Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

CHƯƠNG 3:


Lạc Vũ ngồi trên một ngọn cây cao , chậm rãi ngồi thiền . Những môn sinh khác cũng đều đang tụ lại trong tửu điếm rách nát bế quan thiền tịnh , không ai dám hó hé một lời . Thục Trung Lạc Thị nổi tiếng xưa nay giáo huấn môn sinh hà khắc , thế nên ai ai trong Bạch Lạc Bảo cũng đều không thể tùy tiện cười , không thể tùy tiện chạy , phạm một quy tắc nào cũng càng không , rất là cực khổ . Mà người nghiêm nghiêm chỉnh chỉnh chấp hành những điều luật trên nhất trong Bạch Lạc Bảo chính là Lạc Vũ Lãnh Cảm phó bang chủ trong truyền thuyết . Tương truyền tâm y tựa như từ bỏ thất tình lục dục , chưa từng động tâm tới bất kì nhan sắc nào dù có khuynh quốc khuynh thành tới đâu , mãi mãi sắc đá như vậy đến tuổi như ngày hôm nay .

Đây cũng chính là điều mà đám môn sinh Lam Thị ngưỡng mộ , không có người trong lòng , tất không có yếu điểm , như thế con đường tu vi sẽ tràn đầy tiền đồ , chẳng mấy chốc sẽ vô địch thiên hạ , bất khả chiến bại , giống như Lạc Vũ hiện tại vậy .

Thế nhưng đám môn sinh không biết , thiên hạ không biết , chính là Lạc Vũ trong tim luôn có một người , từ rất lâu rất lâu rồi ...

Lạc Vũ mở mắt , bế khi , chống tay nhàn hạ hướng ánh mắt về phía xa , về phía tà áo bạch sắc phấp phới gần một vách núi sâu , sau lưng mang một gùi đựng thảo dược , ánh mắt ưng lạnh như băng bỗng nhàn nhạt tan ra thành một ánh cười dịu dàng .

Hắn sờ nhẹ tay lên ngực áo , bên trong ngực áo chính là thảo dược mà Hàn Diệp đang tìm kiếm , bông hoa "Sắc Anh Tử " khả ngộ bất khả cầu này . Việc cần làm bây giờ chắc chỉ cần tên lang băm kia tự dẫn xác đến cầu dược từ tay hắn , là có thể lấy lại Lá Bùa kia rồi ....
"Bạch Lang Băm , bắt được ngươi rồi "

===

Dương Minh kéo vạt áo nhảy xuống vách núi , vận công hạ trên một mỏm đá nhìn qua nhìn lại vẫn không thấy thứ gì như Hàn Diệp mô tả , hướng người đang đứng trên vách đá lắc đầu . Hàn Diệp gấp đến đầu đổ đầy mồ hôi : " Không phải chứ , rõ ràng đó là hướng mặt trời đem ánh sáng cuối cùng hằng ngày gieo xuống mà ! Hôm qua lại là ngày kết cánh cuối cùng rồi , sao lại không thấy ?! "

Dương Minh : " Ta thật không thấy , không lẽ không còn bông khác ?!"

Hàn Diệp : " Là Sắc Anh Tử đó ! Ba năm mới kết tinh được một cánh , còn có cái khác hay sao ... Không phải là có người hái mất đem cho bò ăn đấy chứ ????? "

Dương Minh : " .... =A= Chắc cũng chỉ có ngươi làm vậy "

Nói rồi vận khí nhảy lên vách đá , phủi phủi bụi trên cánh tay áo , phong thái ung dung lạ . Hàn Diệp thở dài : " Hình dạng của nó lại trông như cỏ dại , ở sâu như thế chắc không ai phát hiện ra . Nhưng rốt cuộc nó ở đâu rồi ?! "

Dương Minh : " Ngươi nói hôm qua nó mới vừa kết cánh cuối rồi sao ? "

Hàn Diệp : " Ân ?"

Dương Minh : " Vậy chắc hôm nay có người hái đi mất , gần đây cũng chỉ có đoàn người từ Thục Trung Lạc Thị thôi , không bằng qua đó hỏi thăm "

Hàn Diệp : " ... Ta không muốn đi a "

Dương Minh : " Lí do ? "

Dương Minh nhíu mày . Đã hai lần rồi , Hàn Diệp này rõ ràng là cố ý tránh xa Lạc Gia Bạch Lạc Bảo , bản tính Dương Minh không hay tò mò , nhưng lần này hỏi lí do chính là muốn biết rõ sự tình . Đành rằng Lạc Thị đúng là có hơi cứng nhắc về quy củ , nhưng Vô tình tửu ở đó nổi tiếng là ngon bậc nhất thiên hạ , một tên tửu quỷ như Hàn Diệp hẳn phải thích thích thú thú mà đến mới phải , đằng này lại tránh như tránh tà . Nói Dương Minh không tò mò là nói dối .

Hàn Diệp di di mũi chân , cúi cúi đầu : " Ta năm xưa đắc tội với Lạc tiểu quỷ ở Lạc Gia , giờ qua đó hỏi thăm thì khó xử ta a "

Dương Minh : " Đắc tội kiểu gì ? "

Hàn Diệp : " Ta phát hiện nha Dương Minh , ngươi không tò mò thì thôi , đã tò mò thì hỏi tới bên a , đúng là lạ thiệt !! "

Dương Minh : " Không đánh trống lảng , nói ! "

Hàn Diệp : " À thì ... không gì ... chỉ là đùa tên tiểu tử đó một chút , với ... với lấy cái ngọc bội của di mẫu hắn thôi mà ... "

Dương Minh : " ... Năm đó ngươi bao nhiêu tuổi ? "

Hàn Diệp : " Ta 17 hắn ... 13 ... "

Dương Minh ánh mắt khinh miệt nhìn y " Đê tiện " rồi vứt lại hai chữ như vậy . Hàn Diệp chỉ còn biết cười khổ không nói gì cứng ngắc đi theo Dương Minh về phía đàn ngựa của Lạc Thị bên tửu điếm cũ , tay cầm miếng ngọc bội tỏa ra ánh sáng càng ngày càng mạnh , tưởng niệm không thôi ...

" Cũng tại tên nhóc con đó gọi ta lang băm mà ..."

Hết Chương 3

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: