Chương 12: Cánh phượng bay theo gió
Hè năm ấy, hoa phượng nở, cánh phượng mỏng bay đầy trời, đã một năm trôi qua kể từ cái ngày gặp gỡ Tiểu Yên. Trong một năm này Hoành Khiêm không ngày nào là không ra sức tập luyện để tái đấu với đối thủ năm nào.
Tại biệt thự Hoành gia
- Thiếu gia nghỉ ngơi xíu đi, vào ăn trưa rồi tập tiếp.
A Kình một tay cầm nước, một tay cầm khăn chạy chạy đến.
- Ok, ok, sắp kết thúc rồi.
Vừa nói vừa đỡ một đòn của đối thủ, Hoành thiếu gia lập tức phản công, một cú đập trời gián sau gáy, đối thủ đo ván.
- Hay, hay, hay lắm...
A Kình vừa khen hay vừa cười híp mắt, đi đến đưa nước cho Hoành Khiêm, Hoành Khiêm nhận nước, nhận khăn, ngồi ngay ngắn xuống sàn đấu.
- Cứ đà này, chắc chắn chúng ta sẽ rửa được nỗi nhục năm xưa.. hahaha.
A Kình còn chưa cười xong quay qua nhìn vẻ mặt đen như đít nồi của Hoành Khiêm thì tắc bụp.
- À...không...không...sao lại là nỗi nhục... tôi dùng từ sao thế này... phải là... ờ... phải là...
- Thắng bại là chuyện thường tình, đạo lý này em có thể hiểu được, có cạnh tranh mới có phát triển. Lần này em phải trụ lại được.
Rũ bỏ vẻ mặt than, Hoành Khiêm cười cười với A Kình. Phải biết là thiếu gia nhà họ có bao nhiêu tuấn mỹ, thiếu gia là muốn tôi luyến đồng có phải không?... như vậy không được, tuyệt đối không được. Đang bay bay trên chín tầng mây, A Kình bỗng bị gọi hồn về bởi tiếng gọi của Hoành Khiêm.
- A Kình, anh, anh...
- Ờ.. ờ, tôi đây.
- Anh sao vậy? Có nghe em hỏi gì không?
- Có... có... ủa mà thiếu gia hỏi gì?
- Anh càng ngày càng nhạt rồi đó, nãy em hỏi là anh có biết Tiểu Bảo ca đi đâu không? mấy ngày này em không thấy anh ấy đâu cả, anh ấy đã hứa dạy em tuyệt chiêu "quỷ khóc thần sầu", vậy mà hổm giờ mất tiêu.
- Tiểu Bảo...
- Vâng, Tiểu Bảo ca
- Tiểu Bảo... Tiểu Bảo...thiếu gia... cậu đừng buồn.
- Hửm?
- Tiểu Bảo, cậu ấy chết rồi.
- Chết rồi, chết rồi.
- Thiếu gia...
- Chết thế nào?
Từ ánh mắt dè dặt của Hoành Khiêm khi A Kình ấp úng, đến ánh mắt chấp nhận sự thật quá đổi nhanh chóng ấy của cậu thật đáng sợ, ngọn lửa của sự giận dữ đang bốc cao trên đỉnh đầu.
- Bị giết chết.
- Ai làm!
- Là La Lăng.
- Tiểu Lăng thúc?
Mọi lửa giận trong anh tan biến mất, còn lại trong ánh mắt ấy chỉ là nỗi hoang mang đến cực độ, anh đang cố phủ định thông tin vừa mới tiếp nhận vào bộ não.
- Sao có thể? Tiểu Lăng thúc sao lại phải giết Tiểu Bảo ca...
- Thiếu gia cũng biết tháng trước địa bàn của La Lăng bị tập kích, anh em bị thương thì ít, chết thì lại nhiều, cuối cùng điều tra ra được Tiểu Bảo là nội gián nên bị La Lăng tra tấn đến chết.
- Nội gián, sao có thể, có lầm lẫn gì không?
- Tôi không rõ chuyện nội bộ bên đó, chỉ nghe nói lại vậy thôi.
- Em không tin, em phải đi hỏi cho rõ ràng, không thể nào...
Vừa chạy, Hoành Khiêm vừa lẩm bẩm mãi câu "không thể nào". Tiểu Bảo ca mà anh biết là một người vô cùng trượng nghĩa, đỉnh thiên lập địa làm sao có thể làm ra cái chuyện nội gián hèn hạ như thế được.
Tại vinh thự của La Lăng
- Mày là ai? Chỗ này là chỗ cho mày vào sao?
- Cứ vào đấy.
Hoành Khiêm vừa dứt lời cũng là lúc một trận hỗn chiến bắt đầu, một đứa bé chưa thành niên đánh với mười tên vệ sĩ to tướng. Tại sao họ không nhận ra anh? đơn giản vì họ không biết anh thật. Hoành Khiêm là con trai duy nhất của Hoành Ca, trong tương lai nếu không có gì thay đổi sẽ lên nắm quyền Vô Diện bang vì vậy đây hiển nhiên trở thành tấm bia ngắm của vô số nguồn tranh đoạt trong ngoài. Để giữ an toàn cho con trai yêu quý, ngoại trừ nội bộ nòng cốt của Vô Diện thì không còn ai biết bất cứ thông tin gì về Hoành Khiêm, diện mạo, giới tính, tuổi tác đều là con số không tròn trĩnh.
- Các cậu dừng lại hết cho tôi.
- Kình ca, chào Kình ca.
- Ừ, hiểu lầm thôi, đây là người của tôi, chúng tôi muốn gặp La Lăng.
- Vâng, vâng, hiểu lầm cả, người dưới trướng Kình ca còn nhỏ mà đã lợi hại như thế rồi, chúng tôi đánh rất cực lực nga, đứng là tài không đợi tuổi.
Trước cửa phòng làm việc
- La phong chủ, có Kình ca đến tìm ngài.
Trong phòng vọng ra tiếng trả lời.
- Ừ, mời Kình ca vào.
Cánh cửa mở ra, hai người A Kình bước vào. La Lăng đang ngồi trên sopha pha ấm trà.
- Ở đây không có việc của các cậu nữa, lui ra hết đi.
- Dạ, phong chủ.
Xin giới thiệu thêm lần nữa, La Lăng chính là sư phụ của Hoành Khiêm cũng là em trai của má Vân - vợ của bang chủ tiền nhiệm. Năm nay chỉ mới chừng 25, còn rất trẻ nhưng có thiên phú vô hạn.
- Tiểu thúc chờ con đến cũng được mấy ngày rồi đó Khiêm à, qua đây.
Hai người A Kình bước qua, ngồi đối diện La Lăng.
- Tiểu thúc biết lý do con đến đây nên A Kình làm phiền anh ra ngoài cho thúc cháu tôi thoải mái nói chuyện có được không?
A Kình hết nhìn La Lăng rồi lại nhìn Hoành Khiêm, không thể nào không thấy họ đang nhìn nhau bằng những ánh mắt kì lạ. Trước giờ họ đâu có thế, không phải thiếu gia nhà họ và La Lăng là thân nhau nhất sao? La Lăng cực thương đứa cháu trai này mà, bây giờ một bên là ánh nhìn dành cho người ngoài, một bên là ánh mắt dè chừng đến khó hiểu, bị trúng tà à?
- Ừ, tôi ra ngoài, hai người hảo hảo giải thích rõ ràng đi.
Lúc cánh cửa đóng lại cũng là lúc một mối quan hệ tan vỡ.
- Cho con xem bằng chứng đi.
Hoành Khiêm vào thẳng vấn đề.
- Tận mắt thấy có thể xem là bằng chứng không?
- Con không tin Tiểu Bảo ca lại là nội gián.
- Con lấy gì bảo đảm mà chắc chắn thế?
- Lòng tin, sự phán đoán và cảm nhận.
La Lăng bỗng nhiên cười lớn.
- Con nít thì vẫn cứ là con nít thôi, thúc đã đánh giá quá cao con rồi, chỉ dựa vào mấy thứ đó mà con có thể mù quáng vậy sao.
- Anh ấy có nhận tội không, hay là bị ép cung đến nhận tội?
- Ranh con.
- Tiểu thúc, thúc sao thế? Trước đây thúc đâu có như vậy?
- Để tiểu thúc nói cho con biết, tên đó có phải là nội gián hay không chính con là người biết rõ nhất, thằng cháu của thúc thì khờ lắm, con hiểu rõ mà. Hôm nay là Trần Bảo, ngày mai không biết là ai đây?
- Thúc có ý gì?
- Con thông minh mà, cần chi hỏi thúc. Được rồi, tiễn khách.
Kết cuộc là hai người ra về với bộ dạng thẫn thờ của Hoành Khiêm, nhịp bước chân của người không hồn, đầu óc vẫn còn âm vang mãi những gì La Lăng nói.
Thế rồi mấy ngày sau, anh lại chịu một cú sốc lớn khi biết tin La Lăng chết. Vinh thự của tiểu thúc thúc bị nổ tung, không chừa lại gì. Để đến giờ mọi thứ La Lăng nói với anh vẫn như một chiếc hộp bị khóa, anh nghĩ mãi vẫn không biết cách để mở ra.
...
- Tiểu Lăng thúc, người nói cho con hiểu có được không?
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro