CHƯƠNG 71 - CHỦ ĐỘNG PHỤC VỤ
Trở về tẩm cung, cảm nhận ánh mắt bám theo sát sau lưng mình, Moose có chút đau đầu.
Kể từ khi Hoàng đế Thiên Già phát hiện ra 'Thiên Già' khiến cậu bị 'câu' chính là bản thân mình, hắn liền thay đổi hoàn toàn thái độ giận dữ kìm nén trước đây, lúc nào cũng như muốn dính lấy cậu, ánh mắt cháy bỏng, chăm chú không rời.
Moose lo sợ Hoàng đế Thiên Già sẽ trực tiếp chiếm lấy cậu ngay trong khu vườn nên liền vội vã trở về cung.
Nhưng Hoàng đế Thiên Già cũng đi theo sau.
"Bệ hạ, ngài có thể đừng nhìn ta nữa được không? Trên mặt ta có gì sao?"
Trên mặt không có gì cả, nhưng rất đẹp, nhìn thế nào cũng không đủ.
"Sese là do ta câu được."
Hoàng phi ban đêm ra ngoài để hẹn hò với một Thiên Già nhưng đó lại chính là hắn.
Nụ cười trên khóe môi Hoàng đế Thiên Già không cách nào giấu được.
Moose: "......"
Rốt cuộc hắn đang đắc ý điều gì?
"Vẫn nên quay lại bàn về dự luật thì hơn." Moose ngồi xuống ghế sofa, xoa trán, cảm giác đau đầu.
Thấy Hoàng phi thực sự không muốn để ý đến mình, Hoàng đế Thiên Già đành ngồi xuống ghế đối diện, bắt đầu xem dự luật.
Trứng giống đực sẽ do gia đình nguyên sinh nuôi dưỡng.
Giống đực cũng là công dân Đế quốc.
Giống đực cần được định kỳ thực hiện chải vuốt tinh thần.
Nhìn ba điều trong dự luật, Hoàng đế Thiên Già không khỏi ngạc nhiên.
Hắn vốn tưởng rằng Hoàng phi sẽ đề xuất quyền hủy bỏ hôn nhân hoặc đổi thư chủ cho giống đực.
Kết quả lại hoàn toàn khác với những gì hắn nghĩ.
Nhưng cũng khó khăn không kém.
Hai điểm đầu tiên gần như định hình lại cách Đế quốc đối đãi với giống đực.
Trứng giống đực vốn rất quý hiếm và mong manh, nếu giao cho gia đình nuôi dưỡng, rất khó đảm bảo tất cả giống đực đều được chăm sóc tốt nhất.
Quan trọng hơn là... điều đó không có lợi cho việc phân phối tài nguyên giống đực.
Còn điểm thứ hai, giống đực cũng thuộc công dân Đế quốc.
Nếu giống đực có quyền cơ bản của công dân, chẳng phải họ có thể tự quyết định có kết hôn hay không? Có sinh sản hay không?
Cuối cùng, một điểm cũng rất kỳ lạ.
Việc thực hiện chải vuốt tinh thần cho giống đực..... là điều chưa từng nghe thấy.
Hoàng đế Thiên Già hơi nhíu mày, ngước mắt nhìn Hoàng phi, hỏi:
"Sese, đây là những điều em muốn sao?"
"Đúng."
Moose đối diện ánh mắt Hoàng đế Thiên Già, đôi tay đặt trên đầu gối siết chặt lại.
Muốn Hoàng đế Thiên Già chấp nhận dự luật này không hề dễ dàng.
Trong suy nghĩ của Moose, Hoàng đế Thiên Già sẽ không đời nào đồng ý những nội dung này, sẽ đưa ra vô số lý do để cậu từ bỏ, sẽ nói với cậu rằng điều này là bất khả thi.
Ngay cả việc để bản dự luật này xuất hiện trước công chúng cũng sẽ là một trận chiến cam go.
Thế nhưng, Hoàng đế Thiên Già chỉ khẽ gật đầu, nói:
"Ta sẽ triệu tập nghị viện, trình bản dự luật này để các thành viên nghị viện thảo luận và bỏ phiếu."
"Gì cơ?"
Moose kinh ngạc.
Cậu biết, tất cả quyền lực trong Đế Quốc đều do giống cái kiểm soát.
Một dự luật như thế này, dù xuất hiện trong nghị viện, cũng rất khó được thông qua.
Nhưng Hoàng đế Thiên Già thực sự sẵn sàng, với tư cách là Hoàng đế, đề xuất một dự luật như vậy.
Cần phải biết rằng, chỉ cần bản dự luật này được Hoàng đế Thiên Già đích thân trình bày, điều đó có nghĩa là hắn đã bày tỏ rõ lập trường của mình.
Điều này chắc chắn sẽ gây ra một cơn chấn động lớn trong nghị viện và toàn bộ Đế quốc.
"Bệ hạ, ngài......"
Moose cắn nhẹ môi dưới, ánh mắt bối rối, "Tại sao? Tại sao ngài lại làm những điều này?"
"Bởi vì đây là điều Sese muốn." Hoàng đế Thiên Già thở dài, nói:
"Những gì Sese muốn, ta đã bao giờ từ chối chưa?
"Nhưng, ta không thể đảm bảo rằng tất cả những điều khoản này sẽ được thông qua."
Điều này.......Moose đương nhiên hiểu rõ.
Những dự luật liên quan đến giống đực luôn là những thứ khó được thông qua và triển khai nhất.
Ngay cả khi Hoàng đế Thiên Già muốn giới hạn số lượng giống đực mà quý tộc được phép sở hữu, hắn cũng phải thực hiện một cuộc thanh trừng lớn đối với giới quý tộc cũ, thay thế bằng những quý tộc trung thành với mình.
Còn những điều khoản mà cậu đề xuất, hai điểm đầu tiên sẽ có tác động rất lớn đến cấu trúc xã hội Thiên Già nên chắc chắn sẽ gặp vô vàn khó khăn để được thông qua.
Điểm thứ ba, dưới quan niệm lịch sử rằng 'chỉ có giống cái cần chải vuốt tinh thần', cũng không hề dễ dàng.
Nhưng Moose buộc phải tìm cách để thực hiện những điều này.
Cậu suy tính những quân bài mà mình có trong tay.
Cậu biết rằng trong tương lai, với tinh thần lực cấp S của mình, cùng với sự hỗ trợ từ nhiều giống đực khác, và..... có thể là Hoàng đế Thiên Già?
Nhưng với điểm cuối cùng này, Moose không chắc chắn, cũng không đủ tự tin.
Hoàng đế Thiên Già nói rằng hắn chưa bao giờ từ chối cậu.
Nhưng rõ ràng là có.
Nhớ lại chuyện ở pháo đài Thủy Ngân ngày trước, khi những lời nói gần như tỏ tình của cậu bị từ chối và cậu bị ép quay về Đế Đô để chuẩn bị cho giai đoạn thức tỉnh sinh lý, Moose không khỏi cảm thấy buồn bã.
Mặc dù giờ nhắc lại chuyện này không phù hợp nhưng cậu vẫn không kìm được mà nói:
"Ngài từ chối ở bên ta trong giai đoạn thức tỉnh, từ chối trở thành người dẫn dắt của ta."
Từ chối yêu ta.
Hoàng đế Thiên Già sững người, "Không, Sese, lúc đó ta...."
Lúc đó, hắn đã nói gì?
Hắn nói rằng Đế Đô có những điều tốt nhất và bảo cậu nhóc tóc vàng trở về đó.
Hắn nói rằng việc người dẫn dắt được sắp xếp bởi Viện nuôi dưỡng giống đực rất cạnh tranh, nhưng điều đó không có gì đáng bận tâm.
Khi cậu nhóc tóc vàng chúc hắn tìm được một giống đực mà mình mong muốn, hắn đáp rằng mình sẽ làm được.
Hoàng đế Thiên Già cuối cùng cũng nhận ra, cậu nhóc giống đực của mình đã hiểu nhầm những lời đó thành một sự từ chối.
"Ta không hề từ chối em, cũng chưa từng từ chối." Hoàng đế Thiên Già nói một cách khó khăn.
Nhưng lời này hoàn toàn không đủ sức thuyết phục.
Giống cái Thiên Già, đặc biệt là những người lính, luôn đặc biệt coi trọng các quy tắc.
Hoàng đế Thiên Già sẽ không chủ động phá vỡ thỏa thuận giữ bí mật, cũng không thể nói thẳng ra.
Hắn đứng dậy, bước đến ngồi bên cạnh Moose, nắm lấy tay cậu và đặt lên bụng mình, nơi đã lộ rõ sự tròn trịa, nói:
"Chỉ còn hai tháng rưỡi nữa thôi, nó sẽ chào đời."
Giữa cha mẹ và con cái luôn tồn tại một mối liên kết huyết thống.
Khi còn trong bụng thì không rõ ràng, nhưng một khi quả trứng được sinh ra, Hoàng phi sẽ tự nhiên cảm nhận được.
Điều này còn thuyết phục hơn bất cứ lời nói nào.
Cơ thể Moose khẽ cứng lại.
Ngoại trừ lần đầu tiên khi cậu bị đưa vào hoàng cung và bị Hoàng đế Thiên Già chiếm đoạt, đây là lần đầu tiên cậu bị kéo tay đặt lên bụng hắn.
Trước đó, cậu không hề nhận ra rằng bụng của hắn đã nổi rõ đến mức này.
Sờ vào, nó cứng và chắc.
Moose cảm thấy lúng túng, không biết làm sao, không dám dùng chút lực nào.
Cậu muốn rút tay về nhưng bị Hoàng đế Thiên Già giữ chặt không thể cử động.
Cảm thấy không thoải mái, Moose khó hiểu hỏi:
"Bệ hạ, giờ ngài nói điều này để làm gì?"
"Con sẽ rất gần gũi với em." Hoàng đế Thiên Già gợi ý.
Con cái sẽ tự nhiên gần gũi với cha mẹ ruột mang dòng máu của mình.
Chúng cũng sẽ thân thuộc với giống đực cung cấp tin tức tố.
Ánh mắt Moose trở nên phức tạp, vẻ mặt đầy mâu thuẫn và giằng xé.
Cậu cảm thấy thương xót cho một sinh mệnh non nớt như vậy.
Nhưng lại rất khó để yêu thương những đứa con của Aks và giống đực khác.
Chúng là minh chứng cho sự từ chối của vị Trung tướng mà cậu yêu.
Là biểu tượng cho trái tim cậu đã trao nhầm chỗ.
Là lời nhắc nhở rằng, khi cậu đang đau khổ và giằng xé, thì Trung tướng mà cậu coi như thần thánh lại đang quấn quýt bên một giống đực khác, tham lam chiếm lấy tin tức tố.
Moose căm ghét Aks.
Căm ghét vị Trung tướng đã bỏ mặc cậu, căm ghét Hoàng đế Thiên Già đã chiếm đoạt cậu sau khi có trứng.
Trong lòng cậu, sự căm ghét ấy lại pha lẫn một cảm xúc trái ngược nhưng cũng mãnh liệt không kém.
Khiến cậu vừa muốn hủy diệt Aks, vừa không nỡ để hắn bị hủy diệt.
Những cảm xúc này quá phức tạp, đến mức chính Moose cũng không hiểu nổi lòng mình.
Sau một lúc lâu, cậu khẽ nói:
"Bệ hạ, ta không thích gần gũi với con non."
"Điều đó không sao cả."
Hoàng đế Thiên Già ôm lấy Hoàng phi, hôn nhẹ lên má cậu, nói:
"Sese chỉ cần gần gũi với ta là đủ."
Hầu hết giống đực đều khá nhút nhát, sợ hãi giống cái xa lạ, thậm chí bao gồm cả giống cái con của mình.
Trong khi đó, con non lại theo bản năng muốn gần gũi với hùng phụ của chúng.
Điều này thường khiến giống đực hoảng sợ.
Những giống cái có trách nhiệm sẽ tách con non khỏi giống đực ngay sau khi trứng nở.
Chỉ những con non thể hiện tốt mới được phép, dưới sự đồng ý và đi kèm của thư phụ, nhìn thấy hùng phụ từ xa.
Mặc dù Hoàng phi luôn kiên cường, dám ra tiền tuyến, dám thực hiện chải vuốt tinh thần cho quân lính và không phải một Thiên Già sợ hãi giống cái xa lạ.
Nhưng nếu Hoàng phi đã nói không thích gần gũi với con non, Hoàng đế Thiên Già sẽ chuẩn bị đầy đủ.
"Khi trứng nở, nó sẽ được đặt tại chủ cung trong phòng ngủ của hoàng tử, do các người hầu chăm sóc. Sau khi nở, nó sẽ chỉ được học tập và sinh hoạt trong chủ cung. Ta sẽ đích thân dạy dỗ nó và ban lệnh cấm, không cho phép nó bước vào hậu cung."
Hoàng đế Thiên Già nói.
Moose sững sờ.
Cậu chỉ vừa nói không thích gần gũi với con non, có cần phải đặt ra những giới hạn nghiêm ngặt như vậy không?
"Nhưng, sau khi trứng sinh ra, em có thể ôm nó trước."
Ít nhất, Hoàng phi cần biết đây là con của mình.
"Nếu em không thích thì giao lại cho người hầu, để họ đưa đi."
Hoàng đế Thiên Già ôm lấy Hoàng phi như ôm một chú chim nhỏ sợ bị trứng làm hoảng sợ, dịu dàng nói:
"Yên tâm, đến lúc đó ta sẽ ở ngay bên cạnh, có ta bảo vệ em. Trứng vừa sinh ra sẽ không làm hại em, cũng không làm phiền em."
Moose: "......"
Thật sự không cần thiết đến mức này.
Moose đưa tay lên trán, bất lực nói:
"Ta không yếu đuối đến vậy. Con non hiếu động là bản năng, bệ hạ cũng đừng quá gò bó chúng."
Hoàng đế Thiên Già nhìn chăm chú vào cậu.
"Sese nói không thích gần gũi con non nhưng lại đối xử rất tốt với chúng."
Khi cung cấp tin tức tố cũng vậy...
Cho đến khi Hoàng phi thốt lên 'Để cậu bị giống cái quý tộc già với kỹ thuật tệ hại chiếm đoạt', Hoàng đế Thiên Già mới nhận ra, Hoàng phi hoàn toàn không nhận ra hắn.
Cũng không biết rằng trứng trong bụng là của cậu.
Dù vậy, để đảm bảo sự phát triển của trứng, Hoàng phi vẫn sẵn lòng cung cấp tin tức tố.
Sese của hắn luôn tốt đẹp hơn những gì hắn nghĩ, tốt đẹp hơn rất nhiều.
Moose không nghĩ mình đối xử tốt với con non.
Rõ ràng là giống cái Thiên Già quá tàn nhẫn, bất kể với con non, giống đực, hay chính họ.
Moose không muốn nghĩ thêm về chuyện của con non.
Hoàng đế Thiên Già đã đồng ý giúp cậu đề xuất dự luật, cậu cũng khó mà giữ thái độ lạnh nhạt với hắn.
Moose dựa vào người Hoàng đế Thiên Già, chủ động hôn lên cằm hắn, hỏi:
"Tối nay bệ hạ tối có muốn tận hưởng ta không?"
Hoàng đế Thiên Già khẽ động yết hầu. Hắn vốn không thể kháng cự Hoàng phi của mình, nhưng cũng không muốn Hoàng phi phải chịu ấm ức để làm vừa lòng hắn.
Nhưng...
Cuối cùng, vẫn như mọi khi, hắn không thể kháng cự Hoàng phi.
Moose đã ngửi thấy tin tức tố từ Hoàng đế Thiên Già.
Lần này hiếm khi cậu chủ động, đẩy Hoàng đế Thiên Già nằm xuống ghế sô pha.
Đặt tay lên bờ ngực rắn chắc của hắn, ngón tay cậu giữ lấy món trang sức trước ngực Hoàng đế Thiên Già, đồng thời cúi xuống áp môi lên môi hắn.
"Khoan đã." Hoàng đế Thiên Già phải mất một lúc mới từ trong hỗn loạn lấy lại chút tỉnh táo, nhìn giống đực xinh đẹp bên trên mình, nghiêm túc nói:
"Sese, ta làm tất cả những điều này, dù là dự luật hay bất kỳ chuyện gì khác, đều chỉ vì muốn em vui vẻ. Em không cần vì thế mà ấm ức chính mình."
Hoàng phi từng nói, mỗi giây phút ở bên hắn đều là sự khó chịu.
Hắn không muốn Hoàng phi phải khó chịu.
Moose vén mái tóc dài rủ xuống tai, lộ ra đôi má ửng đỏ.
Trước ánh nhìn chăm chú nghiêm túc từ giống cái tóc đen phía dưới, cậu nhất thời không biết phải đáp lại thế nào.
Đúng là cậu chủ động phục vụ Hoàng đế Thiên Già vì dự luật.
Nhưng ấm ức sao?
Lúc trước, khi Aks từ chối cậu, sau đó lại chiếm đoạt cậu khi mang thai, cậu đã rất đau khổ.
Đau khổ và căm hận Aks.
Nhưng giờ đây, Moose không thể hiểu nổi cảm xúc của chính mình.
Cậu muốn Aks sống.
Nhưng lại không chắc liệu mình có thể cùng sống với hắn hay không.
Giữa họ có quá nhiều rào cản.
Tình cảm chỉ là một phần rất nhỏ.
"Ngài từ chối ta, ta mới cảm thấy ấm ức."
Moose nói, cúi người lại gần hắn.
Khuôn mặt tinh xảo và rực rỡ của cậu phóng đại trong tầm mắt Hoàng đế Thiên Già, đôi mắt xanh lục tuyệt đẹp nhìn thẳng vào hắn, giọng nói nhẹ nhàng vang lên bên tai.
"Bệ hạ, đừng từ chối ta, được không?"
Sự tỉnh táo ít ỏi còn lại trong đầu Hoàng đế Thiên Già hoàn toàn tan biến.
Hắn chỉ có thể 'ừ ừ ừ', 'được được được', hận không thể dâng hiến tất cả của mình.
Dù bị Hoàng phi kéo món trang sức bằng dây xích kim loại lên, hắn cũng chủ động ưỡn ngực, sợ rằng Hoàng phi cầm lâu sẽ đau tay.
________________________________________________________________________________
(◉Θ◉)
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro