Chương 205
Lần ngã này không đau lắm, nhưng lại cực kỳ mất mặt. Ôn Hành chỉ muốn dưới đất có một cái lỗ để chui xuống. Vốn dĩ, hắn định kéo tấm mạng che mặt của Cảnh Đàn để xem khuôn mặt nàng, nhưng kết quả là hắn lại ngã sõng soài như con rùa nằm ngửa. Nhìn hai quả cam đã lăn đến chân Cảnh Đàn, Ôn Hành thật sự không còn mặt mũi nào gặp người nữa.
Thẩm Nhược cố gắng kiềm chế khóe miệng đang nhếch lên của mình, vội vàng tiến lên định đỡ Ôn Hành: "Sư tôn, ngài không sao chứ?" Cảnh Đàn liền bổ thêm một câu: "Không cần hành đại lễ như thế." Ôn Hành che mặt: "Không muốn sống nữa."
Tại sao váy của nữ nhân nhìn thì đẹp, nhưng khi di chuyển lại dễ giẫm lên gấu váy đến vậy? Ôn Hành nghĩ mãi mà không hiểu. Hắn hướng về phía Cảnh Đàn chắp tay: "Thất kính rồi." Cảnh Đàn đánh giá Ôn Hành từ trên xuống dưới, người trước mặt có đôi mắt lộng lẫy và vóc dáng cao lớn. Dù dung mạo nhìn rất kinh diễm, nhưng từ vóc dáng mà xét... Cảnh Đàn nhíu mày: "Nam nhân?"
Cảnh Đàn nhìn về phía Thẩm Nhược: "Chưởng quỹ, đây là ý gì?" Thẩm Nhược hành lễ: "Xin tiên tôn lượng thứ, ta và sư tôn có việc rất quan trọng cần xác nhận." Ôn Hành thẳng thắn nói: "Ta muốn nhìn khuôn mặt của ngươi."
Cảnh Đàn liếc nhìn Ôn Hành, một lúc sau nàng ném cho hắn một chiếc khăn: "Rửa mặt trước rồi đến." Ôn Hành thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng không phải đeo lớp phấn này nữa. Hắn cảm thấy da mặt mình như bị thứ gì đó bít kín, thật khó tưởng tượng các nữ tu mỗi ngày đều phải thoa phấn đánh son, thật quá cực nhọc.
Ngược lại, đám người sau gương nước ai nấy đều tiếc nuối: "Ôi? Vậy là phải tẩy trang rồi? Tản nhân trang điểm kiểu này thật kinh diễm." Linh Khê hí hửng nói: "Không sao, vừa nãy ta đã ghi lại vào lưu ảnh thạch rồi, lát nữa sẽ đăng lên diễn đàn Thiên Cơ Các." Đám người này đúng là muốn náo nhiệt không chê chuyện lớn. Đặc biệt là bạn chí cốt của Ôn Hành, ai cũng không hề nương tay mà hại hắn.
Cuối cùng Ôn Hành cũng rửa mặt và thay áo bào, khi hắn xuất hiện trước mặt Cảnh Đàn, lông mày của nàng hơi nhíu lại: "Ta... dường như đã gặp ngươi ở đâu rồi." Ôn Hành chắp tay hành lễ với Cảnh Đàn: "Cảnh Đàn tộc trưởng có thể tháo tấm mạng che mặt ra không?"
Ôn Hành gọi là tộc trưởng chứ không gọi tiên tôn, nhưng Cảnh Đàn lại không cảm thấy có gì bất ổn. Nàng đưa tay phải lên tai, tháo tấm mạng che mặt xuống, lộ ra một khuôn mặt đoan trang. Thấy khuôn mặt này, khóe miệng Ôn Hành khẽ nhếch lên, quả nhiên là khuôn mặt của Cảnh Đàn. Chỉ là so với tộc trưởng ôn nhu đoan trang của hạ giới, Cảnh Đàn tiên tôn trước mặt uy nghiêm, không thể xâm phạm.
Cảnh Đàn và Ôn Hành ngồi đối diện nhau ở hai bên bàn thấp, Thẩm Nhược rót trà nước cho hai người. Cảnh Đàn do dự nói: "Vạn năm trước, sau khi ta dựng lên kết giới Tứ Cảnh Bát Giới, ta liền bế quan tu hành. Vì linh khí tổn hao rất nghiêm trọng, lần bế quan này kéo dài đến vạn năm. Mãi đến hơn bốn ngàn năm trước, ta mới thức tỉnh, nhưng trong đầu lại xuất hiện rất nhiều hình ảnh kỳ quái."
Ôn Hành nhẹ nhàng hỏi: "Đều là những hình ảnh gì?" Cảnh Đàn lắc đầu, vẻ mặt mơ hồ: "Rất mờ nhạt, một số người, một số việc đều rất mơ hồ. Ban đầu chỉ xuất hiện trong giấc mơ, nhưng gần đây, dù là ban ngày, ta cũng cảm nhận được những hình ảnh đó trong đầu. Ví dụ như ngươi..."
Ôn Hành và Thẩm Nhược đều nhìn về phía Cảnh Đàn, nàng do dự nói: "Ta cảm thấy ta đã từng thấy khuôn mặt của ngươi, còn có ngươi." Cảnh Đàn chỉ vào Thẩm Nhược nói: "Ta lờ mờ nhớ rằng ngươi là một cô nương kiên cường nhẫn nại." Quả đúng là như vậy, dù Cảnh Đàn không nhớ được tên của Thẩm Nhược, nhưng vẫn còn nhớ được tính cách của nàng.
Cảnh Đàn nói với Ôn Hành: "Ta cũng nhớ ngươi, trong ấn tượng, ngươi là một người rất phi thường." Ôn Hành khiêm tốn chắp tay: "Cảnh Đàn tộc trưởng nói đùa rồi, Ôn mỗ là một kẻ văn mù." Cảnh Đàn đáp: "Văn mù đúng là văn mù, nhưng lợi hại cũng thật sự rất lợi hại." Ôn Hành nhận lấy cú đánh chí mạng từ Cảnh Đàn, hắn lúng túng nâng chén uống nước.
Cảnh Đàn nói: "Còn có một gốc cây, che trời phủ đất, ta nghĩ đó là Đạo Mộc." Nói đến đây, nàng liền im lặng. Là Đạo Tiên Tôn của Thượng Giới, nàng rõ hơn ai hết về tình trạng của Đạo Mộc. Chắc nàng chỉ đang mơ thôi, nếu không sao có thể có Đạo Mộc che trời phủ đất chứ?
Ôn Hành thấy Cảnh Đàn im lặng, bèn lấy từ trong túi trữ vật ra một thứ. Một lúc sau, hắn rút ra một cành hoa đuôi hồ ly, lắc lư trước mặt Cảnh Đàn. Ánh mắt của nàng lập tức bị thu hút: "Hoa đuôi hồ ly?" Nàng vẫn còn nhớ!
Ôn Hành mỉm cười đưa hoa đuôi hồ ly cho Cảnh Đàn: "Đúng vậy, đây là hoa đuôi hồ ly. Tộc trưởng Cảnh Đàn còn nhớ gì không?" Cảnh Đàn nắm lấy cành hoa, dù nó đã nằm trong túi trữ vật của Ôn Hành nhiều năm như vậy, vẫn còn tươi mới, thoang thoảng mùi cỏ non.
Cảnh Đàn nói: "Trong mộng có một ngọn đồi, trên đó mọc đầy bụi cây, có những chú hồ ly nhỏ nô đùa trong đám cây bụi. Có một người đàn ông..." Ôn Hành quan tâm hỏi: "Có một người đàn ông, sau đó thì sao?" Cảnh Đàn nói: "Người đàn ông đó nắm tay ta và nói chuyện cùng ta."
Trong mộng, gió nhẹ, nắng ấm, Cảnh Đàn ngồi trên bậc thềm, người đàn ông ngồi bên cạnh. Hắn nắm lấy tay nàng, khẽ nói những câu chuyện bình thường. Hắn sẽ lấy quả linh và gọt sạch rồi đưa đến miệng nàng, sẽ hôn lên khóe mắt, chân mày, sẽ vuốt ve mái tóc dài và bờ vai... sẽ ôm nàng thật chặt, gọi nàng là Đàn Đàn.
Cảnh Đàn gần như đắm chìm trong giấc mộng ấy. Nàng ở trong mộng mãi, không muốn tỉnh lại, bởi đó là hạnh phúc nàng đã đánh mất. Nhưng dù nàng có cố gắng thế nào, cuối cùng vẫn phải tỉnh lại, và sau khi tỉnh dậy, nàng không thể nhớ nổi khuôn mặt của người đàn ông đó. Nàng không biết mình làm sao, đã mất rất nhiều thời gian để điều tra giấc mộng này, nhưng thực tại không có Nguyên Linh Giới, Thanh Khâu trong mộng đã chìm sâu dưới đáy biển hỗn độn.
Cảnh Đàn cảm thấy, đó có lẽ là ký ức tiền kiếp của nàng. Chắc chắn vì nàng tiếp xúc với Đạo Mộc nhiều, nên mới có thể nhìn thấy những việc đã xảy ra trong kiếp trước.
Cảnh Đàn nhìn Ôn Hành: "Những chuyện ta mơ thấy đó, có thật đã xảy ra không?" Ôn Hành mỉm cười: "Cảnh Đàn tộc trưởng, chuyện có thật hay không, phải do chính ngươi tự phán đoán." Ôn Hành tính toán trong lòng, với tốc độ của Trừng Anh, chắc chắn Hồ Phi Phi ngày mai sẽ đến. Hắn có thể khẳng định người trước mắt chính là Cảnh Đàn, hoặc ít nhất nàng có ký ức của Cảnh Đàn. Đợi nàng gặp Hồ Phi Phi, mọi chuyện sẽ sáng tỏ.
Cảnh Đàn lại đeo mạng che mặt lên, vẻ mặt có chút thất vọng. Nàng cúi xuống nhìn chén trà trên bàn, một lát sau mới nói: "Không biết hôm nay hai vị đến tìm ta có việc gì?"
Ôn Hành vừa nhìn đã biết Cảnh Đàn muốn tách mình và Thẩm Nhược ra khỏi nàng. Hắn vội vàng nói: "Ngày mai muốn mời tộc trưởng gặp một người." Cảnh Đàn vốn định từ chối, nhưng sau cùng vẫn gật đầu chậm rãi: "Được. Ngày mai đến, không cần mặc nữ trang nữa."
Ôn Hành và Thẩm Nhược chắp tay hành lễ rồi rời đi. Thẩm Nhược giơ tay tạo một kết giới cho Ôn Hành, nàng không muốn chiêu bài của Tố Tâm Các bị phá hỏng. Hai người vừa ra khỏi Tố Tâm Các, Ôn Hành trầm ngâm: "Cảnh Đàn tiên tôn luôn ở Tiên giới, làm sao lại xuống được hạ giới?" Thẩm Nhược cũng nghi hoặc: "Đúng vậy, ta thấy tộc trưởng Cảnh Đàn không giống người tộc Cửu Vĩ."
Mang theo nghi vấn, hai người quay trở về ngôi nhà của mình. Vừa mở cửa, chỉ thấy trong sân một đám người ánh mắt lảng tránh, nhìn qua là biết đang cố nén cười. Ôn Hành bất đắc dĩ gãi đầu: "Cười đi, cười đi, đừng nín hỏng cả người." Mọi người cười ầm lên, đúng là lão Ôn vì mọi người mà hy sinh bản thân để lấy một trận cười.
Sau khi cười xong thì chuyển sang chuyện chính. Liên Vô Thương phân tích: "Vừa rồi ta đã tra trong tư liệu Tiên giới, Cảnh Đàn là nữ tu nổi tiếng ở Tiên giới. Trước khi trở thành Chấp Đạo Tiên Tôn, nàng đã có ngộ đạo gần như ngang với thánh nhân. Nhiều người đoán rằng nàng sẽ lĩnh ngộ thiên đạo, cuối cùng hợp nhất với đạo, nhưng nàng không làm vậy. Ngược lại, nàng chấp nhận lời mời của Huyền Viên Luật, trở thành Chấp Đạo Tiên Tôn. Nàng và Thông Thiên từng là Chấp Đạo Tiên Tôn chí tôn trong Tiên giới. Sau khi dựng nên kết giới Tứ Cảnh Bát Giới, Cảnh Đàn liền bế quan. Mãi đến khi Thông Thiên gặp chuyện, nàng mới xuất quan."
Tuấn Khang nói: "Ta nghe nói, Tiên nhân Tiên giới thường tách thần hồn ra để đi khắp nơi lịch luyện. Cảnh Đàn Tiên Tôn có phải vì lý do nào đó mà thần hồn lưu lạc đến hạ giới, đầu thai thành tộc trưởng tộc Cửu Vĩ – Cảnh Đàn không? Ta từng tiếp xúc với tộc trưởng Cảnh Đàn. Lúc nàng tiếp nhận vị trí tộc trưởng tộc Cửu Vĩ, ta cũng tham dự lễ tiếp nhận. Khoảng thời gian từ lúc Cảnh Đàn sinh ra đến khi mất đi, hoàn toàn trùng khớp với thời gian Cảnh Đàn Tiên Tôn bế quan ở Tiên giới."
Liên Vô Thương nói: "Nếu là tách thần hồn để lịch luyện, sau khi thần hồn quay về, sẽ nhớ rõ tất cả những chuyện đã xảy ra. Nhưng Cảnh Đàn Tiên Tôn lại không nhớ gì." Ôn Hành tiếp lời: "Có phải vì trước khi Cảnh Đàn ở hạ giới qua đời, đã bị Trường Trạc tước đoạt hồn phách không?"
Trường Trạc tà ác quyết tâm lấy Ngưng Hồn Châu của tộc Cửu Vĩ để tụ lại nguyên hồn của Mặc Thương. Là tộc trưởng của tộc Cửu Vĩ, Cảnh Đàn bị Trường Trạc tàn nhẫn tước đoạt hồn phách mà chết. Thuật tước đoạt hồn phách dù có thể lấy được thứ cần thiết, nhưng tổn thương đến thần hồn là không thể phục hồi. Có lẽ vì lý do này mà Cảnh Đàn không nhớ được?
Nghe Ôn Hành nói vậy, Tuấn Khang hổ thẹn cúi đầu: "Xin lỗi, là lỗi của ta." Thân là chủ nhân của Trường Trạc, hắn không ngăn cản được gã thì thôi, lại còn bị tàn hồn dị giới dùng Hoặc Tâm Thạch lừa gạt, chìm đắm trong ảo tưởng giả dối, suýt chút nữa gây ra đại họa.
Liên Vô Thương vỗ vai Tuấn Khang: "Mọi chuyện đã qua rồi, đừng nghĩ nữa. Đợi Hồ Phi Phi đến, tự nhiên mọi chuyện sẽ sáng tỏ." Điều mà Cảnh Đàn nhớ nhiều nhất chính là Hồ Phi Phi và tộc Cửu Vĩ. Khi nàng nhìn thấy Hồ Phi Phi sống sờ sờ đứng trước mặt, không biết nàng có thể khôi phục bao nhiêu ký ức.
Đêm đã về khuya, Ôn Hành ôm Liên Vô Thương nằm trên giường: "Vô Thương, nếu có một ngày ta quên đi sự tồn tại của ngươi, thì phải làm sao đây?" Ôn Hành cảm thấy trí nhớ của mình thật kém. Nếu hắn như Cảnh Đàn bị tước đoạt hồn phách, hắn không dám đảm bảo mình sẽ còn nhớ ra. Có lẽ đến lúc đó hắn sẽ như Tạ Cẩn Ngôn, cảm giác như đã đánh mất thứ gì quan trọng.
Liên Vô Thương ngồi dậy, nhẹ nhàng hôn lên môi Ôn Hành, nhìn hắn một cách nghiêm túc: "Nếu ngươi thật sự quên ta, vậy ta sẽ tìm ngươi, rồi nói cho ngươi biết chuyện của chúng ta. Nếu ta cũng quên, vẫn còn nhiều bạn bè xung quanh sẽ nói cho chúng ta biết quá khứ."
Ôn Hành cười vui vẻ: "Cũng đúng, nếu bọn họ đều không còn, chúng ta cũng không cần bận tâm những chuyện vụn vặt này nữa." Liên Vô Thương cười cọ cọ lên má Ôn Hành: "Ngươi luôn thích nghĩ đông nghĩ tây, rồi tự làm mình rối loạn." Ôn Hành vô tội nói: "Hết cách rồi, ta vốn ngốc, không nghĩ nhiều thì các ngươi lại bảo ta có đầu óc mà không biết dùng."
Ôn Hành lật người nhìn xuống Liên Vô Thương: "Sinh mệnh tràn đầy sự bất định, thay vì nghĩ đông nghĩ tây, chi bằng chúng ta làm vài chuyện có ý nghĩa." Liên Vô Thương cười nhẹ: "Đợi chút, ta đi xem Thái Sử Ngạo."
Thái Sử Ngạo bị nhốt trong kết giới của Liên Vô Thương suốt một ngày. Khi Ôn Hành và Liên Vô Thương bước vào, hắn liền mắng lớn: "Hai tên tiểu tặc các ngươi! Có phải đã thông đồng với Thái Sử Cẩm Mục cố ý hại ta?! Các ngươi phải nghĩ cho rõ, ta là tộc trưởng của tộc Ứng Long! Nếu ta có mệnh hệ gì, ta sẽ khiến cửu tộc các ngươi không được yên ổn!"
Ôn Hành mỉm cười, nâng gậy khất thực lên rồi đập vào chân Thái Sử Ngạo. Chỉ nghe một tiếng "rắc" vang lên, hai chân của hắn đã gãy. Hắn thét lên một cách thảm thiết. Liên Vô Thương thấy hắn quá ồn ào, định khiến hắn ngất đi thì hắn đã trợn trắng mắt, không còn động tĩnh gì nữa.
Động tác của Trừng Anh rất nhanh, sáng sớm ngày hôm sau, Hồ Phi Phi đã vội vã đến ngôi nhà của bọn họ, phía sau còn có Trừng Anh và Cùng Kỳ. Cùng Kỳ đầu tóc bù xù, trông như vừa trải qua một trận đại chiến. Vừa đến nơi, hắn đã quỳ xuống trước mặt Tuấn Khang: "Tham kiến Chủ Thượng!" Tuấn Khang mỉm cười: "Đại tướng Cùng Kỳ đến rồi à? Đây là sao? Ai bắt nạt ngươi thế?"
Trừng Anh tức giận nói: "Hắn rõ ràng biết Chủ Thượng ở Thiên Hải Cảnh, vậy mà lại trốn vào Tuyết Vụ Sâm Lâm để được yên tĩnh." Đối với thuộc hạ như thế này, nếu không đánh cho một trận thì thật có lỗi với Trừng Anh. Cùng Kỳ ấm ức nói: "Chủ Thượng không phải vẫn bình an vô sự sao, Đại tỷ à, ngươi vì lo lắng mà rối loạn thôi."
Trừng Anh giơ nắm đấm lên: "Ngươi còn dám cãi lại?" Cùng Kỳ lập tức im miệng. Hắn biết rằng, dù có ở trước mặt Chủ Thượng, Đại tỷ cũng có thể đánh hắn mà không ai cản nổi.
Ôn Hành bước lên phía trước hành lễ với Hồ Phi Phi. Hồ Phi Phi hoàn lễ rồi nói: "Chuyện ta đã nghe Trừng Anh tiên tử kể rồi, người đâu, chúng ta bắt đầu thôi." Ôn Hành mỉm cười: "Đa tạ Hồ đạo hữu giúp đỡ, chỉ là chuyện tìm lại hồn phách thì hãy tạm gác lại, còn việc quan trọng hơn cần làm. Ngươi, mang căn nhà của ngươi theo chứ?"
Hồ Phi Phi ngượng ngùng nói: "Mang rồi, ta sợ đi vắng, đám hậu bối không hiểu chuyện lại lục lọi nhà cửa." Dù đi đến đâu, Hồ Phi Phi cũng mang theo căn nhà nhỏ mà hắn và Cảnh Đàn đã cùng nhau sắp đặt. Sau khi Cảnh Đàn không còn nữa, căn nhà này là kỷ niệm duy nhất của hắn, hắn không cho phép bất kỳ ai làm lộn xộn nó.
Ôn Hành mỉm cười chìa tay ra với Hồ Phi Phi: "Hồ đạo hữu, có thể cho mượn căn nhà của ngươi được không?" Hồ Phi Phi nghi hoặc nhìn Ôn Hành: "Đây là... vì sao?"
Thẩm Nhược lại dẫn Ôn Hành tới, lần này Ôn Hành chỉnh tề, sạch sẽ, không còn giống như hôm qua khi trang điểm lòe loẹt. Cảnh Đàn nghi hoặc: "Không phải nói là muốn ta gặp một người sao?" Lần này Ôn Hành không có tà váy để dẫm lên, hắn nhanh như chớp tiến lên điểm nhẹ vào giữa chân mày của Cảnh Đàn. Cảnh vật trước mắt Cảnh Đàn đột nhiên thay đổi.
Nàng thấy trước mắt mở ra một bức tranh từ từ triển khai. Không biết từ khi nào, nàng đã đứng trên một thảm cỏ xanh mướt. Đây là một vùng đồi thoai thoải, giống hệt với ngọn đồi trong mơ của nàng. Dưới chân nàng là những bụi cây cao đến đầu gối, bụi cây tỏa ra mùi hương tươi mát, nhìn kỹ hơn, trên bụi cây còn nở những bông hoa nhỏ màu trắng.
Vài chú hồ ly nhỏ nghịch ngợm chạy qua chân nàng, khóe miệng của Cảnh Đàn bất giác nhếch lên một đường cong. Dọc theo con đường đá xanh giữa bụi cây, nàng nhìn thấy trên sườn đồi không xa có một mái nhà kiểu chữ nhân (人). Ngôi nhà được xây dựng dựa vào sườn đồi, nhỏ hơn so với những ngôi nhà khác, nhưng trước cửa mỗi nhà đều được quét dọn sạch sẽ, trông vô cùng tinh tế.
Bước chân của Cảnh Đàn không tự chủ được mà theo con đường đá xanh tiến về phía trước. Khi nàng đi qua, người trong những ngôi nhà ven đường liền bước ra chào đón nàng nhiệt tình: "Tộc trưởng, ngài trở về rồi." Cảnh Đàn gật đầu: "Ừ." Đây là giấc mơ sao? Nhưng cảm giác lại không giống.
Đây là ảo giác sao? Nhưng Cảnh Đàn không thể nhìn ra dấu vết của ảo thuật. Đôi chân nàng như bị thứ gì đó dẫn dắt, không tự chủ mà hướng đến sườn đồi cao nhất. Bên cạnh con đường lên núi trồng đầy hoa đuôi hồ ly, lúc này đang vào mùa hoa nở, tỏa ra mùi hương ngọt ngào. Những bông hoa đuôi hồ ly rực rỡ tạo nên một màn sương màu hồng bao phủ, căn nhà trên núi ẩn mình trong đám hoa, khiến Cảnh Đàn cảm thấy có người trong nhà đang gọi mình.
Nàng đã mơ thấy cảnh này vô số lần, nhưng mỗi lần, nàng đều không thể vào được căn nhà. Điều duy nhất nàng có thể làm là ngồi trên bậc cửa, ngắm nhìn phong cảnh trước mắt. Cảnh Đàn đi lên theo con dốc, nàng nhớ kỹ dưới chân mình có tổng cộng ba mươi hai bậc đá xanh. Giữa những bậc đá đã mòn nhẵn, trơn hơn so với phần bên cạnh, trên đó còn vương những cánh hoa vụn.
Cảnh Đàn bước đến trước cửa phòng, quay đầu lại liền nhìn thấy một cảnh đẹp. Trước mắt nàng là những thửa ruộng lớn, bên trong linh thực đang sinh trưởng mạnh mẽ, giữa những thửa ruộng, các hồ tộc tuấn tú đang cày cấy. Hít một hơi mùi hương hoa đuôi hồ ly, khóe miệng Cảnh Đàn không thể kìm được nụ cười. Nàng ngồi xuống bậc cửa, chống cằm ngắm cảnh trước mắt, cũng chờ đợi người sẽ trở về từ con đường trên núi.
Người này, nàng chưa bao giờ nhìn rõ mặt, nhưng mỗi khi bóng dáng ấy xuất hiện ở cuối con đường nhỏ, Cảnh Đàn liền biết rằng hắn đã trở về. Hôm nay cũng không ngoại lệ, nàng thấy một bóng dáng áo trắng đang đi đến giữa đám hoa. Như thường lệ, người đó sẽ ngẩng đầu khi đến bậc đá xanh đầu tiên dưới sườn đồi. Hôm nay, hắn cũng ngẩng đầu.
Nhưng lần này, Cảnh Đàn đã nhìn rõ khuôn mặt của hắn. Đó là một nam nhân tuấn mỹ, gương mặt tinh tế, khí chất ôn hòa, tựa như một viên ngọc đã được mài giũa lâu ngày, khiến người ta nhìn một lần liền không thể dời mắt. Cảnh Đàn cảm thấy, nếu trên đời có giai nhân, thì hẳn là nên có khuôn mặt như vậy. Nàng thích người đàn ông đang bước đến từ chân núi, trái tim nàng vì thế mà nhảy loạn lên.
Người đàn ông mỉm cười với Cảnh Đàn, giọng nói của hắn có chút trầm thấp, khàn khàn, hốc mắt hơi đỏ: "Đàn Đàn, nàng trở về rồi." Cảnh Đàn khẽ gật đầu: "Ừ." Cảnh tượng này, tình cảnh này, Cảnh Đàn rất tự nhiên gọi ra tên của người đàn ông: "Lão Hồ."
Hồ Phi Phi gần như rơi nước mắt, từ khi Cảnh Đàn mất đi, mỗi lần trở về nhà, hắn đều không dám ngẩng đầu nhìn. Bởi chỉ cần hắn ngẩng đầu, sẽ thấy cảnh Cảnh Đàn ngồi trên bậc cửa ngóng chờ hắn.
Hồ Phi Phi từng bước tiến về phía Cảnh Đàn, thân hình hắn run rẩy không thể kiểm soát. Ba mươi hai bậc đá, mỗi bước đi như lơ lửng. Hắn chỉ thấy mình ngày càng gần với Đàn Đàn, gần hơn nữa. Cuối cùng, hắn đứng trước mặt Cảnh Đàn, phân biệt được sự khác biệt giữa Cảnh Đàn trước mặt và Cảnh Đàn ngày xưa. Hơi thở đã thay đổi, dung mạo cũng thay đổi đôi chút.
Hồ Phi Phi rất muốn đưa tay chạm vào mặt Cảnh Đàn, nhưng hắn nhớ kỹ lời Ôn Hành và mọi người dặn, không được manh động, hãy làm những việc mà trước đây hắn và Cảnh Đàn thường làm nhất, giúp nàng khôi phục ký ức. Hồ Phi Phi đưa tay ra, đặt lên mái tóc của Cảnh Đàn, hắn thành kính hôn lên trán nàng: "Đừng ngốc đứng đó nữa, mau về nhà thôi."
Về nhà? Cảnh Đàn nhìn về ngôi nhà phía sau, đúng rồi, đây chính là nhà của nàng. Nàng luôn muốn bước vào, nhưng mỗi lần đến trước cửa, nàng lại như bị một kết giới mạnh mẽ chặn lại, không thể tiến thêm một bước. Lần này, Hồ Phi Phi đã nắm lấy tay nàng, đưa nàng trở về ngôi nhà của họ.
Vừa bước vào bên trong, Cảnh Đàn lập tức sững người. Nàng biết rất rõ trong nhà có bao nhiêu cột, bao nhiêu kèo, có mấy phòng, mấy chiếc ghế... Nàng dùng tay vuốt ve chiếc ghế gỗ mà nàng từng yêu mến, trên ghế phủ một lớp bụi mỏng, chạm vào không hề trơn mịn. Nhưng Cảnh Đàn biết, cảm giác này mới chính là đúng.
Dưới chân có một viên gạch xanh bị mẻ góc, là do Hồ Phi Phi ôm đồ không cẩn thận đánh rơi. Trên chiếc bàn bát tiên sau cột có khắc những dòng chữ xiêu vẹo, đó là lúc đám đệ tử của nàng còn nghịch ngợm khắc lên...
Mọi thứ trước mắt như sống lại, nhìn thấy bất cứ thứ gì, Cảnh Đàn đều nhớ ra những sự việc đã xảy ra khi ấy. Trước mắt nàng như hiện lên vô số phiên bản của chính mình, dịu dàng nhưng kiên định nói với nàng: "Đây là nhà của ta, không thể thay thế."
Tim của Cảnh Đàn nhói lên dữ dội, nàng phải vịn vào cây cột vì cảm thấy khó thở. Hồ Phi Phi vội vàng bế nàng lên, lo lắng hỏi: "Đàn Đàn, nàng không sao chứ?" Cảnh Đàn cảm thấy trong đầu như bị mở ra một lối, vô số ký ức cuồn cuộn tràn về khiến nàng như sắp nghẹt thở.
Hồ Phi Phi nhanh chóng bế Cảnh Đàn về phòng của họ, đặt nàng lên giường, rồi cầm chiếc lá mà Tản Nhân đã đưa, dán lên trán nàng: "Đàn Đàn, cố chịu một chút. Nàng sẽ không sao đâu." Cảnh Đàn cảm thấy đầu óc không còn hỗn loạn nữa, chiếc lá Đạo Mộc trên trán nàng đang dần biến mất. Thấy chiếc lá đầu tiên biến mất, Hồ Phi Phi lập tức dán chiếc lá thứ hai lên.
Khi chiếc lá thứ hai chỉ còn lại một nửa, Cảnh Đàn cuối cùng cũng bình tĩnh trở lại. Nàng thở dài một hơi, mở mắt ra. Vừa mở mắt, nàng đã nhìn thấy Hồ Phi Phi bên cạnh giường. Nàng há miệng, đưa tay chạm vào gương mặt của Hồ Phi Phi. Đôi mắt nàng đỏ hoe, nước mắt tràn đầy hốc mắt. Trong ánh mắt quan tâm của Hồ Phi Phi, Cảnh Đàn nói một câu: "Lão Hồ, chàng gầy đi rồi."
Hồ Phi Phi mừng rỡ nhìn Cảnh Đàn, cuối cùng ôm chặt lấy nàng: "Đàn Đàn, Đàn Đàn!!" Nàng đã trở về, dù không còn là Cửu Vĩ thân, hắn vẫn cam lòng chấp nhận.
Cảnh Đàn và Hồ Phi Phi cuối cùng cũng ôm nhau thật chặt, hai người chuẩn bị hôn nhau. Ôn Hành lập tức lấy tay che mắt Thẩm Nhược: "Chậc, không nên nhìn, đi thôi, đi thôi. Đóng kết giới lại, không cho ai quấy rầy họ." Thẩm Nhược cười: "Sư tôn, ngài nghĩ con vẫn là trẻ con sao?"
Ôn Hành vui vẻ nói: "Dù sao đi nữa, người có tình rồi sẽ thành thân thuộc, luôn khiến người ta cảm động. Hồ Phi Phi cũng coi như đã đợi được đến lúc mây tan trăng sáng." Sau bao nhiêu năm xa cách, họ chắc chắn có rất nhiều điều muốn nói, chỉ là không biết hai người này sẽ ở trong đó bao lâu mới ra ngoài.
Thẩm Nhược hỏi: "Sư tôn, sao ngài biết lá Đạo Mộc có thể giúp tộc trưởng Cảnh Đàn hồi phục trí nhớ?" Ôn Hành đáp: "Ta đoán thôi." Nếu thực sự Cảnh Đàn mất trí nhớ vì bị tước đoạt hồn phách, thì đó là trường hợp thần hồn bị tổn thương, lá Đạo Mộc có thể khôi phục điều này.
Tóm lại, quá trình diễn ra rất thuận lợi, kết quả cũng rất tốt. Ôn Hành và Thẩm Nhược vui vẻ trở về chờ Hồ Phi Phi và Cảnh Đàn.
Nào ngờ, vừa về đến nơi, đã nghe Vân Thanh báo với Thẩm Nhược: "Sư tỷ, Trầm Khê luyện của tỷ chạy trốn rồi!" Thẩm Nhược nhíu mày: "Chạy trốn? Chạy đi đâu?" Vân Thanh đáp: "Bị sư mẫu bắt được, đang bị giam trong kết giới."
Ôn Hành nhíu mày: "Nhược nhi, con chưa thu phục Lì Phách Linh Hỏa sao?" Thẩm Nhược dịu dàng cười: "Con đã dung hợp nó với Trầm Khê luyện, vốn định xóa đi thần trí của nó, nhưng thấy nó khóc rất đáng thương, nên con đã giữ lại. May mà hôm nay không dẫn nó ra ngoài, nếu không chưa biết chừng đã phá hỏng cả cục diện."
Liên Vô Thương để giúp Cảnh Đàn hồi phục ký ức một cách thuận lợi, còn phong tỏa ngôi nhà của họ trong Bạch Trạch thư, lại thêm ảo thuật. Nếu khi ảo thuật phát động, Trầm Khê luyện mà quất vào Bạch Trạch thư một cái, e rằng cả Cảnh Đàn và Hồ Phi Phi đều sẽ bị thương.
Vân Thanh tiếc nuối "Ồ" một tiếng: "Trầm Khê luyện lại sắp xui xẻo rồi." Ôn Hành xoa đầu Vân Thanh: "Không, chỉ có Lì Phách Linh Hỏa mới xui xẻo, Trầm Khê luyện sẽ không sao."
Khi ở hạ giới, Ôn Hành đã cố gắng tìm đủ các loại linh hồn của thế giới để trao cho đệ tử của mình. Hắn đã tìm được Thổ Chi Linh, Kim Chi Linh, Mộc Chi Linh và Hỏa Chi Linh, chỉ duy nhất không tìm thấy Thủy Chi Linh. Sau khi phi thăng, trong một cơ duyên, hắn nhìn thấy Lì Phách Linh Hỏa, đây cũng coi như là một loại Thủy Chi Linh. Lúc đó, hắn đã nghĩ đến Thẩm Nhược, đệ tử duy nhất có linh căn thuộc Thủy. Nào ngờ Thủy Chi Linh lại xảo trá đến vậy?
Nhưng cũng phải thôi, nếu nó không xảo trá, thì đã không thiêu trụi phủ đệ của Thủy Thần, khiến bao nhiêu tu sĩ gặp nạn trong hàn đàm.
Khi Thẩm Nhược bước vào phòng khách, chỉ thấy Liên Vô Thương đang lật sách, hắn tiện tay chỉ về phía cây cột bên cạnh. Thẩm Nhược hành lễ, nhìn về phía sau cột, liền thấy một kết giới màu xanh, bên trong là Trầm Khê luyện đang chuyển động. Sau khi dung hợp với Lì Phách Linh Hỏa, Trầm Khê luyện trở nên mạnh mẽ hơn trước, màu sắc cũng từ trắng thuần biến thành xanh băng.
Thẩm Nhược đã thử nghiệm, trước đây Trầm Khê luyện có thể cuốn lấy một lượng lớn nước đánh về phía địch, bây giờ có thêm Lì Phách Linh Hỏa, nước có thể biến thành băng, sức sát thương càng mạnh. Chỉ là, sức sát thương dù mạnh đến đâu mà không thể sử dụng cho bản thân thì cũng chẳng khác gì rác rưởi.
Thẩm Nhược vận linh khí nâng kết giới lên, bên ngoài kết giới còn có một tầng cấm ngôn thuật, xem ra nó đã quấy nhiễu đến Liên Vô Thương quá nhiều. Liên Vô Thương khẽ nâng ngón tay, cấm ngôn thuật lập tức được giải trừ. Tiếng gào thét vọng ra: "Thả ta ra!! Đồ bà chằn!!"
Vân Thanh và Vân Lạc Lạc đang thò đầu nhìn trộm từ cửa: "Lạc Lạc, muội phải nhớ kỹ, sau này phải trở thành nữ tu như sư tỷ nhé. Nhìn xem sư tỷ đối phó với kẻ không nghe lời thế nào." Lạc Lạc mở to đôi mắt tròn xoe, gật đầu liên tục: "Vâng, vâng!"
Thẩm Nhược dịu dàng nói: "Ngày đó ta hỏi ngươi có nguyện ý làm linh khí của ta không, ngươi đã đồng ý, sao giờ lại hối hận?" Lì Phách Linh Hỏa gào lên: "Đó là vì ta bị nhốt quá lâu trong túi trữ vật của Ôn Hành! Ta kiệt sức rồi! Bây giờ ta có sức lực rồi!"
Thẩm Nhược nói: "Thì ra là vậy. Có Trầm Khê luyện làm vật chứa, tu vi của ngươi tăng mạnh. Thế bây giờ, ngươi có còn nguyện ý làm linh khí của ta không?" Lì Phách Linh Hỏa chửi một câu thô tục: "Ta làm cho ngươi à, đồ [bíp] đàn bà hung dữ, một mụ đàn bà như ngươi mà cũng muốn làm chủ nhân của ta sao! Mơ đi!!"
Vừa lúc đó, Ôn Hành bước vào, nghe thấy Trầm Khê luyện chửi rủa: "Còn ngươi nữa, Ôn Hành! Miệng thì nói sẽ tìm cho ta một chủ nhân tốt, thế mà lại đưa ta cho loại đàn bà này?" Ôn Hành vô tội nói với Thẩm Nhược: "Nhược nhi, con phải tin sư tôn, năm xưa nó không ngông cuồng như vậy." Thẩm Nhược cười: "Lời của sư tôn, con luôn tin."
Lì Phách Linh Hỏa có Trầm Khê luyện làm vật chứa, nó cảm thấy đời mình đã thăng hoa. Trước đây nó chỉ có thể du ngoạn trong nước, nhưng giờ lại có cả bầu trời. Trong Trầm Khê luyện chứa vô tận thủy linh khí, nó trong đó như cá gặp nước. Trầm Khê luyện còn có thể phân mảnh, dù chỉ một mảnh nhỏ, thủy linh khí vẫn có thể liên tục sửa chữa Trầm Khê luyện. Đây chính là một pháp bảo tự phục hồi, Lì Phách Linh Hỏa cảm thấy rất hài lòng.
Thẩm Nhược thở dài: "Nếu ngươi không muốn làm linh khí của ta, thì hãy rời khỏi Trầm Khê luyện." Lì Phách Linh Hỏa hừ một tiếng: "Không, không! Ngươi có thể làm gì ta?"
Thẩm Nhược nói: "Ngươi dám tự tin như vậy, chẳng qua vì ngươi phát hiện Trầm Khê luyện có thể phân tách ra. Để ta đoán thử xem, Trầm Khê luyện hẳn có một mảnh không nằm trong kết giới này, và bản thể của ngươi cũng không ở đây. Trong kết giới này chỉ có một tia thần thức của ngươi, đúng chứ?" Linh khí khi tu hành đến mức độ nhất định cũng có thể hóa hình giống như người tu hành, thực lực của Lì Phách Linh Hỏa tăng mạnh, đúng là có khả năng đó.
Sau khi Thẩm Nhược nói xong, giọng nói của Lì Phách Linh Hỏa không còn phát ra từ kết giới nữa, mà vọng đến từ bốn phía xung quanh ngôi nhà, đầy vẻ thách thức: "Đúng vậy, ngươi có thể làm gì ta? Đến tìm ta đi, đến bắt ta đi, đến đây nào~"
Từ đầu đến giờ, tính khí của Thẩm Nhược vẫn rất điềm tĩnh: "Ngươi chắc chắn không ra chứ?" Lì Phách Linh Hỏa cười khẩy: "Với vật chứa tuyệt vời như vậy, ta không trả lại đâu." Thẩm Nhược đáp: "Ta đã cho ngươi cơ hội rồi, đừng trách ta không khách khí."
Nói xong, trong tay Thẩm Nhược lóe lên một tia linh quang màu xanh, thủy linh khí xung quanh ngôi nhà lập tức bị rút cạn. Ôn Hành nghe thấy tiếng ghế dưới mình kêu lách tách, không chú ý liền ngã phịch xuống. Liên Vô Thương đỡ hắn dậy: "Đi thôi, ra ngoài thôi." Ôn Hành nhìn xuống dưới mình, chiếc ghế hắn ngồi đã thành một đống than. Thì ra, gỗ mất nước sẽ thành ra thế này sao?
Không chỉ bàn ghế chịu trận, mà ngôi nhà của Thẩm Nhược cũng tan tành. Ngôi nhà rộng lớn đổ sụp xuống, hóa thành một đống tro đen. Thái Sử Ngạo ngã trong đống tro đó, vẫn còn đang hôn mê. Những hoa cỏ trồng trong sân thì không ảnh hưởng gì nhiều, chỉ có đất nứt nẻ, gạch nền vỡ vụn thành bụi, làm cả hoa cỏ cũng có chút héo úa.
Ôn Hành thở dài: "Nhược nhi bây giờ đã có sự kiểm soát nước sâu hơn rồi, nếu ta đối đầu với con bé, có lẽ đã không phải là đối thủ của nó nữa." Thẩm Nhược có thể rút cạn nước trong không khí, nghĩ đến thôi đã khiến Ôn Hành rùng mình. Nếu hắn mất hết nước, chắc chắn sẽ thành một cái xác khô!
Liên Vô Thương nói: "Không đâu, rút cạn nước từ vật chết dễ hơn nhiều so với vật sống. Cơ thể sẽ phản kháng, ai lại ngu ngốc để cho người khác giết mình chứ."
Giữa không trung xuất hiện một quả cầu nước tròn, đường kính khoảng một trượng, bên trong là Trầm Khê luyện đang trôi nổi. May mà Liên Vô Thương đã thiết lập trận pháp xung quanh ngôi nhà, nếu không đã có người nhìn thấy cảnh tượng này. Cũng may là Tuấn Khang đã đưa Bạch Hoan đi chơi, nếu không Bạch Hoan giờ chắc đã khóc ầm lên rồi.
Trầm Khê luyện lao đi khắp nơi trong quả cầu nước, nhưng khi chạm vào mép nước, nó lại co mình rụt trở lại. Lúc này, Trầm Khê luyện có chút hoảng sợ, nó nói: "Sao ngươi biết ta ở gần đây?"
Thẩm Nhược bình tĩnh đáp: "Chưa nói đến việc xung quanh nhà ta có trận pháp, ngươi không thể tự phá vỡ được. Chỉ dựa vào sự hiểu biết của ta về Trầm Khê luyện, ngươi sẽ không đi quá xa." Trầm Khê luyện lẩm bẩm: "Người đàn bà đáng sợ, nhà to như vậy mà nói phá là phá."
Thẩm Nhược cười nhẹ: "Nhà đổ thì có thể xây lại, nhưng lòng tin đã mất thì không thể lấy lại. Một lần bất trung, trăm lần không dùng." Trầm Khê luyện lắp bắp: "Ngươi, ngươi có ý gì? Ngươi phải biết rằng ta ở trong nước, ngươi không thể thiêu hủy ta. Ta vốn dĩ là linh hỏa, ngươi không làm gì được ta đâu. Hơn nữa, ta còn bám trên Trầm Khê luyện, muốn thương tổn ta, tức là phải hủy cả Trầm Khê luyện của ngươi."
Thẩm Nhược quay sang Ôn Hành hành lễ: "Sư tôn, đồ nhi bất hiếu, phải hủy pháp bảo mà người đã tặng." Mọi người đều biết Thẩm Nhược quý trọng Trầm Khê luyện như thế nào. Ở Vũ Linh Giới, nàng còn có danh hiệu "Trầm Khê Tiên Tử." Không ngờ nàng lại quyết định hủy Trầm Khê luyện. Người bình thường không đưa ra quyết định như vậy, đây là pháp bảo đã theo nàng suốt chặng đường tu luyện.
Việc này Ôn Hành không hề ngạc nhiên. Người bên cạnh hắn, trừ Triệu Ninh và hắn, đều rất có chủ kiến. Ôn Hành nói: "Nhược nhi, sau này sư tôn sẽ giúp con tìm pháp bảo tốt hơn." Thẩm Nhược mỉm cười: "Đa tạ sư tôn."
Thẩm Nhược quay sang Phượng Vân Bạch hành lễ: "Tiểu Phượng Quân, có thể cho ta mượn yêu hỏa của ngài được không?" Vân Bạch gật đầu: "Được."
Vân Bạch đưa tay ra, trên tay xuất hiện một ngọn lửa trắng vàng rực rỡ. Đó chính là bổn mệnh yêu hỏa của hắn. Vân Bạch nói: "Ngươi đã suy nghĩ kỹ chưa? Yêu hỏa của Phượng Hoàng có thể thiêu đốt mọi thứ không sạch sẽ. Một khi yêu hỏa của ta vào nước, Trầm Khê luyện của ngươi sẽ không còn nữa." Thẩm Nhược đáp: "Làm phiền Phượng Quân ra tay tương trợ."
Vân Bạch cười, vỗ tay: "Không hổ danh là đại sư tỷ, thật quả quyết." Vân Bạch vận yêu hỏa hướng về phía quả cầu nước. Trầm Khê luyện bên trong lập tức cảm nhận được hơi nóng kinh khủng đang tới. Dù nó cũng là ngọn lửa, nhưng vẫn sẽ bị ngọn lửa này nuốt chửng!
Trầm Khê luyện hoảng loạn: "Khoan đã! Ta sai rồi! Ta sai rồi! Sau này ta không dám nữa! Tha cho ta đi! Từ nay về sau, ta sẽ ngoan ngoãn nghe lời, không bao giờ phản bội nữa. Ta nguyện lập khế ước, lấy thần trí của ta thề!" Vân Bạch nhìn Thẩm Nhược: "Nó đang cầu xin tha thứ."
Thẩm Nhược đáp: "Không phải sự hối lỗi nào cũng có thể đổi lấy sự tha thứ. Ta đã cho nó hai cơ hội, quá tam ba bận, nó không còn cơ hội nữa." Vân Bạch nghe vậy, không nói gì thêm. Yêu hỏa liền áp sát vào quả cầu nước, khiến nó lập tức biến thành quả cầu lửa nóng bỏng. Trong quả cầu lửa, Trầm Khê luyện giãy giụa điên cuồng, tiếng chửi rủa vang lên không dứt. Mọi người có thể thấy quả cầu nước biến thành quả cầu băng, dường như nó cố gắng kéo dài thời gian.
Chỉ là Lì Phách Linh Hỏa đã đánh giá thấp yêu hỏa của Phượng Hoàng. Yêu hỏa chui vào quả cầu băng, xung quanh Trầm Khê luyện bùng lên ngọn lửa màu trắng. Trong khoảnh khắc, quả cầu băng phát ra một tiếng "rắc" và vỡ tung. Trầm Khê luyện rơi xuống đất, vỡ thành từng mảnh. Thế nhưng ngọn lửa vẫn đang thiêu đốt, Lì Phách Linh Hỏa trong Trầm Khê luyện dần tắt tiếng. Cuối cùng, Trầm Khê luyện hóa thành một nhúm tro trắng, mặt đất phủ đầy những mảnh băng đã tan chảy thành nước.
Trong tay Thẩm Nhược, linh quang lóe lên, ngôi nhà đổ nát lập tức được phục hồi. Trận pháp quả nhiên kỳ diệu, vật vô sinh dù bị phá hủy thế nào cũng có thể khôi phục. Nhưng một khi vật có sinh mệnh đã chết, thì không thể nào hồi sinh lại được. Ngôi nhà trở lại trạng thái yên bình, chỉ có hoa cỏ trong sân hơi ủ rũ, như thể chưa từng có chuyện gì xảy ra.
Ôn Hành tiếc nuối vỗ vai Thẩm Nhược: "Lần tới, sư tôn sẽ giúp con tìm lại một pháp khí khác." Vân Thanh cũng an ủi: "Sư tỷ đừng buồn, để ngũ sư huynh rèn lại một thanh Trầm Khê luyện khác cho tỷ." Thẩm Nhược mỉm cười: "Đa tạ sư tôn, đa tạ tiểu sư đệ."
Mất đi một pháp khí quen tay quả thực đáng tiếc. Điều duy nhất khiến Ôn Hành cảm thấy áy náy là ban đầu ông nghĩ rằng đưa Lì Phách Linh Hỏa đến cho Thẩm Nhược là một cơ duyên, không ngờ lại lãng phí thời gian của nàng. Còn chưa kịp tiếc nuối xong, Thẩm Nhược đã nói: "Nhưng ta cảm thấy mối liên hệ giữa ta và Trầm Khê luyện vẫn chưa đứt."
Pháp khí bổn mệnh của tu sĩ thường liên kết với thần hồn. Thẩm Nhược nói chưa đứt, chứng tỏ Trầm Khê luyện vẫn còn tồn tại. Thẩm Nhược nhìn chiếc trâm cài trên tóc Vân Lạc Lạc. Trên trâm có một bông hoa nhỏ màu trắng và một chú bướm hồng, tất cả đều được làm tinh xảo. Đó chính là chiếc trâm mà Thẩm Nhược tự tay làm cho Vân Lạc Lạc. Nàng bước đến bên Lạc Lạc: "Lạc Lạc, sư tỷ có thể xem trâm cài của muội không?"
Vân Lạc Lạc hào phóng gỡ trâm xuống, đưa cho Thẩm Nhược: "Sư tỷ, cho tỷ nè~" Thẩm Nhược gỡ bông hoa nhỏ trên trâm. Đó là một mảnh vải nàng cắt ra từ Trầm Khê luyện hôm qua, bên trên còn chứa một chút uy áp của nàng. Nếu có kẻ xấu làm hại Lạc Lạc, Thẩm Nhược sẽ biết ngay. Không ngờ rằng đó lại là chút tàn dư cuối cùng của Trầm Khê luyện còn lại trên thế gian!
Một nhúm nhỏ của Trầm Khê luyện trong tay Thẩm Nhược dần lớn lên. Ôn Hành và mọi người ngạc nhiên: "Còn có thể như vậy sao??" Cuối cùng, Trầm Khê luyện biến thành một dải lụa trắng pha lẫn xanh băng. Thẩm Nhược mỉm cười: "Hồi phục rồi." Nàng cắt từ Trầm Khê luyện một mảnh nhỏ, làm thành một bông hoa trắng khác rồi gắn vào trâm cài, trả lại cho Vân Lạc Lạc.
Thẩm Nhược nâng niu Trầm Khê luyện trong tay: "Lì Phách Linh Hỏa chắc không ngờ rằng ta thiêu hủy thần trí của nó, nhưng lại giữ được sức mạnh của nó." Thẩm Nhược cũng không ngờ rằng Trầm Khê luyện có thể hồi phục. May mà ngày hôm qua vì quá yêu quý Lạc Lạc nên nàng đã làm chiếc trâm cài, nếu không hôm nay Trầm Khê luyện đã bị hủy trong Phượng Hoàng yêu hỏa.
Kết quả tốt là được rồi, Ôn Hành cũng không muốn nhắc đến Lì Phách Linh Hỏa nữa, chỉ có thể nói nó tự làm tự chịu.
Vân Lạc Lạc nhìn Thẩm Nhược với đôi mắt sáng lấp lánh: "Sư tỷ thật ngầu! Sau này muội nhất định phải trở thành một nữ tu như sư tỷ!" Vân Bạch khẽ nói với Vân Thanh: "May mà sư tôn của các ngươi có nhiều đệ tử cứng cỏi bên cạnh, nếu không với tính cách của hắn, chắc chắn đã bị người ta lừa chết từ lâu rồi." Thẩm Nhược chưa nói gì, Ôn Hành đã cảm thấy hơi chạnh lòng, kiểu người này đúng là dễ bị ức hiếp.
Khi ngôi nhà được dọn dẹp xong, màn đêm đã buông xuống. Tuấn Khang và mọi người cũng trở về, cả đoàn người ôm theo những túi đồ lớn nhỏ tràn vào trong nhà. Bạch Hoan hớn hở vô cùng: "Trời ơi, hôm nay con thấy một con rồng thật to, thật to!"
Tuấn Khang nhìn quanh kết giới với vẻ nghi ngờ: "Cảm giác linh khí nước trong nhà dường như đầy hơn lúc đi ra." Ôn Hành giơ ngón cái với Tuấn Khang: "Không hổ danh là Yêu Thần, thật nhạy bén." Tuấn Khang hỏi: "Hồ Phi Phi đã gặp tộc trưởng Cảnh Đàn chưa? Tình hình thế nào?" Ôn Hành nghĩ một lát rồi đáp: "Chắc hôm nay họ chưa ra được đâu."
Tuấn Khang nói: "Hôm nay ta cùng Mặc Phong đi xem địa điểm đấu giá, đã bố trí gần xong rồi. Ba ngày nữa sẽ diễn ra như dự kiến. Ta có mang về một danh sách, Tản Nhân có muốn xem thử có gì cần mua không?" Vừa dứt lời, Liên Vô Thương đã đưa tay lấy linh bài từ tay Tuấn Khang: "Để ta xem thì hơn." Ôn Hành hễ có tiền là mua bừa, khiến Liên Vô Thương không yên tâm.
Chẳng bao lâu sau, cửa nhà vang lên tiếng gõ. Ôn Hành nghĩ là Linh Khê về: "Cứ vào đi, Linh Khê, ngươi ngày càng lười rồi." Nhưng cửa vẫn tiếp tục gõ. Ôn Hành bước tới mở cửa, lập tức một người mặc áo choàng nhanh chóng bước vào.
Vừa vào nhà, người áo choàng liền nắm lấy tay Ôn Hành: "Ân công, Đại nhân Gián Chi gặp nguy hiểm!" Ôn Hành nhìn kỹ, người này không phải là Thái Sử Cẩm Mục thì là ai?!
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro