Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 07

Khi ta nói có thể sẽ ờ đây một thời gian dài, hắn cơ hồ là khóc, ôm ta,hôn ta.

Ta dần dần biến thành... heo, mỗi ngày hắn sẽ làm cơm cho ta, hầu hạ ta tắm, trên giường. Ta muốn, hắn sẽ không chút do dự cấp tốc mua được.

Ta cho rằng nhiệt tình của hắn không sẽ kéo dài thật lâu, nhưng có lẽ sai rồi, hắn kiên trìvượt qua xa tưởng tượng của ta, mặc dù sau cùng buông tha.

Ta dần dần đem tất cả coi là đương nhiên, đối với hắn hạ mình cũng không còn hoài nghi cái gì nữa. Ta như trước tùy ý mắng hắn, cao hứng ha hả liền đánh hắn gần chết, muốn thượng hắn thì cỡi quần hắn. Ở trong phòng, ta không cho phép hắn mặc quần lót, dễ dàng cho ta tùy thời động dục.

Một tuần có 144 mấy giờ, hắn có 100 mấy giờ ở bên cạnh ta, mỉm cười cam tâm tình nguyện nghe ta sai phái. Vô luận ta thế nào biến đổi phương pháp làm hắn, hình như sau chỉ cần để hắn nắm chặc tay, ôm lưng liền dễ dàng hóa giải, hắn luôn luôn không nề kỳ phiền nói câu kia "Có thể có người bạn thật tốt", hắn thoạt nhìn tựa hồ là một người cực dễ thỏa mãn .

Bất quá ta cũng dần dần nghĩ, khẩu vị của ta hình như càng lúc càng tuyệt vời, như vậy thường quy hành vi, tựa hồ càng ngày càng bất năng thỏa mãn ta.

Lúc hắn không ở nhà, ta cực độ buồn chán trống rỗng, ngoài mãnh liệt trình độ vượt quá dĩ vãng. Nên ta rất nhàm chán đi dạo chung quanh, ta nhiều lần đến công ty hắn, thấy hắn và những đồng nghiệp khác cười cười nói nói cùng một chỗ. Dáng vẻ tươi cười đó và dáng vẻ với ta giống hệt nhau.

Ta không biết vì sao lại cảm thấy giận, không nói hai lời liền kéo hắn vào WC. Ta giơ lên nắm tay, hắn sợ cầu xin không nên đánh mặt, lập tức còn phải phải đi làm. Ta không chút do dự đánh tiếp, nhìn hắn xương gò má và khóe mắt sưng lên thật to.

Ta tát hắn mười mấy cái tát, hắn thống khổ khẽ hô vì sao vì sao, cha ta cũng không biết vì sao, hay muốn làm thịt hắn. Đánh mệt mỏi sau đó ta lột quần tây của hắn, hắn đau muốn chết cũng không dám phát ra tiếng. Trung gian có người tiến đến đi nhà cầu, ta liền cắm ở cái mông hắn bất động, chờ người đi, tiếp tục thao. Cứ gián đoạn như vậy, khiến cho ta một giờ mới bắn, con mẹ nó, khó chịu muốn chết. Hắn cả người run rẩy nói phải đi về đi làm, ta cho hắn mấy đá, căm giận rời đi.

Buổi tối ta cùng vài người làm đến nửa đem mới về, hắn còn đang ở bên bàn làm việc. Thấy ta trở về, hắn hỏi ta muốn uống bia hay gì không, ta đẩy hắn qua một bên, cắm đầu nằm xuống.

Hắn yên lặng nhìn ta một hồi, cúi đầu tiếp tục viết gì đó. Từ góc độ này nhìn, mặt của hắn sưng rất to, khuôn mặt nghiêm túc không thay đổi, hắn chuyên tâm nghĩ, viết, hình như trong thế giới này không có những thứ khác—— kể cả ta.

Ta ngồi xuống, từ phía sau giựt tóc của hắn kéo đến trên giường, hắn cầu khẩn nói: "Văn án rất gấp, còn chưa làm xong, ngươi để ta. . ."

Ta cuồng loạn tát mặt của hắn, gầm nhẹ nói: "Ta có thể cho ngươi làm tiếp. . . Nhưng nếu muốn giữ lại ta, sẽ không làm những chuyện khác!"

Hắn hạ giọng lẩm bẩm thế nhưng thế nhưng, không có thế nhưng, ta rất nhanh sáp hắn đến một chữ cũng nói không nên lời. Ta cố ý đem mặt của hắn đánh đến hủy dung nahn, nhìn hắn còn dám hay không cái gì mà bản bản.

Sáng sớm hôm sau, hắn phát sốt cao, mặt và mông đầy những vết thương sưng to lên. Ta lười quản hắn, tự ra ngoài đi bộ.

Buổi tối trở về hắn không có ở đây, lại nhận được một cú điện thoại. Thanh âm của một nam nhân, nói cho ta biết hắn nằm viện, . Ta không quản được việc hắn ở bệnh viện, ném điện thoại, ngã đầu liền ngủ.

Bất quá hắn lần này nằm viện thời gian thật đúng là không ngắn, tròn ba tuần mới vừa về. Trên mặt hắn vết thương đỡ hơn rất nhiều, thấy ta còn ở trong phòng cao hứng tột đỉnh. Hắn nói ba tuần qua khôngthể chiếu cố ta, thực sự xin lỗi.

Hắn đem máy tính về, nói đã từ chức, sau đó mỗi ngày đều sẽ ở nhà, viết văn đóng góp hoặc phiên dịch kiếm chút tiền nhuận bút. Ta không có hứng thú nghe giải thích ... , kéoquần của hắn xuống nói ba tuần không có thao hắn, ngày hôm nay phải thật tốt bù lại. Hắn dịu ngoan cỡi hết quần, chân đặt ở ta trên lưng.

Ta đột nhiên nhớ tới nam nhângọi điện thoại, ta chất vấn Hắn là ai vậy, hắn nói chỉ là bằng hữu bình thường, ta không tin,đập nát vết thương sắp lành của hắn. Hắn đau đến ngất xỉu, sau khi tỉnh lại nói một câu nói.

"Ta mua phần bảo hiểm nhân thọ. . . Được người. . . Là ngươi. . ."

Nhưng người nghòe như vậy thường mua rất nhiều bảo hiểm, tối đa không phải một mấy vạn tệ, ta không quan tâm đến chỗ tiền nhỏ ấy. Ta chán ghét đẩy hắn ra, hắnlại ôm lưng ta, thấp giọng nói: "Hay là sau khi ta chết. . . Ngươi có thể trở nên vui sướng. . . Giải thoát một chút. . ."

Hạ mình đến mức này, cũng không dễ dàng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro