phong Hạo dời mắt từ hải đồ đến Lăng Lang.
-Đời này của tôi trước giờ chưa biết cái gì là hối hận.
Lúc Lăng Lang bước ra khoang thuyền suýt nữa không đứng vững, Phong Hạo vội đỡ anh.
-Cẩn thận.
Lăng Lang đứng vững chân, thoát khỏi mê muội trong thoáng chốc.
Hai người còn trên đất bằng, bốn phía đều là màn sân khấu xanh thăm thẳm, chiếc thuyền này tuy là giả nhưng lắc lư lâu như vậy vẫn có thể khiến người ta có phản ứng say tàu.
-Tốt hơn chút nào không?
Lăng Lang lắc đầu, người quen biết lâu với Lăng Lang đều biết, Lăng Lang không chỉ nói ít mà số lần gật đầu cũng rất ít. Phần lớn ngôn ngữ đều dùng lắc đầu thay thế, lắc đầu ở đây có nghĩa không có việc gì.
Phong Hạo đưa thẻ phòng cho anh.
-Tôi còn cảnh quay, anh về nghỉ trước đi.
Lăng Lang lướt nhìn thẻ phòng trong tay đối phương.
-Tự tôi có phòng, tại sao phải đến chỗ cậu? Vả lại, cậu không sợ tôi lấy chìa khóa đi?
Phong Hạo nhét thẻ phòng vào tay anh.
-Chìa khóa trong hộp sắt, mật mã là sinh nhật của đàn anh, đàn anh có thể tiện thể nhìn xem có gì mình thích, tối nay chúng ta thử xem.
Lúc Phong Hạo quay về phòng Lăng Lang không ở, thẻ phòng là lễ tân chuyển cho hắn, chìa khóa trong hộp sắt cũng không thấy, Phong Hạo không hề bất ngờ với điều này.
Cùng lúc đó, Lăng Lang đang trằn trọc trên chiếc giường rộng của mình, tuy hơn nửa năm nay giấc ngủ của anh vẫn luôn không tốt nhưng cũng không trở nên nghiêm trọng như vậy. Nhất là sau khi ngủ ngon ở chỗ Phong Hạo một thời gian, cảm giác đêm mất ngủ này càng làm người ta khó chịu.
Lăng Lang ngồi dậy lấy thuốc uống, hiệu quả vẫn không quá rõ rệt, trằn trọc đến nửa đêm mới hơi buồn ngủ. Vừa mơ màng được một lúc máy riêng trong phòng lại reo, Lăng Lang vô cùng hối hận trước lúc ngủ không rút dây điện thoại.
Người đại diện vốn không ôm bất cứ hi vọng gì kiểm tra, nào ngờ lần này điện thoại lại có người nghe, trong lòng tự nhủ lần này chết chắc rồi.
-Ha ha ha, Lăng Lang cậu ở phòng à... A không đúng không đúng, tôi gọi lộn số, ngủ ngon!
Lăng Lang rút phựt dây điện thoại, nhưng lần này làm thế nào cũng không ngủ được nữa.
Phong Hạo mở cửa, khi nhìn rõ người đứng ngoài cửa mặt vừa ngạc nhiên vừa kinh hỉ, hắn nghiêng người cho Lăng Lang bước vào.
-Không ngủ được à?
Lăng Lang lắc đầu.
Phong Hạo đóng cửa, vui mừng ôm anh vào lòng.
-Anh chủ động đến tìm tôi thế này thật tốt.
-Giấc ngủ của học trưởng vẫn luôn không tốt à? – Phong Hạo hỏi Lăng Lang đang ngủ trong khuỷu tay mình.
-Không, chỉ gần đây mới vậy.
-Đã xảy ra chuyện gì à?
Lăng Lang không muốn trả lời.
-Đàn anh không muốn nói cũng không sao, nhưng tôi rất vui vì cố thể được làm thuốc mê của đàn anh, về sau bất cứ lúc nào đàn anh không ngủ được đều hoan nghênh tới tìm tôi.
Lăng Lang đã hơi buồn ngủ, miệng ậm ờ như đang nói mớ.
-Vậy lần sau tôi có được mặc đồ ngủ không? Ít nhất cũng cho tôi mặc cái quần lót.
Phong Hạo mỉm cười.
-Không được, dù tôi có ở đây hay không, lên giường của tôi thì không được mặc quần áo, đây là quy tắc của tôi.
Máy riêng reo, Phong Hạo cảnh giác nhấc ống nghe.
-Alo?
-Là tôi, – giọng người đại diện rõ ràng không vui, -Lăng Lang ở chỗ cậu à?
Phong Hạo liếc nhìn Lăng Lang, tối qua ngủ muộn, tiếng điện thoại này lại không đánh thức anh.
Hắn hạ giọng.
-Đàn anh vẫn còn ngủ, có việc?
Đầu kia điện thoại hít một hơi dài.
-Có việc,nếu cậu ta không ở phòng của mình thì trả phòng luôn đi, còn có thể tiết kiệm chút tiền cho đoàn phim.
Phong Hạo cười.
-Tôi sẽ xem xét thông báo với đoàn phim.
Người đại diện cực kỳ điên tiết với chỉ số thông minh thấp kém của người Hồ Ảnh, cả lời nói dối cũng không nghe ra.
-Được rồi, hai cậu xem thời gian mà đi, đừng quên hôm nay phải đến bờ Đông Hải huấn luyện dã ngoại.
Phong Hạo cúp điện thoại, Lăng Lang cũng mơ màng tỉnh lại.
-Đang nói chuyện với ai vậy?
-Người đại diện của anh đến kiểm tra phòng. – Phong Hạo đặt lên trán anh một nụ hôn chào buổi sáng.
-Nói cái gì?
-Nói chúng ta bị muộn rồi.
Lăng Lang ngồi bật dậy, vì ngồi dậy quá mạnh mà trước mắt tối sầm lại ngã xuống.
-Chậm thôi. – Phong Hạo ấn lên huyệt giữa trán anh.
-Mấy giờ rồi? – Lăng Lang nhìn chằm chằm ngoài trời, -Trời ạ, sao tôi lại ngủ đến giờ này chứ.
-Thấy đàn anh ngủ rất say nên không nỡ đánh thức anh.
Lời Phong Hạo đã nhắc nhở Lăng Lang, tối qua anh lăn qua lăn lại mà không ngủ được, nhất thời lú đầu đi gõ cửa phòng Phong Hạo. Buổi sáng lúc tỉnh lại nhìn mặt Phong Hạo vẫn sẽ cảm thấy xấu hổ.
Phong Hạo thấy anh xấu hổ liền kín đáo chuyển chủ đề.
-Dậy đi, cảnh phải quay hôm nay hai chúng ta là nhân vật chính đấy.
Trên bờ đảo Đông Hải phong cảnh cực đẹp, nước biển xanh thẳm, bãi cát màu trắng, cách đó không xa là một khu rừng rậm rạp.
Phong Hạo dùng hết sức chậm chạp kéo Lăng Lang lên bờ, để lại trên cát một đường thật dài.
Phong Hạo đã mệt mỏi sau khi hoàn thành một động tác đơn giản này thì đặt mông trên cát thở dốc rất lâu. Đợi đến lúc hơi lấy lại được chút sức mới giãy giụa đi vào rừng rậm.
Hắn tìm được nguồn nước thì điên cuồng lao xuống lặn đến đáy hồ, một lát sau lại nhảy ra mặt nước, hào hứng ngửa mặt lên trời cười ha hả.
Hắn đột nhiên nhớ ra điều gì đó lập tức bơi về bờ, lúc xuống hồ trong tay đã có thêm một chiếc lá cây to.
Phong Hạo thử rót nước trong lá cây vào miệng Lăng Lang, nước chảy dọc theo môi đối phương làm ướt mặt cát sau cổ Lăng Lang.
Phong Hạo không nghĩ ngợi ngậm số nước còn lại vào miệng mớm cho Lăng Lang. Lông mi Lăng Lang bỗng nhúc nhích, lông mày nhíu chặt sau đó ho khan điên cuồng.
Lăng Lang mở mắt, mặt Phong Hạo ở gần trong gang tấc, hai người nhìn nhau chăm chú không nói gì, bầu không khí mập mờ khiến người ta căng thẳng.
Đầu Phong Hạo dần cúi thấp, họ thậm chí còn có thể nghe thấy tiếng tim của nhau. Ngay một giây lúc môi sắp chạm môi, Phong Hạo đột nhiên ngẩng đầu điên cuồng bỏ chạy.
Lăng Lang cả kinh, nhanh chóng phát hiện vì sao đối phương lại làm vậy. Khoảnh khắc này một luồng sức mạnh khổng lồ tuôn vào trong cơ theeranh, anh đứng dậy lảo đảo chạy tới cạnh Phong Hạo, chụm tay trước miệng ra sức hò hét về phía biển.
-Này! Chúng tôi ở đây!
Tiếng Lăng Lang biến mất trong mặt biển bao la không còn chút hồi âm, Phong Hạo thấy thế rút súng lục giơ lên đầu nhưng lại chậm chạp không nổ súng.
-Nhanh nổ súng đi! Anh đang làm gì đấy? Nhanh nổ súng đi! – Lăng Lang ra sức lắc Phong Hạo, Phong Hạo lại nhìn chằm chằm vào phương xa, vẻ mặt lạnh lùng.
Cuối cùng Lăng Lang phát hiện không đúng từ phản ứng của đối phương, anh không muốn tin tưởng gian nan quay đầu lại, sau khi nhìn rõ ràng ánh sáng trong mắt dần tắt.
Đó rõ ràng là một chiếc thuyền hải quân.
-Bravo! Wonderful! Oa phải thêm cảnh quay ở đoạn này! – Đạo diễn hưng phấn hô lên.
Biên kịch vội chạy tới.
-Thêm như thế nào?
-Không dùng nê! – Đạo diễn bỏ qua hắn lao tới trước mặt hai người, mặt mày hơn hở kêu lên, -Ân ái! Vào lúc này hai cậu nên ân ái!
Lăng Lang có xúc động muốn dúi đầu hắn vào bãi cát.
-Chúng tôi trôi nổi ở trên biển một tháng, người sắp chết rồi đào đâu ra sức mà làm chuyện này?
-Đây là điện ảnh! Là nghệ thuật! Nghệ thuật cao hơn sinh hoạt! – Đạo diễn giơ cao hai tay, -Trước cảm giác gần như tuyệt vọng này sẽ kích ra thú tính nguyên thủy của nhân loại, đây là nghệ thuật oa muốn biểu đạt!
Phong Hạo bật cười.
-Tiếng châu Á của đạo diễn nói rất tốt.
-Cực kỳ khó tả.
-Vào lúc này thì ngài phải nói là đâu có đâu có.
-Đâu có cái gì. Tóm lại là phải làm theo lời oa, hai người bọn nê cứ tự do phát huy, nhớ nhất định phải thể hiện được cảm giác phóng túng một lần cuối cùng trong đời!
-Tự do phát huy đó đàn anh, anh đoán hai chúng ta có ăn ý không? – Phong Hạo cười hỏi.
Lăng Lang đã vào trạng thái chuẩn bị.
-Tốt nhất là có, cảnh này nhất định phải quay một lần là qua.
Sau khi nhận ra đó là một chiếc thuyền hai quân, sức lực toàn thân Lăng Lang lập tức rút sạch, không có gì làm người ta khó chịu hơn tuyệt vọng sau khi hi vọng. Anh quỵ đầu gối quỳ trên cát, hai tay bưng kín mặt đau khổ.
Phong Hạo từ từ buông súng ném sang một bên, cũng quỳ một gối ôm Lăng Lang.
Ôm nhau như vậy một lúc, Phong Hạo hôn dọc từ cổ đói phương đến bên môi, từ lúc hai người xảy ra quan hệ trong tù đến giờ, đây là lần đầu tiên hắn biểu đạt tình cảm của mình dịu dàng như vậy.
Lăng Lang bị hắn đè xuống bờ cát nhưng vẫn không nhúc nhích để mặc đối phương gặm cắn trên cổ anh. Phong Hạo đưa lưỡi nhẹ liếm, người dưới thân lập tức bật ra tiếng rên rỉ trầm thấp.
Lăng Lang đột nhiên ôm cổ đối phương chủ động hôn hắn, dù nhìn từ góc nào đều nhìn ra hai người đã động tình. Lăng Lang ôm Phong Hạo lăn một vòng, từ dưới đổi lên trên, ngay sau đó một thứ lạnh như băng đặt vào mi tâm Phong Hạo.
Lăng Lang mượn lúc xoay người lấy được súng ngắn trên đất, từ cử động của anh rõ ràng nhắc nhở Phong Hạo, quan hệ giữa hai người họ tới giờ không phải tình nhân.
Đã từng, Phong Hạo ở trên Lăng Lang ở dưới, Lăng Lang bị ép nhận xâm phạm của hắn như vậy.
Hôm nay, vị trí trên dưới của hai người đảo điên, Lăng Lang dùng súng dí vào đầu hắn, sức lớn đến mức hận không thể chọc thủng xương mày hắn.
Hai người anh nhìn tôi tôi nhìn anh, hô hấp đều vì nụ hôn dài vừa rồi mà hơi hỗn loạn.
Thời gian dường như bất động trong thời khắc này, trong trời đất chỉ còn hai người họ.
Phong Hạo nhìn người trước mắt, không phẫn nộ, không sợ hãi, không hối hận.
Trong mắt Lăng Lang hiện vẻ phức tạp, anh ném súng, ôm lấy đầu Phong Hạo hôn mạnh xuống.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro