Chap 9: Bạn cùng lớp
Nguyệt Sương nghe Kim Chi nói thế có chút thất vọng. Cô biết Kim Chi đang giận cô về chuyện người ta đồn cô quen với hắn. Nhưng cô nào có chứ. Trong tim cô chỉ có một con người đã mất tích hai năm thôi...
Nguyệt Sương cảm thấy hụt hẫng. Cô cũng có cảm xúc như người khác mà, đâu phải thần thánh hay cục đá gì đâu mà không biết buồn chứ? Kim Chi nói thế đúng thật là quá đáng. Riêng về chuyện tình cảm thì cô đặc biệt nhạy cảm. Kim Chi vốn biết cô yêu người đó sâu đậm, thế mà còn xát muối vào tim cô...
Thế là cô không nói gì mà bỏ ra phòng. Phương Tuấn định gọi cô lại nhưng Kim Chi lại kéo cậu lại, bảo là mặc kệ cô.
Phương Tuấn biết chuyện này cũng là do cậu gây ra nên cũng phải chịu trách nhiệm, cậu liền bảo:
- Cho tôi đi đi! Tôi đáng lẽ không nên hỏi như vậy mà!
- Làm việc của cậu đi! - Kim Chi khi đã tức giận thì không còn là chính mình nữa, cô đẩy Phương Tuấn xuống, bảo. - Đừng có quan tâm tới người khác trong khi bản thân mình vẫn còn lo chưa xong!
- Cô.... - Cậu tức đến nổi không biết nên đối đáp thế nào. Có phải là Kim Chi mà cậu quen biết không?
Linh Trúc thấy không khí căn phòng khá căng thẳng. Bọn họ ít khi cãi nhau lắm, nhưng một khi cãi nhau thì long trời lỡ đất, không ai chịu nhường ai, đặc biệt là Kim Chi. Cô phải tìm cách giảng hòa mới được.
Kim Chi vốn đã ghét cay ghét đắng Bảo Khánh, lại thêm cái tin đồn của người nào đáng ghét đó nữa khiến Kim Chi có chút hiểu lầm với Nguyệt Sương nhưng vì tình nghĩa nên cô cũng tin tưởng Nguyệt Sương đó là tin đồn. Nhưng mà bây giờ Nguyệt Sương lại bảo vệ Bảo Khánh ra mặt nên Kim Chi không kiềm chế được cảm xúc được cũng là điều dễ hiểu. Kim Chi đúng là vẫn mong muốn Nguyệt Sương có thể tìm được người mới, nhưng kẻ đó tuyệt đối không phải là Bảo Khánh .
Linh Trúc chạy lại đỡ Phương Tuấn . Bây giờ tách hai người ra càng sớm càng tốt, nếu không sẽ có chiến tranh nội bộ thật sự. Linh Trúc ân cần bảo:
- Bình tĩnh đi! Đâu còn có đó mà! Phương Tuấn , cậu đi đăng ký cuộc thi với tôi nha!
- Đăng ký gì cơ? - Cậu ngây ngô nhìn cô.
- Thì kỳ thi của trường đó! Cậu không biết à?
- Tôi không biết. - Cậu lắc đầu. Sao không ai nói với cậu hết nhỉ? - Tên kia có tham gia không?
- Tên kia? Là Bảo Khánh à? Có. Hắn đương nhiên có tham gia rồi.
- Vậy tôi cũng muốn tham gia! - Giọng cậu chắc nịch. - Tôi muốn trả đũa hắn ta!
- Vậy đi thôi. - Cô cười nhẹ một cái.
Sau đó Linh Trúc dẫn Phương Tuấn đến văn phòng để đăng ký cuộc thi. Trên đường đi Phương Tuấn không ngừng lầm bầm:
- Màn thầu đó thiệt là quá đáng mà! Cô nghĩ đi, cô ta giận Nguyệt Sương đã không đúng rồi, giờ thì tôi không liên quan gì cũng bị cổ mắng lây. Hồi sáng thì đúng là giỡn chơi thiệt, nhưng mà bây giờ thì... Haiz....
- Cậu cũng đừng trách nó. Kim Chi vốn ghét Bảo Khánh , Nguyệt Sương lại hay nói giúp Bảo Khánh nên nó mới không thích như vậy, thường chiến tranh sẽ không kéo dài đâu, đừng lo! Nguyệt Sương thật ra có người trong tim mình rồi nên nó hơi buồn khi nghe Kim Chi nói vậy thôi. - Linh Trúc giải thích, cô chỉ muốn giảng hòa chứ không muốn cuốn theo chiều gió mà hùa nhau nói xấu Kim Chi.
Phương Tuấn gật gù. Rồi họ cũng không nói gì thêm mà đến văn phòng đăng ký. Cậu có thể thấy rõ cái tên "Trương Nguyệt Sương" trên đó. Nét chứ khá là gấp gáp nhưng cũng rất dễ nhìn, nét mực còn mới, chắc là mới đi qua đây đăng ký. Sao không rủ cậu theo cùng chứ? Thật kỳ lạ.
Sau khi đăng ký xong, cậu bảo Linh Trúc về trước, còn mình sẽ tự đi khám phá trường. Linh Trúc ban đầu có hơi e ngại nhưng cuối cùng cũng bị cái miệng dẻo như kẹo của cậu thuyết phục nên bèn đồng ý.
Yeah! Cuối cùng cậu cũng được tự do rồi! Từ nãy tới giờ cậu phải theo khuôn khổ mệt muốn chết! Cậu thích nhất là tự do, nếu bây giờ cậu có thể tự do mãi mãi như vậy thì tốt quá! Nhưng mà cậu phải tìm người thân mình, nếu không thì cậu thật sự sẽ không ổn...
Cậu nhặt một cành cây rơi dưới sân trường, huơ huơ vài đường, cảm thấy có gì đó không đúng khiến cậu nhăn mặt lại. Võ công, nội lực của cậu bay đi đâu mất rồi? Sao nó lại không còn nữa? Hay tại cậu bị thương? Không thể nào, nếu bị thương thì phải yếu hơn, còn lần này thì lại...
Cậu như muốn điên lên. Nếu như không có võ công thì cậu sẽ trở thành người vô dụng mất. Đến lúc đó, nếu bọn họ tới đây bắt cậu thì cậu phải làm thế nào? Dựa vào màn thầu hay Nguyệt Sương à? Bọn họ đang có chiến tranh, liệu có bảo vệ cậu hay không? Cậu phải dựa dẫm vào ai đây? Cậu chết mất.
Cậu đang suy nghĩ mông lung thì có một bàn tay đặt vào vai cậu, là Nguyệt Sương. Cậu có chút bất ngờ, nhưng nhanh chóng làm chủ được bản thân mình, nhẹ nhàng gỡ tay cô ra một cách gượng gạo, cô cũng không có gì gọi là giận dữ khiến cậu có cảm giác hơi là lạ.
Nguyệt Sương cười nhẹ một cái, sau đó ngỏ lời:
- Giờ cũng trễ rồi. Một lát sau giờ học chúng ta gặp nhau nói chuyện được không? Tôi sẽ qua lớp tìm cậu!
- Ơ... Cô không sợ Kim Chi sẽ buồn sao? Cô ấy không chờ chúng ta à?
- Không có! - Nguyệt Sương hít một hơi, giọng không chút sinh khí nói. - Ngoài mặt thì nó có hơi nóng nảy giống con nít, nhưng mà nó tốt lắm! Đừng giận! Tóm lại cậu có thể gặp tôi được không?
Phương Tuấn cảm nhận có gì đó không đúng thì phải. Cái câu nói này dạng dạng như lúc cô mời cậu tới cái chỗ thế này thì phải? Mà bây giờ muốn từ chối cũng không lịch sự lắm, người ta đã mở lời rồi mà. Cậu gật đầu một cái, cũng là lúc trống đánh. Hai người chào nhau một cái sau đó đi lên lớp.
Trường này các lớp được chia thành 2 khu vực, một nam một nữ. Mục đích của việc chia ra như vậy là để tránh những tình cảm nam nữ vô bổ, nhưng mà nhà trường quả thật đã mắc một sai lầm trầm trọng.
Cậu bước vào lớp của mình, mọi người đang xếp hàng. Cậu vì mới vào trường nên cũng biết điều mà đứng phía sau mặc dù chiều cao cũng hơi bị khiêm tốn.
Cái tên đứng phía trước ăn cái gì mà cao dữ vậy nè trời? Cậu thua hắn ta những một cái đầu đó! Mà cái lưng sao thấy quen quen nhỉ? Hình như cậu đã gặp ở đâu rồi đó!
Người đó bất chợt quay lại khiến tim cậu muốn rớt ra ngoài. Thì ra là Bảo Khánh , tưởng ai...
1 giây, rồi 2 giây...
Cái gì?
Cậu như muốn bùng nổ. Cậu sẽ học chung với Bảo Khánh hay sao? Nếu như vậy thì tấm thân nhỏ bé này của cậu sẽ đi về đâu cơ chứ? Amen ~.
Bảo Khánh nhìn thấy bóng dáng thấp bé liền nhận ra ngay là cậu. Lớp anh toàn là hàng khủng, chỉ có cậu là hàng đặc biệt mới lạc trôi vào nên anh nhận ra ngay cũng là điều dễ hiểu.
Bảo Khánh cười với cậu một cái khiến cậu cảm thấy lành lạnh ở sống lưng. Cười thôi mà, có gì đâu mà phải sợ dữ vậy chứ? Anh có ăn được cậu hay sao? Tất nhiên là ăn không được rồi! Có gì phải sợ chứ! (Nhầm rồi con ~)
- Tôi ngồi có 1 mình, có nhã ý muốn mời cậu ngồi cùng, được không? - Bảo Khánh gợi ý bằng giọng hết sức khách sáo có chủ đích nhằm mục đích làm cậu lo sợ mà đồng ý.
Nhưng anh quả thật vẫn không hiểu được cậu. Phương Tuấn dù sợ thì có sợ thật, cơ mà cậu cũng đâu phải dạng vừa, đanh đá và chọc tức người khác là sở trường của cậu mà. Chỉ là một nam nhân sao có thể làm khó cậu được?
- Cái người đi cùng cậu đâu? Chết rồi hay sao mà để cậu ngồi một mình? Bạn vậy cũng làm bạn! Người như cậu... A, cậu làm cái quái gì thế?
Thiếu Khiêm bế xốc cậu lên như một đứa em bé khiến cậu hét toáng lên. Cái này thật sự thu hút rất nhiều người a~~. Anh vốn nổi tiếng nhất trường, ngoài cái tin đồn cặp kè với Nguyệt Sương thì còn lại tất cả đều trong sạch, hoàn hảo. Hôm nay anh lại bế một nam nhân như thế, cả trường có chuyện để coi rồi.
Phương Tuấn đánh vào ngực anh, bảo:
- Bỏ tôi ra ngay! Đồ ỷ lớn hiếp bé! Bỏ tôi ra! Cậu không có sỉ diện à?
- Ngoan ngoãn tí đi! - Bảo Khánh vẫn mặt lạnh như tiền, đặt cậu ngồi xuống kế bên mình, bảo. - Ở đây không có ai giúp cậu đâu! Cậu tốt nhất nên nghe lời tôi!
- Tại sao chớ? Cậu ông nội tôi à? Cậu sẽ ăn hiếp tôi giống ban nãy, tôi không ngồi với cậu!
- Tôi sẽ không bạc đãi cậu nếu như cậu chịu nghe lời! - Bảo Khánh dùng ánh mắt sắc như dao găm nhìn cậu. - Nếu không thì tôi sẽ làm ông nội cậu thật đấy!
- Đồ trẻ không muốn lại muốn mình già! - Cậu bĩu môi, lầm bầm chửi rủa.
Bảo Khánh không thèm giằng co với cậu nữa vì biết nó sẽ không có kết quả gì. Nhiệm vụ thứ nhất hoàn thành, không uổng công anh tống tên Thái Vũ xuống dưới. ( Tội anh Bi đe dữ). Vì chính sự, có hy sinh bạn bè chút ít vẫn không sao.
Nói chung cậu vẫn ngoan ngoãn hơn anh tưởng. Cũng chịu ngồi cùng anh chứ không thèm đứng dậy tìm chỗ khác. Vậy thì chứng tỏ cậu thật sự đang sợ anh.
Nhưng đó chỉ là những gì anh nghĩ. Phương Tuấn cũng không phải nghe lời anh mà là do mấy người ở dưới cũng đâu thua kém gì anh. Nhưng mà về anh thì có người bảo kê cậu, xuống dưới bị ăn hiếp thì cũng như không. Sẵn tiện ở đây nghiên cứu anh luôn, tìm cơ hội trả thù. Cậu quả thật thông minh bẩm sinh a~~.
Thầy giáo bước vào lớp ngay sau khi cậu vừa suy nghĩ xong. Cậu theo phản xạ tự nhiên mà đứng dậy chào thầy vô điều kiện. Bỗng nhiên cậu thấy cả lớp cười ồ, không ai đứng dậy hết. Cậu thắc mắc:
- Ở đây không có quy định học sinh phải chào thầy giáo à?
- Không cần đâu. Em là học sinh mới à? - Thấy giáo nở nụ cười hiền từ.
- Dạ. - Cậu đáp, sau đó chuyển sang chủ đề lúc nãy. - Nhưng sao lớp gì mà vô văn hóa thế? Đến thầy giáo cũng không nhấc nổi cái mông mình lên chào, còn ra thể thống gì chứ?
- Mày nghĩ mày là cái gì mà chửi tụi tao? Cái thứ mới vô lớp mà bày đặt lớn tiếng à? Có tin chiều nay tao đánh chết m* mày không? - Một tên côn đồ đứng dậy mắng cậu.
- Tao nói sai chỗ nào sao? - Phương Tuấn nghênh mặt mắng lại.
Tên đó định nói thêm nhưng bị ánh mắt chết người của Bảo Khánh làm cho câm như hến, anh đứng dạy, dõng dạc tuyên bố:
- Cậu ấy là người của tôi! Từ nay ai dám động tới cậu ấy thì cũng như là động tới tôi! Rõ chưa? ( Uầy, ghê thế anh ơi)
Cả lớp im phăng phắc, Phương Tuấn nhìn anh chằm chằm. Cái gì? Là cậu nhầm hay là anh vớ vẩn vậy? Ban nãy còn ghét cậu lắm mà? Sao bây giờ thay đổi một gốc 90 độ vậy? Đúng là thiên tài tâm trạng thay đổi nhanh hơn người khác thật!
••••••••••••••••••••••••••••••••••••••••••
Truyện nóng hổi zừa thổi zừa đọc đê
Truyện chuyển ver từ truyện Đừng lo, anh sẽ bảo vệ em của WooBangYi
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro