Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

chương 51: Cứu binh

Ánh sáng nhu hòa bao lấy hai người, Minh Tâm yên lặng thoa dược, Quân Lang Tà nhìn Minh Tâm, hai người bọn họ lúc này làm cho người ta cảm giác thật ấm áp, nếu Minh Tâm ngẩn đầu lúc này, có thể nhìn thấy khóe miệng Quân Lang Tà đang mỉm cười thâm tình mà nhìn hắn. Đây không phải là loại biểu tình mà Quân Lang Tà nên có, mà Minh Tâm cũng không có khả năng đáp lại, chỉ cảm thấy như là một gánh nặng.

"Xong rồi."

Minh Tâm cảm nhận được ánh mắt nóng rực, hắn không muốn nhìn hoặc là không dám nhìn, chỉ có thể tránh đi ánh mắt, thu dọn lại đồ đạc.

"Lam Nhi."

Tay Minh Tâm bị Quân Lang Tà nắm lấy.

Minh Tâm muốn rút về, Quân Lang Tà dùng lực nắm chặt, trên vai hắn quấn băng trắng nhưng lúc này đã xuất hiện một hai điểm đỏ, Minh Tâm từ bỏ việc giãy dụa.

"Mười ngày sau, chúng ta sẽ thành thân."

Minh Tâm giật mình, nhíu mày. Hắn sao thể thành thân được? Thân là pháp sư bị cường ép, còn bị bức phải hoàn tục. Quân Lang Tà kéo Minh Tâm đến bên người, đặt hắn ngồi trên đùi mình. Trên má truyền đến cảm giác đụng chạm lành lạnh, Minh Tâm mở to hai mắt, Quân Lang Tà lại hôn hắn. Rõ ràng không phải là nữ nhân, lại là người xuất gia, Quân Lang Tà sao có thể lại đi thích hắn? Đúng lúc này, ngoài cửa vang lên âm thanh của Thường Hiên. Quân Lang Tà lúc này mới buông Minh Tâm ra, cho gọi Thường Hiên vào.

Minh Tâm nhẹ nhàng thở ra, Quân Lang Tà bây giờ đã biết tôn trọng hắn, trước kia nhất định ôm hắn cho dù có gặp hạ nhân.

Thường Hiên tự giác cúi đầu, hắn có chuyện quan trọng bẩm báo, chỉ có thể nói nhỏ bên tai Quân Lang Tà . Chỉ thấy Quân Lang Tà nghe xong sắc mặt nghiêm trọng, sau đó cùng Thường Hiên rời đi.

Hiện tại đã sắp qua giờ tý, trước kia Quân Lang Tà xử lý công việc buổi tối đều rtở về nghỉ ngơi, nhưng hôm nay lại ngoại lệ. Minh Tâm không đoán được là có chuyện gì xảy ra, chỉ là nghe thấy trong lời nói của Thường Hiên nghe ra hai chữ "Hiển vương", việc này dù sao đối với hắn cũng không có liên quan.

Trải qua một ngày mệt mỏi như vậy, Minh Tâm cũng cảm thấy mệt mỏi, hắn đầu trải giường chiếu ngủ, đột nhiên Minh Tâm đụng đến một vật lạnh lẽo dưới gối, cầm ra nhìn đến, không khỏi trên mặt nóng lên.

Là lúc trước trong khi Nhan Nguyệt ôm hắn có đưa cho hắn, trước mặt khối ngọc bội tinh mỹ có khắc một đóa hoa nở rộ, Minh Tâm chưa hề đặt lung tung, giống như chiếc nhẫn mà Lâu Liên Dục đưa cho hắn, hắn đều mang theo, huống chi hắn không chán ghét Nhan Nguyệt, Minh Tâm cất ngọc bội vào người. Ngay khi Minh Tâm cởi ra áo khoát, đột nhiên nghe thấy động tĩnh ngoài cửa sổ, chẳng lẽ là Nhan Nguyệt trở về?

"Cạch" 

Cửa sổ mở, một hắn y nhân bịt mặt bước vào.

Hắc y nhân dáng người mạnh mẽ, khinh công tốt, người này ánh mắt quen thuộc nhưng không chứa sát khí. Hắc y nhân bước vào lập tức tháo khăn che mặt.

"Mặc Dương?!"

"Lam công tử, ta phụng mệnh vương gia đến để cứu công tử ra ngoài."

Mặc Dương nói ngắn gọn, hắn lấy ra  một bộ áo quần trong tay nải được buột trên lưng đưa cho Minh Tâm.

"Công tử trước thay qua bộ này, thời gian của chúng ta không nhiều, phải rời đi trước khi Quân Lang Tà  phát hiện."

Minh Tâm ngạc nhiên, những thứ Mặc Dương lấy ra đều là đồ mà người xuất gia dùng, tuy rằng Minh Tâm còn có nhiều nghi vấn nhưng Mặc Dương mạo hiểm đến cứu hắn, hắn liền làm theo yêu cầu của Mặc Dương, đến nay, Mặc Dương xem như là người mà hắn có thể tin tưởng được.

Minh Tâm đem trung y, nội sam, quần..... chỉ cần là quần áo mà Quân Lang Tà đưa cho hắn liền cởi.

Mặc Dương xoay người sang chỗ khác, trên mặt một mạt ửng đỏ, Minh Tâm luôn không chú ý như vậy, tuy rằng mọi người đều là nam tử nhưng có một số người dựa vào sắc đẹp có thể mê hoặc lòng người.

Hai người rời đi hoàn toàn thuận lợi, đèn ở Huyền Vũ đường sáng lên ở hướng đông nam, mà bọn họ thì đi hướng bắc.

"Công tử, đắc đội."

Mặc Dương ôm lấy thắt lưng Minh Tâm, mang theo người nhảy lên bức tường cao cao phía bắc.

Nương theo ánh trăng, có thể nhìn thấy bên ngoài tường vây là vách núi đen, phía dưới là sông, không lâu sau khi Mặc Dương thả ra tín hiệu, phía dưới vách núi lóe lên ánh sáng đáp lại.

-------------------------------

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro