CHƯƠNG 13 - KIỂM TRA TRỨNG
[Cho hỏi tại sao phòng stream lại đen ngòm suốt ba ngày bốn đêm vậy?]
[Tưởng máy tính tôi bị nhiễm virus cơ đấy.]
[Tôi vào để xem quá trình cải tạo tra công, không phải để ngồi nhìn màn hình đen mà suy ngẫm về cuộc đời đâu nha!]
Moose phớt lờ những sinh vật kỳ lạ với khao khát tọc mạch đời tư của hắn. Hắn kiểm tra thanh trạng thái và nhận thấy trong những ngày qua, giá trị tra công của hắn đã giảm xuống ba điểm, giờ đã ở mức tròn 70.
Nhưng 70 điểm vẫn là quá nhiều. Dù không có giới hạn thời gian được đặt ra cho việc cải tạo, điều đó không có nghĩa là thời gian là vô hạn. Ngược lại, thời gian rất gấp. Có lẽ hôm nay chính là thời hạn cuối cùng, bởi trứng trong bụng Aks vẫn chưa có bất kỳ phản ứng nào, yên tĩnh đến mức như không tồn tại.
Dù Moose đã dẫn Aks đi 'chiến đấu' ở các 'chiến trường' trong 3 ngày qua.
Sofa, thảm trải sàn, bên cạnh tường, bồn rửa tay, trước gương, trong bồn tắm.....
Nhưng quả trứng vẫn không có chút động tĩnh nào.
Dù Aks bị lượng lớn tin tức tố tràn vào đến ngất đi, sau đó lại bị Moose đánh thức, anh cũng chỉ ngơ ngác nhìn hắn một lúc, rồi tiếp tục phối hợp với yêu cầu của hắn.
Ngay cả khi không thể chịu đựng thêm, Aks cũng chỉ thấp giọng nức nở một tiếng và khó khăn bám lấy hắn, chứ chưa từng cầu xin hay nói rằng lượng tin tức tố đã đủ và quả trứng đã hồi phục.
Điều này khiến Moose càng thêm lo lắng.
Hắn lén nhìn Aks đang ăn trước mặt.
Dù đã ăn mặc chỉnh tề và tắm rửa sạch sẽ, nhưng Aks vẫn toát ra cảm giác như bị thấm đẫm tin tức tố, cả bên trong lẫn bên ngoài đều mang theo mùi hương của Moose.
Trông Aks ngơ ngác và phản ứng rất chậm. Một phần bữa ăn dinh dưỡng dành cho thai phụ mà anh ăn mất tận mười phút, khác hẳn với tốc độ ăn uống trước đây.
Trạng thái này của Aks đã từng xuất hiện trước đây, vào đêm hắn thức tỉnh sinh lý lần đầu, khi mới bị Moose đưa ra khỏi phòng trừng phạt và khi lần đầu tiếp xúc với tin tức tố của hắn.
Khi đó, cơ thể của Aks vẫn chưa quen với tin tức tố của Moose, mỗi lần bị tin tức tố thấm vào, anh đều ngất đi.
Cũng không phải do thiếu sức lực, vì sức chịu đựng của trùng cái vượt xa trùng đực cùng cấp bậc, lý do ở đây là vì cơ thể của Aks quá nhạy cảm với tin tức tố, không thể chịu nổi.
Theo thời gian, Aks đã quen với tin tức tố của hắn và không còn phản ứng như ban đầu nữa.
Moose từng nghĩ rằng Aks đã hoàn toàn thích nghi với tin tức tố của hắn. Không ngờ rằng chỉ cần tăng lượng tin tức tố, Aks lại quay về trạng thái ban đầu.
Dù Aks mất nhiều thời gian để ăn hết bữa ăn, Moose không thúc giục mà cũng chậm rãi ăn phần của mình. Hắn thậm chí còn hy vọng bữa ăn này sẽ kéo dài mãi. Như vậy, hắn sẽ không phải đến phòng y tế để đối mặt với tin dữ về quả trứng, cũng không phải đối diện với cơn giận dữ của Aks sau khi mất ấu trùng.
Dù cố kéo dài, bữa ăn rồi cũng phải kết thúc. Nghe thấy tiếng Aks đặt dụng cụ ăn xuống, Moose cảm thấy lạnh sống lưng. Trốn tránh không phải là giải pháp, hắn phải đối mặt với sự thật.
Moose đặt dụng cụ ăn xuống, cầm khăn ăn và giữ thái độ bình tĩnh, từ tốn lau miệng.
May mắn là Aks vẫn còn ngơ ngác, không nhận ra sự lo lắng và bối rối ẩn dưới vẻ ngoài bình tĩnh của hắn.
Moose đứng dậy, bước đến bên cạnh Aks và cúi xuống kiểm tra chiếc vòng chế ức trên cổ trùng cái.
Sau khi xác nhận chiếc vòng vẫn nguyên vẹn và Aks không thể sử dụng chút sức mạnh nào, Moose mới cảm thấy yên tâm hơn.
Việc đột phá lên cấp SS không phải dễ dàng. Bộ chế ức này vẫn mang lại cho hắn một chút cảm giác an toàn.
Moose đứng thẳng dậy, nói một câu "Đi thôi." mà không nhìn Aks đang ngồi ngây người trên ghế, rồi bước ra ngoài.
Aks mất một lúc mới phản ứng, đứng dậy và đi theo.
Khi nhận ra Moose không chỉ rời khỏi phòng mà còn rời cả tầng hầm, anh trở nên căng thẳng, hơi thở rối loạn.
Những ngày qua anh đã quen với việc bị Moose dây dưa làm loạn trong phòng. Nếu ra ngoài mà Moose vẫn muốn làm vậy, anh không biết phải đối phó thế nào.
May mắn thay, Moose không có ý định sử dụng anh ngay lúc này mà chỉ đưa anh đến phòng y tế.
Phòng y tế..... nghĩa là....
Aks nhẹ nhàng đưa tay lên bụng mình, nơi anh có thể cảm nhận những thay đổi nhẹ nhàng.
Bác sĩ á thư đã nhận được thông báo trước và đã chuẩn bị mọi thứ. Khi thấy Moose và Trung tướng Aks bước vào, ông lập tức tiến lại gần.
"Thưa Điện hạ, Trung tướng Aks, mời."
Sau khi mời Aks nằm xuống ghế y tế, bác sĩ quay đầu hỏi Moose theo thói quen:
"Điện hạ có muốn kiểm tra sức khỏe, xem tình trạng hồi phục không?"
"Không cần." Moose lạnh lùng từ chối.
Giữ mạng sống còn chưa chắc được, nói gì đến hồi phục.
Bác sĩ á thư hiểu ý không hỏi thêm, tập trung vào thao tác kiểm tra cơ thể cho Trung tướng.
Còn Aks, đang nằm trên ghế, khẽ ngước mắt lên, ánh nhìn hướng về phía ngực của Moose, môi mím lại thành một đường thẳng.
Khi ánh mắt của Moose quay lại nhìn anh , Aks vội rời mắt, cúi đầu. Tay phải của anh đặt bên cạnh nhẹ nhàng co lại, ngón tay bất giác cong lên.
"Ơ? Dữ liệu cơ thể của Trung tướng Aks..."
Nhìn vào màn hình ảo hiện ra trước mắt, bác sĩ á thư khẽ thốt lên.
"Sao vậy?" Moose vội tiến lại gần để kiểm tra.
Bác sĩ cười nói:
"Thể trạng của Trung tướng hoàn hảo! Đã đạt tới đỉnh cao của S cấp, chỉ cần một cơ hội nữa là có thể đột phá lên SS."
Moose khựng lại, chân bước lùi lại trong vô thức.
Bác sĩ vẫn tiếp tục ca ngợi:
"Đây tất cả là nhờ công của Điện hạ! Nếu Trung tướng có thể đột phá lên SS, thì những vết thương cũ sẽ được chữa lành hoàn toàn, sức mạnh chiến đấu cũng sẽ có một bước nhảy vọt."
Nói đến đây, bác sĩ nhận thấy Moose càng lúc càng lùi xa hơn, liền ngạc nhiên hỏi:
"Điện hạ, ngài định đi đâu vậy?"
"À, ha ha..." Moose cười khô khan, não bộ hoạt động nhanh chóng.
"Ta vừa nhớ ra... đã một tháng rồi chưa đến thăm thư phụ hùng phụ của mình. Chắc chắn thư phụ nhớ ta lắm. Ta sẽ vào cung để thăm ngài."
Thư phụ cứu mạng!
Moose xoay người định bỏ chạy.
Bỗng có một cảm giác kéo nhẹ từ phía sau.
Moose quay đầu lại, thấy Aks đang nắm lấy góc áo của hắn. Ánh mắt xanh lục của anh nhìn hắn, mang theo chút bất an và cầu khẩn không rõ ràng.
Cầu xin hắn đừng đi sao?
Có lẽ còn có gì đó.... phức tạp hơn nữa.
Nhưng chưa kịp để Moose hiểu rõ, Aks đã buông tay. Đôi mắt vừa ngước lên cũng rũ xuống, trở lại dáng vẻ trầm lặng và chết lặng như trước.
Vì sự an nguy của trùng con, Aks chắc chắn cũng đang rất lo lắng.
Lo lắng đến mức.... thậm chí cố tìm kiếm một chút sự nương tựa từ hắn, kẻ đã luôn làm tổn thương anh.
Nếu hắn rời đi.....
Aks sẽ biết tin trứng đã chết, liệu anh có suy sụp không?
Mất đi động lực để tiếp tục sống, chìm trong tuyệt vọng, khi đó Aks sẽ làm gì?
Trả thù hắn, hay tự hủy diệt chính mình?
Dù là lựa chọn nào, Aks cũng không thoát khỏi cái chết.
"Thôi nào.... trùng cái thật phiền phức."
Moose lẩm bẩm phàn nàn, rồi quay lại bên cạnh Aks, nhẹ nhàng đặt tay lên trán anh. Những luồng tinh thần lực len lỏi vào biển ý thức của trùng cái, giúp anh dần bình tĩnh lại.
Cùng ngủ với nhau đã một tháng, nhưng Moose chưa bao giờ thực hiện việc chải vuốt tinh thần cho Aks.
Biển tinh thần của Aks đúng như Moose dự đoán: hỗn loạn, vô tổ chức và đen tối. Với tình trạng tinh thần như vậy, có lẽ chỉ việc sống mỗi ngày đã là một nỗi đau đớn.
Moose khẽ cau mày, không có ý định đi sâu vào việc này. Những sợi dây tinh thần của hắn chỉ lượn lờ ở bề mặt, thực hiện một sự xoa dịu đơn giản.
Chỉ đơn giản như vậy thôi cũng đã khiến thế giới tinh thần của Aks phản ứng dữ dội.
"Không....."
Aks nhíu mày, rên rỉ yếu ớt, bàn tay bên cạnh giơ lên, nắm chặt lấy áo của Moose.
Moose giữ chặt tay anh, ra hiệu cho bác sĩ tiếp tục kiểm tra mà không có ý định rút lại sợi dây tinh thần của mình.
Thiết bị ức chế sức mạnh có lẽ không đảm bảo an toàn hoàn toàn, và hắn cần một phương thức khác để tạm thời kiểm soát Aks.
Không thể nào chết dưới tay Aks được.
Hắn thì chẳng còn gì để lưu luyến, dù sao Aks sẽ phải chôn cùng với hắn nếu hắn chết.
Một đổi một, nếu tính thêm trứng, chắc là một đổi hai? Dù sao hắn cũng chẳng thiệt gì.
Chỉ là việc đó sẽ làm thư phụ và hùng phụ của hắn đau lòng...
"Ra ngoài!"
Aks vẫn tiếp tục phản kháng, kháng cự việc hắn xâm nhập vào thế giới tinh thần của anh.
"Ngươi nghĩ ta hứng thú với thế giới tinh thần của ngươi sao?"
Moose vô cùng khó chịu.
Hắn chẳng có chút hứng thú nào với việc xâm nhập thế giới tinh thần của Aks, càng không muốn thấy những ký ức của anh.
Nhưng dù hắn chỉ loanh quanh ở bề mặt, vẫn có một số ký ức bị dây tinh thần của hắn vô tình tiếp nhận.
.....
Trong một căn hầm trú ẩn nhỏ và tối tăm.
Trùng đực nhỏ tóc vàng đang buồn ngủ, mí mắt trĩu nặng, lắc lư trên ghế.
Trùng cái tóc đen lo lắng, cố gắng bảo vệ, sợ trùng đực con sẽ ngã khỏi ghế.
"Đi ngủ đi." Trùng cái tóc đen nhẹ nhàng dỗ dành.
"Chỉ có một cái giường, mà còn nhỏ như vậy, ngủ sao được?"
Trùng đực con chưa bao giờ phải ngủ trên một cái giường nhỏ đến thế.
Ngay cả khi còn rất nhỏ, cậu cũng đã có cả một căn phòng riêng.
Sàn nhà trải đầy thảm lông mềm mại, trên đó bày đầy đồ chơi cho trùng con.
Một chiếc giường rộng và mềm chiếm một góc phòng, cách mặt đất chỉ chục centimet, ngay cả khi ngã xuống cũng không đau.
Còn bây giờ, họ là hai người, chiếc giường nhỏ như vậy thì ngủ làm sao?
Trùng cái tóc đen, có mật danh là X - một sát thủ lạnh lùng, không cảm thấy chiếc giường của mình nhỏ chút nào.
Thông thường, X ngủ trên giường này vẫn có thể xoay người. Thêm một trùng con nữa cũng không tạo ra sự khác biệt.
Hơn nữa, giường chỉ cần để ngủ thôi mà, đâu cần phải rộng làm gì? Tiết kiệm không gian để chứa những thứ khác, ví dụ như một số vũ khí mà X tự chế tạo. Đó mới là thứ thực sự quan trọng.
Tuy nhiên, X cũng hiểu rằng trùng đực thường rất yếu đuối và mỏng manh, đặc biệt là trùng con này, nhìn bề ngoài là biết xuất thân rất tốt, có lẽ chưa từng phải chịu cảnh chen chúc khi ngủ.
Bị sự đáng yêu của ấu trùng nhỏ làm say đắm, X - trong lòng mong muốn được cậu bé coi như 'thư phụ' - đã chủ động nói:
"Ngươi ngủ trên giường đi, ta sẽ ngồi bên cạnh canh chừng cho ngươi."
Không chờ trùng đực con đồng ý, X đã bế cậu đặt lên giường, đắp chăn và cẩn thận che chắn góc chăn. Sau đó, X ngồi ở cuối giường, dựa lưng vào tường và tiếp tục lau chùi vũ khí sắc bén của mình.
Ý định của X là muốn cho ấu trùng nhỏ biết rằng mình sẽ bảo vệ cậu, vì X có vũ khí và rất mạnh, không một ai có thể làm hại đến cậu bé.
Nhưng dường như điều đó lại phản tác dụng.
Trùng đực con rúc vào trong chăn, không dám nhúc nhích, nghe tiếng thở cũng biết là cậu chưa ngủ, dù mắt có nhắm hờ.
X nhận ra muộn màng rằng vũ khí của mình đã khiến trùng nhỏ sợ hãi.
X nhanh chóng thu dọn tất cả và yên lặng ngồi bên cạnh giường, cố gắng giảm thiểu sự hiện diện của mình. Chỉ khi đó, nhịp thở của trùng đực con mới dần trở nên đều đặn.
X ngắm nhìn khuôn mặt ngủ say của ấu trùng nhỏ, càng nhìn càng thấy đáng yêu.
Trùng đực nhỏ này, sau này sẽ trở thành trùng con của mình.
X tựa lưng vào tường, chợp mắt một lát. Khi cảm nhận được một chút động tĩnh, anh tỉnh dậy.
X phát hiện ra trùng đực nhỏ, không biết bằng cách nào, đã từ đầu giường trườn xuống chân giường. Lúc này, cậu đang gối đầu lên chân của X và ngủ say sưa.
X chưa bao giờ được gần gũi với một sinh linh mềm mại và mong manh như vậy. Anh bất giác nín thở, cứng đơ người, không dám cử động chút nào, sợ rằng mình sẽ đánh thức và làm trùng con hoảng sợ chạy mất.
Trong ký ức xa xôi của X, đêm đó thật tuyệt vời. Ấu trùng nhỏ trên chân anh thật nhẹ nhàng và mềm mại, dáng vẻ khi ngủ yên tĩnh, dễ thương vô cùng.
Ngay cả ánh sáng vàng nhạt mờ ảo trong phòng cũng toát lên vẻ ấm áp dịu dàng, như ánh sáng chỉ có trong những câu chuyện cổ tích.
....
Moose đứng sững bên cạnh ghế y tế của Aks, rất lâu mà không hề động đậy.
"Thưa Điện hạ, Điện hạ?"
Tiếng gọi của bác sĩ á thư khiến hắn bừng tỉnh. Hắn chớp mắt, từ từ quay đầu lại và nghe thấy giọng nói phấn khích vui mừng của bác sĩ:
"Chúc mừng Điện hạ và Trung tướng, trứng trùng đã hồi phục phát triển và rất khỏe mạnh. Đây quả thực là một kỳ tích!"
________________________________________________________________________________
{{{(>_<)}}}
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro