Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

CHƯƠNG 95 - PN TG 2 - NẾU MOOSE BỊ TRUNG TƯỚNG AKS ĐỔI LẤY

Aks hoàn toàn bối rối.

Anh quay đầu nhìn giống đực nằm ngửa trên ghế sofa, đôi má đỏ bừng, môi hé mở, không biết nên làm gì tiếp theo.

Giống đực cần người dẫn dắt, mà anh lại là 'thư chủ' của giống đực này, cũng chính là người phù hợp nhất để dẫn dắt quá trình thức tỉnh sinh lý.

Theo lý thuyết, nhiệm vụ đó nên do anh đảm nhận.

Nhưng... nhưng giống đực lại coi anh là bậc trưởng bối.

Anh đã chuẩn bị tinh thần rằng cả đời này giống đực sẽ không bao giờ thức tỉnh sinh lý.

Cũng đã chấp nhận việc sẽ chăm sóc giống đực như một đứa trẻ suốt quãng đời còn lại.

Thế nhưng, đột nhiên, đứa nhỏ của anh lại trưởng thành.

Aks cố gắng dời ánh mắt khỏi đôi môi đỏ mọng của giống đực, nhìn xuống bộ đồ mặc nhà mềm mại thoải mái của cậu. Dưới lớp vải ấy, rõ ràng là...

Aks chậm mất vài nhịp mới nhận ra điều đó là gì. Tai anh lập tức đỏ bừng, mắt trợn to, không biết nên tiến lại gần hay nhắm chặt mắt làm ngơ.

Giống đực đẹp đẽ trên ghế sofa mím môi, đau đớn trở mình, mái tóc ánh bạch kim dài buông xuống, suýt chút nữa ngã khỏi ghế.

Aks vội vàng bước lên đỡ lấy cậu.

Thực hiện quá trình thức tỉnh sinh lý trên một chiếc ghế sofa chật chội không phải là lựa chọn phù hợp.

"Để anh đưa em về phòng." Aks nói, bế giống đực lên rồi bước nhanh về phía phòng ngủ chính trên tầng.

Moose dựa vào lòng anh, đôi mày nhíu chặt vì khó chịu nhưng vẫn nhắm mắt đầy tin tưởng, ngón tay nắm chặt lấy vạt áo trước ngực anh.

Cậu thoáng ngửi thấy một mùi hương mát lạnh, dễ chịu.

Moose cọ nhẹ vào ngực Aks, hít sâu mùi hương thanh khiết ấy, cảm giác đau đớn trong cơ thể dường như dịu bớt đi.

Tấm lưng của Moose chạm vào chiếc chăn bông mềm mại.

Aks cúi người, nhẹ nhàng đặt cậu xuống.

"Đau....." Vừa chạm vào chăn, Moose liền co người lại, cánh tay vòng qua cổ Aks, nửa như treo mình trên người anh, giọng nói đầy tủi thân cầu cứu sự an ủi.

"Đau ở đâu?" Aks nhíu mày, lo lắng hỏi.

"Lưng... đầu gối..... cả xương cũng đau....."

Khắp cơ thể cậu đau nhức như muốn rã rời.

Đây là cơn đau do quá trình trưởng thành khi thức tỉnh sinh lý.

Chỉ trong một đêm, giống đực chuyển từ thiếu niên thành người trưởng thành, xương và cơ bắp phát triển nhanh chóng, kéo theo cảm giác đau nhức khó chịu.

Một người dẫn dắt tốt sẽ ôm giống đực vào lòng, đặt trong một không gian ấm áp để xoa dịu cơn đau, dùng sự chăm sóc nhẹ nhàng để giúp cậu vượt qua.

Aks chưa từng học về quá trình này nên không rõ các bước cụ thể để dẫn dắt sự thức tỉnh.

Nghe giống đực kêu đau, anh chỉ biết đưa tay nhẹ nhàng xoa bóp đầu gối cậu để giảm bớt.

Tuy nhiên, do cổ anh bị cánh tay của Moose ôm chặt, anh phải giữ nguyên tư thế cúi người, chống tay xuống để không đè lên người giống đực.

Cách xoa bóp này chẳng giúp giảm đau được bao nhiêu, nhưng ít nhất cũng là một sự an ủi tinh thần.

Moose mở mắt, nhìn chằm chằm vào Aks ở khoảng cách gần.

Hương tin tức tố ngọt ngào do quá trình thức tỉnh tỏa ra, lan khắp căn phòng.

Aks, người ở gần nhất, lập tức cảm nhận được tác động mạnh mẽ của hương thơm ấy.

Anh đột nhiên cảm thấy cơ thể mềm nhũn, phải chống khuỷu tay để không hoàn toàn đổ xuống người giống đực.

Anh có thể kiểm soát cơ bắp của mình nhưng lại không kiểm soát được tin tức tố.

Hương lạnh lẽo như băng tuyết từ cơ thể anh lan tỏa khắp phòng, thấm vào từng sợi vải trên quần áo.

Aks cảm nhận được luồng hơi nóng, mặt anh lập tức đỏ bừng.

Làm ra hành động xúc phạm giống đực như thế này, chẳng khác nào một sự mạo phạm.

Moose không hiểu chuyện gì đang xảy ra, chỉ biết rằng mùi hương từ người Aks trở nên dễ chịu hơn bao giờ hết.

Hương thơm lạnh mát ấy dường như xoa dịu cơn đau của cậu.

Cậu vô thức rúc vào lòng Aks.

"Bình tĩnh nào, ngoan nào Sese, đừng vội." Aks luống cuống, nhanh chóng gỡ bỏ mọi thứ cản trở.

Dù trong lòng vẫn còn chút ngượng ngùng nhưng giống đực của anh đang cần anh và anh không thể làm ngơ.

Hơn nữa, cơ thể anh cũng phản ứng rất mạnh mẽ với tin tức tố của giống đực.

Hương thơm ngọt ngào ấy...

Giống như hoa cỏ, như trái cây, như món tráng miệng.

Như một buổi chiều đầy nắng, giống đực ngồi trong khu vườn nhỏ sau biệt thự, gửi đến anh lời mời gọi.

Anh không thể nào kháng cự.

Khi trưởng thành, giống đực trở nên vượt trội hơn rất nhiều. Aks nắm lấy cơ thể của giống đực, cảm giác chứa đựng nó vô cùng khó khăn.

Phải rất vất vả mới có thể hoàn toàn dung nạp được, cúi đầu xuống, anh lại thấy giống đực đang ngơ ngác nhìn mình. Đôi mắt long lanh, mở to hết cỡ, trong đó mơ hồ ánh lên chút sương mờ.

Aks có chút hoảng hốt, đưa tay lên lau nước mắt cho giống đực.

"Chỗ nào không thoải mái sao? Anh làm em khó chịu à?"

"Đồ lừa đảo!"

Moose quay mặt đi, không chịu nhìn anh nữa.

Nói rằng sẽ chăm sóc cậu như một đứa trẻ, nói rằng sẽ không làm những chuyện như vậy với cậu.

Cuối cùng, chỉ cần phát hiện cậu có thể giải phóng tin tức tố, liền không chờ được mà chiếm đoạt cậu.

Nhìn những giọt nước mắt của giống đực rơi càng lúc càng nhiều, Aks hoảng loạn, ôm chặt cậu vào lòng để an ủi.

"Sese của anh, nói cho anh biết, em khó chịu ở đâu."

Moose quay đầu đi, không chịu để ý tới anh. Khi bị truy hỏi liên tục, cuối cùng cậu thuận theo sự kích động trong lòng.

Hành động bất ngờ khiến toàn thân Aks run lên, suýt chút nữa không đứng vững.

Moose tưởng anh khó chịu, theo phản xạ dừng lại, đưa tay đỡ lấy anh.

Sau đó, như thể hối hận, cậu lại rụt tay về.

Đến giờ, cậu vẫn lo lắng cho anh.

"Em sẽ không chăm sóc anh nữa."

Moose nói.

Aks không còn là một người lớn trong nhà đáng tin cậy mà cậu từng dựa dẫm nữa.

"Đừng bận tâm tới anh."

Aks cúi đầu đầy xấu hổ, mái tóc rối bời che đi đôi mắt.

Anh điều chỉnh hơi thở, ngẩng lên nhìn giống đực, đôi mắt đỏ rực tràn đầy đau lòng và nhẫn nhịn.

"Sese cứ làm điều gì khiến em thoải mái là được. Chỉ cần em không khó chịu nữa, anh thế nào cũng được."

Ánh mắt của Moose phức tạp.

Rõ ràng đã chiếm đoạt cậu rồi, lại còn nói những lời dễ gây hiểu lầm như vậy.

Moose vòng tay ôm lấy Aks, để anh nằm ngửa trên tấm đệm mềm mại.

"Em ghét anh."

Moose nói nhỏ, rồi cúi đầu tiếp nhận anh.

"Tại sao ghét anh? Là anh làm chưa tốt ở đâu sao?"

Phải rất lâu sau, Aks mới có cơ hội hỏi.

"Anh khiến em mất đi một người lớn gia đình từng quan tâm, yêu thương em."

Moose nằm trên người anh, gối đầu lên lồng ngực đầy đặn của anh, giọng nói buồn bã.

Người lớn...

Lời của giống đực lại nhắc nhở anh về mối quan hệ giữa họ trước đây.

Nhưng bây giờ, họ lại đang ôm nhau trong tư thế thân mật của giống cái và giống đực.

Aks lúng túng đến mức ngón chân cũng co quắp lại.

Đây tuyệt đối không phải là mối quan hệ nên có giữa một người lớn và một đứa trẻ.

Nhưng họ vốn đã là vợ chồng theo pháp luật.

Là giống cái, việc hướng dẫn sự thức tỉnh sinh lý của giống đực là trách nhiệm của anh.

"Sau này anh vẫn sẽ quan tâm, yêu thương em, điều này sẽ không thay đổi."

Aks ôm lấy cậu, nghiêm túc nói:

"Mọi thứ sẽ không thay đổi, sẽ giống như trước đây. Sese chỉ cần sống thật vui vẻ, để anh chăm sóc em."

Moose ngẩng lên từ vòng tay anh, liếc nhìn anh một cái nhưng không hoàn toàn tin tưởng.

"Đừng mong lừa được em. Sau khi kết hôn, giống cái ở nhà chỉ biết gọi giống đực phục vụ. Chắc chắn anh sẽ nhốt em trong phòng, ngày ngày đòi tin tức tố của em. Giống cái đều như vậy."

Aks định nói rằng anh sẽ không làm thế.

Nhưng tin tức tố của giống đực thật sự rất dễ chịu, việc gần gũi với giống đực mang lại cảm giác thỏa mãn vô cùng.

Còn sướng hơn cả việc xông pha giết địch trên chiến trường, đầu anh giờ đây chỉ là một khoảng trống đầy thoả mãn.

Nhưng ít nhất, anh sẽ không làm trái ý muốn của giống đực.

"Anh sẽ không nhốt em trong phòng, em muốn đi đâu cũng được, anh chỉ đảm bảo sự an toàn của em. Còn về phục vụ và tin tức tố..."

Aks ngừng lại một chút rồi nói:

"Anh sẽ không ép buộc em phải phục vụ, còn về tin tức tố, chỉ khi nào em tự nguyện cho, anh mới tiếp nhận."

Moose không cảm kích chút tự do mà Aks vừa ban cho nhưng sắc mặt của cậu quả thật đã dịu đi đôi phần, cơ thể vốn đang căng cứng cũng dần thả lỏng.

Tuy nhiên, rất nhanh sau đó, cậu lại nhíu chặt mày, cắn môi dưới đầy nhẫn nhịn.

"Sao thế? Lại đau nữa à?"

Aks lo lắng nhìn cậu.

Moose hừ nhẹ một tiếng, ôm đầu đầy khổ sở.

Lần này là sự gia tăng cấp độ tinh thần.

Nguồn năng lượng tinh thần bộc phát mãnh liệt khiến Moose cảm thấy cần phải làm gì đó để giải tỏa.

Bàn tay của Aks nhẹ nhàng đặt trên phần xương hông của Moose, không nhấn xuống mà chỉ mang tính thăm dò.

"Muốn sao? Đây là quá trình thức tỉnh sinh lý, nếu em cố chịu đựng sẽ rất khó chịu. Chấp nhận sự dẫn dắt của anh, em sẽ dễ chịu hơn."

"Anh nói sẽ không ép buộc em!"

Moose trừng mắt nhìn anh.

"Tất nhiên rồi."

Aks lập tức rút tay lại, ngoan ngoãn nằm im.

Nhưng đôi mắt anh vẫn tràn đầy lo lắng, chăm chú quan sát giống đực trên người mình. Khi thấy Moose nhíu mày vì đau đớn, anh nhẹ nhàng đưa tay lên xoa bóp giữa hai hàng lông mày của cậu.

Moose không nói gì, cắn răng chịu đựng cơn đau nhức trong đầu.

Luồng khí lạnh tựa băng tuyết của Aks không ngừng thu hút cậu.

Chỉ cần cậu sẵn sàng chấp nhận, cơn đau sẽ được xoa dịu.

Sau mười phút gồng mình chịu đựng cơn đau tinh thần, Moose cuối cùng cũng buông lỏng hàm răng đang nghiến chặt, ôm lấy cơ thể vạm vỡ của giống cái.

...

Quá trình thức tỉnh sinh lý kéo dài suốt ba ngày mới chấm dứt hoàn toàn.

Từ đó, bầu không khí giữa Aks và giống đực trở nên kỳ lạ.

Moose vẫn ngồi chờ anh về dùng bữa tối mỗi ngày và khi anh rời nhà vào buổi sáng, cậu cũng đứng trên ban công nhìn anh rời đi.

Thế nhưng, khi ở bên nhau, cậu luôn lạnh nhạt, thậm chí còn mang dáng vẻ vô cùng mệt mỏi và uể oải.

Kiểu quan hệ này kéo dài suốt một tháng.

Trong khoảng thời gian đó, mỗi đêm Aks đều mơ thấy giống đực.

Trong hiện thực, Moose giữ khoảng cách với anh, cố tình lạnh nhạt.

Nhưng trong giấc mơ, cậu lại nồng nhiệt đến mức khiến Aks không biết phải đối phó thế nào.

Mỗi sáng thức dậy, đối mặt với căn phòng tràn ngập tin tức tố của chính mình, Aks không khỏi cảm thấy xấu hổ.

May mà căn phòng có khả năng cách ly tốt, nên Moose, người ở ngay phòng bên, không thể nhận ra.

Chỉ cần dọn dẹp sạch sẽ trước khi ra ngoài là ổn.

Tuy nhiên, không hiểu có phải do tâm lý hay không, Aks luôn cảm thấy ánh mắt của Moose khi nhìn mình mỗi lần ra ngoài trở nên cực kỳ kỳ quặc.

Cuộc sống như vậy tiếp tục trong một tháng, cho đến một ngày, Moose gọi anh lại.

"Anh có thể... đừng mơ những thứ linh tinh đó nữa được không!"

Moose trừng mắt nhìn anh, đôi mắt thâm quầng vì thiếu ngủ.

"Cái... cái gì cơ?"

Sắc mặt Aks lập tức thay đổi.

Giống đực làm sao biết được anh đã nằm mơ chứ.

"Em vừa mới hoàn thành quá trình thức tỉnh sinh lý, tinh thần lực còn chưa ổn định, ý thức của anh mỗi đêm đều kéo em vào giấc mơ của anh!"

Thực tế là tinh thần lực thất thoát của Moose đã vô thức kết nối với ý thức của Aks.

Nhưng Moose tuyệt đối không thừa nhận điều đó.

"Hơn nữa, đêm nào cũng chỉ có một tư thế, anh không thể nghĩ ra cái gì mới mẻ hơn à!" Moose phồng má đầy tức giận.

Toàn bộ đều là hình ảnh ngày thức tỉnh sinh lý ấy.

Aks kéo dài suốt một tháng mà không chán, nhưng Moose thì đã phát ngán.

Nhiều lần cậu muốn lật Aks lại trong giấc mơ, nhưng vì giấc mơ bị ý thức của Aks kiểm soát, Aks chỉ muốn dùng một tư thế đó, khiến Moose không thể thay đổi, làm cậu tức đến mức nghiến răng ken két.

Aks sững người.

Anh cứ nghĩ căn phòng có thể cách ly tin tức tố, giống đực sẽ không biết gì.

Nhưng không ngờ, những suy nghĩ không mấy hay ho của anh đều đã bại lộ trước mặt giống đực.

Aks xấu hổ đến mức chỉ muốn dang đôi cánh bay đi thật xa.

Thế nhưng, trách nhiệm buộc anh phải ở lại, đối mặt và giải quyết vấn đề đã xảy ra.

"Anh rất xin lỗi... Anh không biết giấc mơ của mình lại ảnh hưởng đến em. Anh... anh sẽ chuyển ra ngoài sống ngay."

Moose không hài lòng với cách giải quyết này.

"Đây là nhà của anh, anh không có lý do gì để chuyển đi."

Giống đực không yêu cầu anh rời đi khiến Aks thở phào nhẹ nhõm.

Chỉ cần được ở bên chăm sóc giống đực, anh có thể thức trắng mỗi đêm, như vậy sẽ không mơ linh tinh nữa và không ảnh hưởng đến cậu.

Dù sao, giống cái Thiên Già cần rất ít thời gian ngủ. Nếu cần, họ có thể không ngủ suốt vài tháng mà vẫn ổn.

"Vậy Sese muốn anh làm thế nào?" Aks hỏi.

"Đổi tư thế khác!" Moose đáp, giọng đầy oán trách.

"Đổi... đổi tư thế?" Aks kinh ngạc, nghĩ rằng mình nghe nhầm.

Moose ngẩng đầu liếc nhìn anh, rồi nói:

"Với trí tưởng tượng nghèo nàn của anh, chắc chắn anh cũng không nghĩ ra được cái gì mới đâu."

Nếu Aks có thể sáng tạo thêm chút thì đã không duy trì một tư thế suốt cả tháng.

Moose thở dài một tiếng, quay mặt đi, nói:

"Thôi thì tối nay đến phòng em đi."

Aks ngơ ngác, sững sờ nhìn giống đực trước mặt.

"Em đang mời anh sao?"

Má Moose hơi nóng lên nhưng vẫn bướng bỉnh đáp:

"Chỉ là dạy học thôi."

"Vậy, em là tự nguyện phải không?"

Aks nhìn cậu đầy mong đợi.

Moose đau đầu.

Câu hỏi như thế, cậu biết trả lời làm sao đây.

Cuối cùng, không chịu nổi ánh mắt tràn đầy mong mỏi của Aks, Moose bước lên một bước, ôm lấy anh, nói:

"Em nghĩ thông rồi, không chiến tranh lạnh nữa."

Aks mừng rỡ trước sự gần gũi của giống đực, nhưng vẫn không hiểu.

"Không chiến tranh lạnh là sao?"

"Ý là....."

Moose vươn tay ôm lấy cổ Aks, áp môi mình lên môi anh.

________________________________________________________________________________

KẾT THÚC THẾ GIỚI 2!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro