Chương 14 : Thành phố A
Chương 8 : Mùa mưa kéo dài - Tôi dữ lắm, tôi không sợ đâu ! (2)
Có lẽ là vì quá đau, Đàm Gian khẽ kêu lên một tiếng ngắn ngủi, sau đó chỉ còn lại một tiếng rên rỉ nghẹn lại cổ họng.
Vốn dĩ em rất nhạy cảm với cơn đau, đôi mắt nhạt màu trong suốt như hai viên pha lê bất giác ươn ướt, ngay cả chóp mũi cũng đỏ bừng lên.
Phản ứng này lập tức thu hút ánh nhìn của hầu hết bạn học trong lớp. Vô số ánh mắt điên cuồng, dính nhớp như những xúc tu vô hình lướt qua làn da trần của em, khiến con cừu non đáng thương vô thức nép về phía kẻ săn mồi, tìm kiếm một sự che chở tạm thời.
Trong khoảnh khắc hoảng loạn, Đàm Gian rụt rè ngước mắt lên, vừa vặn chạm phải một đôi con ngươi lạnh lẽo.
Sau lớp kính gọng vàng, ánh mắt ấy càng thêm rét buốt. Giọng nói của Lâm Giản Hoàn lạnh cứng:
"Đàm Gian... tan học đến văn phòng tôi."
Ngón tay thon dài, tái nhợt đẩy nhẹ sống kính, Lâm Giản Hoàn nhàn nhạt nói tiếp:
"Có lẽ em quá căng thẳng trong lớp học, cần một chút tư vấn tâm lý."
"Tôi sẽ cố gắng hết sức để giúp em."
Ánh mặt trời chợt sáng ngoài cửa sổ phủ lên gương mặt góc cạnh sắc bén của Lâm Giản Hoàn, nhưng trong đôi mắt đen nhánh kia vẫn không hề đọng lại chút hơi ấm nào.
Mỗi lời anh ta nói ra đều lạnh nhạt và bình tĩnh, giống như thực sự chỉ đang quan tâm đến tình trạng tâm lý của học sinh mình.
Đàm Gian tái mặt ngồi trở lại chỗ của mình. Lý Tố vẫn giữ vẻ mặt bình thường, đường nét gương mặt không có dấu hiệu vặn vẹo, tất cả những gì vừa diễn ra dường như chỉ là một ảo giác thoáng qua.
"Wow, từ khi nào lão già cổ hủ Lâm lại quan tâm học sinh như vậy chứ..."
Bên cạnh, Đàm Gian nghe thấy Lý Tố khoa trương than vãn. Kha Phàm vốn đang cười ôn hòa, nghe vậy liền thu lại ý cười, sắc mặt trầm xuống:
"Tự dưng sao mày lại dọa Tiểu Đàm thế?"
Lý Tố lập tức chắp tay cầu xin tha thứ:
"Em sai rồi, anh Phàm... em không biết Tiểu Đàm nhát như vậy..."
Cậu ta liếc sang Đàm Gian, lúc này em đang lơ đãng siết chặt ngón tay, đôi má trắng nõn lộ vẻ thất thần. Hàng mi run run, khóe mắt vẫn còn sót lại chút đỏ ửng chưa phai, trông đến là câu hồn đoạt phách.
"Như mèo con ấy, chỉ dọa một chút là bật móng vuốt ngay."
Đàm Gian không thèm để ý đến lời thì thầm của Lý Tố, bởi vì ngay lúc này, trong đầu em vang lên âm thanh của hệ thống, từng chữ một vô cùng rõ ràng.
[Chúc mừng ký chủ nhận được manh mối!]
[Tiến độ khám phá sự thật: 10% - Nội dung manh mối: Trong căn phòng điêu khắc đen tối đã xảy ra một vụ thảm án, những tứ chi vỡ vụn bị bọc trong thạch cao... rốt cuộc là tiếng ai đang gào thét?]
[Gợi ý: Có lẽ... phòng điêu khắc đang che giấu một bí mật nào đó?]
Đàm Gian vốn nhát gan, nhưng khi dòng chữ ấy hiện ra trước mắt, em lại không thể không hỏi thêm.
Đôi môi đỏ hồng dần dần mất đi sắc máu, em mím chặt môi, dù giọng nói đã run lên vì sợ hãi nhưng vẫn cố níu lấy cánh tay đang muốn rút về của Lý Tố.
"Cậu... cậu nói tiếp đi."
Ngón tay Đàm Gian siết chặt, da thịt trên cánh tay Lý Tố lạnh cứng đến đáng sợ, giống như một thi thể đã chết từ rất lâu.
Lý Tố chợt khựng lại, đồng tử đột nhiên mở rộng, nhìn chằm chằm vào bàn tay nhỏ đang chạm lên tay mình, ánh mắt lóe lên vẻ hưng phấn kỳ lạ.
"Phòng điêu khắc... có rất nhiều bí mật."
Giọng nói cậu ta khàn khàn.
"Vậy nên, vài ngày nữa bọn tớ sẽ đến đó khám phá!"
"Cậu có muốn đi cùng không?"
Tựa như có vô số giọng nói quỷ dị vang vọng bên tai. Trong tiếng ồn ào hỗn loạn, Đàm Gian gắng gượng phân biệt giọng nói máy móc của hệ thống.
[Đinh!]
[Chúc mừng ký chủ kích hoạt nhiệm vụ truy tìm chân tướng! Xin hãy tham gia 'Chuyến thám hiểm án mạng' vào cuối tuần này, đồng thời tìm ra thi thể trong phòng điêu khắc!]
Mồ hôi lạnh túa ra trên gương mặt nhỏ nhắn, cái lạnh thấm vào tận đầu ngón tay.
Dù sợ đến mức muốn từ chối, nhưng Đàm Gian vẫn ngoan ngoãn gật đầu, giọng yếu ớt:
"Được... tớ sẽ đi!"
Thật sự... rất giống kiểu nhân vật chính tự tìm đường chết trong phim kinh dị.
Lời vừa dứt, cổ tay em bỗng bị một bàn tay nóng rực siết chặt. Ngón tay thon dài như thể trói buộc em lại, kéo ngược bàn tay vừa chạm vào Lý Tố về phía mình.
"Tiểu Đàm, em có vẻ rất sợ hãi."
Kha Phàm nhẹ giọng nói, ánh mắt ôn hòa bao phủ lấy em.
"Anh cũng sợ."
Hàng mi dài của anh khẽ rủ xuống:
"Nhưng nếu Tiểu Đàm muốn đi..."
Bởi vì Lâm Giản Hoàn vẫn luôn chú ý đến nơi này, Kha Phàm đã sớm dựng cuốn sách lên thật cao, tạo ra một không gian bí ẩn giữa những trang giấy.
Anh tiến gần em hơn, ngón tay ấn lên cổ tay em nóng bỏng, hơi thở quẩn quanh đầy mập mờ.
Dưới lớp bóng tối, anh khẽ mỉm cười, nụ cười ấm áp như ánh mặt trời.
"Vậy thì, anh sẽ luôn ở bên cạnh em."
Lòng ngực Đàm Gian nhấp nhô, nỗi sợ hãi trong đáy mắt dần dần dịu đi, ánh mắt lấp lánh nhìn Kha Phàm, chất chứa một nỗi cảm kích không nói nên lời.
[Hu hu hu, hệ thống ơi, Kha Phàm là người tốt mà!]
Nhưng còn chưa kịp cảm động xong, một âm thanh dính nhớp vang lên.
Đàm Gian cứng đờ, từ trong cuốn sách ngẩng đầu lên, và nhìn thấy——
Lý Tố đang khom lưng, dùng đầu lưỡi đỏ lòm điên cuồng liếm láp vùng da vừa được em chạm vào.
Tựa như muốn nuốt trọn hơi ấm còn sót lại kia vào trong cơ thể.
Máu trong người như đông cứng lại, Đàm Gian sững sờ nhìn người bạn cùng lớp có biểu hiện chẳng khác nào một con thú hoang.
Ngay lúc đó, âm thanh hệ thống vang lên như một hồi chuông tang tóc.
[Phát hiện giá trị dị hóa xung quanh ký chủ vượt mức giới hạn! Dị hóa vượt mức giới hạn!]
Biểu tượng tam giác đỏ choáng đầy màn hình. Trong cuốn sổ quái vật, giá trị dị hóa dưới bóng dáng của Kha Phàm đang từ từ tăng lên.
[Tiến độ thu thập giá trị dị hóa: 20%.]
Đàm Gian nhìn chằm chằm vào chàng trai trước mặt đang mỉm cười rạng rỡ, sắc máu trên gương mặt em từng chút từng chút một rút cạn.
— Mọi thứ đều trông rất bình thường.
— Nhưng chỉ có em biết, đằng sau lớp da người kia, tất cả bọn họ... đều là quái vật muốn xé xác em ra.
001 kịp thời bổ sung một cú chí mạng.
【Tôi ~ sẽ ~ mãi ~ mãi ~ ở ~ bên ~ cậu~】
Kèm theo đó là một sticker gấu hồng bĩu môi.
001 bóng gió đầy ẩn ý.
【Con chó hư này giá trị dị hóa tăng nhanh quá, chắc trong đầu chỉ toàn nghĩ xem làm thế nào để bắt nạt bé con trong căn phòng điêu khắc tối om thôi!】
【Chờ đến khi cậu sợ đến mức chỉ có thể ỷ lại vào anh ta...】
【Đến lúc đó, cái gì cậu cũng sẽ đồng ý, thậm chí nếu anh ta ấn cậu xuống bàn mà làm chuyện đó, có khi cậu vừa đáng thương vừa phản kháng, nhưng lại sợ anh ta bỏ rơi mình, rồi ngoan ngoãn thè lưỡi cho anh ta nếm thử nữa ấy chứ...】
Đàm Gian vốn đang hoảng sợ đến tái nhợt, bỗng chốc khuôn mặt đỏ bừng lên, đôi mắt xinh đẹp trừng lớn, trông y như một bé mèo con xù lông:
"Không... không có chuyện đó đâu!"
"Tôi dữ lắm! Tôi không sợ đâu!"
-----------------------------------
✨Thực sự cảm ơn các bác rất nhiều đã thích và ủng hộ. Tôi có đọc hết các cmt của các bác ấy. Tôi thích lắm ☺️💗💗💗Nên mọi người cmt nhiều nheee, đọc mà có động lực úp 5 chương mỗi ngày được luôn á ☺️🫶💗 Love yaaa 💗
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro