Chương 10: Lục y (3)
Edit: Hạc, Lục Lục
Beta: Nhungg
----
Thật ra lão giáo chủ Vân Cô Nhạn cũng không tính là già.
Tuổi của lão ta chưa quá năm mươi, vẻ bề ngoài uy nghiêm trầm lắng không làm mất đi vẻ ngoài anh tuấn của lão ta, mà chỉ giống như một người tráng niên đến tuổi ba mươi mà thôi ____ Hoàng Minh thần công của Vân Cô Nhạn sớm đã đột phá đến cảnh giới thứ chín vào mấy năm trước, ngay cả năm tháng vô tình cũng không thể giữ lại dù chỉ là một nếp nhăn trên mặt lão.
"Ngươi quay về rồi." Vân Cô Nhạn thong thả nói, lão ta nhìn Hộ pháp hồng bào đứng ở phía dưới, ánh mắt u tối không thể thấy đáy, "... Quay về cũng tốt. Một năm nay, cũng ủy khuất ngươi rồi."
Quan Vô Tuyệt cúi đầu, "Lão giáo chủ quá lời, Vô Tuyệt vô cùng sợ hãi."
Mặt ngoài hắn trả lời cung kính, trên mặt cũng làm ra vẻ nghiêm túc.
Nhưng thực tế thì trong lòng Quan Vô Tuyệt lúc này lại cảm thấy vô cùng buồn cười.
Một năm trước, tiểu thiếu gia Vân Đan Cảnh mưu đồ gây rối, thừa dịp độc phùng xuân sinh trong cơ thể giáo chủ phát tác hôn mê, liền muốn phản loạn cướp quyền.
Quan Vô Tuyệt không ngủ không nghỉ bảo vệ giáo chủ ba ngày, lúc biết được tin này tức đến nỗi phun ra máu. Lúc đó hắn được gọi là một tên ác độc, dám không nghe lệnh của giáo chủ, cũng không thông báo cho lão giáo chủ, tự mình chọn một trăm lẻ tám Âm Quỷ thần không biết quỷ không hay, một mồi lửa đốt cháy điện Kiêu Dương của Vân Đan Cảnh.
Đó chính là đứa con máu mủ ruột thịt của lão giáo chủ, đệ đệ cùng cha khác mẹ của giáo chủ Vân Trường Lưu. Đợi đến khi giáo chủ tỉnh lại trong hôn mê do độc phát, điện Kiêu Dương chỉ còn một mảnh phế tích. Tiểu thiếu gia ngông cuồng tự cao đầu thân hai nơi, thành một khối thi thể cháy đen máu thịt lẫn lộn. Giáo chủ một lòng nuôi chiều hắn như thế, vì điều này mà suýt nữa đã tự tay phạt chết hắn.
Nhưng hôm nay lão giáo chủ lại thấy tội nghiệp hắn.
Quan Vô tuyệt thầm than thở, không xong rồi không xong rồi, sự thiên vị của lão giáo chủ đã lan ra ngoài luôn rồi.
Vân Cô Nhạn đột nhiên cười nhạo một tiếng, lôi suy nghĩ của Quan Vô Tuyệt về lại.
"Hộ pháp" Lúc lão giáo chủ nói chuyện luôn có chút chậm rãi, lộ ra vẻ yếu ớt, chỉ là trong mắt lại là tinh quang bức người, như thần kiếm sắc bén vô cùng khiến người khác không dám nhìn thẳng, "Dám thất thần ở trước mặt bổn tọa, trong giáo cũng chưa có người thứ hai."
Quan Vô Tuyệt đáp lại không hề có thành ý: "Không, Vô Tuyệt không dám."
Nói đến cũng kỳ lạ, lần này Quan Vô Tuyệt coi như là mang tội trở về giáo, ngay cả trước mặt Vân Trường Lưu cũng cẩn thận thu liễm tính tình, bây giờ ở trước mặt lão giáo chủ trước nay tàn nhẫn, thái độ trái lại tùy ý rất nhiều.
Mà người luôn cao ngạo như Vân Cô Nhạn, dường như cũng ngầm chấp nhận cho tứ phương Hộ pháp trẻ tuổi hồ nháo trước mặt lão ta.
Đây là điều mà chỉ số ít người trong Chúc Âm giáo biết được, hơn nữa còn là một trong những bí mật kín đáo_____ Thật ra người cưng chiều Hộ pháp không có giới hạn không chỉ có mình giáo chủ, mà lão giáo chủ cũng như thế.
Nguyên nhân... Không biết.
Vân Cô Nhạn đột nhiên cười lớn lên, liên tục xua tay nói: "Đừng giả bộ nữa, Hộ pháp. Trong lòng ngươi nghĩ gì, bổn tọa hiểu rõ nhất."
Lão giáo chủ đột nhiên ngừng tiếng cười lại, gằn từng chữ một:
"Cũng không ngại nói cho ngươi biết, bổn tọa đúng là đang thiên vị, bổn tọa chỉ thương Lưu Nhi."
Quan Vô Tuyệt nhịn không được giật giật khóe mắt.
Lần này Vân Cô Nhạn không nhìn hắn, mà đưa tay vào sâu trong vạt áo, lấy ra một sợi dây tơ hồng từ trong ngực ____ Đầu cuối của sợi tơ hồng thắt nửa miếng ngọc bội trắng trong suốt. Phía trên điêu khắc tường vân và du long (mây lành và con rồng bay bay -.-), từng đường đao pháp giống hệt như nửa miếng ngọc của Vân Trường Lưu.
Vân Cô Nhạn để sát vào ngọn đèn chuyên chú vuốt ve ngọc bội, động tác như dồn hết ôn nhu và hoài niệm, lẩm bẩm nói: "Như việc... bổn tọa cũng chưa từng ngại nói với Lâm Vãn Sương, bổn tọa chỉ thích A Thái."
"Cả đời này... Trong lòng bổn tọa cũng chỉ có A Thái."
Bất cứ ai cũng sẽ không nhớ đến, năm đó một đời hào hùng rung chuyển trời đất, nhưng sau khi thoái ẩn giang hồ, lại núp trong cung điện tối tăm trống trải, dưới ánh đèn lộ ra dáng vẻ ôn tình với một khối vật chết.
...
Mọi người đều biết, Lâm Vãn Sương Lâm phu nhân được trên dưới Chúc Âm giáo tôn làm phu nhân hiện nay, cũng không phải thê tử đầu tiên của lão giáo chủ Vân Cô Nhạn.
Ái thê hồi trước của Vân Cô Nhạn Lam phu nhân khuê danh là Ninh Thái, không phải người trong giang hồ, chỉ là một cầm nữ thanh lệ dịu dàng e thẹn. Tính tình của Lam phu nhân ấm áp mềm yếu, không thích tranh đấu, mỗi ngày chỉ bình thản đánh đàn ca hát trong giáo phường, chỉ dựa vào tài hoa xuất chúng, rất có tên tuổi ở Giang Nam.
Theo lý mà nói, một người võ công cái thế, giáo chủ tà giáo trên giang hồ dũng mãnh cao ngạo, và cầm nữ tính tình điềm đạm lương thiện, xác định là không thể có chút liên quan nào.
Nhưng mà ông trời trêu người, Vân Cô Nhạn và Lam Ninh Thái lại ngẫu nhiên gặp nhau khoảng ba lần, lần một sinh ý, lần hai động lòng, lần ba tình thâm. Một cầm nữ bình thường như Lam cô nương đã trải qua hai mươi năm, lại kiên quyết vứt bỏ cầm mà bôn tẩu cùng Vân Cô Nhạn đến thành Tức Phong núi Thần Liệt, lúc xuất giá trên dưới toàn thân chỉ có một thứ đáng giá, chính là một khối bạch ngọc bội long phượng gia truyền.
Mà năm đó lão giáo chủ Vân Cô Nhạn là một thanh niên cao ngạo, vì người mình yêu thật sự chống chọi lại áp lực trên dưới trong giáo, hủy bỏ hôn ước với Ngọc Lâm đường Lâm gia một trong tam đại thế gia võ lâm. Lụa đỏ như lửa không ước chừng được chiều dài, treo một đường từ dưới chân núi uốn khúc trải đến cổng thành Tức Phong nguy nga. Vân Cô Nhạn đường đường là chủ một giáo, tự mình đưa Lam cô nương lên kiệu hoa, lấy lễ tiết long trọng nhất to lớn nhất cưới ái thê vào cửa.
Sau đó, thành Tức Phong xây Noãn các, xây bằng ôn ngọc, bốn mùa như xuân. Giáo chủ và tân phu nhân cử án tề mi (vợ chồng tôn trọng lẫn nhau), phu thê ân ái, sau một năm Lam Ninh Thái đã mang thai.
Chỉ đáng tiếc thế sự vô thường, phúc họa một sớm một chiều, từ đầu xuân năm đó, mùa hoa đào nở đầy, Vân Cô Nhạn dắt tay Lam phu nhân đang mang thai gần chín tháng xuống núi Thần Liệt du xuân ngắm hoa, lại bị phản đồ trong giáo tiết lộ bí mật.
Tuy Chúc Âm giáo không phải tà ma ngoại đạo trời oán người phẫn gì, nhưng trên giang hồ chỗ nào không hỗn loạn vài ân oán? Lam Ninh Thái bị thích khách không rõ thân phận ám sát, tuy có Vân Cô Nhạn bảo vệ vẫn chưa bị vết thương nghiêm trọng nào, lại trúng kỳ độc khó giải "phùng xuân sinh".
Độc phùng xuân sinh cực kỳ bá đạo, Lam phu nhân chỉ là một nữ tử bình thường, trúng phải độc căn bản sống không qua một ngày. Ai ngờ Giáo chủ Chúc Âm giáo như phát điên, ngày ngày vì Lam Ninh Thái truyền phần lớn nội lực mới gắng gượng tiếp tục mạng sống, như liều mạng để chính mình hao tổn chết trước, cũng không muốn để ái nhân đi trước một bước.
Mà Lam phu nhân cũng là một nữ tử ngoài mềm trong cứng, nàng không đành lòng nhìn phu quân uổng công vô ích kéo dài tính mạng cho nàng, nên vào một đêm khuya, tự mình cắn chặt đệm chăn lấy tiểu đao rạch bụng đưa thai nhi ra, mặc kệ bản thân chảy hết máu mà chết.
Tiếng khóc của trẻ nhỏ kinh động giáo chủ, nhưng Lam Ninh Thái đã quyết chết, để vết thương trên bụng rách cực lớn, lúc cứu đã không kịp nữa. Những người già trong giáo nhớ lại đêm đó, đều nói giáo chủ khóc đến tê tâm liệt phế, trước lúc nhắm mắt, Lam phu nhân mỉm cười vô cùng xinh đẹp.
Tục ngữ nói hay lắm: Phúc đến thì ít, họa đến dồn dập. Đả kích càng lớn trong nháy mắt ập đến trên người Giáo chủ Chúc Âm giáo cực kì bi thương. Tiểu thiếu gia Vân Trường Lưu Lam Ninh Thái liều chết sinh ra, lại mang độc phùng xuân sinh từ trong bụng mẹ. Tất cả y sư trong giáo đều quả quyết rằng, tiểu thiếu gia chắc chắn sẽ chết trẻ, lớn nhất cũng chỉ sống đến không quá mười lăm tuổi.
Lời này có hai ý.
Thứ nhất, cốt nhục duy nhất mà tình yêu cả đời này của Vân Cô Nhạn để lại trên thế gian, sau này sẽ lại trơ mắt chết trước mặt lão.
Thứ hai, độc phùng xuân sinh khó giải, nếu như Vân Cô Nhạn không tái giá, có nghĩa là vị trí giáo chủ sắp sửa không ai thừa kế. Trong giáo ắt sẽ đại loạn vô cùng, thậm chí có khả năng sẽ mang đến tai họa ngập đầu cho Chúc Âm giáo. Vì ổn định trong giáo, lão nhất định phải... Cưới thêm một vị thê tử, sinh thêm con nối dõi.
Vân Cô Nhạn không đáp ứng lời khuyên cưới thê tử khác, lão đau khổ chống chọi suốt một năm để tìm kiếm cách giải độc. Thậm chí thỉnh cầu y sĩ quái dị ẩn cư nhiều năm Quan Mộc Diễn đảm nhiệm chức vụ trưởng lão Dược môn trong giáo, nghiên cứu đủ các phương pháp kỳ lạ.
Một năm, thật sự đã là cực hạn rồi. Sau một năm, cuối cùng Vân Cô Nhạn cũng bị ép buộc dưới áp lực của trên dưới Chúc Âm giáo, không thể không cưới tiểu nữ Lâm Vãn Sương của Ngọc Lâm đường Lâm gia.
Qua bốn năm, Lâm Vãn Sương sinh hạ một đôi long phụng thai, phân biệt bằng cách lấy nhật nguyệt làm tên, chính là huynh muội Vân Đan Cảnh và Vân Thiền Quyên sau này.
Nhưng mà... Từ đó về sau hai mươi năm qua, Vân lão giáo chủ luôn lạnh nhạt thờ ơ với Lâm phu nhân; tuy nói không đến mức lãnh khốc, nhưng phần tình cảm phụ tử với huynh muội Đan Cảnh, Thiền Quyên cũng không bì được một phần mười so với Vân Trường Lưu.
Loại thiên vị này đã đến mức cố chấp, có thể nói ______ chỉ cần là người quen thuộc tính khí của lão giáo chủ, cũng không thể không hoài nghi dù chỉ một chút: nếu như có một ngày, có người cái chết của đôi long phụng thai này đổi lấy sự sống của Vân Trường Lưu, lão giáo chủ tuyệt đối sẽ là người đầu tiên xách đao đi giết.
Nhất là sau này, có dược nhân A Khổ lấy máu đầu tim để áp chế phùng xuân sinh của Vân Trường Lưu, Vân Cô Nhạn càng không lo nữa. Vào năm Vân Trường Lưu vừa cập quán (20 tuổi), lão liền lấy thủ đoạn như sấm chớp nâng đỡ thiếu chủ lên kế thừa vị trí giáo chủ, còn mình thì thoái ẩn về cung Yên Vân tĩnh mịch. May mắn là Vân Trường Lưu không hề thua kém, vừa kế thừa được thiên phú võ học trác tuyệt của phụ thân, vừa kế thừa được tính tình trầm tĩnh ấm áp của mẫu thân. Tuy nói tính tình người này hơi lạnh lùng, ít nói... Nhưng thật ra là một giáo chủ tốt hiếm có.
_______ Tai họa còn lại, vẫn là phùng xuân sinh khó giải kia.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro