CHƯƠNG 32 - LÀM VUI LÒNG HẮN
Trên đường trở về phủ thân vương, Moose ngồi trên khoang điều trị, lướt qua màn hình phát sóng trực tiếp.
[Ai có thể cho tôi biết chuyện gì đã xảy ra tối qua không? Tại sao Trung tướng lại nằm trong khoang điều trị, còn có rất nhiều máu, bị thương à?]
[Để tôi tóm tắt cho mọi người: Tối qua Trung tướng rời đi một mình, giá trị tra công bắt đầu giảm. Trong vườn, anh ấy định giết một con trùng khác nhưng bị thân vương ngăn cản. Sau đó, Trung tướng quỳ xuống nhận tội, không biết câu nói nào khiến Thân vương nổi giận mà kéo anh ấy lên tàu bay xem lại đoạn ghi hình. Rồi... không lâu sau, màn hình đen thui.]
[Khi màn hình sáng trở lại, ngực của Trung tướng đã có một lỗ hổng, nằm trong khoang điều trị. Cảnh tượng lúc đó còn kinh hoàng hơn bây giờ nhiều.]
[Chuyện này là do chủ phòng làm sao?]
[Không không, tuyệt đối không thể. Bánh kem nhỏ của chúng ta đụng chút máu còn lau tay cả buổi rồi.]
[Bánh kem nhỏ liên tục thất thần đứng bên cạnh, còn gọi rất nhiều bác sĩ đến chữa trị cho 'vợ', sao có thể là do nhỏ làm được.]
[Vấn đề là trước và sau khi màn hình đen chỉ có chủ phòng và Trung tướng trên tàu bay, nếu không phải chủ phòng làm thì chẳng lẽ là Trung tướng tự làm mình bị thương à?]
[Ai lại tự làm mình bị thương như thế chứ, quá vô lý!]
[Loại trừ mọi phương án sai lầm, dù có vô lý đến đâu, thì đó vẫn là sự thật.]
[Cái này chưa phải điều vô lý nhất đâu, điều vô lý nhất là: Vợ của chủ phòng bị thương nặng đến vậy mà giá trị tra công còn giảm nhiều đến thế!
Chỉ trong một đêm mà giảm đến 17 điểm!]
Moose đơn giản liếc qua đám bình luận.
Tầm nhìn của khán giả bị giới hạn bởi những thứ xung quanh bên cạnh hắn, màn hình đen còn khiến họ bỏ lỡ rất nhiều thông tin.
Phần lớn thời gian, khán giả biết ít hơn hắnnhiều.
Không thể trông mong gì từ họ về việc cung cấp thông tin quan trọng.
May mắn thay, sự thay đổi của giá trị tra công không phải do khán giả quyết định, việc hoàn tất cải tạo cũng không do họ đánh giá.
Moose ngước nhìn lên thông báo ở góc màn hình.
[Giá trị tra công -7]
[Giá trị tra công -10]
[Giá trị tra công hiện tại: 25]
Chỉ trong một đêm, giá trị tra công giảm hai lần.
Lần đầu tiên là trong buổi tiệc tối.
Aks ra ngoài để hít thở không khí, nhưng mãi không trở lại.
Sau đó, thông báo về việc giảm giá trị tra công nhảy ra.
Moose bối rối, liền ra ngoài tìm kiếm Aks, kẻ đã biến mất trong lúc hít thở không khí.
Rồi hắn bắt gặp Aks đang định giết gia chủ Russell ngay tại hành lang của khu vườn.
Lần thứ hai giá trị tra công giảm là sau sự việc đó.
Moose kéo Aks vào tàu bay, ép buộc anh xem lại đoạn ghi hình ngày hôm đó và tái hiện lại từng khoảnh khắc.
Nhìn giá trị tra công giảm xuống, Moose chìm vào suy nghĩ.
Cả hai lần giá trị này giảm đều không liên quan nhiều đến bản thân hắn.
Hắn không làm bất cứ nhiệm vụ cải tạo nào, cũng không hết lòng đối xử tốt với Aks.
Ngược lại, chính Aks đã tự móc tim mình ra.
Nếu không liên quan đến hắn, thì lý do chỉ có thể đến từ phía Aks.
Có phải vì Aks đã biết được kẻ bỏ thuốc và chi tiết về sự việc đêm đó không?
Moose chỉ cảm thấy thật trớ trêu.
Nếu không phải do bị ràng buộc bởi phòng phát sóng này và những sự kiện liên tiếp sau đó, hắn thật sự không biết rằng Aks lại nghĩ hắn là người bỏ thuốc, thậm chí còn nghĩ rằng hắn đã cưỡng đoạt anh.
Rõ ràng là Aks đã nhìn hắn bằng ánh mắt mơ hồ và lẫn lộn trước, chính Aks tự bước lên tàu bay cùng hắn, và cũng chính Aks chủ động quấn lấy hắn...
Cuối cùng, anh lại nói rằng nghĩ hắn đã cưỡng đoạt anh.
Đêm đó, thực ra Moose hoàn toàn có khả năng từ chối.
Dù với thể trạng của một trùng đực, việc đẩy lùi một trùng cái cấp S là điều không thể.
Nhưng tinh thần của Aks khi đó rất tệ, lại bị dính thuốc, ý thức mơ hồ.
Với năng lực của mình, Moose hoàn toàn có thể xâm nhập vào vùng tinh thần của đối phương, kiểm soát tạm thời anh.
Nhưng hắn đã không làm vậy.
Có lẽ vì vùng tinh thần quá riêng tư và nguy hiểm, nếu gặp phải phản kháng mạnh mẽ trong lúc xâm nhập, cả hai có thể đều bị thương.
Hoặc có lẽ là bởi mùi hương tin tức tố của trùng cái không khiến hắn khó chịu, cái ôm siết chặt của anh rất ấm áp, và những nụ hôn đặt lên hắn thật dễ chịu.
Hơn nữa, hắn đang trải qua giai đoạn thức tỉnh sinh lý và cần một người dẫn dắt.
So với những trùng cái xa lạ, dù Aks là kẻ mà hắn ghét đến ngứa răng nhưng lại rất quen thuộc, có vẻ dễ chấp nhận hơn.
Vì thế, hắn nửa muốn nửa không chấp nhận tin tức tố của Aks, chấp nhận cái ôm và những nụ hôn của anh, cũng như chấp nhận niềm vui mà Aks mang lại cho hắn.
Moose có thể chấp nhận việc Aks mô tả đêm đó như một 'cuộc tình chớp nhoáng trong trạng thái hỗn loạn', 'đôi bên cùng thỏa mãn, không ai nợ ai'.
Nhưng hắn không thể chấp nhận việc Aks bịa đặt, buộc tội hắn đã cưỡng đoạt anh.
Chuyện đêm đó rõ ràng đến vậy.
Ngay cả khi Aks không tỉnh táo lúc đó, anh cũng nên nhớ lại ai là người chủ động trước, và ai là người cuối cùng giữ hắn lại không cho rời đi.
Moose đã quen với sức mạnh tinh thần và trí nhớ vượt trội của trùng đực.
Dù có uống say suốt đêm, sáng hôm sau hắn vẫn có thể nhớ lại mọi chi tiết một cách rõ ràng.
Vì thế, hắn không thể tưởng tượng nổi việc trùng cái sau khi tỉnh dậy lại quên hết mọi chuyện.
Đột nhiên thay đổi sắc mặt, xem hắn như kẻ tội đồ, đâm xuyên móng vuốt vào lồng ngực hắn.
Đồng thời, Moose cũng không ngờ rằng trùng cái lại sẽ tự móc trái tim của mình ra sau khi biết được sự thật, rồi đặt nó trước mặt hắn.
"Không đau sao?" Moose khẽ hỏi.
Nằm trong khoang điều trị, Aks cử động đôi mắt, nhìn qua lớp kính trong suốt, anh thấy thân vương cúi đầu nhưng không đối diện với mình.
"Một chút..." Aks thì thầm.
Mặc dù trùng cái cấp cao có khả năng phục hồi rất mạnh, nhưng không phải không có cảm giác đau đớn.
Ngược lại, vì các giác quan của họ nhạy bén, cảm nhận về cơn đau cũng trở nên sắc bén hơn.
Chỉ có điều, trong khi họ rất giỏi cảm nhận đau đớn, thì cũng giỏi chịu đựng nó.
So với cơn đau nhói từ lòng bàn tay truyền đến tim khi thấy thân vương buồn bã, thì nỗi đau khi xé toang lồng ngực lấy trái tim ra lại không đáng là bao.
Thậm chí trong khoảnh khắc ngắn ngủi, anh còn cảm thấy như đó là sự chuộc lỗi và giải thoát.
Cảm giác ấy chỉ xuất hiện trong chốc lát.
Khi cơn đau qua đi, anh sẽ nhận ra rằng tổn thương mà anh đã gây ra cho thân vương đã xảy ra và không thể xóa bỏ.
Dù sau này có bù đắp thế nào đi nữa, cũng không thể giảm nhẹ tội lỗi của anh.
"Biết đau sao còn móc tim ra?!"
Moose tức giận đấm vào nắp khoang điều trị, coi như là đang đánh lên người Aks.
Thấy thân vương dùng bàn tay mảnh mai yếu ớt của mình để đập vào khoang điều trị cứng rắn, Aks theo bản năng đưa tay lên, muốn nắm lấy nắm đấm của thân vương để bảo vệ tay của hắn.
Nhưng anh chỉ có thể chạm vào lớp kính trong suốt.
Aks dừng lại, ngón tay hơi co lại, đặt tay lên nắp khoang điều trị, cố gắng chạm vào tay thân vương qua lớp kính.
Như thể làm vậy sẽ khiến thân vương bớt đau khi nắm đấm rơi xuống.
Moose dừng lại, chuyển ánh mắt và đối diện với Aks.
Aks tập trung nhìn thân vương, nghiêm túc nói:
"Nếu điều này có thể làm giảm nỗi sợ hãi và buồn bã của ngài, nếu có thể... làm ngài hài lòng, thì nỗi đau này là xứng đáng."
Dù không thể chuộc tội, anh vẫn muốn dùng nỗi đau của thân xác và tâm hồn để xoa dịu và làm hài lòng thân vương.
Nhưng có vẻ thân vương không hề cảm thấy vui.
Điều đó khiến Aks bối rối.
Chẳng phải thân vương thường thích cảm giác khoái lạc từ nỗi đau của anh sao? Tại sao lần này lại không thành công?
Có phải vì máu quá nhiều nên đã làm mất hứng của thân vương?
Aks bắt đầu suy nghĩ về cách nào có thể mang lại đau đớn mà không phải đổ máu, để làm hài lòng thân vương.
"Ngừng ngay những suy nghĩ phi lý đó lại." Moose nói với vẻ mặt lạnh lùng, "Ta không cần ngươi phải lo lắng xem ta có sợ hãi hay buồn bã không, và ta cũng không cho phép ngươi làm bất cứ điều gì với cơ thể mình nữa."
"Cơ thể của ngươi là của ta, tinh thần của ngươi cũng là của ta. Chỉ có ta mới có quyền quyết định. Ngay cả ngươi cũng không được làm gì với cơ thể của mình."
Nếu thân vương nói 'Không được tổn thương cơ thể của mình', có lẽ Aks sẽ cảm thấy bối rối và khó hiểu.
Nhưng khi thân vương nói 'Chỉ có ta mới có quyền quyết định cơ thể của ngươi', Aks lập tức chấp nhận.
"Tuân theo chỉ thị của ngài." Aks kính cẩn đáp.
Moose: "...Ừm."
Mặc dù bị coi như một mệnh lệnh để thực thi thì có hơi kỳ lạ, nhưng hiệu quả đã đạt được là điều quan trọng.
Với tính tuân thủ nghiêm ngặt của Aks trong vai trò một quân thư, Moose cũng không cần lo anh sẽ vi phạm mệnh lệnh.
"Cho dù ngươi có cố gắng hết sức để làm ta hài lòng, ta cũng sẽ không bao giờ tha thứ cho ngươi." Moose lạnh lùng bổ sung.
Dù có thể hắn sẽ tha thứ cho việc Aks bị ảnh hưởng bởi thuốc và đã đánh giá sai tình hình đêm đó, cũng như những tổn thương mà anh gây ra.
Nhưng cũng không thể tha thứ cho Aks vì đã từng bỏ rơi hắn.
Những gì xảy ra trong ngày hắn thức tỉnh sinh lý chỉ là mâu thuẫn phụ giữa họ.
"Tôi hiểu mà....." Aks cúi đầu, lông mi khẽ rung rinh, "Tôi chưa bao giờ dám hy vọng được ngài tha thứ."
Là do anh đã phụ lòng sự thiện ý nhỏ nhoi của thân vương, làm tổn thương hắn, nên đương nhiên không xứng đáng được tha thứ.
Hắn cũng đã mất đi tư cách để nhận được sự yêu thương từ thân vương.
Thân vương cho phép hắn sống sót để sinh ra trứng, chấp nhận sự trả thù cũng như hành hạ, đã là một sự nhân từ to lớn.
-
Moose tắm nhanh trên phi thuyền, thay bộ quần áo thoải mái rộng rãi.
Khi phi thuyền sắp đến dinh thự của thân vương, hắn mới mở khoang điều trị, thả Aks - người đã hoàn toàn hồi phục - ra ngoài.
"Đi tắm đi, đừng mang theo mùi máu tanh về nhà." Moose nói.
Aks nghe theo và đi về phía phòng tắm.
Trước khi vào, hắn quay đầu hỏi:
"Điện hạ muốn tôi mặc bộ nào?"
Vì một lời nói đùa giận dữ của Moose trước đây, Aks đã đặt làm hơn mười bộ lễ phục mà đến giờ vẫn chưa mặc hết.
Nếu là lúc bình thường, Moose còn có thời gian để chọn bộ đồ phù hợp với trò chơi mình muốn chơi.
Nhưng hôm nay hắn quá mệt mỏi.
Cả về tinh thần lẫn thể xác.
Hắn chỉ muốn ôm Aks ấm áp mà ngủ, không muốn tốn sức để 'vui vẻ' với anh.
Trong suy nghĩ của Moose, không mặc gì là tốt nhất, có thể ôm ngủ ngay.
Nhưng chắc chắn hắn không thể nói vậy.
Phi thuyền cũng không thể đưa Aks thẳng vào phòng ngủ của hắn.
"Mặc bộ nào dễ cởi nhất." Moose nói qua loa.
"Vâng."
Aks đáp lại.
Chẳng mấy chốc, anh đã tắm xong và mặc một bộ lễ phục màu đen với chiếc áo choàng dài.
Moose nhìn thấy và từ từ mở to mắt, ngạc nhiên đến mức há hốc miệng.
"Ngươi thực sự dám mặc nó sao?"
Bộ lễ phục này trông rất tinh xảo và trang trọng bên ngoài.
Nhưng thực tế, bên trong chiếc áo choàng chỉ có một chiếc quần dài rách, và phần thân trên hoàn toàn trống trải, chỉ dựa vào áo choàng để che phủ.
Rất hợp với sở thích kỳ quái của một số trùng đực.
Moose ban đầu đặt may bộ đồ này chỉ để hù dọa Aks, chứ không thật sự có ý định bắt anh mặc nó đến buổi tiệc.
Nhưng mặc riêng tư thì có thể.....
Và Aks đã tự nguyện mặc nó.
"Đây là bộ dễ cởi nhất..."
Hai tai của Aks đỏ lên, anh cắn răng đứng trước mặt thân vương.
Anh cũng không dám bước quá lớn, sợ rằng khi cử động không đúng cách, vẻ khiêu gợi sắc tình bên trong sẽ lộ ra.
Moose nhìn trùng cái trước mặt, rõ ràng đang vô cùng xấu hổ, nhưng vẫn vì một câu nói qua loa của hắn mà mặc lên bộ trang phục khó chịu này.
Hắn lại cảm nhận được cảm giác kỳ lạ đó.
Giống như khi Aks đã tự nguyện mời hắn 'chơi đùa' trong khu vườn bên cạnh sảnh tiệc.
Hay khi Aks chạm tay vào tay hắn qua lớp kính của khoang điều trị khi hắn đập vào nó để xả giận.
Mặc dù trước đây, Aks cũng luôn thực hiện mệnh lệnh của hắn.
Nhưng từ đêm qua, có điều gì đó đã thay đổi.
Không chỉ đơn giản là thực hiện mệnh lệnh.
Mà là làm hài lòng hắn, để hắn vui vẻ.
Đúng như lời trùng cái đã nói.
Moose thật sự cảm thấy được thỏa mãn.
Mặc dù vẫn rất mệt mỏi và không muốn tiêu tốn sức lực để 'vui vẻ' với trùng cái.
Nhưng...
"Xét thấy ngươi vẫn còn nghe lời, ta cho phép ngươi tự mình hành động." Moose hơi ngẩng cằm lên nói.
-
Khi Aks hầu hạ thân vương ngủ thì đã là buổi sáng của một ngày mới. Kỳ nghỉ đặc biệt dành cho lễ trưởng thành của thân vương đã kết thúc, và anh phải trở lại quân đội.
Aks nhìn thân vương trong lòng mình đang ngủ yên bình, cảm thấy có chút tham luyến sự ấm áp của khoảnh khắc này.
Dường như đã rất nhiều năm rồi, anh không cảm nhận được sự ấm áp như thế.
Trong ký ức của anh, chỉ khi trùng đực nhỏ nằm bên cạnh, dựa vào anh thì mới có sự ấm áp và yên tĩnh tương tự.
Dường như cả tương lai cũng không còn tối tăm và khó khăn nữa mà trở nên rõ ràng và sáng tỏ, có một con đường cụ thể và động lực để tiếp tục bước đi.
Anh từng nghĩ rằng, trên con đường đó sẽ mãi mãi có một trùng nhỏ với mái tóc vàng, sẽ ở bên anh, cùng anh bước tiếp.
Họ sẽ trở thành một gia đình không thể tách rời.
...
Ít nhất... thân vương sẽ không rời xa anh.
Sẽ không buông tha anh.
Anh có thể dùng cả cuộc đời để chuộc tội với trùng đực mà anh yêu.
Thiết bị làm việc sáng lên, đó là tin nhắn từ Nguyên soái Thâp An. Hôm qua, anh đã gây ra một sự việc lớn ở hoàng cung khiến thân vương phải triệu tập toàn bộ bác sĩ trong hoàng cung, tất nhiên chuyện này sẽ kinh động đến Trùng Hoàng và Nguyên soái.
Aks không kiểm tra tin nhắn ngay lập tức, anh cẩn thận di chuyển cơ thể, sao cho không làm phiền thân vương rồi nhẹ nhàng rời khỏi chăn.
"Điện hạ, tôi phải đến quân bộ rồi."
Aks khẽ nói, cẩn thận kéo chăn cho thân vương.
Moose khẽ phát ra vài tiếng ngâm nga không rõ, mí mắt cũng không động đậy.
"Tạm biệt, điện hạ."
Aks thầm thì trong lòng một danh xưng mà cậu không dám nói thành lời: Tạm biệt, hùng chủ của tôi.
______________________________________________________________________________
~~>_<~~
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro