Chương 111: Nếu đau đã không để trong lòng
Đau đớn là điều mà con người khó có thể quên đi, là những ký ức đã khắc sâu vào tâm trí. Nhưng trong lòng y, không có điều gì có thể so sánh với những tổn thương mà hắn đã từng trải qua.
Có lẽ là vì đã đến mảnh đất Paris xinh đẹp, có lẽ là ánh nắng nơi đất khách quá rực rỡ, hoặc có thể là ác ma đã lặng lẽ rời đi. Y dường như đã quên đi những ngược đãi và nhục nhã mà mình từng phải trải qua. Y mang theo tâm trạng bình tĩnh, nét mặt đạm nhiên, thanh nhã phiêu dật, như thể ở bất cứ đâu cũng có thể thuận gió mà đi.
Từ lúc tỉnh lại đến giờ đã trôi qua nửa tháng, bọn họ tổ chức buổi biểu diễn ở đây mỗi ngày đều bận rộn đến mức không thấy qua bóng dáng của nhau. Trong khi hắn từ một người có quá nhiều công việc và là trợ lý, giờ đây đã biến thành một người không cần làm gì cả, việc cần làm duy nhất là nghỉ ngơi, thư giãn. Y mỗi ngày đều có rất nhiều thời gian không biết làm gì; trong tủ đầu giường của y chất đầy tiền bảng Anh, đô la Mỹ và euro để tiêu dùng khi cần. Bên cạnh y luôn có vài tên bảo vệ cao lớn đeo kính râm màu đen, có chuyên gia chăm sóc cuộc sống hàng ngày cho y, có xe riêng tùy ý y đi loanh quanh, có các trang thiết bị chăm sóc sức khỏe ngay cạnh, và còn có một đống lớn trang phục đắt tiền trong tủ quần áo. Thậm chí có những lúc y chỉ cần nhíu mày, những người hầu cẩn thận và cung kính sẽ ngay lập tức dùng đủ mọi cách để làm cho y cười, để y cảm thấy vui vẻ.
Mặc dù vậy, y vẫn không ra ngoài để khám phán phong cảnh xung quanh xíu nào, không động đến một đồng tiền trong tủ đầu giường , cũng không gây khó khăn cho những người hầu bằng cách đưa ra những yêu cầu đặc biệt. Y chỉ đơn giản ngồi yên trong lâu đài cổ điển với phong cách Châu Âu, như một con chim hoàng yến cao quý bị giam cầm, có được nhiều thứ mà ai cũng phải ao ước, nhưng lại không có tự do. Y chỉ cảm thấy thoải mái khi vây quanh đủ loại sách quý giá xung quanh.
Y không phải là kẻ ngốc, hắn cảm nhận được rằng thái độ của những người xung quanh đã có sự thay đổi rõ rệt. Những ánh mắt kiêu ngạo và khinh bỉ trước đây giờ đã biến mất, thay vào đó là những ánh nhìn chăm chú, đôi khi mang theo sự quan tâm có vẻ như yêu thương, nhưng đồng thời lại khiến hắn cảm thấy không thoải mái. Những ánh mắt ấy tràn đầy sự ấm áp, nỗi đau, sự áy náy, và sự chiều chuộng, nhưng trong lòng y lại cảm thấy một chút không quen.
Y Ân Tuấn đã nói rõ với hắn vào một lần trước, rằng bất kể Bạch Tử Khiêm có cảm thấy áy náy về hành vi của hắn hay không, hay Tô Hạo Hiên sẽ đối xử như thế nào với y, là tình nhân của hắn khi bị đối xử như vậy, hay là những người khác. Ví dụ như ánh mắt phức tạp của Phong Diệu Nhiễm, luôn nhìn hắn như muốn nói gì đó nhưng lại thôi; hay là những món quà xa xỉ mà Bạch Tử Khiêm dùng để bù đắp cho hắn, hoặc sự ân cần chăm sóc của Tô Hạo Vũ; và cả Lăng Diễm, người lén lút đợi bên mép giường hắn khi hắn "ngủ say". Y đều không để tâm, vốn dĩ không phải là điều y muốn quan tâm.
Y hiện tại chỉ cần sống sót, sống một cách bình yên, và tìm ra nguyên nhân cái chết thực sự của Thế Vinh năm đó. Do đó, y cần phải dựa vào những người này để được bảo vệ, cần phải phụ thuộc vào họ để tìm ra câu trả lời mà y cũng muốn biết. Và khi cần thiết, y hiểu rằng mình có thể dùng cái gì để đổi lấy tất cả điều này. Bọn họ cảm thấy hứng thú, không phải chỉ vì thân thể dơ bẩn khó coi này của hắn sao?
Trong thế giới rộng lớn, không phải bất kỳ ai cũng có thể sống sót, nhưng y có thể! Thân thể của y đã không còn quan trọng nữa, linh hồn y cũng đã tan nát cùng với Thế Vinh, chỉ còn lại một ý chí mãnh liệt giúp y kiên trì tiếp tục sống tới bây giờ.
Thế Vinh, cậu yên tâm, tôi tuyệt đối sẽ không để cậu chết đi một cách vô nghĩa đâu!
Thực tế là, tôi không thể ở bên cậu, bởi vì tôi vẫn muốn tiếp tục sống ở cái thế giới tàn khốc và lạnh lẽo này, bởi vì còn có một điều ràng buộc, đó chính là lời hứa hôn nhân mà tôi đã thề với cậu trước mặt thần linh. Nàng không chỉ là trách nhiệm của ngươi, mà cũng là muội muội của ta!
Nước mắt, lặng lẽ chảy xuống, sau khi trải qua quá nhiều đau đớn và tiếc nuối, nội tâm của hắn lại một lần nữa bị xúc động sâu sắc sau mười năm.
Mỗi lần nhớ đến hắn, nhớ đến người mà y từng yêu đến mức đau lòng, y hầu như không thể kiềm chế được, nước mắt nóng bỏng trào dâng trong lồng ngực, muốn khóc thật to, nhưng không hiểu sao bản thân lại trở nên yếu đuối như vậy, luôn phải cắn môi để tự ngược đãi bản thân mình.
"Đại thúc, nghe nói hôm nay ngươi chỉ ăn một chút đồ ăn? Như vậy sao được chứ! Ngươi xem, ngươi ngày càng gầy, da bọc xương nhìn thật xấu đi. Tôi đã kêu người chuẩn bị một ít món ăn Trung Quốc, có lẽ món ăn ở Pháp ngươi ăn không quen, ta sẽ bảo họ chuẩn bị cho ngươi một ít điểm tâm ngon lành, nhất định phải ăn nhiều hơn một chút, có biết không "
Bỗng nhiên, từ phía sau vang lên tiếng nói lải nhải của Y Ân Tuấn. Nam nhân vội vàng lau đi nước mắt, cúi đầu ngập ngừng đáp, "Xin lỗi, tôi không có tâm trạng ăn uống cho lắm."
"À......"
Đôi mắt xanh thẳm của Y Ân Tuấn di chuyển liên tục, cậu không hề ép buộc, tiến đến gần nam nhân trước mặt, chăm chú hỏi, "Đại thúc, có phải đang nghĩ đến ai không? Đôi mắt đỏ ửng lên như vậy, chắc chắn là đã khóc."
"Không có......"
Bả vai gầy yếu của nam nhân khẽ run lên, hoảng loạn lắc đầu để che giấu, nhưng làm sao có thể thoát khỏi ánh mắt của Y Ân Tuấn. "Đại thúc, đừng như vậy. Nếu có chuyện gì không vui thì không cần phải suy nghĩ nhiều, đợi chút có một buổi tiệc, tôi sẽ dẫn đại thúc đi để giải sầu nhé? Ngươi yên tâm, buổi tiệc này chỉ có vài người muốn gặp chúng tôi thôi, không có nhiều người lắm đâu, nhưng mà sẽ có những tiết mục thực xuất sắc, nếu không đi thì ngươi sẽ cảm thấy như chưa bao giờ đặt chân tới Châu Âu đấy."
Dường như như một cái bẫy dụ dỗ để mê hoặc đối phương, nhưng lại mang vẻ mặt vô tội, hiền lành như một con sói đội lốt cừu, Y Ân Tuấn hơi nhếch miệng, mỉm cười rạng rỡ và đẹp đẽ.
"Tôi...Tôi không muốn đi, tôi cảm thấy mình ở nhà sẽ tốt hơn..." Giọng nói nhỏ nhẹ, mềm mại, truyền đạt ý kiến của hắn, nhưng dường như cũng không có tác dụng, Y Ân Tuấn bỗng đứng dậy, vươn tay ra bắt được tay hắn, "Y Ân thiếu gia! Cậu......"
"Đại thúc." Y Ân Tuấn vỗ nhẹ vào mu bàn tay lạnh lẽo của nam nhân như để an ủi, bất đắc dĩ nói, "Ngươi cứ ở đây mãi như vậy, không phải vì không có thức ăn mà dẫn đến dinh dưỡng kém, mà sẽ chỉ làm cho ngươi cảm thấy nhàm chán và áp lực thôi. Không ra ngoài khám phá một chút, thì làm sao có thể giải tỏa những u sầu này? Nghe lời tôi, lần này tôi sẽ dẫn đại thúc đi để cho người thấy một chút về cái gì mới là thế giới thượng lưu của tầng lớp quý tộc Châu Âu."
Đôi mắt lam nghịch ngợm của Y Ân Tuấn lúc này hoàn toàn chân thật và đáng tin, lại khiến người khác không thể không tin tưởng hắn.
Nam nhân gật đầu, quả thực rất khó để từ chối tấm lòng tốt này. Có lẽ chỉ có Y Ân Tuấn mới thật sự có thể xem hắn như một người bạn bình thường, tuyệt đối sẽ không làm những điều tàn nhẫn với hắn, và cũng sẽ không giống như những người khác khiến hắn cảm thấy sợ hãi mà không rõ lý do.
Trong khoảng thời gian này, Y Ân Tuấn đã thể hiện sự tốt bụng với nam nhân, điều đó rất rõ ràng, và hắn không thể không cảm nhận được. Dù cho trong đó có những yếu tố mà y không muốn suy nghĩ quá sâu, không muốn đối mặt với những giả dối, nhưng y vẫn tin rằng cậu thanh niên tóc vàng tuấn tú và lịch sự này không có ác ý gì đối với y, và sẽ không hạ thấp mình để suy đoán rằng y có những mục đích xấu khi tiếp cận.
Trong khi tâm tư đang xoay chuyển, nam nhân đã bị Y Ân Tuấn dẫn vào phòng bên trong, nơi cậu cũng đã gọi đến vài người ăn mặc chỉnh tề để giúp hắn thay đổi diện mạo.
--------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------
Thăm dò ý kiến, nên chọn truyện nào edit đây mn. Full rồi mà toàn trên truyện HD, bị mất tiền nên ko mún đọc lắm:
1. Kiếp mỹ nhân (np, H)
2. Tiểu hoàng tử xinh đẹp bị các hoàng huynh cưỡng chế ái (np, H)
3. Pháo hôi công cộng của trường nam sinh quý tộc bỗng dưng trở nên xinh đẹp (ngụy np, 1x1)
Hoặc có một bộ np mn muốn được edit không? Cứ thoải mái ý kiến nhé. Thánh kiu ^^
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro