c2
Edit: NhiNguyen 592
Đối với Hòa Mặc mà nói, ở Tu Chân giới 500 năm càng như là một giấc mộng, tỉnh mộng, hắn tỉnh.
Thế giới của hắn hoàn toàn bất đồng với Tu Chân giới, nhân loại bản thân không có năng lực cường đại, cần thiết dựa vào ngoại vật, mới có thể đạt được cường đại vũ lực.
Mà ngoại vật chính là dị thú hoặc là cơ giáp.
Có thể được dị thú thừa nhận, nhân loại có thể cùng dị thú hợp thể, có được năng lực chiến đấu cường đại của dị thú, tốc độ cùng thể lực đều được tăng cường rất lớn.
Nếu cùng dị thú độ phù hợp phi thường cao thậm chí có thể sử dụng dị năng thiên phú của dị thú, mà không thể được dị thú thừa nhận nhân loại chỉ có thể thông qua cơ giáp triển khai vũ lực.
Nhưng năng lực cơ giáp so ra kém năng lực của dị thú, hơn nữa cơ giáp giá cả cực cao, toàn bộ Liên Minh bình dân có thể sử dụng cơ giáp cũng chỉ có mấy trăm vạn người thôi, phải biết rằng toàn bộ dân cư Liên Minh
chỉ một cái tinh cầu du lịch như Mộc Lam Tinh đã có vài tỷ dân cư thường trú, mà bên trong cơ giáp sử dụng lại là nguồn năng lượng thạch sản lượng vừa thưa thớt giá cả lại sang quý, nếu sử dụng một lượng lớn vũ khí, nguồn năng lượng thạch tiêu hao đến càng nhanh, trừ phi là gia tộc tài đại khí
thô sẽ mua sắm cơ giáp tiến hành thăm dò tinh cầu nếu không cơ bản là bình dân không có năng lực mua sắm cơ giáp.
Mỗi một người công dân Liên Minh từ khi sinh ra liền có khát vọng được một dị thú cường đại thừa nhận chính mình nhưng chân tương sự thật là dị thú bình thường số lượng rất lớn nhưng dị thú năng lực cường đại lại rất thưa thớt, liền tính dị thú bình thường nhân loại có thể cùng bọn họ hợp thể số lượng cũng gần là trăm người mới có một người thành công hợp thể.
Hay nói cách khác có thể được dị thú thừa nhận, cùng hợp thể đề cao tố chất thân thể nhân loại, tỉ lệ chiếm cứ toàn bộ liên minh là 1%, số lượng 1% đại bộ phận vẫn là dị thú bình thường từ khu f- khu d, càng là dị thú cao cấp sinh sôi nẩy nở càng thêm khó khăn, dị thú C cấp trở lên đối với đại bộ phận người mà nói đã là khả ngộ bất khả cầu.
Thế giới này không phải thế giới hoà bình, bởi vì Liên Minh thời khắc đều bị Trùng tộc uy hiếp, chúng nó không chỗ không ở, số lượng bất tận, giết không hết.
Ở ngoài vòng bảo hộ tinh cầu, tùy thời đều có thể thấy tung tích Trùng tộc, chúng nó cắn nuốt bất kì thứ gì có sự sống, đem vạn vật hóa thành hư vô, chúng nó là địch nhân cường đại nhất của Liên Minh.
Mặc kệ là dị thú hay là cơ giáp, đều yêu cầu một số lượng lớn tiền liên bang.
Ít nhất trước mắt Hòa Mặc không chi nổi giá cả này.
Khi tuổi còn nhỏ, hắn cũng từng cùng những thiếu niên khác giống nhau đều khát vọng có một dị thú thuộc về chính mình, cho nên hắn mới có thể kiên quyết dứt khoát mà lựa chọn ngự thú tông.
Sau khi vào ngự thú tông, hắn gặp qua so dị thú càng cường đại thông
linh chính là linh thú, cũng gặp qua thần bí khó lường yêu thú, tà ác quỷ ma thú.
Trải qua cuộc hành trình người người đấu đá ở Tu Chân giới, hắn càng để ý đến loài thú có cảm tình thuần túy chân thành tha thiết nhất.
Hồi tưởng lại quá khứ nhóm ấu thú lông xù xù một đoàn ở bên người hắn bộ dáng rầm rì rầm rì, Hòa Mặc môi gợi lên một mạt tươi cười nhàn nhạt, ngay sau đó lại gợi lên phiền muộn, hắn rời đi về sau chúng nó sẽ như thế nào đây?!
Sẽ bởi vì tìm không thấy hắn mà khóc chít chít sao? Sẽ quấn lấy chủ nhân đi đem hắn tìm trở về sao? Sẽ lẳng lặng canh giữ trong sân hắn từng ở chờ đợi hắn trở về sao?
......
Màn đêm buông xuống, trong hoa viên không lớn, Hòa Mặc an an tĩnh
tĩnh mà ngồi, từng sợi hoa quang thiên tinh từ phía chân trời xuyên qua mà đến quấn quanh thân thể gầy yếu của thiếu niên chậm rãi thẩm thấu giống như ôm ấp ôn nhu nhất của mẹ, vuốt phẳng lại đôi mi hơi hơi nhăn lại của thiếu niên.
Thiên tinh chi lực được đưa đến vẫn chưa toàn bộ tiến vào trong thân thể thiếu niên, một bộ phận rất lớn phân tán ở trong không khí, còn có một bộ phận bị nhóm thực vật trong hoa viên hấp thu, ở trong bóng đêm chúng nó có vẻ phá lệ tinh thần phấn chấn, tham lam mà dùng sức hấp thu lực lượng thiên tinh.
Thực nhanh, một đêm trôi qua.
Hòa Mặc mở mắt ra, quần áo bị sương sớm hơi hơi ướt át dinh dính, bên trên còn có vật chất màu đen xám không rõ rơi xuống mang theo từng trận mùi vị tanh tưởi.
Đối với việc này Hoà Mặc sớm có dự kiến biểu tình bình tĩnh mà vào phòng tắm, dùng nửa giờ lưu loát tắm rửa sạch sẽ thay quần áo mới vào.
Nếu còn có thể tu luyện pháp thuật, một cái Thanh Khiết thuật là có thể rửa sạch sẽ, cần gì phiền toái như thế.
Đột nhiên có chút hoài niệm Tu Chân giới đâu, thiếu niên nhợt nhạt cười, da thịt tái nhợt không chút huyết sắc sau khi tắm dâng lên mấy phần đỏ ửng khỏe mạnh, mắt đen yên tĩnh tinh thần phá lệ sáng láng.
Thân thể của hắn ở thế giới này không có linh căn, ở Tu Chân giới học công pháp ở chỗ này hoàn toàn không dùng được, may mắn hắn dựa vào là
Thiên Tinh Quyết chỉ cần trong cơ thể có được kinh mạch tuần hoàn hoàn chỉnh liền có thể tu luyện công pháp đưa tới thiên tinh chi lực.
......
Mộc Lam Tinh là một tinh cầu du lịch nổi tiếng, quanh năm suốt tháng du khách nối liền không dứt, phi thuyền vũ trụ mỗi ngày hạ xuống ít nhất đến mấy chục thương thuyền cùng khách thuyền gần đến 30 vạn lưu lượng khách.
Chủ thành của Mộc Lam Tinh là Thủy Ương Thành tọa lạc tại đại lục trung ương lớn nhất ở Mộc Lam Tinh, ở bên trong vòng bảo hộ trong suốt là
thành thị một năm có bốn mùa được hoa tươi cây cối bao trùm, phố lớn ngõ nhỏ tùy ý có thể thấy được thực vật bản địa, mặc kệ đi đến nào một chỗ chóp mũi đều có thể ngửi được mùi hoa thanh đạm.
Gia gia Hoà Mặc có được một gian bán hàng nhỏ, chuyên bán hạt giống thực vật Mộc Lam Tinh cùng với bồn hoa. Sau khi gia gia qua đời, cửa hàng tương ứng liền chuyển qua danh nghĩa của Hòa Mặc.
Cửa hàng không lớn chỉ có 60 mét vuông, bên trong được sắp xếp đến gọn gàng ngăn nắp, gạch lát màu vàng nhạt, vách tường sơn màu trắng tuyết, đi vào liền cảm thấy trước mắt một trận thoải mái.
Bao bao hạt giống có thứ tự mà bày biện ở trong quầy màu cà phê, đáng tiếc trên khung gỗ bày biện bồn hoa ,thực vật đã chết đi hơn phân nửa còn lại cũng đều là một bộ dáng thiếu
dinh dưỡng tùy thời chuẩn bị chết.
Hòa Mặc mở ra cửa lớn của cửa hàng để thông gió, đem hoa cỏ đã khô héo rửa sạch cho vào thùng rác, người máy toàn năng tròn vo nhắm mắt theo đuôi đi theo hắn, tròng mắt hiện lên một trận hồng quang lập loè, vừa mới từ giấc ngủ say dài thức tỉnh nó hiển nhiên thực không rõ tiểu chủ nhân vì cái gì muốn tự mình làm việc.
"Leng keng !! Hoan nghênh quang lâm Điền Viên Hoa Thảo."
Có vài du khách tò mò mà đi vào, ba nam hai nữ, dẫn đầu là nữ hài tử cao gầy nhíu nhíu khuôn mặt tinh xảo, buồn bực nhìn vài lần bồn hoa gần chết trên khung gỗ, chần chờ mà hướng tới bên trong tiệm thiếu niên đang bận rộn hỏi: "Nơi này là cửa hàng bán hạt giống hoa cỏ sao?"
Hòa Mặc sửng sốt, hắn không nghĩ tới mới vừa mở cửa sẽ có người tiến
vào, vài giây sau mới lấy lại tinh thần mở miệng nói: "Xin lỗi, cửa hàng còn chưa khai trương."
"Không có gì, chúng ta chính là muốn tiến vào hỏi một chuyện."
Nữ hài tử cao gầy chú ý tới trong quầy bày biện một bao bao hạt giống, cười nói: "Nghe nói cửa hàng nơi này có bán hạt giống Thất Vĩ hoa, nghĩ tới muốn hỏi thăm với ngươi một chút xem cửa hàng nhà ngươi có bán không?"
Hòa Mặc có chút ngạc nhiên, biết nhà hắn có Thất Vĩ hoa cơ bản đều là người quen, nhưng đám nhóc con thực rõ ràng chính là du khách, bọn họ như thế nào sẽ biết?!
"Tôi đúng là có Thất Vĩ hoa, nhưng hạt giống chưa từng ở cửa hàng bán ra ngoài bao giờ.
Xin hỏi các người làm như thế nào biết nơi này của ta có hạt giống Thất Vĩ hoa?" Nếu là người quen giới thiệu, nhưng thật ra có thể bán cho bọn họ chút hạt giống.
Giá cả Thất Vĩ hoa ở trong nhóm hoa cỏ xem như tương đối sang quý, gia gia cũng là bôn ba hồi lâu mới mua được, tốn rất nhiều tâm tư hoa mới trưởng thành thành bộ dáng xanh um tươi tốt như ngày hôm nay, có thể nói thất vĩ hoa chính là tượng trưng cho gia gia, nhiều năm như vậy nồng hậu tình yêu đều ẩn sâu ở trong đó.
Bán cho người xa lạ, Hòa Mặc tuyệt đối không đồng ý, nhưng nếu là bằng hữu gia gia giới thiệu lại đây, Hòa Mặc sẽ không để ý bán cho chút hạt giống.
Rốt cuộc gia gia đi rồi hắn thì hôn mê bất tỉnh, vẫn là dựa vào các lão bằng hữu của gia gia, hậu sự của gia gia mới có thể đủ bị chuẩn bị thoả đáng.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro