Phát hiện sự thật đau lòng
(10)
- " Cuối cùng cũng chịu tỉnh rồi sao?"
Cậu từ từ mở mắt thoát khỏi dòng ký ức và những giấc mơ tươi đẹp đó, xung quanh là căn phòng và chiếc giường quen thuộc mà đã lâu lắm rồi cậu không được nằm, trên tay cắm dịch chuyền, cơ thể lại đau nhức từng cơn, cậu thấy hắn đang ngồi trước mặt cậu... Nhìn thấy hắn tâm trạng cậu bỗng nhiên vui, sau khi đối mặt với tử thần khi tỉnh lại người đầu tiên nhìn thấy là người mình yêu thương nhất chẳng phải rất tốt hay sao? Cậu không hiểu mình đã ngủ bao lâu nhưng có hắn bên cạnh là tốt quá rồi, có phải hắn thấy có lỗi nên mới ở bên cậu không?
- " Định làm phiền người khác đến bao giờ? Đúng là chẳng được cái tích sự gì mà..."
Khi đối diện với cuộc sống hiện thực, trước mặt cậu là người cậu hết lòng yêu thương cậu đã từng cảm thấy may mắn vì được hắn cứu... Nhưng từ khi nghe câu này của hắn tim cậu lại nhói lên, có lẽ hắn cứu cậu không phải vì không muốn thấy cậu chết mà là do món nợ kia. Cậu lặng lẽ nhìn hắn rồi nở nụ cười, che đậy dòng nước mắt mặt chát.
- " Em xin lỗi... vì đã làm phiền anh..."
- " Mở miệng ra là nói câu này cậu không thấy chán sao? Tôi cho cậu nghỉ ngơi một ngày, trong 1 ngày hãy suy nghĩ kỹ chuyện hôm trước tôi nói? Nếu không đưa mấy video đó ra thì đừng trách tôi, tôi chỉ tiếc tiền, không tiếc cái mạng chó của cậu đâu..."
Hắn đay điếng nói, từng lời như cứa sâu vào tim người đối diện. Hắn biết không thể đánh cậu nên hắn đã dùng lời nói, hắn hận chính bản thân mình không thể bóp chết con người trước mặt.
- " Em... chuyện đó không phải em có làm đâu... xin anh đừng hiểu lầm..."
- " Hiểu lầm? Vậy không phải cậu làm thì ai làm... cậu căn bản là muốn lợi dụng để phá hoại công ty của tôi..."
- " Em không có... em thật lòng với anh mà... xin anh...đừng nói vậy với em mà..."
Cậu khổ sở nói, cổ họng lại đau rát khiến câu nói nửa được nửa mất, hai mắt cậu cũng rưng rưng. Cậu không hiểu tại sao hắn lại không tin cậu, thì ra sau khi đối diện với tử thần đến cậu vẫn phải đón nhận nỗi đau đến chết đi sống lại.
Hắn từ từ tiến lại giường, trừng mắt nhìn khuôn đôi mắt long lanh ngấm nước kia, giọng nói ánh lên sự khinh bỉ...
- " Cậu lấy gì để bảo tôi phải tin cậu, tốt nhất cậu nên bớt giả tạo lại, đừng giả bộ yếu đuối để mong nhận được sự thương hại từ tôi... dám chống lại tôi thì cậu biết hậu quả rồi đấy."
Hắn nói rồi đi ra ngoài, bỏ mặc cậu ngồi lặng lẽ trên giường, nước mắt lại rơi xuống, cậu không nhớ nổi đây là lần thứ bao nhiêu cậu khóc vì hắn nữa, có lẽ nó nhiều đến nỗi cậu không thể nhớ rõ nữa...
Yêu hắn, đón nhận sự vô tâm của hắn, chấp nhận sự thật rằng cậu chỉ là " con nợ" của hắn. Cậu đã cố gắng để bớt đau, nhưng có lẽ càng cố lại càng đau... Lấy ai thương tiếc cho cậu, lấy ai đồng cảm cho cậu đây? Đến cả người mà cậu tận tâm yêu thương nhất cũng đối xử tệ với cậu, chưa bao giờ cậu nhận được một chút ôn nhu từ đối phương. Đến một góc nhỏ trong tim hắn cậu cũng không có chỗ, đến một lần muốn hắn tin tưởng cậu cũng không thể có. Hắn hết lần này đến lần khác hiểu lầm cậu, hắn không biết mình chính là nguồn sống là tất cả hi vọng của cậu còn sót lại... Vì món nợ đã nợ hắn nên cậu mới có thể sống được đến ngày hôm nay, cho nên mãi sau này khi không còn nợ hắn nữa, cậu có thể chết đi một cách không ai thương tiếc như thế chẳng phải rất tốt sao.
Cậu nằm trên giường nhắm mắt lại, ánh nắng yếu ớt chói trên khuôn mặt nhợt nhạt. Tim cậu đau, suy nghĩ về những gì hắn đã làm, suy nghĩ về cái quá khứ tươi đẹp kia, cậu thèm khát một chút ôn nhu của hắn như ngày xưa ấy...
Những ngày sau đó cậu trở lại cuộc sống bình thường tiếp tục làm việc cho hắn. Cậu cố gắng, chăm chỉ để không làm hắn giận, đến công ty vẫn phải chịu sự trêu chọc, đánh đập của đám nhân viên, về nhà lại chịu những trận đòn và vài câu đe dọa của hắn, nhưng có lẽ cậu quen rồi...
Hôm nay như thường lệ cậu đến công ty để lau dọn phòng cho hắn. Đứng trước cửa gọi cửa không được vì lo lắng nên cậu đã đẩy cửa bước vào...
" Cạch"
Cánh cửa được mở ra, vừa bước vào thì đã thấy anh cậu trong đó, đang làm gì đó trên máy tính của hắn. Trông thấy cậu, anh ta cũng dập màn hình máy tính lại, tức giận nhìn cậu...
- " Đồ mù lòa, mày vào mà không biết gõ cửa à?"
- " Em xin lỗi... em có gõ nhưng không có ai trả lời..."
Cậu ấp úng giải thích, trong lòng vẫn không hiểu tại sao anh ta lại ở đây, còn dùng cái máy tính quan trọng của hắn nữa...
- " Ai cho mày cái thói tự tiện vậy hả, mày có biết mày phá hỏng việc quan trọng của tao rồi không?"
Anh ta lớn tiếng, chán ghét ném tập hồ sơ vào mặt cậu, anh ta không ngờ đang làm việc quan trọng thế này mà lại gặp cậu ở đây. Anh ta rất sợ cậu phát hiện những việc anh ta làm...
Cậu từ từ nhặt đống giấy đó lên, nhặt mãi mà không để ý gì cho đến khi nhặt tờ cuối cùng nhìn chằm chằm vào mấy con số, cậu phát hiện hình như nó đã bị sửa. Cậu nhìn một lúc rồi biết nó sai một vài chỗ, cậu không hiểu đây là bản hợp đồng quan trọng nhưng tại sao hắn lại làm sai như thế này.
- " Mày xem đủ chưa, mày biết cái quái gì mà xem chứ?" Anh ta khinh bỉ nói rồi giật tập giấy trên tay cậu, anh ta cảm thấy mình ngu ngốc khi ném tập giấy đó xuống...
- " Anh... bản hợp đồng này là anh Phong Ngạo làm hay sao ạ?" Cậu mỉm cười hỏi anh mình, cậu chỉ hi vọng đây là bản hợp đồng chưa sửa thôi, chắc chỉ do nhân viên của hắn làm nhưng hắn chưa kịp duyệt.
- " Việc đó có liên quan gì mày... Mày cũng giỏi lo chuyện bao đồng nhỉ..."
- " Không có... em thấy bản hợp đồng sai nên em mới hỏi thôi, để lát em bảo anh ấy sửa..."
- " Chat... tao cấm mày nói... cấm mày phá hỏng chuyện tốt của tao..."
Vĩnh Bằng tức giận đưa tay lên tát cậu, anh ta xem cậu là người phá hỏng chuyện tốt của mình... Anh ta muốn trả thù hắn nên tìm mọi cách để phá công ty hắn, nhưng anh ta không ngờ lại bị cậu phát hiện. Nếu không nể cậu là em trai thì anh ta cũng đã giết chết cậu rồi...
- " Anh... sao thế ạ, anh không cho anh ấy sửa thì công ty anh ấy sẽ bị hủy...."
- " Chat... câm miệng lại... đấy không phải việc của mày... mày mà dám nói với nó thì đừng trách tao..."
Anh ta lại không kìm chế được mà tát cho cậu một cái tát như trời giáng xuống bên má còn lại của cậu, khiến cho gương mặt nhợt nhạt ấy có từng mảng đỏ. Chưa dừng lại ở đó anh ta còn đẩy cậu vào tường, thô bạo bóp cổ cậu, miệng buông vài câu đe dọa...
- " Tao cấm mày nói cho nó biết... tao sẽ giết chết mày..."
Anh ta lạnh lùng nói, càng nói thì càng chiết chặt cổ cậu, dường như thù hận làm anh ta quên mất cậu chính là em trai mình. Vì tiền, vì thù hận anh ta có lẽ cũng chẳng tiếc đứa em trai này nữa...
- " Khụ... khụ... em xin anh... đừng làm vậy mà, đừng có hại anh ấy... Anh ấy thật sự rất yêu anh..."
Cậu khó khăn nói, cổ bị bóp đến mức không khí lưu thông cũng khó khăn, cổ họng đã đau còn bị bóp khiến giọng nói của cậu cũng không rõ nữa. Cậu cảm giác như suýt mất đi giọng nói của mình. Tim cậu đau, thì ra bấy lâu nay mọi chuyện đều do anh cậu làm khiến hắn hiểu lầm cậu... Nhưng điều đó cũng chẳng khiến cậu quan tâm nữa, trong lúc khổ sở thế này cậu cũng chỉ biết van xin anh cậu đừng có hại hắn nữa. Cậu cầu xin không phải là sợ bị hiểu lầm mà vì cậu sợ hắn bị hủy hợp đồng rồi sẽ buồn, sợ công ty hắn sẽ sụp đổ.
- " Đó không phải việc của mày, mày biết tất cả rồi thì câm miệng lại... mày có biết ba mẹ vì nó mà khổ sở như thế nào không hả? Mày nên nhớ mày cũng đang là con nợ của nó đấy? Mày nghĩ cả đời mày có trả nổi không? Mày muốn sống nô lệ cả đời sao..."
- " Em sẽ cố gắng trả nợ mà... xin anh đừng hại anh ấy, đừng để thù hận lấn áp lý trí được không...." Cậu níu tay áo van xin, nước mắt đã rơi từ lúc nào, cậu biết anh mình vì trả thù, nhưng không muốn anh trả thù hắn, cậu sợ cảm giác nhìn thấy hắn thất bại. Điều đó còn đau lòng hơn việc bị hắn hành hạ...
- " Cút ra ngoài... đừng có van xin thay cho nó... mày không đủ tư cách đâu..."
Vừa nói anh ta vừa đẩy cậu ra ngoài rồi đóng cửa lại, anh ta tiếp tục công việc đó nhưng không thể nào tập trung được. Anh ta rất sợ cậu sẽ nói chuyện này với hắn.
Cậu bị đẩy ra ngoài, hai dòng nước mắt càng chảy lớn, cậu đau thật sự, không hiểu sao lại đau như thế này....
Có lẽ người ta nói đúng, ngày lòng mình buồn nhất trời sẽ đổ mưa, đúng vậy hôm ấy trời mưa rất lớn... Cậu ngồi trước cánh cửa phòng kia mặc cho biết bao nhiêu lời xỉa xói, dị nghị trêu đùa... Mỗi lần bị nói những câu nặng lời, nước mắt cậu lại không kìm được mà chảy ra.
Cậu nên làm sao đây, nên nói cho hắn biết hay là không?
Một bên là người cậu yêu thương nhất còn một anh trai mình, cậu nên đứng về phía ai...
Cậu có nên nói tất cả cho hắn biết để hắn không hiểu lầm cậu nữa...
Mọi câu hỏi được đặt ra trong đầu cậu nhưng vẫn không có câu trả lời...
Nhưng rồi cậu bỏ qua tất cả, cậu chọn cách im lặng, chọn cách cam chịu, chọn cách nhận hết lỗi về bản thân. Cậu quyết định sẽ giúp đỡ hắn, sửa lại bản hợp đồng đó... Cậu cũng sẽ không nói cho hắn biết là anh cậu làm, cậu suy nghĩ rất kỹ rồi nếu hắn đổ lỗi thì cậu sẽ nhận hết về bản thân mình vậy. Cậu sẽ nhận lỗi thay anh cậu....
Cậu chờ cho anh cậu ra ngoài thì giả vờ vào phòng lau dọn, nhưng thật ra là mở máy tính sửa lại bản hợp đồng kia, cậu cố gắng làm nhanh vì sợ hắn về, nhưng cậu vừa làm xong chưa kịp in ra để thay thế cho mấy bản lỗi kia thì hắn đã về.
- " Khốn nạn, sao lại ở trong phòng của tôi? " Hắn vừa ngạc nhiên vừa tức giận khi nhìn thấy cậu...
- " Em..."
Cậu chưa kịp giải thích thì đã bị hắn đẩy ra rồi ngồi vào bàn xem lại bản hợp đồng, xem xong thì khuôn mặt đầy phẫn nộ, hắn tưởng cậu làm nên lao vào mà đánh cậu, cậu không tránh...
- " Cái tên mù vô dụng như cậu cũng khốn nạn thật, hết lần này đến lần khác hại tôi... hôm nay để xem cậu còn cãi được không?"
Hắn giận đến mức mất kiên nhẫn, biểu tình chán ghét căm phẫn đầy nộ khí, hắn đánh rồi nắm chặt cổ áo cậu, muốn đánh chết cậu nhưng rồi lại tự nhủ không thể để cậu chết dễ dàng như thế được.
Hắn thô bạo ném cậu vào một góc tường, ném mấy đồ vật trong phòng về phía cậu, cậu đau đớn nhưng chọn cách im lặng, không dám mở miệng ra nói một câu xin lỗi vì cậu biết càng nói càng làm mọi chuyện trở nên tồi tệ hơn.
- " Không ngờ, con người cậu lại độc ác đến thế, xem ra tôi đã khinh thường cậu rồi... Loại người như cậu, tôi nên nể phục mới đúng..."
Nghe giọng nói vừa khinh bỉ vừa mỉa mai của hắn trái tim cậu không ngừng rên rỉ, nhưng cậu biết trách ai được, tất cả nỗi đau này là do cậu lựa chọn. Cậu chống tay lên tường, cố gắng đứng dậy, tiến lại quỳ xuống dưới chân hắn, miệng lắp bắp vài ba con chữ mà chính cậu cũng không hiểu mình đang nói gì...
Hắn tức giận đẩy mạnh người nước mắt giàn giụa trước mặt ra ngoài, giọng nói phát ra, đầy rẫy chua ngoa...
- " Cậu lại diễn? Muốn tôi bỏ qua sao, cậu tự xem lại lương tâm của mình đi... Tôi sẽ không bỏ qua đâu, cậu chẳng là cái thá gì cả, nếu không vì món nợ tôi đã giết chết cậu..."
Cậu chưa kịp phản ứng thì bị đẩy ra khỏi phòng, cả nguồn sống bỗng nhiên bị trút hết không khí, khó thở vô cùng...
Nước mắt dần mất kiểm soát, rơi nhiều và cũng nhạt nhòa dần đi...
Cậu trở về nhà, dọn dẹp nhà xong thì cũng đã khuya, cậu lên phòng mở lại tìm một món đồ, hình như là một sợi dây chuyền đã cũ, cậu cầm lên và ngắm nó, nước mắt vô thức mà rơi trên khuôn mặt nhợt nhạt...
" Có lẽ tình cảm trẻ con đó anh sẽ không nhớ, nhưng anh à, em cũng không mong anh nhớ đâu... Càng không muốn anh biết người chụp chung tấm ảnh trước đây lại là kẻ vô dụng như em. Em không mong gì nhiều, chỉ mong anh sống thật hạnh phúc..."
Cậu nghĩa rồi nắm chặt nó trong tay, tuy nó chỉ đáng giá vài nghìn bạc lẻ nhưng đó là món quà quý giá nhất của cậu, nếu có thể, cậu muốn mang nó đi đến cuối cuộc đời...
Cậu đang đứng đó thì bị hắn đẩy cửa bước vào, vừa thấy hắn cậu đã giấu sợi dây chuyền đằng sau lưng, cậu không thể để hắn thấy nó..
- " Giấu cái gì đấy... Cậu lại có âm mưu gì để hại tôi?"
- " Em không có..."
Cậu lắc đầu nói nhỏ, dù có bị đánh chết hay bị mắng cũng nhất định không nói cho hắn biết. Nhưng hắn thô bạo đánh rồi giật nó từ tay cậu, hắn không quan tâm là thứ gì mà ném dưới nền nhà, dẫm đạp lên nó...
Cậu chứng khiến cảnh đó mà nước mắt rơi, tim cậu đau lắm, tại sao hắn lại dẫm lên món quà quý của cậu như thế chứ.
- " Khóc sao, tiếc cái sợi dây chuyền dẻ rách này à... "
Hắn nói rồi đạp nó xuống gầm tủ, bộ dạng chán ghét nhìn cậu:
- " Điếc à, lại dám dùng nước mắt cá sấu mong tôi thương hại, cậu muốn chết hay sao?"
Hắn không thương tiếc rút dây nịt ra đánh cậu, hắn giận đến mức quên mất bác sĩ dặn không được đánh cậu, nhưng hắn cứ đánh, đánh đến nỗi cảm thấy cậu không chịu được nữa thì mới dừng lại rồi kéo cậu vào nhà tắm xả nước cho hết vết máu kia.
- " Hôm nay cho cậu thỏa mãn... "
Tắm xong chưa kịp mặt đồ thìcậu bị hắn cho một đám người kéo đi, hai ba người cùng hành hạ cậu, cậu cũng không còn sức mà chống cự. Cậu tùy xác cho họ muốn làm gì thì làm, cái thân xác dơ bẩn này có lẽ cậu cũng không cần nữa. Bị hành hạ đến chết có lẽ cũng không sao...
Đau đớn hòa lẫn với nhục nhã lấn át tâm trí cậu, những nỗi đau này thật sự quá lớn đối với một kẻ yếu đuối như cậu. Nếu có thể cậu chỉ mong muốn thời gian còn lại của bản thân có thể có những kỷ niệm đẹp bên hắn... như ngày xưa ấy...
#còn
#p/s: Mấy chap sau và dần về cuối thì càng ngược ạ, kiểu bé thụ âm thầm giúp đỡ công nhưng lại bị hiểu lầm, bị hành hạ cả thể xác lẫn tinh thần...
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro