Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

CHƯƠNG 137 - TƯƠNG LAI CỦA ẢNH VỆ MÀ TRẪM DÀNH CHO

Uống hết một bát cháo để thử độc, yêu cầu này có vẻ hơi kỳ lạ, nhưng chỉ cần là yêu cầu của hoàng đế, thì luôn hợp lý.

Ảnh Nhất nghe lệnh, uống hết bát cháo.

Sau một thời gian dài không ăn, không nên ăn quá nhiều một lúc, ăn ít nhưng chia thành nhiều bữa sẽ hợp lý hơn.

Mộ An thấy Ảnh Nhất uống xong bát cháo, không tiếp tục trêu chọc nữa, cầm đũa bắt đầu dùng bữa.

"Chủ, bệ hạ..."

Ảnh Nhất hiếm khi lên tiếng, giọng nói khàn đặc và có chút ngập ngừng.

"Ngài gắp món ăn, chưa thử qua."

"Ồ." Mộ An nhai vài miếng rồi nói: "Trẫm đã thử rồi, không vấn đề gì, ăn được."

Chỉ là để quá lâu nên hơi nguội một chút.

"Bệ hạ, ngài sao có thể..."

Ảnh Nhất hơi lo lắng, ánh mắt dán chặt vào món ăn trên đũa của hoàng đế.

Nhìn thấy vết thương của y vẫn chưa khỏi hẳn, Mộ An không trêu chọc nữa.

"Yên tâm, đã có thái giám thử qua thức ăn."

Dù vậy, Mộ An chỉ gắp từng món một.

Kinh nghiệm từ thuở nhỏ đã tạo cho hắn tính cách hay nghi ngờ.

Trừ khi là đồ ăn do Ảnh Nhất tự tay làm, còn lại, hắn không tin ai.

Ngay cả khi để Ảnh Nhất uống bát cháo, hắn cũng đợi cho đến khi Ảnh Nhất tự mình thử qua, rồi mới cho y uống hết bát.

Ảnh Nhất dù có chậm chạp đến đâu, lúc này cũng nhận ra rằng, bát cháo vừa rồi là hoàng đế cố ý ban tặng cho y.

Ảnh Nhất lại một lần nữa mất tiếng.

Nếu là những cung nhân hoặc đại thần khác nhận được bữa ăn do hoàng đế ban cho, chắc chắn sẽ cúi đầu cảm tạ.

Nhưng y... lại không có tư cách để cảm tạ.

Trong suốt một năm qua, mọi thức ăn của y đều là hoàng đế ban tặng từ ngự thiện.

Chỉ có điều, chó thì không nên mở miệng cảm tạ, hoàng đế cũng không thích nghe y kêu.

Mà giờ đây, có lẽ y ngay cả cái danh chó của hoàng đế cũng không còn.

Hoàng đế đã không muốn nuôi y nữa.

Đã ném y ra khỏi cung.

Chỉ là không biết vì sao lại nhặt y về.

Sau đó, tâm tư của hoàng đế càng trở nên khó đoán.

Y không chắc hoàng đế có tiếp tục nuôi y nữa hay không.

[Giá trị tra công -2]

[Giá trị tra công hiện tại: 92]

Mộ An nhìn lên màn hình.

Đó là giá trị tra công giảm xuống khi hắn cung cấp thức ăn cho Ảnh Nhất.

Mức giảm rất nhỏ, cũng nằm trong dự đoán của hắn.

Việc hoàn thành việc 'cải tạo tra công' này thật không dễ dàng.

Mộ An đến nay vẫn chưa có đầu mối gì.

Chỉ có thể làm theo từng bước theo nhiệm vụ mà màn sáng giao.

May mắn là những nhiệm vụ này không phải việc gì khó hoàn thành.

Thậm chí đôi khi chúng còn trùng hợp với suy nghĩ của anh.

Chỉ là nếu không có 'nhiệm vụ' này, hắn có thể sẽ không làm những việc đó.

Ít nhất, hắn tuyệt đối không bao giờ đi tìm lại Ảnh Nhất.

Dùng xong bữa sáng, thời gian lên triều đã đến.

Mộ An đứng dậy, nhìn Ảnh Nhất đang cúi đầu chờ đợi bên cạnh, không bỏ sót vệt thâm quầng và sự mệt mỏi trong mắt y.

Đêm qua, Ảnh Nhất không ngủ suốt cả đêm.

Nếu giờ để y nghỉ ngơi...

Khi hắn không có ở đây, Ảnh Nhất chắc chắn không thể ngủ yên trên long sàng.

Cũng không thích hợp để y đến nơi ở của các cung nhân hoặc thị vệ.

Trước kia, Ảnh Nhất sẽ co mình lại trong góc cung điện sau khi hắn rời đi.

Hoặc sẽ bị hắn dẫn đến thư phòng của hoàng đế...

"Đi thư phòng nghỉ ngơi đi, trẫm sẽ qua sau khi bãi triều."

Mộ An ra lệnh xong, bước ra ngoài.

Ngoài trời đã sáng rõ, mặt trời mọc lên từ trên tường cung điện.

Lẽ ra hoàng đế phải lên triều từ giờ Mão*, phải dậy trước khi trời sáng.

(*5-7h sáng)

Sau khi Mộ An lên ngôi, hắn đã thay đổi giờ lên triều thành giờ Thìn*.

(*7-9h sáng)

Hắn không muốn phải đối mặt với một đám lão đầu từ khi trời chưa sáng.

Dù lên triều muộn một canh giờ, triều đình cũng không sụp đổ.

Lão hoàng đế có những cuộc tiệc tùng suốt đêm , thường xuyên bỏ triều, triều đình cũng không bởi vậy mà chết, vẫn tiếp tục vận hành cho đến nay.

Mộ An cảm thấy mình đã làm tốt công việc của một hoàng đế.

Hắn thậm chí sẵn sàng dành thời gian quý báu của mình để nghe đám lão đầu cãi nhau.

Có hình mẫu của lão hoàng đế 'chống lưng', các quan lại cũng trở nên khoan dung với hắn hơn.

Thậm chí, khi Mộ An ngủ trên ngai vàng, các quan cũng chỉ mở một mắt nhắm một mắt, cao giọng mắng nhau, cố gắng đánh thức hắn dậy.

Hành động nuôi dưỡng cổ độc của lão hoàng đế phản tác dụng quá mức.

Các hoàng tử, người chết, người điên, người tàn tật.

Giờ chỉ còn mỗi hoàng đế hiện tại là còn chút bình thường.

Còn có thể làm sao?

Chấp nhận thôi.

Đêm qua, Mộ An ngủ rất ngon.

Bây giờ không buồn ngủ chút nào.

Vì vậy, hắn ngồi xuống ngai vàng, chuẩn bị quan sát các quan lại tranh luận.

Rất nhanh, hắn nhận ra không khí hôm nay trong triều đình có chút khác lạ.

Các quan lại không còn cãi nhau nữa.

Mỗi người đều nghiêm túc báo cáo quốc sự, chờ đợi hắn đưa ra quyết định.

Những quan lại không lên tiếng, hoặc ánh mắt sáng rực, tâm trạng kích động, hoặc ánh mắt đầy nghi vấn, suy tư sâu xa.

Lão thừa tướng ngồi phía trước mắt lại còn mang theo vẻ hài lòng.

Mộ An: "?"

Chuyện gì thế này?

Đang bối rối, hắn nghe thấy thừa tướng nhắc đến nạn lũ ở Thanh Châu.

"Thái thú của Thanh Châu, Xương Hạo, mượn cớ trị lũ để thu gom tiền của, bệ hạ sáng suốt, nhìn thấu mọi điều..."

Mộ An: "..."

Ôi trời, không có gì để ca ngợi thì cũng đừng cố gắng thổi phồng.

Ai mà tin vào chuyện đúc tượng vàng để trị lũ chứ?

Khoan đã, chuyện này lão hoàng đế còn thực sự làm qua.

Không lạ gì thái thú Thanh Châu dám đề cập đến việc đúc tượng vàng để trị lũ.

Mộ An chợt nghĩ, phải tìm cơ hội để đun chảy tượng vàng của lão hoàng đế.

Tại sao lại dùng bao nhiêu vàng để làm những thứ này, đặt ở bờ sông, thật là điên rồ.

Cũng không biết bị tham ô đến mức còn lại bao nhiêu.

Cùng lúc, Mộ An cũng hiểu ra vấn đề ở đâu.

Hắn luôn cho rằng công việc chuyên môn nên giao cho người có chuyên môn, chưa bao giờ tùy tiện điều hành việc nước. 

Sau khi lên ngôi, hắn đã đưa lão thừa tướng từ ngục ra và giao cho ông ta quản lý mọi việc.

Lão thừa tướng là một nhân tài toàn diện trong việc trị quốc bình thiên hạ, quan trọng hơn, ông ta rất giỏi trong việc kiếm tiền.

Một người tài giỏi như vậy không được trọng dụng, lại còn bị lão hoàng đế bỏ vào ngục ba năm.

Mộ An không thể chịu đựng được, vội vã cứu ông ta ra và giao việc cho ông ta làm.

Lão thừa tướng cũng không phụ lòng kỳ vọng của hắn.

Ông ta giúp dân chúng an cư lạc nghiệp và làm đầy quốc khố.

Từ triều đình đến quan lại địa phương, dưới sự chỉ đạo của ông ta, mọi việc đều diễn ra trôi chảy, có tổ chức.

Mộ An cũng có thể an tâm mà lười biếng, đến cả tấu chương hắn cũng chỉ phê một vòng rồi giao cho lão thừa tướng xử lý.

Và các quan lại, khi nhận được những tấu chương có những vòng tròn và dấu chéo màu đỏ, đồng loạt cho rằng hoàng đế là người mù chữ.

Thái tử lúc trước mất đi sự che chở của mẫu phi, trong cung chỉ có thể vật lộn để sinh tồn, đương nhiên cũng không có thầy dạy chữ.

Không biết chữ là chuyện rất bình thường.

Ngay cả lão thừa tướng, lúc đầu cũng nghĩ như vậy.

Thậm chí còn tự nguyện làm Thái phó, muốn tự tay dạy chữ cho hoàng đế.

Khi nghe vậy, Mộ An tỏ vẻ mặt rất khó nói, sau đó đuổi ông ta đi, bảo ông ta dành thời gian đó đi kiếm thêm chút bạc cho quốc khố.

Cho đến ngày hôm qua, khi Mộ An ứng phó với màn sáng nên đọc tấu chương.

Các quan lại mới nhận ra bệ hạ không phải là người mù chữ, mà còn viết chữ rất đẹp.

Và tất cả những chuyện trước đây... chắc chắn là bệ hạ đang che giấu bản thân, không để lộ ra.

Các quan lại tự cho rằng họ đã phát hiện ra sự thật.

Một hoàng đế có thể đoạt được ngai vàng từ tay hơn mười hoàng tử, làm sao lại đơn giản như vẻ bề ngoài.

Bệ hạ quả thật đã che giấu quá kỹ, đến tận khi lên ngôi mới lộ ra một phần.

"..."

Chỉ muốn tránh làm việc - Mộ An, không thể giải thích với họ.

Trong suốt năm qua, hắn đã giao quyền cho các quan lại, nhưng không chỉ đơn giản là giao quyền.

Kinh nghiệm từ thuở nhỏ đã khiến hắn nhận thức sâu sắc tầm quan trọng của việc nắm giữ quân quyền.

Khi giao quyền cho các quan lại trong chính trị, hắn đã giữ hoàn toàn quyền lực quân sự trong tay.

Khi mọi người chưa nhận ra, hắn đã thay thế tất cả các tướng lĩnh chủ chốt bằng những người trung thành của mình.

Nhưng người trung thành thực sự của hắn lại không có mặt trong đó.

Người trung thành thực sự của hắn chính là Ảnh Nhất.

Và chỉ có Ảnh Nhất mà thôi.

Ban đầu, Mộ An đã sắp xếp mọi thứ.

Sau khi lên ngôi, hắn sẽ để Ảnh Nhất rời cung.

Hắn sẽ sắp xếp để Ảnh Nhất vào trong quân, giúp y thăng tiến, từng bước trở thành đại tướng quân chỉ huy toàn bộ binh lính.

Với sức mạnh và tài năng của Ảnh Nhất, y đã có thể tỏa sáng trong quân.

Và hắn sẽ thúc đẩy quá trình này, để Ảnh Nhất tiến xa hơn, nhanh hơn và cao hơn.

Ảnh Nhất rất giỏi chiến đấu, có thể sẽ còn lạ lẫm với những công việc quân vụ phức tạp.

Nhưng không sao, hắn có thể dạy y từng chút một.

Giống như cách Ảnh Nhất đã dạy hắn đọc sách viết chữ ngày trước.

Ảnh Nhất sẽ trở thành con dao sắc bén nhất của hắn và hắn sẽ là chỗ dựa vững chắc nhất của Ảnh Nhất.

Lẽ ra mọi thứ phải là như vậy...

_________________________________________________________________________________

\(゚ー゚\)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro