Nhặt được mèo nhỏ
1.
Trình Diệp - tổng giám đốc hào quang lấp lánh của tập đoàn XYZ hôm nay lại đi làm về muộn.
Trình Diệp là một kẻ cuồng công việc. Đảm bảo trước khi đống công văn chồng chất trong văn phòng chưa được xử lí gọn gàng tươm tất, bạn tuyệt đối sẽ không thấy bóng dáng anh ta lởn vởn bên ngoài phòng làm việc.
Hiện tại đã là 9 giờ tối, Trình Diệp ung dung ngồi trên xe ô tô trở về nhà, lúc này hắn mới để ý tới cái bụng đang lên tiếng kháng nghị của mình.
Thành phố B xa hoa lộng lẫy, ngày thường đã đẹp, đến tối muộn còn đẹp hơn. Nhìn đâu cũng là ánh sáng rực rỡ của những toà cao ốc chọc trời, ánh đèn êm dịu thu hút từ quán ăn, tiệm cafe... Cả con đường trải dọc với những sắc màu lung linh.
Trình Diệp ngẫu nhiên dừng xe trước một tiệm cơm.
Chủ quán khá bất ngờ, có lẽ chưa từng thấy một người đàn ông lịch lãm, anh tuấn lái xe xịn tới tiệm bình dân mua cơm.
Trình Diệp không quá để ý đến ánh mắt tò mò xung quanh, hắn trả tiền cho chủ quán, mang theo suất cơm trở lại xe, rời đi một cách tiêu sái.
Con đường từ công ty về nhà chưa đầy 15 phút. Tổng giám đốc Trình vừa đi vừa lẩm nhẩm hát theo bản nhạc du dương trong xe, đánh tay lái rẽ vào đường về nhà.
Hôm nay đèn đường không bật, Trình Diệp dựa theo ánh sáng đèn xe đi về phía trước.
Khi đi qua ngã rẽ, trong góc tối đột nhiên vụt qua một bóng đen, hiên ngang lẫm liệt đâm sầm vào đầu xe hắn.
Trình Diệp giật mình, vội vàng phanh xe lại.
Vật nhỏ đâm vào xe hắn nằm lăn lóc trên đường, phát ra vài tiếng kêu yếu ớt, có vẻ đã bị thương.
Trình Diệp mở cửa xe ra ngoài, cúi người chậm rãi nâng nó lên. Hoá ra là một chú mèo lông trắng.
Mèo nhỏ dùng móng vuốt khua loạn, có chút không thích ứng được vì bị đèn xe chiếu vào mắt. Bộ lông sau một hồi quay cuồng trở nên lộn xộn, nhìn thật đáng thương. Trình Diệp cẩn thận đem nó ôm vào lòng, trấn an vuốt vuốt bộ lông của nó, đổi lại là vài tiếng meo meo.
Mọi người ai cũng biết hắn là người cuồng công việc, nhưng không ai biết hắn còn rất ưa thích các động vật nhỏ, đặc biệt là mèo.
Khi nãy đâm sầm vào nhóc này khiến hắn được một phen thót tim. Kiểm tra sơ qua thấy nó bị thương không nặng lắm, chỉ bị trầy một chút da, hắn mới thở phào nhẹ nhõm.
Mèo nhỏ nằm trong lòng Trình Diệp cựa quậy, lắc lắc cái đầu tròn, ngẩng lên nhìn hắn.
Đôi mắt mèo xanh biếc như đại dương chớp chớp. ( Sự chú ý của ta lỡ va phải vào ánh mắt của chàng ~)
Trình Diệp nhìn chằm chằm nó hồi lâu, trong lòng lộp bộp.
Hắn chần chừ, quay đầu nhìn ngó xung quanh, lại nhìn cổ của mèo - không có bảng tên, thân thể lại gầy nhỏ, dường như chưa từng được người chăm sóc cẩn thận, liền tự cho rằng chú mèo này chưa có chủ, cứ thế ôm nó lên xe.
Vậy là tổng giám đốc Trình hôm nay đi làm về muộn còn nhặt được bảo bối - một bé mèo lông trắng xinh đẹp.
————————————
~ 17:31 _ 13.11.2019 _ Mộc Liên 🖤
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro