Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

CHƯƠNG 74 - CUỘC GẶP CỦA CÁC GIỐNG ĐỰC

[???]

[Giá trị tra công đâu rồi? Giá trị tra công của tôi cao như vậy mà đâu rồi?]

[Đã mất đến 30 điểm giá trị tra công.]

[Mặc dù biết cách tắt màn hình hiệu quả, nhưng không ngờ tác dụng lại tốt như vậy.]

[Vậy, Bánh kem nhỏ, cậu rốt cuộc đã làm gì với Hoàng đế Thiên Già vậy?]

Nhìn những dòng bình luận đang dần sôi động, Moose lạnh nhạt trả lời: "Không có gì, chỉ là đánh đấm một chút với bệ hạ thôi."

Giá trị tra công thực sự giảm đi sau khi Moose đánh Aks.

Còn chuyện cậu đã khóc lúc đó, Moose không định nhắc tới.

Khán giả trong phòng livestream càng thêm bối rối.

[Hoàng đế Thiên Già bị đánh một trận, giá trị tra công liền giảm mạnh sao?]

[Ừm... Anh Aks của chúng ta có vẻ rất thích bị làm cho mờ mắt.]

[À, nếu nói vậy thì cũng có thể hiểu được.]

[Hiểu cái gì chứ, dù thế nào đi nữa cũng không thể bị đánh một trận mà giá trị tra công giảm nửa chứ, chắc chắn là không biết bao nhiêu lần bị đánh rồi.]

Moose cũng không hiểu được.

Nhưng cậu chắc chắn rằng việc giá trị tra công giảm không liên quan gì đến việc Aks bị đánh.

Hoặc là nói, không liên quan đến Aks.

Cả ngày hôm qua, thái độ của Aks với cậu không thay đổi quá nhiều.

Ngược lại, chính cậu......

Moose giơ tay lên, vỗ vào trái tim đang tràn ngập những cảm xúc lạ lẫm.

Cậu bắt đầu hối hận sao mình không đánh Aks thêm vài lần nữa.

Tại sao không cắn chết hắn.

Không làm cho 'lồng ngực như đã nuôi vài đứa con' của hắn sưng lên.

Moose nghiến răng, thực sự không nên vội vàng đuổi Hoàng đế Thiên Già đi như vậy.

Lúc này, người hầu trưởng bước vào thông báo.

"Hoàng phi, khách của ngài đã đến."

"Được rồi, bảo đám người hầu máy móc dẫn họ đến vườn hoa, ta sẽ đến ngay."

Để chuẩn bị cho dự luật sắp tới, Moose đã mời tất cả những giống đực thân quen trong Đế Đô đến.

Để tiếp đón giống đực, vẫn là những người hầu máy móc tròn trịa sẽ thích hợp hơn.

So với những giống cái mạnh mẽ và uy nghiêm của Thiên Già, những sản phẩm công nghệ trông có vẻ ít nguy hiểm hơn.

Moose thay bộ đồ khác, bước ra vườn hoa đã được chuẩn bị sẵn.

Ánh nắng, thảm cỏ, hoa tươi, bánh ngọt và một nhóm giống đực đẹp như hoa, chỉ cần nhìn thôi cũng khiến tâm trạng của Thiên Già vui vẻ.

"Moomoo đến rồi."

"Moomoo~"

"Đã bảo là nên gọi là Hoàng phi, Hoàng phi."

"Vẫn gọi tên tôi đi, tôi đâu có gọi mấy người là 'hùng quân của Bộ trưởng ngoại giao' hay là 'hùng quân của Tướng quân quân đoàn 1' đâu."

Moose ngồi xuống tấm chăn trải trên thảm cỏ dưới sự bao quanh của giống đực.

Moose đã sưu tập rất nhiều tấm chăn đan với những họa tiết khác nhau.

Khi trải chúng ra nhìn rất đẹp, rất được các đực yêu thích.

So với những bữa tiệc nghiêm trang và cứng nhắc của Thiên Già, những buổi tụ họp thoải mái và thư giãn như thế này rõ ràng được giống đực yêu thích hơn.

Moose thậm chí không để những người hầu giống cái đến gần vườn hoa, chỉ yêu cầu những người phục vụ máy móc có giọng nói như trẻ con mang bánh ngọt và đồ uống đến.

"Hãy thử xem, đây là bánh ngọt do đầu bếp của Tinh Thụ làm, rất ngon đó."

Moose vui vẻ chia sẻ đồ ăn với các giống đực khác.

Giống đực và giống cái khác nhau rất nhiều.

Giống cái có thân thể mạnh mẽ và cường độ vận động cao sẽ tiêu tốn rất nhiều năng lượng, cần phải bổ sung đạm, sở thích ăn uống của họ cũng thiên về các loại thịt.

Còn giống đực chủ yếu sử dụng sức mạnh tinh thần, đường là nguồn cung cấp năng lượng chính cho não, họ sẽ thích các món ngọt hơn.

Thiên Già thường sẽ cho thêm một chút đường vào đồ ăn của giống đực sau khi họ thực hiện chải vuốt tinh thần.

Tuy nhiên, những dịch dinh dưỡng và món cháo dinh dưỡng vốn đã có vị tồi tệ, hương vị và cảm giác rất khó chịu, dù thêm đường cũng không cứu vãn được.

Thậm chí còn khiến nó càng khó uống hơn, như là uống thuốc có vị ngọt kỳ lạ.

"Ngon quá, ngọt đến mức tim muốn tan chảy, tôi có thể mang một ít về không?" Guy hỏi.

"Chắc chắn rồi." Moose đáp: "Tôi đã chuẩn bị cho mỗi giống đực một ít bánh ngọt làm quà, nếu không mang đi tôi sẽ buồn lắm."

Joshua dùng tay đeo găng trắng, cầm dao nĩa, cắt một miếng bánh ngọt mềm, đưa vào miệng, hài lòng nheo mắt lại.

Cậu ta quay sang nhìn bên cạnh.

Moose đang vừa giới thiệu món ăn cho khách vừa chải vuốt tinh thần cho giống đực đang dựa vào người mình, ánh nắng chiếu lên mái tóc vàng nhạt xinh đẹp của cậu, bao phủ quanh người một lớp ánh sáng ấm áp như đang phát sáng.

Ánh sáng thánh thiện rực rỡ.

Joshua giơ tay che mắt khỏi ánh sáng nhưng vẫn không nhịn được mà tiến lại gần, mái tóc bạc trắng va chạm với mái tóc vàng nhạt ở vai.

"Moomoo, trông cậu thay đổi nhiều quá."

Joshua chống cằm nhìn cậu.

"Thật sao?"

Moose nhìn lại mình, không cảm thấy có gì thay đổi.

Sau khi Thiên Già hoàn thành quá trình thức tỉnh sinh lý, ngoại hình của họ gần như cố định.

Trạng thái này sẽ kéo dài hàng trăm năm, cho đến những năm cuối đời mới dần lão hóa.

Tất nhiên, nếu trong khoảng thời gian này lại thức tỉnh và đột phá, ngoại hình cũng sẽ có sự cải thiện nhất định.

Chẳng hạn, trở nên đẹp hơn và có sức hấp dẫn hơn trong việc thu hút bạn tình.

"Thật mà, trước đây cậu trông như sắp héo rồi, còn bây giờ, cậu đã mọc ra những chiếc lá mới, có lẽ còn có nụ hoa nữa."

Trong mắt Joshua, mỗi giống đực đều giống như một loài hoa.

Khi còn là hạt giống, chúng đã được vận chuyển từ khắp nơi trên thế giới đến nhà kính, nơi chúng nảy mầm và lớn lên.

Khi mùa hoa đến, chúng sẽ được bán ra và giống cái sẽ mang chúng về trồng.

Phần lớn các giống cái đều không có tài năng trồng hoa.

Họ chẳng hiểu gì về việc phải trồng theo loại hoa và khu vực, điều chỉnh sao cho phù hợp.

Họ chỉ trồng giống đực vào trong những chậu riêng của mình, cầm theo một cuốn sách hướng dẫn trồng cây dành cho người mới bắt đầu, rồi tưới nước, xới đất, bón phân theo đúng thời gian và lượng đã định.

Rồi sau đó, những con đực trong chậu hoa dần dần héo mòn và chết đi.

Quá trình này dài hay ngắn tùy thuộc vào từng trường hợp.

Theo quan sát của Joshua, những giống đực có cấp bậc càng cao thì càng dễ héo mòn.

Có lẽ là do chúng thông minh hơn, nhạy cảm hơn, nhận ra sớm hơn môi trường khắc nghiệt đến mức không thể thay đổi, thậm chí không thể tự thôi miên mình để sống một cách vô cảm.

Lần trước khi thấy Moose ở buổi tiệc, Joshua đã phát hiện cậu đang suy tàn.

Tinh thần mạnh mẽ như thế, vậy mà lại xám xịt tựa như chết lặng.

Những giống đực như vậy chẳng mấy chốc sẽ hoàn toàn héo tàn và chết đi.

Joshua thậm chí đã từng nghĩ đến việc dẫn Moose bỏ trốn.

Moose luôn là người thông minh và dũng cảm nhất trong bọn họ, cậu không đáng phải lặng lẽ héo tàn như vậy.

Chỉ cần đánh cắp chậu hoa này từ khu vườn sau của Hoàng đế Thiên Già, đi đâu cũng được.

Tộc Dị Linh sống dưới dạng tinh thần, Trùng tộc cùng nguồn gốc, thậm chí còn có thể phiêu lưu trong vũ trụ.

Nhưng Joshua còn chưa kịp tìm đến Moose để bắt đầu cuộc phiêu lưu kịch tính đó thì Moose đã hồi phục sinh khí.

Joshua cảm thấy rất tò mò.

"Dạo gần đây đã xảy ra chuyện gì sao? Làm sao cậu hồi phục sinh khí được vậy? Có phải đã hấp thu được dưỡng chất tuyệt vời nào từ bệ hạ không?"

"Chuyện này.... nói ra phức tạp lắm."

Moose cũng mới dần hiểu ra.

"Từ từ kể đi mà."

Đám giống đực xung quanh cầm theo đồ uống hoặc bánh ngọt, tò mò nhìn cậu.

".... Thôi nói chuyện quan trọng trước đã."

Moose nói: "Bệ hạ sẽ đề xuất một dự luật dành cho giống đực tại cuộc họp vào đầu tháng tới."

"Dự luật..... dành cho giống đực?"

Moose gật đầu, tóm tắt nội dung dự luật cho họ.

"Dự luật này thật sự có thể được thông qua sao?"

"Không thể nào đâu."

"Để trứng đực được nuôi dưỡng trong gia đình nguyên sinh..... Tôi hơi nhớ thư phụ của mình."

"Cậu còn nhớ thư phụ của mình sao?" Một giống đực bên cạnh hỏi.

Giống đực đó lắc đầu: "Nhưng ông ấy từng ôm tôi, tôi nhớ giọng nói và mùi hương của ông ấy, ông ấy gọi tôi là bảo bối yêu quý."

"Tôi cũng nhớ thư phụ của mình, cả hùng phụ nữa."

"Khi tổ chức nhận nuôi giống đực đến, hùng phụ ôm tôi chạy lên mái nhà, còn thư phụ thì bay lên ngăn lại. Sau đó, tôi bị mang đi, hùng phụ khóc rất nhiều, thư phụ không khóc nhưng cảm xúc của ông ấy rất buồn."

Giống đực sở hữu sức mạnh tinh thần, ngay cả khi còn trong trứng, họ cũng có thể cảm nhận mọi việc xung quanh, đặc biệt nhạy bén với tinh thần và cảm xúc.

Ba điều luật trong dự thảo, các giống đực chú ý nhất đến điều đầu tiên.

Moose vốn không thích nhớ về quá khứ nhưng khi nhìn đám giống đực xung quanh chìm trong hồi ức, cậu cũng nhớ lại vài chuyện.

Đó là lần đầu tiên cậu cảm nhận thế giới này, giữa những hỗn loạn và ồn ào, có một đôi tay ôm lấy cậu, cách qua lớp vỏ trứng dày, đặt xuống một nụ hôn.

Đôi cánh rộng lớn che phủ, ngăn lại tiếng pháo rền vang.

"Moomoo? Moomoo?"

Giọng của Joshua vang lên.

Moose hoàn hồn, thấy đôi mắt xanh của Joshua đầy lo lắng nhìn cậu.

"Cậu ổn chứ?"

"Không sao."

Moose đưa tay vuốt lọn tóc bên tai, ngón tay chạm nhẹ qua khóe mắt, tiếp tục nói:

"Vừa rồi nói đến đâu rồi? Bệ hạ sẽ đề xuất dự luật tại nghị hội nhưng liệu có được thông qua hay không thì phải chờ bỏ phiếu quyết định."

"Mọi người, tôi cần sự giúp đỡ của mọi người. Tất cả giống đực đều cần sự giúp đỡ của các bạn." Moose nghiêm túc nói.

Đám giống đực nhìn nhau, đều đã đưa ra quyết định.

Ngồi đây đều là các giống đực cấp cao, dù thường ngày tỏ ra ngây thơ, nhút nhát nhưng sức mạnh tinh thần vượt trội của họ đã quyết định sẵn rằng họ không thể nào thực sự ngốc nghếch.

Ngược lại, mỗi giống đực đều rất thông minh.

Joshua cười nhẹ: "Nhà tôi chắc không thành vấn đề, anh ấy còn muốn có trứng nữa mà."

Guy cũng nói theo:

"Mặc dù thư chủ của tôi rất dữ nhưng tôi sẽ thuyết phục anh ấy đồng ý!"

"Tôi và thư chủ của tôi trước đây từng có một quả trứng giống đực...." Một giống đực nói, mắt ngấn lệ.

Một giống đực khác tiếp lời: "Cho dù phải dùng ám thị tinh thần, tôi cũng sẽ khiến anh ấy bỏ phiếu tán thành."

"Làm vậy cũng được sao?" Một giống đực như mở ra thế giới mới.

"Giờ học ám thị tinh thần còn kịp không?"

"Ám thị tinh thần rất khó có hiệu quả với giống cái cùng cấp bậc, cứ dùng ám thị cơ thể đi."

"Hả? Ám thị cơ thể? Làm thế nào?"

"Chính là thế này thế này, rồi thế kia thế kia."

"Ồ, làm vậy có hiệu quả không?"

"Giống cái không thể cưỡng lại điều đó, nếu không được thì làm ngược lại."

"Làm ngược lại?" Đám giống đực càng mơ hồ.

"Về cái này thì Joshua là chuyên gia."

Joshua, người vừa chuẩn bị quay về nói chuyện với Bộ trưởng ngoại giao: "?"

________________________________________________________________________________

(‾◡◝)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro