Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 54: "Hạnh Phúc" Của Ca Ca

"Haiz, thật là chán quá đi mất." Gác mặt nằm dài trên bàn, mỹ thiếu niên nào đó không hề giữ hình tượng buông ra một câu than thở.

Kể từ ngày làm lành hôm ấy, Thiên Phong bởi vì áy náy lại muốn chứng minh mình thực sự hối lỗi, liền ngoan ngoãn nghe theo lời ca ca mà ở yên trong phòng, thế nhưng đối với chú chim nhỏ vừa được tận hưởng tự do bay nhảy như cậu mà nói, cảm giác này vẫn thật khó chịu.

"Là ai có thể khiến đệ nhất vương gia của Tịch quốc phải thở dài vậy?" Một giọng nữ thanh thuý chợt truyền đến từ phía ngoài cửa, quen thuộc ngay lập tức liền thu hút sự chú của Thiên Phong.

"Mẫn Sương tỷ tỷ!" Kinh hỉ nhận ra người đến là ai, Thiên Phong mặt mày rạng rỡ vội vàng chạy đến, biên kéo nữ tử vào trong biên không ngừng hỏi:

"Sao tỷ lại đến đây? Là để thăm đệ? Ca ca huynh ấy cho phép tỷ vào sao?"

Không thể trách Thiên Phong đối với cô gái vừa đến lại thân thiết như vậy. Ở hoàng cung này ai cũng đều biết nàng chính là ái nữ của Lâm thừa tướng, cũng là vị hôn thê mà Tiên đế đã chú định cho Tịch Quân Vũ trước khi lên ngôi, từ nhỏ liền cùng Quân Vũ – Thiên Phong hai huynh đệ chơi chung. Giữa bọn họ có thể nói là thanh mai trúc mã.

Bẵng đi một thời gian giờ mới gặp lại, Lâm Mẫn Sương khoảnh khắc đầu tiên khi nhìn đến thiếu niên vẫn là không tránh khỏi sửng sốt. Rõ ràng nghe nói cậu là đi ngao du giang hồ, vậy sao nàng vẫn chẳng hề tìm thấy chút dấu tích nào của sóng gió sương sa trên gương mặt đối phương? Thậm chí dung nhan kia còn ngày càng có chiều hướng điên đảo chúng sinh, khuynh quốc khuynh thành?

Vốn cũng được coi là một mỹ nhân tuyệt thế, Lâm Mẫn Sương nhưng không quên, chính bởi vì người này mà nàng đã để thua hai tiếng đệ nhất vào tay một nam tử. Từ nhỏ đã vậy, cho đến lúc lớn, khoảng cách giữa nàng và đối phương dường như lại ngày càng xa xôi?

"Biết tin Hoàng Thượng mới vừa từ Khương quốc trở về, tỷ theo cha vào cung vốn muốn tới gặp Người thỉnh an..." Lâm Mẫn Sương gắng nén nhịn chút ghen tỵ nổi lên trong lòng, dịu dàng mỉm cười nói: "Bất quá bọn họ còn có chính sự cần bàn tỷ không tiện ở, lại nghe đệ đang bị Hoàng Thượng bắt nhốt phạt ở đây, nên thuận đường tới thăm đệ."

Nếu không phải do Thánh Thượng cố tình ám chỉ, nàng quả thực cũng không muốn tới gặp kẻ luôn khiến mình mỗi khi đối diện đều cảm thấy tự ti này.

"Vậy sao?" Thiên Phong nhắc đến chuyện của mình lại có chút ngượng ngùng, vội lái sang đề tài khác: "À, tỷ với ca ca thế nào rồi? Thời gian không có đệ ở đây, hai người vẫn tốt chứ? Có thừa dịp đệ vắng mặt, vụng trộm làm chuyện gì không hả?"

"..." Trái với vẻ mặt trêu chọc của thiếu niên, Lâm Mẫn Sương vừa nghe nhắc đến đây liền cả người chùng xuống.

Thái độ của Tịch Quân Vũ đối với nàng xưa nay chưa bao giờ thoát khỏi lạnh nhạt. Nét ôn nhu cùng vui vẻ nàng nhìn thấy trên gương mặt hắn, chỉ xuất hiện khi có sự hiện diện của đệ đệ hắn mà thôi.

"Mẫn Sương tỷ tỷ, tỷ sao vậy?" Thấy đối phương đột nhiên bần thần, Thiên Phong có chút lo lắng vội vàng lay gọi.

"A, không có gì..." Lâm Mẫn Sương nhanh chóng quay trở lại với nụ cười tiêu chuẩn: "Đệ đừng nghĩ bậy bạ. Hoàng Thượng bận trăm công nghìn việc, đâu có lúc nào rảnh mà quan tâm tới tỷ chứ?" Cho dù có rảnh, cũng chỉ quan tâm tới ngươi a.

"Mẫn Sương tỷ tỷ..." Nghe ra mất mát trong giọng nói của nữ tử, Thiên Phong thu hồi biểu tình nghịch ngợm, bối rối không biết phải an ủi ra sao: "Có phải ca ca đệ đã làm gì có lỗi với tỷ không? Tỷ cứ nói ra đi, nhân danh Tịch quốc Thiên vương Tiểu vương gia, đệ nhất định sẽ đòi lại công bằng cho tỷ!"

Phải biết Lâm Mẫn Sương là một trong số ít những người bạn mà Thiên Phong có được trong cung điện rộng lớn này, hoàng gia lại không sinh công chúa, thế nên từ nhỏ cậu đã xem Lâm Mẫn Sương như tỷ tỷ ruột, đơn thuần đối đãi, thực tình trân trọng, không hề mang chút tâm cơ. Đây cũng là lý do Tịch Quân Vũ đặc cách cho nàng được phép tiếp cận Phong Nhi, dẫu sao bảo bối của hắn đôi lúc cũng cần một người để bầu bạn tiêu sầu.

"Tiểu Phong..." Quen nhau bao năm, Lâm Mẫn Sương đương nhiên biết thiếu niên trước mặt này quả thực có bản lĩnh đến gặp Tịch Quân Vũ đòi lại công đạo, thế nhưng thế gian duy nhất cũng chỉ cậu mới có thể, đổi lại là nàng, nếu để nam nhân lãnh huyết kia biết được nàng tới tìm đệ đệ hắn kể khổ, nàng nhất định sẽ sống không yên.

Bất quá, nếu muốn lợi dụng sự đồng tình của thiếu niên – hậu phương đắc lực nhất này, nàng vẫn có thể dùng cách khác.

"Cảm ơn đệ, ta quả thực không có uỷ khuất gì cả, chỉ là..."

"Chỉ là cái gì? Tỷ mau nói đi. Có thể giúp được đệ nhất định sẽ giúp."

"Chỉ là hy vọng đệ ở một bên vui xới giúp ta..." Lâm Mẫn Sương tự bản thân nói ra vẫn là có chút thẹn thùng, "Khiến Hoàng Thượng sớm cùng ta cử hành hôn lễ."

Đây vốn là chuyện Lâm Mẫn Sương canh cánh trong lòng suốt bao lâu nay. Tuy là ý chỉ của Tiên đế ban ra khi hai người còn nhỏ, thế nhưng Tịch Quân Vũ dù sau khi lên ngôi đã mấy năm vẫn chưa có ý định thực hiện, khiến cả nàng lẫn cha nàng Lâm thừa tướng đều bắt đầu cảm thấy sốt ruột mà đứng ngồi trông ngóng.

Hơn nữa Lâm Mẫn Sương từ lâu vẫn luôn ái mộ tuổi trẻ đế vương. Trở thành hoàng hậu đứng bên cạnh hắn, chính là ước nguyện lớn nhất đời nàng.

"Hả? Tưởng là chuyện gì, việc này thì tỷ cứ yên tâm giao hết cho đệ. Nói thực, đệ cũng rất mong hai người thành đôi a." Dẫu sao để mình đích thân chọn cho ca ca một hảo đại tẩu, còn hơn sau này để ca ca chọn về một đại tẩu cậu không thích, Thiên Phong 'toan tính' nghĩ nghĩ. Về phần ca ca cậu có thích hay không, hình như không quá quan trọng a.

"Vậy cảm tạ đệ trước." Lâm Mẫn Sương thân thiết nắm lấy tay thiếu niên, bùi ngùi nói.

"Đâu có gì, tỷ tỷ. Đều là người một nhà mà." Thiên Phong đôi mắt cong thành hình loan nguyệt, tưởng tượng thanh mai trúc mã ba người bọn họ đến lúc lớn lại có thể tiếp tục làm một gia đình đầm ấm, không biết rằng chuyện này chính cậu không những giúp không nổi, còn sắp sửa rước hoạ vào thân.

.

***

.

"Lâm thừa tướng, hôm nay tới tìm trẫm là có việc gì?" Tịch Quân Vũ nhìn xuống trung niên nam nhân đang khom người dưới điện, dường như không quá muốn nhìn thấy đối phương, khó chịu lãnh thanh hỏi.

"Tâu thánh thượng, hôm nay thần tới đây, trước là muốn gửi lời hỏi thăm tới Tiểu vương gia vừa mới trở về..."

Tịch Quân Vũ nghe vậy lãnh tiếu:

"Tình báo của Lâm thừa tướng, cũng thật nhanh a."

"Đã để Hoàng Thượng cười chê rồi." Lâm Trác híp lại cặp mắt hồ ly, nở nụ cười hồi đáp.

"Đừng vòng vo nữa. Hôm nay ngươi tới đây, chắc không ngoài chuyện lại muốn ép trẫm thành thân?"

"Hoàng Thượng anh minh. Vi thần đến đây quả thực là vì chuyện này." Lâm trác cũng không thèm giả bộ nữa.

"Trẫm đã nói đời này sẽ không kết hôn với bất cứ ai." Tịch Quân Vũ long nhan lập tức đổi sắc, hàn quang trong mắt sắc bén khắc sâu, "Ngươi còn chưa nghe hiểu?"

"Hoàng Thượng, Người bao năm nay không nạp hậu cung cũng không lập phi tần, vi thần cùng các bá quan văn võ trong triều đều có thể cho qua, thế nhưng Người không thể phủ nhận hôn ước năm xưa Tiên đế đã chỉ định cho Hoàng Thượng với nữ nhi của thần." Lâm Trác dường như không sợ chết vẫn tiếp tục nói:

"Hơn nữa, còn nhớ ngày ấy khi Người còn là tam hoàng tử bị biếm trong lãnh cung, chúng ta đã từng có một giao ước. Hoàng Thượng, chẳng lẽ Người đã quên rồi sao?"

Tịch Quân Vũ híp lại cặp mắt nguy hiểm:

"Ngươi muốn uy hiếp trẫm?" Nếu không phải Lâm thị hiện đang nắm giữ hơn nửa quyền lực trong triều đình, Tịch Quân Vũ đã sớm đem kẻ này lôi ra ngoài chặt làm mấy khúc.

"Vi thần không dám, chỉ là ý chỉ của Tiên đế... không thể không tuân!"

Tịch Quân Vũ câm lặng vô thanh, gương mặt không chút biểu tình, có vẻ đối với lời nói vừa rồi của thừa tướng đại thần không thể phản bác, chỉ là phía dưới án cao, hai thanh đầu rồng mà hắn đang vịn trên long ỷ sớm đã bị đông thành băng đá.

Không được, vẫn chưa phải lúc hắn có thể giết Lâm Trác.

Chỉ cần chờ thêm một thời gian nữa, thêm một chút nữa thôi...

"Được rồi, ngươi cứ trở về đi, chuyện này trẫm tự có suy tính. Phong Nhi vừa mới hồi cung, hiện tại trẫm chính là không rảnh."

Mắt thấy hoàng đế phất bào ý định đuổi khách, Lâm Trác đành trưng bản mặt chai dày cố ý cất cao giọng:

"Nhân tiện đây vi thần cũng muốn nhắc nhở Hoàng Thượng, Thiên Vương Tiểu vương gia hẳn đã tròn mười sáu tuối rồi đi?"

"Ngươi lời này là có ý gì?" Tịch Quân Vũ hơi mị hí mắt hỏi.

"Còn cao hơn cả ý chỉ của tiên đế, chính là di nguyện mà tổ tiên truyền lại..." Dường như đang chạm đến một bí mật kinh thiên nào đó đã bao năm vùi lấp, ngay cả Lâm Trác cũng hơi thoáng ngần ngừ, thế nhưng lâu nay Tịch Quân Vũ vẫn luôn lấy đệ đệ ra trì hoãn chuyện thành gia, ép hắn không thể không tìm cách loại bỏ chướng ngại lớn nhất này.

"Hoàng Thượng, Người cũng không thể cứ bao bọc ngài ấy mãi, có phải đã đến lúc nên để Tiểu vương gia thực hiện 'sứ mệnh' ngay từ khi chào đời của mình rồi hay không?"

Lời này vừa nghe xong, ánh mắt Tịch Quân Vũ liếc nhìn lão nhân kia không còn là băng lãnh thấu xương nữa mà đã hàng xuống tàn khốc cùng nguy hiểm đến cực điểm.

"Lâm Trác. Trẫm cảnh cáo ngươi. Đừng nên quá xen vào chuyện của hoàng tộc. Nếu không... tự mình gánh lấy hậu quả!"

Thanh âm trầm thấp ngân vang nghe không ra hỉ giận, truyền đến chỗ lão nhân dưới điện lại thấy hắn đột nhiên thổ ra một búng máu.

Lảo đảo ôm ngực nhìn lên nam nhân ở trên, Lâm thừa tướng bao năm kinh lịch chốn quan trường cho đến giờ một tay thâu tóm nửa thiên hạ, lúc này đứng trước một thanh niên tuổi đời còn kém mình vài thập niên lại không kìm nổi run rẩy. Cảm giác sợ hãi tột độ này cho dù hắn đã hầu hạ suốt hai đời hoàng đế cũng chưa từng mãnh liệt đến thế!

Nếu Tịch Thiên Phong quả đúng như lời tương truyền là thần tiên chuyển kiếp, vậy Tịch Quân Vũ... liệu có thể là ác quỷ trùng sinh không?

.

***

.

"Haiz, nói là nói như vậy, nhưng mình biết giúp Mẫn Sương tỷ tỷ thế nào đây? Hiện giờ ngay bản thân mình còn lo không xong nữa..." Thiên Phong chống cằm nhìn nhìn ảnh ngược của chính mình in trên mặt hồ, cho dù chỉ là ở quanh điện dạo mát như vậy, sau lưng cậu vẫn có một hàng dài binh lính cùng tuỳ tùng lẽo đẽo bám theo, khiến thiếu niên không khỏi thở dài ngán ngẩm.

Tịch Quân Vũ khi vừa đặt chân đến đây chứng kiến chính là cảnh này, mày kiếm không khỏi nhíu lại. Chẳng phải hắn đã bảo Lâm Mẫn Sương đến trò chuyện giúp bảo bối tiêu sầu rồi sao? Vì cái gì Phong Nhi bộ dáng như càng chất chứa thêm ưu tư vậy? Nữ nhân kia quả thực không có chỗ nào dùng. Rốt cục vẫn nên để hắn đích thân động thủ.

Khẽ phất tay bảo tất cả lui hết, Tịch Quân Vũ một mình chậm rãi tiến đến. Có lẽ vì còn đang mải thả hồn đi đâu đó, thiếu niên trong lúc bất giác đã bị một bàn tay to lớn nhấc bổng lên trời.

"A! Ca... ca ca?"

"Sao vậy? Vẫn còn buồn bực?" Nhìn đến nhãn đồng xinh đẹp kia lập tức phản chiếu bóng dáng mình, bao phiền muộn ban nãy cùng bỗng chốc tan biến, Tịch đế tâm tình tốt lắm, đem tiểu đệ đệ đặt ngồi lên cánh tay, vuốt ve tóc mai cậu mỉm cười sủng nịnh hỏi.

"Không... không có." Miệng tuy nói vậy, thiếu niên biểu hiện lại rõ ràng lộ ra uỷ khuất.

Thiên Phong vì hiểu được lỗi lầm của mình mà cam nguyện chịu phạt, bất quá Tịch Quân Vũ đối với những lời nói thật lòng của thiếu niên hôm ấy cũng không phải không hề suy nghĩ.

"Đừng buồn, qua vài ngày nữa ca ca sẽ dẫn đệ đi chơi."

"Ca ca! Huynh... huynh nói thật?" Thiên Phong không thể tin vào tai mình.

"Quân vô hí ngôn." Dù sao để chính hắn dẫn Phong Nhi đi chơi, cũng còn hơn là để bảo bối dao du với những tên không có xuất xứ rõ ràng khác.

"Ca ca, Phong Nhi yêu ca ca nhất!" Thời điểm cần nịnh nọt thì cứ nên nịnh nọt.

"Ân." Quả nhiên ai đó rất ấu trĩ mà tự đắc.

Thiên Phong ôm cổ ca ca, trong đầu chợt loé lên một ý nghĩ:

"Bất quá..."

"Sao vậy?" Thấy đệ đệ bỗng nhiên hạ xuống vui sướng thanh âm, Tịch Quân Vũ không khỏi nghi hoặc nhíu mày.

"Ca ca, chúng ta có thể dẫn Mẫn Sương tỷ tỷ theo được không?"

"Sao tự nhiên đệ lại muốn dẫn theo cô ta?" Nghe bảo bối trước mặt mình nhắc đến tên người khác, Tịch Quân Vũ vô cùng khó chịu, ác cảm đối với kẻ được xướng tên cũng tăng lên vài phần.

"Lâu rồi không gặp mặt, đệ rất muốn chúng ta lại có thể cùng nhau chơi chung giống như hồi trước. Đệ thấy Mẫn Sương tỷ tỷ suốt ngày phải ở trong khuê phòng, cũng thực buồn chán a." Nếu có thể nhân cơ hội này giúp Mẫn Sương tỷ tỷ cùng ca ca thúc đẩy tình cảm, vậy đúng là nhất cử lưỡng tiện!

"Đệ hình như rất thích nàng?" Tịch Quân Vũ ngữ khí không tốt.

"Tỷ ấy là đại tẩu tương lai của đệ, đệ đương nhiên rất thích nàng a." Ngửi ra trong giọng điệu của ca ca dường như có chút dấm chua, Thiên Phong 'hiểu ý' vội vàng chữa lời.

Không sai, chí tôn hoàng đế của chúng ta đích thực đang ghen, bất quá thấy thiếu niên đột nhiên nhìn mình trộm cười khúc khích, Tịch Quân Vũ biết ngay bé ngốc này chắc lại hiểu lầm cái gì.

Nhưng thôi không sao, chỉ cần Phong Nhi không có hứng thú với nàng ta hay bất cứ ai khác là được. Về phần hắn bị Phong Nhi gán ghép cỡ nào cũng không quan trọng lắm, rồi sẽ đến một ngày hắn khiến cho bảo bối hiểu rằng:

Người duy nhất trên thế gian này ta chọn để làm vợ, chỉ có thể là em.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro