Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

CHƯƠNG 20 - CHÍNH LÀ MUỐN BẮT NẠT AKS

Khi nghe được mệnh lệnh của thân vương, cơ thể Aks cứng đờ. Tâm trạng lo lắng ban đầu bỗng chốc trở nên bình tĩnh.

Cảm giác như thanh gươm treo trên đầu cuối cùng cũng rơi xuống.

Mặc dù đối mặt với thanh gươm rất khó khăn, nhưng ít ra nó mang lại sự an tâm hơn là sự mơ hồ.

Ít nhất anh biết tiếp theo cần làm gì, và có thể đoán được kết cục tồi tệ nhất.

Cùng lắm thì danh dự bị hủy hoại, uy tín mất hết, và trở thành trò cười.

Có lẽ đây chính là lý do mà thân vương muốn anh quay lại quân bộ.

Điều này khá hợp với tính cách của thân vương.

Độc ác, mưu mô, thích đùa giỡn kẻ khác, có một sự tàn nhẫn ngây thơ và rất thích tìm niềm vui trong đau khổ của người khác.   

Để đạt được sự hài lòng, thân vương sẵn sàng làm những việc mà người khác khó hiểu.

Chẳng hạn như để cửa mở, bắt anh phục vụ ở ngưỡng cửa.

Hoặc như việc tháo bộ ức chế của anh, rồi để anh trở lại quân bộ chỉ để trừng phạt.

Nhưng dù vậy, Aks cũng không thể tức giận với hành vi của thân vương.

Có lẽ là vì anh không có tư cách để tức giận.

Hoặc có lẽ là vì dáng vẻ tao nhã của thân vương, với đôi mắt sáng rực và đầy kỳ vọng, khiến anh nhớ đến cậu bé trong ký ức và không thể nhịn được muốn đáp ứng mọi yêu cầu của người đó.

Aks tự an ủi bản thân: Ít nhất, lần này thân vương không bắt anh ra cửa và không yêu cầu mở cửa.

Aks cúi đầu, từ từ tháo thắt lưng vàng dành cho tướng lĩnh của mình.

Moose nhìn động tác của anh, phát hiện anh hợp tác đến vậy cũng có chút bất ngờ.

Ban đầu hắn nghĩ mình phải châm chọc và đe dọa một hồi thì Aks mới chịu khuất phục.

Quá hợp tác, ngược lại khiến Moose cảm thấy bối rối.

Hắn vốn có thể dựa vào việc châm chọc và đe dọa Aks để xả cơn giận.

Nhưng Aks ngoan ngoãn nghe lời, khiến hắn không còn lý do để giận nữa.

Như vậy là không được.

Aks đặt thắt lưng lên bàn, tiếp tục tháo khuy áo ngoài.

Moose tiến lên, đẩy anh về phía sau.

... Nhưng không đẩy được.

Trước đây, ở phủ thân vương, hắn có thể dễ dàng chế ngự Aks, ép anh làm theo ý mình vì lúc đó anh đeo thiết bị ức chế, cơ thể không còn sức lực để phản kháng.

Còn bây giờ, trước mặt hắn là một chiến sĩ cấp S thực sự.

Nếu Aks không hợp tác, Moose sẽ khó mà cưỡng ép được.

Cũng không phải là không có cách giải quyết, chỉ cần đeo lại bộ ức chế hoặc phóng thích tin tức tố là được.

Nhưng cả hai lựa chọn này, Moose đều không muốn chọn.

Tình huống bây giờ trở nên rất lúng túng.

Aks cúi đầu, ánh mắt anh rơi vào bàn tay trắng muốt của thân vương đang đặt trên ngực mình.

Anh phản ứng chậm một nhịp, cuối cùng mới hiểu được ý của thân vương.

Anh đã quen với việc cơ thể bị kiểm soát bởi thiết bị ức chế, quen với việc bị thân vương thao túng, nhưng lại chưa quen với việc hợp tác tự nguyện.

Thấy thân vương đứng yên, dường như đang do dự không biết có nên nhân cơ hội này để giận dữ và trừng phạt anh thêm hay không.

Aks chủ động ngã ra phía sau, khuỷu tay chống lên bàn, nửa nằm trên bàn làm việc.

Anh không nằm hẳn xuống bởi tay của thân vương vẫn đang lơ lửng, nếu nằm xuống hoàn toàn sẽ trông hơi quá lố.

Dù... bây giờ trông cũng chẳng tốt đẹp gì hơn.

Moose nhìn vào dáng vẻ nửa nằm trên bàn của Aks, đồng thời cũng đặt tay xuống và nắm lấy đầu gối của anh.

Dù sao thì chỉ cần hắn không thấy lúng túng, người lúng túng sẽ là kẻ khác.

Moose ấn đầu gối của Aks về phía sau, ra lệnh: "Tự ôm lấy."

Khi Aks ôm lấy đầu gối theo lệnh, Moose liền rảnh tay để 'giáo huấn' anh.

"Trung tướng Aks, cảm giác chỉ huy binh lính, xông pha trận mạc thế nào?" Moose bóp chặt anh, ép hỏi.

Aks cắn môi chịu đựng, muốn tránh ánh mắt của hắn, nhưng vì lệnh của thân vương trước đó mà anh không dám rời mắt, chỉ có thể tiếp tục nhìn thân vương trước mặt.

Trong tình cảnh như vậy, khi đối mặt với gương mặt tuyệt mỹ của thân vương mà vẫn phải suy nghĩ kỹ càng để phân tích câu hỏi và trả lời thì thực sự quá khó khăn.

"Thưa Điện hạ..."

Aks khó khăn mở lời.

"Hử?" Moose phát ra một âm thanh ngắn đầy nghi hoặc, âm điệu nhẹ nhàng nhưng vô cùng cuốn hút.

Tâm trí của Aks trống rỗng trong một khoảnh khắc, quên mất mình định nói gì.

Cho đến khi thân vương gia tăng lực tay, biểu lộ sự không hài lòng, Aks mới chợt tỉnh táo lại.

"Cảm giác..."

Aks hít thở đều, trả lời: "Đã lâu không ra trận, có chút không quen."

"Ồ?" Moose nhướng mày, "Không quen mà vẫn có thể áp đảo hai vị Trung tướng của Bạch Dạ tinh?"

"Trung tướng Ori có tài chỉ huy xuất sắc, Trung tướng Roger dũng mãnh thiện chiến, cả hai đều vô cùng xuất sắc."

Aks hoàn toàn công nhận hai đồng nghiệp của mình, rồi mới nói thêm:

"Nhưng, tôi là cấp S."

Moose hiểu ý anh.

Số lượng chiến sĩ cấp S trong Đế quốc có thể đếm trên đầu ngón tay.

Cũng không lạ khi Aks tự tin như vậy.

Dám mang theo trứng, mất cánh mà vẫn thách đấu hai Trung tướng.

Có tự tin là một chuyện.

Còn việc lo lắng và giận dữ vì hành động của anh lại là chuyện khác.

Aks có chết cũng chỉ có thể chết trong tay hắn.

Nếu chết ở đâu khác, Moose sẽ phát điên lên mất.

Vẫn phải kiểm tra toàn diện một chút, dù rằng nhìn Aks có vẻ vẫn rất khỏe mạnh, nhưng biết đâu lại có thương tích ngầm.

Trước đó khi Aks đang cởi đồ thì lại bị chính hắn làm gián đoạn.

Moose giờ lại lười không muốn tự mình giúp anh cởi.

Bộ quân phục phức tạp như vậy, mặc vào hay cởi ra đều rất phiền phức.

Vì thế, Moose thu tay lại, mở thiết bị trên cổ tay và chĩa về phía Aks trên bàn làm việc.

Aks - người luôn tỏ ra rất hợp tác từ trước tới giờ, bỗng biến sắc.

"Điện hạ!"

Mặc dù quần áo của anh vẫn chỉnh tề nhưng vẻ mặt thì không thể giấu được, trên mặt bàn và trên lớp vải tiếp xúc còn có dấu vết của chất lỏng tin tức tố, và cả tư thế này nữa.

Nếu bị quay lại và lan truyền ra ngoài, tất cả trùng sẽ biết anh và thân vương đã làm gì ngay tại văn phòng.

Trong mắt dân chúng, sẽ chỉ là anh không biết xấu hổ mà dụ dỗ thân vương.

Thân vương sẽ không bị trừng phạt, cùng lắm là bị Trùng Hoàng hoặc Nguyên soái khiển trách nhẹ nhàng vài câu.

Còn anh sẽ vì thế mà bị mất hết danh dự.

Đó chẳng phải là mục đích của thân vương sao?

Anh sớm đã dự đoán được điều này.

Nhưng khi thật sự đối mặt với khoảnh khắc này, Aks lại không bình tĩnh như mình nghĩ.

Điều kỳ lạ là, nỗi đau trong lòng anh không phải vì tương lai danh dự của mình sẽ tan biến, mà là vì điều gì khác.

Ánh mắt Aks rơi xuống khuôn mặt vô cảm của thân vương.

Bỗng nhiên anh cảm thấy có một chút đau buồn.

Moose hơi bối rối.

Hắn nhìn dữ liệu quét cơ thể của trùng cái trên thiết bị đầu cuối, rồi lại nhìn Aks đang có ánh mắt đau khổ, buồn bã nhưng vẫn giữ tư thế như thể đang hy sinh.

Trước đây, Aks vốn rất yên lặng và hợp tác, trông rất ngoan ngoãn, dễ bị bắt nạt, điều đó làm Moose thích thú.

Nhưng Aks lúc này, người đang đau đớn và giằng xé...

Thật tuyệt vời!

Khiến Moose phấn khích! Hắn muốn điên cuồng tổn thương anh!

Và nguyên nhân khiến Aks thay đổi là... thiết bị đầu cuối của hắn?

Ánh mắt Moose di chuyển xuống thiết bị đầu cuối.

Ngay lập tức, hắn nảy ra một ý tưởng.

Hắn nhanh chóng đọc xong báo cáo quét cơ thể trùng cái, xác nhận rằng trùng cái trước mặt khỏe mạnh như một con quái vật vũ trụ, ngoại trừ việc thiếu đôi cánh, không có bất kỳ vấn đề gì.

Ánh mắt Moose dừng lại ở chỗ 'thiếu cánh' một chút, rồi nhanh chóng rời đi.

Hắn tháo chiếc vòng tay từ cổ tay ra, đặt nó ở một góc của bàn làm việc, giả vờ điều chỉnh góc độ, rồi mím môi cười và bước tới trước mặt Aks.

Hắn đưa tay đẩy nhẹ, khiến lưng của trùng cái dính chặt vào mặt bàn.

Moose cúi người xuống gần, cắn vào vành tai của Aks và nói:

"Trung tướng Aks, bình thường anh làm việc như vậy sao?"

Aks không để ý tới mệnh lệnh trước đây của thân vương, đau đớn quay mặt đi.

Nhưng Moose lại cố ý nắm lấy cằm anh, bắt anh phải nhìn về phía thiết bị đầu cuối.

Sau khi đùa giỡn Aks một trận trên bàn làm việc, Moose vẫn chưa thấy đủ, hắn kéo trùng cái lộn xộn ra trước cửa sổ sát đất.

Tòa nhà làm việc của sĩ quan có tầm nhìn rộng mở, cũng đồng nghĩa với việc không có vật cản.

Nhìn ra ngoài từ cửa sổ sát đất, có thể thấy sân tập ngoài trời rộng lớn.

Lúc này, trên sân tập còn có một tiểu đoàn quân thư đang huấn luyện hàng ngày.

Aks không đứng vững, suýt nữa quỳ xuống đất, Moose ôm anh từ phía sau, cúi người xuống gần tai anh đã bị cắn đỏ, thì thầm:

"Trung tướng, ngươi xem, đám quân thư đó có phải đang nhìn về phía này không?"

Thật ra Moose chỉ nói mò.

Thị lực của trùng đực rất bình thường, nếu không mở rộng tinh thần, hắn thậm chí còn không nhận ra có bao nhiêu quân thư đang ở trên quảng trường, chứ đừng nói đến việc thấy rõ mặt mũi hay hướng cơ thể của họ.

Nhưng giác quan của trùng cái thì vô cùng nhạy bén.

Dù cách gần nghìn mét, họ vẫn có thể nhìn thấy rõ quân thư trên sân tập ngoài trời, bao gồm cả hình dáng và khuôn mặt của họ.

Aks mơ màng nhìn xuống, đồng tử anh đột nhiên co rút, cơ thể cứng đờ ngay lập tức.

Anh đã nhìn thấy phó quan của mình và các thành viên khác của đội Huyết Nhận.

Moose hít một hơi thật sâu, nhịn đau, tiếp tục thì thầm bên tai Aks:

"Hình như bọn họ đang tập luyện tập thể, ôi trời, bọn họ đồng loạt quay lại, đều đang nhìn về phía này."

Moose thực ra chỉ thấy quân thư đang hành động đồng bộ, nhưng cụ thể họ đang làm gì thì hắn thực sự không biết.

Hơn nữa, sự chú ý của hắn cũng không nằm ở đám quân thư đó, toàn bộ tâm trí hắn đều tập trung vào phản ứng của Aks.

Nhưng vừa dứt lời, hắn đã thấy Aks bắt đầu giãy giụa dữ dội, tay chống lên kính, cố gắng đứng dậy.

Moose nhanh chóng ấn vai anh xuống, dùng toàn bộ trọng lượng cơ thể để ghìm anh lại, ngăn không cho anh đứng lên.

Thực tế chứng minh, nếu không có thiết bị ức chế, trùng đực không bao giờ nên so sức mạnh với trùng cái.

Moose dễ dàng bị hất ra, hắn rơi vào vòng tay của trùng cái, cánh tay rắn chắc mạnh mẽ ôm chặt lấy hắn, giữ hắn thật chặt.

Moose nghĩ rằng mình sắp bị Aks siết chết, hắn hoảng hốt ngẩng đầu lên trong cơn giận dữ.

"Ngươi dám?!"

Chưa kịp dứt lời, đầu hắn đã bị Aks - người đang tựa lưng vào cửa sổ sát đất với vẻ mặt hoảng loạn, đè xuống.

Bị nhét trở lại vào lồng ngực săn chắc của trùng cái, Moose vùng vẫy một lúc, nhưng không mang lại kết quả gì.

Tuy nhiên, hắn cũng nhận ra rằng Aks không có ý định làm hắn bị thương, chỉ đơn giản là ôm chặt hắn, không để đầu hắn lộ ra ngoài.

Moose bình tĩnh lại, bắt đầu suy nghĩ.

Hắn phát hiện rằng, với tư thế này của Aks, cơ thể của anh thực sự che chắn toàn bộ cơ thể hắn.

Moose: "..."

Điều này... thật sự khiến trùng hoang mang khó hiểu.

Moose khẽ động đậy đầu trong lồng ngực của trùng cái, lần này hắn không bị ấn xuống nữa.

Hắn nhìn xuống bộ trang phục của mình, mặc dù lộn xộn nhưng vẫn khá chỉnh tề, rồi nhìn trùng cái không hề có gì che chắn, cuối cùng không nhịn được mà hỏi:

"Ngươi đang làm gì vậy?"

Aks mím môi, không biết nghĩ đến điều gì, sắc mặt có chút khó coi.

Nhưng đối diện với câu hỏi của Moose, anh vẫn khẽ trả lời:

"Ngài là trùng đực."

Một câu nói chẳng đầu chẳng đuôi, nhưng Moose lại hiểu được ý anh.

Hắn là trùng đực, nên không thể để bị nhìn thấy trong tình huống như thế này.

Dù rằng hắn vẫn mặc chỉnh tề nửa thân trên, và tình trạng của Aks còn tồi tệ hơn hắn nhiều.

Nhưng Aks vẫn ưu tiên bảo vệ hắn.

Bảo vệ trùng mà luôn làm tổn thương anh.

Không biết có phải vì lựa chọn này mà chính Aks cũng cảm thấy khó hiểu hay không, nhưng sắc mặt của anh vẫn vô cùng tệ cho đến lúc này.

Moose lại cảm thấy rất thú vị.

Aks bây giờ, so với Aks trước đó chỉ đơn thuần đau khổ giằng xé nhưng vẫn phải chịu đựng, khiến Moose cảm thấy hấp dẫn hơn nhiều.

Dường như hắn vừa tìm thấy một trò chơi mới.

Moose bắt đầu cử động trong vòng tay của Aks.

Khi Aks cúi đầu nhìn xuống với ánh mắt không thể tin được.

Moose khẽ cười với anh, nụ cười ngọt ngào như thể vô hại.

"Vậy nên, ngươi phải bảo vệ ta thật tốt nhé, không thể để ta bị nhìn thấy, ta không muốn trở thành đối tượng ảo tưởng của toàn bộ đám trùng cái trên mạng đâu."

Giọng nói của Moose vừa mềm mại, vừa ngọt ngào, cố tình tỏ ra dễ thương nhưng không thể che giấu được sự xấu xa và quá đáng ẩn chứa trong lời nói.

Aks cắn răng, quay mặt đi, lưng đập vào cửa sổ sát đất, nhưng vẫn không chịu nhìn hắn.

Nếu là bình thường, Moose chắc chắn sẽ nổi giận.

Nhưng giờ đây, khi hắn vừa tìm ra một cách chơi mới, tất cả mọi thứ đều trở nên vô cùng thú vị.

Aks trước mặt hắn, với gương mặt u ám, đôi tai đỏ bừng, vẫn từ chối nhìn hắn, cũng trở nên vô cùng thú vị.

Chỉ muốn bắt nạt Aks.

________________________________________________________________________________

⊙﹏⊙∥

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro