Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 99 - Uy hiếp (1)

Sau khi chiếm được quyền cải cách thuế muối, Minh Trạm lại đem sản nghiệp ở đế đô nắm vào trong tay.

Sản nghiệp ở đế đô kỳ thật chỉ là một cọng lông mà thôi, chẳng tính là gì, chẳng qua đủ loại tình hình không thể không làm cho người ta nghĩ nhiều, thế tử ngồi ở vị trí này thật sự ổn nha.

Có ngân lượng, chuyện đầu tiên Minh Trạm làm chính là tặng hồng bao cho thủ hạ.
Minh Trạm thật sự không thiếu thứ gì, chỉ thiếu ngân lượng. Lương bổng của thế tử hằng năm bất quá chỉ có ba ngàn, còn có ngân lượng tiêu vặt hằng tháng, Minh Trạm mỗi tháng được một trăm lượng, tổng cộng một năm còn chưa đến năm ngàn bạc, ở địa vị của hắn thật sự là không dư giả.

Cho nên Minh Trạm phải tính toán rất tỉ mỉ, cũng may có Vệ vương phi thường xuyên trợ cấp cho hắn, vì vậy mới có thể miễn cưỡng sống qua ngày.

Nay Minh Trạm phú quý, thủ hạ cũng có bát canh mà ăn, Phượng Cảnh Nam nghe bẩm báo thì liền oán giận, xú tiểu tử lấy ngân lượng của lão tử đền đáp cho kẻ khác.

Minh Trạm có ngân lượng thì sẽ giữ lời, tiến cung nói về chuyện phong hào của hai vị muội muội với Phượng Cảnh Kiền, nói một cách mang ơn, "Ta cũng không thích nha đầu Minh Phỉ kia, Hoàng bá phụ đì nàng để cho ta hả giận, hầy, thiên hạ to lớn, ngoại trừ mẫu thân của ta thì chỉ có ngài đối với ta là tốt nhất."

"Cảnh Nam vì chuyện này mà tìm ngươi ư?" Trên nhuyễn tháp như ý, Phượng Cảnh Kiền nghiêng mình dựa vào chiếc gối màu minh hoàng, nghe thấy liền biết ý, hỏi Minh Trạm như thế.

"Ừm." Minh Trạm ngồi trên chiếc ghế thêu hoa, phe phẩy quạt hương bồ, từng đợt gió lạnh làm cho Phượng Cảnh Kiền cảm thấy toàn thân đều thư thái, "Chỉ là một nha đầu, so đo với nàng cũng không đáng. Người trong thiên hạ đều biết ta và Minh Lễ không hợp, lúc này phong hào của Minh Phỉ thấp hơn một bậc thì mọi người sẽ nghĩ là do ta gây ra, vô cớ gánh lấy thanh danh không tốt. Ngay cả Thái hậu cũng sẽ tính sổ với ta."

Phượng Cảnh Kiền cầm tay của Minh Trạm, Minh Trạm không giỏi võ nghệ bắn cung và cưỡi ngựa cho nên đôi tay rất thon mịn, từng ngón tay tinh tế mềm mại, Phượng Cảnh Kiền bóp bóp một chút, "Thôi được rồi, coi như lợi cho nàng. Đều là thứ nữ, lại không phải trưởng nữ, cũng không cần phân ra cao thấp, đến khi chỉ hôn rồi phong hào cũng không muộn."

"Ta cũng có ý như vậy." Minh Trạm rút tay ra, "Để ta kéo xích đu đến nằm."

Phượng Cảnh Kiền vỗ xuống nhuyễn tháp, "Nhuyễn tháp này rất rộng."

"Hai người chen chúc một chỗ rất nóng."

"Chiếu này của trẫm được bện bằng ngọc thạch, cũng là do Cảnh Nam tiến cống, mát mẻ thoải mái, lại đây thử xem."

Minh Trạm thoát hài rồi leo lên, Phượng Cảnh Kiền nhích vào trong chừa ra một chỗ, đem gối đầu cho Minh Trạm nằm, Minh Trạm thả mình nằm xuống, nói, "Trước kia có một mỹ nữ thuở nhỏ đã luyện công trên hàn ngọc sàng vạn năm, băng cơ ngọc cốt, vô cùng mỹ mạo."

Phượng Cảnh Kiền không cảm thấy hài hước, bèn hỏi, "Trẫm phải lót một tấm thảm mỏng lên chiếc chiếu làm bằng ngọc thạch này, nếu là ngọc thạch làm thành giường thì có bị phong hàn hay không?" Nhìn Minh Trạm bằng ánh mắt tìm tòi nghiên cứu, "Nếu ngươi thích ai thì có thể nạp làm trắc phi, đừng bận tâm đến phụ vương của ngươi, trẫm sẽ làm chủ thay ngươi."

"Người ta là hoa đã có chủ."

"Hóa ra là nữ nhân dâm đảng. Đừng mất mặt như thế nữa, thiếu gì nữ nhân." Sở thích của ngươi thật kỳ lạ, Phượng Cảnh Kiền thầm nghĩ.

Minh Trạm quả thật muốn ngất xỉu, "Ngài quả thật không hề có một chút lãng mạn nào hay sao?"

"Lãng cái gì? Nói chuyện cho cẩn thận, lần sau mà còn nói lung tung thì ta sẽ vả mồm của ngươi." Lấy từ lãng làm mở đầu, Phượng Cảnh Kiền sẽ không nghĩ theo chiều hướng có lợi, sắc mặt cũng trầm xuống.

Minh Trạm vội vàng giải thích, "Đây là cách nói của người Tây Dương, chỉ cần biết lòng của nữ nhân sẽ khiến cho nữ nhân yêu thích."

"Không có tiền đồ." Phượng Cảnh Kiền giáo huấn Minh Trạm, "Nam tôn nữ ti, phu vi thê cương, nam nhân mà lại lấy lòng nữ nhân, ở đâu ra lời nói xằng bậy như vậy. Bị đập đầu vào tường hay sao thế? Đừng nghĩ lung tung nữa. Cũng là Cảnh Nam không tốt, Minh Kỳ là nữ hài tử mà lại không học thêu thùa, suốt ngày chỉ thích đao thương kiếm mác, nay ngay cả phu quân cũng không có."

"Mà thôi, đừng nói chuyện này nữa, Ngụy Ninh thẩm vấn tên buôn lậu muối tư kia, ngươi có biết hay không?"

"A Ninh không bảo ta đi nên ta cũng không biết. Hắn càng ngày càng xa cách ta." Minh Trạm nằm nghiêng người, hai tay gối dưới đầu.

"Cũng không phải là ý của Tử Mẫn, là Thượng thư Lâm Vĩnh Thường của Đô Sát Viện Tả Đô Ngự Sử, trẫm khó khăn lắm mới dời Đỗ Như Phương đi làm Phũ doãn, hiện tại lại xuất hiện thêm một tên Lâm Vĩnh Thường, càng khó chơi hơn nữa." Phượng Cảnh Kiền cười, "Đô Sát Viện dong dài không ngớt, cho nên trẫm miễn cho ngươi phiền hà."

"Cũng chẳng phải chuyện gì tốt, thuế muối dễ dàng đắc tội với người ta." Phượng Cảnh Kiền đã đỡ lời giải thích, Minh Trạm cũng không để bụng, cười nói, "Ta nghe nói hôm kia Đỗ Như Phương đánh thiếu gia của Trầm Các Lão ba mươi bản, nay trị an của đế đô quả thật tốt hơn trước kia rất nhiều. Xương Bắc Hầu và Phúc Xương Bác khôn khéo như thế mà lại nuôi được một nhi tử chính trực vô tư như vậy."

Phượng Cảnh Kiền không cho là đúng, "Là quan thì phải vì dân, nếu lòng tràn đầy tư tình thì trẫm dùng hắn để làm gì?"

"Trầm Các Lão không gây phiền phức cho Đỗ gia à?"

"Hắn?" Phượng Cảnh Kiền nhếch khóe môi, "Lão già kia tự mình mang lễ vật đến Xương Bắc Hầu phủ cảm tạ, lại nhận lỗi thay cho khổ chủ, sau đó còn dâng thư bảo rằng dạy nhi tử không nghiêm, vẻ mặt đại công vô tư, trẫm cũng chỉ đành trấn an hắn vài câu. Nay đã sớm đuổi cái tên không biết quy củ kia về quê, một lần vất vả suốt đời an nhàn."

Minh Trạm tán thưởng, "Quả nhiên là đa mưu túc trí, mượn lực đánh lực, đúng là gừng càng già càng cay, rượu càng ngâm càng thơm. Người này không phải đại ngụy thì là đại thiện." Bất quá theo ý kiến nông cạn của Minh Trạm thì người đại thiện không thể giữ được vị trí thủ phủ.

Phượng Cảnh Kiền nhìn Minh Trạm, dặn dò nói, "Ngươi ra ngoài nói chuyện nên cẩn thận coi chừng tai vách mạch rừng."

"Không sao, dù sao thì cũng có ngài chịu trách nhiệm rồi."

Phượng Cảnh Kiền cười mắng một câu, "Hàm hồ", vỗ đầu Minh Trạm một cái, "Nói cho trẫm nghe xem, hôn sự chuẩn bị thế nào rồi?"

"Thì cũng vậy thôi, ta thấy tất cả bọn họ đều bận rộn treo lồng đèn đỏ, còn có người đăng môn tặng lễ nữa." Minh Trạm nghiêng người nói, "Bá phụ, ngài xử trí mấy món lễ vật người ta tặng ngài nhân dịp vạn thọ cũng như những thời điểm khác như thế nào vậy?"

"Sắp xếp trong ngân khố, sao vậy?"

"Trong ngân khố của ngài có không ít bảo bối phải không?"

Phượng Cảnh Kiền cảnh giác, "Ngươi thiếu bạc chi tiêu hay là xem trọng cái gì của trẫm? Cứ nói thẳng đi?"

Người xưa hay nói đa tọa tọa nhất cá nương tọa tọa nhất oa, Phượng Cảnh Kiền cho dù anh minh thần võ như thế nào thì cũng có khuyết điểm, hắn hoàn toàn thừa kế bụng dạ hẹp hòi nhỏ mọn của Ngụy thái hậu, Minh Trạm bĩu môi nói, "Không phải, hiện tại ta có bạc, phụ vương giao sản nghiệp của đế đô cho ta quản lý rồi, ta còn cho đám người Phạm Duy hồng bao nữa kìa." (đa tọa tọa nhất cá nương tọa tọa nhất oa = con cái được di truyền từ bố mẹ)

Phượng Cảnh Kiền vui đùa một câu, "Chậc chậc, đây là khoe giàu với trẫm phải không. Có ngân lượng mà không biết hiếu kính trẫm à."

"Ta lận đai lưng nhiều năm như vậy, tích góp nhỏ thành quả to."

Phượng Cảnh Kiền cau mày, "Đi đọc thêm mấy quyển sách đi, càng ngày càng nói chuyện không có quy củ gì cả."

"Bá phụ hãy nghe ta nói đã." Minh Trạm nói, "Bá phụ, ta nói về chuyện bán đấu giá, ngài còn nhớ rõ hay không?"

"Ngày đó ngươi chỉ nhắc sơ qua, hiện tại nói cụ thể cho trẫm nghe một chút thử xem."

"Bất quá chỉ là bốn chữ giá cao thì được mà thôi." Minh Trạm tỉnh táo tinh thần, nói một cách nghiêm túc, "Loạn thế hoàng kim, thịnh thế lỗi thời, nay quốc gia thái bình, đế đô danh môn hiển quý, đại thần quan lại đi lễ luồn cúi, người nào không cần tặng lễ. Nhất là đám quan văn, một đám hủ lậu, không thích nhận những thứ bằng vàng, mà chỉ chọn thư họa cổ hoặc nghiên mực nổi danh và bảo mực, vừa mang tiếng thơm vừa được lợi ích thực tế. Cửa hiệu bán đồ cổ ở đế đô ngày thường thu vào không biết bao nhiêu ngân lượng. Bán đấu giá nói trắng ra là bán ranh giới của một món đồ."

"Tỷ như ngài không phải muốn tu sửa hành cung Tây Giao hay sao? Làm cách nào để giảm bớt chi phí? Công trình của ngài lớn như vậy, hoàn toàn có thể đăng tin, làm cho những thợ lành nghề tham gia đấu thầu, ai có thể giảm bớt chi phí mà lại có năng lực thì dùng người đó. Như thế chẳng phải tiết kiệm rất nhiều hay sao?" Minh Trạm phân tích tỉ mỉ, "Năm nay thuế muối không nhiều, ngài còn phải lấy ngân khố riêng của mình để trợ cấp cho triều đình, lễ vạn thọ cũng chưa lên kế hoạch, nay đã là mùa hè, năm trước hành cung Tây Giao bị cạn nước vẫn chưa được tu sửa, nói đến nói lui cũng là thiếu ngân lượng. Triều đình khó khăn như vậy, bá phụ cũng không tiện đi tu sửa hành cung. Bất quá nếu không tốn quá nhiều ngân lượng, dăm ba vạn bạc thì triều thần cũng chẳng nói gì đâu."

Minh Trạm một lòng suy tính cho hắn khiến Phượng Cảnh Kiền cảm thấy thoải mái, "Biện pháp tốt như thế, có thể lấy công trình hành cung để thử trước. Chẳng qua nếu ngươi ra mặt thì hơi bất tiện một chút. Trẫm sẽ tìm một người thích hợp cho ngươi, ngươi đem cách làm cụ thể nói với hắn, đến lúc đó để hắn ra mặt, nếu có người mắng thì cũng sẽ không mắng lên đầu của ngươi."

"Hảo." Minh Trạm cong ánh mắt, chu mỏ hôn một cái, "Bá phụ thật chu đáo."

Phượng Cảnh Kiền nhéo mặt Minh Trạm một cái rồi ôn hòa nói, "Trẫm đã hiểu cách thức đấu giá của ngươi, chính là đem một việc đưa ra để người ta cạnh tranh giá cả, có đúng hay không?"

"Quả nhiên là anh minh thần võ mà."

"Xú tiểu tử, còn học cách vuốt mông ngựa nữa hả." Phượng Cảnh Kiền cũng nở nụ cười.

Minh Trạm mỉm cười sửa lại cho đúng, "Là mông rồng."

Phượng Cảnh Kiền vỗ Minh Trạm một chút, Minh Trạm giả vờ kêu to cầu xin tha thứ, ôm lấy thắt lưng của Phượng Cảnh Kiền mà co rút một chỗ rồi cười nói, "Bá phụ không dùng sức, có phải đau lòng đúng không, không nỡ à?"

"Chỉ biết cợt nhả." Đầu của Minh Trạm nằm ngay trước mắt, Phượng Cảnh Kiền dùng tay xoa xoa, hắn thích Minh Trạm cũng như bộ dạng thân mật của Minh Trạm, "Ngươi bướng bỉnh như vậy nhưng thật ra rất hợp với tính trẫm. Ngươi ở nhà nên chú ý một chút, phụ vương của ngươi thích cái gì ôn hòa trầm ổn."

"Giống Minh Lễ, không nóng không lạnh, ta biết rồi." Minh Trạm than thở, "Bệnh gì cũng trị được, duy nhất bệnh bất công này thật sự là nan y."

Phượng Cảnh Kiền nhịn cười, "Đừng ở trước mặt hắn mà nói như vậy."

"Đã sớm nói rồi."

Xem ra bị đánh thường xuyên không phải không có nguyên nhân, Phượng Cảnh Kiền không thể không dạy Minh Trạm về đạo phụ tử, "Phải chừa chút mặt mũi cho nhau, Cảnh Nam là phụ thân của ngươi, tính tình cũng hơi nóng một chút, ngươi cũng phải nói năng cung kính lễ độ, nhiều lời tốt với hắn thì mới có thể khiến cho hắn vui vẻ. Hiện tại tuổi còn nhỏ, ngươi chống đối hắn một chút thì hắn vẫn có thể chịu đựng ngươi, thời gian lâu dài, ngươi mà còn như vậy, đừng nói đến Cảnh Nam, cho dù là người khác nhìn thấy thì cũng sẽ ảnh hưởng đến thanh danh của ngươi. Trẫm thấy ngươi đều đối xử tốt với người khác, cũng rất hiểu ý, vì sao lại không hợp với phụ vương của mình?"

Minh Trạm không nói chuyện, bất quá rốt cục cũng để tâm, ở đây mọi người chú ý đạo hiếu, dù sao hắn và Phượng Cảnh Nam cũng không phải cãi nhau chỉ một hai lần.

Minh Trạm quay về đem chuyện của Minh Phỉ nói cho Phượng Cảnh Nam nghe, Phượng Cảnh Nam than thở một tiếng, "Nay lời nói của ngươi ở trước mặt Hoàng huynh còn hữu dụng hơn cả ta."

"Hoàng bá phụ lấy lòng ta, đương nhiên là muốn ta cảm kích, dù sao cũng là ta đi nói một tiếng mà." Minh Trạm nói tiếp, "Phụ vương đừng nói như thế. Hoàng bá phụ đối xử tốt như vậy tất cả đều là vì nể mặt ngài, uống nước nhớ nguồn, ta cũng biết phân rõ đạo lý."

Phượng Cảnh Nam cẩn thận quan sát Minh Trạm vài lần, vì sao mới tiến cung một chuyến mà giống như đã nếm qua mật ngọt, miệng lưỡi ngọt sớt, tính tình cũng dịu dàng, gật đầu nói, "Mấy ngày này không cần đi ra ngoài, cùng nhũ mẫu học quy củ khi đại hôn, từ đây đến ngày đại hôn không cần phải làm công vụ. Sau khi ngươi đại hôn sẽ quay về Vân Nam, có suy tính gì cho chuyện thuế muối hay chưa?"

"Ta đã thảo luận với Phạm Duy và Phùng Trật, bảo bọn họ soạn thảo văn thư, đến lúc đó phải thỉnh phụ vương chỉ giáo." Nói khách khí như vậy khiến Minh Trạm cảm thấy rất mất tự nhiên.

"Đám người Phạm Duy tuổi trẻ khí thịnh, tài năng cũng không tệ, chẳng qua vẫn chưa từng trải. Ngoài miệng không có râu thì làm việc không trầm ổn, trước tiên để bọn họ đi theo Văn Chu, Tử Chính thỉnh giáo. Đợi ổn thỏa thì ta lại xem xét cũng không muộn." Phượng Cảnh Nam thấy hôm nay Minh Trạm thật ngoan ngoãn, trong lòng cũng thư thái, nhân tiện nói, "Mặc dù ta cho ngươi thư đồng nhưng ngươi cũng đừng đem tất cả tâm tư đặt lên mình bọn họ, giống như đám người Văn Chu đều là lão luyện thành thục, kết giao nhiều với bọn họ mới có ích."

"Ta đây cũng không sợ sẽ không nhịn được mà moi góc tường của phụ vương."

Phượng Cảnh Nam lặng lẽ cười, "Ngươi có thể lấy được thì cũng xem như có bản lĩnh."

"Làm gì có, của ta chính là của phụ vương, của phụ vương chính là của ta, hai ta còn phân chia làm gì nữa, ta tự moi góc tường của mình, cũng giống như thoát hạ khố rồi tự đánh rắm thôi."

"Thô tục."

Minh Trạm vừa cười vừa đứng dậy, "Quay về ngậm trà hương súc miệng, ta không quấy rầy phụ vương nữa."

Thái độ tốt đến mức làm cho người ta cảm thấy kỳ lạ, Phượng Cảnh Nam nói, "Ta chưa dùng bữa, ngươi cùng ta dùng bữa đi."

Khi Minh Trạm xảo quyệt thì Phượng Cảnh Nam thường xuyên đau đầu, nay bỗng nhiên lại hiểu chuyện như thế, trong lòng của Phượng Cảnh Nam lại cảm thấy bất ổn, nhất thời hoài nghi không biết có phải Minh Trạm đang âm mưu gì hay không, nhất thời lại suy nghĩ có phải Minh Trạm gặp rắc rối gì hay không, luc này không dám nói vì sợ bị trách phạt hay sao?

Minh Trạm liền nhân cơ hội nói với Phượng Cảnh Nam về chuyện bán đấu giá, "Lần trước phụ vương bảo Hoàng bá phụ muốn tu sửa Tây Giao hành cung thì phải mất hai mươi vạn bạc, đây thật sự là trò cười của thiên hạ, lấy bạc của hoàng thất làm chuyện xa xỉ. Năm nay không phải như xưa, quốc khố thiếu thốn, triều đình phải cứu tế cho dân chúng gặp nạn, nếu xuất ra nhiều ngân lượng như vậy để tu kiến cung điện thì Ngự Sử sẽ la ó ầm ĩ."

"Ngày ấy ta chỉ nhắc sơ qua mà các ngươi lại để bụng như vậy." Phượng Cảnh Nam giương mắt nhìn Minh Trạm, "Thảo nào Hoàng huynh lại thương ngươi như thế."

Minh Trạm nói, "Cho dù là đại khái nhắc đến thì ta cũng lo lắng Hoàng bá phụ sẽ sĩ diện, ta nhắc đến chuyện ngân lượng sẽ khiến hắn không vui."

"Nếu ngươi tiết kiệm ngân lượng cho ta thì ta cũng rất vui mừng." Phượng Cảnh Nam cười cười, "Lúc trước không để ý, nay xem ra ngươi rất có sở trường trong phương diện tài vụ, bổn vương cũng đang gặp khó khăn, lúc này nếu có một trăm tám mươi vạn thì có thể giải quyết khó khăn ngay hiện tại."

Minh Trạm trừng lớn mắt, vẻ mặt không thể tin tưởng, "Chẳng lẽ ngài định đòi lại sản nghiệp đã cho ta hay sao?" Chính hắn cũng nghèo kiết xác cần người cứu tế, vì sao Phượng Cảnh Nam lại nhắc đến chuyện ngân lượng với hắn cơ chứ?

Gân xanh trên trán của Phượng Cảnh Nam lại giật giật, thật vất vả mới nhịn xuống cơn giận, "Cút đi, nhìn thấy ngươi là lại bực mình, mất cả khẩu vị."

Minh Trạm rốt cục chưa dùng bữa mà đã bị mắng vài câu, bèn tiêu sái rời đi.

Phượng Cảnh Nam thầm mắng Minh Trạm, luôn oán thán lão tử bất công, nếu ngươi đối với lão tử có một nửa hiếu tâm như đối với Hoàng thượng thì lão tử lập tức sẽ tự phê bình chính mình.

Minh Trạm làm tân lang nhưng cũng không vội vàng, trong khi Minh Nghĩa và Minh Liêm lại bận rộn chuyện hôn sự của Minh Trạm, mỗi ngày vắt óc mà làm, không có chút nào rãnh rỗi.

Minh Nghĩa cười lạnh, "Quả thật là thế tử phô trương, ngay cả chúng ta cũng phải giúp hắn làm việc vặt."

Minh Liêm tâm cơ đơn giản, chỉ để ý đến ngân lượng mà làm việc, nghe Minh Nghĩa bực bội nói như vậy, hắn cao thấp suy nghĩ một chút rồi nói một cách thành thật, "Nhị ca, nếu ngươi không thích thì cứ giao việc này cho đệ đệ làm. Nhị ca ở đế dô nhiều năm, cũng tích góp được không ít, không xem trọng vài đồng bạc nhỏ nhặt này, thôi thì cứ đưa vào túi của đệ đệ đi." Trong Vương phủ cũng không phải mọi người đều là phú ông, hơn nữa Minh Liêm rất hám bạc. Hắn không phải trưởng tử cũng chẳng phải đích tử, văn bất thành mà võ cũng không giỏi, cũng không lọt vào mắt của Phượng Cảnh Nam, vì vậy về kinh tế thì vẫn còn một chút khó khăn.

Con người của Minh Liêm rất thành thật, hắn không có tình nghĩa thắm thiết gì với Minh Trạm, hỗ trợ lo liệu hôn sự của Minh Trạm thật chất chỉ là vớt mỡ trên mặt mà thôi, hơn nữa còn vớt cực kỳ sảng khoái. Một mặt lại cảm thán, đại hôn của thế tử cũng không phải phô trương một cách bình thường, một mặt lại làm việc cực ổn, sung sướng vớt mỡ vớt bạc, làm không biết mệt, đến mức trong lòng lại mơ hồ hy vọng Minh Trạm tiếp tục đại hôn thêm vài lần nữa thì mới tốt.

Mục đích của Minh Nghĩa rõ ràng giống Minh Liêm, nhưng ở trước mặt Minh Liêm cứ giả vờ bày ra bộ mặt bị ép buộc, làm cho Minh Liêm xưa nay vốn vô sỉ cảm thấy hơi chướng mắt, vì vậy Minh Liêm mới đâm chọt Minh Nghĩa vài câu.

Minh Nghĩa nhịn không được, cười lạnh, "Mấy ngày không gặp, tam đệ đã học được cách duỗi tay ra ngoài rồi à. Xem hắn làm thân huynh đệ, không biết ngươi đã đặt ta và đại ca ở chỗ nào rồi?"

"Tam ca." Minh Liêm ngắm nghía một chiếc quạt mạ kim ở trong tay, cố tình phe phẩy một cách phong nhã, lưng dựa vào ghế, chân gác lên bàn bát tiên, nhàn nhã nói, "Nay thế tử vị đã được lập, còn tranh giành làm gì nữa? Với lại ta cũng tranh không lại hắn? Ngay cả đại ca cũng không phải là đối thủ của hắn, nhị ca ở đế đô cọ xát nhiều năm nay, ngoại trừ việc tích trữ không ít vốn riêng thì còn tích trữ được cái gì nữa? Nếu nhị ca có bản lĩnh thì đã sớm tiếp nhận cây gậy của đại ca mà cùng hắn tranh giành thế tử vị, kết quả chẳng phải đã an bài rồi hay sao? Dù sao thì các ngươi đừng hy vọng vào ta, ta không thể sánh bằng tứ đệ. Tuy rằng huynh muội của chúng ta đông người nhưng đây không phải chiến tranh, đông người có thể chiến thắng. Sự thật là sự thật, chúng ta muốn lấy trứng trọi đá, chẳng phải là muốn chết hay sao?"

Minh Liêm rung đùi đắc ý kết luận một câu, "Dù sao ta không có bản lĩnh, tốt nhất là nắm chặt thời gian mà lưu lại ấn tượng tốt cho thế tử, về sau mới sống an nhàn thoải mái."

"Ta thấy ngươi suốt ngày nuôi chim chóc đến hóa điên rồi!" Minh Nghĩa suýt nữa đã nổi cơn thịnh nộ.

"Nay ta cũng không nuôi chim chóc, ta chuyển sang chơi thư họa rồi." Minh Liêm cười đùa, "Mà ta nghe nói nhị ca có Khoái tuyết tinh thiếp của Vương Hi Chi đúng không? Khi nào rãnh rỗi thì cho đệ đệ mượn thưởng thức một chút đi?"

Minh Nghĩa có phần đau lòng, gật đầu nói, "Huynh đệ chúng ta cũng không nên khách khí như vậy. Để ta phái người mang cho ngươi."

"Đa tạ ca ca."

Minh Nghĩa hỏi, "Ngươi có biết phụ vương giao sản nghiệp ở đế đô cho thế tử quản lý hay không?"

"Ta cũng không biết nữa." Minh Liêm thản nhiên nói, "Mà dù sao cũng đã giao quyền rồi, chẳng phải hắn sắp đại hôn hay sao? Ngày sau ở riêng chỉ cần không thiếu phần của ta và ngươi là được rồi." Thấy mặt của nhị ca tối sầm, Minh Liêm hơi cau mặt một chút, sau đó bất chợt bừng tỉnh mà hỏi, "Nhị ca, chẳng lẽ trước kia ngươi để ý mấy thứ này hay sao?"

"Không có." Minh Nghĩa đen mặt nói, "Chẳng qua ta ở đế đô đã lâu, dù sao cũng phải hỏi cho biết."

Minh Liêm hiểu rõ trong lòng, chỉ cười nói, "Như vậy nhị ca đi theo ta quay về Vân Nam đi, ta nghe nói thế tử sẽ ở đế đô. Tại Vân Nam, huynh đệ chúng ta ở xa hắn một chút, như vậy mới có người hiếu kính."

"Cho dù ta có muốn nhưng tên tiểu tử kia cũng không chịu đáp ứng." Nghĩ đến chuyện này thì trong bụng của Minh Nghĩa lại đầy ấp tam muội chân hỏa, hận không thể nghiền Minh Trạm thành tro, hắn hơi nhắc đến thì phụ thân liền từ chối cho ý kiến, Minh Trạm nhân tiện nói, "Ta muốn quay về Vân Nam chủ trì thuế muối, đế đô còn cần nhị ca chiếu ứng." Rõ ràng không muốn hắn trở về.

Minh Liêm phe phẩy quạt đưa ra chủ ý thối tha, "Nhị ca đi cầu phụ vương đi, bây giờ hắn còn chưa kế vị. Phụ vương không đồng ý, nhị ca cứ cầu vài lần, sống chết cũng không chịu ở đế đô, phụ vương cũng sẽ không ép buộc nhị ca đâu."

Thấy Minh Liêm thật sự không phải người có thể cùng nghị sự, Minh Nghĩa rất nản lòng, bất đắc dĩ nói, "Ngươi đừng bận tâm, lòng ta đều đã biết rõ."

"À." Minh Liêm đặt chân xuống đất, đứng dậy chà chà, "Chúng ta đi xem bọn họ dựng lều thế nào rồi. Ngày hỷ sự không nên xảy ra sơ suất."

Hỉ sự? Hừ! Hỉ sự!

Nhất định sẽ khiến cho ngươi cả đời khó quên! Minh Nghĩa gõ gõ chiếc quạt trong lòng bàn tay, cùng đệ đệ đi ra ngoài.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro