CHƯƠNG 22 - MẶC CHO HẮN ĐÙA GIỠN
*Chương 22: Mặc cho hắn đùa giỡn**
Dưới giàn hoa tử đằng, một con trùng đực với mái tóc vàng dài dựa vào chiếc ghế xích đu, nhẹ nhàng đung đưa ly rượu vang đỏ, vẻ mặt thờ ơ.
Trước mặt hắn, một màn hình thiết bị đầu cuối đang mở, phát ra ánh sáng lạnh lẽo.
Là một thân vương của Đế quốc, kiêm luôn Chủ tịch danh dự của Hiệp hội Bảo vệ trùng đực, cùng với nhiều chức vụ khác, dù đang trong thời gian nghỉ ngơi, Moose vẫn có nhiều công việc cần phê duyệt.
Chẳng hạn như tờ báo cáo giám định trước mặt.
Một trùng đực dính đến ma túy, mại dâm, cờ bạc, cưỡng bức, quấy rối, cố ý gây thương tích... những tội danh dài đến vài chục trang giấy.
Chỉ vì là quý tộc và là trùng đực cấp A, nhờ vào sự can thiệp của gia đình, hắn ta chỉ bị kết án nhẹ nhàng năm năm tù.
Đối với một loài có tuổi thọ dài, sống trung bình 500 năm như trùng đực cấp A, năm năm tù chẳng đáng gì.
Dù vậy, gia đình của trùng đực ấy vẫn cho rằng bản án này là bất công đối với con trai họ.
Họ đặc biệt tìm đến Hiệp hội Bảo vệ trùng đực, mong muốn có một bản giám định tâm thần để đưa con trai họ ra ngoài dưỡng bệnh.
Moose điều khiển sức mạnh tinh thần, ký vào giấy giám định với kết quả từ chối.
Nhưng hắn biết, điều này chẳng có ý nghĩa gì.
Gia đình trùng đực đó sẽ nhanh chóng liên hệ với các cơ quan y tế có thẩm quyền khác để có được kết quả giám định phù hợp với yêu cầu của họ.
Có thể tối nay, con trùng đực đó sẽ lên tàu không gian và rời khỏi nhà tù.
Đối mặt với quyền lực, hoặc là phải sử dụng quyền lực mạnh hơn để đối phó, hoặc phải đi con đường bất thường khác.
Là trưởng tử của Trùng Hoàng, thân vương của Đế quốc, Moose vốn dĩ nên chọn cách thứ nhất.
Nhưng lần này, hắn lại không muốn làm thế.
Moose đóng màn hình thiết bị đầu cuối, ngửa đầu uống cạn ly rượu vang, ánh mắt mơ màng nhìn lên bầu trời đêm với ánh trăng treo cao.
Nhìn thấy cảnh tượng này, khán giả trong phòng phát trực tiếp vừa ngắm nghía vẻ đẹp của hắn vừa lo lắng.
[Mỹ nhân say rượu, đẹp quá, muốn đến gần để ngắm.]
[Cẩn thận bị bẻ cánh và bị phạt trong phòng trừng phạt đấy.]
[À, vậy thì thôi.]
[Haizz, lại thấy bánh kem nhỏ uống rượu nữa rồi.]
[Bình thường đâu thấy chủ phòng thích uống rượu, chỉ nếm thử trên bàn ăn thôi mà.]
[Không có thư quân bên cạnh là lại bắt đầu uống, đêm hôm khuya khoắt không ngủ, ra ngoài hóng gió lạnh.]
[Mặt chủ phòng đã ửng đỏ rồi, nếu cứ tiếp tục thế này sẽ bị ốm mất.]
[Dù không biết lúc màn hình đen đã xảy ra chuyện gì, nhưng hôm nay giá trị tra công của chủ phòng đã giảm thêm 3 điểm, tổng điểm đã dưới 50, cuối cùng cũng thấy được chút hy vọng cải thiện, nhưng mong chủ phòng đừng làm cơ thể mình suy kiệt.]
[Chẳng thể khuyên nhủ được gì, ngay cả quản gia cũng không thuyết phục nổi, chỉ có thể đợi Trung tướng về thôi.]
[Trung tướng khuyên được sao? Đừng quên chủ phòng luôn thích đối nghịch với Trung tướng mà."]
Giữa những lo lắng của khán giả trong phòng phát trực tiếp, Aks bước vào khu vườn.
Ánh trăng đêm nay thật đẹp, và trùng đực với mái tóc vàng dưới giàn hoa tử đằng lại càng tuyệt trần, đẹp đẽ đến mức giống như một giấc mơ huyền ảo.
Trí tưởng tượng của trùng cái không mấy phong phú, nhưng khi nhìn thấy thân vương từ xa, Aks không thể không nghĩ đến một từ____tinh linh.
Như một tinh linh cưỡi ánh trăng, lạc xuống trần gian.
Aks từ từ tiến lại gần, bước chân rất nhẹ, như sợ làm kinh động đến trùng đực đẹp đẽ trên ghế xích đu.
Khi bóng dáng của anh phủ lên trùng đực, trùng đực mở đôi mắt mơ màng.
Thấy anh, Moose mỉm cười dịu dàng, đôi mắt cong cong, giơ tay ra với tư thế như muốn được ôm lấy.
"Ánh trăng, ngươi có muốn rơi vào vòng tay của ta không?"
Aks cúi xuống, nhẹ nhàng ôm lấy thân vương.
"Điện hạ, ngài say rồi."
Moose vòng tay qua cổ trùng cái, tựa cằm lên vai anh, cười ngây ngô.
"Ta không say, tinh thần của trùng đực rất mạnh, dù có làm gì sau khi uống rượu, ta vẫn nhớ rõ ràng."
"Vâng, ngài rất giỏi."
Aks nhẹ nhàng vuốt mái tóc dài như tơ lụa của thân vương, bỗng cảm thấy mình như đang dỗ dành một đứa trẻ nhỏ.
Thân thể của trùng đực khác với trùng cái, chỉ cần một chút rượu đã có thể khiến họ say.
Nhưng vì có tinh thần lực rất mạnh, họ có thể nhớ rõ mọi thứ khi tỉnh lại.
Điều này khiến trùng đực có ảo giác rằng mình không say, ý thức vẫn rất tỉnh táo.
Nhưng thực tế là họ đã say rất nhiều.
Ít nhất là trong tình huống bình thường, thân vương tuyệt đối sẽ không ôm anh như thế này, vùi đầu vào vai anh, nói chuyện bằng giọng điệu mềm mại, ngọt ngào như đang làm nũng.
" Điện hạ, tôi sẽ đưa ngài về nghỉ ngơi."
Aks nói, nhẹ nhàng dùng sức ở đôi tay rắn chắc của mình, nâng thân vương lên khỏi ghế xích đu một cách vững vàng.
Cảm giác cơ thể bỗng nhiên bị nhấc bổng lên nhưng Moose không hề cảm thấy hoảng sợ.
Hắn mơ màng chớp mắt, chỉ khi phát hiện ra Aks định bế hắn rời khỏi ánh trăng, hắn mới bắt đầu giãy giụa.
"Không, ta muốn ngắm trăng."
Khi đã say, trùng đực trở nên vô lý.
Moose đá chân loạn xạ, đôi tay trắng ngần và thon dài của hắn vỗ và níu lấy ngực của Aks.
Aks thở dốc, không thể cưỡng lại thân vương, đành phải đặt hắn trở lại ghế.
Sau đó, anh cởi áo khoác quân phục của mình, đắp lên người thân vương để tránh hắn bị lạnh.
Anh đứng bên cạnh trông chừng.
Moose ngẩng đầu nhìn trùng cái đang đứng cạnh mình, rồi cúi xuống nhìn chiếc ghế xích đu mình đang ngồi.
Hắn nhích sang một bên, chừa ra nửa chỗ trống, rồi đưa tay ra, khẽ móc ngón tay vào ngón tay của Aks.
Khi Aks cúi đầu nhìn xuống, thân vương nở một nụ cười, mời gọi:
"Ngồi xuống đây, chúng ta cùng ngắm."
Aks làm theo và ngồi xuống.
Thân vương ngay lập tức áp sát vào anh, ôm chặt lấy cánh tay anh, tựa đầu lên vai anh, cọ cọ, đôi mắt sáng ngời nhìn lên bầu trời.
Aks khó khăn lắm mới dời ánh mắt đi.
Anh ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, nơi hai vầng trăng đang tỏa sáng.
Dây thần kinh của trùng đực luôn nhạy cảm và tinh tế, trùng cái khó mà hiểu được suy nghĩ của họ.
Cũng giống như Aks không bao giờ thấy quả cầu phản chiếu ánh sáng này có gì đẹp.
Nhưng những trùng đực mà anh gặp đều yêu thích mặt trăng.
Thân vương là như vậy.
Và cả chú trùng nhỏ trong ký ức của anh cũng như thế.
Thời gian có ánh sáng mặt trời ở Ám tinh rất ít, phần lớn thời gian bầu trời đều bị chiếm đóng bởi hai vầng trăng thay phiên nhau xuất hiện.
Trong một số khoảng thời gian đặc biệt còn có thể nhìn thấy cảnh tượng hai vầng trăng cùng treo trên bầu trời.
Mỗi khi hai vầng trăng cùng xuất hiện trên bầu trời, chú trùng nhỏ sẽ quấn lấy anh, nhờ anh đưa ra ngoài, mang theo đồ ăn, rồi cùng nhau ăn trên bãi cỏ.
Điều này thực ra không an toàn chút nào.
Khi ăn, trùng thường thả lỏng nhất, và kẻ tấn công thường chọn lúc này để ra tay.
Nhưng khi trùng đực nhỏ nhìn anh với ánh mắt ngây thơ, Aks không nỡ từ chối.
Chú trùng nhỏ vẫn còn bé, đang trong giai đoạn phát triển, không thể cứ ở mãi dưới lòng đất mà cần phải thường xuyên tiếp xúc với ánh nắng và ánh trăng.
Aks tự thuyết phục bản thân.
Mỗi lần trùng nhỏ muốn ra ngoài, anh sẽ ra ngoài trước để dọn đường.
Anh xua đuổi những trùng và dị tộc hoạt động gần đó, hoặc đôi khi trực tiếp tiêu diệt chúng.
"X, anh có biết về truyền thuyết liên quan đến mặt trăng không?"
Khi nói điều này, chú trùng nhỏ đang tựa vào cánh tay của anh, đôi mắt sáng ngời nhìn lên hai vầng trăng trên bầu trời.
"Truyền thuyết kể rằng... những ai cùng nhau tắm dưới ánh sáng của hai vầng trăng sẽ nhận được phúc lành của chúng và mãi mãi ở bên nhau."
Chú trùng nhỏ nhẹ nhàng nói, giọng điệu ngọt ngào và mềm mại.
Aks chưa từng nghe qua truyền thuyết này.
Anh chỉ nghĩ rằng có lẽ do mình luôn cô độc, thiếu sự giao tiếp với những trùng khác nên không biết những phong tục và câu chuyện truyền thuyết.
Aks không phải là người tin vào truyền thuyết.
Anh tin vào sức mạnh của mình hơn là những điều mơ hồ, hư ảo.
Nhưng khi chú trùng nhỏ dựa vào anh và nhẹ nhàng nói những lời ấy, anh không thể ngăn mình khỏi việc muốn tin tưởng.
Anh ngẩng đầu nhìn hai vầng trăng trên cao, trong lòng dâng lên cảm giác kính cẩn.
Chỉ là..... dù họ đã cùng nhau tắm dưới ánh sáng của hai vầng trăng, nhưng họ vẫn không thể mãi mãi ở bên nhau.
...
Aks chợt bừng tỉnh khỏi ký ức, không còn nhìn về phía bầu trời với ánh trăng không thể ban phước lành mà cúi đầu xuống.
Và anh thấy rằng thân vương đang dựa vào vai anh cũng không nhìn lên mặt trăng, mà lại chăm chú nhìn anh.
Ánh nhìn chăm chú đó khiến vành tai của Aks nóng bừng, đôi mắt anh khẽ rung động.
Anh theo bản năng muốn tránh ánh mắt ấy, nhưng không hiểu sao lại không nỡ dời đi.
"Điện hạ?" Aks khẽ gọi, giọng nghẹn ngào.
"Mặt trăng thật xấu."
Moose khẽ nâng cằm, tựa vào vai Aks, ánh mắt nhìn sâu vào anh, giọng nói chậm rãi nhưng đầy kiên định.
"Vì vậy, ta đã bắt giữ mặt trăng, từ giờ, nó chỉ có thể chiếu sáng cho ta, mãi mãi chiếu sáng ta."
Nghe những lời say sưa của thân vương, trái tim của Aks bỗng nhiên rung lên một cách khó hiểu.
Như thể thứ bị bắt giữ không phải là mặt trăng, mà là chính anh.
Thân vương nhìn chằm chằm vào anh, tay phải đặt lên ngực anh, những ngón tay dài khẽ nắm lấy lớp áo trong của anh.
Rõ ràng thân vương chỉ nắm lấy áo sơ mi của Aks, nhưng Aks lại cảm thấy như trái tim mình cũng bị bóp chặt.
Mỗi nhịp đập của trái tim đều bị kéo căng, mang đến cảm giác mạnh mẽ gần như đau đớn, khiến anh gần như không thể thở được.
Ngay khi Aks sắp cảm thấy mình bị ngộp thở, trên bầu trời, một đóa pháo hoa màu cam sáng rực nổ tung.
Moose chuyển hướng ánh mắt, nhìn về phía bầu trời nơi pháo hoa màu cam ấy, vui vẻ cười và chỉ cho trùng cái bên cạnh hắn thấy.
"Nhìn kìa! Pháo hoa!"
Aks khẽ cau mày.
Đó không phải là pháo hoa, mà trông giống như một vụ tai nạn tàu vũ trụ, xảy ra một vụ nổ.
Nhưng chuyện này không liên quan đến họ.
Đã có cảnh sát không gian và đội cứu hộ lo liệu.
Aks thu hồi ánh mắt, thấy thân vương như có vẻ đang lạnh liền ôm chặt lấy hắn, rồi khẽ khuyên nhủ:
"Điện hạ, muộn rồi, chúng ta nên về ngủ thôi."
Moose gật đầu, tự động ôm lấy cổ Aks, để anh dễ dàng bế mình đi.
Trước khi rời khỏi khu vườn, Moose ngẩng đầu nhìn lại pháo hoa vẫn chưa tan biến, rồi khẽ vỗ nhẹ lên vai Aks, như thể phủi đi bụi bặm hoặc thứ gì đó bẩn.
Khi Aks nhìn qua, Moose chớp mắt, nghiêm túc nói:
"Pháo hoa có thể xua đi tà khí, từ giờ sẽ không có thứ bẩn nào bám vào nữa."
Aks: "?"
Aks cảm thấy mình không nên cố gắng hiểu lời của một con trùng say.
Trùng say không có logic.
Aks không biết phòng của thân vương ở đâu.
Người quản gia đứng ở cửa lúc trước cũng biến mất khi anh bế thân vương trở về.
Anh chỉ có thể đưa thân vương trở lại căn phòng nhỏ dưới lòng đất của mình.
Dù sao thân vương cũng đã ngủ ở đây nhiều ngày, có lẽ sẽ không phiền lòng đâu, đúng không?
Aks đặt thân vương lên giường, cúi xuống giúp hắn cởi áo khoác, rồi quỳ gối giúp hắn cởi giày và tất.
Sau khi làm xong, Aks ngẩng đầu lên định kéo chăn cho thân vương.
Nhưng anh thấy thân vương đang nằm úp nửa người, đối diện với một con búp bê nhện bị hỏng, đôi mắt cụp xuống, môi mím chặt, trông như sắp khóc.
"Điện hạ?" Aks thăm dò gọi nhỏ.
Nghe tiếng gọi của anh, Moose bặm môi lại rồi chui tọt vào trong chăn, kéo chăn phủ kín đầu.
Aks gọi thêm vài lần, nhưng thân vương nhất định không chịu ra khỏi chăn.
Nhìn như một con trùng nhỏ đang dỗi.
Aks thở dài trong lòng.
Có lẽ, trùng đực mãi mãi chỉ là những đứa trẻ không bao giờ lớn.
Thân vương chui trong chăn, đôi vai hơi rung động, trông thật tội nghiệp và đáng thương.
Aks không thể bỏ mặc được.
Anh nhìn con búp bê nhện bị gãy một chân, rồi cầm nó lên, thay đổi cách hỏi:
"Điện hạ, con búp bê này bị hỏng rồi, có nên vứt đi không?"
"Không được!"
Moose đột ngột kéo chăn ra, lộ đầu ra ngoài, đôi mắt đỏ hoe giận dữ trừng mắt nhìn anh.
Thấy trùng cái đang cầm con búp bê của mình, Moose lập tức xoay người ngồi dậy và giật lấy nó.
Hắn giành lại cả phần thân búp bê lẫn cái chân bị gãy, rồi ôm tất cả vào lòng, cẩn thận che chở.
Aks để mặc cho thân vương giành lấy con búp bê.
Nhìn thân vương bảo vệ con búp bê với cơ thể căng cứng và vẻ mặt cảnh giác, Aks có chút buồn cười.
Chỉ là một con búp bê cũ kỹ và phổ biến, sao lại để tâm đến vậy?
Có lẽ thân vương thật sự đang mơ màng say.
Aks vốn dĩ đã không thể nỡ lòng nào với thân vương, huống chi giờ đây, khi hắn say rượu, đã thu bớt những gai góc và sự sắc bén, Aks càng cảm thấy mềm lòng.
Anh hạ giọng, nói bằng tông nhẹ nhàng đến mức không làm kinh động trùng đực đang mơ màng vì say này:
"Vậy có cần tôi khâu lại không?"
Nghĩ đến kỹ năng may vá của mình, Aks bất chợt hối hận vì đã đề nghị.
Kỹ năng đó chỉ phù hợp để khâu vá tạm thời cho quần áo rách của mình khi không có điều kiện.
Ngay cả khi khâu quần áo cho trùng đực nhỏ, anh cũng sợ những mũi kim thô kệch có thể làm đau trùng đực nhỏ.
Mỗi lần như vậy, anh đều phải bôi dịch cỏ có chức năng làm mềm lên các mũi khâu, sau đó tự tay chà xát cho đến khi các mũi khâu trở nên mềm mịn, mới dám cho trùng nhỏ mặc.
Thân vương từ nhỏ đã quen sống trong nhung lụa.
Chắc chắn thứ anh khâu sẽ không lọt vào mắt thân vương.
Nghĩ đến đây, Aks ngượng ngùng đổi ý:
"Hoặc chúng ta có thể nhờ những trùng chuyên nghiệp về việc này, kỹ năng của họ tốt hơn tôi."
Nhưng Moose lại không chút do dự, đưa con búp bê cho anh.
"Ngươi cứu nó đi, nó hỏng rồi, mất đôi cánh, nó sẽ buồn đấy."
Giọng thân vương nhẹ nhàng, mang theo chút van nài.
Aks cầm lấy con búp bê nhện, rồi giải thích cho thân vương dường như đang say mơ màng:
"Đây là chân của con nhện, là chân di chuyển, nhện không có cánh."
Moose cắn môi không đáp lại.
Hắn chỉ ôm chặt lấy cánh tay của Aks, nhẹ nhàng lắc lư và lặp đi lặp lại: "Cứu nó, cứu nó đi."
Trạng thái này của thân vương khiến Aks hoàn toàn không thể từ chối.
Thân vương dường như đã quên mất hắn là ai, quên hết những ép buộc và tổn thương giữa họ, hoàn toàn tin tưởng anh.
Chính vì thân vương đang say, mất đi nhận thức rõ ràng, Aks mới có thể dỡ bỏ mọi rào cản trong lòng, bộc lộ một phần chân thật hơn của mình.
"Yên tâm, tôi sẽ khâu lại nó."
Vẻ mặt của Aks không thay đổi nhiều, nhưng ánh mắt lại vô cùng dịu dàng.
"Trước tiên, tôi cần một bộ kim chỉ, điện hạ có thể nhờ robot mang đến không?" Aks hỏi.
Moose nghiêng đầu thắc mắc, "Kim chỉ chẳng phải ở trong ngăn kéo sao? Ngăn dưới cùng ấy."
Aks ngạc nhiên đôi chút, ánh mắt nhìn về phía tủ đầu giường, rồi anh đưa tay kéo ngăn kéo dưới cùng ra.
Một chiếc túi vải màu đen nằm ngay đó.
Kể từ khi vào phòng này, Aks rất ít khi đụng vào những vật dụng và đồ đạc sẵn có trong phòng.
Những ngăn kéo và tủ đựng đồ này, anh chưa bao giờ mở ra, thậm chí tủ quần áo cũng chỉ sử dụng một nửa trống của nó.
Điều kỳ lạ là nhiều khu vực trong phòng dường như đã được chia thành hai nửa rõ ràng, nhưng chỉ có một nửa được sử dụng.
Trong tủ quần áo, một nửa treo đầy những bộ quần áo tinh xảo của các trùng nhỏ, nửa còn lại hoàn toàn trống rỗng.
Trên bàn học, một nửa bày đầy sách truyện cho trùng con và dụng cụ vẽ, trong khi nửa kia lại trống không.
Cảm giác như nơi này vốn dĩ nên có hai con trùng sống cùng nhau.
Nhưng một con đã biến mất, cùng với tất cả mọi thứ của nó bị xóa bỏ.
Nghe thật giống như một câu chuyện kinh dị.
Nhưng cũng có một khả năng khác.
Con trùng chủ nhân của căn phòng này mong đợi có một con trùng khác cùng sống với mình, vì vậy đã chuẩn bị sẵn không gian, hoặc dọn dẹp mọi thứ, chờ đợi người kia chuyển đến.
Sau đó không biết đã xảy ra chuyện gì, con trùng chủ nhân đã rời đi, và anh thì được thân vương đưa vào.
Có cảm giác như anh đang chiếm giữ căn phòng của con trùng kia.
Vì vậy, Aks cố gắng không động đến mọi thứ vốn có.
Đây là lần đầu tiên anh mở ngăn kéo của tủ đầu giường.
Ở đây lại có một bộ kim chỉ.
Aks đã nghĩ rằng chỉ ở những nơi như Ám tinh mới có trùng chuẩn bị kim chỉ để vá áo.
Trong vương phủ của thân vương, sao lại có trùng sống kham khổ đến vậy?
Nhưng khi nghĩ đến những bộ quần áo tinh xảo trong tủ và những món đồ trong phòng nhìn qua đã thấy đắt đỏ, Aks lại không chắc chắn.
Có lẽ chỉ là có sở thích làm đồ thủ công bằng kim chỉ mà thôi?
Aks lấy bộ kim chỉ ra và mở nó ra.
Bên trong là các cuộn chỉ và dụng cụ được sắp xếp ngăn nắp.
Tất cả đều mới tinh, rõ ràng chưa từng được sử dụng.
Aks lấy ra một chiếc kim mảnh, cầm cuộn chỉ màu đen, xỏ chỉ vào kim.
Rất khó tưởng tượng rằng một trùng cái cao lớn và vạm vỡ lại có thể làm những việc tinh tế như vậy.
Moose lặng lẽ quan sát, trái tim vốn đang lo lắng bỗng nhiên trở nên bình yên.
Cảm giác như ở nhà.
Trùng lưu lạc ở bên ngoài cuối cùng cũng trở về nhà.
Moose dựa vào tay Aks, mí mắt từ từ khép lại.
Aks khâu xong con búp bê, phát hiện thân vương đã ngủ.
Thân vương khi ngủ trông thật ngoan ngoãn và ngọt ngào, như một con búp bê mô phỏng được làm quá tinh xảo.
Không, bất kỳ búp bê nào cũng không thể đẹp bằng thân vương.
Dù công nghệ tốt đến đâu cũng không thể tái tạo được một phần trăm vẻ đẹp của thân vương.
Aks hoàn toàn có thể hiểu được hai vị Trung tướng của Bạc Dạ tinh, khi biết anh là trùng cái của thân vương, đã tỏ ra thù địch với anh.
Cho đến khi họ bị anh đánh bại, thái độ của họ mới dịu lại.
Những trùng cái muốn đánh anh, chắc chắn không chỉ có hai vị đó.
Khi thân vương công khai mối quan hệ trên Tinh Võng, ngay cả hai vị Thượng tướng ở Đế đô tinh cũng đã gửi tin nhắn hỏi thăm.
Thái độ của phó quan và các quân thư ở Bạc Dạ tinh cũng thường khiến Aks có cảm giác như mình đang trong một giấc mơ.
Anh bị rất nhiều trùng ghen tị và ngưỡng mộ.
Một trùng như anh, nếu không phải vì thân vương muốn che giấu chuyện hôm đó, thì anh sẽ không bao giờ có cơ hội trở thành một thư quân của vị hoàng tử tôn quý, người thừa kế đế quốc.
Aks rất rõ nguồn gốc của danh phận này.
Vì vậy, anh không bao giờ coi trọng danh phận 'thư quân'.
Nhưng có lẽ do ảnh hưởng của tin tức tố, có lẽ là do bản năng của trùng cái trong thời kỳ mang thai, hoặc có thể là vì anh không thể kiềm chế được trái tim mình...
Đôi khi, khi lặng lẽ nhìn thân vương như vậy, Aks cũng không thể không nghĩ, nếu giữa họ không có những chuyện đó thì tốt biết bao, nếu như anh thật sự là trùng cái của thân vương thì thật tuyệt.
Cho dù không phải là thư quân, chỉ cần là một thư hầu, hoặc một mối quan hệ không phải chịu trách nhiệm, anh.... cũng sẽ bằng lòng.
Dù cho thân vương có tính cách tồi tệ, nhạy cảm và thay đổi thất thường, anh vẫn sẽ yêu mến hắn.
Nhưng những điều đó vẫn tồn tại, những sự ép buộc và tổn thương ngăn cách giữa họ.
Aks không thể chấp nhận việc mình đã yêu thân vương.
Tương tự, thân vương cũng sẽ không thể thích anh.
Aks nhắm chặt mắt, dồn nén những cảm xúc không nên có.
Anh đặt bộ kim chỉ trở lại ngăn kéo, dùng đầu ngón tay xoa nhẹ lên chỗ khâu cho đến khi cảm thấy không còn đau đớn, rồi mới đặt con búp bê nhện đã khâu vào tay thân vương.
Nhẹ nhàng đỡ thân vương nằm xuống, đắp chăn cho hắn.
Khi Aks chuẩn bị đứng dậy, tay anh bỗng bị kéo lại.
Anh ngạc nhiên cúi xuống, nhìn thấy đôi mắt hoảng hốt của thân vương.
Sao thân vương bỗng dưng lại tỉnh dậy?
Rõ ràng là cho đến khoảnh khắc anh đắp chăn cho thân vương, hơi thở của hắn vẫn rất đều đặn.
"Có phải ngài đã gặp ác mộng không?" Aks hỏi nhẹ nhàng.
Moose chăm chú nhìn vào trùng cái trước mặt, quan sát một lúc lâu, cho đến khi hoàn toàn xác nhận sự hiện diện của Aks thì sự hoảng hốt trong mắt mới tan biến.
Nhưng hắn vẫn không buông tay Aks ra.
Nhớ lại những gì đã xảy ra trước khi ngủ, Moose hỏi:
"Con búp bê đã được sửa chưa?"
"Đã khâu xong, nó đang ở trong tay ngài."
Aks chỉnh lại chăn, để lộ một phần của con búp bê nhện.
Anh bổ sung: "Tôi còn gia cố thêm cho vài chân khác nữa, sau đó chỉ cần dùng chất làm mềm để giặt chỗ khâu, cảm giác sẽ trở lại như trước."
Moose cầm con búp bê lên xem kỹ, thấy chân bị gãy đã được gắn chặt vào cơ thể, lập tức vui mừng hớn hở.
Ý thức mơ hồ sau cơn say của Moose nhắc nhở rằng còn một chỗ khác cũng bị hỏng, cần phải sửa chữa.
Moose giấu con búp bê nhện vào trong chăn, rồi nhảy lên lưng Aks.
Aks bất ngờ bị tấn công, chỉ có thể cố gắng cúi thấp cơ thể, nằm phẳng xuống để tránh bị thân vương hối hả lộn xộn ngã xuống.
Mặc dù không hiểu tại sao thân vương lại bỗng dưng hưng phấn như vậy, nhưng anh vốn không có quyền từ chối.
Anh cũng không muốn từ chối.
Chỉ là thân vương có lẽ thật sự đã say mèm.
Sau một hồi thân vương sờ mó mà không được gì, Aks đành tự mình cởi bỏ quần áo.
Anh không động vào quần áo của thân vương.
Thân vương không thích anh động vào đồ của hắn, đặc biệt là quần áo trên người.
Điều này cũng vừa ý với Aks.
Thực ra... anh có chút không dám nhìn ngực của thân vương.
Vì vậy, mỗi lần sau khi thực hiện việc tưới tin tức tố, Aks đã rối bời trong trạng thái không còn gọn gàng, trong khi quần áo của thân vương vẫn gọn gàng.
Dường như chỉ cần sửa sang một chút là có thể ra ngoài dự tiệc.
Moose vẫn đang sờ soạng trên lưng Aks.
Túi cánh của trùng cái nằm ở hai bên xương vai, hiện ra như hai đường chỉ thịt mỏng manh.
Thường thì chúng ở trong trạng thái khép lại, nhìn từ bên ngoài thì hòa làm một với da thịt, gần như không thể phân biệt.
Chỉ khi bị kích thích mạnh, chúng mới mở ra.
Đầu ngón tay của Moose lướt qua khe hở của túi cánh, trong đầu vẫn đang mơ hồ suy nghĩ xem làm thế nào để mở được túi cánh.
Cơ thể trùng cái bên dưới đột nhiên trở nên cứng ngắc, Moose đang băn khoăn thì nhận ra vị trí mà hắn ấn vào túi cánh đã mở ra một khe nhỏ, như thể đang mời gọi hắn vào trong.
Moose lập tức nhét ngón tay vào trong, không màng đến việc khe hở nhỏ bé ấy có chịu nổi hay không.
Túi cánh nhạy cảm bị ngón tay của trùng đực chạm vào, Aks nghiến chặt môi, toàn thân run rẩy.
Nhưng không chỉ đơn thuần là đau đớn.
Toàn bộ sự chú ý của Moose đều dồn vào túi cánh đang mở, không hề nhận ra tình trạng kỳ lạ của trùng cái.
Túi cánh của trùng cái giống như một không gian khác, có thể chứa những đôi cánh dài hàng mét bên trong.
Moose nhét ngón tay vào và sờ soạng, nhưng chỉ chạm đến một đoạn xương cánh bóng loáng bị gãy.
Moose mở to mắt, môi mím chặt.
Hắn tiếp tục mở bên kia của túi cánh, bên trong vẫn chỉ có một đoạn xương cánh bị cắt đứt.
"Ôi, ngươi lừa ta, không hề khâu lại được."
Moose phát ra một âm thanh như tiếng nức nở, dựa vào lưng trùng cái, cảm thấy buồn bã và bất lực.
Aks đã sớm bị kích thích lớn từ việc bị xâm nhập vào túi cánh, đến nỗi không còn khả năng suy nghĩ.
Anh hoàn toàn không nghe rõ những gì thân vương nói.
Moose một mình buồn bã trong một thời gian dài, chợt nhớ ra mình có một thứ trong vòng tay không gian, đó là dịch chữa trị có thể chữa lành mọi tổn thương.
Hắn lấy ra vài ống thuốc lỏng màu vàng từ không gian, mở tất cả ra, như thể không cần tiền, đổ lên lưng trùng cái.
Hắn còn mở rộng túi cánh của trùng cái, cố gắng đổ thật nhiều vào trong.
Dịch chữa trị cấp S, có thể tái tạo máu thịt, khôi phục sức sống cho trái tim bị tổn thương.
Nó cũng có thể làm cho các chi bị gãy tái sinh, bao gồm cả đôi cánh.
Moose vừa đổ dịch chữa trị vào túi cánh, vừa dùng ngón tay trong đó để sờ soạng kiểm tra.
Aks không chịu nổi, trực tiếp ngất đi.
Có lẽ cơn buồn ngủ cũng lây lan, Moose cũng dần cảm thấy mệt mỏi, mí mắt nặng nề, cơ thể từ từ trượt xuống, cuối cùng nằm lên lưng côn trùng cái đã ngập trong dịch chữa trị màu vàng.
Cho đến khi ngủ say, ngón tay của hắn vẫn còn nằm trong túi cánh của trùng cái.
-
Sáng hôm sau.
Moose tỉnh dậy từ giấc mơ, khi nhìn thấy cảnh tượng trước mặt, lập tức mở to mắt.
Hắn là ai? Hắn đang ở đâu?
Tại sao ngón tay của hắn lại nằm trong túi cánh của Aks?!
Tinh thần lực của trùng đực cao cấp thật sự rất mạnh mẽ, cho dù lúc đó có say mèm, chỉ cần Moose tỉnh dậy và cố gắng hồi tưởng, tất cả ký ức đều hiện lên trong đầu hắn.
Mặt trăng, con búp bê, đôi cánh....
Hắn thậm chí còn nhớ rõ mình đã ôm lấy cánh tay Aks như thế nào, và làm thế nào mà ngón tay mình lại liên tục chui vào trong túi cánh của trùng cái.
Moose nghiến chặt môi dưới, đứng đờ ra không biết phải làm gì.
Hắn chưa bao giờ chủ động chạm vào túi cánh của Aks.
Ngay cả khi tưới tin tức tố cho trùng cái, hắn cũng luôn cẩn thận tránh xa chỗ đó.
Sự tiếp xúc trong tầm nhìn cũng rất hiếm có, huống chi là lúc này.
Sau một đêm thư giãn, phần còn lại của túi cánh trùng cái đã khép lại, chỉ có vị trí đầu ngón tay của hắn là bị mở ra một cách cưỡng chế.
Moose thử rút ngón tay ra.
Vừa động, hắn đã cảm nhận cơ thể của trùng cái bên dưới đột nhiên co thắt lại, chân đạp mạnh vào không khí, giống như con cá trên thớt đang giãy giụa trong lúc hấp hối.
Moose nhanh chóng rút tay ra rồi nhìn Aks.
Thấy trùng cái trong tình trạng lộn xộn, như thể đã bị trùng đực đùa giỡn suốt ba ngày ba đêm.
Lưng trùng cái đầy những giọt dịch chữa trị lấp lánh ánh vàng, bên trái túi cánh dường như đã mở quá lâu, có chút không thể khép lại, miệng túi như đang chồng chất lên nhau.
Chăn trên giường cũng dính đầy tin tức tố của trùng cái, cả phòng ngập tràn không khí lạnh lẽo như băng tuyết.
Khiến cho Moose muốn ôm chặt lấy thân thể nóng bỏng của trùng cái để chà xát, lấy hơi ấm.
Moose vừa cảm thấy hối hận về hành động của mình, nhưng cảnh tượng lộn xộn của Aks lại khiến hắn hưng phấn.
Sau nhiều lần do dự, Moose vẫn đau lòng từ bỏ ý định nhân cơ hội này để trêu chọc Aks một phen.
Hắn còn nhớ khi rút tay ra, hắn đã chạm vào đôi cánh.
Vẫn chỉ còn một đoạn xương cánh bị gãy.
Điểm khác biệt duy nhất có lẽ là cảm giác đã tốt hơn, bề mặt gãy đã tròn trịa hơn một chút, không còn sắc nhọn như trước.
Dịch chữa trị cấp S, thực sự có thể tái sinh chi.
Nhưng, việc chữa trị có tính thời gian.
Đối với những chi vừa mất đi thì hiệu quả ngay lập tức.
Còn đối với những chi đã mất lâu, hiệu quả sẽ giảm đi rất nhiều, chỉ còn chút ít.
Đó cũng là lý do Moose không dùng dịch chữa trị cho Aks.
Đã quá muộn...
Moose bước vào phòng tắm để tắm rửa.
Tin tức tố từ Aks thực sự quá nhiều, ngay cả hắn cũng bị dính phải không ít.
Như thể đã bị đối phương đánh dấu vậy.
Cảm giác này không đến nỗi khó chịu.
Nhưng nghĩ đến việc hôm nay hắn có một cuộc họp, phải tiếp kiến nhiều trùng, nên hắn không muốn mang theo tin tức tố của trùng cái ra ngoài.
Để tránh rơi vào những tin đồn tồi tệ.
Moose bước ra từ phòng tắm, hắn thấy Aks đã dậy khỏi giường và mặc quần áo chỉnh tề.
"Ngươi định đi quân bộ như vậy sao?" Moose nhướng mày hỏi.
"...Làm sao?" Aks nhìn mình, không cảm thấy có gì không ổn.
Moose suýt nữa đã cười phì ra, "Ngươi biết ngươi có mùi gì không? Như một trùng cái khát khao không được thỏa mãn!"
Toàn thân dính đầy tin tức tố của trùng cái nhưng lại không có mùi tin tức tố của trùng đực, nên giống như không được trùng đực yêu chiều, chỉ có thể tự an ủi mình.
Aks có chút ngượng ngùng, anh vuốt tóc, nói:
"Tôi có thể đi quân bộ tắm."
Hôm nay anh dậy quá muộn, phòng tắm lại bị thân vương chiếm dụng, giờ mà đi tắm thì thời gian có lẽ không đủ.
Moose sắp tức điên lên với trùng cái này.
Trùng cái này luôn có khả năng khiến hắn tức giận vào những chỗ không đâu.
Hắn dựa vào cửa, khoanh tay để bình tĩnh lại, rồi gọi trùng cái lại gần bằng cách khẽ giơ tay.
Aks đi đến trước mặt hắn.
Moose nắm cằm Aks, khiến trùng cái cúi đầu, rồi hắn hôn lên môi Aks.
Sau đó là cằm, yết hầu, cổ..... để trùng cái dính đầy tin tức tố của hắn.
Ngửi một hơi, cảm thấy mùi đã đủ, Moose đẩy Aks ra, ra vẻ rất ghê tởm vung tay nói:
"Đi đi."
Aks đã quen với tính khí thất thường của thân vương, anh điều chỉnh lại nhịp thở, kiềm chế mọi phản ứng, rồi quay lưng định đi.
"Đợi chút." Moose gọi lại, nhíu mày, không vui mà bổ sung:
"Quên hết những chuyện tối qua đi."
"Vâng...." Aks cúi đầu đáp.
Thân vương sau khi say rượu đã lộ ra nhiều phần mềm mại mà bình thường không có, thậm chí còn làm nũng với trùng cái như anh, còn cầu xin anh khâu lại búp bê...
Khi tỉnh táo lại và nhớ lại mọi chuyện, thân vương có thể sẽ tức giận, hoặc đổ lỗi cho anh, điều đó là rất bình thường.
Aks sẽ không nhắc đến chuyện tối qua với bất kỳ trùng nào.
Nhưng ký ức không phải thứ anh có thể kiểm soát.
Việc có thể quên hay không không phải do ý chí của anh quyết định.
Thấy thân vương không còn gì để dặn, Aks xin phép rời đi.
Khi đến cửa, anh nghe thấy giọng nói của thân vương vang lên.
"Không phải ta cố tình mở túi cánh của ngươi...."
Giọng nói của thân vương rất nhẹ, nếu không nhờ trùng cái cấp S có giác quan nhạy bén, có lẽ cũng không nghe thấy được câu này.
Aks ngạc nhiên quay đầu lại.
Thấy thân vương nhíu mày, khoanh tay dựa vào cửa phòng tắm, ánh mắt nhìn nghiêng về bức tường trắng trống trải, môi hơi mím lại.
Giống như có chút hối hận khi nói ra câu này, lại như có chút không kiên nhẫn.
"Không, không sao cả."
Aks lên tiếng: "Nếu ngài muốn, tôi đều có thể làm."
Khi Moose nhìn về phía anh, hàng mi của Aks run rẩy, anh muốn tập trung nhìn thẳng vào thân vương, nói cho ngài biết suy nghĩ của mình, nhưng lại sợ phơi bày tâm ý mà mình đang cố gắng che giấu, anh cố gắng tránh chạm mắt.
"Rất nhiều trùng đực thích đùa giỡn với túi cánh của trùng cái... Ngài biết đấy, tôi thiếu mất cánh, chơi đùa có thể không thú vị như vậy... Nhưng nếu ngài cần, tôi sẽ phối hợp."
Nói như vậy, có vẻ quá hạ thấp bản thân.
Rõ ràng là thân vương đã chặt đứt cánh của anh.
Nhưng anh không thể từ chối yêu cầu của thân vương. Đặc biệt là khi đối phương khó xử mà xin lỗi anh.
Có lẽ đó chính là điều mà bác sĩ nói, tác động của tin tức tố đến cơ thể trong giai đoạn giữa thai kỳ.
Từ cả phương diện sinh lý lẫn tâm lý đều lệ thuộc vào trùng đực của mình, thậm chí còn có một sự bảo vệ thái quá... hoàn toàn mất đi bản thân.
Bác sĩ nói, sau khi sinh, sự phụ thuộc của tin tức tố sẽ phai nhạt, mọi thứ sẽ trở lại bình thường.
Nhưng liệu có thực sự trở lại bình thường không?
Aks nói xong, cũng không dám nhìn phản ứng của thân vương, vội vàng quay lưng rời đi. Dáng vẻ của anh có chút giống như đang chạy trốn.
Moose ngây người đứng trong phòng, nhìn về phía trùng cái rời đi, cảm thấy mơ hồ, lúng túng, buồn bã, và có chút cảm giác mà chính mình cũng không thể nói rõ.
[Chuyện gì vừa xảy ra vậy? Tại sao tôi vừa vào phòng livestream đã nghe thấy một loạt cuộc trò chuyện kỳ quái, gì mà túi cánh? gì mà cánh? gì mà đều có thể?]
[Tôi không biết nữa, đã đen màn cả buổi tối, giờ mới khôi phục livestream.]
[Nói về cái này tôi vẫn thấy nghi ngờ, tại sao khâu một con búp bê cũng có thể khiến livestream đen màn?]
[Hả? Có phải là giá trị tra công giảm không?]
Moose ngẩng mắt nhìn lên. Thấy thông báo mới xuất hiện ở phía trên của phòng livestream.
[Giá trị tra công -5]
[Giá trị tra công hiện tại: 42]
Đây là lần đầu tiên, hắn không làm gì mà giá trị tra công tự động giảm.
Moose cảm thấy mình mơ hồ nắm bắt được điều gì đó, nhưng đầu óc của hắn bị thái độ kỳ quặc của trùng cái làm rối bời, không thể nghĩ ra điều gì cả.
-
Khi ngồi trong phòng họp của Hiệp hội Bảo vệ trùng đực, Moose vẫn đang nghĩ về thái độ kỳ lạ và những lời nói kỳ quái của Aks.
Trùng đực có sức mạnh tinh thần cao thì có lợi ích này, đừng nói đến việc làm hai việc một lúc, ngay cả ba, bốn việc.... nhiều việc cùng một lúc cũng không vấn đề gì, chỉ cần sức mạnh tinh thần chịu được.
Hắn vừa nghe những báo cáo vô vị, vừa suy nghĩ về lời nói của Aks.
Aks nói những điều đó rốt cuộc có ý nghĩa gì?
Anh không phản đối việc bị hắn chơi đùa với túi cánh? Thậm chí còn rất muốn bị hắn đùa giỡn?
Làm sao có thể chứ?
Cánh của Aks chính là bị sức mạnh tinh thần của hắn chặt đứt.
Khi đó, máy bay của hắn đã hạ cánh ở hoàng cung.
Hắn đang trong giai đoạn thức tỉnh sinh lý, không có lệnh của hắn, các cận vệ không dám lại gần.
Chỉ thiết lập thiết bị cách ly tin tức tố, tất cả đều mặc bộ đồ cách ly, đứng canh ở xa.
Cho đến khi.... tay Aks xuyên qua lồng ngực của hắn, kích hoạt thiết bị kiểm tra sinh mạng trên đầu cuối của hắn, tự động báo động.
Các cận vệ mới bị đánh động, ngay lập tức lao vào.
Trong máy bay, Moose vừa hoàn thành thức tỉnh sinh lý, còn Aks thì vừa tỉnh dậy từ tác dụng của thuốc, cả hai còn trần truồng, thậm chí cơ thể còn chưa hoàn toàn tách rời.
Trước khi các cận vệ phá cửa máy bay xông vào, Aks đã phát động cánh để tấn công.
Các cận vệ không thể sử dụng vũ khí hủy diệt năng lượng cao vì phải lo cho an toàn của hắn.
Mà Aks cũng không biết tại sao, không trực tiếp giết chết hắn, bàn tay xuyên qua lồng ngực nắm lấy trái tim của hắn không thả ra cũng không bóp nát.
Bị trùng đực trong lòng hạn chế, Aks cũng không thể phát huy toàn bộ sức mạnh, chỉ có thể dựa vào cánh để chống cự với các cận vệ.
Cuối cùng, chính Moose đã miễn cưỡng dùng sức mạnh tinh thần để cách ly cơn đau của cơ thể, ra lệnh cho cận vệ rút lui, đồng thời chặt đứt cánh của Aks, đeo cho anh một thiết bị ức chế.
Có lẽ Aks không ngờ rằng một trùng đực sắp chết như hắn lại có thể bộc phát ra sức mạnh như vậy, anh dễ dàng bị hắn tóm gọn.
Nhờ có trí nhớ siêu phàm của trùng đực cấp cao, Moose đến giờ vẫn nhớ ánh mắt của Aks vào lúc đó.
Có sự ngạc nhiên, có sự thù hận, có sự lung lay.
Nhưng nhiều hơn cả, là một loại buông bỏ như đi vào cái chết.
Moose đương nhiên không để Aks chết.
Làm sao anh có thể dễ dàng chết như vậy?
Anh có quyền gì để chết dễ dàng như thế?!
Nhờ vào sức mạnh tinh thần và ý chí mạnh mẽ, Moose đã sắp xếp mọi thứ trước khi vào phòng cấp cứu.
Hắn đã phong tỏa tất cả thông tin, ép buộc Aks thành thư quân, và với danh nghĩa hùng chủ, hắn nhốt anh vào phòng trừng phạt.
Khi hắn ra khỏi phòng cấp cứu, kết thúc cuộc sống nằm trong buồng điều trị hàng ngày và tiễn đưa thư phụ tự mình chăm sóc hắn, đã là ba tháng sau.
Trong ba tháng này, Moose không phải không có thời gian để gặp Aks.
Chỉ là hắn đang trốn tránh. Không muốn đối mặt, cũng không biết nên đối mặt như thế nào.
Và kiên quyết không cho bất kỳ con trùng nào lại gần Aks, đưa Aks đi, hay thẩm vấn Aks.
Kể cả là hùng phụ và thư phụ của hắn.
Moose đã dồn nén mọi thứ.
Ngoài việc nghe theo bác sĩ của mình, không có trùng nào biết rằng hắn từng sống chết nơi phòng cấp cứu.
Khi Trùng Hoàng và Nguyên soái đến, Moose đã nằm trong buồng điều trị, phàn nàn với họ rằng trùng cái dám làm trầy xước cơ thể của hắn, thực sự thiếu giáo dục.
Hắn cũng không phải là đang nói dối, chỉ là không nói ra toàn bộ sự thật.
Có lẽ khuôn mặt nhợt nhạt của hắn không đủ thuyết phục, Trùng Hoàng hiếm khi nổi giận.
Tuy nhiên, làm cha mẹ thì mãi mãi không thể chống lại con cái. Cuối cùng, họ đã kiên quyết giữ lại Aks.
Aks đã bị nhốt trong phòng trừng phạt ba tháng.
Đã bỏ lỡ thời gian điều trị tốt nhất.
Có lẽ cánh của anh sẽ không bao giờ phục hồi.
Trừ khi có phép màu xảy ra.
Một trùng cái thà mất cánh, thà đi đến cái chết cũng muốn rời xa hắn.
Giờ đây lại nói với hắn rằng, hắn có thể tự do chơi đùa với túi cánh, sẽ hợp tác với hắn.
Thật châm biếm.
Moose cảm thấy buồn.
Muốn làm tổn thương trùng cái đó, nhưng lại thấy tổn thương không đủ để xoa dịu nỗi đau của hắn.
Hắn cũng không biết mình thực sự muốn gì.
Nếu máu và nỗi khổ của Aks còn không đủ để làm hắn thỏa mãn.
Thì rốt cuộc cái gì mới có thể lấp đầy trái tim rách nát của hắn?
"Thân vương điện hạ, chủ gia đình Russell yêu cầu điều tra lại vụ nổ tàu vũ trụ, và hy vọng Hiệp hội Bảo vệ trùng đực cử trùng đực cấp cao hỗ trợ khảo sát hiện trường."
Moose lạnh lùng ngẩng mắt lên.
"Kết quả điều tra không phải đã có rồi sao? Trùng đực nhà hắn mang theo nhiều viên đá năng lượng cao không ổn định lên tàu, chuẩn bị tổ chức một buổi tiệc lớn với bạn bè của hắn để ăn mừng việc ra tù."
"Đúng là như vậy....."
Nhưng chủ gia đình Russell làm sao có thể chấp nhận rằng trùng đực của hắn tự làm hại mình, điều đó sẽ khiến hắn trở thành trò cười trong toàn bộ giới quý tộc.
Chắc chắn sẽ phải điều tra tới cùng, nếu không ra kết quả cũng phải tìm một kẻ chịu tội.
"Ủy viên trưởng." Moose nhìn thẳng vào ông ta nói:
"Ta nhớ rõ Hiệp hội Bảo vệ trùng đực là để bảo vệ những trùng đực yếu thế bị áp bức và đe dọa, không phải để bảo vệ những tội phạm như vậy, những kẻ đáng lẽ phải chết trăm lần?"
Ủy viên trưởng toát mồ hôi lạnh, "Ngài nói đúng."
Lời nói như vậy, thân vương dám nói, còn ông thì không dám.
Gia tộc Russell là một trong mười gia tộc lớn nhất ở Đế Đô.
Moose nói: "Trùng Hoàng bệ hạ đã quan tâm đến việc này, ông chỉ cần làm tốt công việc của mình là đủ."
Khi lời này nói ra, không còn trùng nào lên tiếng nữa.
Bệ hạ này của họ đã lên ngôi bằng cách đánh bại rất nhiều kẻ thù.
Năm đó, những quý tộc có khả năng xây dựng quân đoàn đều đã bị bệ hạ tiêu diệt.
Hiện tại những quý tộc này.... nói thật lòng, nền tảng có phần nông cạn, hoàn toàn không thể so với những gia tộc năm đó có thể kéo ra một quân đoàn.
Gia tộc Russell thậm chí chỉ dựa vào việc có trùng đực cấp cao, nhanh chóng xây dựng thành một gia tộc bình thường mà thôi.
Nếu để nói về năm trước, chỉ có thể tính là hàng thứ yếu.
Còn những gia tộc có nền tảng sâu sắc, năm đó đều đã bị bệ hạ đánh chết hoặc đánh cho phế.
Giết quý tộc, bệ hạ thực sự rất có kinh nghiệm.
-
Sau khi hoàn toàn đè bẹp một con trùng khó chịu, tâm trạng Moose tốt hơn nhiều, cảm thấy không khí cũng trong lành hơn rất nhiều.
Trên đường trở về, Moose mở thiết bị đầu cuối, gửi tin nhắn cho Aks, người vẫn còn ở quân bộ.
"Đầu tháng sau, bệ hạ sẽ tổ chức lễ trưởng thành cho ta tại cung điện, ngươi sẽ tham dự với ta."
"Ngươi cần đặt may vài bộ trang phục. Một bộ trang trọng hơn để mặc khi chúng ta tuyên thệ và phát biểu. Còn một bộ phong nhã hơn, để mặc khi khiêu vũ trong bữa tiệc tối."
"À, còn cần thêm vài bộ dự phòng, để ứng phó với những tình huống bất ngờ, như việc ngươi không kiểm soát được tin tức tố khiến quần bị bẩn. Thêm vài bộ nữa, để sau bữa tiệc xong, ta có thể xé ra chơi, hoặc nếu ngươi thích, ta có thể dùng roi làm rách quần áo của ngươi?"
Moose vừa viết vừa gửi, đến cuối tin nhắn, không thấy trùng cái hồi âm, hắn không nhịn được mà châm chọc, giọng điệu mang theo sự mỉa mai và tấn công mạnh mẽ.
Aks không thể theo kịp tốc độ tư duy của trùng đực: "....."
"Vâng thưa ngài, đều nghe theo ngài."
Khi nhìn thấy dòng chữ xuất hiện trên màn hình ảo, cơn giận của Moose đã giảm bớt một chút. Giọng điệu của hắn cũng trở nên nhẹ nhàng hơn.
"Những gì đã nói sáng nay là thật sao? Ngươi cho phép ta chơi với túi cánh của ngươi sao?"
Aks: "Đúng vậy."
"Vậy nếu làm hỏng thì sao?"
Aks: "Ngài đã gỡ bỏ thiết bị kiềm chế của tôi, phần lớn vết thương, tôi có thể tự hồi phục."
Moose ngả người về phía sau, nhẹ nhàng dựa lưng vào ghế.
Cảnh vật bên ngoài nhanh chóng lướt qua, các màn hình lớn phát những hình ảnh đủ màu sắc, thế giới thật ồn ào.
Trong khi đó, hắn ngồi một mình trong tàu bay.
Ánh mắt hắn rơi vào màn hình ảo, chăm chú nhìn những dòng chữ đơn giản, tưởng tượng đến trùng cái đang tập trung hồi âm ở phía bên kia màn hình....
Trái tim vốn tàn bạo dường như cũng đã trở nên bình yên.
Hắn duy trì tư thế ngả lưng, không chút chú ý dùng sức mạnh tinh thần nhập vào:
"Ta muốn gặp ngươi trước bữa tối. Nếu ngươi trở về muộn lần nữa, ta sẽ để ngươi đeo một vài món đồ chơi nhỏ đi làm ở quân bộ để luôn nhắc nhở ngươi."
________________________________________________________________________________
/(ㄒoㄒ)/~~
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro