Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Sao cậu dám ăn cắp tiền của tôi

#Đoản_đam
CON NỢ

(5)
- " Cậu nhắm mắt lại, nước mắt cứ thế rơi, bị hắn sỉ nhục như vậy đương nhiên là rất đau, càng đau hơn khi nhớ lại chuyện tối hôm qua. Cậu không phải con gái nên không có quyền đòi hắn chịu trách nhiệm với mình. Cậu thương cho chính bản thân mình không hiểu vì sao lại đi yêu chủ nhân của mình như thế.

Hắn về nhà thấy phòng mình bừa bộn, cậu vẫn nằm đó thì tức giận hắn hắt hai gáo nước lạnh vào mặt cậu.

- " Đồ vô dụng, còn nằm đó mà ngủ được à"

Cậu nghe giọng nói lạnh lùng cùng với gáo nước lạnh của hắn thì cũng từ từ mở mắt. Chút nước lạnh đó làm nhiệt độ cơ thể cậu giảm đi, cậu mệt nhưng vẫn cố gắng ngồi dậy.

- " Em xin lỗi... em... "

- " Thứ vô dụng như cậu cũng rảnh nhỉ, cậu xem trên đời này có ai vô dụng như cậu không.. Hay là cậu muốn chỉ nằm thôi cũng có tiền trả nợ? Nếu cậu muốn thì tôi cho cậu thỏa mãn..."

Hắn lạnh lùng nói, vẫn là giọng điệu khinh bỉ đó, cậu nghe không rõ nhưng cũng hiểu được ý hắn là gì. Cậu biết mình không chăm chỉ làm việc là sai rồi. Đáng lẽ cậu không được nằm đó, nhưng lúc nãy là do cậu mệt quá.

- " Em không muốn... em xin lỗi, từ nay em sẽ làm việc chăm chỉ..."

Cậu nói rồi cầm ga giường đi xuống, mỗi bước đi khiến cơ thễ cậu đau nhói lên, bụng cũng vừa đau vừa đói, cơ thể bị thương khiến cậu càng cử động càng đau, nhưng không dám dùng tiền kia mua thuốc. Lần đầu được hắn đưa tiền riêng, nhưng những số tiền nhục nhã này cậu không muốn dùng đến, cậu định trả lại cho hắn. Cậu biết hắn xem cậu là trai bao nên mới đưa cho cậu số tiền đó.

Tối hôm đó hắn về nhà ăn cơm khiến cậu rất vui, cậu vui vẻ nấu đồ ăn cho hắn.

- " Nhanh cái tay lên, tôi đói rồi, 10 phút nữa không xong thì cậu đừng trách..."

Cậu sợ hắn đói nên cố gắng làm thật nhanh rồi dọn đồ ăn lên cho hắn, cậu vừa bê bát canh ra thì bị hắn thẳng tay hắt vào mặt.

- " Vô dụng, đợi được bữa cơm của cậu thì tôi chết đói à" Hắn nói rồi thẳng tay hất mâm cơm xuống đất.

- " Em... em xin lỗi..."

- " Xin lỗi... mở miệng ra là xin lỗi, cậu vô dụng cũng vừa phải thôi chứ..."

Hắn dùng chân đá vào bụng cậu, cậu đau đớn ngã xuống đất, hai tay ôm bụng khó khăn thở dốc. Hắn không biết ngoài câu đó ra thì cậu không biết nói câu nào nữa. Hắn thấy vậy liền lôi cậu dậy thẳng tay tát vào mặt cậu:

- " Hôm nay tôi sẽ cho cậu ăn đồ ăn ngon một bữa" Hắn nói rồi đi giày vào và giẫm lên đồ ăn dưới nền nhà, rồi hắn lấy muối rải lên trên, nhìn cậu mỉa mai:

- " Ăn đi, ăn hết chỗ này cho tôi... nếu không ăn hết thì cậu biết hậu quả rồi đấy"

Cậu khổ sở cúi xuống ăn, nước mắt lại chảy ra, thấy cậu khóc hắn tức giận lấy cây sắt quất lên người cậu.

- " Thứ vô dụng... đừng làm bẩn sàn nhà của tôi... nước mắt cậu, tôi tởm lắm."

Cậu đưa tay lau giọt nước mắt đó thì hắn mới ngừng đánh cậu, cậu tự nhủ trước mặt hắn không được khóc nhưng không hiểu sao cứ nghe hắn nói là cậu không kìm được cảm xúc. Bị hắn hành hạ đã quen rồi, nhưng sao tim cậu lại đau đến thế. Cậu cố gắng ăn hết chỗ cơm đó rồi khó chịu nôn hết ra. Dạo gần đây cậu không phải ăn đồ thiu thì cũng phải ăn đồ bẩn, cậu không được mỗi bữa ăn tử tế... Cậu cứ ăn xong lại nôn hết ra, lúc nào bụng cậu cũng đau, cậu gầy hẳn đi, gương mặt xanh xao... Trừ những lúc nhìn thấy hắn ra thì lúc nào cậu cũng như một cái xác không hồn.

--------------
- " Hôm nay ba mẹ tôi sang thăm, tôi muốn cậu cút khỏi đây một ngày..." Hắn lạnh lùng nói

- " Nhưng... em không có chỗ nào để đi hết..." Cậu do dự nói, bây giờ cậu cũng không còn chỗ nào để đi.

- " Đó là việc của cậu, còn tôi không muốn ba mẹ tôi thấy cậu trong căn nhà này..."

- " Em... em không còn chỗ nào để đi hết... anh cho em về nhà ba mẹ em được không ạ" Cậu nói nhỏ, lâu lắm chưa về nhà, cậu cũng nhớ ba mẹ lắm, nếu được hắn cho phép thì tốt biết mấy.

- " Tùy..." Hắn đáp, đường nào không có cậu trong căn nhà này cũng đỡ ngứa mắt hắn.

- " Em cảm ơn anh"

Cậu nói rồi lên phòng gấp đồ, hôm nay được hắn cho phép về cậu rất vui, cậu rút một ít tiền tiết kiệm ra mua đồ về cho ba mẹ, tuy là món quà nhỏ nhưng cậu hi vọng ba mẹ cậu sẽ vui.

- " Ba mẹ, con về rồi" Cậu vui vẻ gọi...

- " Ai cho cái thứ vô dụng như mày mò mặt về đây..." Bà Mạc vừa nhìn thấy cậu đã đay điếng.

- " Con... con... con chỉ muốn về thăm ba mẹ thăm anh thôi mà... mai con sẽ đi..."

Cậu ấp úng nói, là mẹ mình nhưng lúc nào đứng trước bà cậu cũng có cảm giác sợ hãi, cậu không hiểu sao cả gia đình ai cũng lạnh nhạt với cậu.

- " Mày không phải con tao... cái thứ như mày mò mặt về chỉ làm cái nhà này thêm dơ bẩn..."

- " Con xin mẹ... ngày mai con sẽ đi mà" Cậu quỳ gối van xin, cậu rất thèm khát một gia đình, thèm được tình yêu thương của ba mẹ.

" Ào"

Cậu đang đứng đó thì có một xô nước lạnh tạt thẳng vào người cậu, lạnh rất lạnh nhưng cũng không lạnh bằng giọng nói kia:

- " Nếu muốn ở nhà này một ngày thì mặc như vậy mà làm việc không được thay đồ, tôi đã giúp cậu tắm rồi đấy..."

Cậu gật đầu đứng dậy rồi đi dọn nhà cửa, lau chỗ nước khi nãy rồi đi vào bếp nấu cơm. Lúc bưng canh ra cậu bị anh trai đẩy mạnh khiến cậu trượt tay, cả bát canh nóng nổi đổ ập lên đôi tay đang rỉ máu kia, cậu đau đớn vì đang bị thương lại còn bị bỏng.

- " Vô dụng, mày bưng không nổi bát canh à... cút... mau cút khỏi đây đi" Mẹ cậu nói rồi kéo cậu ra..

- " Con xin mẹ, đừng đuổi con... con không cố ý..." Cậu khổ sở van xin...

- " Chat... nhà này không chứa loại vô dụng, mau biến đi..."

Bà nói rồi đưa tay lên tát cậu, túm cổ áo cậu lôi ra cửa, cậu đau đớn quỳ gối van xin:

- " Con xin...mẹ..."

- " Cút đi, hay mày luyến tiếc món đồ kia..." Bà ta nói rồi vào nhà xách mấy món đồ cậu mua ném lên người cậu, mắng nhiếc...

- " Thứ rẻ tiền, dơ bẩn này trả cho mày đấy, cút đi... Tao không có loại con như mày, cũng không cần mày báo hiếu. Chỉ cần mày đừng làm dơ bẩn cái nhà này là báo hiếu tao rồi..."

Nói xong bà ta cũng vào nhà đóng sầm cửa lại, cậu đau đớn nhặt mấy món đồ đó lên. Mẹ cậu không biết số tiền mua đồ là tiền tiết kiệm của cậu, khi cậu bệnh cũng không dám lấy tiền mua thuốc uống mà dành dụm được, nhưng lại bị cho là dơ bẩn. Cậu đau lòng mà khóc, thì ra gia đình, người thân cũng không ai cần cậu, ai cũng xem cậu là kẻ vô dụng. Cuộc sống của cậu còn có ý nghĩ gì, cậu mỉm cười rồi bước đi. Dù có bị đối xử như thế nào thì đó cũng là người thân của cậu, cậu sẽ cố gắng trả nợ.

Cậu đi lang thang trong màn mưa xối xả, cậu mặt kệ những dòng mưa lạnh lẽo và cơn gió mạnh liệt đang tát vào mặt mình. Cậu lạnh đến tê tái, nhưng không bằng sự lạnh lẽo trong trái tim kia...

Cậu về nhà cũng đúng lúc trời chập tối, với thân hình ướt sũng, cậu nhanh đi tắm rồi dọn dẹp nhà cửa... Hắn không có ở nhà, một lúc sau thì hắn cũng về, thấy cậu hắn vừa ngạc nhiên vừa tức giận.

- " Tôi nói hôm nay không được về, sao cậu dám..."

- " Em xin lỗi... mẹ em đuổi nên..."

- " Đuổi cũng đúng, thứ vô dụng như cậu thì ai cần... Nhìn lại cậu xem, đến người thân còn không cần cậu cơ mà..."

Hắn khinh bỉ nói, hắn không biết những lời nói đó như nhát dao đâm vào tim cậu. Nhớ những gì hắn, người thân đã làm với mình cậu đau đớn chỉ muốn chết đi.

Thấy cậu không nói gì hắn lôi cậu lên phòng, xé quần áo cậu ra rồi đẩy lên giường. Hắn dùng dây thắt lưng quất xuống cơ thể cậu, không nhanh không chậm nhưng lực đạo nỗi lần dáng xuống khiến cậu đau đớn tột cùng, người cậu đầy vết bầm. Cậu không than vãn, van xin mà cắn răng chịu đựng.

- " Sủa, cắn tôi đi..." Hắn túm tóc gáy cậu lôi lên...

- " Em không làm được..."

- " Mẹ kiếp, dám cãi tôi, hay là để tôi cho cậu thỏa mãn..." Hắn nói rồi cởi đồ trên người mình...

- " Anh... đừng mà... xin anh đừng làm vậy... xin anh tha cho em đi..."

Lần đầu cậu van xin hắn tha, bị đánh cậu không xin nhưng mỗi lần hắn làm chuyện này khiến cậu vừa đau đớn vừa tủi nhục...

- " Con điếm này, phục vụ bao nhiêu người trừ tôi sao, hay là cậu muốn nhiều hơn nữa..."

Hắn nói rồi trói tay cậu lại, cậu phản kháng thì bị đánh, hắn rất thô bạo, vừa ân ái vừa đánh cậu. Hắn cứ thế mà gặm nhấm cơ thể cậu, cậu khó chịu đẩy hắn ra:

- " Em xin lỗi...."

- " Chat... dám chống đối tôi... cậu muốn chết sao? "

- "............. "

- " Điếc à, cái thứ trai bao như cậu mà cũng làm như bản thân cao sang lắm sao, cậu lên giường với bao nhiêu thằng rồi hả... sao cậu không đi làm đĩ đi... "

Cậu không nói, nước mắt lại rơi sau câu nói của hắn, cậu vừa đau đớn, vừa tủi nhục.... sao hắn lại nói cậu là trai bao chứ, trong lòng cậu chỉ có mình hắn, hắn cũng biết mà.

- " Khóc, nước mắt dơ bẩn, tôi đã nói là đừng để cái nước mắt bẩn thỉu ấy rơi trong nhà tôi rồi mà... Sao cậu dám..." Hắn nói rồi thẳng tay hắt nước chanh lên người cậu, cơ thể cậu bị thương nên vừa đau vừa xót..

- " Anh hận em lắm sao, sao anh không giết em đi... được chết trong tay anh em cũng vui lắm"

Cậu lau nước mắt rồi mỉm cười nhìn hắn, nếu hắn ghét cậu, hận cậu thì hắn giết cậu là được mà. Cậu không trách nhưng tại sao hắn lại làm cậu đau như thế này.

- " Muốn chết? Không phải dễ đâu, loại như cậu phải sống không bằng chết... Nếu cậu dám bỏ trốn hay tự tử... thì tôi sẽ giết chết ba mẹ cậu. Nói cho cậu biết, cậu muốn chết cũng phải được sự cho phép của tôi... dơ bẩn"

Hắn nói xong cũng vào phòng tắm rửa sạch sẽ, hắn xem việc chạm đến cơ thể cậu là dơ bẩn.

Những ngày tiếp theo hắn không chạm vào người cậu nữa mà hắn cho người khác hành hạ cậu. Ban ngày cậu làm việc cho hắn và ăn cơm thiu... ban đêm thỉnh thoảng hắn cho 2-3 người hành hạ cậu. Cậu phản kháng thì bị đánh, hai má cậu bị tát đến sưng đỏ. Cậu biết trước số phận mình nên đành chấp nhận, có lẽ số cậu sinh ra đã vậy rồi...

-----------------
Hôm đó hắn về nhà với vẻ mặt tức giận, hắn lên phòng tìm thứ gì đó rồi xuống bếp tìm cậu, cậu vừa quay lại đã nhận được một cái tát như trời giáng:

- " Tại sao cậu dám phá hợp đồng của công ty lại còn ăn trộm tiền của tôi?"

- " Anh đang nói gì, em không hiểu... " Cậu ôm mặt nhìn hắn hỏi nhỏ

- " Còn giả nai, cậu dám làm sai hợp đồng lại còn dám ăn cắp thẻ tín dụng của tôi... cậu chán sống rồi à"

- " Em không có... Em không lấy thẻ của anh" Cậu cúi đầu khổ sở giải thích, cậu không biết vì sao hắn lại nghĩ là mình làm.

- " Còn dám cãi, để xem cậu còn cãi được nữa không..."

Hắn nói rồi kéo tóc lôi cậu vào nhà tắm, bị kéo tóc một cách vô tâm khiến đầu cậu đau như búa bổ. Hắn dí đầu cậu xuống vòi nước lạnh, hắn liên tục xả nước, cứ 3 phút lại lôi cậu lên rồi lên rồi dìm xuống, đến khi cậu không thở nổi thì hắn mới buông ra:

- " Tại sao dám ăn cắp tiền của tôi? Nói..."

- " Em không... lấy... xin anh... tin em" Cậu lắp bắp nói, cổ họng như bị nghẹn cứng lại

- " Còn chưa dám nhận, để xem cậu lì được bao lâu..."

Hắn nói xong thì kéo cậu ra sân xích lại, lấy roi sắt quất cậu, hắn cứ đánh mà không quan tâm cậu đau đến thế nào. Da thịt cậu bung bét hết, cứ hết vết thương này đến vết thương khác, cậu đau nhưng không dám nhận tội, vì cậu đâu có làm, cậu không muốn hắn hiểu lầm nữa...

Hắn nghĩ là cậu làm nên cứ vậy mà quất, hắn mất gì cũng nghĩ là do cậu lấy, hắn không biết chính anh trai cậu là người đã sửa bản hợp đồng lại rồi đổ lỗi cho cậu, cái thẻ tín dụng kia cũng do anh ta lấy... nhưng hắn không thể biết được...

- " Nói? Sao cậu dám ăn cắp..." Hắn vừa nói vừa đạp lên bụng cậu...

- " Em không lấy... khụ... khụ"

Cậu nói rồi ho sặc sụa ra toàn máu, cậu đau đớn về thân xác nhưng đau bằng nỗi đau bị hắn hiểu lầm không chịu nổi nữa mà ngất đi. Cái áo sơ mi trắng mà cậu thích cũng nhuộm đỏ, cậu nằm đó giữa một vũng máu, hơi thở yếu dần...

#còn

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro