CHƯƠNG 63 - CHÍNH HẮN MỚI LÀ NGƯỜI LÀM TỔN THƯƠNG HOÀNG PHI NHIỀU NHÂT
Chúc mừng bệnh nhân đã hồi phục...
Thật chói tai và trớ trêu.
Những gã lang băm ấy đã hành hạ Sese của hắn suốt ba tháng bằng tin tức tố, ép buộc cậu hình thành phản xạ có điều kiện, gặp tin tức tố của giống cái là lập tức giải phóng tin tức tố, rồi nói:
Chúc mừng, bệnh nhân, đã hồi phục.
Ba từ này, từng chữ một, đều chạm đúng giới hạn chịu đựng của Hoàng đế Thiên Già, khiến hắn giận dữ đến mức không thể kìm nén.
Một năm trước, tại pháo đài Thủy Ngân ở tiền tuyến, một thiếu niên tóc vàng với gương mặt vẫn còn phảng phất nét ngây thơ đứng trước mặt hắn, khẩn cầu được ở lại tiền tuyến.
Hắn giữ vẻ mặt lạnh lùng từ chối lời thỉnh cầu của thiếu niên.
"Không được, ngươi sắp đến tuổi trưởng thành, nên trở về Đế Đô Tinh, điều dưỡng cơ thể, chuẩn bị cho quá trình thức tỉnh sinh lý."
Môi trường khắc nghiệt, thiếu thốn vật chất ở pháo đài Thủy Ngân vốn không thích hợp cho giống đực sinh sống.
Thiếu niên tóc vàng trước mặt là một trong số ít giống đực tình nguyện đến tiền tuyến để hỗ trợ các chiến sĩ ổn định tinh thần.
Cậu cũng là người ở lại lâu nhất trong số tất cả các giống đực theo quân.
Khi mới đến, cậu chỉ mới 14 tuổi.
Đó lẽ ra là độ tuổi để được tất cả Thiên Già bảo vệ, sống một cuộc đời vô tư lự.
Ngay cả trong đế quốc Thiên Già, nơi mọi giống cái đều tham gia quân ngũ, cũng không bao giờ để giống cái chưa trưởng thành ra chiến trường.
Thế nhưng, họ lại để một giống đực chưa trưởng thành theo quân và ở đó suốt năm năm trời.
Dù là một sĩ quan nghiêm khắc hay một quân vương lạnh lùng cũng đều không tránh khỏi cảm giác tội lỗi khi đối diện với một giống đực như vậy.
Quay về Đế Đô Tinh, trở lại Viện nuôi dưỡng giống đực mới là lựa chọn tốt hơn cả.
Lúc đó, Aks đã nghĩ như vậy.
"Tôi có thể thức tỉnh sinh lý ngay tại đây. Chẳng phải quân đội có phòng cách ly tin tức tố sao? Sẽ không gây ra rối loạn đâu."
Thiếu niên tóc vàng vẫn kiên trì, đôi mắt ngọc lục bích đầy quyết tâm nhìn chằm chằm vào hắn.
"Mọi thứ sẽ giống như trước đây thôi. Tôi chỉ cần một người dẫn dắt, đồng hành cùng tôi vượt qua kỳ thức tình sinh lý, có lẽ ngài...."
Lời nói của giống đực không tiếp tục nhưng ánh mắt nóng bỏng đầy kỳ vọng đã truyền đạt rõ ràng ý tứ đến Aks.
Aks chưa bao giờ gặp phải một tình cảm mãnh liệt như thế này.
Hắn đã dành trọn mọi cảm xúc và đam mê của mình cho chiến đấu, chưa từng nghĩ đến chuyện giống đực hay hôn nhân.
Là một SSS cấp lão luyện trên chiến trường, dù cố ý thu lại khí thế, hắn vẫn khiến các giống đực phải tránh xa. Chỉ cần nhìn thấy hắn, họ đã sợ hãi đến mức run rẩy.
Ngay cả phó quan của hắn trước đây cũng không chịu nổi, bảo rằng nếu cứ tiếp tục như vậy, Aks sẽ phải sống cô độc đến cuối đời.
Nguyên soái Aks sống cô độc không sao cả, nhưng Hoàng đế Thiên Già và đế quốc thì cần có người thừa kế.
Cấp SSS vốn đã vượt xa mọi giống đực trong đế quốc, việc mang thai trứng là điều không hề dễ dàng.
Nếu cứ tiếp diễn thế này, khi Hoàng đế Thiên Già gần đến cuối đời vẫn chưa có hậu duệ, đế quốc chắc chắn sẽ rơi vào hỗn loạn.
Aks cũng không muốn thấy cảnh đó, nhưng đối diện với những giống đực nhút nhát, run rẩy, hắn thật sự không có bất kỳ suy nghĩ nào.
Nhưng giờ đây, khi nhìn vào đôi mắt chân thành và nồng nhiệt của thiếu niên tóc vàng, Aks bắt đầu cân nhắc xem nên sinh một trứng hay hai trứng, thậm chí năm hay sáu trứng cũng không phải không thể.
Trong đầu Aks, hắn đã tưởng tượng cảnh mình và thiếu niên tóc vàng được vây quanh bởi những quả trứng và ấu tể. Cuối cùng, hắn cố gắng dùng chút lý trí còn sót lại để tổ chức câu chữ:
"Việc thức tỉnh sinh lý là chuyện quan trọng cả đời của ngươi, ngươi cần một môi trường tốt hơn... Đế Đô Tinh có mọi thứ tốt nhất, đó mới là nơi ngươi nên đến."
Ánh mắt của giống đực dường như thoáng trở nên ảm đạm, cậu mím môi, cuối cùng nhìn hắn nói:
"Nếu tôi quay về, Viện nuôi dưỡng giống đực sẽ sắp xếp cho tôi một người dẫn dắt. Nghe nói vị trí dẫn dắt của giống đực cấp A rất cạnh tranh, đủ để khiến các quý tộc thượng lưu của đế quốc tranh giành đến vỡ đầu."
"Thật vậy, nhưng điều đó không có gì quan trọng."
Aks giữ vẻ mặt bình tĩnh, trong lòng vô cùng tự tin.
Không ai dám cạnh tranh với Hoàng đế Thiên Già.
Ngay cả khi có, người chiến thắng chỉ có thể là hắn.
"......Tôi hiểu rồi."
Thiếu niên tóc vàng cụp mắt, không nhìn hắn nữa, "Tôi sẽ trở về cùng người của Viện nuôi dưỡng giống đực, cũng chúc ngài chinh chiến mọi nơi, sự nghiệp hanh thông, tương lai... cưới được giống đực ngài ưng ý."
"Ta sẽ làm được."
Ngày giống đực rời đi, Aks đã nhanh chóng kết thúc chiến dịch để tiễn đưa.
Nhưng giống đực đã lên phi thuyền, không ra gặp hắn.
Aks chỉ có thể dặn dò Viện nuôi dưỡng giống đực chăm sóc cậu thật tốt.
Lần này hắn đến tiền tuyến với thân phận giả, ngoài Trung tướng Snow của quân đoàn số 1, không ai biết thân phận thật của hắn.
Nhưng với những chiến công tích lũy trong những năm qua, thân phận giả này của hắn cũng đã đủ để thăng lên Trung tướng.
Khả năng dũng mãnh và tốc độ thăng chức như tên lửa này khiến không ai dám xem nhẹ.
Nhân viên của Viện nuôi dưỡng giống đực cung kính đáp ứng nhưng vẫn ngầm ám chỉ rằng: vị trí dẫn dắt giống đực có hàng chục vị Trung tướng cạnh tranh, thậm chí cả Thượng tướng quân đoàn và quý tộc hàng đầu.
Giống đực cấp A rất hiếm, một giống đực cấp A từng theo quân năm năm, hỗ trợ tinh thần cho hàng triệu quân lính, là trường hợp chưa từng có trong lịch sử.
Có khả năng, Moose sẽ trở thành giống đực cấp S đầu tiên trong hàng ngàn năm của đế quốc Thiên Già.
Toàn bộ giới quý tộc và quân đội đế quốc, dù đã kết hôn hay chưa, đều chờ đợi giai đoạn thức tỉnh sinh lý của Moose.
Thậm chí, có vài Thượng tướng quân đoàn liên kết để cùng đấu giá vị trí dẫn dắt của Moose và cả bản thân cậu.
Ý tứ của Viện nuôi dưỡng giống đực rất rõ ràng: dù ngài có tương lai sáng lạn, nhưng hiện tại ngài vẫn chỉ là Trung tướng, không thể cạnh tranh với những quyền quý lâu đời kia.
Aks, dù không ở Đế Đô trong những năm qua, vẫn biết rõ có một số quyền quý và quan chức quân đội qua lại thân thiết, hắn còn tưởng họ đã chán sống mà mưu đồ phản loạn, khiến hắn tràn đầy mong đợi.
Thì ra, họ muốn tranh giành giống đực của hắn. Rõ ràng là họ không muốn sống nữa.
Aks sau đó đi 'thăm hỏi' những thuộc cấp cũ, chỉ lặp lại lời căn dặn với Viện nuôi dưỡng giống đực trước khi rời đi.
...
Hắn từng nghĩ Moose trở về Đế Đô sẽ nhận được sự chăm sóc tốt nhất, không ngờ rằng Viện nuôi dưỡng giống đực lại chăm sóc 'Sese' của hắn như vậy.
Hắn cúi đầu, nhìn người trong lòng mình__Moose, đang ngủ mà vẫn không an tâm, cơ thể cuộn tròn lại, hàng lông mày hơi nhíu lại.
Tim Hoàng đế Thiên Già đau nhói.
Moose từng muốn ở lại tiền tuyến, mong hắn trở thành người dẫn dắt của cậu.
Nhưng chính hắn đã bác bỏ yêu cầu ấy, để mặc Viện nuôi dưỡng giống đực đưa cậu đi.
Là hắn, chính hắn, đã đẩy 'Sese' của mình vào hố lửa.
Thậm chí, sau khi Sese trải qua biết bao đau khổ, cuối cùng trở thành Hoàng phi của hắn, hắn vẫn còn hiểu lầm cậu.
Hóa ra, việc Hoàng phi phát tán tin tức tố chất với tất cả giống cái xung quanh không phải vì muốn thân mật với họ.
Mà là do Viện nuôi dưỡng giống đực đã áp dụng những phương pháp điều trị bệnh hoạn, khiến cậu hình thành phản xạ có điều kiện: tiếp xúc với tin tức tố chất của giống cái liền không thể kiềm chế phát tán tin tức tố chất để đáp lại.
Còn hắn, hoàn toàn không hay biết gì, lại nghĩ rằng Hoàng phi muốn gần gũi với những giống cái đó.
Đối mặt với những giống cái ấy, Hoàng phi chẳng thể kiểm soát cơ thể mình, chỉ có thể phát tán tin tức tố theo bản năng.
Lúc ấy, trong lòng Hoàng phi hẳn đã vô cùng sợ hãi và bất lực.
Và khi hắn nhận được thông báo về việc tin tức tố gia tăng và vội vã đến nơi, hắn không hề an ủi Hoàng phi, mà trái lại, đã chiếm đoạt Hoàng phi ngay tại chỗ.
Hắn chính là người gây tổn thương sâu sắc nhất cho Hoàng phi.
Trong những ngày đêm đó, thân thể Hoàng phi đã vật lộn trong vòng tay hắn, còn tin tức tố lại đáp lại hắn, không phải là muốn nhưng giả vờ từ chối....
Mà là cầu cứu bị bỏ qua.
Tối hôm xảy ra cuộc nổi loạn của giới quý tộc, hắn cũng coi việc Hoàng phi từ chối là một trò chơi tình dục, bất chấp sự vùng vẫy của Hoàng phi, hắn vẫn đè cậu xuống và nếm trải, cuối cùng bị Hoàng phi đâm dao vào tim.
Đó là sự phản kháng cuối cùng của Hoàng phi khi bị sỉ nhục đến cùng cực.
Hoàng đế Thiên Già vẫn còn nhớ đôi mắt của Hoàng phi lúc ấy, đầy nước mắt.
Cơn đau từ vết dao đâm vào tim, dường như đã chuyển thành một nỗi đau khác.
Hoàng đế Thiên Già chịu đựng cơn đau trong lòng, nhẹ nhàng di chuyển, rời khỏi giường mà không làm Hoàng phi tỉnh giấc.
Ngay khi rời khỏi cung điện, Hoàng đế Thiên Già đã gọi trưởng thư ký đến làm việc.
"..... Những tên thầy thuốc lang băm đã soạn ra 'phương án điều trị' hành hạ Hoàng phi, các cơ sở y tế và viện nuôi dưỡng giống đực thông qua phương án, tất cả các Thiên Già liên quan đến vụ này, phải điều tra và xét xử triệt để!"
Việc bị gọi dậy giữa đêm để làm việc vốn là chuyện thường xuyên đối với đội ngũ thư ký của Hoàng đế Thiên Già.
Sau khi lên ngôi, hai trăm năm qua, ngài đã làm như vậy.
Tuy nhiên, kể từ khi Hoàng đế kết hôn, những chuyện như thế này ít xảy ra hơn.
Sau hai tháng sống một cuộc sống yên ổn với thói quen đi ngủ sớm và dậy sớm, đột ngột bị gọi dậy vào giữa đêm, trưởng thư ký vẫn chưa quen.
Sau khi xem xét kỹ lưỡng hồ sơ điều trị,
Những dòng chữ ngắn gọn trong hồ sơ ghi lại quá trình điều trị đau đớn mà giống đực đã phải chịu đựng trong ba tháng đủ để khiến bất kỳ ai xem qua cũng cảm thấy đau lòng.
Nhưng Thiên Già luôn coi trọng kết quả hơn là quá trình.
Dù áp dụng phương pháp gì, chỉ cần đạt được kết quả cuối cùng là được.
Những đau đớn trong quá trình cũng là sự hy sinh cần thiết.
Mặc dù phương pháp điều trị này thực sự khiến giống đực phải chịu đựng rất nhiều đau đớn, nhưng đó cũng là vì để chữa trị.
Giống đực không thể phát tán tin tức tố là một khiếm khuyết lớn.
Nếu không thể phát tán tin tức tố, không thể nhanh chóng phản ứng khi bị giống cái sử dụng thì giống đực sẽ chịu rất nhiều đau đớn.
Việc điều trị là vì lợi ích của Hoàng phi.
Trong mắt trưởng thư ký, phương pháp điều trị này không thể gọi là cực đoan, chỉ đơn giản là để Hoàng phi ở trong phòng có nhiều tin tức tố chất khác nhau mà thôi.
Tuy nhiên, trị liệu này lại không dừng lại khi giống đực cảm thấy đau đớn mãnh liệt và điều đó đã để lại tác dụng phụ.
Kết quả là, Hoàng phi không thể kiểm soát được tuyến thể, khiến cậu phát ra phản ứng theo bản năng mỗi khi tiếp xúc với tin tức tố của giống cái.
Đó là sự thật.
Là trưởng thư ký của Hoàng đế Thiên Già, anh ta chỉ tuân theo Hoàng đế.
Anh ta không quan tâm liệu phương pháp điều trị có đúng hay không, có mang tính cực đoan hay không, anh ta chỉ cần đạt được kết quả mà Hoàng đế mong muốn.
Vì thế, trưởng thư ký cung kính hỏi:
"Ý của bệ hạ là.... muốn đưa tất cả Thiên Già liên quan đến việc này ra tòa xử án? Cần xét xử nặng hơn, hay trực tiế......?"
Rắc rắc.
Ánh mắt đỏ ngầu của Hoàng đế Thiên Già nhìn qua màn hình ảo, lạnh lùng nói:
"Cái gì gọi là xét xử nặng hơn?"
Trong lòng trưởng thư ký đã châm một ngọn nến cho các bác sĩ và những người chịu trách nhiệm, đáp:
"Trong quá trình điều trị khiến giống đực bị thương...... tùy mức độ thương tật, có thể bị kết án từ ba năm đến mười năm tù......."
Với tình huống của Hoàng phi, nếu xét xử bình thường, cao lắm là ba năm.
Nhưng một khi bệ hạ đã thể hiện ý định, trưởng thư ký chắc chắn sẽ khiến họ phải ngồi mười năm.
"Cái thứ này cũng gọi là điều trị?"
Hoàng đế Thiên Già cười lạnh, "Hừ, mười năm..."
Mười năm chẳng qua chỉ là một phần bảy tuổi thọ của Thiên Già cấp cao, chẳng thấm vào đâu.
"Ít quá." Hoàng đế Thiên Già nói.
"Cái này......"
Thực ra, nếu muốn xử lý nặng hơn thì cũng không phải không làm được, chỉ là........
"Điều đó sẽ ảnh hưởng đến danh tiếng của ngài."
Hoàng đế Thiên Già: "Từ khi nào thì ta có danh tiếng tốt vậy?"
Trước khi lên ngôi, hắn còn có danh hiệu Chiến thần.
Giới quý tộc vừa muốn lôi kéo hắn, vừa sợ hãi hắn.
Vị hoàng đế già nua vô năng sợ hãi hắn, cố gắng đẩy hắn vào chỗ chết, thậm chí không tiếc hy sinh nửa giang sơn, mượn tay kẻ thù để giết hắn. Là vua mà lại thông đồng với kẻ thù, phản quốc.
Vào đêm đỏ máu đó, hắn tự tay vặn cổ hoàng đế già, diệt tộc hoàng gia, tiêu diệt hết tất cả quý tộc tham gia, rồi cướp ngôi.
Kể từ đó, hắn bị gán mác 'Bạo quân.
"Vẫn là khác biệt......." Trưởng thư ký nói một cách yếu ớt.
Mặc dù bệ hạ có danh tiếng rất tệ trong giới quý tộc và những người ủng hộ quý tộc.
Nhưng tất cả những người dân bình thường của Thiên Già, đặc biệt là quân thư, đều rất kính trọng bệ hạ.
Tuy nhiên, nếu bệ hạ tấn công Viện nuôi dưỡng giống đực, điều này sẽ khiến tất cả Thiên Già, đặc biệt là những quân thư chưa kết hôn trở thành kẻ thù.
Hoàng đế Thiên Già không quan tâm, ra lệnh:
"Điều tra, Viện nuôi dưỡng giống đực và Viện y tế, tất cả đều phải điều tra kỹ!"
"Chúng dám phớt lờ nỗi đau của Hoàng phi, lấy cái cớ 'điều trị' để hành hạ Hoàng phi, thì chắc chắn cũng dùng những phương pháp tương tự để hành hạ những giống đực khác."
"Điều tra cho ra, ta sẽ tự tay xét xử!"
Hoàng đế Thiên Già nói 'tự tay xét xử', trưởng thư ký nghe lại thành 'máu chảy thành sông'.
Trưởng thư ký hít sâu một hơi, nhận lệnh mà đi, "Vâng!"
Anh ta chỉ nghe theo lệnh của hoàng đế, nếu hoàng đế muốn máu chảy thành sông, thì cứ thế mà làm.
·
Moose tỉnh dậy từ giấc mơ, bên cạnh không có ai.
Cậu đã quen với điều này rồi.
Khoảng thời gian vừa mới trở về từ chiến tuyến, Moose vẫn duy trì thói quen sinh hoạt của quân đội, đi ngủ sớm và dậy sớm mỗi ngày.
Sau này khi được yêu cầu tiến hành điều trị tin tức tố, thói quen của cậu hoàn toàn bị xáo trộn.
Dù có dậy sớm cũng không có gì để làm.
Giống đực bị giới hạn trong cung điện, ngoài việc chờ đợi giống cái sử dụng, chỉ có thể tự tìm niềm vui.
Sau khi vào cung, Moose đã thử tìm một vài sở thích cho mình, ví dụ như vẽ tranh.
Ngay hôm đó, thầy dạy vẽ của cậu đã bị Hoàng đế Thiên Già đuổi đi.
Hoàng đế Thiên Già lại tìm cho cậu rất nhiều khóa học vẽ trực tuyến nhưng Moose không còn hứng thú nữa.
Moose vào phòng thay đồ, ngồi trước gương trang điểm để tự chải tóc.
Mái tóc dài và xoăn của cậu rất khó chải, cậu thích một số kiểu tóc tết tinh xảo nhưng khi những người hầu máy móc làm, họ thường kéo đau da đầu cậu.
Moose chỉ có thể tự làm.
Đôi khi Hoàng đế Thiên Già đến vào giờ trưa, thấy cậu đang lộn xộn tóc, cũng thử tết tóc cho cậu.
Nhưng tay nghề của Hoàng đế Thiên Già còn kém hơn cả người hầu máy móc, chỉ có thể làm tóc cậu thành ổ chim.
Sau một lần bị Hoàng đế Thiên Già làm tóc, Moose không cho phép hắn động vào tóc mình nữa.
Moose đang chải tóc thì thiết bị đeo trên cổ tay rung lên, có yêu cầu truy cập.
Ngoài Hoàng đế Thiên Già ra, không ai đến phòng của cậu.
Hoàng đế Thiên Già không cần phải xin phép khi vào phòng cậu.
Là ai?
Moose hơi nghi hoặc.
Nhưng cậu vẫn đồng ý yêu cầu.
Một đội hầu cận bước vào phòng, tiến lại trước mặt Moose và cúi chào.
"Hoàng phi điện hạ."
Moose ngạc nhiên, "Bệ hạ bảo các ngươi đến sao?"
"Vâng, bệ hạ đã dặn, từ nay về sau, chúng tôi sẽ phục vụ Hoàng phi điện hạ."
Aks đang làm gì vậy?
Hắn chẳng phải nói thích máy móc sao?
Moose cảm thấy khó hiểu, đôi mày đẹp nhíu lại.
Thấy Hoàng phi nhíu mày, người hầu trưởng vội vàng bổ sung:
"Theo yêu cầu của bệ hạ, tất cả chúng tôi đều đã tiêm thuốc ức chế tin tức tố, xin Hoàng phi điện hạ yên tâm."
Tiêm thuốc ức chế tin tức tố...
Điều này quả thật khiến Moose yên tâm.
Cậu thực sự ghét mùi tin tức tố.
Nhất là khi nhiều loại tin tức tố hòa lẫn vào nhau, khiến cậu muốn nôn.
"Biết tết tóc không?" Moose hỏi.
"Biết, bệ hạ đã tự mình kiểm tra kỹ năng tết tóc."
Moose: "???"
Bệ hạ? Kiểm tra trực tiếp? Tết tóc???
Điều này thực sự không giống hình tượng của Hoàng đế Thiên Già chút nào.
Trong lòng Moose đầy câu hỏi nhỏ nhưng cậu vẫn đưa lược cho người hầu, nói:
"Vậy các ngươi thử đi."
"Vâng." Người hầu trưởng nhận lấy lược, nhẹ nhàng chải qua mái tóc dài đẹp như lụa của Hoàng phi.
Mười phút sau, Moose xoay đầu qua lại, ngắm nhìn bím tóc tinh xảo trong gương, rất hài lòng.
Mặc dù không biết Aks đang làm gì nhưng... thôi thì cứ dùng tạm vậy.
________________________________________________________________________________
\((( ̄( ̄( ̄▽ ̄) ̄) ̄)))/
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro