Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 13 : Thành phố A

Chương 8 : Mùa mưa kéo dài - Tôi dữ lắm, tôi không sợ đâu ! (1) 

Bầu không khí bỗng chốc trở nên im lặng và cứng ngắc.

Ánh mắt của Đàm Gian vô thức hướng về phía Kha Phàn. Thanh niên ôn hòa, điềm đạm kia lúc này đang chăm chú đổ từng chút mật ong vào ly nước. Những sợi tóc vàng nhạt lướt qua đôi mày mắt đầy tập trung của anh, trông hoàn toàn không liên quan gì đến danh tiếng một đại thiếu gia thủ đoạn tàn nhẫn.

Dù chỉ một câu nói cũng có thể dễ dàng khiến một người phải thôi học, nhưng bề ngoài anh vẫn duy trì dáng vẻ ôn nhu, vô hại như một quý ông.

Thực ra, anh hiểu rất rõ quyền lực sinh sát trong tay mình và cũng đủ lạnh lùng để sử dụng nó. Hệt như một con quái vật được nuôi dưỡng trong tầng tầng lớp lớp quyền thế, bám rễ chằng chịt vào những góc tối.

Đàm Gian có chút sững sờ. Mãi đến khi vành ly giữ nhiệt mang theo hơi ấm chạm nhẹ vào bờ môi em, cảm giác lạnh lẽo phía sau lưng mới đột ngột tan biến.

"Uống đi, mật ong, ngọt lắm."

Kha Phàn cụp mắt xuống, đầu ngón tay vẫn giữ chặt ly nước để phòng nó bị nghiêng đổ.

Đàm Gian chớp mắt.

Mặc dù Kha Phàn là quái vật, nhưng mà...

Em cúi đầu nhấp thử hai ngụm.

Tỷ lệ mật ong pha với nước vừa vặn đến mức hoàn hảo, ngay cả độ ấm cũng được điều chỉnh chính xác sao cho dễ uống nhất.

Ban đầu, em chỉ định nhấp qua loa lấy lệ, nhưng hương vị mật ong ngọt dịu lan tỏa trong khoang miệng khiến em ngoan ngoãn ôm lấy phần đáy ly, từng ngụm từng ngụm uống hết hơn nửa cốc.

Bị một ly mật ong pha đúng chuẩn thu phục, Đàm Gian lặng lẽ rơi lệ trong lòng.

【Thống Thống ơi, tôi bị anh ấy dùng mật ong tấn công rồi.】

Bé con xinh đẹp như mèo con lại rúc đầu vào ly giữ nhiệt.

【... Xóa danh sách bạn thân của tôi xong, anh ấy lại nghĩ ra cách tấn công mới!】

【Dùng mật ong siêu ngon để công kích tinh thần tôi ấy!】

Đàm Gian giằng co nội tâm trong chốc lát.

Hệ thống 001 phối hợp động viên chủ nhân hết mình.

【Ký chủ đại nhân cố lên!! Đừng để con chó xấu xa kia được như ý!】

Đàm Gian uống cạn giọt mật ong cuối cùng trong ly, đầu lưỡi mềm mại liếm nhẹ bờ môi như thể đang tận hưởng dư vị.

Rồi em kiên định nhét mạnh chiếc ly trở lại tay Kha Phàn.

【Thống Thống yên tâm ! Tôi có chừng mực!】

001: ...

Ừm... mặc dù... thôi được rồi, ký chủ đáng yêu xinh đẹp, cậu nói gì cũng đúng.

Một người một hệ thống bất giác đạt được sự ăn ý kỳ lạ.

Môi Đàm Gian căng mọng, óng ánh hơi nước. Chưa kịp để em liếm đi vệt nước còn sót lại, bên cạnh bỗng vang lên một tiếng cười khẽ, rồi một bàn tay vươn đến định lau vệt ẩm nơi mép em.

"Cạch."

Chỉ chưa kịp chạm vào, một âm thanh sắc bén đột nhiên vang lên từ bục giảng.

Trên bảng đen xuất hiện một vết rạch dài, trắng nhức mắt.

Viên phấn vì lực đạo quá mạnh mà gãy làm đôi, một nửa bắn mạnh vào đầu ngón tay đang định chạm vào Đàm Gian của Kha Phàn.

Vùng da bị bắn trúng lập tức ửng đỏ, có thể thấy người viết đã dùng bao nhiêu sức.

"Xin lỗi, trượt tay."

Chủ mưu của hành động này - Lâm Giản Hoàn không hề có chút biểu cảm nào trên mặt. Anh ta chậm rãi ném nửa viên phấn còn lại vào hộp đựng bên cạnh.

Kính gọng vàng che khuất ánh nhìn lạnh lẽo, những ngón tay thon dài lướt qua hộp phấn, tỉ mỉ lựa chọn một viên mới. Đôi mày sắc sảo hơi nhíu lại, mang theo chút âm u khó đoán.

"Trong giờ học không được nói chuyện riêng."

Lời cảnh cáo thản nhiên, không nặng không nhẹ buông xuống. Đàm Gian bĩu môi, bướng bỉnh lẩm bẩm:

"Hôm nay sao lại có tiết Lịch sử Nghệ thuật vào sáng sớm chứ..."

Càng nói, tâm trạng em càng sa sút, khuôn mặt trắng nõn phồng lên như cái bánh bao nhỏ đầy uất ức.

"Hôm qua em đã xem thời khóa biểu rồi, rõ ràng không có tiết này thì em mới dám đến muộn mà."

"Đúng thế, kỳ lạ thật."

Dù sự quan tâm đột ngột của Lâm Giản Hoàn có hơi đáng sợ, nhưng viên phấn bị ném xuống cũng giúp xua tan bầu không khí căng thẳng khi nãy lúc nhắc đến Khâu Điền.

Lý Tố ngồi phía trước cũng nhân cơ hội này dựng đứng sách giáo khoa lên, lén quay lại tham gia cuộc trò chuyện của họ.

Cậu ta bình thường tính cách hoạt bát, giỏi xã giao, bạn bè đầy rẫy trong khoa, cũng là người cực kỳ nhạy tin tức.

Lúc này, Lý Tố quay đầu lại, hạ giọng thần bí nói:

"Này, các cậu biết tại sao hôm nay lại đổi tiết không?"

Vì vừa bị Lâm Giản Hoàn cảnh cáo, lần này Lý Tố cũng không dám quá lộ liễu. Cậu ta giơ sách Lịch sử Nghệ thuật lên che mặt, bóng tối từ sách đổ xuống khiến gương mặt cậu ta trông có phần âm trầm.

Cộng thêm giọng nói cố ý đè thấp, bầu không khí xung quanh thật sự có chút rờn rợn.

Đàm Gian theo bản năng căng thẳng, đôi mắt trà nhạt mở to, ngưng thở chăm chú lắng nghe.

"Sáng nay vốn phải có tiết Điêu khắc, nhưng bên xưởng điêu khắc xảy ra chuyện lớn..."

Lý Tố nở một nụ cười kỳ dị, để lộ hàm răng trắng hếu, tựa như những chiếc răng nanh sắc bén của loài ăn thịt.

Bàn tay Đàm Gian bất giác túa mồ hôi, lỗ tai vẫn văng vẳng giọng nói khàn khàn quái dị của cậu ta.

"Trong xưởng điêu khắc có rất nhiều tượng người, đúng không? Nhưng sáng nay, khi giáo viên phụ trách đi kiểm tra, phát hiện một bức tượng không biết từ lúc nào lại bị nhuốm màu đỏ..."

"Thầy ấy đưa tay ra định gỡ nó xuống, nhưng bức tượng đó ngày càng nặng hơn... càng ngày càng nặng hơn..."

Dưới góc nhìn của Đàm Gian, sắc mặt Lý Tố dần trở nên trắng bệch, chậm rãi biến thành màu xanh xám của xác chết. Đôi mắt tối đen trống rỗng, cứ thế chằm chằm nhìn em, chỉ còn đôi môi và chiếc lưỡi đỏ sẫm không ngừng mấp máy.

"Bức tượng rơi xuống đất, lớp thạch cao vỡ ra, để lộ một bộ phận cơ thể người... Máu tươi vẫn còn mới, từng giọt từng giọt nhỏ xuống..."

Giữa những lời kể ngày càng huyền hoặc, Đàm Gian bỗng nghe thấy một âm thanh nuốt nước bọt kỳ dị, rõ ràng đến rợn người.

Lý Tố như đang nhe hàm răng đỏ tươi, ngoác miệng về phía em—

"Á!!"

Đàm Gian hoảng hốt lật đổ ghế ngồi, bắp chân trắng nõn đập mạnh xuống đất đỏ bừng cả một mảng.

Đôi đồng tử nhạt màu co rút, hơi nước dâng đầy mắt, ánh lên từng tầng long lanh như ngập nước.

"Ưm..."

...


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro