CHƯƠNG 77 - MOOSE BẤT CHỢT CÓ CHÚT RUNG ĐỘNG
"Tiếp tục nói đi."
Moose chăm chú nhìn Hoàng đế Thiên Già phía dưới, giọng nói lạnh lùng.
"....Gì cơ?"
Hoàng đế Thiên Già bị ảnh hưởng mạnh mẽ bởi tin tức tố, đầu óc trở nên trống rỗng, gần như mất hết khả năng suy nghĩ. Trong mắt hắn, giờ chỉ còn lại hình bóng của giống đực trước mặt.
"Về chuyện ngài từ chối lời mời làm người dẫn dắt thức tỉnh sinh lý của ta, rồi buộc ta quay về Đế Đô để chấp nhận cái gọi là định mệnh. Ngài vẫn chưa giải thích xong."
Moose lạnh nhạt nói, giọng điệu đầy sự băng giá:
"Đừng nghĩ rằng chỉ cần nói một câu muốn cùng ta sinh năm, sáu đứa con, là có thể khiến ta coi như những chuyện đã xảy ra trước đây chưa từng tồn tại."
Moose cúi đầu, ánh mắt đặt lên bụng gồ lên của Hoàng đế Thiên Già, đôi tai hơi ửng đỏ.
Chỉ một quả trứng thôi mà đã khó chăm sóc đến vậy, năm hay sáu quả..... nghĩ thôi đã thấy phiền phức.
Hoàng đế Thiên Già vươn tay ôm lấy cổ Moose, dùng chân kéo nhẹ giống đực xuống, giọng khàn đặc hỏi: "Nhất định phải nói ngay bây giờ sao?"
Ánh mắt của Moose dao động vài giây, sau đó nhanh chóng trở nên kiên định.
"Ngay bây giờ. Ta đang truyền tin tức tố cho trứng chứ không phải cho ngài. Điều này không ảnh hưởng đến việc ngài giải thích với ta."
Vị Hoàng phi này quả thật rất biết cách làm khó hắn.
Hoàng đế Thiên Già không còn cách nào, đành cố gắng từ trong bộ não hỗn loạn tìm chút tỉnh táo, tập trung suy nghĩ để trả lời. "Ta muốn Sese trở về Đế Đô là vì..... môi trường ở Pháo đài Thủy Ngân rất khắc nghiệt, thiếu thốn tài nguyên, không phù hợp để một giống đực chuẩn bị thức tỉnh sinh lý. A..... sâu quá."
Hắn hít sâu một hơi, tiếp tục: "Ở Đế Đô Tinh có những điều kiện tốt nhất. Sese trở về đó có thể..... chạm đến rồi...... được chăm sóc tốt nhất."
"Chăm sóc tốt nhất....."
Moose nhớ lại ba tháng bị ép buộc điều trị bằng tin tức tố.
Hàng loạt tin tức tố cấp A của giống cái được phun vào phòng của cậu.
Mỗi hơi thở, mỗi góc không khí đều tràn ngập mùi tin tức tố đậm đặc.
Thậm chí, mặt đất cũng ngưng tụ sương, chăn gối cũng đẫm ẩm hơi nước.
Không có nơi nào để trốn thoát.
Dù nói rằng tin tức tố của giống cái không phải thứ quý giá nhưng cũng ít có ai chủ động thu thập tin tức tố của mình để sử dụng.
Để có được lượng tin tức tố giống cái cao cấp đủ để phun như nước hoa, không hề dễ dàng.
"Đúng là sự chăm sóc cao cấp nhất."
Moose nhếch môi cười mỉa mai, nói: "Ta chưa bao giờ nghĩ rằng tin tức tố của giống cái lại có nhiều mùi vị đến vậy, nhiều đến mức khiến khứu giác của ta hoàn toàn tê liệt."
Đến tháng điều trị thứ hai, Moose không thể phân biệt được mùi của tin tức tố nữa.
Dù là hương lạnh hay hương ấm, thanh khiết, gỗ hay hoa..... tất cả đều hòa quyện thành một mùi duy nhất trong cảm nhận của cậu.
Một mùi hương nồng nặc đến mức khiến cậu buồn nôn.
Ngay cả trong ngày thức tỉnh sinh lý, Moose cũng không thể phân biệt được tin tức tố trên cơ thể giống cái bên cạnh là mùi gì.
Nhưng cũng may, cậu không cần phân biệt làm gì.
Dưới sự can thiệp của Viện nuôi dưỡng giống đực, cơ thể cậu chỉ cần cảm nhận được tin tức tố của giống cái là sẽ tự động đáp ứng.
Dù giống cái đó vốn không hề hấp dẫn cậu.
Moose đưa tay vuốt ve khuôn mặt giống cái dưới thân mình.
Đột nhiên cảm thấy có chút tiếc nuối.
Đêm đó rõ ràng là thức tỉnh sinh lý của cậu.
Vậy mà cậu lại không có cơ hội tận hưởng mùi hương tin tức tố của Hoàng đế Thiên Già.
Đã gần nửa năm kể từ đợt điều trị tin tức tố đó.
Khứu giác của Moose cũng dần hồi phục.
Dù vẫn rất ghét những mùi hương quá nồng nhưng ít nhất giờ đây cậu đã có thể phân biệt các mùi.
Tin tức tố của Hoàng đế Thiên Già mang tông lạnh.
Không có mùi thơm đặc biệt, chỉ là một cảm giác thanh mát, giống như tuyết trắng trên núi cao hay những dòng sông băng vĩnh cửu.
Rất dễ chịu.
Ngược lại, tin tức tố của Moose mang mùi hoa quả ngọt ngào đậm đặc, ngọt đến mức hơi quá.
May mắn là giống đực không nhạy cảm với tin tức tố của chính mình.
Nếu không, với tần suất Hoàng đế Thiên Già kích thích cậu giải phóng tin tức tố, Moose đã phát điên vì chính mùi của mình.
Nghe Hoàng phi nói về việc khứu giác bị tê liệt do tin tức tố, sắc mặt Hoàng đế Thiên Già tái nhợt.
"Sese..... xin lỗi em."
Hắn luôn nghĩ rằng, đưa Moose trở về Đế Đô là để cậu có được điều kiện tốt nhất.
Không ngờ, cái nơi tự xưng là chuyên nghiệp và quyền uy nhất về việc chăm sóc giống đực lại đối xử với Hoàng phi của hắn như vậy.
Hoàng đế Thiên Già nhớ ra mình vẫn đang tỏa tin tức tố.
Hắn vội vàng lấy từ trong không gian ra một liều thuốc ức chế tin tức tố, định tiêm cho mình.
"Ngài định làm gì thế?" Moose nhanh chóng ngăn hắn lại.
"Sese không thích mùi tin tức tố của giống cái."
Hoàng đế Thiên Già tự trách bản thân sao lại vì đã hấp thụ được vài lần tin tức tố của Hoàng phi mà không còn chú ý kiểm soát nữa.
"Hôm nay là lỗi của ta. Từ nay, mỗi ngày ta sẽ tiêm thuốc ức chế.... không, ta sẽ đi phẫu thuật cắt bỏ tuyến thể."
Moose sững sờ.
Đây là thứ có thể nói cắt là cắt ngay được sao?
Hơn nữa, Hoàng đế Thiên Già còn đang mang trứng.
Sự phát triển của trứng không chỉ cần tin tức tố từ giống đực mà còn phải có tin tức tố từ cả hai cha mẹ.
"Ngài bình tĩnh đi đã."
Moose nhìn cây kim tiêm mảnh trong tay Hoàng đế Thiên Già mà không khỏi hoảng hốt, lo hắn lỡ tay tự làm tổn thương mình.
Dù khả năng giống cái cấp SSS lỡ tay còn thấp hơn việc Hoàng đế Thiên Già bắt tay giảng hòa với Trùng tộc.
Nhưng chẳng phải giờ hắn đang bị Moose chế ngự sao?
Khi giống cái đang tận hưởng giống đực, họ rất khó để hoàn toàn kiểm soát cơ thể mình.
Moose cẩn thận lấy ống tiêm từ tay Hoàng đế Thiên Già, cất vào không gian.
Những thứ như kim tiêm, tốt nhất không nên xuất hiện trên giường.
Chỉ cần chọc trúng chỗ nào cũng đủ làm Hoàng đế Thiên Già kinh hãi.
"Ngài thật sự muốn cắt bỏ tuyến thể sao?"
Moose nói: "Một khi đã cắt bỏ, ngài sẽ không thể ngửi thấy tin tức tố của ta nữa."
Hoàng đế Thiên Già chắc hẳn rất mê mùi tin tức tố của cậu nhỉ?
Moose không chắc chắn lắm nhưng cậu nghĩ như vậy.
Hắn luôn quấn lấy cậu để xin tin tức tố, với tần suất vượt xa nhu cầu của trứng.
Ánh mắt Hoàng đế Thiên Già lộ vẻ đau khổ và giằng xé.
Dù hắn rất thích mùi tin tức tố của Hoàng phi nhưng giữa cảm xúc của Hoàng phi và sở thích của mình, hắn sẽ không chút do dự mà chọn Hoàng phi.
Hắn lo sợ rằng.... vào một ngày nào đó, Hoàng phi sẽ muốn tin tức tố của giống cái và hắn sẽ không thể đáp ứng được.
"Thực ra, ta không ghét tin tức tố của ngài."
Moose khẽ nói.
"Cái gì?" Hoàng đế Thiên Già kinh ngạc ngẩng đầu lên.
"Nó rất dễ chịu."
Gương mặt của Moose ửng đỏ, cậu hơi ngượng ngùng mà dời ánh mắt đi chỗ khác.
Nhưng ánh nhìn chăm chú của Hoàng đế Thiên Già vẫn dán chặt vào cậu, không cho cậu chỗ nào để trốn.
Moose chỉ có thể cúi đầu, vùi mình vào lòng Hoàng đế Thiên Già, hít sâu một hơi đầy mùi hương băng tuyết từ tin tức tố của hắn.
Ngay sau đó, Moose cảm nhận được cơ thể Hoàng đế Thiên Già đột ngột siết chặt lại, tin tức tố trào ra mãnh liệt, hơi thở lạnh giá bao trùm cả căn phòng.
Moose cắn nhẹ lên Hoàng đế Thiên Già mới kìm được cảm giác xao động nhưng vẫn bị áp chế đến mức mắt ửng đỏ.
Không nhịn được, cậu lên tiếng: "Bệ hạ, ngài có cần phải quá đà như vậy không?"
Hoàng đế Thiên Già thường tỏ ra mạnh mẽ, bất kỳ lúc nào cũng có thể ép cậu xuống để thỏa mãn.
Nhìn thì có vẻ uy nghiêm nhưng thực chất lại vô cùng nhạy cảm, chỉ cần một chút kích thích đã không chịu nổi, thường xuyên rơi vào tình trạng lúng túng.
Dẫu vậy, hắn vẫn không buông tha cho cậu, cứ mãi dây dưa không dứt.
"Xin lỗi Sese."
Hoàng đế Thiên Già phải mất một lúc lâu mới lấy lại được bình tĩnh, hắn ôm chặt lấy giống đực đang vùi trong ngực mình, ngập ngừng hỏi: "Em nói.... em thích tin tức tố của ta sao?"
Moose không muốn thẳng thắn thừa nhận, chỉ đáp: "Tin tức tố cấp SSS, e là rất ít Thiên Già có thể kháng cự nổi."
Hoàng đế Thiên Già thầm nghĩ, đúng là không kháng cự được, nhưng sợ hãi thì có thật.
Phần lớn Thiên Già khi đối mặt với tin tức tố của hắn đều kinh hoàng đến mức không thể động đậy, chỉ biết đứng yên run rẩy.
Thậm chí, từng có trường hợp một giống đực thuộc hoàng gia bị tin tức tố còn sót lại làm cho bất tỉnh.
Từ khi vượt qua cấp S, Hoàng đế Thiên Già hiếm khi phát tán tin tức tố nữa.
Kể cả sau khi luyện tập cường độ cao, hắn cũng nhanh chóng tẩy sạch mồ hôi mang theo tin tức tố trên cơ thể mình.
Chỉ có Hoàng phi của hắn là ngoại lệ.
Dưới ảnh hưởng của tin tức tố của hắn, Hoàng phi vẫn có thể thoải mái hoạt động, thậm chí còn tìm cách trốn thoát.
Nghĩ đến chuyện Hoàng phi từng chạy trốn sau khi hắn phát tán tin tức tố nhưng cuối cùng lại bị hắn bắt về để tận hưởng, Hoàng đế Thiên Già tự cảm thấy mình đúng là tồi tệ.
Thế nhưng, khi đó, hắn chỉ cảm thấy Hoàng phi thật đáng yêu.
"Ta cứ nghĩ..... em rất ghét tin tức tố của ta."
Hắn cho rằng Hoàng phi ghét tin tức tố của mình nên mới tìm cách bỏ trốn, phản kháng sự chiếm hữu của hắn.
"Ta không ghét tin tức tố của ngài, ta ghét ngài."
Moose tức giận chọc vào ngực Hoàng đế Thiên Già.
Hoàng đế Thiên Già bỗng nhiên đông cứng.
"Ngạc nhiên lắm sao?"
Thấy vẻ mặt ngẩn người của hắn, Moose không nhịn được nói: "Bệ hạ chẳng lẽ không nhớ đã đối xử với ta thế nào sao?"
"Đầu tiên là đuổi ta về Đế Đô.... Thôi được, coi như đó là vì muốn tốt cho ta, ta tha thứ cho ngài. Nhưng sau đó thì sao? Ngài lại để một 'giống cái xa lạ' chiếm hữu ta trong lúc ta thức tỉnh sinh lý."
Moose nhấn mạnh từ 'giống cái xa lạ' một cách đầy tức giận.
Cậu đã kiềm chế lắm rồi, ít nhất không nói thẳng ra đó là 'giống cái quý tộc già có kỹ thuật kém'.
"Không..... không phải......" Hoàng đế Thiên Già muốn giải thích nhưng lại không biết phải nói gì.
Moose hiểu hắn muốn nói gì, nhưng rồi sao chứ?
"Trong mắt ta, đó chỉ là 'giống cái xa lạ'."
"Khi đó..... ta không biết em không phân biệt được tin tức tố."
Lúc ấy, Hoàng đế Thiên Già tự cho rằng, ngay cả khi không được phép tiết lộ danh tính, ngay cả khi giống đực bị che mắt, cậu vẫn sẽ nhận ra hắn qua tin tức tố.
Nhưng giờ thì giải thích thế nào cũng đã quá muộn.
Hoàng đế Thiên Già đau khổ cúi đầu.
"Ngài còn không giải thích sao?"
Moose bắt đầu bực mình.
Cậu đã chủ động đưa cho hắn cơ hội, chỉ mong nhận được một sự thật.
Nhưng Hoàng đế Thiên Già vẫn giấu kín mọi chuyện trong lòng, gánh chịu tất cả một mình.
"Mọi lỗi lầm đều là của ta, ta......" Hoàng đế Thiên Già đưa tay che mặt.
"Tất nhiên là lỗi của ngài."
Moose cắt lời hắn, lạnh lùng chất vấn: "Giả làm giống cái xa lạ để tận hưởng ta, ngài thấy thú vị lắm sao?"
Hoàng đế Thiên Già sửng sốt ngẩng đầu: "Sese, em....."
"Nếu ta không tự phát hiện ra, ngài định giấu ta đến bao giờ?" Moose đẩy mạnh một cái.
Hoàng đế Thiên Già cố gắng kìm nén cơ thể đang kiệt quệ, che mắt lại, giọng run rẩy đáp: "Ba năm."
"Ba năm?!"
Moose bật cười vì tức giận.
"Ngài đùa giỡn ta thấy vui lắm đúng không? Thưa Trung tướng thân yêu của ta, bệ hạ của ta!"
Hoàng đế Thiên Già bị Hoàng phi giận dữ làm cho rối bời, không nói nổi một câu hoàn chỉnh.
Hắn chưa từng nghĩ rằng, Hoàng phi vốn trông đáng yêu, mềm mại như thiên sứ, lại có thể khiến hắn khốn đốn đến vậy.
Phải một lúc lâu sau, hắn mới thốt lên, giọng đầy bất ổn: "Hiệp ước quy định..... trong vòng ba năm..... không được tiết lộ."
"Hiệp ước?"
Moose chưa từng nghe đến chuyện này, nghi hoặc hỏi lại: "Hiệp ước gì?"
"Hiệp ước bảo mật của người dẫn dắt."
Nhân lúc Hoàng phi hơi thả lỏng sự khống chế, Hoàng đế Thiên Già thở dốc nói tiếp: "Không được tiết lộ danh tính với giống đực, càng không được tìm đến họ sau này để nói mình là người dẫn dắt của họ."
Có cả chuyện này sao?
Hóa ra đây là điều chỉ áp dụng với giống cái và họ đã cùng nhau giấu nhẹm đi không cho giống đực biết.
Moose cảm thấy bất mãn.
"Nếu phải giữ bí mật, tại sao giờ ngài lại nói ra được?"
"Ta không nói, là Sese thông minh tự phát hiện ra ta."
Hoàng phi im lặng quá lâu, Hoàng đế Thiên Già không nhịn được lại đưa người đến gần.
Moose liền mạnh tay vỗ hắn một cái.
Hoàng đế Thiên Già lập tức cứng đờ, không dám nhúc nhích.
"Ngài biết ta có thể tự phát hiện ra, vậy tại sao không làm gì đó để ta sớm 'phát hiện' hơn?"
Moose càng nghĩ càng tức giận.
Vì chuyện này, cậu đã đau khổ biết bao lâu.
Ban đầu, Hoàng đế Thiên Già không biết Hoàng phi không nhận ra hắn. Về sau, hắn cũng không ngờ rằng Hoàng phi lại để tâm đến chuyện này đến vậy.
Giống cái Thiên Già luôn quá coi trọng quy tắc, ngay cả hắn cũng không phải ngoại lệ.
"Xin lỗi, Sese."
Ánh mắt đỏ rực của Hoàng đế Thiên Già nhìn cậu đầy hối lỗi, giọng nói cũng không mấy tự tin: "Ta còn cơ hội để được em tha thứ không?"
"Hừ."
Dù đang giận nhưng thực ra Moose đã sớm tha thứ cho hắn.
Nếu không, cậu đã chẳng chấp nhận trở thành Hoàng hậu của hắn.
Tuy nhiên, Moose sẽ không dễ dàng nói ra điều đó.
Cậu hơi ngẩng cằm, vẻ kiêu kỳ:
"Điều đó còn phải xem ngài thể hiện thế nào."
"Thể hiện..."
Là muốn nâng cao kỹ thuật sao?
Vừa hay, hắn mới học được nhiều thứ mới.
"Ta sẽ thể hiện thật tốt."
Hoàng đế Thiên Già hỏi: "Sese có muốn dùng bộ công cụ mà em đã tặng ta không?"
"Công cụ?"
Moose nghiêm túc hồi tưởng một lúc rồi mới nhớ ra đó là thứ cậu chuẩn bị để 'chơi đùa' với Hoàng đế Thiên Già, theo sự xúi giục của khán giả trong buổi phát sóng trực tiếp.
Thời gian trôi qua lâu như vậy, suy nghĩ của Moose đã thay đổi từ lâu.
Dù vẫn còn chút giận nhưng cậu không muốn làm tổn thương Hoàng đế Thiên Già.
Ngược lại, cậu mong muốn Hoàng đế Thiên Già có thể cảm thấy thoải mái.
Thế nhưng, Hoàng đế Thiên Già lại chủ động đưa công cụ vào tay cậu, ngoan ngoãn phục tùng, tự nguyện chấp nhận mọi điều cậu mang đến.
Điều này khiến Moose bất chợt có chút rung động.
________________________________________________________________________________
o(〃^▽^〃)o
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro