Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 9 : Thành phố A

Chương 6: Mùa mưa kéo dài – Mánh khóe nhỏ của con chó xấu xa nham hiểm! (1) 

Khoảng cách giữa Đàm Gian và anh ta vốn đã gần, lại thêm chăn bông dày trùm kín, rất nhanh mùi hương ngọt ngào nồng đượm đã tràn ngập khoang mũi. Ẩn sau đó còn có chút hương trầm gỗ mà anh ta thường đốt bên ngoài. Hai tầng hương vấn vít, quấn quýt lấy nhau, khiến ánh mắt anh ta càng thêm tối sâu khó đoán.

Thiếu niên bị dọa không nhẹ, lúc này hoàn toàn trưng ra dáng vẻ dựa dẫm, hai cánh tay ôm chặt lấy cổ anh ta, đôi chân trắng nõn mềm mại quấn chặt quanh eo.

Tư thế vô cùng thân mật.

Bàn tay to lớn đặt lên eo trắng mịn của Đàm Gian, đầu ngón tay nhẹ nhàng xoa vuốt, như có như không.

Hàng mi của Lâm Giản Hoàn khẽ rủ xuống, đôi mắt đen láy xuyên qua hàng mi rậm rạp, bình tĩnh nhìn chằm chằm Đàm Gian, dường như đang đợi một lời giải thích tiếp theo.

Bàn tay đặt nơi eo thon hơi thô ráp mà nóng rực, đến khi Đàm Gian kịp phản ứng, em đã hoàn toàn bị giam cầm trong vòng tay anh ta.

Em bị giữ chặt eo, áp sát vào lồng ngực nóng bỏng, còn một bàn tay khác thì lững lờ mơn trớn gáy.

Rõ ràng chính em là người chủ động chui vào lòng người ta, nhưng giờ lại bị tóm lấy, nhốt chặt trong lồng ngực, như thể giây tiếp theo sẽ bị ăn sạch không chừa một mảnh.

Đàm Gian lúc này mới nhận ra nguy cơ, muốn buông ra, nhưng vừa giãy một chút đã bị Lâm Giản Hoàn nắm chặt cổ tay. anh ta chỉ hơi dùng sức, Đàm Gian đã bị ép xuống, bị khống chế dưới thân.

Lâm Giản Hoàn thoạt nhìn có vẻ gầy, nhưng sức lại rất mạnh. Khoảnh khắc bị ghì xuống, Đàm Gian có thể cảm nhận rõ ràng lực siết chặt như gọng kìm ở cổ tay, rất nhanh chỗ đó hằn lên một vệt đỏ chói mắt, khiến em trông như thể vừa bị ức hiếp đến đáng thương.

Đôi chân dài của anh ta chen vào giữa hai chân em, ép em phải tách ra, vô thức vòng lên eo thon rắn rỏi của Lâm Giản Hoàn. Hơi thở nóng bỏng phả vào cần cổ, khiến Đàm Gian phải ngửa đầu, lộ ra phần gáy trắng nõn mềm mại, tùy ý để người ta trêu đùa.

Giọng nói của Lâm Giản Hoàn khàn đặc đến đáng sợ, anh ta cúi xuống, ánh mắt sâu thẳm u tối.

"Đàm Gian, nửa đêm chui vào chăn tôi..."

Biểu cảm của Lâm Giản Hoàn lạnh nhạt như thể giây sau có thể đi chủ trì một hội nghị học thuật, nhưng giọng nói lại trầm thấp đến khàn đặc.

"...Em thích học đến vậy sao?"

Đàm Gian run rẩy hàng mi đầy bất lực, nơi khóe mắt còn đọng lại một giọt lệ vì hoảng sợ quá độ.

Cổ tay bị khóa chặt, ngay cả chút sức lực để đẩy ra cũng không có, em chỉ có thể nức nở đáng thương dưới móng vuốt sói dữ, run rẩy cầu xin.

Đôi mắt trà nhạt xinh đẹp phủ một lớp sương mờ long lanh, giọng nói vì uất ức mà kéo dài run rẩy.

"Em... Em sợ bóng tối..."

Cảm giác được lực nơi cổ tay nới lỏng, Đàm Gian ngẩng đầu, cẩn thận cọ nhẹ lên đầu ngón tay lạnh buốt của Lâm Giản Hoàn, giọng điệu mềm mại như đang làm nũng.

"Làm ơn đi mà, Lâm Giản Hoàn... Thầy Lâm ơi ~"

Em như thể hiểu rõ tất cả ưu thế của bản thân, đôi mắt trong veo kia thuần khiết đến mức làm người ta kinh hoảng. Giọng nói kéo dài, ngọt ngào mềm mại.

"Em muốn ngủ cùng thầy... Ưm..."

Đàm Gian ngước mắt, đôi đồng tử trà nhạt trong veo không chớp mà nhìn Lâm Giản Hoàn, như thể đang nghiêm túc suy nghĩ cách diễn đạt. Hàng lông mày thanh tú hơi nhíu lại.

"Chỉ là... đắp chăn ngủ bình thường thôi."

Mi mắt em bất an run rẩy dữ dội, giọng nói càng lúc càng nhỏ.

"A."

Lâm Giản Hoàn hạ mắt, khóe môi nhếch lên một đường cong không rõ ràng, đầu ngón tay nóng rực lướt qua đôi môi ửng đỏ của Đàm Gian.

Anh ta miết nhẹ một chút, như đang đặt dấu chấm hết cho màn kịch hoang đường nhưng đầy mê hoặc này.

Lâm Giản Hoàn chống người ngồi dậy, vẫn giữ dáng vẻ bình tĩnh thong dong như thể chưa có chuyện gì xảy ra. Nhưng rõ ràng ngay vừa nãy, anh ta còn điên cuồng giữ chặt Đàm Gian dưới thân, không cho em nhúc nhích dù chỉ một chút.

Anh ta từ tốn cởi bỏ bộ đồ ngủ nhăn nhúm, để lộ nửa người trên gầy nhưng rắn rỏi, rồi nhấc chân bước về phía phòng tắm.

Đàm Gian mơ hồ bò dậy, trên mặt vẫn còn hằn vệt đỏ nhàn nhạt.

Em sợ hãi bóng tối bên ngoài sẽ lại kéo mình vào sâu thẳm, giọng nói vô thức căng thẳng. "Lâm Giản Hoàn!"

Người đàn ông vừa đẩy cửa phòng tắm khựng lại, đôi mắt hẹp dài lạnh lùng liếc qua, giọng điệu thản nhiên.

"Ngủ đi."

"Tôi đi tắm."

Đàm Gian ngoan ngoãn ôm gối rúc vào một góc giường, khe khẽ lẩm bẩm.

"...Chẳng phải vừa mới tắm rồi sao."

Đợi đến khi Lâm Giản Hoàn mang theo hơi lạnh trở lại giường, thiếu niên xinh đẹp mặc áo ngủ bông mềm đã chìm vào giấc ngủ sâu một lần nữa.

Tư thế ngủ của Đàm Gian rất ngoan, như một bé mèo nhỏ co tròn lại, chỉ chiếm một góc nhỏ trên giường.

Người đàn ông cao lớn lặng lẽ quan sát cậu một lúc, sau đó vươn tay kéo chăn đắp lại.

Căn phòng tối đen lại lần nữa trở về sự tĩnh lặng, chỉ là lần này, trong mùi trầm hương thoang thoảng đã lẫn thêm một tầng hương ngọt ngào nồng đượm.

...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro