Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

CHƯƠNG 68 - BIẾN THÁI

"Ừm? Đây là gì thế?"

Hoàng đế Thiên Già nhặt chiếc hộp gỗ chạm khắc rơi ở cuối giường lên.

Hắn mơ hồ nhớ rằng đây là thứ mà Hoàng phi mang đến tối qua.

"Đây là món quà mà Sese tặng ta sao?"

Hoàng đế Thiên Già đoán, khóe mắt hơi cong lên nụ cười.

Tối qua, Hoàng phi lần đầu đến tìm hắn để thị tẩm, khiến hắn quá mức kích động, nhất thời quên mất chiếc hộp, thậm chí không nhận ra nó đã rơi xuống đất.

Khóa của hộp gỗ bị va đập làm lỏng ra, chỉ cần nhẹ tay mở là có thể nhìn thấy bên trong.

Khi Hoàng đế Thiên Già mở ra, trước mắt hắn là nhiều món đồ trang sức tinh xảo đi theo cặp.

Hoàng đế Thiên Già hơi bối rối.

Ở Thiên Già, trang sức thường được dùng để trang điểm cho giống đực.

Giống cái ở Thiên Già rất ít khi sử dụng trang sức. Ngay cả khi tham dự yến tiệc, họ cũng chỉ đeo vài món phụ kiện nhỏ trên lễ phục, trông khiêm tốn và không quá nổi bật.

Tại sao Hoàng phi lại tặng hắn thứ này?

Nhưng nếu là quà của Hoàng phi, hắn nhất định sẽ đeo.

Có điều, nên đeo ở đâu đây?

Hoàng đế Thiên Già cầm một đôi trang sức lên thử đặt trên người.

Viên đá quý trên món trang sức quá lớn, làm khuyên tai thì không hợp, cũng không phù hợp với hình tượng của hắn.

Có lẽ có thể gắn ở cổ áo?

Đôi trang sức này được nối với nhau bằng hai sợi xích vàng, có vẻ cũng khá phù hợp.

Khi Moose bò ra khỏi chăn, cậu liền nhìn thấy cảnh Hoàng đế Thiên Già đang cầm một chuỗi khuyên núm ngực, thử đặt lên cổ áo.

"..."

Moose chợt nhớ ra lý do ban đầu cậu tìm Hoàng đế Thiên Già là gì.

"Cái đó... không phải là khuy cài cổ áo đâu."

Moose lặng lẽ che mặt, không muốn nhìn thêm.

Hoàng đế Thiên Già nghe vậy, có chút lúng túng đặt món trang sức xuống, chẳng trách hắn cảm thấy sợi xích nối giữa hai món đồ quá dài.

"Vậy thứ này là gì? Huy hiệu ngực sao?"

Hoàng đế Thiên Già cầm món đồ, cúi xuống hỏi Moose.

"Gần như vậy."

Moose trả lời, giọng có phần thiếu tự tin, vành tai dần đỏ lên.

Khi Hoàng đế Thiên Già đến gần, Moose ngay lập tức đưa tay chộp lấy món trang sức khiến cậu đỏ mặt, cùng với cả chiếc hộp, ôm chặt vào lòng.

"Không phải là quà tặng cho ta sao?"

Thấy Hoàng phi cất trang sức lại vào hộp, ôm khư khư trong tay, Hoàng đế Thiên Già không khỏi tò mò.

"Là quà, nhưng không phải bây giờ."

Tối qua vừa mới trải qua một trận 'hành sự', Moose không hề muốn giải phóng thêm tin tức tố nữa.

Moose ôm hộp trang sức trong tay, vừa mặc quần áo vừa chuẩn bị xuống giường.

"Chậm thôi, sàn nhà lạnh đấy."

Thấy Hoàng phi quen thói không mang giày mà định bước xuống, Hoàng đế Thiên Già vội vàng cúi xuống giữ chân cậu lại, cẩn thận xỏ giày và vớ vào cho cậu.

Phòng nghỉ này không có thảm dày như ở tẩm cung của Hoàng phi, nếu bước xuống sẽ rất lạnh.

Moose ngồi bên giường, nhìn giống cái đang quỳ nửa người trước mặt.

Khi Hoàng đế Thiên Già làm những việc này, trông hắn kiên nhẫn và dịu dàng, hoàn toàn không mang vẻ uy nghiêm của một Hoàng đế.

Thậm chí, điều đó khiến cậu nhớ đến vị Trung tướng năm xưa.

Người luôn lặng lẽ đứng bên cậu, bảo vệ kiên định khi cậu thực hiện chải vuốt tinh thần.

Moose suy nghĩ một chút rồi nhấc bàn chân trần đặt lên ngực Hoàng đế Thiên Già, khẽ nhấn xuống.

Hoàng đế Thiên Già khẽ sững lại, ngẩng đầu nhìn cậu đầy thắc mắc.

"Ở đây." Moose cảm nhận cảm giác bên dưới lòng bàn chân, ngón chân hơi cong lại, khẽ nói: "Trang sức này, là để đeo ở đây."

Hoàng đế Thiên Già nghe vậy, mắt mở to, trong giây lát đầu óc trở nên trống rỗng.

Ở Thiên Già, loại trang sức này không hề phổ biến.

Giống cái hoàn toàn không có khái niệm đeo trang sức, càng không nghĩ đến việc trang điểm cho bản thân để quyến rũ giống đực.

Giống cái Thiên Già lại rất thích làm đẹp cho giống đực.

Nhưng với gu thẩm mỹ đơn giản đến lạnh nhạt của mình, cách làm đẹp của họ thường chỉ là mặc lên người giống đực những bộ trang phục tiêu chuẩn, hoàn toàn không bao giờ nghĩ đến việc tặng trang sức kiểu này.

Món trang sức này rất không giống phong cách của Thiên Già.

Ngược lại, nó mang hơi hướng của Trùng tộc láng giềng.

"Không thích thì thôi." Moose rút chân lại, "Dù sao ta cũng không ép bệ hạ phải đeo."

Hoàng đế Thiên Già giữ lấy chân Hoàng phi khi cậu định rút lại, nói:

"Quà của Sese tặng ta, làm sao ta lại không thích? Chỉ là, Sese, tại sao em lại nghĩ đến việc tặng ta thứ này?"

Moose đương nhiên không thể nhắc đến đám khán giả trong phòng livestream.

Ánh mắt liếc qua ngực Hoàng đế Thiên Già, cậu hơi né tránh, khẽ nói:

"Ngực bệ hạ... rất lớn, nếu đeo thêm trang sức, sẽ rất đẹp."

Đã kết hôn hơn hai tháng, đây là lần đầu tiên Hoàng đế Thiên Già nghe Hoàng phi khen ngợi thân thể của mình.

Ngẫm kỹ lại, Hoàng phi đôi khi cũng nhìn hắn với ánh mắt thưởng thức, kiểu thưởng thức thuần túy như một tác phẩm nghệ thuật.

Nhưng một khi hắn lại gần muốn nhiều hơn, Hoàng phi lập tức kháng cự.

Có lẽ, món trang sức này sẽ khiến Hoàng phi có chút hứng thú khác với cơ thể của hắn, hứng thú giữa giống đực và giống cái.

Hoàng đế Thiên Già ngẩng đầu nhìn Hoàng phi với ánh mắt lảng tránh, yết hầu hơi khô khốc khẽ động, giọng trầm khàn:

"Nếu đã là tặng ta, tại sao Sese lại thu về? Không phải là định đeo lên cho ta sao?"

"Ngài... muốn đeo à?"

Moose nhìn Hoàng đế Thiên Già với ánh mắt không dám tin.

Trong tưởng tượng của cậu, sau khi biết được đó là thứ gì, Hoàng đế Thiên Già hẳn sẽ xấu hổ đến giận dữ, sau đó nổi nóng mà bỏ đi.

"Tất nhiên rồi, đây là món quà đầu tiên Sese tặng ta. Ta phải luôn giữ nó bên mình."

Hoàng đế Thiên Già tháo cúc áo sơ mi đang căng phồng, như chợt nghĩ đến điều gì, nghiêng người về phía trước, áp nhẹ vào chân Moose, khẽ cọ cọ:

"Bây giờ khó đeo quá, Sese giúp ta đi."

Biến thái!

Moose đỏ bừng mặt, giận dỗi rút chân về.

Cậu cúi người, nhanh chóng xỏ giày và tất, mặc xong liền chạy ra ngoài.

"Sese? Còn quà của ta thì sao?" Hoàng đế Thiên Già gọi cậu lại.

Moose ném trả chiếc hộp lại, không quay đầu mà bước thẳng.

Hoàng đế Thiên Già đón lấy chiếc hộp bay tới, chỉnh lại cổ áo, định bước ra tiễn Hoàng phi.

Nhưng Hoàng phi đi quá nhanh, hắn vừa đứng lên đã nghe tiếng cửa văn phòng mở ra rồi đóng sầm lại. Hoàng đế Thiên Già khựng lại, không đuổi theo nữa.

Khi Hoàng phi rời đi, phòng nghỉ lập tức trở nên yên tĩnh.

Ánh mắt Hoàng đế Thiên Già rơi xuống chiếc hộp trong tay.

Hắn lại mở ra, lần này phát hiện hộp có nhiều tầng.

Tầng đầu tiên là các món trang sức nhỏ.

Tầng thứ hai chứa một đôi còng tay màu vàng hồng, một chiếc roi bạc, cùng dây thừng màu đỏ.

Tầng dưới cùng mới khiến Hoàng đế Thiên Già bất ngờ nhất.

Nhìn món đồ đó, Hoàng đế Thiên Già nhíu mày.

Làm gì có Thiên Già nào đã kết hôn rồi mà còn dùng thứ này chứ?

Hoàng phi định để hắn... tự chơi một mình sao?

Nếu vậy thì ít nhất cũng phải thay bằng hình dáng của Hoàng phi, hắn mới chấp nhận sử dụng.

Hoàng đế Thiên Già ngắm nghía chiếc hộp hồi lâu, dù sao cũng là quà của Hoàng phi, hắn không nỡ vứt đi.

Hắn lấy một viên đá quý khổng lồ hiếm có từ trong không gian tùy thân, định khắc lại theo trí nhớ để thay thế món đồ kia.

Còn về đôi trang sức kia...

Muốn xuyên qua cơ thể cấp SSS của một giống cái Thiên Già không phải chuyện dễ dàng, cần dùng đến vũ khí vật liệu đặc biệt.

Như con dao găm mà Hoàng phi từng đâm vào ngực hắn chẳng hạn.

Nói mới nhớ, con dao đó chính là quà hắn tặng cậu năm xưa.

Hoàng đế Thiên Già gạt đi dòng ký ức, đầu ngón tay mọc ra móng vuốt sắc bén.

So với dao găm, móng vuốt của giống cái cấp SSS như hắn là một thứ vũ khí còn lợi hại hơn.

Dù vết rạch có hơi lớn một chút cũng không sao, vì sẽ lành lại ngay.

Điều hắn cần làm là luồn kim thép của trang sức vào trước khi vết thương kịp khép lại.

-

Moose trở về tẩm cung, mở tập tài liệu mà Hoàng đế Thiên Già đã gửi, bắt đầu xem xét.

Đế quốc Thiên Già luôn coi giống đực là hàng hóa, là thú nuôi.

Thay đổi người quản lý sẽ không làm tình cảnh của giống đực thay đổi bản chất, nhưng ít nhất cũng tốt hơn không làm gì cả.

Ít ra, người quản lý mới sẽ chú trọng hơn đến sức khỏe và an toàn của giống đực.

Tuy nhiên, số lượng người quản lý mà Hoàng đế Thiên Già quyết định thay thế lần này vượt ngoài dự đoán của Moose.

Hàng ngàn trang tài liệu, hàng ngàn cái tên quản lý mới.

Điều này đồng nghĩa với việc các trung tâm nuôi dưỡng giống đực sẽ trải qua một cuộc thay máu lớn.

Rốt cuộc nguyên nhân nào khiến Hoàng đế Thiên Già thực hiện một động thái quy mô lớn đến vậy?

Để kiểm soát chặt chẽ hơn các trung tâm nuôi dưỡng giống đực?

Để tạo phúc lợi cho quân thư dưới trướng hắn?

Hay để chuẩn bị thêm nhiều nhà trị liệu tinh thần cho chiến trường?

Bất kể nguyên nhân là gì, đều rất phù hợp với phong cách hành sự của một bạo quân.

Moose nghĩ đến tương lai mà cậu biết – tương lai về 'dịch bệnh tinh thần' và sự diệt vong của Thiên Già – không khỏi nhíu mày.

Đến chiều tối, Hoàng đế Thiên Già đến tẩm cung của Moose sớm hơn thường lệ.

Moose đặt câu hỏi khiến cậu băn khoăn suốt bấy lâu:

"Thưa bệ hạ, tại sao ngài lại đột ngột thay đổi nhiều người quản lý như vậy?"

"Họ có tội."

Giống đực vô cùng quý hiếm. Những người làm công việc chăm sóc và nuôi dưỡng giống đực mà lại tổn hại chúng thì thật không thể tha thứ.

Hoàng đế Thiên Già trả lời, cố tình bước thêm vài vòng trước mặt Hoàng phi.

Cuối cùng, hắn ưỡn ngực, dừng lại ngay trước mặt cậu để cậu có thể nhìn rõ.

Tuy nhiên, Moose đang hoàn toàn tập trung vào vấn đề của trung tâm nuôi dưỡng giống đực nên không nhận ra sự khác biệt nào ở Hoàng đế Thiên Già, dù hắn vẫn mặc đồ đen như thường lệ.

Có tội.

Trong nhiều năm qua, những người quản lý 'có tội' này vẫn bình yên ở vị trí của họ tại trung tâm nuôi dưỡng giống đực. Vậy mà chỉ trong một đêm, họ bị đồng loạt loại bỏ.

'Có tội' chẳng qua chỉ là cái cớ mà người đứng đầu sử dụng để xử lý cấp dưới.

Moose không muốn nghe những lý do bề ngoài như vậy, cậu chỉ muốn biết Hoàng đế Thiên Già thực sự đang toan tính điều gì.

"Bệ hạ định đẩy mạnh việc áp dụng chế độ quân công phải không? Đổi giống đực bằng quân công?" Moose hỏi.

Hoàng đế Thiên Già khựng lại, ánh mắt dừng trên khóe môi cậu đang mím chặt đầy căng thẳng.

Mặc dù việc hắn làm chẳng liên quan gì đến chế độ quân công nhưng cũng sẽ mang lại hiệu quả tương tự.

"Chẳng lẽ điều đó không tốt sao?"

Hoàng đế Thiên Già hỏi: "Trao cơ hội sở hữu giống đực cho mọi giống cái, kể cả một binh sĩ bình thường, sau nhiều năm tích lũy công trạng, cũng có thể hợp sức cùng đồng đội để đổi được một giống đực."

Moose: "......"

"Đối với giống cái thì tất nhiên là tốt."

Moose kéo khóe môi, cố gượng cười: "Ngài đúng là một vị quân vương biết nghĩ cho dân thường."

Nhưng giống đực chưa bao giờ được xem là một phần của 'dân chúng'.

"Sese...."

Hoàng đế Thiên Già giơ tay, đầu ngón tay chạm vào khóe môi đang cười lạnh của Moose, nhẹ nhàng vuốt ve, giọng đầy nghi hoặc:

"Em không vui, vì sao? Hay em muốn giống đực thuộc về giới quý tộc hơn?"

"Đúng là quý tộc có thể cung cấp điều kiện sống tốt hơn cho giống đực....."

Hoàng đế Thiên Già khẽ nhíu mày.

"Nhưng quý tộc chiếm dụng quá nhiều nguồn lực giống đực sẽ khiến tầng lớp thấp không thể tiếp cận giống đực chất lượng, tỷ lệ sinh sản sẽ tiếp tục giảm, mâu thuẫn xã hội cũng ngày càng gia tăng."

Dù cảm thấy không nên bàn những vấn đề nặng nề như vậy với một giống đực nhưng Hoàng đế Thiên Già vẫn hy vọng Hoàng phi của mình có thể hiểu được hành động của hắn.

Moose hiểu ý của Hoàng đế Thiên Già.

Nhưng mãi mãi không thể chấp nhận.

Trong mắt Hoàng đế Thiên Già và toàn bộ giống cái của Thiên Già, giống đực chỉ là nguồn tài nguyên.

Đó chính là lý do khiến Moose không bao giờ có thể thực sự giao tiếp được với Hoàng đế Thiên Già.

Có lẽ, chỉ đến khi đại dịch tinh thần xuất hiện,

Chỉ khi tất cả giống đực đều tuyệt chủng và đế quốc Thiên Già sụp đổ,

Họ mới biết hối hận.

Nhưng đến lúc đó, tất cả đã quá muộn.

Moose ngẩng lên, nhìn chăm chú vào Hoàng đế Thiên Già trước mặt. Ánh mắt cậu tràn đầy tuyệt vọng.

Họ___một người là Hoàng đế, một người là Hoàng phi.

Một người là thư chủ, một người là hùng hầu.

Một người là chủ nhân, một người là thú cưng.

Một người là kẻ mua, một người là món hàng.

Họ vốn dĩ chưa bao giờ bình đẳng.

Vì thế, làm sao có thể trao đổi bình đẳng?

Cậu đang mong chờ điều gì đây?

"Thưa bệ hạ, ta cảm thấy hơi mệt. Ngài về đi."

Moose giơ tay, đặt lên ngực Hoàng đế Thiên Già, định đẩy hắn ra.

Nhưng chợt nhận thấy cảm giác có chút không đúng.

Cứng rắn_____là đá quý, là xích vàng.

Là chiếc trang sức đó.

Hoàng đế Thiên Già thực sự đã đeo nó.

________________________________________________________________________________

(o′┏▽┓`o) 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro