CHƯƠNG 82 - THẲNG THẮN BÀY TỎ
Duyên phận quả thật là một điều kỳ diệu.
Moose từng nghĩ lần đầu tiên gặp Aks là khi cậu theo quân đội đến tiền tuyến và bị quân đội Trùng tộc tấn công. Đôi cánh của Aks chắn đạn pháo, cứu cậu cùng toàn bộ đội y tế và các giống đực khác.
Một tình tiết anh hùng cứu mỹ nhân quen thuộc.
Nhưng Aks trong ánh lửa đạn pháo thật sự rất đẹp trai.
Lại còn ở trên chiến trường đầy nguy hiểm và kích thích, adrenaline dâng cao, tim đập nhanh hơn, vì thế mà có cảm giác rung động cũng không phải chuyện gì kỳ lạ.
Tuy nhiên, hình ảnh ký ức trong lĩnh vực tinh thần của Aks lại nói cho cậu biết rằng, họ đã gặp nhau từ nhiều năm trước.
Thiên Già cấp cao có năm giác quan nhạy bén.
Cấp bậc càng cao, năng lực cảm nhận càng mạnh mẽ.
Đến cấp bậc của Aks, cảm giác của cơ thể hắn còn chính xác hơn bất kỳ thiết bị dò tìm nào.
Hoàng đế thân chinh, nhờ cảm giác xuất sắc mà tham gia công việc tìm kiếm và cứu hộ sau chiến tranh.
Hắn đã tìm thấy cậu.
Một quả trứng Thiên Già được sinh ra trên chiến trường.
Một quả trứng giống đực mong manh.
Khi Aks nhặt quả trứng lên, bề mặt vỏ trứng đã lạnh ngắt từ lâu.
Sinh linh bên trong trứng cũng đã mất ý thức, không còn cảm nhận được thế giới bên ngoài.
Có lẽ nhờ nhiệt độ cơ thể của Aks truyền vào giữ ấm, hoặc nhờ sự cứu chữa kịp thời của đội y tế, quả trứng giống đực đã sống sót.
Hơn mười năm sau, cậu thiếu niên giống đực theo đội y tế đến tiền tuyến, một lần nữa gặp lại sĩ quan Thiên Già năm xưa đã cứu mình, trong ngọn lửa chiến tranh.
....
Hoàng đế Thiên Già ngỡ ngàng nhìn giống đực trước mặt.
Hắn không sao liên kết được giống đực xinh đẹp, mỗi nụ cười, mỗi biểu cảm đều làm trái tim ngài lay động, với quả trứng giống đực lạnh giá năm xưa.
"Chuyện gì vậy? Bệ hạ không tin sao?" Moose hỏi.
"Không, không phải vậy, chỉ là... ta nhận ra quá muộn. Khi đó em đã... ta suýt nữa không cứu được em."
Hoàng đế Thiên Già rùng mình vì sợ hãi, mang nặng nỗi ân hận.
"......Ta cũng không thể cứu được thư phụ của em."
Dù đã đăng cơ làm Hoàng đế, mỗi khi chiến tranh xảy ra, Aks luôn cố gắng đích thân ra trận.
Không chỉ vì dòng máu Thiên Già khao khát chiến đấu, mà còn bởi vì hắn là một chiến binh mạnh mẽ. Sự xuất hiện của hắn có thể giảm bớt hy sinh.
Là hoàng đế Thiên Già, bảo vệ dân chúng là trách nhiệm của hắn.
Nhưng dù mạnh mẽ đến đâu, hắn cũng chỉ là một Thiên Già.
Không thể phân thân, không thể che chở hết mọi chiến sĩ Thiên Già.
Sĩ quan Thiên Già đã sinh ra quả trứng giống đực năm đó đã hy sinh trên chiến trường.
Dùng chút sức lực cuối cùng để biến về nguyên hình, dang rộng đôi cánh, che chở quả trứng mới sinh của mình.
Moose lau đi nước mắt nơi khóe mắt.
Cậu đã biết điều này từ lâu.
Trong trứng, cậu tuyệt vọng cảm nhận sinh mệnh của thư phụ dần rời xa nhưng không thể làm gì cả.
Thiên Già tôn sùng chiến tranh.
Dù là vì dòng máu khao khát chiến đấu trong huyết quản, hay vì chế độ công trạng quân đội, cách duy nhất để vượt cấp và đổi được giống đực, tất cả đều thúc đẩy họ hăng hái ra chiến trường.
Đối với giống cái Thiên Già, vinh quang lớn nhất là chết trên chiến trường.
Nhưng Moose vẫn ghét chiến tranh.
Tuy vậy, cậu không muốn Hoàng đế Thiên Già gánh hết mọi trách nhiệm lên mình.
"Bệ hạ, thư phụ của ta đến giây phút cuối cùng của sinh mệnh vẫn không hối hận vì đã đi theo ngài."
Tinh thần lực của giống đực non có thể cảm nhận cảm xúc của Thiên Già xung quanh xuyên qua vỏ trứng.
Đặc biệt là cảm xúc của song thân, cảm giác này càng nhạy bén.
Khi đó, Thiên Già khổng lồ trong nguyên hình chỉ lo lắng duy nhất về quả trứng trong lòng có thể sống sót và chờ đợi được đội cứu hộ tìm thấy hay không.
Đó là một quả trứng giống đực, chỉ cần được đội cứu hộ mang về, sẽ được Viện nuôi dưỡng giống đực nuôi dưỡng.
Dù không có thư phụ chăm sóc, nó cũng có thể sống tốt.
Ông không hối hận vì đã rời xa gia đình, không hối hận vì đã bước lên chiến trường.
Thậm chí ông còn rất yên tâm về vì đã gửi gắm hùng quân của mình cho người bạn thân chí cốt.
Giống đực cần có chuyên gia chăm sóc, không thể nào ở một mình trong nhà.
Trước khi quân thư xuất chinh, họ thường gửi giống đực đến Viện nuôi dưỡng gần nhà hoặc là giao phó cho bạn thân.
Loại bạn thân này, binh thường cũng chính là một vị thư chủ khác của giống đực.
.....
Sự an ủi của Moose không thể làm vơi bớt sự tự trách của Hoàng đế Thiên Già.
"Là lỗi của ta, ta đã không bảo vệ được quân thư dưới quyền mình, để em mất đi thư phụ."
Hoàng đế Thiên Già đưa tay lên, định vuốt đầu giống đực, nhưng khi gần chạm đến mái tóc cậu thì dừng lại.
Hắn cúi đầu, thấp giọng nói:
"Nếu em cảm thấy buồn, có thể......."
[Có thể coi anh trở thành thư phụ sao?]
[Anh Aks lại bắt đầu mơ làm thư phụ à?]
Moose liếc nhìn bình luận, sắc mặt hơi kỳ lạ. 'Lại' là có ý gì?
Aks từng muốn làm thư phụ của cậu sao?
Dù không rõ đầu đuôi, Moose vẫn nhanh chóng ngăn cản Hoàng đế Thiên Già nói tiếp.
"Bệ hạ! Ta chải vuốt tinh thần cho ngài trước đã, ngài đang bắt đầu nói bậy rồi!"
Moose siết chặt xúc tu quấn quanh tay, dùng sức kéo Hoàng đế Thiên Già đế lại, để hắn nằm lên đùi mình.
Sau đó, cậu thả sợi tinh thần ra.
Hoàng đế Thiên Già hơi mơ màng.
Hắn vừa nói bậy sao?
Hắn chỉ nghĩ rằng, nếu Sese buồn, có thể đánh hắn một trận để hả giận.
Nhưng ngay lúc này, tinh thần lực của giống đực đã xâm nhập vào tâm trí của hắn.
Cơ thể Hoàng đế Thiên Già lập tức căng cứng, móng vuốt bấm sâu vào đệm, xé rách lớp ga trải giường.
Những xúc tu cứng cáp vươn ra từ phía sau hắn cũng xoắn chặt lại, làm nát vụn chăn gối.
Dù vậy, không một chút tổn thương nào chạm đến Moose, dù là từ Hoàng đế Thiên Già hay những xúc tu đó.
"Thả lỏng đi, bệ hạ."
Moose ôm lấy đầu Hoàng đế Thiên Già, nhẹ nhàng an ủi.
"Sẽ không có chuyện gì xảy ra đâu. Hãy tin tưởng ta hơn một chút, cũng tin tưởng chính ngài nhiều hơn. Ngài sẽ không làm ta bị thương."
Hoàng đế Thiên Già buộc bản thân phải thư giãn.
Nhưng ngay khi tâm trí vừa thả lỏng một chút, cảm giác khoái cảm từ việc tinh thần bị xâm nhập lập tức ập đến.
Hoàng đế Thiên Già khẽ rên một tiếng, tin tức tố tràn ra không khí.
Nhận ra điều đó, hắn cứng đờ người lại.
Cơ thể một lần nữa căng thẳng, tinh thần lại trở nên gò bó.
Moose thở dài bất lực.
Nếu cứ tiếp tục thế này thì không ổn. Hoàng đế Thiên Già quá căng thẳng, khiến hiệu quả chải vuốt tinh thần giảm đi đáng kể.
Cần phải kéo Hoàng đế Thiên Già vào nhịp điệu quen thuộc của hắn, khiến hắn thật sự thả lỏng.
Moose đưa tay dò tìm.
Qua lớp áo, cậu nắm lấy món trang sức bằng đá quý.
"Bệ hạ vẫn còn đeo thứ này sao?"
Cậu cũng hơi ngạc nhiên, tay kéo sợi dây chuyền liên kết giữa các viên đá.
"Ngay cả trên chiến trường cũng đeo à?"
Moose hỏi.
"Những quân thư theo ngài có biết không? Có biết ngài trong tình trạng thế nào mà vẫn chỉ huy chiến đấu không?"
Hoàng đế Thiên Già bị những lời của Moose làm cho đỏ bừng mặt nhưng hoàn toàn không biết phải trả lời thế nào.
Hắn bị kéo đến mức không thể nói thành lời.
Toàn bộ tâm trí đều tập trung vào lồng ngực, quên cả tin tức tố đang tỏa ra và cả tinh thần vực đang bị xâm nhập.
Những sợi tinh thần của Moose không ngừng tràn vào tinh thần vực của Hoàng đế Thiên Già.
Chúng giúp hắn ổn định tinh thần, xóa tan bạo lực và làm sáng tỏ những hỗn loạn.
Những xúc tu đen như quái vật kim loại trong tinh thần vực đang vung vẩy, gây ra thiệt hại lớn hơn cho một vùng tinh thần vốn đã tan vỡ.
Moose khẽ nhíu mày.
Tinh thần của Hoàng đế Thiên Già đã bước vào trạng thái tự hủy.
Tự hủy diệt.
Những xúc tu đen như quái vật ấy chính là hiện thân cho sự tự hủy diệt đó.
Chúng cực kỳ nguy hiểm, khó mà tiếp cận.
Tuy vậy, hình dáng của những xúc tu quái vật này lại có nét tương đồng với những chiếc xương ngoài dài như roi vươn ra từ phía sau Hoàng đế Thiên Già.
Chỉ là chúng lớn hơn rất nhiều.
Nếu Aks khôi phục hình dạng nguyên thủy mà không giới hạn kích thước, bộ xương ngoài của hắn có lẽ cũng lớn đến mức ấy.
Che khuất cả bầu trời, trông như thần thánh.
Nghĩ đến đây, nhìn lại những xúc tu khổng lồ đang tung hoành trong tinh thần vực, cảm giác sợ hãi trong cậu bỗng giảm đi.
Chúng vốn là một phần của Hoàng đế Thiên Già.
Moose huy động thêm tinh thần lực, tạo ra một xúc tu tinh thần trong suốt, chen vào tinh thần vực của Hoàng đế Thiên Già.
Cơ thể Hoàng đế Thiên Già run rẩy dữ dội, những xúc tu đen sau lưng cũng rung động mãnh liệt, thậm chí vài cái rơi xuống thảm, bò dần về phía cửa, muốn trốn thoát.
Moose vươn tay, nắm lấy gốc xúc tu, giữ chặt Hoàng đế Thiên Già, vòng tay ôm lấy hắn từ phía sau.
Đồng thời, trong vùng tinh thần, xúc tu trong suốt quấn lấy xúc tu đen lớn nhất.
Ngay khi tiếp xúc, xúc tu đen khổng lồ giật mạnh, cảnh giác rút lui, xoắn mình để loại bỏ kẻ ngoại lai vừa bám vào.
Nhưng không lâu sau, nó mất đi ý chí kháng cự, mơ màng để kẻ ngoại lai thoải mái quấn lấy.
Nó bị lấy đi năng lượng, nhỏ đi một vòng mà không hề hay biết.
Những xúc tu đen từ bốn phương tám hướng tụ lại, bám vào kẻ ngoại lai trong suốt, cùng quấn lấy, bao phủ hoàn toàn.
Dần dần, những xúc tu đen ngày càng nhỏ, cuối cùng chỉ còn lại một lớp sương mỏng.
Xúc tu trong suốt vừa hoàn thành trận chiến, rũ bỏ lớp sương đen bao phủ, lộ ra vẻ ngoài trong suốt lấp lánh.
Nó vươn mình, tiếp tục di chuyển trong tinh thần vực để sửa chữa những hư hại.
Bầu trời dần sáng, Moose cũng mệt mỏi ngủ thiếp đi.
Trên màn hình tối của phòng phát sóng trực tiếp, dòng thông báo in đậm xuất hiện:
[Giá trị tra công -20]
[Giá trị tra công hiện tại: 0]
[Chúc mừng ngài hoàn thành cải tạo.]
-
Người tỉnh dậy đầu tiên là Hoàng đế Thiên Già.
Cơ thể giống cái luôn mạnh mẽ, dù đã trải qua một ngày dài mệt mỏi, hắn vẫn không hề cảm thấy đau nhức.
Ngược lại, toàn thân cảm thấy thoải mái, bụng dưới ấm áp, phần bụng mang trứng cũng rất dễ chịu, cảm giác thỏa mãn vô cùng.
Ngay cả tâm trí cũng đạt đến mức thư giãn chưa từng có.
Những âm thanh hỗn tạp trong đầu đã biến mất, chỉ còn lại sự nhẹ nhõm và sảng khoái.
Chải vuốt tinh thần rất thành công.
Hiệu quả tốt đến mức vượt xa dự đoán của Hoàng đế Thiên Già.
Phía trước, tiếng thở nhẹ nhàng khẽ khàng làm da ngực hắn tê rần.
Hoàng đế Thiên Già cúi đầu nhìn xuống.
Mái tóc vàng óng ả của giống đực xinh đẹp gối lên ngực hắn, chìm vào giấc ngủ say.
Món trang sức vẫn chưa được tháo ra, chỉ cách gương mặt giống đực chưa đến một centimet.
Chỉ cần giống đực hơi động đậy, khuôn mặt mịn màng sẽ chạm vào viên đá quý cứng cáp.
Hoàng đế Thiên Già giơ tay lên, cẩn thận tháo món trang sức ra.
Hắn vừa tháo xong một bên, giống đực liền mở mắt, đôi mắt màu lục bảo sáng ngời nhìn thẳng vào hắn.
"Sese..."
Vẻ đẹp gây chấn động khiến Hoàng đế Thiên Già đế thoáng ngẩn người.
Hắn đưa tay lên trán, lắc nhẹ đầu để tỉnh táo hơn.
Ngay sau đó, hắn lo lắng hỏi:
"Sese, em ổn không? Có bị thương không?"
"Không ổn lắm......" Moose yếu ớt đáp.
Hoàng đế Thiên Già giật mình, vội vàng đỡ Moose ngồi dậy, định bế cậu đến phòng y tế.
Moose giơ tay ngăn lại, yếu ớt nói: "Ta đói."
Cậu đã ngủ mê suốt một tuần, sau khi tỉnh dậy chỉ uống chút nước rồi bắt đầu giúp Hoàng đế Thiên Già thực hiện chải vuốt tinh thần.
Nếu không nhờ cậu là giống loài Thiên Già với sức sống dẻo dai, chịu được thời gian dài không ăn, có lẽ cậu đã kiệt sức rồi.
Xác nhận Moose chỉ đói, tinh thần không bị tổn thương, Hoàng đế Thiên Già mới thở phào nhẹ nhõm.
Hắn lấy từ trong không gian ra một quả sữa, cắm ống hút, đặt vào tay Moose, để cậu ôm và uống.
Sau đó, hắn đứng dậy dặn dò người hầu chuẩn bị thức ăn rồi quay lại giúp Moose thay quần áo và rửa mặt.
Sau khi rửa mặt, Moose được Hoàng đế Thiên Già dẫn đến phòng thay đồ.
Cậu vừa uống nước sữa để lót dạ, vừa nhìn qua gương thấy Hoàng đế Thiên Già nghiêm túc chải tóc cho mình.
Trong gương, Hoàng đế Thiên Già cúi mắt, tập trung vào động tác trên tay.
Thỉnh thoảng hắn ngước lên nhìn gương.
Đôi mắt sắc bén ấy, giờ đây đã không còn màu tối hỗn loạn mà trở nên trong trẻo, đỏ tươi như hồng ngọc sáng lấp lánh, trông rất đẹp.
Moose hài lòng với tác phẩm của mình.
Cậu mỉm cười qua gương với hắn.
Hoàng đế Thiên Già thoáng khựng lại, hơi thở như nghẹn lại, động tác trên tay chậm đi.
Cuối cùng, hắn không cưỡng lại được sự cám dỗ, cúi xuống hôn cậu.
"Đừng làm rối tóc ta nữa."
Moose khẽ phàn nàn trong khoảng trống giữa những nụ hôn.
"Ta sẽ tết lại cho em."
Hoàng đế Thiên Già nói, giọng thở hổn hển.
...
Quả nhiên, hắn làm như đã nói, tết lại tóc cho Moose.
Moose xoay đầu, nhìn mình trong gương.
Lần trước, khi hắn đuổi hết người hầu đã thử tết tóc cho cậu nhưng kết quả là một mớ rối tung không ra hình dáng.
Từ đó, Moose không bao giờ để hắn động vào tóc mình nữa.
Vậy mà bốn tháng sau, Hoàng đế Thiên Già đã có thể tết tóc cho cậu gọn gàng chỉn chu.
Chẳng lẽ, Hoàng đế bệ hạ còn luyện tập cách tết tóc trong lúc rảnh rỗi?
Moose thực sự không thể tưởng tượng ra khung cảnh đó.
Dù thế nào đi nữa, cậu cũng cảm thấy được chiều chuộng.
Cậu đưa tay ra, nói với Hoàng đế Thiên Già: "Ta kiểm tra lại vùng tinh thần của ngài một chút."
Hoàng đế Thiên Già ngồi xuống trước mặt cậu, nắm lấy tay cậu và dặn dò: "Đừng quá sức."
"Ừm, ta chỉ xem qua, không làm gì nặng nhọc đâu."
Moose vận dụng sức mạnh tinh thần để kiểm tra.
Những vết tổn thương lớn đã được sửa chữa, cảm xúc bạo ngược và hỗn loạn cũng đã bị thanh tẩy.
Chỉ cần thêm vài lần chải vuốt tinh thần nữa là có thể hồi phục hoàn toàn.
Ít nhất, đủ để sống đến năm mà đại dịch tinh thần bùng phát.
"Bệ hạ có sợ không?"
Moose siết chặt tay Hoàng đế Thiên Già, nhẹ giọng hỏi: "Trong vùng tinh thần của ngài đầy dấu vết sửa chữa bằng năng lượng tinh thần của ta, toàn là dấu ấn của ta. Dịch bệnh tinh thần có thể qua những dấu ấn này mà truyền tới ngài."
"Ta chưa từng sợ cái chết."
Hoàng đế Thiên Già nhìn thẳng vào mắt Moose, nghiêm túc đáp: "Nếu có thể cùng Sese ra đi, ta cũng cảm thấy mãn nguyện."
Đối với hắn, chết cùng Moose không bao giờ là sự trừng phạt.
Mà là phần thưởng.
"Nhưng......"
Hoàng đế Thiên Già ngừng một lát, lông mày thoáng lộ vẻ lo âu, tiếp lời: "Ta càng mong Sese có thể sống, sống thật lâu dài."
Sese của hắn đáng lẽ phải được hưởng thụ tất cả những điều tốt đẹp nhất trên thế gian này.
Chứ không phải sớm chìm vào giấc ngủ vĩnh hằng.
"Ta không dám chắc nhưng ta sẽ cố gắng." Moose nói.
Cố gắng sống thật lâu dài.
Không chỉ vì Hoàng đế Thiên Già.
Mà còn vì tất cả giống đực, vì tộc Thiên Già.
Nếu đại dịch tinh thần lan truyền từ giống đực cấp cao xuống cấp thấp.
Liệu có phải chỉ cần cậu trụ vững, đại dịch có thể bị trì hoãn, thậm chí không xuất hiện nữa?
"Chúng ta cùng nhau."
Hoàng đế Thiên Già dang tay ôm lấy Moose.
Cùng nhau nỗ lực, cùng nhau thay đổi đế quốc, đối mặt với đại dịch tinh thần.
Moose cảm nhận được nhiệt độ ấm áp từ cơ thể Hoàng đế Thiên Già, ngửi thấy hương vị thuộc về chính mình trên người hắn.
Cảm thấy thế giới này không đến nỗi quá tồi tệ.
Sống cũng không phải là điều quá khó khăn.
Bỗng nhiên, Moose cảm thấy có thứ gì đó giữa cơ thể mình và Hoàng đế Thiên Già khẽ động, như đang khẳng định sự tồn tại.
Đó là quả trứng trong bụng Hoàng đế Thiên Già.
Moose lập tức căng thẳng.
"Nó sao vậy? Sắp ra đời rồi sao? Chẳng phải còn một tháng nữa mới tới ngày dự sinh sao?"
Hoàng đế Thiên Già cũng không rõ, chỉ xoa bụng nhô cao, tỏ vẻ bối rối.
Moose suy nghĩ.
Ngày dự sinh còn chưa đến, chắc không phải sắp sinh.
Tin tức tố......
Trong lúc chải vuốt tinh thần, cậu đã cung cấp tin tức tố, Hoàng đế Thiên Già đến giờ vẫn chưa hấp thụ hết, trên người vẫn đầy hương vị của cậu.
Vậy cũng không phải thiếu tin tức tố.
Nghĩ tới nghĩ lui, có lẽ do con non muốn gần gũi với họ.
"Cung điện của Hoàng tử vẫn nên được sắp xếp ngay cạnh tẩm cung của ta đi." Moose đề nghị.
"Dù sao bệ hạ cũng gần như ở tẩm cung của ta rồi, gần nhau sẽ tiện chăm sóc hơn."
Kể từ sau khi kết hôn, Hoàng đế Thiên Già luôn ngủ lại tẩm cung của cậu.
Dù có lúc vì một số lý do không đến tẩm cung của cậu, hắn cũng chỉ nghỉ ngơi ở thư phòng.
Hoàng đế Thiên Già thoáng do dự.
"Con non giống cái rất nghịch ngợm, thích gây rối, móng vuốt sắc nhọn, sức tấn công mạnh, có thể lỡ tay làm em bị thương."
Hắn liệt kê một loạt khuyết điểm, hy vọng khiến Moose từ bỏ ý định.
"Không phải vẫn còn bệ hạ sao, bệ hạ sẽ bảo vệ ta mà."
Moose nháy mắt với hắn.
Hoàng đế Thiên Già rất thích cảm giác được giống đực của mình tin tưởng và dựa dẫm, cảm giác lâng lâng như được nâng niu khiến hắn khó lòng từ chối.
"Được rồi, giai đoạn con non có thể ở bên cạnh tẩm cung của em....."
Nếu giống cái con nghịch ngợm không biết chừng mực thì sao?
Đánh vài trận là ổn thôi.
Hoàng đế Thiên Già đã quyết định.
"Bệ hạ đã đặt tên cho nó chưa?" Moose hỏi.
"Rồi."
Ban đầu, hắn định sau khi kết hôn để Moose đặt tên nhưng lúc đó Moose không mấy hứng thú với con non nên hắn đã tự đặt.
"Gọi là Ái Mộ."
(*tui không biết tiếng Trung nên phần tên tui không rõ:
慕斯 (Mù Sī)-Moose-Mộ An
艾克斯 (Ài Kè Sī)-Aks-Ngải Kha
Lấy hai âm đầu, Mù là Mộ, Ài là Ái)
Hoàng đế Thiên Già đế đáp.
Moose sững người.
Lấy âm tiết đầu tiên trong tên của họ ghép lại.
Nghe không có vẻ đầu tư gì mấy.
Nhưng lại tràn đầy tình ý thẳng thắn của Hoàng đế Thiên Già.
Ái Mộ.
Yêu mến.
Moose vòng tay ôm lấy cổ Hoàng đế Thiên Già, hôn hắn một cái.
Một lát sau, Moose tách ra, điều chỉnh hơi thở rồi hỏi: "Tại sao không phải là Ice?"
"Ái Mộ nghe hay hơn."
Hắn giải thích, ý nghĩa cũng rõ ràng hơn.
Hơn nữa, Ice quá giống tên của hắn, nghe hơi kỳ lạ.
________________________________________________________________________________
o(* ̄▽ ̄*)o
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro