Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 246: Phiên Ngoại Bốn

[Thiếu Chủ Thiệu Ninh và Cơ Vô Song]

Lại đến ngày Thiệu Ninh đi viếng mộ sư tôn. Đây là lần đầu tiên y đến mộ sau khi trở về từ Tiên giới. Trước đây, y thường một mình đến hoặc dắt theo Linh Hy hay Ôn Hành cùng đi. Lần này, y dẫn theo Cơ Vô Song.

Nói đến Cơ Vô Song, nếu Thiệu Ninh vẫn còn là đệ tử Thần Kiếm Môn, thì Cơ Vô Song được xem như là sư thúc của y. Nhưng Thiệu Ninh đã tự lập môn hộ, cả hai giờ đây đều là chưởng môn của một tông phái, nên không còn quy cách sư huynh đệ ấy nữa.

Kể từ khi Thiệu Ninh tiếp quản di tích Thương Lam, nơi đó đã trở thành chốn rèn luyện của đệ tử Thượng Thanh Tông và Huyền Thiên Tông. Y chỉ thiết lập một cấm địa duy nhất, chính là ngọn núi nơi tọa lạc phần mộ của sư tôn Thiệu Cảnh Trình.

Thực ra tổ sư Thần Kiếm Môn, Cung Định Khôn, cũng muốn đến. Dù sao đi nữa, Thiệu Cảnh Trình cũng là đệ tử của lão, đến thăm viếng cũng là chuyện đương nhiên. Chỉ là trước ngày lên đường, hai lão kiếm tiên của gia tộc Trương ở Tấn Lăng đã ghé qua Thần Kiếm Môn, ba người giao đấu một phen. Sau đó, Cung Định Khôn đến nay vẫn chưa thể gượng dậy được, nên đành để Cơ Vô Song thay thế sư tôn đến thăm vị sư huynh mà chưa từng gặp mặt này.

Thiệu Cảnh Trình là đệ tử thứ sáu của Cung Định Khôn, còn Cơ Vô Song là đệ tử nhỏ nhất. Khi Cơ Vô Song nhập môn, Thiệu Cảnh Trình đã sớm ngã xuống. Trong ấn tượng của Cơ Vô Song, vị sư huynh này là người ôn hòa nhất, mỗi khi đồng môn nhắc đến Thiệu Cảnh Trình, không ai là không thở dài thương tiếc.

Đã từng có một thời, Cơ Vô Song cực kỳ khinh thường Thiệu Ninh, bởi trong nhận thức của y, Thiệu Ninh chỉ là kẻ bại hoại phản sư diệt tổ. Mãi về sau, từ miệng của sư tôn, y mới biết được chân tướng, mới hiểu Thiệu Ninh đã chịu đựng bao nhiêu áp lực, đã phải gánh chịu bao nhiêu oan ức. Cũng từ lúc đó, Cơ Vô Song mới cảm thấy rằng, Thiệu Ninh là bậc quân tử chân chính.

Từ khi tiến vào di tích Thương Lam, Thiệu Ninh ít nói hẳn đi, sắc mặt cũng trở nên nghiêm nghị hơn. Cơ Vô Song chẳng nói lời nào, chỉ lặng lẽ đi bên cạnh y, cùng y một đường hướng về ngọn núi cao nhất trong di tích Thương Lam.

Đến khi sắp lên núi, Thiệu Ninh treo thanh "Nhu Tình Kiếm" lên cây bên đường: "Nhu Tình, ngươi ở đây đợi ta." Kiếm linh của Nhu Tình hiện ra, nói: "A Ninh, ta không thể đi cùng sao?" Thiệu Ninh mỉm cười: "Ngoan."

Nhu Tình Kiếm đứng dưới gốc cây đầy ấm ức nhìn theo bóng hai người rời đi. Cơ Vô Song quay đầu lại còn thấy Nhu Tình vẫn đang dõi mắt nhìn về phía họ. Y khó hiểu hỏi: "Kiếm tiên sao lại không mang kiếm theo bên mình? Với kiếm tu, kiếm còn thì người còn, kiếm mất thì người cũng vong."

Thiệu Ninh cười đáp: "Trên núi cảnh sắc tuy đẹp, nhưng khó tránh khỏi hiu quạnh. Nhu Tình theo ta sẽ quấy phá, ta sợ sẽ làm kinh động linh hồn của sư tôn." Thiệu Cảnh Trình đã qua đời mấy nghìn năm rồi, linh hồn có chăng chỉ còn lại một bộ xương khô mà thôi.

Con đường dẫn lên núi nhỏ hẹp và cheo leo, cuối cùng họ phải phi thân mà lên. Trong một hang động trên đỉnh núi cao nhất, Cơ Vô Song nhìn thấy một ngôi mộ đơn sơ được chất bằng những phiến đá. Trước mộ có một tấm bia, trên đó khắc dòng chữ "Ân sư Thiệu Cảnh Trình chi mộ", người khắc là "Đệ tử Thiệu Ninh".

Ngôi mộ đặt trong hang động, gió không lùa tới, mưa không làm ướt. Nhìn từ cửa hang ra, có thể trông thấy hơn nửa phong cảnh di tích Thương Lam. Thiệu Ninh quỳ xuống trước mộ, lấy từ túi trữ vật ra lễ vật cùng hương nến. Đợi khi hương nến đã cháy, y dập đầu ba cái trước bia mộ: "Sư tôn, đệ tử đến thăm người rồi."

Cơ Vô Song cúi người hành lễ trước bia mộ: "Lục sư huynh, ta là sư đệ của ngươi, Cơ Vô Song." Thực ra, trong Thần Kiếm Môn cũng có y quan trủng của Thiệu Cảnh Trình, Cung Định Khôn từng muốn đưa thi hài Thiệu Cảnh Trình về Thần Kiếm Môn, nhưng không ai dám mở lời. Một là vì hiện tại Thiệu Ninh quá mạnh, hai là bọn họ tự cảm thấy hổ thẹn với y.

Thiệu Ninh rót một chén rượu tưới lên trước bia mộ: "Đây là mỹ tửu mới được Tửu Trung Tiên ủ ra, sư tôn thử xem có hợp khẩu vị không?" Y lại lấy ra một chén ngọc, tự rót cho mình một chén rượu: "Đệ tử xin bồi sư tôn uống vài chén." Thiệu Ninh ngửa đầu uống cạn một hơi, y quay sang nói với Cơ Vô Song: "Cơ huynh, ngươi có muốn một chén không?"

Cơ Vô Song gật đầu: "Được." Thiệu Ninh rót cho y một chén rượu, khóe miệng khẽ nhếch lên: "Sư tôn ta kỳ thực có chút yêu thích rượu ngon, nhưng tửu lượng của người lại rất kém, uống nhiều sẽ say đến bất tỉnh nhân sự. Người sợ đệ tử ở Cảnh Thụy Phong lười biếng, nên luôn đè nén sở thích của mình, chỉ khi thật sự thoải mái mới nhấm nháp đôi ba chén. Khi các sư bá còn tại thế, thường đến Cảnh Thụy Phong cùng người uống rượu và luận kiếm."

Trước mắt Thiệu Ninh hiện lên cảnh tượng tại Cảnh Thụy Phong năm đó, khi y vẫn còn là một tiểu kiếm đồng. Những trưởng lão Thần Kiếm Môn cười nói vui vẻ quây quần bên nhau, còn y thì đến cả tư cách rót rượu cũng không có. Nay thời thế đã đổi thay, các trưởng lão Thần Kiếm Môn gần như không còn mấy người. Những hình ảnh trong ký ức của Thiệu Ninh đã phai nhạt, có lẽ đến khi y cũng quên đi họ, họ thật sự sẽ hoàn toàn biến mất khỏi thế gian này.

Cơ Vô Song cầm chén rượu, nhìn ngôi mộ đơn sơ, dường như trước mắt y hiện lên bóng dáng một thanh niên áo trắng dịu dàng nhìn y và Thiệu Ninh. Cơ Vô Song chớp mắt, bóng dáng dịu dàng ấy liền biến mất, chỉ còn lại nấm mồ đen tối.

Giữa làn khói hương vấn vít, Thiệu Ninh khẽ hít mũi. Cơ Vô Song quay đầu nhìn y, ban đầu y chỉ khẽ nức nở, sau đó lại khóc thành tiếng. Cơ Vô Song chần chừ giơ tay ra, y muốn ôm lấy Thiệu Ninh, nhưng sợ y cảm thấy đường đột. Nhìn thấy Thiệu Ninh đau lòng đến vậy, cuối cùng y không kiềm được mà nhẹ nhàng vỗ lưng y: "Kiếm tiên, xin hãy nén bi thương."

Người đã mất mấy nghìn năm rồi, vậy mà Thiệu Ninh vẫn có thể khóc trước bia mộ. Cơ Vô Song thật sự không thể hiểu được tình cảm của Thiệu Ninh. Nếu đổi lại là y, bị môn phái phỉ báng, bị sư phụ truy sát hãm hại, y sẽ cả đời không bao giờ tha thứ cho Thần Kiếm Môn. Đó cũng là điểm mà Cơ Vô Song khâm phục Thiệu Ninh, trong lòng y chỉ nhớ đến những điều tốt đẹp của Thiệu Cảnh Trình, mà bỏ qua hết thảy những điều xấu. Điều này cả đời Cơ Vô Song cũng không làm được.

Thiệu Ninh vừa khóc vừa uống thêm vài chén rượu, nước mắt y tuôn trào như suối. Cơ Vô Song khó hiểu, một người làm sao có thể có nhiều nước mắt đến vậy? Cuối cùng y nhịn không được mà hỏi: "Kiếm tiên, Thiệu Cảnh Trình đối với ngươi như vậy, tại sao ngươi vẫn tốt với hắn như thế?"

Thiệu Ninh thân là đệ tử, y đã làm quá nhiều rồi. Rõ ràng là kẻ bị hại, lại mang tiếng xấu mấy nghìn năm, cho dù đã được rửa sạch oan khuất, y vẫn một mực bảo vệ danh dự cho sư tôn. Loại sư phụ như thế, có gì đáng để lưu luyến?

Thế nhưng bao nhiêu năm qua, Thiệu Ninh vẫn đều đặn đến viếng mộ. Khi người trong tu chân giới bàn luận về Thiệu Cảnh Trình, chỉ cần y có mặt, nhất định sẽ kiên quyết bảo vệ, không cho ai nói điều gì không hay về hắn. Làm đệ tử đến mức này, đã là quá đủ.

Nghe Cơ Vô Song nói vậy, Thiệu Ninh khẽ lắc đầu cười chua xót: "Ta đối xử tốt với sư tôn? Không, ngươi đã sai rồi. Ta không tốt với người. Nếu ta tốt với người, đã không để bản thân không phát hiện ra sự bất ổn trong cơ thể người. Người coi ta như con ruột, hết lòng vì ta, suy nghĩ cho ta khắp nơi. Thế nhưng ngay cả một nguyện vọng nhỏ nhoi là được sống tiếp của người, ta cũng không thể thực hiện được."

Thiệu Ninh nói:

"Sư tôn là người rất coi trọng thể diện, suốt đời ngài không thích tranh cãi với ai. Nhưng vì ta, ngài lại có thể vì những lời đàm tiếu mà tranh cãi kịch liệt với các trưởng lão môn phái khác đến đỏ mặt tía tai. Khi ấy ai ai cũng nghĩ Thiệu Ninh của Cảnh Thụy Phong chỉ là một tên vô dụng, là một kẻ nhát gan chỉ biết khóc lóc. Chỉ có sư tôn mới nói với ta rằng, ta sẽ trở thành một Mộc Linh Căn tu sĩ xuất sắc nhất. Ngài nói, khóc một chút cũng không có gì là mất mặt cả.

Sư tôn yêu sự sạch sẽ, không kể lúc nào y phục của ngài cũng đều không vương một hạt bụi. Thế nhưng, để bảo vệ ta, ngài đã một mình xông vào Kiếm Tẩm. Vì ta mà ngón tay của ngài bị kiếm linh cắt đứt, phát quan rối loạn, y phục dính đầy bùn đất, nhưng ngài chưa từng buông tay ta.

Ta hết lần này đến lần khác làm sư tôn thất vọng, nhưng ngài lại chưa từng giận ta. Trong những năm ở Cảnh Thụy Phong, sư tôn là người đối xử với ta tốt nhất. Các sư huynh đệ khác đều chê bai, khinh ghét ta, chỉ có ngài là luôn che chở cho ta. Mỗi khi ta có một chút tiến bộ, sư tôn đều rất vui mừng. Có một lần ta xung đột với sư huynh Dương của đồng môn, ta thắng trong chật vật, toàn thân lấm lem bụi đất. Sư tôn trách mắng Dương sư huynh, nhưng lại đích thân làm cho ta một cái khố mới. Sư tôn đối với ta là tốt nhất..."

Thiệu Ninh cứ uống rượu là say, mà say thì lắm lời, đã vậy lại còn đặc biệt chấp niệm với cái khố của người khác. Cơ Vô Song đã bị Thiệu Ninh kéo rách không biết bao nhiêu cái khố rồi, chuyện này há có thể tùy tiện nói ra? Giờ y mới hiểu chấp niệm của Thiệu Ninh từ đâu mà đến, bởi vì cái khố là hiện thân cho sự dịu dàng của sư tôn dành cho Thiệu Ninh, nên y vẫn luôn ghi nhớ đến tận bây giờ.

Thiệu Ninh vừa nói vừa rơi lệ: "Mọi người đều nói sư tôn không tốt, nhưng ta lại cảm thấy ngài rất tốt. Nếu không có Thiệu Cảnh Trình, làm sao có Thiệu Ninh hôm nay? Khi sư tôn nhặt được ta, ta chỉ là một con sâu nhỏ chỉ biết khóc lóc, chính ngài đã nuôi dưỡng ta khôn lớn, truyền thụ tâm pháp cho ta, dạy ta đạo lý làm người. Thế mà thân là đệ tử, ta lại không thể vì ngài mà giải quyết âu lo, để ngài đến chết vẫn còn lo lắng mưu tính vì ta."

Thiệu Ninh vẫn còn nhớ, khi ở di tích Thương Lam, sư tôn bị Thanh Bình Tử hãm hại đến sắp ngã xuống. Dù vậy, Thiệu Cảnh Trình vẫn cố gắng chống đỡ, cặn kẽ dặn dò từng điều từng việc sau khi ngài qua đời, để Thiệu Ninh biết phải đối phó ra sao. Khi đó, trong lòng Thiệu Ninh vẫn còn oán hận sư tôn, nhưng nhìn thấy ngài sắp gục ngã, nỗi hận ấy đã hoàn toàn tiêu tan, chỉ còn lại sự tôn kính và luyến tiếc khôn nguôi.

Thiệu Ninh lẩm bẩm không ngừng: "Sư tôn, đồ nhi đã đến Thượng giới một chuyến, đã gặp rất nhiều người và trải qua rất nhiều chuyện. Nếu sư tôn không chê phiền, đồ nhi kể cho ngài nghe." Thiệu Ninh bắt đầu nói dông dài, nào là chuyện Ôn Hành và Thanh Đế thành thân, Linh Hy và Manh Manh nên đôi, Linh Ngọc và Cảnh Thanh sắp sửa làm lễ cưới, Hồ Phi Phi và tộc trưởng Cảnh Đàn gặp lại nhau lần nữa...

Thiệu Ninh bắt đầu lải nhải, chứng tỏ y đã gần say rồi. Quả nhiên không bao lâu sau, Thiệu Ninh say đến mơ màng, hai mắt mờ đục, trên gương mặt lộ ra ráng hồng của rượu.

Nhìn thấy thân thể y lảo đảo, sắp đổ đầu vào bia mộ, Cơ Vô Song liền vội vàng ôm lấy y: "Cẩn thận." Thiệu Ninh lẩm bẩm tựa vào lòng y: "Sư tôn." Vừa nói, tay y bắt đầu mò mẫm lên khố của Cơ Vô Song. Cơ Vô Song: ...

Cơ Vô Song giữ chặt tay Thiệu Ninh đang cố kéo khố của y: "Kiếm tiên, ta là Cơ Vô Song." Thiệu Ninh vừa cọ cọ vừa thì thào: "Ừm." Cơ Vô Song bất đắc dĩ nói: "A Ninh, ngươi đừng có làm loạn nữa." Thiệu Ninh đáp một tiếng, rồi lại tiếp tục kéo khố của y.

Hô hấp của Cơ Vô Song hơi loạn: "Thiệu Ninh, ngươi không thể cứ như vậy mãi được." Một hai lần còn tạm, lần nào cũng thế, Cơ Vô Song dù có tu luyện Tuyệt Tình Kiếm, nhưng y đâu phải thái giám. Đối mặt với người mình thích, Cơ Vô Song sao có thể không động lòng cho được! Y mạnh mẽ ghìm chặt tay Thiệu Ninh: "Thiệu Ninh, tỉnh lại, ta là Cơ Vô Song. Ta không phải là Ôn Hành, cũng không phải Linh Hy, ngươi tỉnh lại đi!" Thiệu Ninh say khướt, trên gương mặt tuấn tú thoáng hiện ráng đỏ: "Vô Song, ta biết là ngươi, ngươi không giống bọn họ."

Tim Cơ Vô Song đập loạn nhịp, cánh tay ôm lấy Thiệu Ninh cũng bắt đầu run lên không kiềm chế được: "A Ninh, ngươi nói gì?" Thiệu Ninh ôm lấy eo Cơ Vô Song: "Vô Song, ngươi không giống bọn họ..."

Cơ Vô Song đối với Thiệu Ninh luôn mang một loại tình cảm không thể nói rõ. Chuyện y thích Thiệu Ninh, cả thiên hạ đều biết, chỉ có mỗi Thiệu Ninh là không hay. Bởi vì tu luyện kiếm đạo, Cơ Vô Song luôn lạnh nhạt với mọi người, kể cả với đồng môn của mình. Y biết rất rõ, sư huynh đệ của y sợ y nhiều hơn là kính nể. Cơ Vô Song vốn trời sinh bạc tình, đến khi thích một người rồi, lại không biết phải bày tỏ thế nào.

Y đè nén tình cảm chân thật của mình, duy trì thân phận bạn bè với Thiệu Ninh. Vị kiếm tu thường lạnh lùng quyết đoán khi đối mặt với Thiệu Ninh lại trở nên nhút nhát. Y cứ đứng bên cạnh, lặng lẽ chờ đợi Thiệu Ninh ngộ ra, đợi y nhận ra tình cảm đặc biệt của mình.

Giọng Cơ Vô Song khẽ run: "Ta và bọn Ôn Hành có gì không giống?" Thiệu Ninh đầu óc hỗn loạn: "Lão Ôn bọn họ... không cho ta khố, còn ngươi thì có..." Cơ Vô Song nhìn vào mắt Thiệu Ninh, trong thoáng chốc y muốn khóc.

Trong mắt Thiệu Ninh, y khác biệt, chỉ bởi vì y chịu cho Thiệu Ninh khố sao? Cơ Vô Song cam chịu số phận, chỉ nghe "xoẹt" một tiếng, Thiệu Ninh đã xé rách khố của y. Cơ Vô Song cảm thấy đôi chân lạnh toát. Y có thể làm gì khác đây, chỉ đành thuận theo Thiệu Ninh mà thôi.

Nhìn Thiệu Ninh ôm lấy khố của y ngủ thiếp đi với vẻ mặt hạnh phúc, Cơ Vô Song không nhịn được, nhẹ nhàng xoa lên trán Thiệu Ninh: "A Ninh, ta thích ngươi, ngươi có biết không?" Đáp lại y chỉ có tiếng ngáy của Thiệu Ninh. Y cứ thế ôm khố của Cơ Vô Song, gối lên đùi y mà ngủ say.

Đến khi Thiệu Ninh tỉnh lại, liền bắt gặp ánh mắt sâu thẳm của Cơ Vô Song. Cơ Vô Song vốn có dung mạo rất xuất chúng, người trong giới tu chân đều được thiên đạo ưu ái, khó có ai xấu xí. Nhưng để có nhan sắc nổi bật như Cơ Vô Song lại chẳng có mấy ai. Người ngoài chỉ có thể ngắm nhìn từ xa như ngắm hoa trên núi cao, mà người gần gũi với y sẽ nhận ra, thực ra y là một người rất dễ chung sống.

Cơ Vô Song khẽ hỏi: "Tỉnh rồi sao?" Thiệu Ninh đưa tay sờ sờ bên cạnh, đụng phải một vật gì đó nóng hổi. Thân là nam nhân, tất nhiên Thiệu Ninh biết đó là gì, y mở to mắt, bật ngồi dậy. Tấm áo choàng khoác trên người y rơi xuống đất, Thiệu Ninh cúi đầu nhìn chiếc khố rách nát của Cơ Vô Song mà ngẩn người: "Cái đó... ta... ngươi..."

Y không dám nhìn thẳng vào Cơ Vô Song, vẻ mặt của y sao lại trông như bị mình làm nhục vậy. Nhưng y cũng biết rõ bản thân mình, nếu thật sự đã xảy ra chuyện gì, Cơ Vô Song đã bóp chết y ngay khi y còn say rồi.

Thiệu Ninh quay đầu nhìn quanh, phát hiện bản thân vẫn còn ở trước phần mộ sư tôn, mặt mũi nóng bừng như thiêu đốt. Y luống cuống chuyển chủ đề: "Ta đã say bao lâu rồi? Chúng ta xuống núi thôi, Nhu Tình chắc chắn đang lo lắng chờ đợi." Y len lén liếc nhìn đôi chân của Cơ Vô Song, chỉ thấy đôi chân dài thẳng tắp của Tiểu Cơ đang xếp bằng ngồi đó. Ánh mắt Thiệu Ninh không tự chủ được mà dừng lại giữa hai chân của y.

Vừa nhìn thoáng qua, y liền lập tức dời mắt như một kẻ trộm bị bắt quả tang. Hiện tại Thiệu Ninh vừa xấu hổ vừa bối rối, xấu hổ vì không chỉ đã nhìn, mà còn vừa rồi đã sờ qua — Tiểu Cơ thiên phú dị bẩm. Còn bối rối vì loại chuyện này sao có thể để người khác nhìn thấy được? Cho dù người đó là chính y, cũng không được!

Thiệu Ninh cuống quýt đưa cái khố lại cho Cơ Vô Song: "Khố... khố của ngươi, trả ngươi." Thiệu Ninh biết mình mỗi lần say rượu đều xé rách khố của người khác, khố của Ôn Hành và Linh Hy đã bị y xé rách không biết bao nhiêu lần rồi. Nhưng họ đều là huynh đệ tốt của y, cho dù có để trần truồng cũng không có gì quan trọng. Còn Cơ Vô Song... Thiệu Ninh hận không thể có một cái hố để chui vào ngay lập tức.

Cái khố của Cơ Vô Song giờ đã bị xé nát không thể nhìn ra hình dạng nữa. Thiệu Ninh vội vàng lục lọi trong túi trữ vật: "À, thất lễ rồi, ta có khố mới đây. Ngươi yên tâm, là mới tinh, là đồ đệ ta kính dâng ta, ta chưa từng mặc qua." Thiệu Ninh nói năng lộn xộn, chẳng còn biết mình đang nói cái gì, y chỉ hận chính mình tại sao lại rảnh rỗi đến nỗi phải đi động tay động chân.

Thiệu Ninh lục tìm một cách vụng về, nhưng lại nghe thấy Cơ Vô Song trầm giọng nói: "A Ninh, ta có chuyện muốn hỏi ngươi, ngươi ngồi xuống để chúng ta nói chuyện cho tử tế." Thiệu Ninh nghe vậy, hai chân mềm nhũn, y cúi người quỳ gối bên cạnh Cơ Vô Song, không dám quay đầu nhìn y. Y rốt cuộc đã làm gì Cơ Vô Song rồi? Trời cao ơi, sư tôn ở trên, y thật sự đã say, mơ hồ nhớ mình ôm lấy Cơ Vô Song, rồi sau đó chẳng còn nhớ được gì nữa.

Thiệu Ninh ngoan ngoãn quỳ ngồi, trông chẳng khác gì một tiểu kiếm đồng đang chờ bị trách phạt, đâu còn dáng vẻ oai phong của một đại nhân vật chấn động giới tu chân. Giọng y yếu ớt như tiếng muỗi kêu: "Cơ huynh... ngươi cứ nói đi."

Cơ Vô Song hỏi: "Hôm qua ngươi nói, ta không giống bọn họ. Ta muốn hỏi, ta khác với Ôn Hành bọn họ chỗ nào?" Thiệu Ninh ngây người: "Hả? Ta nói vậy sao?" Cơ Vô Song chắc chắn đáp: "Phải, ngươi đã nói." Thiệu Ninh vô cùng ngượng ngùng: "Đó chỉ là lời lúc say thôi, không tính là thật đâu."

Cơ Vô Song nói: "Người say nói lời thật lòng, ta tin những gì ngươi nói là sự thật. A Ninh, ngươi biết tính ta, ta không thích đùa giỡn với người khác, nên lời ta nói đều là suy nghĩ chân thành từ đáy lòng." Thiệu Ninh yếu ớt gật đầu: "Ta biết mà."

Tuyệt Tình Kiếm Tiên từ trước đến nay chưa từng hạ mình xã giao với người khác, Cơ Vô Song cũng không bao giờ suy tính nhiều. Y luôn là kẻ hành sự quyết đoán, cho đến khi gặp được Thiệu Ninh. Thiệu Ninh chính là kiếp nạn của y, y không kiềm chế được bản thân mà muốn đến gần y. Nhưng lạ thay, thanh Nhu Tình Kiếm vốn dịu dàng trong mọi chuyện lại đặc biệt chậm chạp trong phương diện tình cảm.

Cơ Vô Song nói: "Ta và ngươi quen biết đã hàng nghìn năm, tuy không bằng Tán Nhân Thiên Cơ và Chân Nhân Linh Hy cùng ngươi vào sinh ra tử, nhưng ta tự nhận mình cũng được coi là bằng hữu của ngươi." Thiệu Ninh cúi đầu: "Đương nhiên là bằng hữu rồi." Trong lòng y hối hận vô cùng, lẽ ra y không nên uống rượu khi có mặt Cơ Vô Song, uống đã đành, lại còn uống đến say khướt. Y sắp mất đi Cơ Vô Song, một người bạn tri kỷ rồi!

Cơ Vô Song nói: "Nhưng ta không muốn làm bạn của ngươi nữa." Thiệu Ninh đau buồn tột cùng: "Là vì ta sờ gà của ngươi sao?" Y sắp khóc đến nơi: "Ta thật sự không cố ý."

Gà? Cơ Vô Song bị nghẹn một chút, suýt chút nữa thì ngã ngửa, y vừa buồn cười vừa tức giận: "Không phải. Nghe ta nói đã." Thiệu Ninh đôi mắt đỏ hoe: "Vậy là vì ta xé khố của ngươi sao? Ta có thể đền cho ngươi, ngươi muốn bao nhiêu cái ta cũng bồi thường, ta không muốn mất ngươi."

Thiệu Ninh nói: "Bên cạnh ta chỉ có mỗi lão Ôn và Linh Hy là còn có thể trò chuyện, bọn họ đều đã có đạo lữ. Nếu ngươi cũng không để ý đến ta nữa, ta..." Mắt y càng đỏ hơn, nghẹn ngào nói: "Nếu ngươi thật sự không muốn làm bạn của ta, ta cũng tôn trọng ý ngươi."

Cơ Vô Song nói: "Vậy ta nói thẳng. A Ninh, ngươi có thể suy nghĩ về ta không? Ta muốn làm đạo lữ của ngươi, ngươi có thể suy nghĩ không?" Thiệu Ninh đang chờ đợi những lời tuyệt giao của Cơ Vô Song, không ngờ lại nghe y nói về chuyện làm đạo lữ, y ngây ngốc: "Hả?"

Cơ Vô Song nghiêm túc nói: "Ta đã ngưỡng mộ ngươi hàng nghìn năm rồi, mỗi lần muốn nói rõ với ngươi, lại sợ ngươi sẽ tránh ta thật xa. A Ninh, ta là người khô khan, không biết nói những lời hoa mỹ, làm việc cũng không uyển chuyển, chỉ biết rạch ròi trắng đen. Ta có rất nhiều khuyết điểm, nhưng có một điều ta rõ ràng nhất: ta ngưỡng mộ ngươi."

Ánh mắt Cơ Vô Song nhìn Thiệu Ninh thật sâu, mặt y đã đỏ bừng. Cơ Vô Song nói: "Lúc đầu nghe nói trong Thần Kiếm Môn có một người tên Thiệu Ninh, ta cực kỳ khinh thường. Trong mắt ta khi ấy, ngươi chỉ là một kẻ phản sư diệt tổ. Nhưng về sau khi biết chân tướng, ta khâm phục ngươi, ngươi có phẩm hạnh cao thượng, tâm tư trong sáng, ta không bằng ngươi.

Càng ở bên ngươi lâu, ta lại càng thấy ngươi tốt đẹp. Ngươi dịu dàng, thiện lương, lại rất hiểu lòng người, bất kể ai gặp khó khăn, ngươi đều không chút đắn đo mà giúp đỡ. Mỗi khi ở bên ngươi, ta đều rất vui vẻ, ta có thể tin tưởng ngươi vô điều kiện. Nhưng ta cũng biết, sự tin tưởng này không giống với sự tin tưởng đối với bạn bè bình thường.

Thiên Cơ Tán Nhân và bọn họ cũng là bạn của ta, nhưng đối với họ, ta không muốn ôm, không muốn hôn, cũng không muốn cùng họ ở bên nhau cả đời. Chỉ khi đối mặt với ngươi, ta luôn muốn đến gần ngươi, nhưng ta sợ nói ra rồi, ngươi sẽ xa lánh ta, vì thế ta luôn đè nén cảm xúc của mình."

Thiệu Ninh giọng khàn đặc, y nghiêm túc nhìn Cơ Vô Song: "Vậy tại sao giờ lại không nén nữa?" Cơ Vô Song nói: "Ta không muốn nén nữa. Cho dù nói ra rồi sau này ngươi không muốn gặp ta nữa, ta vẫn muốn nói hết những gì ta nghĩ cho ngươi biết. Ta thích ngươi."

Thiệu Ninh giọng run rẩy: "Quá đột ngột, ta chưa từng nghĩ đến chuyện làm đạo lữ của người khác. Ta không phải một đệ tử tốt, cũng không phải một sư tôn tốt, làm sao có thể làm một đạo lữ tốt được?"

Cơ Vô Song nói: "A Ninh, ngươi là một đệ tử tốt. Nếu lục sư huynh có linh thiêng, chắc chắn sẽ rất vui mừng. Ngươi quá mềm lòng, lục sư huynh hiểu rõ ngươi là người thế nào, ngài sợ ngươi chịu khổ nên trước khi qua đời đã an bài mọi việc cho ngươi.

Ngươi cũng là một sư tôn tốt, ngươi đối xử với đệ tử hết lòng, mỗi khi ngươi ngộ ra tâm pháp, ngươi liền truyền lại cho đệ tử mà không giấu giếm chút nào. Ngươi hòa đồng với đệ tử trong tông môn, đệ tử đều kính trọng và yêu mến ngươi."

Cơ Vô Song tiếp tục nói:

"Ngươi còn là một người bạn tốt. Khi Ôn Hành và Linh Hy gặp chuyện, ngươi lo lắng hơn bất kỳ ai khác. Lúc Thần Kiếm Môn gặp khó khăn, không cần ai nhờ cậy, ngươi đã chủ động ra tay giúp đỡ."

"Ngươi là một người tốt đến vậy, ngay cả khi ta bất ngờ nói ra những điều này, ngươi vẫn chỉ lo lắng rằng mình làm không tốt. A Ninh, ta không cần ngươi phải làm gì cả, ngươi chỉ cần là chính mình thôi. Cơ Vô Song thích ngươi, là thích con người của ngươi, không cần ngươi phải thay đổi để phù hợp với ta. Ngươi đã đủ tốt rồi, nếu nói về chuyện làm không tốt, chỉ có thể là ta, Cơ Vô Song, làm không tốt mà thôi."

Thiệu Ninh đưa tay xoa mặt: "Ta hơi chóng mặt, để ta suy nghĩ một chút." Cơ Vô Song nhìn y: "Ngươi cứ từ từ nghĩ, không cần vội vã, khi nào nghĩ kỹ rồi thì nói cho ta một tiếng."

Thiệu Ninh đau đầu vô cùng: "Cơ huynh, ngươi nói thật sao?" Cơ Vô Song nghiêm túc: "Ngươi biết tính ta mà, ta chưa từng đùa giỡn với ai bao giờ." Đầu óc Thiệu Ninh lập tức rối như tơ vò.

Sau khi rời khỏi di tích Thương Lam, Thiệu Ninh đi lại như kẻ đang trôi nổi. Khiến cho Nhu Tình liên tục thắc mắc bên tai: "A Ninh, ngươi sao vậy?" Trong đầu Thiệu Ninh hiện lên cảnh lúc chia tay với Cơ Vô Song, y lơ đãng đáp: "Không có gì. Đừng hỏi nữa." Nhu Tình nghiêng đầu tò mò: "Ồ..."

Khi tạm biệt Cơ Vô Song, y nghiêm túc nói: "Ta sẽ đợi tin của ngươi ở Thần Kiếm Môn. Nếu ngươi đồng ý, những lễ nghi cần thiết, chúng ta đều sẽ thực hiện. Nếu ngươi thật sự không thể chấp nhận, sau này ta sẽ không xuất hiện trước mặt ngươi để khiến ngươi thêm phiền não. Bất luận ngươi có chấp nhận hay không, hãy cho ta một câu trả lời. Ta sẽ đợi ngươi."

Thiệu Ninh vò đầu đến nỗi tóc y xù lên như đống rơm rối. Y đau đầu không thôi. Y chỉ là dẫn Cơ Vô Song đến viếng mộ sư tôn thôi, sao lại kéo thêm một vấn đề lớn như vậy chứ? Thiệu Ninh nhìn bàn tay mình: "Đều tại ngươi, đi đâu cũng sờ bậy sờ bạ!"

Lòng Thiệu Ninh lúc này rối loạn chẳng khác nào tóc của y, y thật sự không biết phải làm thế nào, bèn nghĩ đến hai người bạn thân nhất của mình. Y liền gửi cho Ôn Hành một lá phù truyền tin: "Lão Ôn, các ngươi đang ở đâu? Ta có chuyện cực kỳ quan trọng muốn tìm ngươi, a a a, mau ra đây, nếu không ta sẽ chết mất thôi."

Một lúc sau, y lại gửi cho Linh Hy một lá phù khác: "Linh Hy, Linh Hy, ta gặp phải phiền phức to rồi. Các ngươi ở đâu? Mau xuất hiện đi, ta sắp phiền chết rồi. Ta đang ở Lăng Tuyệt Đỉnh đợi các ngươi." Lăng Tuyệt Đỉnh là hành cung của Thiệu Ninh tại Thượng Thanh Tông, nơi mà Ôn Hành, Linh Hy và y thường xuyên tụ tập.

Khi Thiệu Ninh quay về Thượng Thanh Tông, Ôn Hành và Linh Hy đã ngồi trên Lăng Tuyệt Đỉnh nấu lẩu rồi. Nhìn thấy Thiệu Ninh trở về, Ôn Hành cười lớn: "Ơ kìa, chạy đi đâu thế? Trông có vẻ bị đả kích không nhỏ nhỉ?" Linh Hy cầm trên tay một xiên nướng: "Có vẻ thật sự đã gặp vấn đề rồi."

Thiệu Ninh ủ rũ nói: "Cơ Vô Song nói, y muốn trở thành đạo lữ của ta." Nghe vậy, Ôn Hành và Linh Hy liếc nhau, rồi tiếp tục người nhúng lẩu, người ăn xiên nướng: "Chỉ có vậy thôi sao?" Thiệu Ninh sụp đổ: "Các ngươi có phản ứng gì thế? Ta rối như tơ vò rồi, các ngươi có thể nghiêm túc chút không?"

Ôn Hành cười: "So với việc ngươi rối loạn, ta càng khâm phục Cơ Vô Song hơn." Thiệu Ninh nhăn nhó: "Ngươi nói lung tung gì vậy? Khâm phục y cái gì chứ?" Ôn Hành cười đáp: "Mấy ngàn năm trước, lần đầu tiên nhìn thấy Cơ Vô Song, ta đã nói với ngươi rồi, nhân duyên của ngươi chính là Cơ Vô Song. Ngươi quên rồi sao? Y đã nhẫn nhịn ngươi mấy ngàn năm, cuối cùng cũng mở lời, giờ ngươi mới loạn sao? Y đã rối loạn từ lâu lắm rồi."

Linh Hy thở dài: "Cả thế giới đều biết Tiểu Cơ thích ngươi, chỉ có ngươi không biết. Ta và lão Ôn còn đánh cược đấy, xem ngươi tự ngộ ra trước hay là đợi Tiểu Cơ phá vỡ im lặng."

Thiệu Ninh kinh ngạc: "Các ngươi đều biết sao?"

Ôn Hành cười: "Ánh mắt khi thích một người không thể nào giả vờ được. Mỗi lần Cơ Vô Song đứng bên cạnh ngươi, trong mắt y như có ánh sao. Có lẽ ngươi không nhận ra, từ khi hai ngươi quen biết, chỉ cần ở cạnh nhau, y đã trở thành cái bóng của ngươi. Ta cảm thấy thương thay cho Tiểu Cơ, thật sự là quá khó khăn cho y."

Thiệu Ninh khổ sở gãi đầu: "Vậy sao các ngươi không nói với ta?" Ôn Hành cười rồi đưa cho y một cái bát, trong bát có vài lát thịt đã được nấu chín: "Hai ngươi một người nguyện đánh một người nguyện chịu, chúng ta nói ra làm gì?" Thiệu Ninh máy móc nhận lấy bát, cầm đũa vừa gắp vừa khổ sở nói: "Nhưng đột nhiên y lại nói muốn làm đạo lữ, ta hoàn toàn chưa có chuẩn bị gì cả."

Linh Hy bật cười: "Làm đạo lữ thì cần chuẩn bị cái gì? Ngươi chẳng lẽ không biết Cơ Vô Song sao? Không quen thuộc với thân bằng hảo hữu của y sao?" Thiệu Ninh lắc đầu: "Ta quen y đã lâu rồi, đối với người của Thần Kiếm Môn ta cũng rõ như lòng bàn tay. Chỉ là cảm thấy chuyện này quá đột ngột..."

Ôn Hành nói: "Cơ Vô Song đã chờ ngươi ngộ ra suốt bốn, năm nghìn năm, ngươi còn nói đột ngột? Lão Thiệu à, lão Thiệu, ngươi cứ nói ta ngốc, nhưng thực ra đầu óc ngươi mới là không thông suốt." Thiệu Ninh vừa nhai miếng thịt vừa cười khổ: "Đừng cười ta nữa. Bây giờ phải làm sao đây? Tiểu Cơ bảo ta cho y một câu trả lời, là làm đạo lữ của y hay là từ nay về sau đừng gặp mặt nữa."

Ôn Hành nhướng mày kinh ngạc: "Ngay cả chuyện này mà ngươi cũng không biết? Ngươi còn dám chạy đến hỏi chúng ta? Chuyện này ngươi tự hỏi lòng mình là biết ngay thôi." Thiệu Ninh hỏi: "Hỏi cái gì? Hỏi thế nào?" Ôn Hành đáp: "Ngươi tự hỏi bản thân hai câu. Câu thứ nhất, ngươi có thích Cơ Vô Song không? Câu thứ hai, ngươi có thể chịu đựng được việc từ nay về sau không gặp lại y nữa không?"

Thiệu Ninh dừng tay, y trầm giọng đáp: "Ta đương nhiên là thích Cơ Vô Song rồi..." Linh Hy tiếp lời: "Ngươi đừng nói là thích y giống như thích chúng ta đấy nhé, không giống nhau đâu, đừng nói bậy. Nói cho rõ ràng hơn, nếu làm đạo lữ thì chuyện thân mật như ôm ấp, hôn hít là không tránh khỏi. Ta chỉ hỏi ngươi, nếu người khác hôn ngươi, ôm ngươi, nâng ngươi lên cao, ngươi sẽ cảm thấy thế nào?"

Thiệu Ninh làm động tác cắt ngang cổ: "Ta sẽ vặn đầu hắn xuống, sau đó rút ruột hắn ra và thắt một cái nút ngay trên cổ hắn." Ôn Hành cười phá lên: "Nếu đổi lại là Cơ Vô Song thì sao? Ngươi có chấp nhận được không?" Mặt Thiệu Ninh bỗng đỏ bừng, trong đầu lại hiện lên hình ảnh về "gà" của Cơ Vô Song.

Ôn Hành hiểu rõ, y liếc mắt nhìn Linh Hy, cả hai trao đổi ánh mắt: "Nếu từ nay về sau ngươi không còn được gặp lại Tiểu Cơ nữa, ngươi có buồn không?" Thiệu Ninh nghiêm túc suy nghĩ, trong lòng bỗng chùng xuống. Những năm gần đây, khi Ôn Hành và Linh Hy không có mặt, luôn là Cơ Vô Song bên cạnh y. Nếu Cơ Vô Song thực sự không còn gặp y nữa, trái tim y tựa như sẽ bị khoét mất một mảnh vậy.

Ôn Hành mỉm cười: "Vậy ngươi còn rối rắm cái gì nữa? Đáp án chẳng phải đã rõ ràng rồi sao? Lão Thiệu, với tu sĩ chúng ta, tuân theo bản tâm là điều quan trọng nhất. Cơ Vô Song là một người tốt, những năm qua y đối với ngươi như thế nào, bọn ta đều nhìn thấy. Đừng do dự nữa, ngươi xem ta và Linh Hy đều đã có đôi có cặp rồi, trên đời này khó nhất là tìm được một người để cùng nhau đầu bạc răng long."

Mắt Thiệu Ninh hơi ửng đỏ: "Nhưng mà, ta có chút sợ hãi, ta cảm thấy như mình đang nằm mơ vậy. Nếu giấc mộng này tan biến thì sao?" Ôn Hành gắp một viên thịt viên vào bát Thiệu Ninh: "Ai mà không có cảm giác như vậy chứ? Nếu nói là mơ, ta và Vô Thương cũng đã mơ mấy nghìn năm rồi, nhưng giấc mộng này vẫn chưa tỉnh mà."

Linh Hy cũng nói với vẻ mơ màng: "Ta chẳng phải cũng là đang mơ sao, đi một chuyến đến Thượng giới, ta đã có thêm một đạo lữ rồi. Ta hiểu rất rõ tâm trạng hiện giờ của lão Thiệu ngươi. Ngay cả bây giờ, thỉnh thoảng tỉnh giấc thấy Manh Manh nằm cạnh, ta vẫn có cảm giác như không chân thật. Nhưng mà thế thì đã sao, đây chính là duyên phận, duyên đến thì phải nắm giữ. Tiểu Cơ là một người rất tốt, chỉ với sự kiên nhẫn theo đuổi ngươi mấy nghìn năm của y, cả tu chân giới cũng chẳng mấy ai làm được."

Ôn Hành vỗ vai Thiệu Ninh: "Đừng do dự nữa. Y thích ngươi, ngươi cũng thích y. Hai bên đều không có thân hữu nào phản đối, thực lực tương đương, cảnh giới tương đồng, còn gì mà do dự nữa?" Linh Hy lấy ra bình rượu ngon y đã cất giữ: "Nào nào, không phải ngươi chỉ thiếu can đảm thôi sao? Đây là mỹ tửu của Tửu Trung Tiên, uống một ngụm vào để tăng thêm can đảm đi."

Thiệu Ninh nhìn hai người bạn của mình, y nắm chặt tay họ: "Ta thực sự có thể làm vậy sao?" Linh Hy liền rót cho y một chén rượu: "Tại sao không chứ? Ai dám đứng giữa làm kẻ cản đường, chúng ta sẽ giúp ngươi đánh bay hắn." Ôn Hành liền kích hoạt phù truyền tin: "Nào nào, chúng ta là bạn thân của ngươi, phải chứng kiến khoảnh khắc lão Thiệu của chúng ta tìm được hạnh phúc."

Phù truyền tin nhanh chóng bốc cháy, giọng Cơ Vô Song truyền đến: "Tán Nhân?" Cơ Vô Song vừa trở về Thần Kiếm Môn chưa được bao lâu, còn đang định trò chuyện với Cung Định Khôn, thì nhận được phù truyền tin của Ôn Hành. Y đoán rằng, hẳn là Thiệu Ninh đã kể chuyện của hai người cho Ôn Hành và Linh Hy rồi, không biết họ sẽ có phản ứng thế nào. Là thay Thiệu Ninh đứng ra nói rằng y không xứng với Thiệu Ninh, hay là khuyên nhủ Thiệu Ninh không nên quá nghiêm túc?

Không ngờ, đầu bên kia phù truyền lại vang lên giọng của Thiệu Ninh: "Là ta. Ngươi có nghe không?" Tim Cơ Vô Song như muốn nhảy ra ngoài lồng ngực, y nghe thấy chính giọng mình đáp lại bằng ba chữ lạnh nhạt: "Ta đang nghe."

Thiệu Ninh chậm rãi nói: "Chuyện ngươi nói với ta, ta đồng ý rồi." Đầu óc Cơ Vô Song nổ tung một tiếng, trong thoáng chốc trống rỗng. Phải mất một lúc lâu sau, y mới cảm giác thần hồn của mình trở về. Niềm vui sướng trào dâng bao trùm lấy y, Cơ Vô Song bật cười. Bên cạnh y, Cung Định Khôn kinh ngạc mở to mắt: "Có chuyện gì xảy ra vậy?"

Thiệu Ninh nói: "Mặc dù có chút mơ hồ, có chút không dám tin, cảm thấy chuyện này thật đột ngột. Nhưng sau khi nghe lão Ôn và Linh Hy phân tích, ta nghĩ ta có thể chấp nhận. Ta nói trước, ta chưa từng kết hôn với ai, không biết làm một đạo lữ tốt là như thế nào, nhưng ta sẽ cố gắng."

Giọng Cơ Vô Song khàn khàn: "Ngươi đã rất tốt rồi, cảm ơn ngươi. A Ninh, ta sẽ ngay lập tức thưa chuyện với sư tôn, ta muốn đến Thượng Thanh Tông cầu thân."

Lúc này, giọng nói của Ôn Hành và Linh Hy vọng vào: "Ây? Khoan đã, Tiểu Cơ, ngươi nói vậy là ý gì? Làm đạo lữ thì làm đạo lữ, chẳng lẽ ngươi còn muốn cưới lão Thiệu về Thần Kiếm Môn để ngày ngày đối mặt với gương mặt già nua của Cung Định Khôn sao?" Cung Định Khôn tức đến nỗi cả mũi cũng lệch đi: "Ta đang nghe đấy! Ta vẫn chưa chết đâu!"

Linh Hy cười ha ha: "Tiểu Cơ, lão Thiệu đã giao toàn bộ Huyền Thiên Tông cho đệ tử rồi, sao lại phải về Thần Kiếm Môn chịu ràng buộc? Chúng ta là bạn thân của lão Thiệu, nên đương nhiên rất ủng hộ chuyện của hai ngươi. Nhưng chúng ta có một yêu cầu: ngươi phải tự lập động phủ, ít nhất không thể để lão Thiệu bị chịu thiệt thòi."

Thiệu Ninh đầu óc mơ hồ thì chẳng sao, đã có Ôn Hành và Linh Hy đứng ra bảo vệ y. Cái đám người trong Thần Kiếm Môn ấy đều rất phiền phức, nếu Thiệu Ninh sau khi thành thân với Cơ Vô Song mà phải ở lại Thần Kiếm Môn, thì chẳng phải sẽ cực kỳ khó xử hay sao. Vì vậy, Ôn Hành và Linh Hy nhân cơ hội mở miệng, giúp Thiệu Ninh giành một cái động phủ độc lập. Mặc kệ Cơ Vô Song là ai ở Thần Kiếm Môn, nhưng khi đã quay về động phủ của mình, đóng cửa lại thì Thiệu Ninh chính là chủ nhân, sẽ không phải chịu ấm ức.

Cơ Vô Song quay sang nói với Cung Định Khôn: "Sư tôn, đệ tử muốn triệu tập các trưởng lão trong tông, đệ tử muốn từ bỏ chức vị chưởng môn." Cung Định Khôn run rẩy: "Lập một động phủ riêng là được rồi, từ chức làm gì?" Cơ Vô Song mỉm cười: "Tất nhiên là bởi vì, ta muốn cưới Nhu Tình Kiếm làm đạo lữ, ta không muốn y phải chịu uất ức."

Ôn Hành bên kia cười nói: "Lão Cung, trong môn phái các ngươi chẳng phải có Lý Hành Vân sao, người này làm chưởng môn chắc chắn là phù hợp nhất." Cung Định Khôn tức giận đến không muốn nói: "Ngươi tránh xa ra, ngươi lại dám lừa gạt cướp đi chưởng môn của Thần Kiếm Môn ta!" Ôn Hành dỗ dành: "Đừng tức giận nữa mà, dù sao ngươi cũng là tông môn lão tổ, người lên làm chưởng môn cũng đều là đệ tử của ngươi, ai ngồi lên cũng không ảnh hưởng đến địa vị lão tổ của ngươi. Hơn nữa, nếu ngươi đồng ý cho Tiểu Cơ từ chức, ta hoan nghênh ngươi đến Thiên Cơ Phong tìm ta để luận kiếm."

Cung Định Khôn lập tức hồi phục tinh thần, tràn đầy hăng hái: "Gọi Lý sư huynh ngươi đến, lập tức để hắn nhậm chức chưởng môn."

Cơ Vô Song: ...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro