Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

25~27

Chú Khải nhận được chỉ thị, gật đầu, hỏi qua ý Bùi Ý:

"Cậu chủ, có thích uống sữa bò không?"

Chữ "không" mắc cứng ngắc trong cổ họng Bùi Ý, vì duy trì hình tượng chỉ đành đổi lời nói dối lòng:

"Vâng, thích ạ!"

So với rượu chát và cà phê đắng, thức uống ngọt ngào như sữa bò đúng thật là càng phù hợp với hình tượng của nguyên chủ hơn.

Chủ Khải lập tức đi vào phòng bếp dặn dò chuẩn bị, phòng ăn rộng rãi cũng chỉ còn Bùi Ý và Bạc Việt Minh, rất yên tĩnh.

Bùi Ý một bên xé nhỏ miếng bánh mì, một bên vô ý thức để tầm mắt chuyển đến trên cùi chỏ của đối phương.

So với tối hôm qua chỉ được rắc một tầng thuốc bột cầm máu đơn giản, lúc này vết thương đã được phủ một tầng băng y tế chống thấm nước và chống nhiễm trùng.

Bạc Việt Minh nhấp thử một ngụm cà phê:

"Vết thương đã không sao rồi."

Động tác xé bánh mì của Bùi Ý dừng lại, khó hiểu nhìn về phía Bạc Việt Minh.

Tròng mắt đối phương vẫn tĩnh lặng như cũ, như đáy biển sâu không có bất cứ gợn sóng nào, rõ ràng cái gì cũng không thấy, nhưng lại như có thể quan sát được hết từng chút ánh sáng trong đó.

Bạc Việt Minh đặt tách cà phê xuống:

"Còn nhìn chằm chằm tôi sao?"

"Không, không có."

Bùi Ý bị bắt quả tang tại trận hiếm khi lúng túng như vậy, Bạc Việt Minh ngồi đối diện lại đột nhiên hỏi:

"Bùi Ý, cậu có muốn đi gặp mẹ mình một chút không?"

"..."

Bùi Ý sửng sốt một chút, không ngờ tới đối phương lại đột nhiên nhắc đến chuyện này.

Bạc Việt Minh không nghe thấy Bùi Ý đáp lại, cũng không có cách nào quan sát được vẻ mặt của cậu, có điều lời đã ra khỏi miệng, anh không có ý định nói một nữar rồi giữ lại một nữa.

"Trước khi hai nhà liên hôn, tôi đã bảo người đi nghe ngóng đại khái tình huống của cậu."

Bạc Việt Minh cũng không hề che giấu chuyện này:

"Nghe nói những năm nay bà Thư và cô Bùi vẫn luôn sống ở Đế Kinh, bọn hó có biết chuyện cậu kết hôn không?"

Bùi Ý lắc đầu, chợt nhớ đến hai mắt của Bạc Việt Minh:

"Ông nội không cho, không cho tôi gặp bọn họ."

Bạc Việt Minh cũng đã đoán được tình huống như thế này:

"Nếu như cậu cảm thấy cần phải để cho bọn họ biết được chuyện này, buổi chiều có thể bảo chú Khải đưa cậu đi tìm bọn họ."

Bùi Ý nghe được đề nghị này của anh, lông mày nhíu lại thoáng qua vẻ kinh ngạc.

Tối hôm qua trước khi đi ngủ cậu còn đang nghĩ phải cùng cách gì để đi gặp mẹ và chị của nguyên chủ, không ngờ tới khi thức dậy, Bạc Việt Minh lại cho cậu một cơ hội quang minh chính đại để đi gặp mặt.

Tâm ý của Bùi Ý đã quyết, nhưng không lúc nào quên dáng vẻ của nguyên chủ:

"Tôi, tôi có thể đi sao?"

Đầu ngón tay của Bạc Việt Minh gõ ở bên ngoài tách cà phê một cái:

"Có thể."

Tối hôm qua lúc Bùi Ý xử lý vết thương đã nhắc tới mẹ ruột, mặc dù chỉ là một lời nói thoáng qua, nhưng vẫn để cho Bạc Việt Minh nhớ đến cuộc đời trưởng thành của mình.

Nếu đối phương đã muốn gặp, vậy chắc chắn anh cũng sẽ biết thời biết thế để chú Khải đưa cậu đi gặp một lần.

Đầu tiên coi như là "trả lại" ý tốt hôm qua của Bùi Ý dành cho anh.

Thứ hai cũng là để phòng ngừa vạn nhất, để chú Khải nhân cơ hội này đi thăm dò thử tình huống của hai mẹ con nhà kia, để tránh cho lại là những người tham lam không đáng tin cậy, sau này lại mượn danh nghĩa Bùi Ý náo loạn gây phiền toái cho nhà họ Bạc.

Buổi chiều hai giờ, xe dừng lại ở một đầu con hẻm cũ nát.

Trong quyển nhật kí của nguyên chủ có ghi lại địa chỉ của mẹ cậu, giống hệt với địa chỉ mà Bạc Việt Minh để người âm thầm tra được, đều là ở số nhà hai sáu, ngõ Bạch Dương Hạng.

Con đường nhỏ do từng tảng đá lớn xếp thành cực kì gồ ghề, hai bên đường hẻm dán đầy những tờ quảng cáo, rêu xanh phủ từng mảng, nói thật, khu vực này không tính là quá tốt, rất tùy tiện.

Bùi Ý vừa bước vào đầu hẻm, những kí ức còn sót lại trong đầu lập tức tràn ra. Hơn hai mươi năm, mẹ và chị gái của nguyên chủ vẫn luôn ở nơi này, chưa từng chuyển đi.

Chú Khải đến gần hỏi lại:

"Cậu chủ, cậu nhớ chỗ này không? Là ở nơi này sao?"

Bùi Ý gật đầu một cái, còn chưa đợi cậu trả lời, sâu bên trong hẻm nhỏ bỗng truyền đến một trận ồn ào cãi vã.

"Tôi là chủ nhà hay bà là chủ nhà?"

"Không đóng nổi tiền thuê phòng thì lập tức cút ra ngoài cho tôi. Ở lâu rồi thì coi như nhà mình luôn rồi à? Còn muốn cướp luôn nhà tôi không đi đúng không?"

"Chưa tới cuối tháng thì thế nào? Nếu hôm nay không chịu ký hợp đồng, bà lập tức cút ra ngoài cho tôi! Không có thương lượng gì hết."

Bước chân càng đến gần, âm thanh chửi bới tranh cãi này càng vang dội.

Cạch cạch cạch!

Một đống đồ từ cửa "số nhà hai mươi sáu" bị ném ra ngoài, vương vãi khắp nơi trên mặt đất, sau đó một người đàn bà trung niên bị xô ngã từ trong cửa ra ngoài.

"Hự!"

Tóc của người đàn bà trung niên có chút toán loạn, cổ tay lúc ngã xuống đất bị ma sát xuống mặt đường, rạch ra một vết máu.

Bà cố nhịn đau đớn, nhanh chóng nhặt hai tấm hình bị ném trên mặt đất lên, vẻ mặt chịu đựng bất lực:

"Ông Trịnh, ông đừng có ăn hϊếp người quá đáng."

Bùi Ý liếc mắt nhìn gương mặt trên hai tấm ảnh đó, sắc mặt khẽ biến.

Một người đàn ông gương mặt bình thường để đầu đinh bước ra ngưỡng cửa, cười một tiếng giễu cợt người đàn bà trung niên kia:

"Đừng có mà bán thảm. Tôi cũng không bị cái bộ dạng này của bà lừa đâu."

Dứt lời, ông ta chú ý đến đám người Bùi Ý và chú Khải ở bên cạnh, lập tức làm ầm lên: "Mấy người là ai đấy, chết dí ở cửa nhà tôi hóng hớt gì? Đi mau đi mau."

Người phụ nữ trung niên nghe những lời này, bất tri bất giác dể tầm mắt qua bên này, trong một khắc nhìn thấy Bùi Ý kia, bà vừa mừng vừa sợ không thôi.

"Tiểu, Tiểu Ý, sao con lại tới đây?"

Bùi Ý đã chính thức xác nhận được thân phận của đối phương, chính là mẹ của nguyên chủ, Thư Uyển. Cậu lập tức đi lên phía trước, đỡ đối phương đứng lên khỏi nên đất, ánh mắt nhìn về phía cổ tay bị rách da của bà, có chút âm trầm.

"Có đau không?"

"Tiểu Ý, thật sự là Tiểu ý của mẹ."

Thư Uyển đắm chìm trong khiếm sợ nhìn thấy con trai, hoàn toàn không để ý đến lời hỏi thăm này. Bà run rẩy vuốt ve bả vai Bùi Ý, vô số lời hỏi thăm lại không biết kể từ đâu.

"Mau để mẹ xem kỹ chút nào, sao lại gầy như vậy cơ chứ? Máu bầm trên tay là chuyện gì đây?"

Tình cảm nồng thắm hai mẹ con gặp nhau chưa kéo dài được mấy giây, người đàn ông đâu đinh kia lập tức tìm cảm giác tồn tại của mình: "Ai da, đây chính là đứa con trai ngu ngốc mà bà thường treo trên miệng đó sao?"

"Tới cũng đúng lúc lắm! Hôm nay nếu các người không nộp thêm phần tiền phòng tăng lên cho tôi! Vậy lập tức cùng nhau thu dọn đồ đạc cút xéo ra ngoài."

Giọng điệu nói chuyện lại mạnh thêm không ít.

Thư Uyển sợ tính tình nóng nảy của chủ nhà dọa đến Bùi Ý, bà cố gắng trấn áp bất lực trong nội tâm, cố gắng kéo con trai ra giấu sau lưng mình:

"Ông Trịnh, con trai tôi còn nhỏ không thể chịu đả kích. Có gì chúng ta ngồi xuống bình tĩnh nói chuyện, tôi cầu xin ông dừng dọa đến nó."

Giọng nói vừa dứt, một giọng nói dịu dàng nhưng ngữ khí lại cực kì kiên định theo sát phía sau:

"Mẹ, mẹ phí lời với cái loại người không biết xấu hổ này làm gì."

Mọi người không hẹn mà đồng loạt quay lại nhìn, một cô gái trẻ xinh đẹp có vài phần giống với Thư Uyển chạy tới.

Bốn mắt nhìn nhau, Bùi Ý nhận ra cô ấy là chị ruột của nguyên chủ, Bùi Nguyện.

Bùi Nguyện nhìn về phía Bùi Ý, trong nháy mắt gương mặt bỗng nở nụ cười kinh ngạc vui mừng, sau đó đau lòng cầm cổ tay bị trầy da của Thư Uyển: "Mẹ, sao Tiểu Ý cũng tới đây? Mọi người không sao chứ?"

Chủ nhà đầu đinh bị chửi "không biết xấu hổ" bước lên trên một bước, gương mặt giận dữ:

"Con mẹ nó, mày nói ai là không biết xấu hổ chứ?"

Bùi Nguyện hít một hơi thật sâu, dáng người nhỏ nhắn cao gầy, nhưng vẫn lấy hết dũng khí chắn trước người mẹ và em trai:

"Trịnh Bân, đừng tưởng rằng mẹ con chúng tôi sẽ chịu đựng ông ba lần bảy lượt leo lên đầu lên cổ chúng tôi."

"Nửa năm nay, ông vi phạm hợp đồng thuê nhà không biết bao nhiêu lần, giá thuê trong hợp đồng đã được ghi rõ, lúc trước lại đòi chúng tôi năm nghìn, lên đến sáu nghìn, sau lại tám nghìn, bây giờ còn muốn cướp cả mười nghìn sao?"

"Chỉ cần chúng tôi không chịu, ông lại bắt đầu đến đây làm loạn. Lần trước xô mẹ tôi ngã trật khớp chân, bây giờ lại làm bà ấy bị thương ở cổ tay! Rốt cuộc là ai cả vυ" lấp miệng em, ai không biết xấu hổ!"

Diện tích căn phòng này rất nhỏ, là nơi năm đó Thư Uyển và chồng Bùi Như Diệp chọn làm "nhà".

Chủ nhà ban đầu là mẹ của Trịnh Bân, là một người có tính cách rất hiền lành.

Hơn hai mươi năm qua, đều là bà ấy biết rõ Thư Uyển phải trải qua những chuyện không dễ dàng gì, ngày lễ ngày tết đều rất chăm sóc hai người. Kể cả theo thời gian, giá cả vật giá leo thang, tiền phòng tăng lên vẫn ở trong phạm vị chi trả của hai mẹ con bọn họ.

Hồi đầu năm, bà chủ sang tên căn phòng này cho con trai Trịnh Bân, đối phương bắt được căn phòng này lập tức yêu cầu tăng tiền phòng.

Mới đầu Thư Uyển và Bùi Nguyện cũng đồng ý, cũng không thể mà mà nhận mãi ơn của mẹ người ta được, vì vậy hai bên ký một hợp đồng mới, nộp tiền đặt cọc, sau đó hai tháng sẽ nộp tiền phòng một lần.

Thư Uyển không muốn để con gái phải gánh quá nhiều tiền phòng, thà dậy sớm ngủ muộn làm cùng một lúc hai việc, nhưng chưa bao giờ kêu khổ kêu mệt một câu, cộng thêm những năm nay nhịn ăn nhịn xài tiết kiệm, tiền phòng cũng không phải khó giải quyết.

Ai mà ngờ được vừa mới qua nửa năm, Trịnh Bân đã đòi đổi ý tăng giá phòng.

Căn phòng này có quá nhiều kí ức của Thư Uyển, vốn dĩ đã không muốn rời khỏi đây. Hơn nữa sau khi Bùi lão phu nhân qua đời, hai mẹ con bọn họ vẫn luôn bị người nhà họ Bùi chặn cửa, đã rất lâu rồi hai người chưa gặp được Bùi Ý.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro