Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

CHƯƠNG 122 - PN TG3 - NẾU MOOSE BỊ BIẾN THÀNH TANG THI

Cuối cùng, Aks không nỡ để Moose một mình tồn tại trong thế giới này.

Dù chỉ là một cái xác với vỏ bọc bên ngoài giống Moose mà thôi.

Có lẽ là vì đối phương đang cắn ngón tay anh, kéo đi kéo lại, đôi mắt đỏ rực vẫn đẹp đến mức khó tin, trừng trừng nhìn anh, miệng phát ra tiếng gầm gừ như bảo vệ thức ăn... Hình ảnh ấy tràn đầy sức sống, khiến anh thoáng ngỡ Moose vẫn còn sống.

Aks đành tạm gác kế hoạch cùng chết, miễn cưỡng tiếp tục sống trong thế giới này để nhận trách nhiệm chăm sóc và nuôi dưỡng Moose____giờ đã là một tang thi nhỏ.

Anh ở cấp bậc rất cao, gần như chạm tới cấp S.

Máu thịt của anh có sức hấp dẫn cực kỳ lớn đối với tang thi.

Moose trong hình dạng tang thi nhỏ ngày nào cũng quấn lấy anh, ngoạm mãi không chịu buông miếng thịt của anh.

Thực ra Aks không hề ngại việc cắt thịt mình để nuôi Moose.

Nhưng thịt của anh quá chắc, Moose hoàn toàn không thể cắn nổi.

Vì vậy, Aks đành chuẩn bị thức ăn khác cho cậu.

Con người không nằm trong phạm vi cân nhắc của Aks.

Anh sẵn lòng để bản thân bị Moose ăn nhưng anh biết Moose nếu còn ý thức, chắc chắn cậu sẽ không muốn thân thể mình ăn thịt đồng loại.

Những quả và hoa của thực vật biến dị cũng không thể cho Moose ăn nữa.

Moose, giờ đã là tang thi nhỏ, rất ghét tất cả các loại thức ăn từ thực vật, hoàn toàn là một kẻ ăn thịt chính hiệu.

Sau khi loại trừ hết các khả năng, động vật biến dị trở thành lựa chọn tối ưu nhất.

Aks điều khiển thực vật, bắt một con chim nước biến dị ở bên hồ trong công viên, vặt lông, xử lý nội tạng, chuẩn bị nướng chín.

Moose, vốn đang vùi đầu trong lòng anh để nghiến răng trên cơ bắp của anh, ngửi thấy mùi máu thịt liền nhúc nhích đầu, cậu do dự buông miếng thịt không cắn nổi, nhào tới con chim nước biến dị đang xiên trên vỉ nướng.

Aks nhanh chóng cản lại, đưa bàn tay sạch sẽ nhét vào miệng Moose, kéo cậu về.

"Ngoan nào, không được ăn thịt sống, sẽ khó tiêu hóa, còn có ký sinh trùng nữa. Phải nướng chín rồi mới ăn."

Tang thi có gặp vấn đề tiêu hóa không?

Aks không biết.

Dù sao đi nữa, Moose của anh có dạ dày yếu, không thể ăn uống tùy tiện, dù đã biến thành tang thi cũng không ngoại lệ.

"Ưm~"

Tang thi nhỏ Moose không thông minh lắm, hoặc có lẽ là chẳng còn chút trí thông minh nào.

Miệng của cậu bị nhét thức ăn, ngay lập tức bị phân tán sự chú ý, dồn toàn tâm trí vào việc cắn ngón tay trong miệng.

Sau một hồi cắn không nổi, tang thi nhỏ lại dời sự chú ý, định lao về phía miếng thịt đang nướng.

Aks nhanh tay lẹ mắt kéo cậu lại một lần nữa, lấy ra một miếng thịt khô từ trong không gian, nhét vào miệng Moose.

Chờ cậu ăn xong, anh ấn cậu vào lòng mình để cậu ngoạm lấy ngực anh mà cắn.

Thịt sắp nướng xong rồi. Tiếp theo, anh cần phải xé thịt thành miếng vừa ăn, nhưng dùng một tay không tiện nên không thể để Moose tiếp tục cắn ngón tay anh.

Dưới ánh lửa bập bùng bên hồ trong công viên, màn đêm buông xuống.

Aks tháo ba chiếc cúc trên cổ áo, để lộ ngực mình dưới ánh lửa cam đỏ, một tay xé thịt nướng, trong khi Moose đang vùi đầu vào ngực anh.

Bất chợt, Aks cảm thấy một trận xấu hổ khó tả.

Aks chưa bao giờ nghĩ sẽ có ngày mình lại phải để Moose cắn vào người như thế giữa hoang dã, thậm chí còn liên tục đẩy Moose vào lòng.

Dù không mang ý nghĩ bẩn thỉu nào, hành động này cũng khiến Aks cảm thấy vô cùng lúng túng.

Nỗi xấu hổ như thể bản thân đã làm điều gì xúc phạm Moose.

Aks kéo chiếc áo khoác ngoài che lấy đầu và mặt Moose, như thể việc này có thể giúp anh 'giấu đầu hở đuôi', giả vờ như chẳng có chuyện gì xảy ra.

Cuối cùng, anh đã xé xong thịt thành những miếng vừa ăn, tất cả được đặt trên một chiếc 'đĩa' làm từ lá của thực vật biến dị, chất đầy thành một đống lớn.

Aks để thực vật biến dị nâng đĩa thức ăn lên, sau đó kéo áo ra, nửa dỗ nửa lôi Moose ra ngoài.

"Lại đây, ăn nào."

Aks bắt đầu đút thịt nướng cho Moose, đồng thời ngăn cậu lao vào đĩa thịt, dùng đôi chân dài cố định cậu trước người mình, từ tốn từng miếng một mà cho cậu ăn.

Moose ăn rất nhanh, không chút tiết chế.

Đút được nửa đĩa, Aks liền chạm tay kiểm tra bụng Moose, rồi ngăn không cho cậu ăn thêm nữa.

Nhưng Moose trong trạng thái tang thi hoàn toàn chẳng quan tâm. Miệng không còn đồ ăn, cậu lại lao về phía đĩa thịt nướng.

Bị Aks giữ chặt bằng đôi chân, Moose không biết làm cách nào để thoát ra, chỉ có thể nghiêng người tới trước, vung vẩy tay, cố gắng với lấy thức ăn.

Tất nhiên, cậu chẳng với tới được.

Thực vật biến dị lén lút đưa đĩa thịt về phía Moose.

Aks quét ánh mắt lạnh lẽo qua, buộc nó phải rụt lại.

Khi quay sang nhìn Moose đang trong lòng mình, ánh mắt anh lại mềm mại không kiềm được.

"Không ăn thêm được nữa đâu, no quá sẽ hỏng mất."

Nếu vẫn là người như trước đây, ăn một lần nhiều như vậy, Moose chắc chắn sẽ đau dạ dày đến chết đi sống lại.

Tang thi không có cảm giác đau nên chẳng có phản ứng gì.

Nhưng Aks vẫn theo thói quen đặt tay lên bụng Moose, nhẹ nhàng xoa nắn cho cậu.

Moose không ngừng giãy dụa, trong họng phát ra những tiếng gầm gừ đầy sốt ruột, muốn tiếp tục ăn.

Lo rằng cậu sẽ kích động quá mà làm hại đến cơ thể, Aks cất hết phần thịt còn lại vào không gian của mình.

Hương thơm thịt nướng trong không khí dần biến mất, Moose cũng từ từ ngừng giãy dụa, đầu xoay qua xoay lại, rồi trở lại dáng vẻ ngơ ngác, ngây ngô.

Thật là đáng yêu.

Aks nghĩ vậy.

Ngay sau đó, lồng ngực anh nhói lên một cơn đau đớn đắng ngắt.

Moose của anh đã rời xa mãi mãi.

Giờ đây, nhìn thấy thân xác còn sót lại của cậu trên thế gian này, dù đáng yêu đến đâu, cũng có ích gì chứ.

Moose cuối cùng sẽ chẳng bao giờ quay lại.

Nỗi đau trong lòng Aks càng lúc càng sâu sắc.

Bất chợt, ngực anh bị một cú va đập mạnh.

Là Moose trong trạng thái tang thi lao tới, vùi đầu, lại một lần nữa ngoạm lấy anh.

Aks ngẩn người, chỉ có thể thở dài bất lực.

"Nhẹ thôi, đừng để vỡ mất mũi."

Anh vừa nói vừa đưa tay lên, thử chạm vào sống mũi của Moose, nhẹ nhàng xoa bóp cho cậu.

"Gào u, gào u."

Moose chẳng để tâm đến những ngón tay chạm vào mặt mình, mọi sự chú ý đều tập trung vào miếng thịt đầy đàn hồi trong miệng, cố sức cắn xé.

Đêm càng lúc càng đen.

Tang thi không cần ngủ, nhưng dị năng giả như Aks vẫn còn thuộc phạm trù con người, cần nghỉ ngơi.

Sau một ngày dài với nhiều cảm xúc thăng trầm dữ dội, đau buồn đến tận cùng, cộng thêm việc sử dụng lượng lớn dị năng trong chiến đấu, Aks đã cạn kiệt sức lực, cả tinh thần lẫn thể chất đều mệt mỏi.

Đến nửa đêm, anh không thể cầm cự được nữa, ôm Moose nằm xuống bãi cỏ được bao quanh bởi thực vật biến dị, chìm vào giấc ngủ sâu.

...

Không biết đã qua bao lâu, khi Aks giật mình tỉnh dậy từ cơn ác mộng đầy đau đớn, đôi mắt vẫn còn ướt nước, anh nhận ra bên dưới mình là một bề mặt mềm mại, mát lạnh - chính là Moose.

Aks nhìn mái tóc sáng màu của Moose bên dưới, sững người một lúc, theo phản xạ đưa tay lên chạm vào khuôn mặt Moose, như để xác nhận điều gì đó.

"Moose....."

Cảm giác lạnh lẽo truyền từ đầu ngón tay khiến tim anh khẽ run.

Lúc này, Moose đang vùi đầu trong ngực anh cũng ngước đôi mắt đỏ rực lên, đối diện với ánh mắt của anh.

Cảm giác như bị một chậu nước lạnh dội thẳng xuống đầu, Aks hoàn toàn tỉnh táo.

Moose đã không còn nữa, đây chỉ là một cái vỏ rỗng còn sót lại trên thế gian này.

Anh đã không thể bảo vệ Moose.

Trái tim Aks đau nhói, đau đến mức cả cơ thể cũng run rẩy.

Sợ rằng sẽ làm tổn thương cơ thể Moose, anh cố nén nỗi đau, gượng dậy để rời khỏi.

Nhưng Moose bên dưới lại phát ra một tiếng kêu hoảng hốt, cuống cuồng chui vào dưới người anh, dùng cả tay chân bám lấy anh không buông.

Aks khẽ ngây người.

Ánh mắt anh rơi xuống vòng ánh sáng lốm đốm trên bãi cỏ mà cơ thể Moose đang né tránh khi anh nhích ra, chợt hiểu ra vấn đề.

Moose bây giờ là một tang thi, thuộc cấp thấp nhất, sợ ánh sáng mặt trời.

Những cành lá của thực vật biến dị đan xen phía trên, tạo thành một mái che tự nhiên.

Tuy nhiên, vẫn có những tia sáng len qua khe hở của lá, chiếu xuống mặt đất.

Vì thế, Moose mới sợ hãi mà chui rúc dưới người anh để tránh.

Trước khi anh tỉnh dậy, Moose hẳn đã hoảng sợ và trốn dưới cơ thể anh suốt một khoảng thời gian dài.

Aks cảm thấy xót xa vô cùng.

Anh vội lấy từ không gian ra một chiếc chăn đen, cẩn thận quấn chặt Moose lại.

Sau đó, anh sử dụng dị năng không gian, ôm Moose tiến về phía một tòa nhà xa xa.

Aks tìm được một khách sạn khá sạch sẽ, kéo rèm cửa, dùng thực vật kết hợp với dị năng hệ thủy để dọn dẹp căn phòng cẩn thận.

Sau đó, anh cúi người, đặt Moose xuống giường.

Chưa kịp đứng thẳng dậy, Moose đã vùng khỏi tấm chăn, lập tức lao về phía anh, ngoạm thẳng vào môi anh.

Aks sững sờ, đầu óc trống rỗng trong một khoảnh khắc.

Khi anh kịp phản ứng, anh kinh ngạc nhận ra môi mình đã tự động hé mở, như muốn nghênh đón Moose.

Nhưng Moose - trong hình dạng tang thi - tất nhiên không hiểu được ý định của anh, chỉ cố sức 'chiến đấu' với môi dưới của anh.

Aks không biết mình nên thở phào nhẹ nhõm hay không.

Trong lòng anh xen lẫn sự xấu hổ, bất an và một chút hoảng loạn chưa tan.

Anh khẽ cử động môi, định nói để Moose buông ra.

Nhưng Moose dường như ngửi thấy điều gì đó, ánh mắt tập trung vào miệng anh, rồi đột ngột đâm sầm về phía trước.

Răng của Aks bị va vào nhau, đau đến mức anh phải hít một hơi lạnh.

Anh không màng tới bản thân, phản ứng đầu tiên là kiểm tra Moose, nhưng ngay lập tức nhận ra..... lưỡi của Moose đã thò vào miệng anh.

Cơ thể của Aks cứng đờ trong khoảnh khắc.

Cả người Aks như rơi vào trạng thái ngây dại.

Anh để mặc Moose lùng sục trong miệng mình, hút lấy từng giọt chất lỏng.

Mãi cho đến khi Moose cuốn lấy lưỡi anh, cố gắng nuốt vào, Aks mới đột ngột bừng tỉnh. Khuôn mặt anh hoảng hốt, vội vã rút lui, loạng choạng lùi lại vài bước, lưng đập mạnh vào khung cửa sổ bị rèm che khuất.

Aks nâng tay lên, dùng mu bàn tay che đôi môi sưng đỏ, đôi mắt mở to đầy bàng hoàng. Vành tai của anh nóng rực, đỏ bừng.

Khuôn mặt anh lúc đỏ lúc trắng, thay đổi không ngừng.

Người trước mặt anh, thực chất chỉ là một cái xác của Moose - một tang thi với bản năng săn mồi thuần túy.

Nó không thể được xem như Moose thực sự.

Trước đó, để Moose cắn vào ngực và tay anh chỉ là để giúp cậu ổn định, giữ Moose ở bên mình.

Nhưng hành động môi chạm môi vừa rồi thì đúng là quá mức.

Tang thi Moose chỉ có bản năng săn mồi.

Việc Moose làm như vậy chỉ là vì muốn ăn anh.

Nhưng còn anh? Lúc đó trong đầu anh nghĩ gì?

Aks không dám đối mặt với chính mình, cảm giác tội lỗi tràn ngập.

Moose đã rời xa anh mãi mãi. Làm sao anh có thể mạo phạm thi thể của cậu như vậy?

Bên kia, Moose - không còn đồ ăn - trở nên ngơ ngác, loạng choạng từ trên giường chạy xuống, lao thẳng về phía Aks.

Lần này, Moose không để tâm đến ngực anh gần ngay trước mắt, mà nhắm thẳng vào đôi môi đã mang lại vị ngọt ban nãy.

Moose ôm lấy đầu Aks, định gặm môi anh.

Aks vội đè Moose lại, đồng thời né đầu sang một bên, hàng mi run rẩy, ánh mắt ngập tràn sự bối rối và xấu hổ.

"Không được, cái này không ăn được. Anh sẽ chuẩn bị thứ khác cho em."

"Gào u! Gào u____"

Tang thi Moose không hiểu lời Aks nói, cuống cuồng cắn vào tay anh, họng phát ra những tiếng gầm gừ nho nhỏ đầy vẻ đe dọa.

Sự hung dữ xen lẫn vẻ đáng yêu của Moose khiến Aks không khỏi cảm thấy.... dễ thương chết đi được.

Ý nghĩ đó vụt qua đầu Aks, khiến anh ngay lập tức giơ tay lên đập nhẹ vào trán mình, tự ép bản thân tỉnh táo hơn.

Đây là tang thi, là thi thể của Moose.

Anh phải tôn trọng.

Cần phải tôn trọng hơn nữa.

Không thể để những ý nghĩ xúc phạm, có phần báng bổ thi thể Moose, len lỏi vào đầu thêm lần nào nữa.

Cuối cùng, Aks đút liền mấy miếng thịt khô cho Moose mới có thể khiến cậu bình tĩnh trở lại.

Nhìn Moose ôm mặt nhai thịt khô một cách chăm chỉ, Aks lại nghĩ: Dễ thương chết mất.....

Không đúng, phải là: Cần chuẩn bị thêm thịt khô.

Lấy thịt của động vật biến dị làm thịt khô để Moose nhai từ từ, vừa làm chậm quá trình ăn uống, vừa bảo vệ dạ dày yếu ớt của cậu, tiện thể rèn luyện răng cưa một chút.

________________________________________________________________________________

ヾ(≧ ▽ ≦)ゝ

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro