Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

CHƯƠNG 34 - BỊ CHÍNH TAY ANH GIẾT

Lễ hội Song Nguyệt, lễ hội lớn nhất trên Bạch Dạ tinh, đang đến gần. Công việc của Moose cũng trở nên nhiều hơn.

Sau khi thức dậy, hắn nhanh chóng rửa mặt qua loa, rồi vừa ăn sáng vừa xử lý công vụ trực tuyến.

Những người theo dõi buổi phát trực tiếp đã quá quen với cảnh xung quanh Moose phủ đầy các màn hình ảo. Họ chỉ thỉnh thoảng cảm thán về sự tiện lợi của năng lực tinh thần.

Và tất nhiên, dáng vẻ một trùng đực xinh đẹp cai quản thiên hạ cũng thật quyến rũ.

Một màn hình ảo đại diện cho tin nhắn cá nhân bật lên.

Vì người gửi tin nhắn là Nguyên soái, phần tinh thần lực chịu trách nhiệm phân loại và sàng lọc thông tin lập tức đưa màn hình ảo đó đến ngay trước mặt Moose.

Lúc đó, Moose đang uống nước trái cây, ngậm ống hút, hắn ngước mắt nhìn.

"Ta có phải là thư phụ của con không?"

?

Câu hỏi này thật kỳ lạ.

Moose không hiểu lắm, nhưng vẫn giơ tay lên màn hình ảo và đích thân trả lời.

"Đương nhiên là ngài rồi~ (Xin được cọ cọ.jpg)"

Nguyên soái Thập An: "Con đã lớn rồi, không thể cứ làm nũng như vậy nữa."

Dù nói vậy, nhưng vị Nguyên soái nghiêm túc, người chưa bao giờ dùng biểu tượng cảm xúc khi nhắn tin, vẫn lên mạng tìm một biểu tượng cảm xúc ôm ấp gửi lại. Đó còn là phiên bản động.

Moose nhìn biểu tượng dễ thương ấy và có thể tưởng tượng ra vẻ mặt nghiêm nghị của thư phụ mình khi tìm kiếm biểu tượng cảm xúc.

Nhưng hắn không ngờ rằng, những câu hỏi kỳ lạ của thư phụ chưa dừng lại.

"Con có phải là con ta không? Trưởng tử của ta, của ta."

Dù là hỏi, nhưng không hề dùng dấu chấm hỏi, như thể biến câu hỏi thành câu khẳng định.

Đương nhiên, chuyện này vốn không có gì phải nghi ngờ cả.

"Đương nhiên con là con của ngài, là trưởng tử của ngài."

"Hay là Mộ Lợi An vẫn mơ mộng rằng em ấy sẽ làm anh trưởng? Con sẽ đi dạy dỗ em ấy ngay, để em ấy hiểu thế nào là tôn trọng anh trưởng."

"Không liên quan đến hoàng đệ của con."

Nguyên soái Thập An không có thói quen bàn tán sau lưng nên ông không nhắc đến lời nói kỳ quặc của Aks hôm nay.

Ông chỉ nói với Moose: "Nếu có con trùng nào muốn làm thư phụ của con..."

Moose ngay lập tức sa sầm mặt, đáp lại:

"Con sẽ đưa hắn bay lên trời, cho hắn thăng hoa luôn (Tà ác.jpg) (Siêu hung dữ.jpg)."

Để hắn biến thành một màn pháo hoa rực rỡ.

Dù không theo kịp xu hướng, nhưng Nguyên soái Thập An cũng có thể đoán được tâm trạng của con trai qua biểu tượng cảm xúc đó.

Ông lập tức trấn an: "Cũng không cần nghiêm trọng thế đâu, cứ nói chuyện rõ ràng là được, đều là người trong nhà cả."

Ai là người trong nhà với ai chứ?

Moose nhíu mày, đồng thời cảm thấy lo lắng.

Không lẽ hùng phụ của hắn thật sự muốn cưới một trùng cái khác?

Không thể nào, với tính cách làm việc không ngừng của hùng phụ..... Nếu không vì xúc tu tinh thần không thể sinh con, ông ấy có lẽ đã để xúc tu tinh thần thay mình thực hiện luôn cả chuyện sinh nở rồi.

Ông ấy lấy đâu ra thời gian để đối phó với một trùng cái khác?

Moose muốn hỏi kỹ hơn, nhưng Nguyên soái đã lấy cớ có cuộc họp quân sự để rời đi.

Hắn đành giao cho thuộc hạ điều tra.

Kết quả cho thấy, xung quanh Trùng Hoàng không có gì thay đổi, còn thư phụ của hắn bên kia thì vẫn như thường lệ, chỉ có một buổi họp quân sự và một cuộc gặp riêng với Aks sau cuộc họp.

Rốt cuộc là chuyện gì khiến thư phụ cảm thấy có con trùng nào đó đe dọa đến vị trí của ông ấy?

Hắn nghĩ mãi không ra.

Tạm gác vấn đề sang một bên, Moose tiếp tục xử lý công việc, chuẩn bị chờ Aks về sẽ hỏi anh.

-

Nhờ năng lực tinh thần cấp S cực kỳ hiệu quả, Moose sớm hoàn thành công việc và bảo người hầu chuẩn bị bữa tối.

Hắn cũng dặn quản gia rằng, nếu thư quân trở về, hãy để anh vào thẳng phòng ăn.

Khi Aks đến, Moose đã ngồi sẵn ở bàn ăn.

Sắc mặt của Aks hơi thay đổi, nhưng khi ánh mắt của Moose hướng về phía anh, anh vẫn chủ động tiến tới.

Anh dừng lại bên cạnh hắn, cúi đầu nói:

"Xin lỗi điện hạ, tôi về trễ."

Trong lúc nói, trên khuôn mặt anh thoáng hiện vẻ không tự nhiên.

Moose nghi hoặc nhìn anh, rồi cúi đầu nhìn thời gian trên màn hình.

Không muộn chút nào, chính hắn đã dời bữa tối lên sớm.

Ngay lập tức, một ý nghĩ lóe lên trong đầu, Moose mở to mắt nhìn Aks.

Hắn từng nói rằng, nếu Aks không về trước bữa tối, hắn sẽ bắt anh mang một món đồ chơi nhỏ đến quân đội để nhắc nhở anh.

Sau hôm đó, Aks ngày nào cũng về sớm, khiến Moose dần quên mất chuyện này.

Nhìn dáng vẻ căng thẳng, không tự nhiên của Aks bây giờ, Moose lại thấy thú vị.

Chuyện đeo hay không đeo đồ chơi không quan trọng, điều thú vị là trêu đùa Aks, để anh thể hiện những cảm xúc khó xử, nhẫn nhịn hay thậm chí là tuyệt vọng, điều đó thật sự thú vị.

Moose mím môi, không để lộ nụ cười quá rõ ràng.

"Ngồi xuống, ăn tối trước đi. Đồ chơi... đợi tối nay rồi chọn kỹ."

"Vâng." Aks ngoan ngoãn đáp, rồi ngồi xuống ở vị trí bên phải Moose.

Moose ngạc nhiên, nhướng mày.

Chỗ ngồi đối diện hắn là vị trí dành cho thư quân.

Trước đây, có lẽ vì tránh mặt Moose hoặc do thói quen tuân thủ quy tắc, Aks luôn ngồi ăn ở phía đối diện, đúng theo quy tắc của bàn ăn dài.

Hôm nay sao lại ngồi bên cạnh hắn?

"Ngươi có biết vị trí này dành cho ai không?" Moose hỏi.

Aks lắc đầu.

Anh không biết nhiều về quy tắc của quý tộc, chỉ biết rằng hai đầu bàn dài thuộc về hùng chủ và thư quân.

"Đây là vị trí của thư hầu mà trùng đực yêu quý nhất."

Moose giải thích, ánh mắt đầy thích thú khi quan sát phản ứng của Aks.

Nghe thấy từ 'yêu quý nhất', Aks đỏ bừng mặt vì xấu hổ, ngồi không yên và ngay lập tức muốn rời khỏi ghế.

Moose nhấc chân, đạp nhẹ lên chân Aks dưới bàn.

Aks lập tức dừng lại, cả người cứng đờ.

Moose thong thả di chuyển chân, nhẹ nhàng dùng sức lên chân Aks, đồng thời mỉm cười nói:

"Kẻ ngồi ở vị trí này còn phải có trách nhiệm phục vụ trùng đực trong bữa ăn, đảm bảo trùng đực ăn uống vui vẻ."

Nghe vậy, Aks không còn ngồi không yên như trước nữa, thậm chí còn chủ động mở rộng hai chân.

Moose luôn bị Aks làm cho bất ngờ trong nhiều tình huống.

Hắn ngẩng đầu nhìn đám hầu cận đang đứng chờ một bên.

Tất cả hầu cận đều cúi thấp đầu, chăm chú nhìn xuống mũi giày, như thể cố nhìn ra được hoa văn nào đó trên đôi giày đồng bộ của họ.

Moose không phát tán tin tức tố nên không ảnh hưởng gì về mặt thể chất đối với các hầu cận.

Nhưng về mặt tâm lý, chắc chắn là có.

Giờ thì... ai nấy đều đang đặc biệt ghen tị với Trung tướng.

Moose dùng sức mạnh tinh thần để bẻ cong nhận thức của các hầu cận, khiến lúc sau họ sẽ quên đi mọi chuyện.

Sau đó, hắn quay sang nhìn Aks.

Tai của Aks đỏ như máu, đầu cúi thấp hơn cả đám hầu cận, trông như muốn giấu mặt vào ngực mình.

Dù xấu hổ đến mức đó, nhưng anh vẫn chủ động mở lòng, để mặc hắn trêu đùa.

"Sao lại ngoan ngoãn đến thế?" Moose không thể kìm lòng mà hỏi.

Những trùng cái quá ngoan ngoãn sẽ bị bắt nạt đến chết.

Aks cố gắng kìm nén sự xấu hổ cả về tâm lý lẫn cơ thể, nghiêm túc đáp:

"Tôi thuộc về ngài, nên tôi có trách nhiệm phục vụ ngài, khiến ngài vui vẻ."

"Vậy những điều quá đáng hơn thì sao?"

Moose mang theo một chút hàm ý, dùng mũi giày chạm vào phần vải đã bị thấm đẫm bởi tin tức tố.

Aks khó khăn chống lên bàn ăn mới giữ được cơ thể ổn định, cố gắng điều hòa hơi thở, khàn giọng nói:

"Được, chỉ cần là ngài, thì điều gì cũng được."

Cuối cùng Moose cũng không tiến xa hơn.

Bên cạnh vẫn còn các người hầu, dù Aks sẵn lòng từ bỏ mọi thứ để làm hài lòng hắn, Moose cũng không muốn thực sự khiến anh trở nên quá nhếch nhác.

"Đừng quên ăn tối."

Moose nhẹ gõ ngón tay lên bàn, nói:

"Ta sẽ không đợi ngươi đâu, nếu ta ăn xong mà ngươi vẫn chưa ăn hết, thì bữa tối của ngươi sẽ mất đấy."

Aks không còn cách nào khác, vừa phải kìm nén phản ứng vừa bắt đầu ăn tối.

Moose tận hưởng phản ứng của Aks, có một bữa tối rất thoải mái.

-

Sau bữa tối, hai người trở về phòng.

Aks vào phòng tắm trước để tắm rửa.

Moose ngồi trên ghế sofa, mở thiết bị đầu cuối, lên trang web mua sắm tìm kiếm vài món đồ chơi nhỏ.

Khi Aks bước ra từ phòng tắm, trong giỏ hàng đã có hơn chục món.

Thấy con số màu đỏ nổi bật trên màn hình ảo, Aks như bị bỏng, lập tức tránh nhìn đi.

Nhưng Moose không cho anh trốn thoát.

Kéo trùng cái lại, để anh nằm trên đùi mình, hắn di chuyển màn hình ảo đến trước mặt anh, hỏi:

"Có kiểu dáng nào ngươi thích không? Hoặc màu sắc nào? Trắng, hồng, hay là vàng nhạt?"

"Tất cả... tất cả đều nghe theo ý ngài."

Aks chỉ lướt qua một cái rồi không dám nhìn nữa.

Anh không thể tưởng tượng cảnh mình đeo những thứ này đến quân bộ, bị những chương trình Moose cài đặt khiến bản thân không thể chịu đựng nổi trước mặt phó quan và cấp dưới.

Hơn nữa, giác quan của quân thư rất nhạy bén, bất kỳ rung động nhỏ nào cũng không thể qua mắt họ.

Aks nhìn chằm chằm vào những ngón tay thon dài đẹp đẽ của Moose, cố tìm chút an ủi về mặt tâm lý.

"Ta vẫn khuyên ngươi tự chọn. Nếu để ta chọn... ta sẽ chọn tất cả đấy."

Moose nhẹ nhàng vuốt ve mặt Aks, nhắc nhở anh ngẩng đầu lên.

Aks chỉ có thể ngẩng mặt nhìn và lựa chọn từ trang mà Moose đã mở.

Một lát sau, anh chọn một đôi trang sức khác màu.

Bên trái là xanh ngọc lục bảo, bên phải là vàng hổ phách.

Vừa khéo tương ứng với màu mắt của Moose.

Moose liếc nhìn, cũng khá hài lòng.

"Ngươi thật biết chọn, ngày mai để ngươi đeo cái này đi. Còn phải xỏ lỗ nữa..."

Xỏ lỗ cho trùng cái không phải việc khó.

Khó là ở chỗ, nếu không có gì lấp vào, lỗ sẽ lập tức liền lại.

Hoặc là vĩnh viễn, hoặc chỉ một lần.

Chỉ một lần thì một lần vậy.

Moose cũng không muốn thứ gì đó mãi nằm ở đó, khiến hắn khó chịu khi thưởng thức vị ngọt của trùng cái.

Moose lại để Aks chọn một vài món khác, rồi bấm một lần để mua tất cả.

Dự kiến nửa tiếng nữa sẽ giao đến phủ thân vương.

Moose vui vẻ xoa đầu trùng cái đang nằm trên đùi mình, vừa lướt tin tức, vừa chờ hàng đến.

Thấy Moose có vẻ đang rất vui, Aks do dự rồi lên tiếng:

"Điện hạ, tôi có một chuyện... tôi nghĩ... có lẽ nên nói với ngài."

"Chuyện gì?"

Dù sao cũng rảnh rỗi, Moose sẵn lòng nghe Aks nói chuyện.

"Tôi từng có một... trùng con." Aks cẩn thận quan sát biểu cảm của Moose.

Khi anh nhắc đến từ 'trùng con', ánh mắt của Moose thoáng qua chút u ám, nụ cười trên mặt cũng nhạt đi rõ rệt.

Aks khựng lại, không biết có nên tiếp tục nói nữa không.

"Vậy thì sao?" Moose hơi cúi mắt, hỏi bằng giọng trầm.

Thân vương không chất vấn Aks tại sao lại có trùng con bên ngoài, cũng không nổi giận hay trừng phạt anh.

Chỉ đơn giản hỏi: 'Vậy thì sao?'

Giống như thay vì quan tâm đến lý do tại sao trước đây anh có trùng con, thân vương lại chú ý đến lý do mà Aks đề cập đến trùng con ở thời điểm hiện tại.

Aks ngẩng đầu nhìn thân vương.

Ánh sáng từ trên cao chiếu xuống, để lại trong đáy mắt thân vương một mảng tối, che khuất mọi ánh sáng.

Bàn tay đang vuốt ve tóc anh từ từ trượt xuống, rơi xuống cổ anh, nhẹ nhàng xoa nắn.

Thân vương không bình tĩnh như vẻ bề ngoài.

Cũng không phải không tức giận.

Dù đã chuẩn bị tâm lý để đối mặt với cơn giận của thân vương, Aks vẫn cảm thấy lo lắng.

Không phải vì sợ thân vương trừng phạt mình, mà là sợ thân vương bỏ rơi mình.

Nhưng anh không thể giấu giếm thân vương chuyện này.

Một là trùng con trước đây của anh, một là tình yêu hiện tại và hùng chủ của anh.

Hai trùng đực quan trọng nhất trong cuộc đời anh.

Anh không thể từ bỏ bất kỳ bên nào.

"Cậu ấy là trùng con mà tôi đã nhận nuôi khi còn ở Ám tinh."

Aks lo lắng nắm lấy góc áo của thân vương, thì thầm:

"Mười bốn năm trước, quân đội của đế quốc đánh vào Ám tinh, nơi này hỗn loạn, tôi đã mất dấu cậu ấy..."

Nói dối.

Moose nghĩ thầm trong lòng.

Ánh mắt lạnh lùng.

Ngay từ trước khi quân đội đế quốc vào Ám tinh, Aks đã bỏ rơi hắn.

Khi đó hắn đang ở giai đoạn thức tỉnh thứ hai, sốt cao, toàn thân đau đớn, ý thức không rõ ràng.

Aks đã mang theo tất cả tài sản và vũ khí của mình rời đi.

Một mình lên chiếc tàu vũ trụ mà các giống loài khác gọi là 'thuyền cứu nạn'.

Đó là chiếc tàu lớn duy nhất có thể đưa họ rời khỏi Ám tinh trước khi quân đội Trùng tộc tới.

Nghe nói giá vé rất đắt.

Hắn thậm chí còn liều lĩnh tiết lộ dù có thể nguy hiểm, nói với Aks rằng sẽ không sao, và khẳng định mình có thể bảo vệ anh.

Thế nhưng, Aks đã bỏ rơi hắn vào lúc hắn yếu đuối nhất, lúc hắn cần nhất.

Nói dối.

Kẻ lừa đảo.

"Đã qua mười bốn năm rồi, giờ nhắc đến những điều này còn có tác dụng gì." Moose nói lạnh lùng.

Aks mím môi, anh biết mọi chuyện đã quá muộn.

Kể từ giây phút anh chọn để lại trùng nhỏ ở căn nhà an toàn và một mình lên đường, mọi thứ đã trở nên chậm trễ.

"Tôi muốn tìm cậu ấy... Tôi nhất định phải tìm thấy cậu ấy."

Giọng nói của Aks trở nên kiên quyết.

Sống phải thấy trùng, chết phải thấy xác.

Đó là ám ảnh suốt đời của anh.

"Cậu ấy rất yếu, mắt trái bị thương và mù, không thấy gì cả, lại còn ở trong một nơi hỗn loạn như vậy, nếu cậu ấy còn sống, chắc chắn sẽ sống rất khó khăn..."

"Điện hạ, ngài là lãnh chúa của Bạch Dạ tinh, ngài có biết về một trùng nhỏ như vậy không?"

"Cậu ấy có mái tóc vàng mềm mại, ngắn và hơi xoăn ở đuôi, mắt trái bị thương có màu xám bạc, mắt phải là màu vàng, giống như..."

Aks dừng lại, nhìn vào đôi mắt đẹp như đá quý của thân vương, chậm rãi nói:

"... giống như ngài."

Cả trùng nhỏ và thân vương đều có mắt vàng.

Mắt trái bị thương của trùng đực nhỏ có màu xám bạc, trông thật nhợt nhạt, không có sức sống.

Trong khi đó, mắt trái của thân vương lại tỏa sáng màu xanh ngọc bích.

Một vàng một bạc.

Một vàng một xanh.

Trùng đực nhỏ mang đến cảm giác giản dị dễ thương.

Thân vương thì có vẻ đẹp rực rỡ và nổi bật.

"Ta biết."

Moose nở một nụ cười nhẹ, nhưng ánh mắt không hề có vẻ vui vẻ, "Ta đương nhiên biết."

"Ngài... biết?!"

Aks ngạc nhiên mở to mắt.

Anh chỉ muốn nói với thân vương về trùng đực nhỏ.

Hỏi thân vương có biết về sự tồn tại của trùng đực nhỏ hay không, cũng chỉ chứa đựng một chút hy vọng, không nghĩ rằng mình sẽ nhận được câu trả lời xác nhận thực sự.

Trong suốt nhiều năm qua, anh đã phải chịu quá nhiều thất vọng.

Câu trả lời của thân vương hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của Aks.

Ban đầu, Aks thậm chí không phản ứng kịp.

Cảm giác không thể tin và vui sướng mãnh liệt gần như khiến anh tan vỡ.

Anh quên hết mọi thứ, nghiêng người về phía trước, bàn tay run rẩy nắm lấy cánh tay của thân vương.

Ánh mắt cháy bỏng, vừa mong đợi vừa tha thiết nhìn vào thân vương.

"Xin ngài cho tôi biết, cậu ấy hiện đang ở đâu, cuộc sống của cậu ấy thế nào, cậu ấy..."

"Được thôi, ta sẽ cho ngươi biết." Moose nói.

Dưới ánh nhìn mong đợi của Aks, hắn phát âm rõ ràng từng chữ, mỗi từ đều lạnh lẽo.

"Cậu ta đã chết."

Bị chính tay anh giết.

Moose lạnh lùng nhìn Aks.

Nhìn niềm vui của anh đông cứng lại trên gương mặt.

Nhìn đôi mắt anh hoảng loạn, cố gắng tìm kiếm một khả năng khác.

"Ngài đang đùa đúng không...?"

Aks căng thẳng nhìn Moose.

Giống như một con trùng sắp rơi vào vực thẳm tối tăm, ngước nhìn tia sáng le lói cuối cùng.

Moose cười một cách ác độc, nói:

"Đoán xem."

________________________________________________________________________________

(≧﹏ ≦)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro