Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 08

Một năm qua chúng ta ở cùng nhau thực sự rất nhanh.

Kinh tế càng ngày càng túng quẫn, tiềm nhuận bút hắn kiếm về còn chưa đủ ta dùng. Hắn cố gắng chi tiêu mọi thứ ít nhất, ta như trước tôi tiêu tiền như nước.

Khi tiền thuê nhà không có, hắn thử nói với ta sẽ đi tìm việc, ta lấy vài cái tát tai đáp lại, thuận tiện đập nát máy vi tính kia. Hắn bụm mặt khóc lên, ta phóng đãng cười to, kéo hắn áo ngủ. Sau đó, ta lười biếng ngủ, hắn đi dâu không biết, một đêm không về.

Ngày thứ hai hắn trở lại, nỗ lực giữ vững bình tĩnh và ý cười, hắn nói mượn ít tiền của bạn bè, có thể duy trì một chút. Ta  thấy được dấu ống tiêm trên tay hắn.

Hắn bán máu cũng tốt, vay tiền cũng được, ta đều không quan tâm, chỉ là nếu hắn lại nói mượn tiền bạn bè thì thực sự không cần.

Lúc tiếng đập cửa vang lên chính là lúc ta và hắn đến cao trào, ta tức giận bắn tinh, nhìn hắn hoảng trương trương mặc quần áo đi mở cửa.

Đi vào là một nam nhân cao lớn, hắn thấy chúng ta, mặt kinh ngạc rất là buồn cười. Ta đem ra giường vén lên, để hắn thấy sự hỗn độn trên giường và hạ thân đã xụi lơ của ta, hắn như lâm đại địch chạy như bay ra khỏi cửa..

Qua cửa kính, ta nhìn thấy bọn họ ở dưới lầu kịch liệt nói cái gì, trong lúc nói chuyện, nam nhân kia ôm bờ vai của hắn, cằm để ở trán của hắn.

Hắn không có nhúc nhích, dĩ nhiên, không có phản kháng.

Hoá ra, hắn hạ mình không riêng gì đối với ta. Cái gì lần đầu tiên, tìm người bạn, con mẹ nó chó má. Cái này là thụ ngược cuồng hạ mình, chỉ là con mẹ nó, thiếu người thao!

Khi nam nhân đó đi, nhẹ hôn trán hắn. Hắn mở to cặp mắt luôn luôn chân thành, tha thiết, trong suốt, yên lặng nhìn người đó đi xa.

Ta nghe tiếng đầu ta nổ tung.

"Ta có việc mới rồi, thật tốt quá. . ." Hắn cao hứng đi vào, ôm ta kích động nói, "Có một bản thảo khác, phiên dịch xong sẽ có 5 vạn, rất. . ."

Miệng nhỏ của hắn ở phía dưới cũng đang nói chuyện, bởi vì ta đã giơ lên dao găm, thật sâu xen vào hắn miệng nhỏ.

Một mảnh máu trào ra, thật đẹp.

Hắn té trên mặt đất, hai tay đỡ lấy dao găm, ngơ ngác nhìn ta, lúc này đây hắn không khóc, sắc mặt của hắn cấp tốc trắng như tượng, rất đẹp.

Ta nâng thân thể hắn lên, chậm rãi đi ra ngoài. Ta cười nói: "Một chút nghiêm phạt, tiếp theo thì không phải là sáp nơi này, nhớ kỹ."

Lần nhập viện này, hắn ở rất lâu. Nam nhân kia lại tới vài lần, mỗi một lần tới, ta sẽ giúp hắn nằm ở trên giường giáo huấn, càng về sau, nam nhân kia đại khái cũng nhìn ra, rốt cục không tới nữa. Ta nhớ kỹ ánh mắt tên kia phẫn nộ và chán ghét, rất có mùi vị cái loại này, có thể nói, ta ngược lại cũng muốn cùng hắn thao một lần.

Ba tháng sau, hắn xuất viện. Ta đây thì đang đứng trước bờ vực chết đói, hắn trở lại một cái, ta liền giục hắn mua rượu cho ta, để hắn đến quán cơm trả tiền thiếu của ta.

Nụ cười của hắn trước nay chưa có miễn cưỡng mà xấu hổ, hắn nhìn ta, cầm tay ta nói: "Không có tiền. . . Xin lỗi. . ."

"Ngươi không phải là sẽ bán máu sao? Ngươi không phải là còn có nam nhân kia sao?" Ta hất tay hắn ra, hừ lạnh một tiếng, "Không có tiền cũng tốt, ta cũng có lý do rời khỏi nơi này."

"Ngươi đừng đi được không? Nhưng ta thực sự không có tiền. . . Ngươi không cho ta đi làm, mượn người khác ngươi lại sẽ tức giận. . ." Hắn gấp đến độ hai mắt phiếm hồng, dường như muốn đem phổi nhổ ra, thở dài một tiếng, "Hay là. . . Chỉ có khoản tiền kia . . ."

Ta không biết hắn đang nói cái gì, cũng không có hứng thú, không cần biết từ đâu tới chỉ cần có tiền cầm đến. Ta kết luận hắn không có tiền nữa, ta quyết định một lần nữa đi tìm lão quỷ môn, hay là bọn hắn ví tiền cung hóa tương đối sung túc.

Một năm rưỡi, ta rốt cục lần thứ hai rời khỏi cái phòng nhỏ này, chưa nói tới kỉ niệm, chỉ là có một loại cảm giác là lạ.

Ta đi khi hắn đang an giấc, nắm chặt góc áo của ta, ta kéo cũng kéo không xong. Ta đột nhiên nghĩ đến cái kia 《 đoạn tay áo 》 cố sự, ta cầm kéo lên, răng rắc cắt bỏ. Ta lại quan sát một hồi mặt của hắn, ta đây không phải không thừa nhận, còn rất đẹp, chỉ là mặt trên khanh khanh oa oa dấu vết đã ảnh hưởng nghiêm trọng chỉnh thể mỹ cảm. Hắn không xinh đẹp như lần đầu tiên ta thấy, cho nên ta muốn bỏ hắn. Tuy rằng ta cũng biết, những ... dấu vết xấu xí này là ai làm.

Ta phóng đãng sinh hoạt, cảm giác thật tốt. Ta lại bắt đầu không gián đoạn thay đổi người làm tình, từ trên người bọn họ đòi tiền, đôi khi cho bọn hắn tiền. Ta phát hiện ta còn là thích phương thức này, nếu nói bạn mà, đi con mẹ nó đản ba.

Sau mấy tháng, ta được ngân hàng gửi tiền, nơi bảo hiểm nhân thọ công ty Vu mỗ, số tiền có mười vạn hơn. Ở gửi tiền nhân ngắn gọn phụ lời vừa xem viết: XX tiên sinh ngoài ý muốn thương vong tiền bồi thường.

Là tên của hắn, mặc dù ta không quan tâm, chỉ là dù sao cùng một chỗ lăn lộn hơn một năm, ta thế nào cũng biết.

Ánh mắt ta dừng lại trên hai chữ "Thương vong".

Trong nháy mắt, nụ cười của hắn,khuôn mặt khóc lóc, cầu xin, thống khổ, say mê của hắn nhanh chóng thành hình ảnh nhất nhất hiện lên ở trước mắt, hắn đã nói với ta cái gì được lợi nhân, cái gì sau khi hắn chết, cái gì chỉ có khoản tiền kia. . . Hết thảy tìm được rồi đổi tiền mặt.

Ta không nghĩ mình sẽ khóc, khóc như một con sói bi phanh thây chỉ còn lại yết hầu. Ta ngồi xổm  trước sân khấu quán rượu, khóc sắp thổ huyết.

Ta chính là ở một khắc kia, đột nhiên ý thức được một điểm, ta vẫn loáng thoáng có phát giác, rồi lại tận lực lảng tránh.

Đó là ta chân chính hủy diệt đường bắt đầu, đương nhiên, là cùng với hắn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro