Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Đam mỹ đoản văn 4

20. 

Ảo giác

Ảo giác, Đoản văn

April 27, 2011

Comments: 21

Tác giả: Ngọc Ẩn.

Trans: QT ca ca.

Editor: Nana-chan.

Reader: Eastgod.

. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .

          Khi chuyến ôtô đường dài bắt đầu chuyển bánh, Tô Miên mới nhớ ra mình còn chưa uống thuốc say xe, nhưng loại thuốc này phải uống trước khi xe chạy 30’ mới có hiệu quả tốt được. Trước kia, mỗi lần phải đi trên những chuyến xe đường dài giống thế này, Trình Phong luôn có ở bên cạnh nhắc nhở cậu uống thuốc chống say, nghĩ tới điều này, Tô Miên nở nụ cười, một nụ cười đầy chua sót bi ai. Hiện giờ, chắc hẳn Trình Phong đang trong viện thiết kế Thành phố bận tối mặt tối mày cuẩn bị cho cuộc thi quan trọng của y. Cho dù là thời gian còn ngồi trên ghế giảng đường trước đây, thời gian mà tình cảm của bọn họ vẫn còn rất sâu đậm, y cũng sẽ không buông tha cho một cơ hội tốt như thế này, đưa đón cậu, cùng cậu đi xa, huống chi nay đâu bằng xưa, vậy thì lại càng không thể.    

          Thời tiết thực oi bức, trên người Tô Miên dần ướt đẫm mồ hôi, cậu xắn tay áo lên, để lộ ra chiếc đồng hồ điện tử đã cũ đeo trên cồ tay, vừa hiện lên con số 16:30, Tô Miên thấy mình có chút chóng mặt, tầm mắt có chút mơ hồ, Cậu nhắm mắt lại, chiếc đồng hồ điện tử đang đeo hiện lên trong đầu trở nên mới tinh.

          . . . . . . . . .

          “Chúc em sinh nhật vui vẻ” Trình Phong đem một cái hộp được đóng gói thật tinh mỹ đặt vào trong tay Tô Miên.

          Tô Miên thật cẩn thận  mở hộp ra, tuy rằng lớp đóng gói bên ngoài đều chỉ làm từ giấy thừa của bản vẽ mô hình tài liệu, nhưng đó đều là những bản vẽ do chính tay Trình Phong triết kế tô màu, nên có một vẻ đẹp rất khác biệt, khiến Tô Miên luyến tiếc không muốn phá hỏng. Trong hòm lá một chiếc đồng hồ điện tử, màu xanh đậm, kiểu dáng đồng hồ cũng là kiểu mà Tô Miên thích nhất.

          “Là một phần tâm ý của anh”, Trình Phong đem chiếc đồng hồ giúp  Tô Miên đeo lên cổ tay, sau đó cầm tay cậu, “chúng ta là bằng hữu tốt nhất”.                    

          Tô Miên nhìn thấy trên cổ tay Trình Phong cũng là một chiếc đồng hồ đồng dạng, cũng là một màu xanh đậm, giống như tình cảm sâu kín mà nồng đậm của Trình Phong dành cho cậu.

          Sau đó Tô Miên mới biết, một người gia cảnh khó khăn, tiền học phí cùng sinh hoạt phí đều phải tự mình gánh vác như Trình Phong vì mua hai chiếc đồng hồ này, đã phải theo giúp thầy giáo vẽ biểu đồ suốt một tuần, mỗi buổi tối đều phải thức đến hai ba giờ sáng hôm sau, mới có thể đổi lấy được 600 tệ mua thứ xa xỉ phẩm mà cậu và y đang đeo này.

          . . . . . .

          Nóng quá, Tô Miên cởi ra chiếc nút trên cùng của áo sơ mi, để lộ ra  vùng cổ tái nhợt tinh tế, như làm từ một loại ngọc đặc biệt tinh mỹ, rất có sức hấp dẫn ánh mắt của người khác, dù là nam hay nữ. Cậu tháo chiếc đồng hồ xuống khỏi cổ tay, cho vào túi quần, trên cổ tay vốn được đồng hồ che khuất tinh tường hiện ra một vết sẹo. Uốn lượn cắt ngang qua động mạch xanh tím, giống như trước đây, vẫn dữ dội chảy máu, Tô Miên lấy ra một chiêc khăn tay, thắt ngang cồ tay mình.

          Lúc năm ba đại học, có một nữ sinh lớp dưới điên cuồng theo đuổi Tô Miên, cậu biết bản thân mình không thích nữa sinh nhưng lại không biết phải làm sao để thoát khỏi sự theo đuổi điên khùng này. Diện mạo Tô Miên khá anh tuấn, tuấn dật, mà Trình Phong hình thức bề ngoài lại khá bình thường, chính điều này đã khiến Trình Phong tự ti mà rút lui, cùng Tô Miên gây bất hòa. Nhưng đến sinh nhật của cậu y vẫn đến dự tiệc chúc mừng, bữa tiệc sinh nhật lần đó chỉ có ba người tham dự, Tô Miên, Trình Phong và cô gái đó. Trước mặt hai người, Tô Miên dùng dao cắt bánh rạch nát tay mình, bức nữ sinh đó chia tay, Cậu nói với Trình Phong, nếu giữa bọn họ tồn tại một người khác, mặc kệ kẻ đó là ai, cậu sẽ lại một lần nữa trên cổ tay mình cắt xuống một đường.

          Từ đó trở đi mối quan hệ tình cảm của cặp đôi được coi là tài tử xứng gia nhân, Trình Phong và Tô Miên trong khoa kiến trúc dần trở thành một bí mật công khai. Nhưng một chuyện có thể gây tổn hại tới tác phong và kỷ luật của nhà trường như chuyện này dường như lại được chấp nhận và được phong tỏa trong phạm vi hiểu biết giữa nhưng sinh viên và thầy cô trong học viện mà thôi. Trình Phong là một người tái tài hoa thiết kế trăm năm  hiếm có, năm ba đại học đã có thể dành về ngôi vị quán quân của một cuộc thi rất nổi tiếng trong nước, vậy mà hắn chỉ thản nhiên nói đều chỉ vì tiền thưởng nên mới có thể cố gắng như vậy. Cố gắng vì tiền thưởng cũng tốt, nhưng nếu là người không có thiên tư thì dù có cố gắng như thế nào, có vì lý do gì thì cụng chỉ là vô ích mà thôi. Trình Phong có lẽ nhất định sẽ sớm trở thành một nhân vật to lớn trong giới kiến trúc đương đại, Tô Miên từ rất sớm đã giác ngộ ra điều này, còn chính bản thân cậu, nếu tương lai vẫn có thể kiên trì không đổi nghề, cùng lắm cũng chỉ có thể trở thành một nhân viên kiến trúc nho nhỏ, đủ tiền nuôi thân mà thôi. Thực ra, Tô Miên đối với kiến trúc không hề có cảm giác, thậm chí trước lúc chọn trường cũng chưa từng nghe nói ngành này cũng được dạy tại đại học, sở dĩ cậu chọn học ngành này, cũng bởi nó là ngành Trình Phong thích. Tô Miên lợi đụng mối quan hệ của ba mình tại trường đại học mới có thể dày mặt mà học tại đây, hơn nữa lại còn được học cùng một phân ban với Trình Phong. Một người có tài hoa, một người có hậu trường, vậy nên học viện giúp bọn họ che lấp cũng là đương nhiên. Nhờ vậy mà bọn họ mới có thể thuận lợi mà học xong đại học, vinh quang mà tốt nghiệp.

          Thành tích học tập của Tô Miên cũng chỉ thuộc loại trung bình, mấy bài kiểm tra kết quả cũng không ra đâu nên ba cậu đã sớm vận động những mối quan hệ của mình mà giúp cậu tìm việc. Còn thành tích của Trình Phong lại rất xuất sắc, có thể tiếp tục được học lên nghiên cứa sinh, nhưng y lại lựa chọn buông tha cơ hội này, bởi y muốn sớm có thể tìm được việc làm, y cần tiền để chăm sóc gia đình. Gia cảnh Trình Phong rất khó khăn, người cha luôn liên tục đau ốm, sức khỏe của mẹ cũng đã rất sa sút, y sợ nếu mình không sớm làm hết đạo hiếu người con sẽ không còn cơ hội nữa .

          Ô tô hơi xóc nảy, đem Tô Miên đang trong cơn mê man đánh thức. Cậu thoáng nhìn ra ngoài cửa sổ xe, vẫn là như thế một cánh đồng bất tận không thấy nổi bờ bên kia, chỉ là trời đã dần tối, mặt trời cũng sắp xuống núi rồi, cảm giác chóng mặt khó chịu vẫn chưa biến mất. Người soát vé phía trước ồn ào thông báo, sắp đi qua trạm Sa Tỉnh, vượt qua Sa Tỉnh là có thể ra đường quốc lộ. Chờ khi vào đường quốc lộ, có lẽ xe sẽ đi êm hơn một chút, Tô Miên có chút mong chờ .

          Lúc đừng xe tại Sa Tỉnh đồng hồ đã chỉ 18h:40’, có vài người xuống xe, gần lúc xe đóng cửa chuẩn bị dời bánh, một phụ nữ trung niên vội vàng lên xe. Người phụ nữa ấy còn chưa kịp đứng vững xe đã nổ máy dời đi, may mắn bà ấy không vì bị bất ngờ mà té ngã. Tô Miên thở dài, hiện tại con người đều sống vì chính mình, rất ít khi quan tâm đến cảm thụ của người khác. Tại cái xã hội mạng đậm tính thương phẩm thị trường này, kinh tế là số một, tiền tài là tối thượng, cái thứ tình cảm chất phác giữa người với người của năm sáu mươi năm trước sớm đã không còn sót lại chút nào, đúng là thói đời ngày sau ah.  

          Người phụ nữa trung niên xuyên qua mọi người, lập tức lại gần bên cạnh Tô Miên ngồi xuống, bà lấy tay quạt quạt, lẩm bẩm; “Trời thật là nóng bức, ban nảy có đến ba chiếc xe đi qua trạm này mà không chịu dừng lại, không nhìn ra có người muốn bắt xe sao?”

          Tô miên cảm thấy có chút kỳ quái, theo lý mà nói cho dù đến trạm không có ai xuống xe, nhưng nếu có người đứng chờ thì cũng phải dừng lại chứ. Hay do là xe đường dài nên chỉ đi ngang qua mà không dừng tại trạm này.

          Người phụ nữ vẫn tiếp tục oán giận: “ Thực khiến người ta khó chịu, lúc trước còn lên phải một chiếc xe hỏng máy giữa đường, dừng ngay tại một vùng đồng không mông quạnh, làm hại ta phải đi thật xa mới có thể tìm được một cái nhà ga. Tiểu tử này, trạm cuối xe dừng ở dâu vậy?”

          Tô Miên sửng sốt, lúc này phản ứng lại mới biết rằng người phụ nữ này đang hỏi chuyện mình, trong đầu cố nhớ ra một cái tên nào đó, nhưng lại nghĩ mãi mà cũng không thể nhớ ra. Cậu ngượng ngùng lắc đầu: “Thực xin lỗi bác, cháu không rõ lắm, cháu xuống xe giữa đường nên không để ý”.

          Người phụ nữ thấy sắc mặt Tô Miên không tốt cho lắm, mang đầy vẻ mỏi mệt, liền quan tâm mà hỏi thăm cậu một câu, “cháu bị say xe sao? Ta cũng rất hay bị say xe nên thường mang theo một ít ô mai, ngậm trong miệng một lúc sẽ thấy đỡ hơn, cho cháu một viên nhé!”

          Tô Miên lễ phép tiếp nhận viên ô mai, trong đầu lại hiện lên mấy tin tức mà báo chí mới đăng gần đây về những kẻ hay kê đơn dồ ăn lừa lấy tiền bạc của cải người khác thường là những kẻ nhìn rất chân quê chất phác giống như người phụ nữ này. Dù vậy Tô Miên vẫn tươi cười cho ô mai vào trong miêng mà ngậm, cậu thật sự có chút mong chờ sự nghi ngờ của mình là thật sẽ xảy ra chuyện gì đó, có lẽ như vậy sẽ được báo chí đưa tin, nếu Trình Phong biết sẽ lo lắng cho mình chứ?

          Qủa nhiên ngậm ô mai sẽ khiến cảm giác say xe giảm bớt. Nụ cười hàm hậu chất phác của ngườ phụ nữa trung niên trước mặt, trong mắt Tô Miên cũng sinh động hẳn lên.

          “Đỡ hơn rồi đúng không? Dùng cái này thật hiệu quả phải không”

          “Cám ơn bác!”

          “Chaáu chắc là sinh viên hả? Cháu ta cũng vậy, đầu năm nay vừa mới tốt nghiệp, cũng đã tìm được một công việc làm tại công ty, bọn họ vừa xây một cơ sở tại thung lũng cánh chỗ chúng ta ở không xa, thế nên mỗi tháng ta đều qua đó thăm nó. Mỗi tháng nó thể kiếm được 2000 tệ, tốt quá đúng không!”

          Tô Miên không trả lời. Ba cậu tìm cho cậu một công việc tại một cong ty chuyên về bất động sản, tiền lương cơ bản mỗi tháng là 5000 tệ, chưa kể đến tiền hoa hồng chia thêm, lương thưởng ngày lễ tết hay dịp đặc biệt nào đó. Tuy rằng sử dụng kiến thức chuyên môn rất ít, nhưng đối với một người không muốn trở thành kiến trúc sư như cậu thì lại thật quá tuyệt vời. Tô Miên tưởng rằng Trình Phong cũng sẽ giống cậu, thích công việc này, bọn họ lại có thể cùng nhau làm việc, cùng phát triển tại cty của gia đình.

          . . . . . .

          “Cty Bất động sản Đông Thắng?” Trình Phong hơi nhíu mày, “Bọn họ cần tuyển kiến trúc sư sao?”

          “Không, mà là nhân viên tư vấn bất động sản, công việc nhẹ nhàng mà tiền lượng lại khá cao”, Tô Miên cố sức khuyên bảo.

          “Như vậy không phải là bỏ phí kiến thức sao?”

          Tô Miên trầm mặc. Cậu luôn rõ ràng về sự cố chấp và tình yêu của Trình Phong dành cho việc thiết kế, nhưng ba cậu lại không hề có mối quan hệ nào trong giới kiến trúc, cty bất động sản này đã là hết mức rồi.”Trước tiên cứ lo kiếm tiền vài năm đã rồi mới bàn về lý tưởng cũng được mà, chờ đến khi anh có đủ thực lực, có thể chính mình tự mở cty riêng”.

          “Tô Miên, anh có việc muốn bàn với em”.  Trình Phong đột nhiên thật trịnh trọng nói, “Có một đàn chị lớp trên giúp anh liên hệ với Viện thiết kế Thành phố”.

          “Là đàn chị mà thường xuyên giúp anh tìm tư liệu thực tế đúng không?”

          “Đúng vậy. Hai năm nay chị ấy đã giúp đỡ anh rất nhiều. Lần này cũng vậy, tuy rằng tiền lương tại Viện không cao, nhưng giáo sư Thôi Khải cũng làm việc tại đó 

(Thôi Khải: là một trong những kiến trúc sư nổi tiéng của Trung Quốc)

, có lẽ anh sẽ có cơ hội trở thành học sinh của ông ấy”.

          Tô Miên lại hỏi: “Anh ham học như vậy, tại sao lại từ bỏ cơ hội trở thành nghiên cứu sinh?”

          “Học lên cao học sẽ lại tốn tiền học phí. Nhưng nếu vào làm việc trong Viện vừa có tiền lương, lại vừa được theo học bên cạnh giáo sư, như vậy không phải vẫn tốt hơn hẳn sao?” Trình Phong thành thực nói, “Đương nhiên, cũng phải thông qua 2 đợt xét duyệt năng lực mới có thể vào làm việc chính thức trong đó”.

          “Anh sẽ đi thi, em cũng có thể cùng anh đi thi được không?”

          “Chúng ta cùng nhau cố gắng, anh sẽ giúp em bù lại một chút thiết kế.”

          Tô Miên chua sót cười: “Quên đi, trình độ em như thế nào bản thân em rõ nhất, tốt hơn là không đi giữ lại cho trường mình chút mặt mũi đi, Viện thiết kế ở đây, mà cty Đông Thắng lại ở thành phố Vệ Tinh

 (?? Editor ko hiểu đây là đâu nên ko chú giải được)

, về sau có lẽ sẽ ít có cơ hội gặp mặt rồi”

          “Vậy mỗi tuần em đến thăm anh được không, đúng rồi, em vẫn bị say xe mà, vậy cứ để anh đi qua thăm em là được”.

          “Nghe nói bên Viện thiết kế công việc rất nhiều, lại hay thường xuyên tăng ca thêm giờ, cuối tuần chắc sẽ không rảnh, bên em vẫn là nhàn hơn, vẫn nên để em sang đây thăm anh đi”

          Kỳ nghỉ đông cuối năm, Trình Phong đến Viện nghiên cứu thực tập, coi như để làm quen hoàn cảnh trước, và để tìm hiểu qua cách thức của cuộc thi tuyển đầu vào. Vậy nên Tô Miên quyết định không về nhà đón năm mới, mà tìm một cái cớ ở lại trường học, để chính mình mỗi ngày có thể cùng Trình Phong ở cùng một chỗ. Đáng tiếc Viện thiết kế cách trường học quá xa, Trình Phong lại luôn tăng ca, thời gian quay về ký túc xá ở càng ngày càng ít. Tô Miên lo lắng y tối ngủ lại tại văn phòng sẽ ảnh gây ảnh hưởng không tốt với thân thể, Trình Phong lại nói đàn chị kia đã tìm giúp cho y một giường còn chống trong ký túc xá của Viện. Tô Miên lo lắng, muốn y thăm y, lại sợ ảnh hưởng tới công tác của y nên dành phải thôi. Sớm biết như vậy lúc trước sẽ cùng Trình Phong đến đó thực tập, Tô Miên có chút hối hận.

          Lúc có cơ hội gặp mặt, khi cả hai cùng nói chuyện, Trình Phong ngày càng hay nhắc tới người đàn chị đó. Tô Miên cũng từng gặp qua cô gái đó, một cô gái thật bình thường, nếu cậu mà mặc nữ trang so với cô ấy càng giống con gái hơn một chút. Nhưng đó lại là một cô gái tài hoa, sự cố chấp và đam mê trời sinh đối với kiến trúc giống y hệt Trình Phong. Tô Miên dần cảm thấy tự ti, áp lực, và cả sự nguy hiểm đang rình rập mối quan hệ của hai người.

          Cùng đàn chị tán gẫu một hai lần, đưa đẩy câu chuện, hỏi thử vài câu, tình cảm đơn thuần mà mãnh liệt của cô gái ấy đối với kiến trúc đã dần dần được tiết lộ. Cô ấy cùng Trình Phong đều tài hoa hơn người, cùng chung một niềm đam mê vô bờ với kiến trúc, làm việc cùng nhau thì cực ỳ ăn ý. Khi họ cùng ở chung luôn có thể nói chuyện cả ngày về kiến trúc, đó cũng là điều khiến Tô Miên đau đầu nhất. Tô Miên có thể nhìn ra, Trình Phong khi ở trước mặt cậu luôn phải đè nén lý tưởng của mình, tận lực lảng tránh những đề tài về công việc chuyên môn. Có lẽ, người đàn chị kia càng thích hợp với Trình Phong hơn cậu? 

          Trình Phong vượt qua vòng thi sát hạch thứ nhất, cùng Viện thiết kế ký hợp đồng làm việc. Đầu tháng bảy sẽ bắt đầu cuộc sát hạch thứ hai, vượt qua kỳ thi này là Trình Phong có thể chính thức trở thành nhân viên chính thức của Viện, có thể thực hiện mong muốn trở thành học sinh của giáo sư Thôi Khải. Học kỳ sau, Trình Phong vẫn tiếp tục ở lại Viện để làm báo cáo Tốt nghiệp. Thật ra Tô Miên hoàn toàn có thể nộp đơn xin vào Viện làm báo cáo thực tập, có thể cùng làm đề cương tốt ngiệp với Trình Phong, nhưng cậu lại lựa chọn thực tập ở một viện thiết kế không hề nổi danh nằm tại phía nam thành phố. Tô Miên giải thích cậu muốn về nhà nghỉ ngơi hai ba tháng để hoàn thành luận văn tốt nghiệp. Trình Phong cũng không miệt mài thuyế phục, dù sao sau này Tô Miên cũng sẽ ký hợp đồng bên Đông Thắng, sau khi tốt nghiệp đi làm bọn họ cũng sẽ thường xuyên không ở cùng một chỗ.

          Hai người tách ra, hẹn mỗi tuần Tô Miên sẽ gọi điện đường dài cho Trình Phong, nhưng gọi được hai ba lần, Tô Miên lấy lý do vì thực tập quá bận nên không tiếp tục gọi điện nữa. Trình Phong chủ động gọi cho cậu, mới cùng nhau nói được vài câu, Tô Miên đã yêu cầu gác máy, nói là để tiết kiệm tiền cho Trình Phong. Không gặp mặt, ít liên lạc, Tô Miên cảm thấy làm như vậy tình cảm của bọn họ sẽ dần dần phai nhạt.

          Bốn tháng làm báo cáo tốt nghiệp nhoáng cái đã kết thúc. Tô Miên sau khi trở về trường liền nghe được một tin đồn kỳ quái, có một sinh viên trong khoa sắp đính hôn, dự định sau khi tốt nghiệp sẽ đi đăng ký kết hôn. Tuy rằng tình hình cụ thể chi tiết không có ai chịu kể với Tô Miên, nhưng cậu cũng đã loáng thoáng nghe được người sinh viên kia chính là Trình Phong, đối tượng đính hôn là đàn chị kia.

          Mãi cho đến khi trước đợt sát hạch lần hai một ngày, Trình Phong vẫn còn ở lại viện thiết kế để đẩy nhanh tiến độ ôn tập. Tô Miên cũng cố gắng trốn tránh y, thật ra cậu không có đủ dũng khí giáp mặt hỏi thẳng Trình Phong nghi vấn của mình. Nếu không đứng thì cũng có thể như thế nào? Đó cũng chỉ là việc sớm hay muộn mà thôi. Bọn họ chưa từng nghĩ tới tương lai cho mối quan hệ này, bọn họ cũng chư dám thẳng thắn đối mặt với cha mẹ hai bên, tình cảm của họ còn chưa được xã hội hoàn toàn chấp nhận, tình yêu của hai người đàn ông liệu có thể dài lâu? Có lẽ bọn họ nên sớm tỉnh ngộ.

          Bữa tiệc chia tay tốt nghiệp, Trình phong cuối cùng cũng có thể có cơ hội ở cùng một chỗ với Tô Miên.

          “Anh cùng cô ấy đính hôn .” Trình Phong vẫn như trước thẳng thắn thành thật nói ra lời nói khiến Tô Miên cảm thấy như đang có hàng vạn mũi dao đâm vào tim mình.

          “Em biết rồi” Tô Miên hít sâu một hơi mỉm cười.

          “Em giận ư? Nghe anh giải thích nguyên nhân được không?”

          “Em đã biết nguyên nhân là gì rồi, nên em không giận”, Tô Miên cố gắng duy trì  tươi cười, tận lực bình tĩnh.

          “Em thật sự đã biết nguyên nhân? Em sẽ tha thứ cho anh chứ?”

          “Em tha thứ, chị ấy là một người rất tốt”, Tô Miên đã không còn biết chính mình đang nói cái gì.

          “Cô ấy thực sự là một người rất tốt” Trình Phong phát hiện Tô Miên có điểm khác thường, truy vấn  một câu, “Em làm sao vậy? Có chỗ nào không thoải mái sao? Để anh đưa em về ký túc xá nhé!”

          “Em có hơi say, nhưng không có việc gì đâu, em có thể tự mình trở về cũng được”. Tô Miên nhìn thấy, trên cổ tay Trình Phong đeo một chiếc đồng hồ mới tinh, đã không còn là chiếc đồng hồ điện tử lỗi thời khi xưa nữa. Cho nên cậu đẩy ra cánh tay đang đỡ lấy người mình của Trình Phong, càng thêm kiên định rời khỏi nhà hàng.

          Sáng sớm hôm sau, Tô Miên nhân lúc tất cả mọi người say rượu còn chưa tỉnh dậy, mang theo hành lý lặng lẽ rời đi. Cậu chỉ để lại một tờ giấy nhắn rằng mình đến cty Đông Thắng báo danh, cậu biết Trình Phong  còn phải chuẩn bị cho cuộc thi sát hạch năm ngày sau tại viện thiết kế, nên sẽ phải vội vàng mà dọn khỏi ký túc xá, tạm thời sẽ không nghi ngờ việc cậu vô thanh vô thức rời đi.

          Thật ra, ngày phải đến Đông Thắng báo danh và ngày thi sát hạch của Trình Phong là cùng một ngày. Tô Miên rời khỏi ký túc xá, tìm một khách sạn ở tạm vài ngày. Tắt hết các thiết bị liên lạc xung quanh, làm bộ mất tích, cậu muốn dùng năm ngày này một mình mà bình tĩnh trở lại.

          . . . . . .

          Ôtô đột nhiên đi chậm lại, phía trước  đầu xe là một hàng dài ôtô, hình như là bị tắc đường. Ồn ào một lúc, có tin tức từ phía trên truyền xuống, nói đoạn đường phía trước xảy ra một vụ tại nạn giao thông, có một chiếc ôtô gặp tai nạn rồi phát nổ, không người nào trên xe may mắn thoát chết, cảnh sát giao thông đang cho phong tỏa để rửa sạch hiện trường tại nạn.

          Tô Miên thở dài một hơi, đáng ra 8h có thể đến Vệ Tinh, nhưng lần chắc phải nửa đêm mới tới nơi. Cậu buồn chán mà nhìn ra ngoià cừa sổ xe, sắc trời đã tối đen như mực, đèn đường phát ra ánh sáng yếu ớt, cảnh sắc bên đường mơ hồ không rõ. Tô Miên cảm thấy có chút buồn ngủ, không biết là do đi đường mệt mỏi hay do cảm giác say xe tạo nên, khi cậu cảm thấy mình dần đi vào giấc ngủ, lại nghe thấy một tiếng thét khinh hãi.

          Người phụ nữ trung niên mở to miệng nhìn chiếc xe bị tai nạn ngoài cửa sổ: “Hình như đó là chiếc xe ta ngồi lúc trước”

          “May mà bác xuống xe giữa đường”

          “Đúng vậy, chiếc xe tử đột nhiên bị hỏng, ta liền xuống xe”, trên mặt người phụ nữa hiện nên một biểu tình thật kỳ quái.

          Tô Miên mở to mắt ngồi nhìn người phụ nữ đó từ từ biến mất, cậu bỗng thấy chóng mặt, mơ hồ có thể hiểu ra một điều: Cậu cùng người phụ nữ đó giống nhau, cho nên cậu mới có thể nhìn thấy bà ta.

          Trách không được bà ấy đứng ở trạm vẫy nhiều xe như vậy mà không chiếc nào dừng lại, nếu chiếc xe này không có ai xuống xe, bà ấy cũng không lên được. Trách không được sau khi bà ấy lên xe, tiếp viên không yêu cầu phải mua vé. Tô Miên nhớ ra, chính mình hình như cũng không phải mua vé, hơn nữa là cái cảm giác trì trệ không khỏe trong người. Nguyên lai không phải bởi vì say xe.

          Đều kết thúc rồi, có lẽ chỉ chốc nữa thôi cậu cũng sẽ giống người phụ nữa ấy hồn phi phách tán.

          Cậu không cảm thấy sợ hãi, chỉ là cảm thấy không cam lòng.

          Khoảng thời gian vui vẻ sung sướng khi cùng Trình Phong một chỗ, như một đoạn phim lướt thật nhanh qua trước mắt, như vậy thân mật khăng khít rõ ràng tốt đẹp, tựa như cho dù vạn kiếp sông cạn đá mòn cũng không bao giờ thay đổi. Vì cái gì, vì cái gì kết quả lại là như vậy, vẫn là bị tách nhau ra?

          Là do có người thay đổi sao, vậy ai là người thay đổi trước? Tô Miên hoảng hốt, hẳn chính mình đi, là cậu tránh mặt Trình Phong trước.

          Bất quá là ai đều không sao cả. Cậu đã từng nói qua, nếu giữa bọn họ lại xuất hiện sự tồn tại của một người khác, mặc kệ  từ phía ai đưa tới, cậu cũng sẽ một lần nữa trên cổ tay mình rạch xuống một dao. Cậu nói được thì làm được.

          Chính là lần này rạch sâu hơn một chút, hơn nữa cũng không có Trình Phong ở bên người, không có ai đúng lúc dùng miệng hôn lên miệng vết thương, xoa dịu trái tim đang rỉ máu.

          Đau, Tô Miên cảm giác được từ trên cổ tay mình truyền xuống một cơn đau. Cậu dần dần không còn nhìn thấy gì nữa, mọi vật xung quanh như chìm vào trong đêm tối. Không có ôtô, không có đồng ruộng. Cậu không biết mình đang ở đâu, hết thảy  bất quá chỉ là ảo giác mà thôi.

          Không cần đi Đông Thắng báo danh nữa, có lẽ được giải thoát như vậy cũng tốt.

          Trong không gian tăm tối, Tô Miên nghe thấy một thanh âm quen thuộc gọi tên mình, càng lúc càng rõ ràng:

          “Tô Miên, em nhất định phải tỉnh lại.”

          “Em sao lại có thể chạy đến khách sạn cắt tay?”

          “Em không chịu tha thứ cho anh đúng không?”

          “Cha anh bệnh tình đang nguy kịch, ông ấy vẫn luôn hy vọng anh tìm một cô gái tốt để kết hôn, vậy nên đàn chị đã đồng giúp anh”.

          “Bọn anh chỉ giả vờ đính hôn. Chị ấy cũng biết về mối quan hệ giữa hai chúng ta”

          “Em thật sự biết nguyên nhân này sao?”

          “Em hôm đó thực ra rất tức giận đúng không? Anh lại không đeo chiếc đồng hồ kia. Là do nó bị hỏng, anh phải mang nó đi sửa, nhưng lại sợ không biết giờ giấc nên mượn đồng hồ người khác đeo tạm”.

          “Em hãy tha thứ cho anh được không!?”

          “Van cầu em, tỉnh lại đi.”

          “Nếu em vẫn không chịu tỉnh, anh cũng sẽ sang bên đó tìm em”

          “Tỉnh lại đi.”

          “. . . . . .”

          Cánh tay đang được truyền dịch khẽ rung động  một chút.

          Tô Miên chậm rãi mở mắt, nhìn thấy đôi mắt Trình Phong đang dần chuyển từ lo âu sang vui sướng trên khuân mặt nhạt nhòa nước mắt.

          Tô Miên nở nụ cười, một nụ cười ngọt ngào hạnh phúc.

21. 

[Đoản] Chữa không khỏi, trẫm chôn cùng hắn.

167

1

Rate This

Đáp lễ, đáp lễ a~~

Phụ thân của Thành Tiểu Quy là thái y, gia gia (aka ông nội) cũng là thái y, gia gia của gia gia cũng theo nghiệp thái y nốt.

Thái Y, xét cho cùng mà nói, là một nghề nghiệp có nguy cơ tử vong cực kỳ cao, trong lúc làm việc cần phải giữ cho tinh thần tỉnh táo, quyết đoán, tuyệt đối không thể có sai lần, gặp một ca đau đầu trán sốt, cũng phải nghe đám người ngoài nghề gầm gừ sốt ruột, gặp phải một ca thập tử nhất sinh khó trị, ngay cả tên thủ phạm trực/ gián tiếp gây ra bệnh cũng muốn lải nhải đe dọa. Thời thời khắc khắc đều là một câu nói: “Trị không hết ta đem chôn ngươi cùng hắn!!!”

Thành Tiểu Quy là con một đơn truyền của Thành gia, vì vậy mọi người trong nhà dày công suy nghĩ, đã chọn cho hắn tên này, trông mong hắn ngày ngày  làm tròn bổn phận, ngày nào cũng có thể về nhà.

Năm ấy, Thành Tiểu Quy mười tuổi, theo phụ thân nhập cung đỡ đẻ cho Hoàng Hậu Nương Nương. Không may lại là sinh khó, thân là tiểu thư khuê các như Hoàng Hậu Nương Nương cũng kêu gào đến thê thê thảm thảm. Hoàng Thượng vừa cất bước đi ra ngoài vừa hướng bọn thái y gào thét: “Trẫm muốn mẫu tử bình an, trị không hết, ta chôn các ngươi cùng mẹ con nàng.”

Bận rộn cả một đêm, Hoàng Hậu Nương Nương gào khản cổ họng, may mà mẫu tử bình ban. Tiểu hoàng tử mới sinh mềm mềm phấn phấn, Thành Tiểu Quy ôm vào trong ngực, nhịn không được chọc chọc khuôn mặt tròn vo của y: “Tại ngươi, thiếu chút nữa hỏng mất cả sinh mệnh của lão tử. Chọc ngươi này, hanh!!!”

Tiểu Hoàng Tử tên là Chu Tiểu Minh, là nhi tử đầu tiên của Hoàng Thượng, đương là được sủng ái vạn phần, nâng niu như châu ngọc. Khiến cho trên dưới một nhà Thành Tiểu Quy cũng chịu tác động lây.

“Trị không hết ta chôn ngươi cùng nó!!” Thành Tiểu Quy đáp: “Hồi Nương Nương, điện hạ chỉ là ngẫu nhiên trúng phong hàn, uống xong thang dược này là tốt rồi.”

“Trị không hết ta chôn ngươi cùng nó!” Thành Tiểu Quy đáp: “Hồi Hoàng Thượng, điện hạ chỉ là vô ý tự cắn thương ngón tay, cũng không phải là do đồ kim loại đâm bị thương, chỉ cần ba ngày không chạm nước, không đắp dược cũng có thể lành.”

“Trị không hết ta chôn ngươi cùng ngài!!” Thành Tiểu Quy đáo: “Hồi ma ma,  tiểu nhân cũng không rõ, bột phấn trân châu tiến cống này có thể rửa sạch đi không…”

“Trị không hết ngươi chôn cùng ngài đi!!!” Thành Tiểu Quy đáp: “Hồi công công, điện hạ chỉ là ăn no quá thôi…”

Nhân lúc không có ai, Thành Tiểu Quy liền tranh thủ trả thù Chu Tiểu Minh – người còn chưa có đủ khả năng cáo trạng: “Ai cũng bảo cho lão tử chôn cùng người ni, !!! Hanh, chọc ngươi , hanh!!”

Thành Tiểu Quy, trong hoàn cảnh sống vô cùng tàn khốc như thế, ngày ngày đến thái y viện làm việc, ngày ngày bình an trở về nhà, ngày ngày trưởng thành dần. Mà Chu Tiểu Minh học đi xong, học nói xong, cũng học được không cắn bị thương chính mình, không ăn đến bụng trương phềnh lên, thế nên cơ hội để Thành Tiểu Quy nhìn thấy Chu Tiểu Minh cũng ngày càng ít, cơ hội có thể chọc chọc y cũng ít đi nhiều.

Về sau, lúc Chu Tiểu Minh không học thuộc bài bị đánh phạt bằng thướng, Chu Tiểu Minh luyện võ không cẩn thận bị thương cổ chân. vân vân và vũ vũ, Chu Tiểu Minh khi đó đã có chút thâm trầm, những lúc không có ai liền dùng con mắt đen và sâu thăm thẳm nhìn Thành Tiểu Quy, cảnh giác đến độ Thành Tiểu Quy chẳng dám tìm thời cơ mà trạc y nữa.

Thế nhưng, vẫn còn có thời cơ để ra tay a, bởi vì Chu Tiểu Minh không ngủ thì thôi, đã ngủ là ngủ rất sâu, tuyệt đối trạc kiểu gì cũng không tỉnh. Thành Tiểu Quy vừa trạc y, vừa cười trộm: “Ha ha, thần khí cái gì, cuối cùng vẫn bị lão tử trạc thôi ~~”

Đến lúc hoàng thượng băng hà, Chu Tiểu Minh kế vị, cơ hội đó càng ngày càng ít, thỉnh thoảng gặp mặt, cũng là thế vua tôi, cung kính, Thành Tiểu Quy thầm nghĩ, hoàng cung nội uyển quả là nơi lang sói, có thể khiến cho một thiếu niên nho nhỏ vô tri vô giác, chậm rãi biến thành một con người mưa nắng thất thường không sao nhìn thấu.

“Chôn cùng” và mấy câu linh tinh cũng ít nghe hơn hẳn. Ai lại dám ở trước mặt một hoàng đế hỉ nộ khó dò mà nói năng lỗ mãng, giá không phải là rõ ràng đang trù ẻo hoàng thượng sao?

Trong tẩm cung vô cùng an tĩnh. Khám bệnh và khai dược xong, vừa ngẩng đầu lên đã thấy Hoàng Thượng đang say giấc, nói vậy ngài cũng mệt mỏi vô cùng.

Thành Tiểu Quy cũng chẳng suy nghĩ sâu xa chuyện bệ hạ ” Đối với chính mình không có một tia phòng vệ”, chỉ là nghĩ, trong hoàng cung, làm Thái Y đã khó, làm Hoàng Thượng cũng thực chẳng dễ dàng. Hắn giằng co lương tâm một lúc lâu, do dự giữa trạc hay không trạc, cuối cùng trên gương mặt y điểm nhẹ một cái, cũng không tính là trạc đi.

Lần này, vừa lúc cơn buồn ngủ kéo tới thì bị triệu kiến tẩm cung, huân hương bảng lảng, bình phong khép hờ. Hoàng Thượng khoác áo đơn nằm dó, tơ lụa dán thân, thân thể đã trưởng thành, cao lớn kiện mỹ.

Thành Tiểu Quy hành xong lễ, đến gần, thấy trên gương mặt anh tuấn của bệ hạ in đậm hai viền mắt thâm quầng.

“Trầm gần đây hay bị đau đầu…” Chu Tiểu Minh bệ hạ mệt mỏi nói.

Thành Tiểu Quy nghĩ, này còn không rõ ràng sao, mệt nhọc quá độ đây mà. Biên cảnh nổi lên chiến sự, vị hoàng đế tuổi còn quá trẻ này, vì thế mà anh dũng chiến đấu suốt mấy tháng, còn thức đêm suốt mấy ngày.

Hôm nay đã đại thắng rồi, còn không mau đi ngủ?

Thành Tiểu Quy vừa định nói: “Nghỉ ngơi nhiều một chút là được rồi, thần xin cáo lui trước” , ngọc thủ của Hoàng đế bệ hạ đã chắn trước mặt hắn. Bất đắc dĩ, chỉ có thể đưa tay đi tới, bắt lấy cổ tay y.

“Khái, bệ hạ thời gian trước quốc vụ bận rộn, hôm nay….”

“Ngực trẫm cũng đau…”

A?” Thành Tiểu Quy ngạc nhiên.

Ngủ không đủ cũng có thể khiến ngực đau? Kỳ quái nha. Thành Tiểu Quy nổi lên chút hứng thú. Chứng bệnh là hay mấy thứ tương tự, rất hảo ngoạn.

Chỉ là bệnh nhân đã nằm xuống, lại không có khả năng bắt y ngồi dậy lần nữa. Thành Tiểu Quy không thể làm gì khác ngoài việc vừa làm vừa xin ý bề trên. Cởi bỏ nút áo của bệ hạ, cúi xuống xem xét bờ ngực trắng ngần không tỳ vết của y, mấy sợi tóc có chút lành lạnh của hắn rơi xuống , chắn đường nhìn của Chu Tiểu Minh bệ hạ.

Tim đập có lực, hơi nhanh một chút, nhưng cũng không có gì đáng ngại. Thành Tiểu Quy nhíu mày trầm tư, vậy làm sao bây giờ?

Đang trầm tư nghĩ ngợi, Chu Tiểu Minh bệ hạ đã mở miệng: “Mắt trẫm có chút đau.”

Thành Tiểu Quy thở phào nhẹ nhõm, mắt đau là chuyện bình thường nha, trở về phối chút dược đắp lên vành mắt, làm tan vết thâm là ổn rồi.

“Ngươi xem cho trẫm.”

Thành Tiểu Quy bất đắc dĩ cúi người, lúc này nhìn kĩ, bỏ qua vành mắt thâm quầng, con mắt của hoàng đế bệ hạ thật đẹp, vừa đen lại vừa sâu, nói là kiền sáp, kỳ thực thoạt nhìn vô cùng minh lượng. Ngô, còn tượng như gương sáng phản chiếu gương mặt mình. Ân, cái mặt mình lớn lên cũng không tồi nha, mũi cũng thực …”

“Ái khanh thấy sao?” Thanh âm nặng nề vang lên bên tai, khí tức hô hấp phả vào lỗ tai, nóng bỏng.

Thành Tiểu Quy có chút ngứa, co rụt cổ lại, lấy lại tinh thần, ở trong lòng thầm mắng mình ngu ngốc, bốn mắt nhìn nhau, lại còn hồn nhiên xem mắt người ta là cái gương nữa. Hắn xấu hổ không để đâu cho hết, thuận miệng nói bừa, cái gì mà ” Chân long thiên tử, trong mắt huyền cơ vô hạn” , vân vân và vũ vũ, rốt cục nói xong, mới nhuận nhuận yết hầu, nói” “Tiên phụ trước lúc lâm chung có để lại cho vi thần một thiếp Minh Mục Cao ( aka Virohto cổ đại =))) , vi thần…”

“Vi thần về nhà lấy” còn chưa kịp nói ra khỏi miệng, miệng rồng bên kia đã mở, mệt mỏi nói: “Chân trẫm tựa hồ cũng có chút không khỏe.”

Ngày hôm nay bị sao thế, hảo hảo không ngủ thì thôi, còn quấy rối người ta đi ngủ. Này không phải đang đùa giỡn thái y ta sao?  Thành Tiểu Quy âm thầm hạ quyết tâm, đợi khai thuốc xong, nếu Chu Tiểu Minh ngủ, nhất định phải trạc cho y tơi tả.

Bất quá, cửa trước mắt rất khó qua nha. Chân, cái bộ phận này, rất chi là nửa vời, xắn ống quần lên thì chưa xem hết được, phải cởi hết đó. Bốn phía yên tĩnh không tiếng động, cung nữ thái giám đề đã tản đi đâu hết, Thành Tiểu Quy có chút xấu hổ, lại có chút kinh sợ.. Người ta dù sao cũng là Hoàng Thượng, mà ta, dù sao cũng sắp thoát y cho hoàng thượng ~~

Nghĩ như thế, chậm chạp xuống tay.

“Kỳ thực cũng không có gì…” Hoàng thượng nói.

Thành Tiểu Quy ân một tiếng, nội tâm còn đang giãy giụa.

“Chỉ là ngày mai sứ giả của man di muốn vào cung nghị họa, sau đó còn phải tiếp đãi mấy ngày, không tránh được phải kỵ mã luận võ các loại, khuếch trương uy thế của nước ta…”

Thành Tiểu Quy nắm chặt tay, kế tiếp không cần nghe cũng biết, nếu như lúc đó chân không có lực, Thái y Thành Tiểu Quy hắn liền bị đem chôn cung mấy ngàn vạn tướng sĩ đã chết trận sa trường đi là vừa. Hạ quyết tâm, lão tử cởi là được chứ gì!!! Lão tử đã từng đỡ đẻ cho nương ngươi đó!! Cùng lắm thì tranh lần đầu với hoang hậu của ngươi, cởi quần ngươi là được chứ gì!!!

Hắn nhắm mắt dùng sức cởi một cái: “Ti lạp” một tiếng, sau đó cảm giác được một bàn tay vuốt vuốt tóc mình: “Xé rách rồi…”

Kinh ngạc ngẩng đầu, hoàng đế bệ hạ đã ngồi dậy.

Thành Tiểu Quy chớp chớp mắt: “Chân bệ hạ không… đau sao?”

Chân Chu Tiểu Minh vừa rắn chắc vừa hữu lực, làm gì có bệnh gì, lúc này đang kẹp chặt tay Thành Tiểu Quy: “Ngươi trạc trạc một chút là tốt rồi!”

“A?”

“Ngươi từ nhỏ đã trạc trâm, cho rằng trẫm không biết gì sao?”

“A?”

“Trẫm lúc đó chỉ là nhẫn nhịn mà thôi.” Chu Tiểu Minh bệ hạ chăm chú nhìn Thành Tiểu Quy, tuy rằng vành mắt thâm quầng, vẫn rất có uy nghiêm: “Thời gian còn chưa làm hoàng đế đã nhịn được, khi quyền lực còn bất ổn vẫn nhịn được, lúc chinh chiến sa trường cũng vẫn nhịn được…”

“A?” Tay Thành Tiểu Quy bị kẹp giữa hai chân người kia, cảm thấy một biến hóa thật to lớn, nhất thời sợ run ngừoi: “Bệ hạ tuổi cũng khôgn còn nhỏ, thân cường thể kiện, vi thần lập tức đi tìm cung nữ….”

“Tìm cái gì? Nếu không phải đại tướng quân gấp gấp rút rút đem nhi nữ muốn đẩy hết vào tẩm cung của ta, ta sao phải vội vội vàng vàng bồi dưỡng lực lưỡng, khởi binh , đoạt quyền? “Thành Tiểu Quy cách Chu Tiểu Minh chỉ trong gang tấc. Chẳng lẽ vành mắt thâm quầng của người kia, không hoàn toàn chỉ là vì dân vì nước ?? (mà là vì giai =)))))

“Vậy bệ hạ… Hôm nay đã nắm quyền, tâm nguyện đã thành, vi thần cung thỉnh bệ hạ sớm nghỉ ngơi…”

“Trẫm ngủ không được.”

“Vi thần… có thể .. khai một thang dược an thần cho bệ hạ…” Thành Tiểu Quy lạnh sống lưng.

“Ái khanh, ngươi biết vì sao trẫm không ngủ được không?”

Thành Tiểu Quy lập tức rất chi là phối hợp mà lắc đầu. Bệ hạ, thần làm Thái Y chứ có phải thầy bói đâu?

Chu Tiểu Minh vươn ngón trỏ thon dài , giơ trước mặt, đung đưa:” Bởi vì đại nghiệp đã thành, tiểu cừu chưa báo.”

Thành Tiểu Quy nhất thời ngũ lôi oanh đỉnh, … chính mình… thế nào lại bị người ta nhớ thương nhiều năm đến thế???

Tẩm cung, đêm tối, một bóng đen to lớn phù đè xuống người thái y Thành Tiểu Quy: “Ngươi nói xem… Nhượng ta trạc (aka đâm) bù ngày xưa đây?”

Thành Tiểu Quy sắc mặt như mặt đất ngoài kia, nội tâm hô to một tiếng: Trời xanh ơi, năm xưa để ta chôn cùng y cho rồi!!!

Cứ như thế, cuộc đời thái y vô cùng tàn khố của Thành Tiểu Quy cứ thế mà duy trì duy  trì, mãi đến khi hắn trở thành Thành Đại Quy, Thành Lão Quy, chỉ là chuyện đó để sau nói đi.

Sứ giả của man di ly khai kinh thành, Thành Tiểu Quy liền vì trị bệnh mất ngủ cho hoàng đế, phụng chỉ làm thống lĩnh thái y viện, Hoàng Thượng đặc biệt hạ chỉ, nhượng Thành Tiểu Quy chỉ phải lo chăm sóc long thể. Này nói lên cái giề? Nói lên khả năng sống sót của Thành Tiểu Quy cao hơn các Thái y khác nhiều lắm. Chí ít, Thành Tiểu QUy cũng không cần phải chôn cùng mấy tên hoàng thân quốc thích ăn no rửng mỡ, thích đi sinh sự loạn thất bát tao a.

Các thái y khác đều nhìn hắn mà ước ao không ngớt. Thế nhưng các đại gia cũng chẳng chịu suy nghĩ kĩ coi, vì sao chuyện tốt như thế, hết lần này tới lần khác lại rớt trúng đầu Thành Tiểu Quy ni? Nhắc tới Thái Y Chuyên Trách, chính là trường hợp độc nhất vô nhị của đương triều .

Thành Tiểu Quy bị người khác hỏi, cũng chỉ bày ra thần tình “Chết ông cũng không nói.”

Sau khi Thành Tiểu Quy nổi danh, càng dụng công hơn, bắt đầu dụng công nếm thử đủ các loại thảo dược, hăng hái đọc sách, muốn làm một đời đại danh y. Nhưng cũng chính bởi vì thế, khiến cho chúng thái y có cơ hội bừng tỉnh đại ngộ, nhìn ra manh mối.

Số là có một lần Thành Tiểu Quy trúng độc, chúng Thái Y đến xem bệnh cho hắn. Hoàng đế đích thân tới phủ, canh giữ bên giường: “Trị không hết…”

Chúng thái y rất chi là tập quán ở trong lòng đớp lời: “Trị không hết ta đem các ngươi chôn cùng hắn.”

Thế nhưng aimà biết được, Chu Tiểu Minh bệ hạ ánh mắt thâm trầm, câu vàng ý ngọc nói ra lại là:

” Trị không hết, TRẪM CHÔN CÙNG HẮN!”

22. 

Đồng thoại của cậu bé mù

Đoản

17/05/2011

Comments: 27

60 bạn trẻ khả ái ♥

Đồng thoại của cậu bé mù

Tác giả : Khôi Lỗi Ngẫu Sư

Thể loại : đam mỹ đoản văn, 1×1, ôn nhu công đáng thương thụ, nhẹ nhàng.

Dịch : QT ca ca và Google thúc thúc.

Edit : Tiểu Lang

○○○

Màu sắc duy nhất ta biết đến chính là màu đen.

Bất luận là lúc tỉnh táo hay ngủ say; bất luận là chạy hay nhảy; bất luận là sung sướng hay bi thương. Trước mắt vĩnh viễn không cách nào nhìn thấy, không cách nào thay đổi, không cách nào khắc phục được, chỉ có một màu đen vắng lặng.

Có đôi khi, rất cô độc. Có đôi khi, cũng rất tịch mịch. Trong nhiều trường hợp, là sự lo lắng cùng nghẹt thở.

Một mình trong phòng, hận không thể đem cặp mắt vô dụng kia lấy ra, dường như có thể thấy rằng ta chưa từng thật sự trông thấy… ánh sáng.

Màu sắc đầu tiên ta nhận ra, là một màu xám bất hạnh.

“Màu sắc của bầu trời là gì ?” Ta thường hỏi dạng vấn đề này.

“Là màu lam”

“Màu lam là màu gì ?”

“Màu lam? Màu lam không phải là màu lam” ( màu xanh da trời không phải là màu xanh dương )

“Màu sắc của biển cả là gì ?”

“Là màu lam”

“Là màu bầu trời sao ?”

“Ừ.”

“Như vậy màu lam của bầu trời là màu gì ?”

“Màu lam … Không phải là màu lam ? Ngươi thật là phiền!”

“Thế nhưng…” ta tựa hồ vẫn như cũ, không cách nào hiểu rõ.

“Trời ạ! Tại sao ta lại sinh ra hài tử như ngươi ! Cái gì cũng không hiểu, cái gì cũng đều không hiểu!” Thanh âm khóc lóc kể lể kia đầy tuyệt vọng.

“Thế nhưng, nói cho ta biết được không ? Màu lam là màu gì ?”

“Ngươi thật quá ngu ngốc! Ta nói cho ngươi! Bầu trời màu xám! Biển cả cũng là màu xám! Tất cả mọi thứ liên quan đến ngươi đều là màu xám! Ngươi chỉ biết mang đến cho người khác bất hạnh!”

Thế là ta đã biết, màu sắc của ta là màu xám.

Màu sắc cùng ta làm bạn lâu nhất, chính là màu nâu băng lãnh.

Bởi vì liên quan đến ta nên mẹ trở thành màu xám, mẹ đưa ta cây gậy hướng dẫn, dưới bầu trời màu xám mẹ đẩy ta ra khỏi cửa. Ta run rẩy đứng giữa gió lạnh một chút. Chậm rãi tìm kiếm bằng cây gậy trong tay.

“Cây gậy này, màu gì thế ?”

“…” mẹ đẩy ta, đẩy ta ra khỏi sân, ta quên nói với nàng ta chỉ mặc áo ngủ, đứng giữa gió, cực kỳ lạnh.

“Là màu nâu! Là màu nâu! Là màu nâu!” Nàng hét ầm lên, “Ta không chịu nổi hài tử này nữa. Ngươi đi đi, đừng nên trở về.”

Ta chân trần, mờ mịt đứng giữa bóng tối của mình.

Sờ sờ chỗ chạm khắc trên cây gậy, là màu nâu… Màu nâu lạnh lẽo, tuyệt vọng, bối rối hoang mang…

Tiếp đến, ta vượt qua thế giới màu xám đầy sợ hãi này. Không biết vì cái gì bị người khác xua đuổi, cũng không biết vì cái gì không có giường ấm áp có thể ngủ.

Chạm vào cái gì xung quanh ta mà không biết, ta sẽ hỏi: “Đây là màu gì ?”

Có một vài người, cười nhạo ta, rồi chậm rãi ly khai. Có một vài người, trêu đùa ta, ném đá vào ta. Có một vài người, thương cảm ta, cho ta một ít đồ ăn không thể ăn được.

Làm bạn với ta, rốt cuộc vẫn chỉ có màu đen, màu xám bất hạnh cùng màu nâu lạnh lẽo.

Cho đến một ngày, cây gậy trong tay ta bị một đôi tay thay thế.

Đôi tay ấy rất ấm áp. Chậm rãi xoa lên vết thương của ta, một tay nhẹ nhàng xoa lên vết thương mới trên trán ta. Ta đau đến kêu lên.

“Rất đau sao ?” Thanh âm của hắn, cùng với hai tay của hắn ấm áp như nhau, “Còn đang chảy máu a.”

Như vậy ôn nhu cùng an toàn, khiến ta sợ sau một khắc sẽ biến mất, ta nắm chặt đôi tay ấy, đặt lên mặt, “Máu, thì có màu gì ?”

Hắn nhẹ giọng cười, đem ta ôm vào trong lòng hắn, “Máu có màu đỏ.”

“Màu đỏ, là màu gì ?”

“Màu đỏ cũng là màu của mặt trời.”

“Mặt trời có màu gì ?”

“Màu của mặt trời…” Hắn tựa hồ hơi khó xử, sau đó nói, “Là ấm áp.”

Ấm áp… Chưa từng gặp qua màu sắc này.

Ta tha thiết dụi sâu vào cái ôm của hắn, cọ cọ, “Ngươi cũng là màu đỏ.”

“Úc ?”

“Ngươi rất ấm áp.”

“A? Ha ha…” Hắn lớn tiếng cười, “Vậy ngươi là màu gì ?”

“Ta là màu xám.” Ta nói, “Mẹ bảo ta là màu xám bất hạnh.”

Hắn không nói gì. Chỉ là gắt gao ôm lấy ta. Ấm áp, như mặt trời.

“Bầu trời là màu gì ?”

“Bầu trời là màu lam.”

“Màu lam là màu gì ?”

“Màu lam… Ngươi theo ta đến.” Hắn dẫn ta, mở cửa, đi ra ngoài, “Nơi này là sân thượng.”

“Sân thượng là…”

“Chờ một chút. Chúng ta trước tiên giải quyết màu sắc của bầu trời được không ?”

Hiện tại, bên ngoài rất ấm áp. Mặt trời màu đỏ hẳn là đang ôn hòa soi sáng mặt đất. Ta nghe được tiếng chim nhỏ từ trên cây bên cạnh nhảy ra, tìm được một vị trí thích hợp, kiêu ngạo hát lên khúc ca của chính mình. Hạt giống từ trong lòng đất, tựa hồ đang từ dưới đó chui lên, theo rêu xanh vừa bị nước mưa làm xốp, chậm rãi đâm chồi.

Gió nhẹ, từ bên tai ta thổi qua, nhiễu loạn làm lỗ tai ta ngưa ngứa. Ta vươn tay bắt lấy nó, nhưng chẳng bắt được gì. Thất vọng không biết phải làm sao.

Bên tai truyền đến tiếng cười của hắn.

“Bổn hài tử, gió làm sao có thế bắt lấy?” Hắn điểm lên trán ta, “Cảm giác được không ? Đây là màu của bầu trời.”

Màu của bầu trời, là màu lam; màu sắc của màu lam, là mùa hè trong lành…

Ta gật đầu.

“Màu của biển cả, cùng bầu trời giống nhau sao ?”

“Biển cả ? Là màu lam.” Hắn nói.

“Màu lam của bầu trời ?”

“Nó lại có khác biệt a.”

“Thế nhưng…” Ta lắc đầu, mơ màng suy nghĩ, lam sắc hay lam sắc.

“Chính ngươi thử xem.” Hắn dẫn ta đi, đi qua bờ cát mà ta từng nghe có người nói là màu vàng, ta một bước sâu một bước nông ( ý nói bước lên cát lún sụt ), chỉ có thể nắm chặt tay hắn, giống như bắt được thứ duy nhất có thể dựa vào.

Cơ thể, cẩn cẩn dực dực ngâm vào trong nước biển. Tựa hồ giống như tắm trong phòng tắm, lại hoàn toàn khác biệt. Nước theo lỗ chân lông rất nhỏ từ từ thấm đến toàn cơ thể, dường như có thể nghe được âm thanh của bọt nước nổi lên bề mặt. Nước biển, mặt ngoài mang theo một chút màu đỏ của mặt trời, ấm áp. Phía dưới thế nhưng thập phần lạnh lẽo. Bọt sóng nghịch ngợm đập đến đây, rầm rầm, đem ta đuổi tới chỗ khác. Ta lại lún xuống một chỗ thấp, nước biển đột nhiên ngập qua đỉnh đầu. Trong lỗ tai, trong lỗ mũi, trong miệng, trong mắt lập tức tràn ngập nước biển lạnh lẽo. Chưa kịp hoảng hốt kêu to đã được hắn lôi lên.

“Ô… Nước, nước…” Ta ho khan vì sặc, liều mạng nắm lấy tay hắn.

Hắn lại vô cùng không nể mặt mà cười to, “Không liên quan, không có liên quan.”

“Oa…” Không có nhận được an ủi như mong đợi, ta thoáng cái khóc ầm lên, ôm lấy hắn, quấn lấy hắn, không muốn để bản thân tại chỗ nước biển xa lạ này bị bỏ rơi, không muốn bị màu của biển biến thành màu nâu băng lãnh.

“A, hỏng rồi a.” Hắn vội vã an ủi ta, một bên thất vọng, “Không biết là làm ngươi sợ thành như vậy. Sau này không tới có được hay không.”

“Không được…” Ta vừa nức nở vừa nói, “Màu của biển …”

“Ân ?”

“Màu của biển, là màu lam nghịch ngợm, là một hài tử.”

“Thật sao ?” Hắn nhẹ giọng hỏi, “Là hài tử giống như ngươi sao ?”

“Ta không phải là hài tử!” Ta thờ phì phì nói, “Ta là người lớn.”

Màu sắc của biển, là vô cùng xinh đẹp, là nghịch ngợm mát lạnh, mang theo chút độ ấm của mặt trời, cùng hắn vui đùa ầm ĩ…

“Ngươi vì cái gì luôn luôn cười ?”

“Ngươi vì cái gì chưa bao giờ cười ?” Hắn cười hỏi.

Ta lặng yên.

“Vì cái gì không nói lời nào ?”

“Ta không biết cười là cái gì.” Ta nói với hắn.

“Như vậy, người thử tới sờ xem, chẳng phải sẽ biết sao ?”

“Có thể chứ ?” Ta có chút do dự nhượng hắn kéo hai tay ta dán lên mặt hắn.

“Vì cái gì không thể ?”

“Bởi vì mẹ màu xám nói, hài tử bất hạnh không thể chạm người khác.”

Hắn yên lặng một chút, lại chậm rãi cười rộ lên, “Ngươi không phải bất hạnh. Thế nên, có thể sờ thử không ?”

Từ cổ hắn, chậm rãi tìm tòi đi lên. Tới quai hàm đầy đặn của hắn, cùng một ít râu ngắn vừa mọc ra. Có đôi chút đâm vào tay, ta chu chu miệng, lại cảm giác sâu sắc được những nếp nhăn trên mặt khi cười của hắn. Lướt qua khóe miệng đang nhếch lên vì cười, ta chạm tới cái mũi cao cao của hắn, sau đó đến con mắt run run cùng mái tóc ngắn mềm mại.

“Màu gì ?”

“Cái gì ?”

“Con mắt, tóc,…”

“Màu nâu.”

“Không phải nâu.” Ta nói, “Là màu đỏ, ngươi là màu đỏ.”

“Thế nhưng tóc cùng mắt là màu nâu nha.”

Ta suy nghĩ một chút, cố chấp nói: “Vậy cũng là màu nâu đỏ.”

“Ha ha. Phải phải…”

Ta cảm nhận được dáng tươi cười niềm nở lương thiện của hắn, kéo theo cơ bắp trên mặt, thử cười một chút, cảm giác tò mò kì quái.

Ngón tay đặt trên mặt hắn bỗng nhiên cảm thấy ươn ướt.

“Ngươi… khóc?” Ta giật mình, nhất thời không chịu nổi, bất an hỏi: “Ta, ta cười khó nhìn lắm sao?” Lùi ra sau một bước, che mặt mình.

“Không đúng không đúng!” Hắn vội vã ôm lấy ta, “Ngươi cười trông rất khá, rất tốt,… Ta chưa từng nhìn thấy bất luận kẻ nào cười dễ nhìn như ngươi.” Nhưng mà, thanh âm hắn đang run rẩy, ta đưa tay sang chạm vào nước mắt ràn rụa của hắn.

“Nước mắt… Là màu gì ?”

“Là trong suốt… Không có màu.” Hắn khóc nói.

Ta đưa ngón tay đến bên miệng, liếm liếm, trong suốt, là mặn đắng.

“Vì cái gì khóc ?” Ta nhẹ giọng hỏi hắn.

“Vì cái gì …” Hắn nhẹ giọng thở dài, “Bởi vì không đành lòng chứng kiến khiếm khuyết của ngươi, bởi vì không đành lòng thấy ngươi bi thương… Bởi vì, yêu ngươi.” Hắn ở bên tai ta nói.

Ta run rẩy, muốn giãy khỏi ngực hắn. Nhưng giãy không ra.

Cúi đầu, mang theo màu đen vĩnh viễn không thể bóc ra trước mắt, ta hỏi hắn: “Tình yêu, lại là màu gì ?”

Hắn không trả lời, chỉ là giữ lấy đầu ta, cho ta một nụ hôn thật sâu. Cho đến khi ta vô pháp hô hấp, mới miễn cưỡng buông ra. Xoa xoa khóe miệng ẩm ướt của ta, hắn cười cười hỏi vặn: “Ngươi nói thử xem ?”

Màu của bầu trời, là mùa hè nhẹ nhàng khoan khoái.

Màu của mặt trời, là màu đỏ ấm áp.

Màu của biển cả, là hài tử nghịch ngợm.

Màu của đôi mắt, là màu nâu nhiệt tình.

Màu của nước mắt, là mặn đắng trong suốt.

Nhưng mà màu của tình yêu …

Là ngọt ngào.

23. 

Ngộ long ký

Tác giả: Bách Quỷ Dạ Hành

Edit: Tiểu Hi Hi

Đây là quà sinh nhật muộn ta dành tặng cho tứ phu nhân Yunjae của ta. Chúc nàng luôn vui vẻ xinh đẹp, luôn yêu ta, và đặc biệt sẽ vượt qua kì thi vào cấp 3 với kết quả tốt nhất (cảm giác như mềnh đang vi phạm pháp luật á)

Truyện này nó còn một phần truyện dài nữa, nhưng mờ ta k làm. Nàng nào có hảo tâm thì làm nó đi. Ta nghĩ nó thú vị áaaaaaaaaaa.

Đông thôn có một thiếu niên, họ Phương, tên gọi Khảm. Năm mười bảy mười tám tuổi, cha mẹ mất sớm. Mặc dù ngày thường thấp bé, nhưng từ trong bụng mẹ sinh ra đã có một thân khí lực. Gánh đá đi trăm dặm, khí không suyễn mặt không hồng, lực có thừa. Xưa nay hay giúp đỡ người khác, tính hiền lành hào sảng. Danh tiếng trong thôn vô cùng tốt. Đều là đối tượng của những cô nương chưa lấy chồng trong thôn, bà mối đạp đến sập cửa. Phương Khảm lấy lý do nhà nghèo chậm chạp không quyết. Vốn tưởng rằng sẽ cứ như vậy sống quãng đời còn lại ở trong thôn, cũng không ngờ một sự kiện dị thường đã làm cho nhân sinh của y hoàn toàn thay đổi.

Một ngày, Phương Khảm từ ruộng trở về. Ngẩng đầu nhìn, xa xa mây đen dày đặc, tiếng sấm nổ vang. Hình như có mưa to rơi xuống, mùa xuân vốn là lúc mưa nhiều, Phương Khảm đưa tay lên che mưa. Đúng lúc đó, đột nhiên mây đen mở ra một cái cửa, một vật nhún mình bay xuống. Phương Khảm nheo mắt nhìn. Oa, thật sự khó lường, cả thân vật thể ấy hắc lân lưu quang bốn phía, con ngươi to, sừng hươu thân rắn. Là một con long dã.

Gặp long, Phương Khảm hoảng hốt, lập tức quỳ xuống khấu đầu, không dám phạm long uy. Bỗng nhiên, vuốt long lướt qua mặt. Phương Khảm hồn phi phách tán hồn vía lên mây nghĩ long muốn ăn mình, nghĩ mình cả đời thiện lương, tự hỏi không thẹn với lòng. Hiện giờ lại phải táng thân cho long, chắc không phải oan nghiệp kiếp trước chứ?

Nghĩ đến điều này, mất hết can đảm. Chỉ cầu được chết thống khoái.

Miệng long phun sét đánh rách quần áo của y, Phương Khảm cảm giác không đúng. Vuốt long vừa lật, thân thể liền nằm sấp trên mặt đất. Mông chổng lên trời, tư thế rất nan kham. Phương Khảm muốn xoay lại liền bị giữ chặt, buồn bực nghĩ long làm việc khó hiểu.

Đột nhiên một cái dương vật, nhảy vào tiểu huyệt. Tiểu huyệt vốn không phải là nơi chứa dị vật, hơn nữa dương vật của long cứng rắn thô to. Phương Khảm kêu thảm thiết, cơ hồ ngất đi. Muốn phản kháng lại nghe long lôi đình rống giận. Nhất thời Phương Khảm không dám nhúc nhích. Mặc kệ long kia muốn làm gì thì làm.

Long ở trong cơ thể Phương Khảm đấu đá lung tung, không ngừng một chút. Thể lực Phương Khảm chống đỡ hết nổi, bất tỉnh nhân sự.

Cho đến khi nguyệt lên đỉnh đầu, Phương Khảm mới bắt đầu chuyển tỉnh, bên người đã không thấy long ảnh, sau đình đau đớn khó nhịn, nước miếng dính đầy người. Phương Khảm sợ hãi điều này bị người khác biết được, sau khi về nhà, giấu diếm đau đớn. Nằm trên giường ước chừng nửa tháng mới đỡ. Đối với chuyện ngày đó gặp phải không hề nhắc đến.

Vốn tưởng rằng sự tình sẽ kết thúc như vậy, cũng coi là nghiệp chướng của Phương Khảm. Sau ba tháng bụng của Phương Khảm hơi hơi to lên, lúc đầu nghĩ, có thể là hơi mập mà thôi. Nhưng sau đó càng thấy càng lớn. Sau mười tháng lại lớn như chung bạc. Tìm đại phu, đều không biết là bệnh gì, chỉ nói là quái bệnh. Chuyện tốt không ra cửa, chuyện xấu truyền ngàn dặm. Trong lúc nhất thời, chuyện Phương Khảm bị quái bệnh truyền rất ồn ào náo nhiệt trong thôn. Mọi người cảm thấy bất an, thậm chí cũng có người bỏ đá xuống giếng. Ý đồ muốn đuổi Phương Khảm đi.

Phương Khảm không chịu nổi nỗi nhục này, một mình rời đi thôn trang. Tiến vào núi rừng sống cuộc sống một mình. Chờ đợi tử vong đến.

Ba năm sau, Phương Khảm lại sinh ra một con rắn, khuôn mặt giống như đúc từ một khuôn với con long ngày ấy. Lúc này Phương Khảm mới biết quái bệnh lúc trước không phải bệnh. Mặc dù lấy thân nam nhi sinh con, nhưng tư long phi phàm nên cũng không quá để ý. Chỉ hận dâm long thích đùa giỡn long dương, hại mình đau khổ như thế.

Cũng may sinh ra con rắn, nhu thuận hiếu thuận, có chút tri kỷ. Lâu ngày, Phương Khảm liền buông khúc mắc, ở trong thâm sơn sống những ngày thần tiên phụ từ tử hiếu.

Lúc con rắn ba tuổi, liền hóa thành thân nhân (hình người). Phương Khảm đặt tên là Phương Long. Ở nơi xa nguồn nước. Trèo đèo lội suối, qua lại bôn ba, không chịu nổi vất vả này. Phương Long quyết định dẫn thủy làm mương, nhất lao vĩnh dật (bỏ công làm một lần sau đó được nhàn nhã). Nhưng nên dẫn thủy từ chỗ nào? Hắn hỏi phụ thân: “Phụ thân, nơi nào có nhiều nước nhất?”

Phương Khảm nói: “Đông Hải nhiều nhất.”

Phương Long nghe vậy hóa thành long thân, đằng vân giá vũ, nháy mắt đã đến long hải. Hé miệng, một nửa nước biển Đông Hải đã vào bụng. Chợt nghe một lão ông la hét: “Ngươi là con cái nhà ai, sao lại đến đây chơi đùa.”

“Ta không phải chơi đùa, ta chỉ muỗn dẫn nước về nhà mà thôi.” Phương Long thành thật trả lời.

Lão ông cổ quái liếc mắt một cái. Hỏi: “Nhà ngươi ở phương nào, cha mẹ là ai?”

“Nhà ở thảo sơn, chỉ có một mình cha.”

“Cha ngươi họ gì?”

“Phương.”

Lão ông nhíu mày lắc đầu: “Không nghe qua trong long tộc có người họ Phương.”

Phương Long trả lời: “Cha ta không phải là long tộc.”

“Hay nương ngươi là long tộc?”

“Không biết, không thấy qua mẫu thân.”

Thấy không hỏi ra cái gì, lão ông cẩn thận quan sát tướng mạo Phương Long. Càng nhìn càng hoài nghi. Tiểu nhi này nhìn lại tương tự như đứa con thứ chín bất hiếu của mình. Lão ông trầm ngâm, bấm đốt tay tính toán, nhiều lần, giận tím mặt. Bắt lấy tay Phương Long.

“Đi, chúng ta đi tìm phụ thân ngươi!”

“Nhà của ta không ở bên kia!” Phương Long phản kháng: “Phụ thân, còn ở nhà chờ ta.”

Lão ông mặt trắng bệch, hắn nên nói như thế nào với Phương Long, phụ thân của hắn kỳ thật là mẫu thân, phụ thân chân chính là đứa con của mình.

“Được rồi.” Lão ông thoải hiệp “Ngày mai ta dẫn hắn đến nhà ngươi.”

“Còn có, ta là ông nội ngươi.”

“Ông nội.” Phương Long nhu thuận nói, làm cho lão ông tâm hoa nộ phóng. Lão ông sinh chín đứa con, chín đứa đều bất hiếu, đến tuổi kết hôn lại chậm chạp không chịu thành thân, làm cho lão ông dưới gối hư không, không thể hưởng thụ niềm vui ngậm kẹo đùa cháu. Hiện giờ, bỗng nhiên xuất hiện một tôn nhi nhu thuận, chẳng phải làm cho hắn hỉ thượng đuôi mày.

“Ngoan tôn, ngươi muốn cái gì. Ông nội sẽ cho ngươi.” Lúc này chẳng sợ Phương Long muốn ánh trăng trên trời, lão ông cũng sẽ có cách hái xuống.

Phương Long dù sao cũng chỉ là một đứa nhỏ, nghe vậy liền nhảy nhót: “Ta muốn trước nhà có một nhánh sông, còn muốn có một mẫu thân.” Suy nghĩ luôn hướng về cha mẹ là chuyện thường tình, huống chi Phương Long là một đứa nhỏ hiếu thuận.

Hai điều này đều dễ làm, sông chỉ cần cải biến một chút thủy mạch sẽ có, mẫu thân? Chờ túm được nghiệt tử chẳng phải sẽ có sao. Lão ông vui tươi hớn hở gật đầu nhận lời. Hết thảy ngày mai sẽ có.

Phương Long mang theo chờ mong, trở về nhà liền đem hết thảy những chuyện kì lạ xảy ra nói với Phương Khảm. Phương Khảm cười trừ, nói là lão nhân gia nhàm chán, tìm tiểu bối vui đùa một chút thôi.

Nào biết người tính không bằng trời tính, những chuyện lão ông nói đều không phải là giả.

Ngày thứ hai, điện thiểm tiếng sấm, mây đen đầy trời, cự long lượn trên không trung, như ẩn như hiện. Phương Long nhìn thấy đồng loại tất nhiên là vui mừng, vội gọi Phương Khảm.

Phương Khảm vừa thấy nguy, nhất thời tức giận sôi lên, hai mắt phun hỏa. Thứ đang bay quanh trên không trung kia không phải dâm long ngày ấy, còn là ai!

Chợt nghe từ chỗ sâu nhất trong đám mây phát ra một tiếng rống to.

“Nghiệt tử, còn không mau xuống cho ta!”

Chỉ chốc lát, cự long đang bay lòng vòng liền hóa thành một tia chớp bay xuống. Đi theo còn có một vị lão giả đầu bạc phiêu phiêu.

“A, là ông nội hôm ấy.” Phương Long vui mừng, Phương Khảm trợn mắt muốn nứt ra, còn chưa chờ cự long hóa thành hình người, liền xông lên đấm một cú.

Lão ông vội vàng ngăn lại, hảo ngôn khuyên bảo: “Vợ Lan nhi, đừng tức giận. Ta biết ngươi bị ủy khuất, hiện tại để cho Lan nhi chịu tội với ngươi.”

“Ai là vợ của hắn!”

“Y mới không phải là vợ của ta!”

Một người một long trăm miệng một lời.

Phu xướng phụ tùy, lão ông cảm thấy hai người bọn họ thật sự xứng đôi, liền bắt đầu mơ đến cảnh long tôn đầy nhà, không khỏi nheo mắt.

“Ngày ấy nếu không phải do giảo yêu, ta sẽ không tìm người xấu như vậy để tiết hỏa đâu!” Ngao Lan liên tiếp chán ghét.

Lửa giận của Phương Khảm bốc cao ba nghìn trượng, hung hãn lao lên trước, đấm thật mạnh vào khuôn mặt trắng nõn của Ngao Lan.

“Ngươi này dâm long, cho ngươi hại ta!”

“Ngươi này nhân loại ti tiện, ngươi có thể trộm được long loại coi như tạo hóa của ngươi, hiện giờ lại đến đánh ta! Nghĩ lúc trước, con giảo yêu kia dùng kế muốn trộm, ta cũng không cho đâu!”

Nói xong, lại bị đấm cho một cái rất mạnh.

Chuyện này, lão ông cũng không ngăn cản, đảo mắt xem xét thảm trạng của con mình, còn ở bên cạnh chế nhạo.

“Nếu không phải cả ngày ngươi chỉ biết lưu luyến hoa tùng, sao có thể trêu chọc đến con giảo yêu kia.”

Phương Long không rõ nhìn hai người do đánh nhau mà dính vào nhau, giật nhẹ ống tay áo ông nội: “Ông nội, vì sao phụ thân lại đánh nhau với người kia?”

Lão ông vuốt vuốt chòm râu, mặt mũi hiền lành nhìn ngoan tôn duy nhất của mình: “Lần trước không phải ông nội nói sẽ cho ngoan tôn một mẫu thân sao?”

“Mẫu thân đâu?” Phương Long tả hữu quan vọng (ngó trái ngó phải), không thấy người nào.

Lão ông chỉa chỉa hai người đang đánh nhau khó hòa giải: “Người kia là phụ thân ngươi, còn người kia là mẫu thân ngươi.”

“Không đúng, người kia mới là phụ thân.” Phương Long chỉ vào Phương Khảm nói.

“Cha ngươi chính là mẫu thân ngươi, người kia mới đúng là cha ngươi. Ngươi xem, bộ dạng các ngươi rất giống nhau!”

Phương Khảm cẩn thận quan sát một hồi, rốt cục tin phục. Phụ thân kia, thật sự như cùng mình từ một khuôn mẫu in ra.

“Nghoan tôn, muốn có đệ đệ muội muội không?”

Lại đánh tiếp cũng không phải cách, lão ông âm thầm tính kế, để cho bọn họ tiếp tục đánh nhau, không bằng sớm để cho bọn hắn sinh sản báo tộc.

“Muốn!” Ánh mắt Phương Long như phát sáng, hắn ở một mình nên luôn hy vọng có một đồng bạn để chơi đùa.

“Nếu như vậy thì lại gần nghe ông nội nói, đem thứ này cho vào trong nước cho cha mẹ uống…” Nho tử cũng có thể sai khiến, lão ông gật gật đầu, một già một trẻ mưu đồ bí mật một hồi. Lão ông ho khan một tiếng, đem hai người đang dây dưa tách ra.

“Tốt lắm, vợ Lan nhi, khí của ngươi cũng nên tiêu đi.”

Phương Khảm nào nghe được lời lão ông nói, giống như gà trống đấu trận trừng mắt với Ngao Lan.

“Phụ thân, uống nước.” Phương Long nhu thuận đưa một chén nước. Đồng thời cũng đưa cho Ngao Lan một ly, nơm nớp lo sợ gọi một tiếng cha.

Nguyên lai cảm giác có con ấm áp như vậy, Ngao Lan cảm khái trong lòng, uống một hơi cạn sạch. Phương Khảm bên kia cũng uống nước xong, tiếp tục căm tức nhìn hắn.

Nhìn nhìn nhìn, ánh mắt hai người đều thay đổi.

Ta sao cảm thấy được tên kia càng nhìn càng đáng yêu chứ?

Hai người không hẹn mà cùng nghĩ, đồng thời cảm thấy hạ phúc có một cỗ nhiệt lưu bốc lên, cả người khô nóng không thôi.

Ngao Lan từng có kinh nghiệm lập tức biết phát sinh chuyện gì, quay đầu tìm kiếm đầu sỏ gây nên, phát hiện một già một trẻ sớm đã bỏ trốn mất dạng.

Quay đầu lại, thấy Phương Khảm không chống được dược hiệu của xuân dược, thân thể mềm nhũn, mệt mỏi tựa vào tường, ánh mắt mê loạn, quần áo không chỉnh, liên tục thở dốc.

Thấy Ngao Lan, hạ phúc căng ra, dược dược dục thí. Ngao Lan há lại là loại người nguyện ý ủy khuất chính mình, dù sao đều đã làm một lần, lại làm một lần nữa cũng không sao. Nghĩ liền làm. Ngao Lan ôm ngang thân thể mềm nhũn của Phương Khảm đặt lên giường lớn, lại trong kháng nghị mỏng manh, ba kéo năm giật lột sạch quần áo. Không chút khách khí bắt đầu hưởng dụng.

Hai mươi năm sau, trong thâm sơn lại là một trận gà bay trứng vỡ.

“Ngao Lan, ngươi này dâm long. Mau rút thứ của ngươi ra!”

Phương Khảm rống giận, liều mạng muốn ngăn lại rục rịch của Ngao Lan trong cơ thể, tên sắc long này, mỗi buổi sáng đều thừa dịp lúc y nửa tỉnh nửa mơ, giang hai chân của y ra sáp nhập, sau đó bắt đầu bài vận động buổi sáng.

Ngao Lan không để ý tới, tiếp tục đâm về phía trước.

“Dừng tay, a… Cần nhi đang khóc…” Thanh âm kháng nghị tương đương vô lực.

“Không sao, Long nhi sẽ dỗ hắn.” Ta đâm, ta đâm, ta đâm đâm đâm. 

(=)))))))))~)

“A… Ân… Nào có… A, không phụ trách giống như ngươi…”

“Ta đáp ứng Bắc Hải long vương cho hắn một người vợ, cho nên chúng ta cố gắng tạo long đi.”

“Gạt người, lúc trước sinh Gia nhi, Yên nhi, không phải ngươi cũng nói như vậy sao!”

“Ách… Ta nhớ lầm, lúc này là đứa con của Đông Hải long vương.”

“Đi chết đi!” Rống giận của Phương Khảm vang tận mây xanh.

Phương Long vừa đung đưa tiểu đệ, vừa bất đắc dĩ thở dài.

“Lại tới nữa…”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: