Loại người như cậu không được phép yêu tôi
(3)
Hắn không thấy cậu đâu lại xuống kéo cậu lên, cậu vui mừng vì lúc tưởng như suýt chết lại được hắn cứu, nhưng hắn lôi cậu lên rồi lại đẩy cậu xuống, đưa tay tát cậu hắn dập tắt mọi hi vọng trong đầu cậu. Cái tát của hắn làm cậu đau đến không thể thở được, cơ thể cũng lạnh dần đi.
- " Anh, không cần tìm nữa đâu, lát em về rồi mời thợ đến phá khóa cũng được, từ nay em sẽ cẩn thận hơn" Cậu ta nói, cậu ta sợ hắn không tìm thấy sẽ nhận ra cậu ta đang nói dối.
Hắn tìm một lượt cũng không thấy chiếc chìa khóa đâu, hắn liền nghĩ là cậu lấy giấu rồi nên hắn liền lôi cậu lên bờ. Cậu nằm đó ho sặc sụa, gương mặt trắng bệch vì cơn sốt lại ngâm nước quá lâu, cậu dường như không còn chút sức lực nào.
- " Vô dụng, lại đây" Hắn lên tiếng gọi cậu.
Cậu nghe hắn gọi thì đứng dậy bước đi nhưng cứ đi được vài bước lại ngã xuống. Nhìn cậu hắn cảm thấy ngứa mắt, hắn cho rằng cậu giả tạo nên tiến đến chỗ cậu, nâng cằm cậu lên, hắn không kìm chế được mà tát vào mặt cậu...
- " Cái thứ vô dụng, có phải cậu lấy chiếc chìa vứt đi rồi không"
- " Em không lấy." Cậu đáp, ánh mắt hắn khiến cậu cảm thấy sợ hãi
- " Chat... còn chối, cậu không lấy thì tại sao lại không thấy..." Hắn lạnh lùng nói rồi đưa tay lên tát cậu, hai bên má cậu sưng lên, nhưng hắn thấy với cậu như vậy là quá nhẹ nhàng.
- " Em xin lỗi... nhưng em thật sự không lấy" Hắn nghe cậu nói thì buông cằm cậu ra không kìm chế được cho cậu một cái tát nữa. Cậu không ngồi vững nữa mà ngã xuống sân bể bơi, hắn lại túm tóc lôi cậu lên thẳng thừng đấm vào ngực cậu.
- " Cãi này, xem cậu còn cãi được nữa không."
Cậu vốn đang bệnh hơi thở đã khó khăn lại bị đánh cậu không chịu nổi nữa, ho khan ra một ngụm máu rồi ngã xuống.
Thấy cậu bất tỉnh, hắn đưa tay sờ người cậu, chửi thề mấy câu rồi cũng cho người đưa cậu đến bệnh viện.
Đêm đó hắn cùng cậu ta ân ái mà không biết cậu sống dở, chết dở.
Hai ngày hắn không đến bệnh viện cho đến khi người của hắn gọi nói cậu tỉnh thì hắn cùng cậu ta đến thăm.
- " Vẫn chưa chết sao?"
- " Cảm ơn anh đã cứu em" Cậu mỉm cười nhìn hắn biết mình còn sống biết hắn đã cứu cậu, cậu rất vui ít ra còn có thể trả nợ cho hắn.
- " Cậu có thấy con nợ nào vừa yếu đuối, phiền phức, vô dụng như cậu không. Cậu không chết luôn cho tôi đỡ ngứa mắt..." Hắn nhìn cậu, ánh mắt vừa mỉa mai vừa cay nghiệt.
- " Em xin lỗi..." Cậu hối lỗi nhìn hắn, lần này hắn chửi đúng, cậu làm phiền hắn rồi.
- " Xin lỗi không đổi được tiền, cũng không thể trả hết những gì mà cậu đã nợ tôi... xem như lần này tôi cứu cái kẻ vô dụng như cậu vậy, còn tiền viện phí tôi sẽ ghi vào sổ nợ... cố gắng cả đời mà trả hết cho tôi, còn nghỉ việc không lý do tôi vẫn trừ lương, tháng này chỉ trừ tính một nửa lương trong sổ nợ..."
Hắn nói rồi bước ra ngoài, cậu mỉm cười chua xót thì ra hắn không quan tâm cậu như cậu vẫn tưởng. Lúc này cậu chỉ biết cố gắng, mau khỏi bệnh để về đi làm trả nợ cho hắn, ở đây lâu cậu thấy mọi thứ rất tốn kém.
Ở thêm hai ngày thì cậu cũng xin bác sĩ cho xuất viện, cậu vui vẻ trở về nhà mong muốn gặp hắn thì thấy hắn và cậu ta đang ngồi ở ghế sofa phòng khách, cậu chưa kịp chào thì đã nghe giọng đe dọa của hắn.
- " Mau đi làm đồ ăn đi, chậm trễ thì đừng trách tôi."
Hắn nói rồi cùng cậu ta lên phòng. Cậu làm đồ ăn xong thì gõ cửa, bên trong giọng nói lạnh lùng của hắn phát ra.
- " Vô dụng, vào đi..."
Cậu đẩy cửa bước vào, cậu cảm thấy choáng váng, tim chợt nhói lên khi thấy cảnh trước mặt hai người họ đang ân ái, ôm ấp nhau... cậu lấy lại bình tĩnh rồi kẽ nói:
- " Anh, em nấu cơm xong rồi... hai anh xuống ăn cho nóng ạ"
Hắn và cậu ta cũng buông nhau ra, cậu ta quấn chăn đi vào nhà tắm, còn hắn vẫn ngồi đó.
- " Lại đây"
Cậu từ từ tiến lại thì bị hắn nhúi đầu xuống giường:
- " Liếm đi, liếm sạch sẽ cho tôi"
Hắn lạnh lùng nói, hắn làm tình cùng người khác rồi bắt cậu liếm, hắn vốn xem cậu không bằng con chó. Nhìn cậu vẫn cúi đầu nước mắt rơi mà không nói được lời nào hắn lại mắng nhiếc...
- " Liếm đi, chẳng phải cậu đang liếm được giầy sao, những thứ này bình thường đúng không?"
Cậu nghe hắn vừa liếm nước mắt vừa rơi, cậu đau lắm không hiểu sao lại bị hắn đối xử như vậy. Có lẽ cậu là con nợ của hắn nên hắn có quyền hành hạ, chà đạp, hắn bảo gì thì cậu cũng phải nghe. Nước mắt cậu cứ thế mà tuôn rơi, cậu tủi nhục cho chính bản thân mình, còn gì đau hơn là bị chà đạp bởi chính người mình yêu thương.
- " Chat... đừng để nước mắt dơ bẩn của cậu rớt trên ga giường của tôi, tởm lắm..." Hắn nói rồi đẩy cậu xuống đất, kéo ga giường ra ném lên người cậu...
- " Vứt nó đi..."
- " Anh.... "
- " Thắc mắc? Những thứ dính nước mắt giả tạo của cậu đều là dơ bẩn, còn không mau cầm nó cút đi..."
Cậu cầm ga giường ra ngoài theo lời hắn mà tim đau như cắt, cậu biết hắn ghét nước mắt của cậu nên cậu đã cố gắng không khóc trước mặt hắn, nhưng không hiểu sao nghe những gì hắn nói, nước mắt không kìm được mà tuôn rơi. Những giọt nước mắt cậu rơi vì hắn, bị hắn cho là tởm, là dơ bẩn.
-----------------
Hôm đó là chủ nhật, Cửu Đình đến chơi, cậu đang trong bếp thì nghe cậu ta gọi
- " Ê, đồ vô dụng, mang cho tôi cốc nước nóng và đĩa trái cây"
Cậu vội vàng để đó đem ra cho cậu ta, vừa đặt xuống bàn thì cậu ta đã cầm ly nước nóng hắt vào mặt cậu:
- " Ây da, xin lỗi... tôi lỡ tay... à mà mặt cậu dày vậy chắc không đau đâu ha, mà da mặt cậu phải thường xuyên tắm nước nóng thì mới mỏng đi được."
Cậu ta nhìn cậu với ánh mắt khinh thường và giọng điệu giễu cợt. Cậu biết thân phận mình nên không nói gì, cậu cố gắng chịu đựng, bởi càng nói thì càng khổ hơn thôi.
Đúng lúc đó thì hắn cũng từ trên phòng xuống, hắn vỗ lưng rồi ngồi cạnh cậu ta.
- " Anh thấy chưa, anh rước cái của nợ, vô tích sự này về nhà... Cậu ta có làm nổi việc gì đâu, em bảo gọt cho em đĩa hoa quả mà em đợi cả tiếng trời cậu ta mới mang ra, lại còn đánh mắng em" Cậu ta nép vào ngực hắn
- " Cậu dám... tôi nói cho cậu biết cậu đánh cậu ấy một lần nữa thì tôi không tha cho cậu đâu."
- " Thôi ra ngoài ăn đi anh, ở nhà nhìn cậu ta buồn nôn quá... em ăn không nổi" Cậu ta õng ẹo đứng dậy dựa vào người hắn, ánh mắt nhìn cậu đầy khiêu khích.
- " Được... vậy chúng ta đi ăn"
Hắn nói rồi ôm cậu ta bước ra ngoài, cả ngày hôm đó hắn lại không về nhà. Có lẽ là hắn chán cậu, hắn ghét sự có mặt của cậu trong chính căn nhà của mình, nhưng lại không thể cho qua món nợ đó.
Tối đến hắn về nhà để mai đi làm sớm, cậu vẫn ngồi ở phòng khác đợi hắn, vừa thấy hắn về đã chạy lại hỏi han:
- " Anh về rồi, có đói không? Em làm đồ ăn cho anh ăn nhé"
- " Nấu cho tôi tô mỳ" Hắn lạnh lùng nói.
Cậu nấu xong thì bưng ra bàn ăn cho hắn, hắn kẽ cầm đũa gắp mất sợ lên rồi tức giận đặt đũa xuống.
- " Đây là đồ ăn cho người sao?" Vừa dứt lời, hắn hắt nguyên tô mỳ nóng vào người cậu.
- " Quỳ xuống, bò và ăn hết cho tôi..."
Cậu làm theo lời hắn, cậu làm không phải vì sợ mà muốn hắn vui, nước mắt cậu lại không kìm được mà rơi...
- " Bộ tôi ngược đãi cậu à, sao lúc nào cũng lấy mấy giọt nước mắt giả tạo ra thế, cậu đáng bị thế mà, hay là có gì oan ức sao?"
- " Không có..." Cậu ngước đôi mắt long lanh lên nhìn hắn.
- " Lau nước mắt và sủa cho tôi... Chó không biết khóc đâu...."
Cậu vội vã lau nước mắt trên mặt, hết lần này đến lần khác cậu bị hắn hành hạ, bị hắn xem như chó..."
- " Tôi nói cậu sủa, cậu điếc à... hay là tự cảm thấy bản thân không bằng chó nên không dám sủa" Hắn nhếch mép rồi rút thắt lưng ra...
" Chat... chat... " Từng trận đòn giáng lên người cậu. Cậu đau đớn đến tái mặt đi, cơ thể cậu đau, trái tim cũng đau, đau bởi vì trận đòi vì những gì hắn nói.
- " Cậu mà dám bỏ trốn thì tôi sẽ giết chết cả gia đình cậu." Hắn buông một câu đe dọa rồi bước lên phòng.
Từ hôm đó cậu không chỉ là con nợ làm việc quần quật cho hắn không được trả lương mà còn trở thành công cụ phát tiết mỗi khi hắn tức giận, hắn hành hạ và chà đạp cậu dã man, hắn tự cho mình cái quyền hành hạ mà không quan tâm đến cả xúc của cậu. Dù rất đau cả về thể xác lẫn tinh thần nhưng cậu không dám trốn, không dám than vãn nửa lời. Cậu sống một phần vì niềm vui của hắn, cậu nghe lời hắn chỉ vì muốn hắn vui.
--------------
Hôm đó hắn đi làm về muộn, áp lực công việc khiến hắn vác bản mặt giận dữ về nhà, hắn về đến cửa thì nhặt được một tờ giấy, hắn vò nát rồi tức giận bước vào nhà gọi cậu.
- " Đồ vô dụng, ra đây cho tôi"
Cậu đang làm cho xong mấy dự án nhưng nghe tiếng hắn thì cũng bỏ đó mà chạy xuống, từ bao giờ cậu bị hắn quên mất tên thật, cậu bị gọi là " đồ vô dụng" cũng quen rồi.
- " Anh cho gọi em"
- " Đồ bệnh hoạn, ai cho phép cậu thích tôi..."
- " Em....." Cậu ấp úng nhìn hắn, cậu biết hắn rất tởm, rét ghét cậu, càng tởm hơn khi cậu thích hắn.
- " Có phải cậu thích tôi? Nói? " Hắn lạnh lùng nói, ánh mắt hiện rõ lên sự tức giận, mỉa mai, khinh bỉ...
- " Em xin lỗi... xin lỗi vì đã yêu anh..."
- " Quỳ xuống, loại người như cậu không được phép yêu tôi " Hắn nói rồi lấy cái cây dựng ở góc nhà, quất lên người cậu, vết thương cũ chưa lành lại chồng lên vết thương mới khiến cậu đau đớn vô cùng. Đôi chân cậu mềm nhũn không quỳ nổi nữa mà ngã xuống sàn, nước mắt lại vô thức rơi. Chẳng lẽ yêu hắn, là cậu sai sao?
#còn
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro