Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 207

Làm một thần côn thực không dễ dàng, nói lời hay thì thôi, nói một câu không thuận tai cũng đủ khiến người ta tức giận. Ôn Hành vốn dĩ không giỏi ăn nói, tính tình thì "lành không tới, dữ lại đến." Khi đoán về chuyện gia cảnh nhà người khác tan cửa nát nhà, hắn mở miệng mà nói như chơi. Gặp phải kẻ tính tình nóng nảy, có khi còn bị đánh ngay tại chỗ. Dĩ nhiên, Ôn Hành da dày thịt chắc, bị đánh chút xíu thì cũng không hề hấn gì.

Năm đó, khi bói mệnh cho Mặc Phong, Mặc Phong chính là một Long Quân lừng lẫy trong giới Nguyên Linh, còn danh phận lớn nhất của Ôn Hành chỉ là phu quân của Thanh Đế Liên Vô Thương. Hắn vòng vo nói về tình hình tương lai của ba đứa con Mặc Phong, nói xong cũng tự thấy chột dạ.

Liên Vô Thương nhẹ nhàng nói: "Bói mệnh vốn là nghịch thiên mà làm, Ôn Hành chẳng qua nói khéo đôi chút, là ngươi tự mình suy diễn sai lầm, còn muốn trách hắn sao? Ôn Hành đâu có bảo ngươi giao ngôi vị Long Quân cho Mặc Trạch, cũng không bảo Mặc Liệt thay thế ngươi, càng không bảo ngươi nuôi Mặc Chân như một kẻ ăn chơi trác táng.

Huống hồ chuyện của bọn trẻ, Ôn Hành có thể xen vào được ư? Là hắn khiến Mặc Trạch đạp chân hai thuyền, gặp ai cũng yêu hay sao? Là hắn khiến Mặc Trạch ma xui quỷ khiến, đi khoét yêu đan của Phượng Vân Bạch ư? Người làm ra chuyện này là đứa con quý của ngươi, chứ không phải Ôn Hành. Thay vì trách cứ Ôn Hành, ngươi nên về mà tự ngẫm xem mình đã làm cha thế nào."

Liên Vô Thương xưa nay rất ít khi trách mắng ai như vậy, từ trước đến nay, y không hay nói nhiều trong giới Nguyên Linh, chỉ có những ai thân thiết với y mới hiểu rõ tính cách thật của y. Thật ra tính khí của Thanh Đế không hề ôn hòa, cũng không phải người dễ dãi.

Mặc Phong nghe Liên Vô Thương nói mấy câu như thế, liền đỏ bừng cả mặt, vội vàng chắp tay nói: "Tán nhân bớt giận, là Mặc Phong lỗ mãng rồi." Ôn Hành biết nói gì bây giờ, hắn chỉ có thể chắp tay: "Long Quân thông cảm được là tốt rồi."

Trong lòng Mặc Phong thực sự rất bức bối, năm đó hắn mang một trăm hai mươi vạn phần thành ý đến tìm Ôn Hành bói mệnh, dựa vào lời Ôn Hành mà có cách đối xử khác nhau với ba đứa con của mình. Hắn phi thăng sớm, muốn trước khi phi thăng có thể chọn con đường thuận lợi cho bọn trẻ. Nhưng dù tính toán ngàn lần, cuối cùng vẫn khiến bọn chúng đi vào ngõ cụt.

Hắn cũng biết tìm Ôn Hành gây sự thuần túy là do lòng không cam. Phàm là có trí khôn, sau khi làm sai việc gì đều vô thức tìm lý do để đổ lỗi. Mặc Phong chẳng qua không muốn đối mặt với thất bại của chính mình, càng không biết phải đối mặt với các con thế nào.

Cuối cùng, Mặc Phong ủ rũ đi vào khoang thuyền của Long Chu. Ôn Hành quay đầu nhìn bóng lưng tiều tụy của hắn: "Hắn có sao không?" Liên Vô Thương nói: "Kẻ quen đổ lỗi cho người khác thì chẳng sao đâu. Ngươi cũng đừng lo hắn nghĩ không thông, hắn nghĩ rất thông đấy. Ngươi cũng đừng đi làm người giảng hòa. Ta đã vì ngươi mà nói một phen, cũng không muốn ngươi làm lãng phí tâm ý của ta."

Ôn Hành cười, nắm lấy tay Liên Vô Thương: "Nói gì vậy, ta là loại người đó sao? Có thể trong mắt các ngươi ta là người dễ dãi, nhưng có lúc ta cũng thấy mình chẳng tốt chút nào." Liên Vô Thương mỉm cười: "Ngươi hiểu rõ là được."

Liên Vô Thương ghét nhất loại người này, không dám đứng ra gánh vác, người khác giúp đỡ xong, hắn lại núp phía sau để trốn tránh trách nhiệm. Việc xấu đều để người khác làm, còn hắn thì luôn giữ vẻ thuần khiết vô tội. Liên Vô Thương thấy loại người này còn đáng ghét hơn cả kẻ tiểu nhân thật sự.

May mắn là Ôn Hành không phải loại người dễ dãi vô nguyên tắc, dính dáng đến Liên Vô Thương và bằng hữu, hắn luôn đứng về phía người thân vô điều kiện.

Không biết Long Quân nghĩ thế nào, dù sao ngày hôm sau, sau khi bước ra từ Long Chu, thái độ của hắn đối với Ôn Hành cũng tốt hơn nhiều, nói chuyện cũng không còn châm chọc nữa. Chuyện đã qua rồi thì mọi người cũng mắt nhắm mắt mở mà cho qua thôi.

Sáng hôm sau, bọn họ đến phía Nam của Thiên Hải Cảnh. Đưa mắt nhìn quanh, Nam Cảnh so với Bắc Cảnh thanh tịnh hơn nhiều, ít nhất là không thấy màu vàng chói mắt nữa. Lãnh địa của Ứng Long nhất tộc ở phía Đông của Nam Cảnh, chiếm một mảnh đất rộng lớn, nhìn từ biển vào quả là một nơi núi xanh nước biếc, phúc địa lành.

Long Chu không thể cập bờ, Thái Sử Cẩm Mục bọn họ quay về Ứng Long nhất tộc vốn là âm thầm hành sự, có thể không kinh động người thì cố gắng không kinh động. Cách bờ trăm dặm, Long Chu dừng lại. Thái Sử Cẩm Mục nói với Ôn Hành bọn họ: "Ân công, từ giờ chúng ta phải đổi sang tiểu chu." Nếu tiếp tục lái Long Chu tiến về phía trước, người của Ứng Long nhất tộc sẽ phát hiện ra.

Mấy người từ Long Chu đổi sang Tiểu Chu hình lá liễu, Thái Sử Ngạo vẫn là do Mặc Phong khiêng xuống. Thần trí của Thái Sử Ngạo vẫn chưa tỉnh táo, hắn nằm bệt trong Tiểu Chu, thần sắc đờ đẫn, ngược lại giúp Mặc Phong đỡ phiền phức hơn.

Thái Sử Cẩm Mục không tiến về phía bờ, mà điều khiển Tiểu Chu hướng đến một vùng đá ngầm phía trước. Thái Sử Cẩm Mục nói: "Cấm địa của Long Tộc nằm dưới nước, ân công các người có ai không giỏi bơi lội không?" Ôn Hành giơ tay: "Ta tạm ổn, ta có thể dùng Bích Thủy Đan." Thái Sử Cẩm Mục lấy ra hai mảnh long lân từ trong lòng, trao cho Ôn Hành và Liên Vô Thương: "Có Bích Thủy Đan và Long Lân, hẳn có thể thuận lợi đến cấm địa của Long Tộc."

Thái Sử Cẩm Mục chắp tay với Tuân Khang và Mặc Phong: "Hai vị đạo hữu đều là Long Tộc, ta không cần đưa Long Lân." Mặc Phong và Tuân Khang gật đầu: "Được." Bọn họ vốn là Long Tộc có thể lên trời xuống nước, nếu còn cần đến long lân của kẻ khác che chở, chẳng phải yếu đến mức không còn mặt mũi nhìn người sao?

Tiểu Chu lắc lư tiến đến gần khu vực đá ngầm. Dãy đá ngầm này liên miên một mảnh, chỉ có số ít trồi lên mặt nước, phần lớn chìm sâu trong lòng nước, nhìn đen sì đầy vẻ rợn người. Tiểu Chu tránh né những mỏm đá lộ ra trên mặt nước, trực tiếp tiến về phía hòn đá lớn nhất ở chính giữa. Không bao lâu sau, mọi người đã đến dưới chân tảng đá này.

Màu sắc của đá ngầm có màu xanh đen, nếu gọi đây là đá ngầm thì không bằng gọi nó là một ngọn núi. Khi Ôn Hành và mọi người tiến đến, họ đi từ một bên sườn núi. Một phía của ngọn núi cao, một phía thấp, trên đó có những chỗ nhô ra hình cột và lõm vào hình tròn... Nhìn thoáng qua thấy quen mắt, Liên Vô Thương nhìn kỹ rồi nói: "Đây là bộ xương của Long tộc sao?"

Nghe Liên Vô Thương vừa nói xong, Thái Sử Cẩm Mục liền gật đầu: "Đúng vậy, cấm địa của Ứng Long nhất tộc thực chất chính là lăng mộ của Long tộc. Mỗi con rồng cuối cùng đều về yên nghỉ ở nơi này. Nhìn thấy Long cốt ở đây cũng là chuyện thường tình. Đây là tổ tiên của chúng ta, những người đã trấn giữ nơi đây từ thời thượng cổ. Chư vị đạo hữu chớ sợ hãi, tổ tiên chúng ta chỉ phù hộ cho chúng ta thôi."

Ôn Hành ngay lập tức hiểu ra tại sao nơi này lại quen mắt như vậy. Hắn nhớ đến ngọn núi ở Hồi Xuân Châu mà Tiêu Lệ đã trồng hoa Tụ Hồn để chôn cất tộc nhân, nhìn giống như đầu của một con rồng. Chỉ có điều, trên đầu rồng ở Hồi Xuân Châu được phủ đầy tuyết trắng, còn ở cấm địa của Ứng Long nhất tộc, màu sắc của hộp sọ này xanh đen, trên bề mặt bò đầy những sinh vật dưới nước, nhìn không rõ lắm. Chiếc sọ lớn như vậy, chủ nhân của nó khi biến thành yêu hình sẽ to lớn đến nhường nào. Ngay cả yêu hình của Thái Sử Gián Chi cũng chỉ bằng một phần tư con rồng này. Nếu vị tổ tiên này còn sống, thì hẳn sẽ uy nghiêm đến mức nào.

Trước đây, Ôn Hành cảm thấy nơi này thật đáng sợ, nhưng giờ chỉ còn lại lòng kính trọng đối với các vị tiền bối thượng cổ. Hắn hướng về phía đầu rồng, cúi mình hành lễ, bày tỏ sự tôn kính đối với các tiền bối Long tộc.

Con rồng há miệng, trải qua thời gian quá lâu, miệng của nó đã biến thành một hang động khổng lồ. Hiện tại, thủy triều chỉ dâng đến lưng chừng miệng hang. Chiếc thuyền nhỏ lướt qua những phiến đá ngầm cao thấp nhấp nhô rồi trượt vào bên trong hang động, tầm nhìn của mọi người bắt đầu tối lại. Thủy triều bên ngoài đá ngầm vẫn đập mạnh, nhưng khi vào đến bên trong miệng rồng thì trở nên yên ắng, bốn phía chỉ còn nghe tiếng nước nhỏ giọt.

Ôn Hành ngẩng đầu nhìn, thấy trên đầu họ mọc đầy những con trai, chúng buông thành từng chuỗi treo lơ lửng trên cao. Thái Sử Cẩm Mục nói: "Thủy triều sẽ dâng lên và cuối cùng sẽ ngập hết cả miệng rồng." Ôn Hành cảm thán: "Cấm địa của Long tộc thật kín đáo, lại chìm dưới nước, số người có thể tìm ra nơi này chắc hẳn không nhiều."

Thái Sử Cẩm Mục than thở: "Đúng vậy, xung quanh nơi này còn có trận pháp, nếu không phải người của Ứng Long nhất tộc dẫn đường, người thường không thể đến được đây." Nghe vậy, Ôn Hành ngạc nhiên: "Ủa? Có trận pháp sao? Sao ta không cảm nhận được?" Mọi người đều quay sang nhìn Ôn Hành: "Không cảm nhận được à?" Lúc nãy khi bước vào trận pháp, trừ Ôn Hành ra, những người khác đều cảm nhận được.

Ôn Hành cười ngượng ngùng: "Ta không giỏi giải trận pháp và ảo thuật lắm." Liên Vô Thương thở dài: "Ngươi đấy, nếu ngày nào gặp phải cao thủ ảo thuật, một sợi dây cũng có thể hại chết ngươi." Ôn Hành biết nói gì hơn, chỉ có thể buồn bã nhìn lên trên miệng rồng.

Thuyền nhỏ càng đi sâu vào trong, mực nước càng dâng cao, phần trên của miệng rồng càng lúc càng gần mọi người hơn. Đến lúc không thể tiến xa hơn, Thái Sử Cẩm Mục nói: "Có thể xuống nước được rồi." Mọi người lần lượt xuống nước. Vừa tiến vào trong, trên ngực Ôn Hành, long lân bỗng bung ra tạo thành một kết giới màu vàng, hắn cảm thấy cả người ấm áp, hoàn toàn không giống như đang ở dưới nước, mà giống như đang lơ lửng trong không trung.

Khi hoàn toàn chìm xuống nước, tầm nhìn trước mắt không tối như tưởng tượng. Trước mắt họ hiện ra một vùng lớn những quầng sáng. Nhìn kỹ, họ như đang ở trong một cái hang dưới đáy biển, xung quanh hang được bao phủ bởi những sinh vật biển tuyệt đẹp. Những mảng lớn vỏ sò và san hô phát ra linh quang, chiếu sáng cả vùng đáy biển.

Ôn Hành bị cảnh đẹp trước mắt làm cho mê mẩn. Nếu không phải vì đây là cấm địa của Long tộc, hắn chắc chắn sẽ lấy Thủ Ảnh Thạch ra để ghi lại làm kỷ niệm. Dĩ nhiên, hắn cũng không có thời gian để làm việc ngốc nghếch đó. Hắn và Liên Vô Thương nhanh chóng theo sát bốn người trước mặt bơi về phía con đường phía trước còn sâu hơn.

Ôn Hành nghĩ, có lẽ bọn họ đã tiến vào yết hầu của con rồng? Yết hầu của con rồng không giống như tưởng tượng của Ôn Hành, không phải là những khúc xương trống rỗng, mà như những dãy núi dưới đáy biển, đôi khi lại xuất hiện một hai cửa động thông ra ngoài biển cả hỗn độn. Họ bơi ngang qua những sinh vật biển sặc sỡ, từng đàn cá nhỏ hoảng hốt bỏ chạy khi bị họ làm kinh động.

Bơi trong đường hầm một lúc, cấm địa của Long tộc đã nhanh chóng hiện ra trước mắt. Ôn Hành cảm thấy thế giới trước mắt mình bỗng trở nên rộng mở. Họ đã rời khỏi yết hầu của con rồng. Lúc này, một pháo đài khổng lồ dưới nước xuất hiện trước mặt họ.

Ôn Hành nhìn thấy một dãy núi hình tròn khổng lồ. Nhìn kỹ hơn, đây không phải là núi mà là thân hình uốn lượn của những con rồng. Mười tám con rồng nối đuôi nhau, chúng đã mất đi từ lâu, chỉ còn lại bộ hài cốt khổng lồ ngủ yên dưới đáy biển. Thân hình chúng bao bọc lấy một vùng đất, ở dưới đáy biển sâu, những con rồng thượng cổ đã tạo nên một nơi an nghỉ cho con cháu của mình!

Bên trong vòng vây của mười tám con rồng là một kết giới trong suốt, bên trong kết giới tràn ngập không khí. Vô số Ứng Long đang an nghỉ trong đó. Có con thì ngẩng cao đầu, có con thì cuộn tròn... Ở đây không có sự xâm nhập của sinh vật dưới nước, những bộ xương của chúng trần trụi trong không khí, từng lớp từng lớp chồng chất đầy trong kết giới. Nhìn toàn cảnh khiến lòng người chấn động, không thể thốt lên lời nào.

Thái Sử Cẩm Mục dẫn Ôn Hành và mọi người vượt qua kết giới trong suốt, họ nhẹ nhàng đáp xuống bên trong kết giới, dưới vô số bộ xương lặng lẽ, có một con đường nhỏ. Thái Sử Cẩm Mục thuần thục dẫn mọi người đứng lên con đường nhỏ đó: "Đây là con đường mà tổ tiên mở ra cho hậu bối, trên con đường này sẽ không có long cốt, đi trên đây sẽ không quấy nhiễu đến vong linh của tổ tiên."

Trong bầu không khí này, mọi người không muốn nói chuyện, chỉ có Thái Sử Ngạo là không thoải mái rên rỉ. Hai chân của hắn đã sưng lên hoàn toàn, nếu không phải Mặc Phong kéo đi, hắn căn bản không thể bước nổi.

Đi dọc theo con đường nhỏ tiến vào trung tâm, họ đã nhìn thấy Vạn Long Trận của Long tộc. Phía trên Vạn Long Trận bao phủ một lớp kết giới màu tím đen. Đúng như Thái Sử Cẩm Mục nói, đừng nói là giải trừ phong ấn, ngay cả việc tiến gần cũng đã rất khó khăn. Luồng linh khí lạnh lẽo thổi về phía mọi người, dù da mặt Ôn Hành có dày đến đâu, cũng bị thổi đến mức đau rát.

Thái Sử Cẩm Mục sắc mặt có chút tái nhợt, Tuân Khang lên tiếng nói với hắn: "Cẩm Mục, để ta đi trước." Thái Sử Cẩm Mục vốn định kiên trì, nhưng cuối cùng hắn vẫn lùi lại một bước, cảm kích nhìn Tuân Khang: "Đa tạ Yêu Thần." Hắn đã biết, nhóm người của Ôn Hành này không có một ai là hạng tầm thường.

Hôm qua, hắn đã rút một giọt tinh huyết của Huyền Viên. Giọt tinh huyết này khá ngoan ngoãn, nó nằm yên trong yêu đan của Cẩm Mục mà không gây rắc rối. Nếu tinh huyết không chịu nghe lời, có lẽ Thái Sử Cẩm Mục còn chưa kịp vào đến cấm địa đã ngã xuống. Yêu đan là vật vô cùng quan trọng, dù bên trong là tinh huyết của người thân, nhưng nếu không luyện hóa, tinh huyết đó sẽ không thuộc về chính chủ, gây áp lực lên Cẩm Mục.

Thái Sử Cẩm Mục tiếp theo còn phải điều khiển tinh huyết của Huyền Viên để dẫn dụ long tức trở về yêu đan, vì vậy hắn cần giữ sức lực ở mức tối đa. Lúc Tuân Khang chuẩn bị đứng ở phía trước, Ôn Hành bỗng cười, vỗ vai Tuân Khang: "Yêu Thần, để ta đi trước."

Ôn Hành là người tự nhận mình khỏe mạnh nhất trong nhóm, những người khác đều có việc quan trọng cần làm, chỉ có hắn là kẻ đi theo hỗ trợ. Cơ hội duy nhất để hắn thể hiện chính là lúc này. Ôn Hành nở nụ cười, đôi mắt cong cong: "Cũng để ta giúp mọi người một chút chứ."

Tuân Khang nhìn Ôn Hành rồi cười sảng khoái: "Tán nhân xin mời." Ôn Hành chống gậy đi tới phía trước. Ngay khi đứng trước đầu tiên, hắn cảm thấy luồng linh khí cuồng bạo như những lưỡi dao sắc bén. Cây gậy ăn mày trên tay Ôn Hành bung ra một lớp chắn, lập tức giảm bớt rất nhiều áp lực cho mọi người phía sau.

Mỗi bước tiến về phía trước, Ôn Hành cảm thấy lực cản ngày càng mạnh mẽ hơn. Mỗi bước đi, hắn đều cảm nhận được luồng linh khí sắc lạnh xuyên qua da thâm nhập vào cơ thể, khiến thân thể hắn gần như bị đóng băng. Hắn bắt đầu lo lắng cho Thái Sử Gián Chi đang trong trận, ở ngoài trận mà hắn đã cảm thấy sự khủng khiếp của linh khí đến như vậy, không biết Thái Sử Gián Chi bên trong trận có ổn không.

Nghĩ đến Thái Sử Gián Chi, bước chân của Ôn Hành nhanh hơn. Cho đến khi rễ cây Đạo Mộc gặp phải một bức tường chắn không thể tiến thêm, Ôn Hành mới thu lại Đạo Mộc. Rễ cây tạo thành một vòng tròn bao quanh mọi người. Ôn Hành nói: "Có thể bắt đầu rồi."

Liên Vô Thương gật đầu với Mặc Phong: "Bắt đầu đi." Mặc Phong ánh mắt trở nên nghiêm nghị: "Được." Trong tay hắn tỏa ra một luồng linh quang màu xanh, linh quang hướng thẳng vào tử phủ của Thái Sử Ngạo. Thái Sử Ngạo như một con rối bị giật dây, lập tức đứng thẳng dậy. Đôi chân của Thái Sử Ngạo đã bị Ôn Hành đánh gãy, khi hắn đứng lên, Ôn Hành còn nghe thấy tiếng răng rắc giòn giã của xương gãy, chỉ nghe thôi cũng đã thấy đau chân.

Đôi mắt Thái Sử Ngạo trống rỗng bước lên phía trước, tay hắn chạm vào kết giới. Từ bên trong kết giới đen kịt vang lên tiếng long ngâm. Một luồng long khí mờ mờ ảo ảo đang vùng vẫy trên đỉnh kết giới. Ôn Hành nhìn lên, chỉ thấy ở đỉnh kết giới xuất hiện một vòng xoáy, xung quanh vòng xoáy có ba bóng dáng của long tức.

Trên người Mặc Phong, linh quang tỏa ra rực rỡ, sắc mặt hắn tái nhợt đi với tốc độ có thể thấy rõ. Thái Sử Ngạo cũng không khá hơn, mồ hôi từng giọt lớn lăn xuống trên khuôn mặt. Long tức của Thái Sử Ngạo quẫy mạnh một cái, một luồng long tức màu vàng kim lập tức lao thẳng vào cơ thể hắn.

Thái Sử Ngạo và Mặc Phong cùng lúc ngã xuống. Chỉ là Mặc Phong may mắn hơn, Ôn Hành đã nhanh chóng đỡ lấy hắn, còn truyền cho hắn một chút linh khí. Sắc mặt Mặc Phong mới dần dần hồng hào trở lại: "Đa tạ tán nhân... Kết giới này thật lợi hại, suýt chút nữa rút cạn sức mạnh của ta. Cẩm Túc và Yêu Thần, hai người cẩn thận."

Thái Sử Ngạo thì không được may mắn như vậy, hắn ngã mạnh xuống đất, máu từ miệng và mũi tuôn ra. Nhưng hắn cũng đã tỉnh lại, nằm dưới đất yếu ớt rên rỉ: "Các ngươi... không được chết tử tế đâu." Đương nhiên, chẳng ai thèm để ý đến hắn.

Màu đen trên kết giới dần nhạt đi, đến lượt Thái Sử Cẩm Mục. Hắn đưa tay đặt lên bụng, ánh mắt lóe lên ánh vàng, trán nổi gân xanh. Một lát sau, trên tay hắn xuất hiện một viên yêu đan màu vàng, bên trong có một giọt tinh huyết đỏ đang xoay tròn.

Thái Sử Cẩm Mục đặt yêu đan lên kết giới, miệng lẩm bẩm: "Huyền Viên, về nhà thôi, Huyền Viên, theo cha về nhà." Long tức nhỏ nhất trên kết giới như bị dẫn dụ, bắt đầu lắc lư, nhưng dường như vẫn còn do dự không biết có nên quay về hay không. Thái Sử Cẩm Mục cảm thấy linh khí của mình đang nhanh chóng cạn kiệt, hắn nghiến răng: "Huyền Viên, ta là cha đây, theo cha về nhà đi. Về đi, Huyền Viên..."

Trán Thái Sử Cẩm Mục nổi gân xanh, chân mềm nhũn, quỳ một chân trước kết giới, nhưng tay hắn vẫn kiên quyết áp yêu đan vào kết giới không buông. Linh khí của Thái Sử Cẩm Mục suy yếu nhanh chóng, kết giới đang hút cạn linh khí của hắn, nhưng long tức của Vân Lạc Lạc vẫn chần chừ không chịu quay về. Ngay cả giọt tinh huyết trong yêu đan cũng không còn hoạt bát như ban đầu.

Liên Vô Thương bước lên phía trước, đặt tay lên lưng Thái Sử Cẩm Mục, Thái Sử Cẩm Mục cảm nhận được một luồng linh khí mạnh mẽ tràn vào cơ thể, tinh thần hắn lập tức phấn chấn. Hắn cắn rách đầu ngón tay, ngưng tụ ra một giọt tinh huyết, nhỏ lên yêu đan của mình: "Huyền Viên là con của ta, nhất định có thể dung hợp tinh huyết của ta." Thái Sử Cẩm Mục đã điên rồi, hắn muốn để tinh huyết của con gái nuốt chửng tinh huyết của chính mình!

Ôn Hành không biết phải nói gì, với tu vi của Thái Sử Cẩm Mục, muốn dung hợp giọt tinh huyết của Vân Lạc Lạc chỉ là chuyện trong chốc lát, nhưng hắn lại muốn đi ngược lại. Dù có mất đi tu vi, hắn vẫn muốn dẫn long tức của con quay về, không chỉ vì Thái Sử Gián Chi mà còn vì Vân Lạc Lạc. Tấm lòng người cha thật khiến người khác cảm động.

Tinh huyết của Vân Lạc Lạc cẩn thận tiến gần tinh huyết của Thái Sử Cẩm Mục. Một lát sau, hai giọt tinh huyết hòa làm một. Yêu đan của Thái Sử Cẩm Mục lập tức tỏa ra kim quang rực rỡ, long tức của Vân Lạc Lạc ngân dài rồi lao vào yêu đan của hắn.

Long tức vừa vào yêu đan, Thái Sử Cẩm Mục như mất hết sức lực, ngã xuống. Liên Vô Thương đỡ lấy Thái Sử Cẩm Mục, kéo hắn lùi lại: "Tuân Khang." Tuân Khang tiến lên một bước: "Tới lượt ta rồi."

Liên Vô Thương trao Thái Sử Cẩm Mục cho Ôn Hành: "Ta sẽ phối hợp với Tuân Khang để đẩy long tức của Thái Sử Gián Chi ra khỏi kết giới. Ngươi bảo vệ tốt cho mọi người." Ôn Hành gật đầu: "Được." Hắn vô cùng yêu thích ánh mắt kiên định và dứt khoát của Liên Vô Thương, bất kể lúc nào nhìn cũng khiến hắn không thể rời mắt.

Trên người Tuân Khang xuất hiện một luồng linh khí màu tím mạnh mẽ, một tia long tức màu đỏ sẫm lao thẳng lên đỉnh kết giới. Trong xoáy nước phía trên chỉ còn lại tia long tức cuối cùng, lúc này xoáy nước gần như không còn nhìn thấy được nữa. Tuân Khang nhíu mày: "Tiêu tốn linh khí nhiều hơn dự tính." Liên Vô Thương chậm rãi nói: "Có ta và Ôn Hành ở đây, ngươi cứ yên tâm mà đẩy lùi nó."

Ôn Hành vừa truyền linh khí cho Thái Sử Cẩm Mục vừa quan sát kết giới. Long tức của Thái Sử Gián Chi không ngờ lại có kẻ dám đến quấy nhiễu mình, lúc đầu nó còn không quan tâm, nhưng sau khi bị kéo đi khỏi đỉnh kết giới nhiều lần, nó tức giận, lập tức lao vào tranh đấu với long tức của Tuân Khang.

Sắc mặt Tuân Khang tái nhợt: "Thật mạnh mẽ..." Chỉ một cuộc đọ sức giữa những luồng long tức mà hắn đã có thể cảm nhận được chủ nhân của nó sẽ mạnh đến mức nào.

Ôn Hành nhìn về phía kết giới, lúc này có thể thấy rõ cấu trúc bên trong. Cảnh tượng bên trong kết giới tương tự như những gì họ đã thấy trong ký ức của Thái Sử Ngạo, chỉ khác biệt duy nhất là trên cột trụ ở chính giữa có một con rồng khổng lồ đang quấn chặt, toàn thân đẫm máu.

Con rồng khép chặt đôi mắt, cuộn quanh cây cột. Trên thân thể nó không còn một mảnh da thịt lành lặn. Linh khí sắc lạnh như những lưỡi dao cứa vào từng mảng thịt trên cơ thể nó. Mỗi khi một mảng thịt rơi xuống, cơ thể nó lại không kiềm được mà co giật một cái, nếu không phải quá đau đớn thì sao lại như vậy?

Liên Vô Thương đặt một tay lên lưng Tuân Khang, tay kia nhanh chóng kết ấn, nhân lúc hai luồng long tức đang giao đấu, trên kết giới bất ngờ bị Liên Vô Thương mở ra một lỗ hổng. Liên Vô Thương truyền âm cho Ôn Hành: "Ôn Hành, đi cứu Thái Sử Gián Chi."

Không cần Liên Vô Thương nói nhiều, Ôn Hành đã hiểu ý. Vô số rễ cây từ lỗ hổng do Liên Vô Thương mở ra tràn vào, cuốn lấy Thái Sử Gián Chi bên trong kết giới. Vừa vào đến kết giới, Ôn Hành đã cảm nhận được linh khí mạnh mẽ chặt đứt rễ cây của hắn. Khi rễ cây chạm vào lớp bùn dưới đáy, chúng phát ra tiếng "xèo" và bốc lên làn khói xanh. Ôn Hành cảm nhận được, rễ cây của hắn không thể chuyển hóa thành linh khí để trở về thân chính. May mắn là rễ cây vươn ra rất nhiều, đến khi chạm tới Thái Sử Gián Chi vẫn còn giữ được một phần.

Ôn Hành cất tiếng gọi tên Thái Sử Gián Chi: "Gián Chi, chúng ta đến cứu ngươi đây!" Rễ cây hợp tác cuốn lấy thân thể của Thái Sử Gián Chi. Ôn Hành vốn định mạnh mẽ kéo hắn ra, nhưng hắn nhanh chóng nhận ra rằng, Gián Chi đang xem cây cột là nơi bám víu cuối cùng, quấn rất chặt. Nếu cố sức kéo, thân thể đã đầy thương tích của Gián Chi sẽ bị tổn thương thêm!

Ôn Hành là người thực tế, sợ làm tổn thương Thái Sử Gián Chi, hắn liền nghĩ ra một cách – hắn sẽ nhổ cả cây cột lên!

Các rễ cây tập trung lại thành một khối, quật mạnh xuống dưới chân cột. Chỉ nghe "ầm" một tiếng vang dội, mặt đất rung chuyển, nước bắt đầu thấm qua kết giới của Long tộc. Thái Sử Cẩm Mục kinh hãi kêu lên: "Ân công, không được động vào Vạn Long Trận!!" Ôn Hành vội thu rễ cây lại, đừng để chưa cứu được Gián Chi mà đã phá hủy cấm địa của Ứng Long nhất tộc. Đến lúc đó, có khi hắn phải quỳ xuống xin lỗi Thái Sử Gián Chi mất!

Sự rung chuyển đã giúp Thái Sử Gián Chi lấy lại chút ý thức, mí mắt hắn khẽ động. Ôn Hành vội truyền âm: "Gián Chi, mau buông cây cột, ta đưa ngươi ra ngoài." Thái Sử Gián Chi mơ màng mở mắt, ánh mắt vô thần, đôi môi run rẩy: "Thái... tử..."

Nói xong, thân hình Thái Sử Gián Chi bỗng biến đổi, con rồng khổng lồ biến thành một nam nhân trần trụi, đầy những vết thương chằng chịt. Thân thể của Thái Sử Gián Chi rơi xuống phía dưới, rễ cây kịp thời cuốn lấy hắn, Ôn Hành dùng sức kéo Thái Sử Gián Chi ra khỏi kết giới.

Ngay khi Gián Chi thoát khỏi kết giới, Tuân Khang cũng buông lỏng linh lực. Long tức màu đỏ sẫm vẫy đuôi rồi tan biến, long tức màu vàng kim ngẩng đầu, vẫy đuôi, quay trở lại vị trí ban đầu.

Tuân Khang và Liên Vô Thương lảo đảo, nhưng kịp thời ổn định thân hình. Tạ ơn trời đất, họ đã cứu được Thái Sử Gián Chi ra ngoài.

Thái Sử Gián Chi bị thương rất nặng, đến mức Ôn Hành không dám nhìn vào thân thể của hắn. Một năm trước, khi chia tay, Thái Sử Gián Chi vẫn là một con rồng khỏe mạnh. Còn bây giờ, trên cơ thể hắn chẳng còn chỗ nào lành lặn, toàn thân trần trụi, mái tóc dài màu vàng kim như cỏ khô, gương mặt anh tuấn lộ rõ sự đau đớn. Ôn Hành nhìn mà lòng đau như cắt, vội cởi áo choàng của mình, phủ lên người hắn: "Gián Chi, ngươi sẽ ổn thôi."

Hắn lấy ra từ túi trữ vật những viên đan dược hồi phục linh khí, không tiếc mà cho Thái Sử Gián Chi uống. Từng luồng linh khí tràn vào cơ thể Gián Chi. Nhưng Thái Sử Gián Chi vẫn chưa tỉnh lại, Ôn Hành tự trách: "Giá như ta đến Thiên Hải Cảnh sớm hơn, Gián Chi đã không phải chịu đau đớn lâu đến vậy."

Mất đi hai luồng long tức, kết giới bắt đầu trở nên yên bình hơn, linh khí xung quanh cũng không còn cuồng bạo như lúc đầu. Trong vòng bảo vệ của rễ Đạo Mộc, mọi người ngồi xuống, người thì thiền định, người thì canh gác.

Ôn Hành kiểm tra tình trạng của Liên Vô Thương và những người khác, lòng mới an tâm được một nửa. Cả nhóm đều bị thương khá nặng, ngược lại, thương tích của Ôn Hành lại nhẹ nhất. May mà trước khi đi, hắn đã mang theo đủ đan dược. Sau khi uống vài viên, linh khí của Liên Vô Thương và những người khác dần dần hồi phục.

Thái Sử Cẩm Mục tay ôm lấy yêu đan của mình. Sau khi thân thể ổn định, hắn không ngừng chăm chú nhìn vào luồng long tức đang chuyển động bên trong yêu đan, ánh mắt vô cùng chân thành và sâu đậm, đến nỗi Ôn Hành cũng không nỡ quấy rầy.

Người bị thương nặng nhất vẫn là Thái Sử Gián Chi. Dù đã uống vài viên đan dược trên rễ cây Đạo Mộc, hắn vẫn chưa hồi phục. Sắc mặt hắn xanh xao, vết thương trên cơ thể vẫn rỉ máu chậm chạp. Ôn Hành lo lắng hắn có thể bị tổn thương thần hồn, định lấy lá Đạo Mộc ra dùng. Nhưng ngay khi vừa lục tìm trong túi trữ vật, hắn nghe thấy giọng nói của Liên Vô Thương: "Dùng hạt thanh liên đi, có thể giải độc."

Ôn Hành suy nghĩ rồi hiểu ra ngay. Liên Vô Thương không muốn bí mật của hắn bị nhiều người biết hơn. Dù ở đây ngoại trừ Thái Sử Ngạo thì tất cả đều là đồng đội, nhưng có một số chuyện càng ít người biết càng an toàn. Vì vậy, Ôn Hành lấy ra một hạt thanh liên từ trong túi trữ vật. Hạt liên của cửu phẩm thanh liên có thể trừ khử phần lớn các loại độc trên đời, không biết độc tính trong người Gián Chi liệu có thể được giảm bớt không.

Cho hắn uống một hạt liên, sắc mặt Thái Sử Gián Chi có chút hồng hào hơn. Tuy nhiên, Ôn Hành không dám tiếp tục dùng thuốc thêm, hắn ngồi xuống bên cạnh Thái Sử Gián Chi, khoanh chân. Ánh mắt hắn dừng lại trên đôi chân của Gián Chi, vết thương trên đó bắt đầu kết vảy, trông rất đáng sợ.

Ôn Hành đặt tay lên chân của Thái Sử Gián Chi, linh khí thăm dò tình trạng xương cốt của hắn. May mắn thay, xương cốt của hắn vẫn còn nguyên vẹn, chưa bị linh khí bào mòn. Nơi tay Ôn Hành lướt qua, những mảng vảy máu dần dần bong tróc, để lộ ra lớp da mới mọc chằng chịt vết thương, yếu ớt và mỏng manh, khiến Ôn Hành không dám chạm vào thêm nữa.

Lúc này, họ nghe thấy giọng nói của Thái Sử Gián Chi: "Thái tử... Ta đang mơ sao?" Ôn Hành vội vàng quay đầu lại, vốn định nở nụ cười an ủi, nhưng nụ cười trông còn khó coi hơn khóc: "Gián Chi, ngươi cảm thấy thế nào? Có chỗ nào đau không?" Thái Sử Gián Chi nhíu mày: "Ta... đã chết rồi sao?"

Liên Vô Thương và mọi người tiến đến gần Thái Sử Gián Chi: "Đừng nghĩ bậy, đợi ngươi hồi phục một chút, chúng ta sẽ rời khỏi đây." Thái Sử Gián Chi khẽ gật đầu: "Đa tạ thái tử phi."

Thần thức của Thái Sử Gián Chi quét một vòng: "Quả nhiên là ở đây... Lũ tiểu tử kia, dám hãm hại ta." Ôn Hành dịu giọng nói: "Đợi chúng ta ra ngoài, lũ tiểu tử đó sẽ không thoát được." Thái Sử Gián Chi thở dài một hơi: "Suýt chút nữa là chết ở đây, Vạn Long Trận quả không hổ danh."

Mọi người nghỉ ngơi gần Vạn Long Trận một canh giờ, đợi đến khi Thái Sử Gián Chi có thể đứng dậy. Ôn Hành mới giải tỏa rễ cây để đưa hắn ra ngoài. Thái Sử Gián Chi khoác trên người áo choàng của Ôn Hành, cơ thể cao lớn nay gầy guộc, tưởng như một cơn gió cũng đủ thổi bay.

Nhưng cuối cùng, cơn gió mạnh cũng không thể thổi bay Thái Sử Gián Chi. Hắn đưa tay về phía kết giới: "Trở về đi."

Tia long tức mà Tuân Khang đã giao đấu rất lâu lắc đầu, quẫy đuôi rồi quay trở lại cơ thể của Thái Sử Gián Chi. Khi long tức quay về, kết giới liền trở nên yên bình, lộ ra hàng trăm cột trụ thẳng tắp bên trong. Sắc mặt Thái Sử Gián Chi cũng tốt hơn, long tức quay về khiến linh khí của hắn ổn định hơn nhiều. Hắn cúi đầu hành lễ sâu với long cốt xung quanh Vạn Long Trận. Sau khi cúi bốn hướng xong, hắn thở phào: "Thái Sử Gián Chi đã sống sót, cảm tạ tổ tiên phù hộ."

Khi rời khỏi, Mặc Phong kéo theo Thái Sử Ngạo. Hắn vốn định ném Thái Sử Ngạo vào Vạn Long Trận, nhưng Thái Sử Cẩm Mục nói không cần vội, đến lúc sẽ xử lý cùng một lượt, nên hắn đành mang theo kẻ kia trở về.

Tuân Khang đỡ Thái Sử Cẩm Mục: "Cố gắng một chút nữa là có thể lên rồi." Thái Sử Cẩm Mục vui vẻ nói: "Đa tạ Yêu Thần." Tuân Khang đáp: "Không ngờ ngươi lại dâng cả tinh huyết của mình để tinh huyết của con nuốt chửng. Sau việc này, tu vi của ngươi sẽ bị tổn hại." Thái Sử Cẩm Mục không bận tâm: "Không sao, tu vi có thể luyện lại. Lần này ta đã tìm lại được long tức cho Huyền Viên, từ giờ con bé sẽ sở hữu long tức."

Ôn Hành cõng Thái Sử Gián Chi, Thái Sử Gián Chi ngại ngùng nói: "Thái tử, sao có thể để ngài cõng ta?" Ôn Hành đáp: "Ngươi đang suy nhược, về đến nơi còn phải nhờ Vô Thương chữa trị. Hơn nữa, ngươi cũng từng cõng ta rồi, có gì đâu mà ngại." Liên Vô Thương nói: "Đúng vậy, dù ngươi đã thoát chết, nhưng nếu không dưỡng sức cẩn thận, e rằng sẽ để lại di chứng."

Thân thể Thái Sử Gián Chi vẫn còn rất yếu, nhưng so với việc bị nhốt trong Vạn Long Trận, hắn đã cảm thấy rất may mắn. Hắn chậm rãi nói: "Từ xưa đến nay, chưa từng có con Ứng Long nào trụ lại trong Vạn Long Trận quá một năm. Ngắn thì vài ngày, dài thì bảy tám tháng, đều hóa thành bùn đất trong trận." Ôn Hành híp mắt: "Điều đó chỉ chứng minh rằng tu vi của ngươi rất cao."

Thái Sử Gián Chi đáp: "Không phải, những ác long ngã xuống trong Vạn Long Trận có tu vi cao hơn ta rất nhiều. Lúc ta mê man, luôn nghe thấy tiếng long ngâm bên tai." Ôn Hành suy nghĩ một lát: "Ừm... Có lẽ là do tổ tiên phù hộ."

Thái Sử Gián Chi cười khẽ: "Đúng vậy, ta cũng nghĩ là tổ tiên phù hộ. Nếu không, ta đã không chờ được thái tử và mọi người đến cứu." Ôn Hành nói: "Trong lăng mộ này có rất nhiều Long Thần đang an giấc, họ chưa bao giờ rời đi, luôn ở đây bảo vệ con cháu đời sau."

Rời khỏi lăng mộ, Thái Sử Gián Chi quay đầu nhìn lại, giọng trầm xuống: "Sớm muộn gì ta cũng sẽ trở về đây, đến lúc đó, ta cũng sẽ dùng thân mình để che chở cho hậu bối." Đây chính là truyền thừa của Ứng Long nhất tộc, Thái Sử Gián Chi vừa là người hưởng thụ, cũng sẽ trở thành người truyền lại.

Khi mọi người trở về Long Chu, trời đã tối. Không ngờ rằng họ đã ở trong cấm địa của Long tộc suốt cả một ngày, rõ ràng không cảm thấy thời gian trôi qua nhanh như vậy.

Liên Vô Thương bắt mạch cho Thái Sử Gián Chi: "Chỉ là suy nhược, từ từ dưỡng sức sẽ hồi phục." Có lẽ thật sự là do tổ tiên phù hộ, Thái Sử Gián Chi không hề trúng độc!

Phải biết rằng bùn đất trong Vạn Long Trận độc hại vô cùng. Thái Sử Gián Chi không chỉ bị Thái Sử Cẩm Mục và bọn họ đẩy vào đó, mà còn quấn quanh cột trụ, hít phải độc khí suốt một năm. Đổi lại là người khác, e rằng đã chết từ lâu. Thế mà Thái Sử Gián Chi lại không có dấu hiệu trúng độc nào. Liên Vô Thương không nghĩ rằng hạt thanh liên mà Ôn Hành cho hắn uống lại có tác dụng lớn đến vậy.

Thái Sử Gián Chi ngoan ngoãn nằm xuống, đôi mắt mở to: "Thái tử, ngài xem, ta thật sự không sao, ngài không cần căng thẳng như vậy." Ôn Hành điềm tĩnh nói: "Dù ngươi không trúng độc, nhưng thương tích vẫn rất nghiêm trọng. Đừng nghĩ rằng ngươi vẫn còn là một thiếu niên tràn đầy sức sống. Ngươi phải chú ý chăm sóc bản thân, dù gì ngươi cũng là một lão long rồi. Nếu không bảo vệ tốt thân thể, sớm muộn gì cũng phải trả giá."

Thái Sử Gián Chi nhức đầu ôm lấy đầu: "Thái tử, ta không muốn nằm mãi thế này. Cho ta dậy đi lại một chút có được không?" Ôn Hành liền ấn chặt hắn xuống: "Không được, ngươi phải nằm yên đó." Vẫn còn nhớ khi ở Thái Hư Cảnh, hắn bị Phượng Uyên và Liên Vô Thương ép nằm dưới cánh của Vân Thanh, nóng đến nỗi suýt bị say nắng. Dù thế nào, hắn cũng muốn để Thái Sử Gián Chi trải nghiệm cảm giác đó.

Liên Vô Thương chỉ cần liếc mắt đã nhìn ra ý đồ của Ôn Hành, khóe miệng khẽ nở nụ cười đầy ẩn ý. Ôn Hành ngây thơ chớp chớp mắt: "Ta làm vậy là vì muốn tốt cho Gián Chi. Hắn bị thương nặng như thế này, tất nhiên phải nằm yên rồi." Thái Sử Gián Chi vươn tay: "Nếu không được thì cho ta nằm trong xe kéo nhỏ cũng được, ta muốn cuộn quanh cột trụ rồng." Nằm thẳng không bằng nằm cuộn, mới cảm thấy thoải mái.

Ôn Hành đáp: "Ngươi phải nằm ít nhất ba ngày rồi mới tính tiếp." Thái Sử Gián Chi nghiêm mặt nói: "Nằm một đêm thì được, nằm ba ngày thì ta chịu không nổi." Hắn nghiến răng: "Sáng mai ta phải lao đến Ứng Long nhất tộc, không đánh chết Thái Sử Cẩm Túc tên vô liêm sỉ đó thì ta sẽ viết ngược tên mình!"

Thái Sử Gián Chi giận dữ nói: "Lúc bị nhốt trong Vạn Long Trận, ta đã nghĩ rất nhiều, cuối cùng nhận ra chính tên cháu đó có vấn đề." Hắn kéo áo để lộ vết sẹo đỏ tươi trên ngực: "Tên khốn đó lấy đi nghịch lân của ta, chắc chắn là chẳng có ý tốt."

Ôn Hành tiếp lời: "Đúng vậy, hắn đã cho con trai hắn, Thái Sử Ngạo, lên làm người đứng đầu, còn thừa cơ thanh trừng những con rồng chống đối trong tộc. Còn nữa, Vân Lạc Lạc đã bị hắn rút long tức rồi ném vào Hư Vô Chi Cảnh." Thái Sử Gián Chi tức giận nắm chặt tay: "Thật độc ác, ta chưa bao giờ gặp con Ứng Long nào hiểm độc như vậy."

Liên Vô Thương nói: "Việc nhà của Ứng Long nhất tộc chúng ta không can thiệp, đợi ngươi hồi phục rồi tự mình xử lý là được." Thái Sử Gián Chi gật đầu: "Ta đường đường là tộc trưởng của Ứng Long nhất tộc, lại không biết tộc nhân đã trở thành như vậy, thật khiến thái tử phi chê cười."

Ôn Hành mỉm cười nói với Thái Sử Gián Chi: "Ngươi nghỉ ngơi cho tốt, đợi dưỡng thương xong rồi nói sau. Trời đã khuya, ngươi ngủ đi." Thái Sử Gián Chi nghiêm giọng: "Thái tử, cảm ơn ngài." Thật lòng mà nói, khi bị nhốt trong Vạn Long Trận, Thái Sử Gián Chi đã từng nghĩ sẽ có người phát hiện ra hắn ở đó và đến cứu hắn. Hắn suy nghĩ rất lâu, hy vọng dần biến thành thất vọng, rồi lại chuyển thành tuyệt vọng.

Hắn từng nghĩ Ôn Hành sẽ đến cứu mình, thậm chí còn tưởng tượng thái tử sẽ xuất hiện như thần binh giáng trần. Nhưng khi Ôn Hành đến cứu, hắn lại rơi vào trạng thái mê man, chỉ lờ mờ nhớ được hình dáng khốn đốn của thái tử và mọi người. Tuy nhiên, Thái Sử Gián Chi vẫn vô cùng cảm kích, nếu không có Ôn Hành cùng mọi người dũng cảm lao vào hiểm nguy, hắn không biết phải chịu đựng đến khi nào.

Ôn Hành cười, vỗ nhẹ lên ngực Thái Sử Gián Chi: "Nghỉ ngơi đi. Ta và Vô Thương ở phòng bên cạnh, có việc thì gọi chúng ta." Thái Sử Gián Chi cười gật đầu: "Được."

Nói xong, Ôn Hành và Liên Vô Thương rời khỏi phòng của Thái Sử Gián Chi. Hai người bọn họ không được thoải mái như hắn, vì đang phải bàn về một vấn đề nghiêm túc.

Ôn Hành nói: "Gián Chi bị nhốt trong Vạn Long Trận suốt một năm, thân tâm đều tổn thương. Ngươi nghĩ sau khi được cứu ra, hắn có để lại di chứng gì không?" Liên Vô Thương đáp: "Thực tế, rất nhiều nhân tu và yêu tu sau khi trải qua khổ nạn thường rơi vào trạng thái tinh thần bất ổn, gặp ác mộng liên miên. Ta đã kiểm tra thần hồn của Gián Chi, tuy không bị tổn thương, nhưng e rằng sẽ để lại bóng ma. Hay là để Bạch Trạch lên đây một chuyến? Bạch Trạch am hiểu việc điều trị tinh thần hơn ta."

Ôn Hành cảm thấy hợp lý: "Ừ, Bạch Trạch giỏi nói chuyện, nếu có hắn, Gián Chi có lẽ sẽ nhanh chóng quên đi những vết thương này." Ôn Hành càng nghĩ càng thấy khả thi, định đi hỏi ý kiến của Thái Sử Gián Chi. Nếu Gián Chi đồng ý, hắn sẽ nhờ Bạch Trạch lên một chuyến. Ôn Hành mở cửa: "Gián Chi..."

Cửa vừa mở ra, Ôn Hành và Liên Vô Thương bị tiếng ngáy vang như sấm đánh thức. Họ chẳng phải đã nói chuyện rất lâu sao? Rõ ràng mới chỉ vài câu thôi mà? Thái Sử Gián Chi, kẻ trước đó còn khóc lóc đòi xuống giường, đòi cuộn quanh cột rồng, lúc này lại ngáy như sấm rền. Nói gì mà mất ngủ, nhiều mộng, lo âu, hoảng sợ cơ chứ?

Ôn Hành gãi gãi má: "Ta thấy... Gián Chi hoàn toàn ổn, không cần lo lắng gì nữa." Liên Vô Thương phân tích: "Hắn có thể sống sót trong Vạn Long Trận, có lẽ vì tâm tính thoáng đãng. Nếu là kẻ hay nghi ngờ, nhạy cảm thì tự mình dọa chết mình rồi."

Nghĩ đến việc Thái Sử Gián Chi cứ một mực muốn quay về Ứng Long nhất tộc tìm Thái Sử Cẩm Túc gây sự, Ôn Hành và Liên Vô Thương đều cảm thấy mình nghĩ quá nhiều. Thôi bỏ đi, vẫn nên sớm quay về nghỉ ngơi thì hơn.

Hai người vừa bước đi vài bước đã thấy phòng của Thái Sử Cẩm Mục vẫn còn sáng đèn. Nhớ đến chuyện hôm nay hắn cũng bị thương nặng, Ôn Hành nói với Liên Vô Thương: "Đưa cho Cẩm Mục chút đan dược, hôm nay hắn cũng bị thương khá nặng."

Vừa định gõ cửa, họ nhận ra cửa phòng Cẩm Mục hé mở. Thần thức của hai người lướt vào qua khe cửa, liền thấy Thái Sử Cẩm Mục vẫn mặc nguyên y phục nằm trên giường ngủ say, thân hình cuộn tròn, dáng vẻ như đang bảo vệ yêu đan ở bụng. Trên yêu đan, một luồng long tức nhỏ đang cuộn quanh giọt tinh huyết, dường như cũng đã ngủ say.

Trong giấc ngủ, khóe miệng của Thái Sử Cẩm Mục khẽ nhếch lên, không biết hắn mơ thấy chuyện tốt gì.

Ôn Hành và Liên Vô Thương nhìn nhau cười, sau đó dùng linh khí đặt một bình đan dược lên đầu giường của Cẩm Mục, rồi nhẹ nhàng khép cửa lại. Đêm đã khuya, không nên quấy rầy giấc mộng đẹp của mọi người.

Tác giả có lời muốn nói:

Thái Sử Gián Chi: Ta không ngủ được, ta tức ngực, đầu ta hơi choáng...

Ôn Hành: Ngủ đi!

Thái Sử Gián Chi: Ta muốn cuộn quanh cột rồng, muốn dậy đi lại một chút...

Ôn Hành: Ngủ hay không ngủ?

Thái Sử Gián Chi: Thái tử, ta ngủ không được, ngài nói chuyện với ta đi!

Ôn Hành: Không, ta phải đi với thái tử phi.

Thái Sử Gián Chi: Được rồi, thái tử ngủ ngon. [Ngáy — Ngáy — Ngáy]

Thật ngưỡng mộ khả năng ngủ tức thì của Gián Chi, tóc hắn dày và đẹp hẳn là vì ngủ đủ giấc.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro