CHƯƠNG 131 - PN TG3- NẾU MOOSE BỊ BIẾN THÀNH TANG THI
Moose chỉ là một con người bình thường, không có dị năng. Làm sao cậu có thể nói chuyện trong đầu của Aks?
Và tại sao cậu lại nhận hết mọi chuyện về mình?
Một suy đoán lóe lên trong đầu Aks, sắc mặt anh đột ngột trở nên đáng sợ.
"Em bị tên hệ tinh thần đó kiểm soát rồi sao?"
Aks lo lắng kéo Moose vào lòng, kích hoạt dị năng hệ tinh thần để kiểm tra tình trạng của cậu.
"Không, không có mà."
Moose lập tức phủ nhận.
Nhưng rõ ràng Aks không tin.
Dòng năng lượng tinh thần mát lạnh không ngừng tràn vào não cậu, vừa bảo vệ cậu vừa tìm kiếm bất kỳ dấu hiệu đáng ngờ nào trong vùng não của cậu.
Moose hơi nhíu mày.
Cậu không quen cảm giác bị xâm nhập như thế này.
Nó giống như mọi thứ của cậu đều bị phơi bày trước mặt người khác, không còn chút riêng tư nào.
Dù người đó là Aks và dù sử dụng dị năng mà cậu thân thuộc nhất, nhưng điều này vẫn khiến cậu cảm thấy khó chịu.
Không ai có thể hoàn toàn không phòng bị mà bộc lộ mọi thứ về bản thân trước người khác.
Nhất là khi Moose vốn có những bí mật phải che giấu.
Trong lòng Moose dâng lên một chút bất an.
Có vẻ như dị năng hệ tinh thần này đã làm hại cậu.
"Đừng mà..."
Moose nắm lấy áo ngực Aks, cố gắng khiến anh dừng lại.
Aks nhận ra sự khó chịu của Moose.
Đối với anh, Moose quan trọng hơn bất cứ điều gì.
Anh tất nhiên không thể tiếp tục tìm kiếm khi biết điều đó khiến Moose không thoải mái.
Ngay lúc anh định rút lui, dị năng của anh bất ngờ bắt được một mảnh ký ức.
Cảnh tượng trong ký ức đó lập tức thu hút sự chú ý của Aks, khiến suy nghĩ của anh ngừng lại.
Đó là hình ảnh buổi tiệc tốt nghiệp.
Xung quanh là những học sinh tràn đầy sức sống, cười nói không ngừng.
Nhưng khuôn mặt của họ lại vô cùng mờ nhạt, giống nhau đến khó phân biệt.
Aks không hề ngạc nhiên.
Đây là ký ức của Moose, là thế giới trong mắt cậu.
Cậu vốn hơi khó phân biệt khuôn mặt, điều này Aks đã biết.
Thời gian đầu khi họ đến căn cứ loài người, Aks gần như luôn kè kè bên Moose, không rời cậu nửa bước.
Chỉ vì lo Moose sẽ nhận nhầm người khác là anh và bị lừa gạt.
May mắn là Moose không thích ra ngoài, cũng rất ít giao tiếp với người trong căn cứ, nên tình huống anh lo lắng không hề xảy ra.
Aks bỗng thấy tò mò.
Không biết trong mắt Moose, anh trông thế nào? Có phải cũng là một gương mặt mờ nhạt không?
Hoặc có lẽ còn tệ hơn.
Dù sao, lời tỏ tình của Moose khi trước vốn chỉ là trò đùa.
Còn anh thì cố tình xem nó là thật, ép mình bước vào cuộc sống của Moose, chắc hẳn cậu đã chán ghét anh vô cùng.
Nhưng khi nhìn từ góc độ của Moose về phía mình, Aks hoàn toàn sững người.
Xung quanh mọi người đều mờ nhạt, giống như được làm mờ bằng hiệu ứng ống kính, nhưng anh lại rõ ràng đến từng chi tiết.
Dưới ánh đèn từ trần chiếu xuống, từng sợi lông mi của anh cũng hiện lên rõ nét.
Ngay cả chiếc áo sơ mi cũ kỹ, bạc màu vì giặt quá nhiều, cũng được bao phủ bởi một lớp ánh sáng xanh, giống như những làn sóng trong đường hầm dưới biển.
Tĩnh lặng, an yên, bí ẩn và đầy cuốn hút.
Khiến người khác muốn tiến lại gần.
"..."
Cảm giác này thật kỳ lạ.
Aks vốn không phải là người có suy nghĩ tinh tế.
Anh không nên chú ý đến lông mi của mình, càng không nên để tâm đến ánh sáng xung quanh mình, chứ đừng nói là cảm thấy bản thân có sức hút.
Anh đáng lẽ chỉ nên nhận ra rằng khuôn mặt của mình rõ nét hơn người khác mà thôi.
Aks chợt nhận ra rằng, những gì anh đang thấy chính là cách Moose nhìn anh.
Và những gì anh cảm nhận được bây giờ, chính là cảm xúc mà Moose đã từng có.
Moose cảm thấy... anh thật đặc biệt, thật cuốn hút, khiến cậu muốn tiến lại gần.
Nhận thức đó khiến Aks kinh ngạc đến mức hoàn toàn quên mất phản ứng.
Giữa tiếng hò reo của đám học sinh xung quanh, Moose rút một lá bài rồi bước về phía anh.
Nội dung trên lá bài hoàn toàn không nằm ngoài dự đoán của Aks.
Nhưng điều bất ngờ là trái tim bồn chồn xen lẫn niềm vui khấp khởi của Moose vào lúc đó.
Anh thậm chí còn cảm nhận được từng nhịp đập của trái tim cậu.
Cậu càng tiến lại gần, nhịp tim càng đập nhanh hơn.
Đến khi ánh mắt hai người chạm nhau, nhịp tim ấy đạt đến đỉnh điểm.
'Tôi thích cậu, làm người yêu của tôi nhé.'
Trong ký ức của Aks, câu nói này được Moose thốt ra với giọng điệu đùa cợt, như thể trêu chọc, không hề nghiêm túc.
Nhưng qua ký ức và cảm xúc của Moose, Aks lại nhận ra điều khác biệt.
Ẩn sau vẻ ngoài hời hợt ấy là sự mong đợi và hồi hộp mà Moose cố gắng giấu kín.
Như thể cậu đang mượn lời nói đùa để che giấu một hy vọng thật lòng trong thâm tâm.
Aks vẫn chưa thể thoát khỏi dòng cảm xúc ấy thì một mảnh ký ức khác lại bị dị năng của anh vô tình kích hoạt.
Cảnh tượng mới dần thay thế mọi thứ xung quanh.
Aks nhận ra đây là căn biệt thự của Moose.
Nhưng không chỉ có biệt thự mà còn là những khung cảnh xung quanh.
Lần này, cảnh tượng thật kỳ lạ. Dù là ký ức của Moose nhưng lại hoàn toàn từ góc nhìn của 'thượng đế'.
Như thể có một chiếc camera lơ lửng trên không quay lại mọi thứ.
Không, ngay cả máy quay cũng không thể ghi lại hình ảnh người trong các căn nhà hay tang thi giống như thế này.
Ngược lại, nó giống như cách anh sử dụng dị năng tinh thần để dò xét vậy.
Aks còn đang bối rối thì màn đêm buông xuống, anh nhìn thấy mình xuất hiện.
Moose với vẻ mặt ngập tràn niềm vui và không thể tin nổi đã chạy như bay xuống cầu thang, đến trước mặt anh.
Khi Moose ngẩng đầu nhìn anh ở cửa, trong lòng cậu tràn ngập nhiều cảm xúc phức tạp.
Đến khi Moose ôm lấy anh, mọi cảm xúc hòa quyện thành một từ duy nhất: Yêu.
Aks chưa bao giờ nghĩ rằng Moose lại yêu anh.
Cái ôm đó khiến Moose chạm vào cánh tay bị thương của anh và phát hiện ra vết thương.
Rõ ràng nó ở dưới lớp áo nhưng Moose vẫn 'nhìn thấy' vết thương ấy và lập tức nhận ra đó là vết cào của tang thi.
Trong khoảnh khắc, mọi cảm xúc của Moose đều tan biến, chỉ còn lại nỗi sợ lạnh lẽo như rơi vào hầm băng.
Aks từng nghĩ biểu cảm tái nhợt, biến sắc của Moose khi đó là vì cậu bị vết thương của anh làm cho sợ hãi.
Nhưng ký ức của Moose đã cho anh biết sự thật không phải như vậy.
Moose biết anh bị tang thi cào, thậm chí biết hậu quả của điều đó.
Nhưng cậu vẫn kéo anh vào nhà.
Dù sợ hãi đến cùng cực, cậu vẫn để anh ngồi xuống ghế sofa, lục tìm hộp y tế để xử lý vết thương cho anh.
Nỗi sợ trong lòng Moose không phải vì lo anh mất kiểm soát mà làm hại cậu, mà là vì cậu sợ anh sẽ biến thành tang thi, sợ anh sẽ chết.
Sau đó, anh quyết định ra ngoài để dọn dẹp đám tang thi tụ tập quanh biệt thự.
Moose đã đi cùng anh.
Cậu đi sau lưng anh, những sợi dây vô hình từ cậu mở rộng, vượt qua anh và trói chặt đám tang thi, khiến chúng di chuyển chậm chạp như những cây gỗ bị đông cứng.
Aks hoàn toàn chắc chắn.
Đó là dị năng tinh thần.
Moose sở hữu dị năng tinh thần!
Nhưng trong suốt những năm qua, Moose luôn thể hiện mình chỉ là một con người bình thường, không có bất kỳ dị năng nào.
Nếu Moose thực sự sở hữu dị năng tinh thần và đã có thể sử dụng nó một cách thuần thục ngay từ đầu tận thế...
Vậy tại sao cậu lại phải dựa vào anh?
Một nỗi sợ vô hình đột nhiên dâng lên trong lòng Aks.
Đêm càng thêm sâu.
Qua góc nhìn của Moose, Aks thấy mình đang lên cơn sốt cao, mê man bất tỉnh.
Moose ngồi bên giường, canh chừng anh suốt một thời gian dài.
Cuối cùng, cậu đứng dậy, đi vào bếp và lấy ra một con dao.
Khi Moose cầm dao đứng bên giường anh, sự đau lòng xen lẫn quyết đoán trong lòng cậu được truyền đến anh một cách rõ ràng qua cảm giác của Moose.
Aks lại thở phào nhẹ nhõm.
Moose định giết anh.
May quá, thật may.
Ở chung một phòng với người bị nhiễm virus tang thi và đang dần biến đổi thực sự quá nguy hiểm, Moose lẽ ra nên hạ quyết tâm từ sớm.
Nhưng... anh không chết.
Aks bỗng nhiên sững sờ.
Anh không chết, thậm chí vẫn sống đến bây giờ.
Là do Moose đã mềm lòng vào phút cuối? Hay là anh đã kịp thức tỉnh dị năng trước khi Moose kịp ra tay, ngăn chặn quá trình biến đổi?
Aks còn đang thắc mắc thì nhìn thấy Moose cầm dao, cắt vào cổ tay mình.
Đôi mắt của Aks đỏ ngầu, anh nhào tới muốn ngăn cản.
Nhưng anh chỉ là một luồng ý thức, một kẻ đứng ngoài nhìn lại những ký ức đã qua của Moose.
Anh chẳng làm được gì cả.
Aks chợt nhớ đến vết sẹo trên cổ tay trái của Moose.
Tất cả những điều này... đã từng xảy ra rồi.
Máu đỏ tươi, chói mắt tràn qua làn da trắng nhợt, chảy dọc theo cổ tay.
Từ vết cắt, một viên tinh hạch trong suốt lộ ra.
Aks đột nhiên nhận ra điều gì đó.
"Không, không!"
Aks hoảng loạn, muốn giữ lấy tay của Moose, nhưng anh chỉ có thể trơ mắt nhìn Moose lấy viên tinh hạch ra, đặt nó vào vết thương trên ngực anh, nơi đã chuyển màu đen.
Cả thế giới trong ký ức bắt đầu rung lắc dữ dội.
Điều này cho thấy tinh thần của Moose đang bất ổn.
Anh thấy Moose lảo đảo, suýt nữa ngã quỵ xuống sàn.
Đồng thời, anh cũng thấy khuôn mặt mình trên giường dần hồng hào trở lại, vết thương màu đen trên ngực mờ đi.
Hình ảnh trong ký ức trở nên hỗn loạn, rung lắc dữ dội rồi hoàn toàn chìm vào bóng tối.
.....
"Aks? Aks!"
Moose giơ tay vẫy trước mặt Aks, hai tay thay phiên nhau.
Từ lúc nãy, Aks bỗng nhiên đứng yên, ánh mắt mất đi tiêu điểm, trông như người mất hồn.
Nếu không phải vì trực giác khẳng định rằng trên thế giới này đã không còn dị năng tinh thần nào nữa, Moose thực sự sẽ nghi ngờ anh bị một dị năng tinh thần bí ẩn nào đó tấn công.
Aks chợt bừng tỉnh, đột ngột nắm lấy tay Moose.
Ngón cái vô tình chạm vào vết sẹo trên cổ tay Moose.
Moose theo phản xạ giật nhẹ tay lại.
Cậu không giãy mạnh, nhưng phản ứng của Aks lại kịch liệt, anh rụt tay lại ngay lập tức, như thể vừa chạm phải thứ gì đó kinh khủng.
Moose ngạc nhiên, nghi ngờ nhìn anh.
Cậu ngước mắt lên, bắt gặp ánh nhìn của Aks.
Aks đang nhìn chằm chằm vào tay cậu, đôi môi tái nhợt đến cực độ, cơ thể hơi run rẩy, nhưng ánh mắt lại đỏ hoe.
"Anh sao thế? Đã xảy ra chuyện gì à?"
Moose lo lắng hỏi, vẻ mặt đầy sự quan tâm.
Aks giơ tay lên, định ôm lấy cậu, nhưng khi đầu ngón tay sắp chạm vào vai của Moose, anh khựng lại.
Ngón tay run rẩy siết lại, rồi lặng lẽ buông xuống.
"Tinh hạch hệ tinh thần trong cơ thể anh... dị năng tinh thần của anh... là của em."
Đó là một lời khẳng định, không phải câu hỏi.
Moose im lặng một lúc lâu.
Đã từng, trong những ngày tháng đã qua, cậu từng tưởng tượng một ngày nào đó Aks sẽ phát hiện ra sự thật. Sau đó, trong cảm giác áy náy và cảm động, Aks sẽ đối xử với cậu tốt hơn, yêu cậu hơn.
Nhưng thời gian trôi qua, cậu đã không còn nghĩ đến điều đó nữa.
Khi Aks bất ngờ nhắc đến, Moose mới nhận ra, thực ra cậu không muốn nhìn thấy Aks cảm thấy áy náy.
"Đúng là từng thuộc về em, nhưng em đã giao nó cho người cần nó hơn."
Moose mỉm cười, khóe môi hơi nhếch lên.
"Em không hối hận với lựa chọn của mình. Nó đã giúp em đổi lại anh. Nếu được làm lại, em vẫn sẽ làm như vậy."
"Không, em không nên làm thế."
Aks nhìn cậu với ánh mắt đau đớn, không thể nói tiếp.
Nếu Moose có dị năng, cậu sẽ không cần phải dựa dẫm vào ai cả.
Nếu Moose có dị năng, cậu đã không bị con tang thi đó làm tổn thương...
Dù điều đó có nghĩa là Aks phải mất đi mạng sống, anh cũng chẳng thấy điều đó có gì đáng phải hối tiếc.
Ngay từ những ngày đầu của tận thế, Moose đã sử dụng dị năng tinh thần một cách thành thạo.
Ngay cả khi không có anh, Moose cũng có thể sống rất tốt.
Không.
Không có anh, Moose sẽ sống tốt hơn nhiều.
Chính anh đã tước đi khả năng ấy của Moose.
Chính anh đã cướp đi tương lai rực rỡ mà cậu xứng đáng có được.
________________________________________________________________________________
┻━┻ ︵ \( °□° )/ ︵ ┻━┻
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro