Chương 212
Thái Sử Thanh Tương ôm chặt Lạc Lạc trong lòng, nàng không muốn chia lìa với đứa bé: "Huyền Viên còn nhỏ như vậy, ta là mẫu thân của con mà chẳng thể chứng kiến lúc con phá vỏ trứng, chẳng thể nghe tiếng khóc đầu tiên của con, lòng ta đã tan nát rồi. Bây giờ, khó khăn lắm mới được gặp lại con, làm sao ta có thể để con tiếp tục lang bạt bên ngoài được." Nàng đỏ hoe mắt, giọng khàn đi: "Ta cảm kích Vân Thanh đã cứu Huyền Viên, thậm chí ta sẵn sàng đánh đổi cả tính mạng này để cảm ơn chàng. Nhưng ta không muốn rời xa Huyền Viên thêm lần nữa."
Khoảng thời gian Huyền Viên bị mất tích, Thanh Tương hồn bay phách lạc, thân hình tiều tụy, không thể nhắm mắt suốt đêm. Chỉ cần nhắm mắt lại, nàng sẽ mơ thấy quả trứng của Huyền Viên. Trong lòng nàng tràn ngập nỗi sợ hãi, đứa con của nàng sẽ ở nơi đâu? Đã phải chịu đựng những gian truân gì? Nàng không dám nghĩ cũng không muốn nghĩ. Nay Huyền Viên đã trở về, nàng vô cùng cảm kích, nhưng nếu lại phải mất con thêm lần nữa, không thể cùng con trưởng thành, nàng thật sự không thể chấp nhận được.
Vân Thanh cũng hiểu được cảm giác này, tay chàng siết chặt rồi lại buông ra. Cuối cùng, chàng lấy từ trong túi trữ vật ra hai nửa mảnh vỏ trứng bị vỡ. Vân Thanh nói: "Ta đã ghi lại khoảnh khắc Lạc Lạc phá vỏ và cất tiếng khóc đầu tiên. Trước đó, ta từng nghĩ có lẽ sẽ không bao giờ gặp lại Lạc Lạc nữa, nên đã giữ lại vỏ trứng và Lưu Ảnh Thạch. Ta nghĩ rằng nếu sau này nhớ đến nàng, có thể lấy ra xem."
Vỏ trứng của Vân Lạc Lạc cũng màu vàng, trên đó có những hoa văn đẹp tựa mây trôi. Vỏ trứng vỡ thành hai mảnh, một lớn một nhỏ, bên trong lớp vỏ răng cưa hình bầu dục còn có một lớp màng trắng. Vân Thanh đặt vỏ trứng lên bàn trà giữa Cẩm Mục và Thanh Tương, sau đó lùi lại một bước: "Tất cả những gì của Lạc Lạc đều ở đây rồi."
Chàng không có tư cách tranh giành với cha mẹ của Lạc Lạc, chỉ mong nàng có thể hạnh phúc. Chàng quay người về phía Đông Hoàng Thái Nhất, nói: "Lão tổ, Lạc Lạc còn nhỏ như vậy, nên đi theo cha mẹ của nàng." Đông Hoàng Thái Nhất cười nhạt: "Vậy ngươi trước tiên hãy giải thích, vì sao ngươi lại không đi theo Tiểu Tuấn và Loan Anh?" Vân Thanh nghẹn lời, ngượng ngùng nhìn về phía Vân Bạch cầu cứu, nhưng Vân Bạch lại quay đầu đi chỗ khác.
Đông Hoàng Thái Nhất đứng dậy, hai tay chắp sau lưng: "Việc này ta không quản được, ta chỉ nói một câu, nếu Lạc Lạc theo Vân Thanh, sau này ta nguyện đích thân dạy dỗ nàng. Nếu các ngươi muốn mang Lạc Lạc đi, cứ tự nhiên." Nói xong, Đông Hoàng Thái Nhất ra khỏi cửa, để lại mọi người nhìn nhau không biết phải làm sao.
Cuối cùng, Ôn Hành và mọi người rời khỏi phòng, để lại gia đình ba người Cẩm Mục, Thanh Tương và Lạc Lạc. Bọn họ đều là người ngoài, chỉ có ba người này mới có thể bàn bạc mà không tổn thương lẫn nhau.
Vân Thanh ngồi trong sân, tay chàng cầm một viên Lưu Ảnh Thạch. Trong hình ảnh từ Lưu Ảnh Thạch vang lên giọng nói kích động của Vân Thanh: "Cẩn Ngôn gia gia, Thiệu lão tổ, Linh Ngọc sư huynh, mọi người mau đến xem! Lạc Lạc sắp phá vỏ rồi!" Tạ Cẩn Ngôn thoáng qua trong Lưu Ảnh Thạch: "Đây là tiểu cầm điểu ngươi mong đợi cả tháng trời, không biết nó sẽ lớn lên trông thế nào." Giọng Vân Thanh vang lên: "Chắc chắn đặc biệt đáng yêu. Cho dù không có lông cũng đáng yêu."
Trên quả trứng màu vàng ấy xuất hiện vết nứt, chỉ nghe một tiếng "rắc", từ vết nứt thò ra một móng vuốt màu vàng. Giọng Vân Thanh có chút ngập ngừng: "Ơ?" Khi vết nứt trên vỏ trứng ngày càng lớn, một con tiểu Ứng Long trơn tuột giống như con cá chình chui ra khỏi vỏ. Nàng ngẩng đầu, đôi mắt to tròn nhìn chằm chằm Vân Thanh, miệng phát ra tiếng kêu trong trẻo.
Trong Lưu Ảnh Thạch, Vân Thanh oa một tiếng khóc: "Chim nhỏ đâu rồi? Sao lại là một con cá chình màu vàng?" Nhưng bên ngoài Lưu Ảnh Thạch, Vân Thanh lại mỉm cười, đôi mắt hơi cay cay: "Vân Bạch ngươi xem, lúc đó ta thật sự rất ghét bỏ Lạc Lạc." Vân Bạch tiếc nuối nói: "Nếu lúc đó ngươi không nhặt được Lạc Lạc, có lẽ sẽ không có nhiều chuyện như bây giờ."
Vân Thanh nói: "Nhưng ta đã nhặt được nàng, ta cảm thấy việc nuôi dưỡng nàng là trách nhiệm của ta. Trước khi biết nàng là Ứng Long, ta thậm chí đã nghĩ, nếu nàng thật sự là con cá chình, sau này ta sẽ nuôi nàng trong hồ ở Huyền Thiên Tông, để nàng làm bạn với Phi Phi." Vân Bạch xoa đầu Vân Thanh: "Đừng nghĩ nữa, xem ba người bọn họ thương lượng thế nào đi." Vân Thanh thở dài: "Thật ra ta đã chuẩn bị tâm lý rồi, nếu Lạc Lạc thật sự đi theo Ứng Long tộc, sau này ta sẽ hỏi vị trí của tộc từ Thái Sử bá bá, chỉ cần có thời gian ta sẽ đi thăm Lạc Lạc."
Vân Bạch cười nói: "Giờ thì nói ra vẻ đạo lý lắm, lúc nãy Lạc Lạc vừa đi, ai là người khóc thảm thiết như vậy?" Vân Thanh nói: "Khi đó ta nghĩ rằng Lạc Lạc đi rồi sẽ không nhớ đến ta nữa, nên mới đau lòng như vậy. Nhưng khi nhìn thấy Lạc Lạc chạy về, ta nghĩ rằng nàng có lẽ sẽ nhớ đến chúng ta. Vân Bạch, ta có phải rất ích kỷ không, miệng thì nói mong Lạc Lạc vui vẻ hạnh phúc, nhưng ta vẫn muốn được nàng công nhận, muốn lưu lại ký ức trong tâm trí nàng."
Vân Bạch nói: "Người ai cũng có lòng ích kỷ, ta chưa bao giờ tin trên đời này thực sự có người hoàn toàn vô tư, đối với vạn vật đều một mực như nhau. Ngay cả Đạo Tổ, cũng có người mà ngài thiên vị hoặc chán ghét. Ngươi nuôi dưỡng Lạc Lạc lâu như vậy, giờ bị người khác mang đi, trong lòng luyến tiếc, không cam lòng là chuyện rất bình thường. Giống như năm đó ta nhặt được ngươi, Ngự Thú Tông bắt ta, lúc đó ta nghĩ chỉ cần ngươi có thể an ổn ở Tư Quy Sơn, tính mạng này của ta có mất cũng được. Nhưng ta vẫn hy vọng ngươi có thể nhớ đến ta, mãi mãi không quên ta.
Ngay cả mèo con, chó con nuôi lâu rồi cũng sinh tình, huống hồ Lạc Lạc lại là một đứa trẻ. Giống như ngươi đã nói, Lạc Lạc sẽ không quên ngươi đâu." Vân Bạch dừng lại một lát rồi nói tiếp: "Vân Thanh, có một chuyện ta chưa bao giờ nói với ngươi."
Vân Thanh thu Lưu Ảnh Thạch lại, nghi ngờ nhìn về phía Vân Bạch: "Hửm? Chuyện gì vậy?" Vân Bạch nói: "Ta vốn thông minh bẩm sinh, nhiều trường hợp có thể nhìn một lần mà nhớ mãi. Ta nhớ được cảnh tượng lúc ta phá vỏ mà ra, khi đó bên cạnh ta không phải là cha ta, cũng không phải Quy Ngô, mà là Thái Nhất."
Vân Thanh nghiêng đầu tỏ vẻ nghi ngờ: "Đông Hoàng Thái Nhất?" Vân Bạch thở dài: "Không phải lão tổ của ngươi, mà là kiếp trước của ngươi, Thái Nhất – Bích Phương Điểu chỉ có thần hồn. Ta luôn nhớ về hắn, nhớ dáng vẻ của hắn, nhớ hơi ấm, khí tức của hắn... Bao nhiêu năm nay, chưa từng quên."
Vân Thanh lẩm bẩm: "Ngươi chưa bao giờ kể với ta chuyện này."
Vân Bạch đáp: "Đúng vậy, kể cả cha ta và Tán Nhân, bọn họ đều nghĩ ta đã quên mất Thái Nhất, vì khi hắn ngã xuống, ta còn quá nhỏ. Khi đó ta vừa vào Tiên Gia Học Viện, bên cạnh đã có rất nhiều bạn bè, không còn thiếu bạn chơi. Sau khi cha ta phi thăng, ta bị đám trưởng lão Phượng Tộc đưa đến Tiên Gia Học Viện. Khi Thái Nhất rời đi, ta đã hẹn với hắn rằng khi ta đến Tiên Gia Học Viện, hắn nhất định sẽ đến thăm ta. Nhưng hắn đã không đến, dù chỉ một lần. Hắn ngã xuống rồi, không bao giờ xuất hiện nữa."
Vân Thanh yên lặng lắng nghe câu chuyện mà chàng chưa từng biết đến. Vân Bạch tiếp tục: "Mọi người đều nói với ta rằng ngươi chính là kiếp sau của Thái Nhất. Nhưng ta biết, ngươi là ngươi, Thái Nhất là Thái Nhất, cho dù ngươi có hòa nhập với yêu đan của hắn, cũng không thể trở thành hắn. Thái Nhất là người bạn quan trọng nhất trong tuổi thơ của ta, ta chưa bao giờ quên hắn."
Vân Bạch cười chua chát: "Nói ra ta thật có lỗi với Thái Nhất. Sau khi hắn ngã xuống, ta chưa từng đến mộ phần của hắn. Hắn chỉ là thần hồn, mất đi thì coi như hết. Khi hắn ngã xuống, ta đang ở Tiên Gia Học Viện, nghe tin này ta đã khóc suốt mấy ngày. Ta mắng hắn là kẻ lừa đảo, hận hắn tùy tiện phá vỡ lời hứa, đã hứa sẽ đến gặp ta mà cuối cùng lại vô trách nhiệm mà chết. Hắn giống như cha ta, đã hứa với ta mà không thực hiện được. Vân Thanh, khi Thái Nhất ngã xuống, ta thực sự rất đau lòng."
"Ta không tin vào chuyện tiền kiếp hay kiếp sau. Với ta, sống tốt một đời đã là khó khăn lắm rồi, huống chi là kiếp sau. Người mất đi ký ức, thay đổi vỏ bọc, còn có thể giống như người trước đây sao? Những lời về tiền kiếp, kiếp sau chỉ là để lừa kẻ si tình mà thôi. Ta đã từng sống rất nghiêm túc, chôn chặt mọi thứ liên quan đến Thái Nhất vào đáy lòng, từ đó không nhắc đến nữa. Nhưng thật ra ta luôn nhớ hắn, chưa từng quên."
"Lạc Lạc thực ra cũng giống như ta. Năm đó, mỗi lần ta và Thái Nhất chia tay, ta đều khóc thảm thiết, khiến Quy Ngô và cha ta vô cùng tức giận, chỉ muốn tiêu diệt Thái Nhất. Chỉ là, năm đó ta không khóc lóc đòi đi theo Thái Nhất. Đôi khi ta tự hỏi, nếu khi đó ta đi theo Thái Nhất, liệu kết cục có khác đi không? Thái Nhất liệu có không phải chết không?"
"Nhưng nhìn ngươi bây giờ, ta lại nghĩ mọi chuyện xảy ra đều là số mệnh. Vì có ngươi, ta nguyện tin vào luân hồi, tin vào kiếp sau. Nếu Thái Nhất không ngã xuống, sẽ không có ngươi bây giờ. Mặc dù nói ra có phần có lỗi với Thái Nhất, nhưng ta vẫn muốn nói rằng, sự xuất hiện của ngươi thật tốt biết bao."
"Dù là ngươi hay Thái Nhất, đều đã thắp sáng cuộc đời ta. Cuộc đời này có được những người bạn, những đạo lữ như các ngươi, ta không còn gì hối tiếc. Cho dù cả thế gian đều quên mất ngươi và Thái Nhất, nhưng ta sẽ mãi nhớ. Ta nghĩ, Vân Lạc Lạc cũng giống như ta, sẽ không bao giờ quên ngươi, như vậy là đủ rồi."
"Chuyện Lạc Lạc đi hay ở, hãy cứ tùy duyên. Nếu nàng trở về tộc cũng không sao, có thời gian ta sẽ cùng ngươi đến Ứng Long Tộc thăm nàng. Nếu nàng ở lại đây, cũng không vấn đề gì, cuộc sống của chúng ta vẫn sẽ tiếp tục. Ta cũng sẽ không vì Lạc Lạc mà không giáo dục nàng. Nàng cũng đừng nghĩ chỉ cần làm nũng là có thể tránh khỏi sai lầm. Tóm lại, cứ để tâm bình thường mà đối đãi."
Vân Thanh gật đầu: "Ta hiểu rồi." Vân Bạch thở dài: "Được rồi, ngươi hiểu được là tốt rồi. Ta đói rồi, đi làm chút đồ ăn đi."
Vân Thanh vội vàng đứng dậy: "Ừ, ta đi nấu cơm. Vân Bạch, ngươi muốn ăn gì?" Vân Bạch chống cằm nhìn những đám mây trên trời, chậm rãi đáp: "Tùy."
Liên Vô Thương nằm trên giường, Ôn Hành chậm rãi xoa bóp vai, đấm lưng, bóp chân cho hắn: "Trẻ con bây giờ thật là khó lường. Ta cứ nghĩ Vân Bạch đã quên Thái Nhất rồi, không ngờ hắn giấu kỹ đến vậy." Liên Vô Thương đáp: "Phượng Vân Bạch thiên tư trác tuyệt, trong giới tu chân, những kẻ có thể vượt qua hắn rất ít. Chỉ là tính cách hắn hơi kiêu ngạo, cảm xúc nội liễm, nhưng hắn không ngốc."
Ôn Hành chậm rãi nói: "Đúng vậy, người mà Thái Nhất quan tâm vẫn còn nhớ hắn, ta nghĩ hắn có thể nhắm mắt an yên rồi." Ôn Hành dự định sau khi trở về sẽ đến viếng mộ của Lão Ôn và Thái Nhất, những cố nhân nằm trong mộ phần đã quá lâu rồi, Ôn Hành muốn tìm họ để hàn huyên đôi chút.
Gia đình Thái Sử Cẩm Mục ở trong phòng suốt cả buổi chiều, trong lúc đó Thái Sử Gián Chi từng vào một lần, rồi sau đó không có động tĩnh gì. Đến khi trời chạng vạng, Vân Thanh đã chuẩn bị xong một bàn đầy thức ăn trong sân, Vân Lạc Lạc nhanh chóng mở cửa trước cha mẹ. Vân Lạc Lạc tươi cười rạng rỡ: "Thanh Thanh! Mẫu thân nói sau này sẽ ở cùng chúng ta!"
Vân Thanh và mọi người ngạc nhiên nhìn Thái Sử Thanh Tương. Thái Sử Thanh Tương mỉm cười dịu dàng, nàng hành lễ với mọi người: "Trong tộc cũng có những đệ tử phải ra ngoài rèn luyện, ta coi như để Lạc Lạc rèn luyện sớm. Ta, là mẫu thân của con, không yên lòng, sẽ ở bên cạnh trông nom một thời gian. Nghe nói Tán Nhân có sản nghiệp, tộc trưởng muốn cho thanh niên trong tộc đi rèn luyện, xin hãy cho ta đi cùng. Ta chỉ có một yêu cầu, đừng để ta và Lạc Lạc cách xa nhau."
Ôn Hành đứng dậy đáp lễ: "Phu nhân yên tâm, Thiên Cơ Các và Phi Tiên Lâu của Ôn Hành bất cứ lúc nào cũng chào đón phu nhân." Vân Thanh ôm lấy Vân Lạc Lạc đang nhào đến, quay tròn hai vòng rồi nhìn về phía Thanh Tương và Cẩm Mục: "Đa tạ. Ta nhất định sẽ chăm sóc Lạc Lạc thật tốt."
Cẩm Mục nói: "Nếu Lạc Lạc theo chúng ta về Ứng Long Tộc, chắc chắn sẽ bị nuông chiều hư hỏng. Đi theo ngươi, ta mới yên tâm. Từ nay, Lạc Lạc nhà ta nhờ ngươi quan tâm nhiều hơn." Vân Thanh vui mừng: "Không thành vấn đề, không thành vấn đề."
Đông Hoàng Thái Nhất chua xót nói: "Haizz, các ngươi Ứng Long nhất tộc thật là hời to rồi." Thái Sử Gián Chi cười tươi: "Thái Nhất đại nhân sao lại nói như vậy?" Đông Hoàng Thái Nhất hừ một tiếng, chỉ tay vào Vân Thanh: "Nhìn cái tên tiểu tử vô ơn kia, dù sao cũng là người của Kim Ô nhất tộc, vậy mà không về nhà cũng không sao, còn giúp người khác nuôi con nhiệt tình đến thế."
Vân Thanh nheo mắt, tâm trạng của chàng đang rất tốt, nên mặc kệ Đông Hoàng Thái Nhất muốn nói gì cũng được.
Cuối cùng, vấn đề nơi ở của Vân Lạc Lạc cũng đã được quyết định. Cuối cùng vẫn là Thanh Tương cùng Cẩm Mục nhượng bộ. Làm cha mẹ, người ta thường không đành lòng rời xa con cái, Vân Lạc Lạc vui mừng đến nỗi ăn cơm tối nhiều hơn ba bát. Vân Thanh quyết định tạm thời không trở về Bình An giới, mà muốn đưa Vân Lạc Lạc đến Ứng Long nhất tộc ở một thời gian. Không có lý do gì mà không để đứa trẻ về thăm quê hương mình, Lạc Lạc từ khi sinh ra đến nay vẫn chưa về nhà lần nào.
Mọi người cùng ngồi lại vui vẻ ăn lẩu. Thái Sử Gián Chi cảm thán: "Đợi khi Cảnh Đàn Tiên Tôn dỡ bỏ kết giới, Thái tử ngài cũng nên thiết lập một trận truyền tống trong Ứng Long nhất tộc của chúng ta, để Trần sư điệt bọn họ mở rộng Phi Tiên Lâu đến Thiên Hải Cảnh. Chúng ta sẽ bảo vệ cho các ngươi!" Lẩu thật sự quá ngon, Thái Sử Gián Chi cảm thấy nhân tộc thật kỳ diệu khi có thể chế biến mọi loại mỹ vị, biến thịt sống đầy máu và rau xanh nhạt nhẽo thành món ăn tinh tế. Trong khi đó, nhiều yêu tộc chỉ biết ăn sống nuốt tươi, chẳng có chút mỹ cảm nào.
Cảnh Đàn mỉm cười: "Ta nghe Lão Hồ nói, sau khi ta ngã xuống, sản nghiệp của Tán Nhân đã mở rộng rất lớn, Phi Tiên Lâu và Thiên Cơ Các còn mở đến cả Thanh Khâu. Rất nhiều tiểu Cửu Vĩ Hồ đến Thiên Cơ Các hoặc Phi Tiên Lâu rèn luyện, sau khi trở về tu vi đều tiến bộ. Nghe nói sau khi ngài phi thăng, các đệ tử cũng lên trên này. Đợi ta dỡ bỏ kết giới, ngài có thể mở Thiên Cơ Các và Phi Tiên Lâu trong lãnh thổ của ta chứ?" Ôn Hành cười: "Được thôi, ta sẽ sớm xin tộc trưởng cấp thông hành, sau này Thiên Tiếu bọn họ ở đây cũng có chỗ nương tựa."
Cảnh Đàn nói: "Nghe nói Phượng Quân đã giết Đạo Tiên Quân ở Tứ giới bên dưới, nếu ta mở kết giới, người của thượng giới có thể sẽ tìm hắn gây phiền phức." Liên Vô Thương trầm giọng đáp: "Phượng Uyên không hề sợ hãi, hơn nữa không giấu gì ngài, giờ đây chúng ta đã có đủ thực lực để đối kháng với thượng giới. Nếu bọn họ ra tay, chúng ta cũng không chỉ ngồi yên chịu đòn." Từ Cửu Khôn giới đến Thiên Hải Cảnh, những người quen của bọn họ đều đang nắm giữ các vị trí trọng yếu, dọc đường Ôn Hành và mọi người đã hạ gục không ít Đế giới Tiên Tôn và Đạo Tiên Quân.
Đông Hoàng Thái Nhất hừ lạnh: "Loại tiểu nhân như Hiên Viên Luật chỉ dọa dẫm được đám người không có cốt khí kia, thật sự đánh nhau thì hắn nhát gan lắm." Ôn Hành cảm thấy Đông Hoàng Thái Nhất đang ám chỉ điều gì đó, khiến chàng nhận ra im lặng là an toàn nhất. Đông Hoàng Thái Nhất nhìn thoáng qua Ôn Hành đang ngây ngốc cười, khịt mũi: "Nhìn cái gương mặt ngốc nghếch này, biết ngươi vẫn còn y như xưa. Thôi được rồi, dù sao huynh trưởng của ta cũng đã tỉnh lại. Nếu ngươi thật sự không muốn làm Thiên Đế, chi bằng nhường vị trí đó cho huynh trưởng của ta."
Thái Sử Gián Chi và Bạch Trạch lặng lẽ nhìn về phía Đông Hoàng Thái Nhất, hắn liền bối rối lẩm bẩm: "Nhìn ta làm gì?" Thái Sử Gián Chi nhanh chóng đáp: "Nếu Đại Nhân Đế Tuấn trở thành Thiên Đế, xin mời sử dụng Ứng Long nhất tộc của chúng ta làm cận vệ nhé? Tiền lương cao một chút, chúng ta rất lợi hại đấy!" Vậy là, hình tượng cao quý kiêu ngạo của Thái Sử Gián Chi không còn cách nào cứu vãn được nữa.
Mọi người nói cười vui vẻ, ăn xong bữa tối rồi trở về phòng nghỉ ngơi. Ngày mai, họ sẽ khởi hành đến Sơn Hải Cảnh, không biết sẽ gặp chuyện gì tại nơi đó. Ôn Hành có chút mong đợi, chàng ôm lấy Liên Vô Thương, hỏi: "Ngươi nói xem, ngày mai chúng ta có thể gặp được Huyền Minh không?" Liên Vô Thương đáp: "Có Cảnh Đàn tộc trưởng dẫn đường, chắc không thành vấn đề."
Ôn Hành đếm ngón tay: "Đến khi đến Sơn Hải Cảnh, thượng giới chỉ còn lại bốn giới cuối cùng, chúng ta đi thật nhanh, chỉ mất hai năm để từ tầng thấp nhất đi đến đây." Liên Vô Thương gật đầu: "Đúng vậy, nếu không bị chậm trễ ở Phượng Uyên nửa năm, có lẽ giờ đã đến tầng cao nhất rồi." Ôn Hành hôn nhẹ lên ngón tay của Liên Vô Thương: "Ngươi biết không, trên đường đi, ta muốn làm nhất điều gì?"
Liên Vô Thương suy nghĩ: "Nhìn thấy phong cảnh muôn màu của thượng giới, không như Huyền Thiên Tông ẩn cư một góc?" Ôn Hành mãn nguyện ôm chặt Liên Vô Thương: "Người hiểu ta chính là ngươi, Liên Vô Thương. Không biết tại sao, càng lên cao, lòng ta càng cảm thấy bất an, cảm giác với thượng giới càng trở nên khó chịu. Đôi khi ta nghĩ liệu có phải vì chúng ta đi quá nhanh không. Nhưng nghĩ kỹ lại, tốc độ này với ta cũng không nhanh cũng không chậm, ta rất hài lòng."
Liên Vô Thương nói: "Nếu ngươi thật sự không thích, chúng ta có thể tạm nghỉ tại đây." Ôn Hành lắc đầu: "Không, phải sớm lên trên nhìn phong cảnh tiên giới, cũng coi như hoàn thành tâm nguyện của chúng ta."
Liên Vô Thương giơ tay vuốt ve gò má của Ôn Hành: "Trên đường đi đã thấy quá nhiều điều tối tăm và bất công, ngươi mệt mỏi cũng là điều bình thường." Ôn Hành đáp: "Trước kia, khi đi xin ăn, ta tự cho là mình đã trải qua rất nhiều. Khi tông môn được thành lập, ta cũng đã nhìn thấy nhiều điều u tối. Nhưng so với thượng giới, hạ giới thực sự là nơi trong sạch. Ta có dự cảm rằng tầng cuối cùng sẽ không dễ dàng."
Liên Vô Thương nắm lấy tay Ôn Hành: "Ta sẽ cùng ngươi vượt qua." Ôn Hành mỉm cười, hôn nhẹ Liên Vô Thương một cái: "Được."
Hai người vừa định âu yếm đôi chút thì nghe thấy tiếng gõ cửa. Ôn Hành quay đầu: "Vân Thanh, là ngươi sao?" Không chỉ có Vân Thanh, còn có cả Vân Bạch nữa. Hai đứa vừa mới tắm xong, người thơm tho sạch sẽ, chúng nhanh nhẹn trèo lên giường của Ôn Hành. Vân Thanh còn ngồi lên bụng Ôn Hành nhảy hai cái: "Tối nay ngủ với sư tôn, ngày mai sư tôn và sư thúc lên thượng giới rồi, lại phải lâu lắm mới gặp được."
Ôn Hành cười: "Coi như các ngươi có lương tâm, lại đây." Vân Thanh và Vân Bạch chen vào giữa Ôn Hành và Liên Vô Thương, Vân Thanh còn hóa ra yêu hình: "Sư tôn gãi lưng giúp ta với." Ôn Hành cười, vỗ vỗ lưng Vân Thanh: "Cái thói quen muốn được gãi lưng trước khi ngủ này, ngươi có thể bỏ được không?" Vân Thanh tựa đầu lên vai Ôn Hành: "Không bỏ được." Dù sao cũng là sư tôn của mình, dùng thế nào cũng không thấy đau lòng.
Ôn Hành vừa gãi lưng cho Vân Thanh vừa lẩm bẩm: "Hôm nay Lạc Lạc nói nàng thích bàn chân và đùi của ta với Vô Thương, là ý gì đây?" Chàng mãi không nghĩ ra, không hiểu đứa trẻ đang nói về cái gì. Vân Thanh ngáp một cái: "Có lẽ là do khi ngủ, Lạc Lạc thích ôm chân của sư tôn và sư mẫu chăng."
Ôn Hành nghĩ ngợi một lúc, có lẽ đúng là vì lý do này. Chàng khẽ hỏi: "Lạc Lạc đâu rồi?" Vân Thanh đáp: "Nàng đang ngủ cùng cha mẹ." Rồi thêm vào: "Sư tôn, đừng dừng lại." Ôn Hành đành phải tiếp tục gãi lưng cho đệ tử, cũng may lông vũ của Vân Thanh mềm mượt, sờ vào rất thoải mái, nếu không Ôn Hành đã bỏ cuộc từ lâu.
Bên ngoài vọng lại vài tiếng sấm ầm ầm. Ôn Hành lẩm bẩm: "Ơ? Có sấm à?" Liên Vô Thương đáp một tiếng: "Có lẽ là một tu sĩ nào đó đang tu luyện." Ôn Hành ngáp một cái rồi vòng tay ôm lấy Vân Thanh. Vân Thanh phe phẩy đôi cánh, phát ra vài tiếng ư ử, không bao lâu sau đã vang lên tiếng ngáy khò khò.
Bốn người nói với nhau vài câu rồi chìm vào giấc ngủ. Nhưng đúng lúc họ đang ngủ say, bỗng bên ngoài truyền đến tiếng hô hoán: "Cháy rồi! Cháy rồi!" Giọng của Thẩm Như vọng lên từ hành lang: "Sư tôn, Tố Tâm Các và tòa nhà đang cháy, xin ngài mau dậy!" Ôn Hành và Liên Vô Thương bừng tỉnh, cả bốn người lao ra khỏi phòng, chỉ thấy xung quanh đã trở thành một biển lửa. Tố Tâm Các ở cách đó một con phố cháy sáng rực trời, ngôi nhà chính đang bốc cháy dữ dội như một cột lửa, sóng nhiệt đập vào mặt, làm da của mọi người nóng rát.
Có khá nhiều đại yêu quái hệ hỏa ở hiện trường. Trong tay Đông Hoàng Thái Nhất lóe lên linh quang, xung quanh ngọn lửa cuộn trào về phía hắn. Ngọn lửa màu cam đỏ bị Thái Nhất cuốn đi, nhưng chưa bao lâu sau, tòa nhà lại bùng lên ngọn lửa còn dữ dội hơn! Đông Hoàng Thái Nhất nghi hoặc: "Hửm? Chuyện gì thế này?"
Bàn về khả năng điều khiển lửa, trên đời này ai có thể sánh với hắn? Ngọn lửa nào trên thế gian khi gặp phải Kim Ô Yêu Hỏa của hắn dám không phục tùng? Nhưng Đông Hoàng Thái Nhất đã gặp rắc rối, vì đây là lần đầu hắn thấy có ngọn lửa có thể tái bùng cháy dưới tay mình.
Thẩm Như là tu sĩ thuộc hệ thủy, trong tay nàng là Sầm Khê Luyện cuốn theo muôn ngàn linh khí thủy hệ tản ra đều khắp. Sầm Khê Luyện bao phủ lên Tố Tâm Các và tòa nhà đang bốc cháy, một cơn mưa như trút nước bất ngờ đổ xuống. Nhưng nước rơi xuống không giống như mưa, mà lại giống như dầu, ngọn lửa lập tức bùng lên cao thêm mấy trượng, tòa nhà chính của Tố Tâm Các trong biển lửa sụp đổ ầm ầm.
Thẩm Như vẻ mặt nặng nề. Ngọn lửa ở Tố Tâm Các lớn như vậy, không biết liệu có nữ tu nào bị kẹt bên trong hay không. Nghĩ đến điều này, Ôn Hành liền điều khiển rễ của Đạo Mộc đâm ra tìm kiếm trong Tố Tâm Các. Chỉ một lát sau, rễ cây phát hiện có một nhóm nữ tu bị mắc kẹt trong sân, Ôn Hành liền nhanh chóng điều khiển rễ cây đưa các nữ tu đến nơi an toàn.
Linh khí trong tay Liên Vô Thương cuộn lên, từng luồng linh quang màu xanh lam xuyên qua ngọn lửa mà không bị thiêu cháy. Liên Vô Thương nhân cơ hội này cứu được không ít tu sĩ trong biển lửa. Các đại năng trong tòa nhà đều đã bắt đầu hành động. Thái Sử Gián Chi và những người khác lao vào ngọn lửa, từng tầng từng tầng tìm kiếm các cô gái bị kẹt. Ngay cả Vân Lạc Lạc cũng hóa về nguyên hình, chạy đi chạy lại cõng những nữ tu đang sợ ngây người thoát ra khỏi Tố Tâm Các, chưa kể đến Vân Thanh và những người khác.
Tiếng khóc, tiếng la hét vang vọng khắp nửa Thiên Hải Cảnh, mọi người náo loạn bận rộn cứu người. Đông Hoàng Thái Nhất và Vân Bạch liên tục áp chế ngọn lửa. Ngay cả Vân Đậu Đậu tròn lùn cũng lăn ra nuốt lửa để cứu người. Nhưng bọn họ chỉ có thể trơ mắt nhìn ngọn lửa lan rộng rồi nuốt chửng cả Tố Tâm Các.
Họ hành động rất nhanh, trước khi Tố Tâm Các và tòa nhà sụp đổ, đã cứu được hết nữ tu bị kẹt bên trong. Không chỉ có Ôn Hành và nhóm của chàng, còn có không ít tu sĩ đứng xem đã phát hiện ra khi lửa vừa bùng lên. Nếu không phải bọn họ kịp thời báo động, thì không biết chuyện gì sẽ xảy ra.
Các nữ tu còn chưa hết sợ hãi, có người che mặt khóc nức nở, có người thần sắc ngây dại, cũng có người phẫn nộ đòi chủ quản của Tố Tâm Các ra giải thích. Thẩm Như đứng trước các nữ tu, nhìn Tố Tâm Các giờ đã trở thành đống đổ nát, siết chặt nắm tay. Tố Tâm Các ở Thiên Hải Cảnh cứ thế mà bị hủy hoại. May mắn thay, không có ai bị thương, đây có thể coi là điều không may trong cái may.
Khi mặt trời mọc, Tố Tâm Các đã biến thành một đống đổ nát. Khói xanh vẫn còn bốc lên từ tàn tích, cả đêm hứng chịu khói lửa khiến mọi người, kể cả Ôn Hành và những người khác, đều mặt mũi lấm lem. Họ tụ tập lại trong sân của Tố Tâm Các trước đây, Liên Vô Thương giăng kết giới bao quanh những căn nhà bị cháy đêm qua. Cuối cùng, ngồi trên chiếc xe nhỏ, mọi người mới được một chút thời gian để thở. Đông Hoàng Thái Nhất và Bạch Trạch lật giở các cổ thư. Họ chưa từng gặp loại lửa kỳ lạ như vậy, nước không dập tắt nổi, mà ngay cả Đông Hoàng Thái Nhất cũng không thể khống chế.
Trong tay Đông Hoàng Thái Nhất bùng lên một chút lửa: "Nhìn qua thì giống như ngọn lửa bình thường, vì sao lại không tắt được?" Ngọn lửa không gây tổn thương cho ai, nhưng lại giáng đòn nặng nề vào tinh thần của mọi người. Có bao nhiêu đại năng ở đây mà vẫn không thể bảo vệ được hai tòa nhà.
Thẩm Như nghiêm giọng: "Ta có linh cảm, đây là do người của Thăng Long Minh làm. Tố Tâm Các ở Thiên Hải Cảnh chỉ từng xảy ra xung đột với bọn chúng." Linh Khê chửi một tiếng: "Còn phải hỏi, chắc chắn là lũ khốn nạn đó làm chuyện xấu, thật đáng ghét." Ôn Hành nói: "Bắt kẻ trộm phải có tang vật, bây giờ chúng ta không tìm được bằng chứng."
Liên Vô Thương đáp: "Nếu ngọn lửa không có vấn đề, thì có khả năng do vật liệu xây dựng Tố Tâm Các có vấn đề không? Theo lý thuyết, trong Tố Tâm Các có trận pháp, lửa bình thường không thể thiêu rụi được. Hoặc là chúng đã thêm thứ gì đó khiến ngọn lửa không thể dập tắt?" Liên Vô Thương cho rằng, chỉ cần tìm ra nguyên nhân khiến ngọn lửa không thể dập tắt, có thể biết được ai là kẻ đã đốt Tố Tâm Các.
Khổng Ngôn Tu nói: "Khi chúng ta đến Thiên Hải Cảnh, đã thuê lại cửa hàng làm ăn không tốt. Sau đó, bị Thăng Long Minh cản trở, nhưng nhờ có mặt mũi của Tố gia mà công việc mới suôn sẻ. Lúc xây dựng, ta lo bọn chúng giở trò nên không rời đi nửa bước. Vật liệu xây nhà chính đều do ta tận mắt kiểm tra, quá trình thi công cũng do ta giám sát. Tố Tâm Các ở Thiên Hải Cảnh mới xây được một năm, trước đây vẫn luôn ổn thỏa..." Rồi chỉ sau một đêm đã hóa thành tro tàn.
Mọi người đang lúc không biết phải làm gì thì từ trong lòng Vân Thanh lăn ra Vân Đậu Đậu. Lá của Vân Đậu Đậu có màu đỏ thẫm, tối qua nó đã hấp thụ quá nhiều ngọn lửa. Vân Thanh lo lắng hỏi: "Đậu Đậu, ngươi làm sao vậy? Có chỗ nào khó chịu không? Có cần phun ra ngọn lửa không?" Hai chiếc lá của Đậu Đậu rủ xuống, trông có vẻ không được khỏe.
Lúc này, trên lá của Vân Đậu Đậu xuất hiện một đường nứt, trông giống như một cái miệng nhỏ đang mở ra. Bình thường, mỗi khi Đậu Đậu làm như vậy nghĩa là nó sắp phun lửa, nhưng lần này nó lại phun ra một đống chất dính màu cam đỏ lên mặt đất. Đống chất dính màu cam đỏ này vừa chạm đất liền bùng lên ngọn lửa, chúng bò đến đâu thì ngọn lửa lan đến đó. Rất nhanh, sàn của chiếc xe nhỏ bắt đầu bốc khói. Mọi người giật mình hô lên: "Ôi trời! Cái quái gì vậy!"
Chiếc xe nhỏ vốn có trận pháp, ngọn lửa thông thường không thể thiêu đốt, nhưng thứ chất dính màu cam đỏ này lại ăn mòn trận pháp, khiến chiếc xe làm từ Đạo Mộc cũng bắt đầu bốc khói. Liên Vô Thương nhanh tay dùng kết giới bao quanh đống chất dính màu cam đỏ này, chớp mắt đã mang chúng ra khoảng đất trống bên ngoài. Mọi người nhanh chóng chạy theo động tác của Liên Vô Thương.
Kết giới của Liên Vô Thương bị ăn mòn! Chỉ thấy kết giới màu xanh nhạt bắt đầu bốc khói, xuất hiện từng lỗ hổng. Liên Vô Thương cau mày: "Đây là thứ gì?"
Chàng lại gia cố thêm mấy tầng kết giới, quyết tâm phải làm rõ thứ này là gì. Bạch Trạch chăm chú quan sát: "Có vẻ như nó có sự sống, nhìn xem, nó đang di chuyển." Chỉ thấy đống chất dính màu cam đỏ bò trong kết giới, sau khi ăn mòn tầng kết giới trong cùng, nó liền tiếp tục lan lên tầng kết giới thứ hai, bò dọc theo đáy kết giới lên trên. Những nơi nó đi qua, kết giới của Liên Vô Thương liền trở nên yếu ớt. Liên Vô Thương trầm ngâm: "Nó đang hấp thụ linh khí!"
Bạch Trạch đưa tay đón lấy kết giới của Liên Vô Thương: "Để ta xem." Hắn giơ tay bao phủ thêm vài tầng kết giới bên ngoài kết giới của Liên Vô Thương: "Thái Nhất, ngươi cũng đến xem thử, thứ này dường như có sự sống." Đông Hoàng Thái Nhất quan sát một lúc rồi nói: "Có thể tạo ra lượng nhiệt lớn mà không cần đến không khí, lại còn hấp thụ linh khí để ăn mòn kết giới. Thứ này... ta chưa từng thấy qua."
Người ít khi mở miệng là Mộng Mộng bỗng lên tiếng: "Thứ này, hình như ta từng gặp qua." Mọi người nhìn về phía Mộng Mộng: "Nó là gì?" Mộng Mộng đáp: "Ta nghĩ đây là một loại nấm. Khi sinh trưởng, nó hấp thụ linh khí trong không khí, tỏa ra lượng nhiệt lớn, ngay cả khi không có không khí thì vẫn khiến ngọn lửa bùng cháy. Nó không thể tồn tại trên đất, chỉ sống được trên gỗ và đá."
Để chứng minh lời Mộng Mộng nói, Liên Vô Thương hất một vốc đất vào trong kết giới. Vừa rơi xuống, ngọn lửa trong kết giới lập tức yếu đi. Liên Vô Thương rắc thêm chút đất nữa, đống chất dính màu cam đỏ liền khô héo, ngọn lửa xung quanh cũng biến mất, chất dính màu cam đỏ biến thành màu tối hơn. Chỉ một lát sau, đống nấm kỳ lạ này biến thành một đám nhỏ màu đen, lẫn vào trong đất trông giống như than củi thông thường, chỉ khác ở chỗ màu của chúng nhạt hơn chút.
Mọi người trầm ngâm nhìn xung quanh mặt đất bị cháy sém, rồi bắt đầu lục tìm những tàn dư của loại nấm này. Đêm qua, ánh lửa bừng lên sáng rực, ánh mắt của mọi người đều bị ngọn lửa thu hút, ai có thể chú ý đến đống gỗ và đá đang cháy? Một nhúm nấm nhỏ cũng đủ thiêu rụi cả một tòa nhà, nếu không phải Tố Tâm Các và ngôi nhà còn có đất bao quanh, thì khu vực cháy đã không chỉ có hai chỗ này.
Linh Khê nghi hoặc hỏi: "Mộng Mộng, ngươi đã thấy loại nấm này ở đâu?" Mộng Mộng đáp: "Khi ta mới có phong địa, mới đến Thiên Hải Cảnh, không hiểu biết gì, cũng không khéo léo trong giao tiếp xã hội. Lúc đó, ta đã đắc tội với một tán tu đại năng ở Thiên Hải Cảnh. Sau khi vừa xây xong phủ đệ, ta chuẩn bị mời mọi người đến chúc mừng thì phủ đệ lại bốc cháy. Giống như đêm qua, nước không dập được, lửa không thể khống chế. Cuối cùng, hành cung bị thiêu rụi, sau đó ta rất tức giận liền kể chuyện này với bằng hữu của mình. Sau đó, vị tán tu kia biến mất, ta không bao giờ gặp lại hắn nữa."
Mộng Mộng nói tiếp: "Vì ta là yêu tu hóa hình từ linh thạch, trong động phủ khi đó ta đã truyền thần niệm vào trong. Trong đám cháy, ta đã nhìn thấy loại nấm này, nhưng sau trận hỏa hoạn đó, ta chưa từng gặp lại nó. Thời gian đã trôi qua quá lâu, ta gần như đã quên mất, cho đến lúc nãy mới chợt nhớ ra." Linh Khê khó tin hỏi: "Mộng Mộng, ngươi bị ngốc sao? Thứ này kinh tởm như vậy, lẽ nào ngươi không nên nhớ đến ngay từ lần đầu nhìn thấy sao?"
Mộng Mộng lắc đầu: "Không phải vậy. Khi ở trong lửa, hình dạng của nó rất đẹp, giống như những đóa hoa nở rộ trên gỗ và đá, vô cùng đẹp mắt." Khác hẳn với đống nhầy nhụa gớm ghiếc trước mắt.
Trong khi nói chuyện, Bạch Trạch và Đông Hoàng Thái Nhất đã bắt đầu lật tìm cổ thư một cách điên cuồng. Chẳng bao lâu sau, Bạch Trạch lên tiếng: "Tìm được rồi, đây là một loại nấm tên là Dục Hỏa. Nhìn vào ghi chép này." Bạch Trạch chỉ vào những dòng trên cổ thư, chỉ thấy trang sách vẽ một đóa hoa đang nở rộ trên gỗ, nếu không biết thì cứ ngỡ đó là hoa mọc ra từ thân gỗ: "Dục Hỏa khuẩn sinh sôi trong đám cháy, bắt đầu phát triển khi lửa bùng lên, và đi vào trạng thái ngủ đông khi lửa tắt. Khi sinh trưởng, nó sẽ tỏa ra một lượng nhiệt lớn, đốt cháy gỗ và đá, là kẻ thù của linh thạch và các loại gỗ. Nó không sợ nước, phát triển theo gió, chỉ sợ đất. Dục Hỏa khuẩn chỉ sống trên gỗ và đá, thường thấy dấu vết của nó trong những trận cháy rừng sau khi bị sét đánh."
Đông Hoàng Thái Nhất bừng tỉnh: "Ta bảo mà, tối qua ta nghe thấy tiếng sấm, còn tưởng là có người đang tu luyện. Chẳng trách ta không cách nào diệt được ngọn lửa, rõ ràng chỉ là lửa thông thường nhưng lại cháy mãi không dứt, thì ra là do nấm gây ra." Liên Vô Thương nói: "Nấm phát triển mà không một tiếng động, đêm qua chúng ta náo loạn bận rộn, tất cả đều bỏ qua Dục Hỏa khuẩn trên gỗ và đá."
Thẩm Như nắm chặt tay, nghiêm túc phân tích từng chữ: "Huyền Sách sư thúc nói ông ấy sau khi đắc tội với tán tu đại năng thì đã kể cho bằng hữu của mình. Kết quả, không bao giờ gặp lại vị đại năng kia nữa. Có thể hiểu thế này không, người mà Huyền Sách sư thúc gọi là bằng hữu chính là thủ lĩnh của Thăng Long Minh hiện tại. Bọn họ đã khống chế vị đại năng đó và có được loại nấm Dục Hỏa này. Nắm trong tay loại nấm đó, họ có thể uy hiếp Huyền Sách sư thúc. Nếu sư thúc không nghe theo sự điều khiển của bọn họ, họ sẽ dùng Dục Hỏa khuẩn để đối phó ông."
"Thế nhưng sư thúc giả chết đào tẩu, Tiên giới đem phủ đệ của sư thúc ra đấu giá. Thăng Long Minh ban đầu định mua lại tòa phủ, không ngờ các người lại sử dụng Huyền Cơ Sách, buộc họ phải bỏ ra giá cao để mua lại bút ký. Trước đó, tại buổi đấu giá, họ còn nhầm tưởng tộc trưởng Cảnh Đàn là người đứng sau Tố Tâm Các, và gây xung đột với mọi người. Giờ buổi đấu giá đã kết thúc, các thế lực đều rời khỏi Thiên Hải Cảnh. Người của Thăng Long Minh bắt đầu ra tay, mục tiêu đầu tiên chính là Tố Tâm Các."
"Do Ngôn Tu liên tục lui tới tòa nhà, nên chỉ cần có kẻ để tâm điều tra là có thể biết được. Vì vậy, sau khi đốt cháy Tố Tâm Các, chúng cũng không buông tha cho tòa nhà. Điều duy nhất chúng không ngờ tới là chúng ta bình an vô sự, chỉ có một vài vật vô tri bị thiêu hủy."
Nhưng dù chỉ là những vật vô tri bị thiêu hủy cũng khiến Thẩm Như đau lòng, bởi đó đều là tâm huyết của nàng, một đêm mà thành tro bụi, và trận pháp cũng không thể khôi phục. Dục Hỏa khuẩn lợi dụng đám cháy để sinh sôi, sau khi lửa tắt thì không ai tìm ra dấu vết của chúng. Người của Thăng Long Minh dễ dàng gạt bỏ mọi nghi ngờ, để lại đống đổ nát cho Thẩm Như.
Thẩm Như tức đến run rẩy: "Sư tôn, con sẽ không bỏ qua cho đám người Thăng Long Minh." Ôn Hành vỗ vai Thẩm Như: "Được, sư tôn sẽ đi cùng con."
Cứ như thế tìm đến người của Thăng Long Minh đối chất, chắc chắn họ sẽ không nhận tội. Thẩm Như cũng chẳng quan tâm họ nhận hay không, nàng nói chậm rãi: "Ta muốn dùng cách của chúng để trả lại cho chúng." Linh Khê nhảy lên: "Không được đâu A Như! Hiện tại, phần lớn lãnh địa của Thiên Hải Cảnh đều thuộc về tổ linh Khê của cô. Cô không thể tùy tiện thả nấm ra thiêu cháy nơi này đâu!" Linh Khê vừa phát tài nên vô cùng quý trọng tài sản của mình.
Cảnh Đàn nói: "Bọn chúng vì muốn mua Huyền Cơ Sách mà đã dốc hết gia sản. Một khi chúng phát hiện ra Huyền Cơ Sách là giả, nhất định sẽ điên cuồng trả thù chúng ta. Chúng không biết thân phận thực sự của mỗi người trong chúng ta, chỉ xem chúng ta là một nhóm. Hôm đó, rất nhiều người đã thấy chúng ta mua lại phủ đệ của Huyền Sách. Nếu chúng còn muốn trả thù, chúng nhất định sẽ nhắm vào phủ đệ của Huyền Sách Tiên Tôn."
Linh Khê khó hiểu: "Tại sao? Chẳng lẽ chúng không thể đốt cháy toàn bộ Thiên Hải Cảnh sao?" Cảnh Đàn giải thích: "Nếu tất cả chúng ta đều ở trong tòa nhà, một ngọn lửa thiêu rụi tòa nhà sẽ khiến chúng ta rơi vào hoảng loạn. Lúc đó, chúng có thể lẻn vào phủ đệ, lấy đi cuốn khế ước mà Linh Khê chân nhân đã mua cũng là chuyện bình thường. Sau đó, chúng có thể tiếp tục ở lại trong tòa nhà như chưa từng có chuyện gì xảy ra. Tất nhiên, đây chỉ là suy đoán." Nhưng chỉ một suy đoán này cũng đủ khiến mọi người cảm thấy khó chịu.
Thái Sử Gián Chi mặt mày sa sầm: "Quả là tâm địa độc ác, bọn chúng thật là coi trời bằng vung. Ta phải đi tìm chúng, bẻ gãy cổ bọn chúng!" Đông Hoàng Thái Nhất nói: "Ngươi mà bây giờ hùng hổ đi tìm chúng thì chỉ khiến bọn chúng cảnh giác hơn mà thôi." Bạch Trạch nheo mắt lại: "Nghe ta nói này, chúng ta lập tức chuyển đến phủ đệ của Huyền Sách, phải chuyển đi một cách công khai. Truyền tin ra ngoài rằng nhà của Tố Tâm Các bị phá hủy, nên chúng ta buộc phải chuyển đến nhà mới trước thời hạn. Hãy quan sát kỹ, nếu bọn chúng muốn ra tay, thì sẽ là trong vài ngày tới, vì bọn chúng không muốn chúng ta có chỗ đứng vững tại Thiên Hải Cảnh."
Vân Bạch nói với Vân Thanh: "Thấy không, gừng càng già càng cay, càng có tuổi thì tâm cơ càng nhiều." Vân Thanh thật thà đáp: "Không phải đâu, cũng tùy người mà thôi. Nhìn Thái Sử bá bá và sư tôn của ta, chẳng phải họ cứ như hai tên ngốc sao."
Vân Đậu Đậu ăn phải Dục Hỏa khuẩn, cả ngày rũ rượi khó chịu, phải nôn ra mấy lần mới dễ chịu hơn. Mọi người thu được một chậu nấm Dục Hỏa. Đám nấm co lại, nằm co ro trong lò đan chứa đầy đất. Mộng Mộng và những người khác đặt vào lò đan vài khúc gỗ, nấm Dục Hỏa lập tức bám vào và sinh trưởng trên đó. Có lẽ do không đủ lửa, tốc độ phát triển của Dục Hỏa khuẩn chậm rãi. Mọi người quan sát quá trình sinh trưởng của nó, quả thật rất đẹp, trông như một đóa hoa rực lửa chồng chất lên nhau, cánh hoa khẽ rung rinh.
Mọi người chuyển đến phủ đệ của Huyền Sách. Ban đầu, Linh Khê muốn chờ dọn dẹp xong xuôi mới chuyển đến, nhưng giờ thì tốt rồi, họ buộc phải đối mặt với tòa nhà đã gần như trống rỗng. Phủ đệ vừa trải qua một buổi đấu giá, trong nhà chỉ còn lại một đống phế phẩm ngổn ngang, chẳng có chút mỹ cảm nào.
Việc đầu tiên mọi người làm sau khi vào cửa là rắc đất. Họ rải một lớp đất dày khắp mọi ngóc ngách của tòa nhà. Linh Khê nhăn nhó: "Ta còn muốn nhìn thấy lúc phủ đệ đẹp nhất, không ngờ vừa vào đã phải phá hủy nó." Ôn Hành đang bận rộn dùng linh khí quét bùn lên các cột nhà: "Đừng phàn nàn nữa. Nếu không bố trí cẩn thận, phủ đệ của ngươi sẽ bị nấm nuốt chửng. Lúc đó, khóc cũng chẳng khóc nổi đâu."
Linh Khê càng bực bội: "Vậy trước khi đi, nhớ dọn dẹp sạch sẽ phủ đệ cho ta nhé." Ôn Hành quay lại lườm Linh Khê một cái: "Yêu cầu của ngươi càng lúc càng nhiều. Ngươi làm bẩn phủ đệ của ta, ta đã nói gì chưa?" Linh Khê hừ mũi: "Đây là động phủ đầu tiên của ta, cẩn thận một chút thì có gì sai? Này, Lão Ôn, nghe ta nói đã, đừng đi mà... Chậc, đồ lười biếng."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro