Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

CHƯƠNG 70 - NGƯỜI DẪN DẮT THỨC TỈNH SINH LÝ

Hoàng phi nói, mỗi giây phút bên cạnh hắn đều là đau khổ.

Thế nên, Hoàng đế Thiên Già kìm nén bản thân, không xuất hiện trước mặt Hoàng phi nữa, liên tục mấy ngày liền nghỉ trong phòng làm việc.

Hoàng phi từng nghỉ lại phòng làm việc một đêm. Trong phòng vẫn còn phảng phất mùi hương của cậu.

Nhưng mùi hương ấy quá nhạt nhòa.

Càng cố tìm kiếm hương thơm ấy, cảm giác trống trải lại càng lớn.

Đã quen với việc mỗi đêm ôm Hoàng phi, ngửi mùi hương ấm áp từ người cậu mà chìm vào giấc ngủ, Hoàng đế Thiên Già không thể thích nghi với khoảng trống đột ngột này.

Đôi khi, theo bản năng, hắn vô thức bước tới trước tẩm cung của Hoàng phi. Nhưng khi thực sự cảm nhận được khí tức của cậu, hắn lại dừng bước.

Hoàng đế Thiên Già ngăn không cho người hầu thông báo, lặng lẽ đứng trước cửa rất lâu.

Nghe thấy giọng nói của Hoàng phi vang lên từ bên trong, hắn quay người rời đi thật nhanh, gần như là bỏ chạy.

Moose gọi quản gia vào, hỏi:

"Vừa rồi, ai đứng ngoài cửa?"

Là một giống đực cấp S, cảm giác của cậu cực kỳ nhạy bén. Đó là một cảm giác vượt xa ngũ quan thông thường, một dạng cảm giác tinh thần.

Trong khoảnh khắc vừa rồi, cậu đã cảm nhận được một loại cảm xúc cực kỳ mãnh liệt và phức tạp.

Quản gia do dự, "Chuyện này..."

Hoàng đế đã dặn không được tiết lộ với Hoàng phi rằng ngài từng tới.

Nhưng khi Hoàng phi hỏi, cũng không thể nói dối.

Nhìn vẻ mặt quản gia, Moose lập tức hiểu ra.

Quay đầu nhìn cánh cửa trống rỗng, cậu hỏi: "Ngài ấy đã đi rồi sao?"

"Phải." Quản gia cúi đầu.

Từ khi Hoàng phi vào cung, mỗi đêm Hoàng đế đều nghỉ lại ở tẩm cung của cậu.

Chỉ có một lần không đến, chính là đêm cậu chủ động tới chủ cung tìm hắn.

Nhưng gần đây, đã mấy ngày mà Hoàng đế không xuất hiện.

Hôm nay tới, cũng không chịu gặp Hoàng phi.

Ai cũng có thể nhận ra, giữa Hoàng đế và Hoàng phi đang có vấn đề.

Moose phất tay cho quản gia lui ra rồi chau mày nhìn bản pháp lệnh trước mặt.

Ban đầu, cậu định thảo luận với Hoàng đế Thiên Già về vài điều khoản bổ sung trong pháp luật, thăm dò ý tứ của hắn.

Nhưng Hoàng đế Thiên Già lại tránh mặt không gặp, khiến cậu cảm thấy bất an.

Dù là lần bị ám sát kia, Hoàng đế Thiên Già cũng chưa từng lạnh nhạt với cậu như vậy.

Lần này, có lẽ cậu thực sự đã chạm tới giới hạn của Hoàng đế Thiên Già rồi.

Cũng phải, có giống cái nào lại chịu đựng được giống đực của mình ngang ngược như vậy.

Moose nhìn ra ngoài cửa sổ.

Trời đã tối, mặt trăng bị mây che phủ, ánh sáng mờ nhạt.

Biểu cảm của cậu phảng phất chút cô đơn.

[Thật là, ngài ấy tới lại đi, làm bộ làm tịch, nghĩ rằng không ai nhận ra ngài ấy muốn nghỉ lại sao?]

[Nhóc con à, đừng buồn. Ngài ấy chỉ đang giăng câu thôi.]

"Giăng câu?" Moose khó hiểu.

[Phải, lạt mềm buộc chặt, chờ cậu đuổi theo ấy.]

"...Thật sao?" Moose không mấy tin tưởng.

Vài phút sau, cậu khoác một chiếc áo choàng màu vàng nhạt, thậm chí còn chưa buộc dây cổ đã bước ra ngoài.

Cậu cố tình dặn người hầu không cần đi theo.

Moose hướng về phía chủ cung.

Nhưng khi tới khu vườn lớn, cậu vẫn chẳng thấy ai.

Lừa gạt.

Chẳng có ai chờ cậu.

Moose đứng lặng tại chỗ trong một lát, khẽ kéo thấp vành mũ, xoay người định trở về cung.

Gió đột nhiên nổi lên.

Lá cỏ xào xạc, hoa cỏ lay động, những cánh hoa màu rượu sâm panh bị gió cuốn bay.

Tấm áo choàng trên người Moose nhẹ bẫng rồi bị thổi bay, để lộ mái tóc bạc ánh vàng tung bay trong gió.

Moose quay đầu tìm chiếc áo choàng.

Chỉ thấy nó rơi vào tay Hoàng đế Thiên Già.

"......."

Hoàng đế Thiên Già cầm áo choàng, bước đến gần Moose, nhẹ nhàng phủ nó lên người cậu, cẩn thận buộc chặt dây ở cổ áo.

Đồng thời, hắn dịch sang bên trái vài bước, đứng chắn gió cho cậu.

"Muộn thế này sao còn ra ngoài?" Hoàng đế Thiên Già cau mày hỏi.

Moose nắm lấy vạt áo choàng trước ngực, ánh mắt có chút lảng tránh, khẽ đáp:

"Nghe nói có Thiên Già muốn câu ta, nên ta đến... cắn câu."

Thiên Già phía đối diện im lặng hồi lâu.

Moose nghi hoặc ngước mắt lên, chỉ thấy đôi mắt của Hoàng đế Thiên Già đỏ rực, khuôn mặt lộ ra vẻ dữ tợn, như muốn giết chết kẻ nào đó.

"Ai?!"

Hoàng đế Thiên Già giữ chặt vai Moose, cố nén cơn giận, hỏi: "Là ai?!"

Kẻ nào dám ở trong cung điện của hắn, dụ dỗ Hoàng phi của hắn chứ?!

Là một trong những cận vệ Thiên Già sao?

Hay là nhóm thư ký còn ở lại làm việc muộn?

Moose ngơ ngác nhìn hắn.

Bộ dáng này của Hoàng đế Thiên Già, Moose rất quen thuộc.

Trước đây, chỉ cần cậu thả tin tức tố, Hoàng đế Thiên Già sẽ lập tức xuất hiện, đuổi hết những Thiên Già xung quanh cậu đi.

Khi ấy, vẻ mặt Hoàng đế Thiên Già cũng giống như bây giờ.

Vừa giận dữ vừa đau khổ.

Trong nhận thức của Moose, phản ứng của giống đực với tin tức tố của giống cái là điều rất bình thường và cần thiết.

Cậu từng không hiểu được tại sao Hoàng đế Thiên Già lại nổi giận như vậy.

Cậu nghĩ rằng bạo quân này chỉ coi cậu như một công cụ để khai thác tin tức tố.

Việc không cho cậu tiếp xúc với các Thiên Già khác và sử dụng người hầu máy móc là để kiểm soát cậu.

Thậm chí còn có sở thích kỳ lạ với máy móc.

Nhưng giờ đây, dù cậu không hề thả tin tức tố, Hoàng đế Thiên Già vẫn giận dữ như vậy.

Là vì.....

Vì.....

Một ý nghĩ lóe lên trong đầu Moose.

Cậu thử vòng tay qua eo Hoàng đế Thiên Già, áp sát vào hắn.

Cơ thể Hoàng đế Thiên Già lập tức cứng đờ, cơn giận như bị chặn đứng, lồng ngực của hắn phập phồng dữ dội.

Moose thậm chí còn cảm nhận được món đồ trang sức kia.

Dù mấy ngày nay Hoàng đế Thiên Già không gặp cậu, hắn vẫn luôn đeo món trang sức cậu tặng.

"Ta không cho phép." Hoàng đế Thiên Già nghiến răng nói:

"Chỉ cần em vẫn là Hoàng phi của ta, ta không cho phép em và bất kỳ Thiên Già nào khác..."

Dù cậu có làm nũng, hắn cũng sẽ không nhượng bộ.

"Nhưng mà, bệ hạ." Moose vươn tay, chạm nhẹ vào món trang sức qua lớp áo, kéo khẽ sợi dây liên kết trên đó, dịu dàng nói: "Ta đã bị câu mất rồi."

Hoàng đế Thiên Già bị kéo mạnh đến mức cả người run lên, đôi mắt đỏ rực, nhưng hắn vẫn cắn chặt răng, không chịu nhượng bộ.

Hắn tuyệt đối không thể chấp nhận việc Hoàng phi của mình ôm ấp một Thiên Già nào khác.

Tuyệt đối không cho phép kẻ khác chạm vào Hoàng phi của hắn.

Đây là lần đầu tiên Moose thấy Hoàng đế Thiên Già như vậy.

Trước mặt cậu, Hoàng đế Thiên Già luôn là người chủ động, nắm giữ mọi thứ, không chừa lại bất kỳ cơ hội nào.

Nhưng giờ đây, dù tin tức tố đã tràn ngập, hắn vẫn gồng mình chịu đựng, cứng ngắc đến nỗi không dám cử động.

Như thể chỉ cần cử động, hắn sẽ thất bại hoàn toàn, mất tất cả.

Moose biết, Hoàng đế Thiên Già nghĩ rằng cậu đến đây để gặp một Thiên Già nào khác.

"Tại sao bệ hạ lại để ý đến vậy? Vì ta là Hoàng phi của ngài, là thứ thuộc về ngài sao?" Moose hỏi, ngón tay vuốt ve món trang sức.

"...Đúng vậy." Trong đôi mắt Hoàng đế Thiên Già đầy sự giằng xé.

Niềm vui thể xác mà Hoàng phi mang lại, cùng nỗi đau xé lòng trong tâm trí hắn, hòa quyện thành một mớ hỗn độn.

"Vì ta là thứ thuộc về ngài, nên ngài mới quan tâm."

Moose cúi mắt, khẽ nói:

"Chả trách, trước đây ngài không hề quan tâm đến ta, mặc cho ta bị các Thiên Già khác chiếm đoạt."

"Cái gì?"

Hoàng đế Thiên Già hiếm khi có thể tìm lại chút tỉnh táo trong đầu óc hỗn loạn.

"Khi nào? Là vào ngày đám quý tộc nổi loạn sao?"

Đó là ngày duy nhất hắn rời Đế Đô, nhận được cảnh báo tin tức tố gia tăng nhưng không thể trở về.

Sau đó, biết rằng Hoàng phi bị Viện nuôi dưỡng giống đực cưỡng ép 'điều trị' dẫn đến bản năng phản ứng với tin tức tố.

Hoàng đế Thiên Già vừa tức giận vừa xót xa, cố tình hỏi thăm chỉ huy cận vệ lúc đó, để xác nhận rằng không có Thiên Già nào gây tổn thương đến Hoàng phi.

Còn khi nào khác, Hoàng phi thả tin tức tố nhưng hắn không kịp đến sao?

Hoàng đế Thiên Già cố gắng nhớ lại.

"Ngài đương nhiên sẽ không nhớ đâu. Ngài đã từ chối trở thành người dẫn dắt ta khi ta thức tỉnh sinh lý, để ta trở về Đế Đô Tinh..."

Ánh mắt Moose đầy đau thương.

"Mặc kệ ta bị một quý tộc giống cái già, tay nghề tệ hại chiếm đoạt."

Quý tộc giống cái 'già', tay nghề 'tệ hại' - Hoàng đế Thiên Già: "..."

"Thật sự tệ đến vậy sao?" Hoàng đế Thiên Già hỏi một cách cứng nhắc.

Hơn nữa... Hắn thật sự già đến vậy ư?

Hắn mới chỉ hơn ba trăm tuổi. Với giống cái cấp cao của tộc Thiên Già, tuổi thọ trung bình là bảy, tám trăm năm, hắn chắc chắn không tính là già.

Huống hồ hắn còn là giống cái cấp SSS, chỉ cần không chết vì bạo loạn tinh thần, hắn thậm chí có thể sống tới cả ngàn năm.

Nhưng... Hoàng phi của hắn chỉ mới hai mươi tuổi.

So với Hoàng phi, tuổi của hắn đúng là quá lớn.

Hoàng đế Thiên Già thậm chí không dám nhắc đến tuổi tác. Nói về kỹ thuật, hắn cũng cảm thấy vô cùng áy náy.

Đó là lần đầu tiên của hắn.

Dù trước khi đến Viện nuôi dưỡng giống đực, hắn đã gấp rút tìm hiểu một số kiến thức về dẫn dắt nhưng lý thuyết và thực hành luôn có khoảng cách.

Hoàng đế Thiên Già cũng không ngờ rằng, hắn lại không thể kháng cự nổi tin tức tố của Moose.

Vừa ôm lấy Moose, hắn đã hoàn toàn mất hết khả năng tự kiểm soát.

"Rất tệ." Moose cúi mắt, nói nhỏ.

Khi đó, Moose vừa kết thúc điều trị tuyến thể, bị ngập trong mùi hương của rất nhiều loại tin tức tố khác nhau, khiến cậu gần như mất 'khứu giác', không còn khả năng phân biệt tin tức tố.

Có lẽ vì bị quá nhiều tin tức tố giống cái kích thích, Moose đã sớm bước vào giai đoạn thức tỉnh sinh lý.

Cậu bị bịt mắt, đưa vào phòng thức tỉnh, chờ đợi một giống cái xa lạ đã đấu giá được quyền dẫn dắt cậu.

Cơn sốt cao và cảm giác đau đớn do phát triển khiến Moose mơ màng, đau khổ vô cùng.

Tồi tệ hơn là nỗi sợ hãi đối với những điều chưa biết khi bị bịt mắt.

Khi một giống cái xa lạ, bàn tay chai sạn của người đó chạm vào cơ thể cậu, Moose phải cố hết sức để không run rẩy vì sợ hãi.

Người đó lại rất thích ôm cậu.

Ôm cậu vào lòng, nhẹ nhàng xoa lưng để an ủi.

Những cử chỉ như dỗ dành con non này, rõ ràng cho thấy đó là một giống cái già.

Cơ ngực lớn ép vào mặt cậu, có lẽ người đó đã nuôi dưỡng không ít con non rồi.

Rõ ràng là như vậy, mà kỹ thuật lại vô cùng kém, khiến cậu đau mấy lần.

Điều này thể hiện sự không trân trọng giống đực chút nào.

Moose vốn không kỳ vọng gì vào người dẫn dắt.

Hầu hết thời gian, cậu chỉ cố gắng làm trống rỗng đầu óc để vượt qua.

Chỉ khi bị làm đau, cậu mới khe khẽ kêu lên một tiếng.

Sau đó, giống cái nhạy cảm ấy sẽ lần theo tiếng động mà hôn cậu.

Moose càng thêm tuyệt vọng.

Thậm chí, cậu còn thấy may mắn vì mình bị bịt mắt, không cần nhìn thấy gương mặt của giống cái ấy.

Viện nuôi dưỡng giống đực yêu cầu có một Thiên Già dẫn dắt phù hợp để đồng hành với giống đực vượt qua giai đoạn thức tỉnh sinh lý.

Sau đó, dựa trên cấp bậc sau thức tỉnh, giống đực sẽ được định giá và 'bán đi'.

Vì vậy, việc bịt mắt giống đực là thủ tục bắt buộc.

Bởi giống đực rất dễ nảy sinh cảm xúc phụ thuộc vào người dẫn dắt.

Điều này không có lợi cho việc 'bán' sau khi thức tỉnh thành công.

Ngoài ra, giống cái cũng phải ký kết thỏa thuận bảo mật.

Không được tiết lộ danh tính của mình cho giống đực, cũng không được tìm gặp giống đực sau khi kết hôn, nói rằng mình từng là người dẫn dắt của họ.

Thời hạn bảo mật là ba năm.

Ba năm sau, giống đực đã thích nghi với cuộc sống mới, hình ảnh người dẫn dắt cũng đã phai mờ trong tâm trí họ.

Tất nhiên, trừ những giống cái muốn phát triển mối quan hệ sâu sắc hơn với giống đực, không ai sẽ tự ý tiết lộ mình từng là người dẫn dắt.

Hoàng đế Thiên Già hé miệng nhưng không thể thốt nên lời rằng chính hắn là 'giống cái quý tộc già, kỹ thuật tệ hại' đó.

Khi Moose bất ngờ thức tỉnh, hắn chưa chuẩn bị, chỉ kịp xem qua một vài tài liệu trên phi thuyền đến Viện nuôi dưỡng giống đực.

Dù biết giống đực rất mong manh, hắn cũng không ngờ họ lại mong manh đến vậy.

Chỉ cần chạm nhẹ là làn da đã để lại dấu vết.

Hoàng đế Thiên Già cảm thấy vô cùng áy náy.

Sau khi thức tỉnh sinh lý kết thúc, hắn đã tự tay làm sạch cơ thể cho Moose đang ngủ say, bôi nhiều lần dung dịch phục hồi cao cấp nhất rồi thay cho cậu bộ đồ mềm mại, dễ chịu trước khi rời đi.

Trong tháng chuẩn bị kết hôn sau đó, để đảm bảo hạnh phúc cho giống đực sau hôn nhân, hắn đã học rất nhiều kiến thức mới.

Một lúc lâu sau, Hoàng đế Thiên Già chỉ có thể yếu ớt hỏi:

"Thế bây giờ thì sao? Kỹ thuật hiện tại của ta có tệ không?"

Moose cắn môi dưới, quay đầu đi, không muốn để ý đến hắn.

Hoàng đế Thiên Già luôn khiến cậu run rẩy, sung sướng đến mức muốn hét lên, làm sao cậu có thể trả lời câu hỏi như vậy?

Moose chợt nhớ đến việc chính.

"Bệ hạ, ta đến tìm ngài không phải vì chuyện này. Xin ngài xem qua dự luật này."

Moose mở thiết bị, đưa cho Hoàng đế Thiên Già xem phương án bổ sung của mình.

Cậu đã suy nghĩ rất lâu và chỉ thêm vào ba điều:

Thứ nhất, sau khi trứng giống đực nở sẽ được gia đình nguyên sinh nuôi dưỡng. Không còn giao cho Viện nuôi dưỡng giống đực chăm sóc tập trung.

Thứ hai, giống đực, giống như giống cái, đều là công dân của Đế quốc, có các quyền lợi và nghĩa vụ cơ bản của công dân.

Thứ ba, giống đực cũng cần được thường xuyên thực hiện các biện pháp chải vuốt tinh thần, chú trọng đến sức khỏe tinh thần của họ.

Moose nhìn Hoàng đế Thiên Già, căng thẳng chờ đợi câu trả lời.

Cậu biết để đạt được ba điểm này là điều vô cùng khó khăn, gần như lật đổ hoàn toàn hệ thống xã hội Thiên Già hiện tại.

Nhưng cậu nhất định phải làm như vậy.

Hoàng đế Thiên Già nhìn về phía Moose.

Dưới ánh mắt chờ đợi đầy lo lắng của cậu, đôi mắt Hoàng đế Thiên Già bỗng sáng lên:

"Sese, em nói... em đến tìm ta?"

Moose: "..."

Moose: "???"

Đây là trọng điểm sao?!

________________________________________________________________________________

(∪.∪ )...zzz

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro