Chương 09
Ta gọi điện thoại cho công ty bảo hiểm, ta biết hắn không có chết, hay hai chân tàn phế, chỉ là "Ngoài ý muốn" bị tai nạn giao thông.
Ta định tạm biệt hắn lúc bản thân kiềm chế nhất, dù sao thân thể hắn đại khái cũng không chịu được ta. Nhưng muốn và làm, lại có khác biệt rất lớn.
Thì ra là phòng nhỏ đã có khách trọ khác, ta hỏi mấy người mới biết được nơi ở hiện nay của hắn.
Ta cố ý dọn dẹp sạch sẽ nhìn hắn, trong túi còn ít tiền, muốn cùng hắn ăn một bữa cơm và v.v... Đương nhiên, ta không phủ nhận ta kỳ thực rất muốn thao hắn, bây giờ, ai ta cũng không có hứng thú, ta hoài niệm cái mông của hắn, thân thể hắn, thanh âm của hắn.
Qua hang rào, ta thấy hắn ngồi xe lăn, gương nặt gầy gò như trước đây rất đẹp, ta cười định bắt chuyện với hắn.
Đột nhiên xuất hiện một người to lớn phía sau hắn, khoác cho hắn them một chiếc áo. Hắn ngẩng đầu cảm kích nhìn người nọ, mỉm cười điềm tĩnh.
Rõ rang, ánh mắt và nụ cười đó chỉ thuộc về riêng ta!
Đầu ta có chút đau, đi tới cửa trước điên cuồng châm biếm đánh nhau. Mấy người bảo vệ thân hình cao to đi ra, hung ác trừng mắt ta.
"Ngươi tìm ai?"
"Ta muốn đi vào!"
Ta lười cùng bọn họ dây dưa, trực tiếp xông vào. Bọn họ theo ta theo ta, một chọi ba, ta dĩ nhiên đánh không lại, nằm ở ven đường.
"Chuyện gì xảy ra?" Một thanh âm vang lên, ta ngẩng đầu, là nam nhân kia.
"Lại là ngươi." Hắn từ trên nhìn ta, thật giống như đang nhìn một con con rệp, "Ngươi tới tìm hắn sao? Nói một tiếng thì tốt rồi, hà tất như vậy?"
Hắn dẫn ta vào, đây là một gian hoa viên thức biệt thự và căn phòng nhỏ cũ nát hoàn toàn không cách nào so sánh. Hắn đẩy ta quỳ rạp trước xe lăn, lạnh lùng nói: "Có lời gì, thì hiện tại nói rõ đi."
Hắn kinh ngạc nhìn ta, trong ánh mắt lưu quang chớp động, hắn vươn tay ra, tưởng chạm đến tóc của ta, thế nhưng xe đẩy gông cùm xiềng xiếc khiến hắn cú không được. Ta liền cơ nắm cổ tay của hắn, đột nhiên như con chó điên vậy rống: "Ngươi để hắn làm? Nói! Ngươi có đúng hay không để hắn làm? !"
Hắn sững sờ, chết cứng nhìn ta, ánh mắt đầy hỗn tạp: Khiếp sợ, đau lòng, bất đắc dĩ, thậm chí còn có một chút ý châm biếm. Ta không thể nhẫn nhịn sự châm chọc đó, phất tay hung hăng cho hắn hai cái tát, nhấc chân đá hắn xuống đất.
"Người điên —— ngươi đơn giản là không bằng heo chó hỗn đản!!" Nam nhân kia từ phía sau bắt được ta, đánh ngã ta, giơ tay giơ chân bắt đầu đánh ta. Ta mặc kệ ... chỉ lo một chuyện, rống giận với hắn: "Con mẹ nó ngươi để cho người khác thao! Hạ mình! Ta không phải là thao chết ngươi, gọi ngươi lãng, tao hàng! !"
Hắn quỳ rạp trên mặt đất, hai chân bị liệt không nhúc nhích được nữa, nam nhân kia đỡ hắn dậy, hai mắt phun lửa trừng ta, thế nhưng lửa trong mắt ta nhất định còn hơn hắn, ta thậm chí có thể nghe tiếng két két trong đầu.
Hắn tựa vào xe lăn, nhẹ nhàng lau máu ở khóe miệng, hai hàng nước mắt dưới ánh mặt trời đặc biệt chói mắt.
"Ta nghĩ sẽ chúng ta sẽ mãi ở bên nhau. . ." Hắn mỉm cười khóc, thanh âm phiêu diêu xa xôi, "Thế nhưng. . . Ta chỉ là một người thường. . . Ta đã không chịu nổi. . . Mời ngươi rời khỏi đây. . . Chúng ta. . . Cũng đừng gặp mặt nữa. . ."
Ta trong đầu ầm ầm một tiếng. Từ trước đến nay chỉ có ta bỏ rơi người khác, cư nhiên. . . Mẹ nó! Ta thao chết ngươi, đồ đê tiện!
Ta chật vật bị đuổi ra khu nhà cấp cao, não của ta chắc là bị cháy hỏng rồi, cả ngày không có phản ứng, hoàn toàn không biết mình đang làm cái gì. Đến khi ta tỉnh lại, ta đã mang theo thùng xăng và cái bật lửa, đứng ở cửa sau ngôi biệt thự.
Ta không chút do dự quăng thùng xăng, bỏ lại cái bật lửa.
Trong ánh lửa, ta nghe tiếng hô hoảng loạn "Cứu , lửa", ta nhảy qua hàng rào , thừa dịp loạn lạc chạy vào trên lầu.
Ta rất nhanh liền tìm được hắn, hắn bối rối nhìn ta nỗ lực né ra, nhưng đôi chân tàn phế kia không dùng được. Ta khiêng hắn trên vai chạy ra ngoài.
Ta đè hắn trên giường trong phòng trọ nhỏ, không lo lắng hay buồn bả thao đến ba ngày. Tuy rằng đôi chân bị tàn phế đó làm gì cũng không được có ảnh hưởng đến độ thoải mái của mông, ta thích nhất tư thế hắn chu mông lên, ta thao từ phía sau. Ta để hắn gập người như vậy, hai chân ở hai bên, dương vật điên cuồng ra vào. Ta cắn bờ môi, đầu ti, cổ của hắn, cuồng loạn sờ cái mông của hắn, tấm lưng, gương mặt của hắn, tỉ mỉ ôn lại tất cả. Hắn cắn răng chịu đựng ta ra vào và vuốt ve, lúc khó chịu nhất, cũng chỉ là kịch liệt thở dốc.
Cuối cùng, ta đương nhiên hỏi về cái vấn đề chết tiệt kia, ta phẫn nộ lay động thân thể hắn: "Hắn có thao qua ngươi không? Nói! Nói mau! !"
Hắn nhắm mắt lại không trả lời, ta lửa giận hừng hực, hét lớn bên lỗ tai hắn: "Đồ đê tiện, tao đắc quả thực hôi! Còn nói muốn ở bên ta, mẹ nó! Toàn là giả dối, con mẹ nó, ngươi còn không có cái quyền lợi này!"
Ta đánh đến mệt mỏi, ngủ thiếp đi, hắn theo thói quen cầm tay của ta, ta trở tay cầm tay hắn.
"Nếu như vậy. . . Ngươi thấy vui sướng. . . Ta. . . Nguyện ý. . ."
Trước khi vào mộng đẹp, hắn không rõ nói ra một câu như vậy.
Ngày thứ tư, hắn sốt cao 40 độ, cả người co giật, ta phải đi ra ngoài mua thuốc cho hắn, lúc trở lại, cục công an đứng ở cửa. Ta trốn ở ven đường.
Ta nhìn thấy có băng-ca mang hắn đi ra ngoài. Cảnh sát ở đó cả tiếng đồng hồ, dần dần giải tán.
Ta cho rằng ta sẽ trở thành tội phạm bị truy nã nhưng mà ngày qua ngày, không có bất cứ động tĩnh gì. Chỉ là ta không dám lại đi đến khu nhà cao cấp đó nữa, không cẩn thận bị đuổi đi, cũng rất phiền toái.
Nhưng mà ngày qua ngày, ta rốt cục chịu đựng không nổi đáy lòng tâm tình rối bời. Ta bắt đầu đếm từng ngày, bao nhiêu ngày sẽ được gặp lại hắn, còn bao nhiêu ngày lại ôn lại thân thể hắn. Lúc loại tâm tình này dâng trào , quả thực như độc nghiện phun trào bạo phát, ta cả người cuồng loạn khó chịu, ta la to, suy nghĩ muốn chết đi, muốn tìm nơi giải tỏa, ta ở trong quán rượu đánh nhau, mắng chửi người, lung tung tìm người thao, còn che giấu không được miêu tả sinh động điên mê.
Ta nghĩ xong rồi, cả ngày lẫn đêm nghĩ hắn, nghĩ đến mơ thấy hắn.
Hắn đồ đê tiện, kéo ta xuống nước, , lại có bản lĩnh không đơn giản. Nếu muốn chết, hắn cũng phải làm đệm lưng cho ta.
Gần đây ta hay lén lút đến khu nhà đó, tìm kiếm thời cơ hạ thủ.
Hoa viên đốt rụi phân nửa, cũng không nhìn thấy hình ảnh hắn ngồi xe lăn nữa. Thế nhưng khổ tâm không chịu được, rốt cục có một ngày, ta thấy nam nhân kia bả hắn ôm lên xe, chạy đi.
Ta đón một chiếc taxi theo dõi. Ngoài dự đoán, xe lái thẳng đến bãi tha ma xa xôi.
Ta nhìn thấy nam nhân kia đẩy hắn đến trước một bài vị, an tĩnh thắp nhang, nói lời kì lạ, thân ảnh của hắn từ xa nhìn lại tựa hồ không phải người, thổi một chút liền biến mất. Bọn họ dừng lại nửa giờ rồi rời đi, ta đi tới.
Đó là một bài vị thông thường, nhìn ảnh chụp là một người trung niên, hai bên trái phải viết "Phụ XXX điện" vân vân.
Giây kế tiếp mắt ta liền trợn to, mặt của người đó, mặt của hắn, đột nhiên giống với nhau.
Gương mặt già nua kia ta cả đời cũng sẽ không quên, chúng ta là cha con, bị ta cắt mất dương vật lăn lộn trên đất, chính là trong hình vị kia.
Phụ trái tử hoàn, đạo lý như vậy, quỷ dị khiến ta đầu óc ta hoảng loạng.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro