Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 8: Phương Tuấn không phải đồ ngốc 😜

Phương Tuấn có hơi hoảng sợ, lại có chút tức giận. Thì ra anh là đang lợi dụng cậu chứ không có ý tốt gì à? Ừ thì cậu cũng có nghĩ tới trường hợp này, mà nghĩ lại thì thấy ở trong trường học chắc cũng không đến nỗi nào. Anh lại còn có khuôn mặt đẹp chuẩn từng milimet như thế này thì sao cậu nỡ từ chối. IQ của cậu cũng không phải thấp đâu, chỉ tại con người kia dùng mỹ nam kế thôi.

Phương Tuấn liếc nhìn anh thật lâu. Anh cũng không kiên nhẫn gì mà đợi cậu trả lời. Thật tốn thời gian. Anh đập bàn một cái, để chân lên bàn hâm dọa cậu, quát:

- Nói!

Phương Tuấn bị anh dọa đến phát khóc, bảo:

- Người gì đâu mà hung dữ quá trời à! Thì từ từ người ta nói. Người ta là con người chớ con phải cái máy đâu mà bắt trả lời liền! Thông tin còn phải truyền từ tai vào não, não phải mất một thời gian để xử lí nó, sau khi xử lí xong còn phải truyền qua miệng để miệng trả lời. Mà vừa định mở miệng trả lời cậu đã cắt ngang rồi nên có nói gì được đâu! - Cậu nũng nịu hệt một đứa con nít, còn lấy tay chấm chấm nước mắt để tăng thêm phần kịch tích. Tham vọng của cậu là vào trường sân khấu điện ảnh a.

Bảo Khánh nổi hết cả da gà với cậu. Cậu có phải con trai thật không đấy? Cái gì mà như gay thế? Thật chẳng ra gì.

Cộng thêm những gì cậu vừa nói có thể khiến cho anh suy nghĩ hơi khác tí. Người có thể lập luận với những lí lẽ như vậy trong thời gian ngắn thì cũng không phải dạng tầm thường, kiến thức cũng tốt. Nhưng khi cãi nhau lúc sáng và thái độ hiện tại của cậu thì không phải cậu là đồ ngốc hay sao? Tốt nhất vẫn nên tìm hiểu. Anh nói với giọng ôn nhu hơn nhưng cũng không kém phần cứng rắn:

- Xin lỗi. Ban nãy có hơi nóng tính. Bây giờ cậu nói với tôi cậu là ai.

Cậu đăm chiêu, suy nghĩ một hồi rồi trả lời câu hỏi của anh:

- Tôi là Phương Tuấn! Lần này cậu cho tôi đủ thời gian để suy nghĩ nè! Có tiến bộ! - Cậu giơ ngón tay cái lên.

- Cậu mất một phút chỉ để trả lời câu hỏi đó à? - Bảo Khánh mất kiên nhẫn quát. - Đừng có giả nai với tôi! Tôi biết cậu đang câu giờ chờ hai người kia, đúng không?

- Không có mà!- Cậu mắt ngấn nước nhìn anh. - Tôi từ nhỏ bẩm sinh đã có vấn đề về ngôn ngữ rồi. Mẹ tôi nói tôi bị truyền nhiễm từ nhỏ của ba...

- Tôi biết cậu thông minh rồi. - Bảo Khánh cáu gắt cắt ngang. - Đừng có giở trò đó nữa! Nếu không cậu sẽ thê thảm lắm đấy!

Phương Tuấn biết diễn xuất như vậy cũng chẳng đem lại lợi ích gì nữa nên quyết định đứng lên định đánh tay đôi với anh một trận nhưng rồi nghĩ lại bản thân đang bị thương nên đánh nhau cũng không hay lắm nên ngồi xuống lại.

Bảo Khánh nhìn thấy cậu đứng dậy nên tưởng cậu bỏ cuộc, sống thật với mình, liền khinh bỉ bảo:

- Sao hả? Lộ mặt chuột ra rồi à?

- Tôi sẽ méc mẹ đó. Mấy người ỷ đông hiếp yếu. Không công bằng! - - Phương Tuấn lần nãy đẳng cấp hơn, khóc ra nước mặt thật luôn. Cậu ra sức giẫy giụa.

Bảo Khánh tức muốn điên lên. Thật là không biết điều! Nếu bây giờ anh có thể thì anh đã giết chết cậu từ lâu rồi. Anh nhìn cậu, sau kiên nhẫn hỏi:

- Cậu đến từ đâu?

- Không biết! - Cậu đáp cộc lốc.

Bảo Khánh đập bàn một cái sau đó xông vào bóp cổ cậu( Ấy ấy,  làm gì zận thế anh ơi,  bỏ za nào:))). Lần này cậu thật sự chọc giận anh tới đỉnh điểm rồi.( Chơi ngu chưa anh ơiiiiiii)

- Cậu giỡn mặt với tôi đấy à?

Phương Tuấn cố gắng đánh thật mạnh vào tay anh để anh buông ra. Nhưng sức cậu có là gì đối với anh cơ chứ! Còn nhẹ hơn cả kiến cắn! Nhưng nếu cậu không bị thương thì chưa chắc anh có thể thắng cậu.

Thái Vũ thấy nam nhân xinh đẹp đáng yêu như vậy gần bị bóp đến chết trong tay anh thì thật là uổng phí. Lâu lâu cũng phải làm việc tốt một bữa để tích đức cho con cháu sau này chứ. Nghĩ vậy y nhanh chóng lại chỗ Bảo Khánh khuyên nhủ:

- Mày bỏ tay ra đi. Nếu cậu ấy chết thì ai sẽ có lợi hả?

Bảo Khánhbthấy Thái Vũ nói cũng có phần hợp lí. Anh miễn cưỡng bỏ cậu ra. Cậu ho xù xụ. Anh thật là quá đáng, cậu đang bị thương đó. Còn màn thầu kia cũng thật là ác mà. Rõ ràng đã nói sẽ bảo kê cậu, vậy mà...

Bảo Khánh nói với giọng điệu đầy đe dọa:

- Lần sau còn giở giọng điệu như thế với tôi thì cậu không yên thân đâu!

Phương Tuấn có vẻ vẫn chưa sợ, cậu trả treo lại với anh:

- Hồi nãy tôi suy nghĩ thì cậu bảo là lâu. Bây giờ tôi không suy nghĩ mà trả lời ngay thì không hợp ý cậu. Rốt cuộc cậu muốn thế nào mới vừa lòng đây?

- Vẫn không biết sợ là gì à? - Bảo Khánh cắn chặt răng, hai tay nắm lại thành quyền, quát.

- Không sợ! Các người là người xấu! Tôi không sợ người xấu! Người xấu là cặn bã của xã hội, người xấu sẽ chết!

Bảo Khánh quay lại tát cho cậu một phát khiến cậu lăn đùng xuống đất.( Bớ làng nước,  có zụ đánh người oử đaiii). Tai cậu bị ù, không thể nghe thấy gì cả. Cậu đau lắm. Từ trước tới giờ cậu đúng là chịu nhiều khó khăn rồi, nhưng cậu tưởng đến nơi khác sẽ khá hơi, không ngờ...

Đúng lúc đó, có một người con gái phá cửa xông vào không ai khác là Linh Trúc. Linh Trúc thấy cậu đang nằm dài và khóc nức nở liền chạy đến đỡ cậu và quát hai con người kia:

- Hai người đang làm gì hả? Thật là không biết xấu hổ!

- Cô từ đâu xông vào? - Bảo Khánh nhíu mài, không hiểu vì sao Linh Trúc lại ở đây.

- Hai người bạn của tôi nhờ tôi tạt qua xem, không ngờ lại nhìn thấy cảnh này. Cậu đúng là hèn hạ.

Bảo Khánh lầm bầm trong miệng:

- Thì ra là gài hàng à? Cứ tưởng là hai người đó bị vớ vẩn chứ.

Nguyệt Sương và Kim Chi bất ngờ từ trên trần nhà phóng xuống. Kim Chi bước lên, dõng dạc nói:

- Cậu tưởng tượng tưởng voi hay lắm! Chúng tôi trốn ở trên đó từ nãy đến giờ, chứng kiến không ít chuyện hay ho nhỉ?

- Mấy người thôi cái giọng tự cao tự đại đó đi! - Thái Vũ hùng hồ bước lên đối đáp. - Bảo Khánh là người xuất sắc nhất trường lại để cho các người lừa gạt hay sao? Bảo Khánh đã lên kết hoạch hết rồi, nó định dụ Phương Tuấn đến đây để thay y phục, nó chắc chắn là các người sẽ không an tâm mà đi theo, thế nên bắt được một mẻ cá lớn! Mục đích của Bảo Khánh là nhốt các người ở đây để các người không thể đăng ký được!

- Xin lỗi nhưng chúng tôi đã đăng ký từ lúc sớm rồi. Không tới phiên các người ngăn cản đâu. - Kim Chi hất mặt.

- Định lừa trẻ con lên ba chắc? - Thái Vũ tỏ vẻ khinh bỉ. - Nãy giờ Bảo Khánh đi theo cũng có thấy mấy người đăng ký đâu!

- Bọn tôi làm việc để cậu thấy à? - Kim Chi tự tin đáp trả.

Phương Tuấn nãy giờ nghe mà đầu quay như chong chóng. Hai cái nhóm này lừa qua lừa lại như thế này à? Vậy thì cái đầu cậu sẽ nổ tung mất! Cậu ở đây chẳng khác gì cá nằm trên thớt bị hai bên giằng co. Không được, cậu phải tịnh tâm lại. Cậu nhất định phải tìm cách thoát khỏi nơi này mới được. Mà phải làm sao đây?

Cậu bất chợt ôm lấy bụng mình, than vãn:

- A! Mà thầu à! Tôi đau bụng quá!

- Cậu sao vậy? - Kim Chi thấy cậu không ổn, liền chạy sang đỡ cậu. - Có thai à?

- Có thai cái quần! - Phương Tuấn trợn tròn mắt nhìn Kim Chi, quát. - Tôi đàn ông 100% nha!

- Đàn ông cái con khỉ! - Kim Chi cũng không vừa, liền mắng lại. - Cậu đi hỏi người khắp thiên hạ này ai nói cậu đàn ông cậu muốn gì tôi cũng biếu!

- Cái gì? Tôi vì muốn thoát thân nên mới cố gắng diễn thôi nhé! Cô nghĩ tôi là hạng người đó thật à?

- Hai người im hết đi! Đây là nơi cãi nhau à? - Bảo Khánh ngắt lời câu, sẵn tiện tặng luôn cậu một cái liếc mắt không chút thân thiện. - Cậu không bị gì hết đúng không? Cậu đang diễn với tôi đấy à?

Phương Tuấn lấp bấp. Chết rồi. Sở đoãn của cậu là khi có người chọc tức cậu cậu sẽ mắng lại mà không cần biết chuyện gì đang xảy ra. Giờ sao đây? Cái con người này nhìn như muốn ăn tươi nuốt sống cậu vậy ấy. Thật đáng sợ...

- Tôi... tôi...

- Fairplay tí đi! Chưa đấu mà sợ thua nên giở trò sao? - Nguyệt Sương nhếch mép, từng bước tiến lại gần phía cậu như muốn trấn an.

- Nói cái gì thế? - Y bước lên định đánh họ nhưng bị Bảo Khánh giữ lại.

Thấy họ không làm gì được mình, ba người kia cứ thế mà thanh thản đi, không quên dùng ánh mắt chết người liếc Bảo Khánh một cái. Coi như giải cứu tiểu thư, à không, giải cứu tiểu thụ thành công rồi. Họ cần nhanh chóng thay y phục cho cậu.

Thiếu Khiêm ngoài mục đích hỏi thông tin từ cậu ra thì còn có mục đích khác. Tạm thời anh có thể tin chắc một điều là cậu không biết võ, còn về trí tuệ thì anh còn phải dè chừng cậu vài phần. Anh đã không đoán được cậu đang diễn. Anh vẫn còn phân vân chưa biết cậu rốt cuộc là người thế nào.

Anh cũng không phải là đồ ngốc mà không nhận ra họ ở trong phòng, anh chỉ là không cần quan tâm lũ tép riu đó. Tuy vậy, anh vẫn thắc mắc tại sao họ lại nấp ở đó xem anh làm gì. Chuyện đó đâu có lợi gì cho họ? Nếu không muốn thì họ có thể từ chối đề nghị của anh cơ mà. Thật kỳ lạ. Chẳng lẽ họ cũng không rõ cậu ta là người thế nào ư?

Kim Chi kéo Phương Tuấn vào thay y phục. Người yêu thời trang như Kim Chi sao có thể không biết chứ. Cô rõ ràng là chuyên nghiệp thế cơ mà, vậy mà lại sử dụng cậu như con chuột bạch làm thí nghiệm để xem anh sẽ hành xử thế nào, cũng không ngờ là anh lại nóng nảy như vậy, suýt chút bóp chết cậu.

Phương Tuấn nói với vẻ đầy trách mốc:

- Mấy người thiệt là quá đáng! Thật chẳng công bằng! Sao lại bắt tôi đi thử nghiệm hắn mà không nói với tôi tiếng nào chứ?

- Cho tụi này xin lỗi mà! - Kim Chi vừa đội tóc giả cho Phương Tuấn vừa nói. - Tụi này nghĩ hắn ta là chính nhân quân tử không dám làm chuyện gì bậy bạ, ai ngờ hắn ta lại ra tay ác độc như vậy! Vả lại hắn nhờ đột ngột quá, chúng tôi không đủ thời gian nói cho cậu. Mà cũng là cậu đồng ý, chúng tôi mới bất đắc dĩ lên kế hoạch mới, cậu còn trách gì nứa chứ?

- Hóa ra cũng vì tôi dại trai. - Cậu khổ sở ôm trán. - Nhìn tướng mạo cũng không tồi, ai biết được hắn lại nóng tính thế chứ.

- Hắn ta không phải là nóng nảy mà đánh cậu. - Kim Chi lên tiếng. - Hắn ta muốn kiểm tra thực lực cậu, không ngờ tệ quá nên không thử nữa mà cho chúng ta dẫn đi. Dù sao thực lực của hắn cũng cao hơn chúng ta mà.

- Ừ thì biết là vậy nhưng mà tao vẫn tức lắm! - Kim Chi bức xúc. - Tao nói mày nghe nha, lúc nãy tao mà đánh được hắn thì hắn không còn cái mặt kênh kiệu đó đâu!

- Hắn đâu có kênh kiệu! Toàn bộ cuộc cãi vã là mày với Thái Vũ nói mà, hắn ta chỉ im lặng xem kịch thôi.

- Mày nói giúp hắn hả? - Kim Chi có phần hơi khó chịu. Nguyệt Sương chỉ toàn nói giúp cho hắn thôi. Cái này cũng đồng nghĩa là giúp giáo cho giặc chứ còn gì nữa!

Nguyệt Sương biết Kim Chi khi cãi nhau sẽ không biết đúng biết sai nữa nên tạm thời cứ coi như là cô sai đi. Phương Tuấn sau khi tự soi gương xong cũng phải tâm tắc khen ngợi. Người gì đâu mà đẹp trai quá trời à! Ngại ghê!( Tự luyến dễ sợ hôn???)

Cậu quay sang bọn họ, tinh  nghịch hỏi:

- Tôi với tên hồi nãy ai đẹp hơn nhỉ?

Mọi người nhìn cậu bằng ánh mắt khó hiểu. Cậu cũng không buồn mà nói lại.

- Tôi hỏi tôi với hắn ai đẹp hơn, Nguyệt Sương!

Nguyệt Sương nghe mình bị hỏi thì có hơi chút bất ngờ. Là trùng hợp hay là cố tình? Lúc nãy cô có nói tốt với Bảo Khánh vài lời, vậy cậu muốn hỏi để xem cô đối với ai tốt hơn à? Cô trước giờ ghét so sánh nhất, không trả lời được đâu.

Kim Chi thấy Nguyệt Sương chậm trả lời, cộng thêm lửa trong người cô đang sôi sục, liền bảo:

- Chắc chắn là Bảo Khánh rồi! Người ta tốt như vậy mà! - Cô nói với giọng điệu khinh bỉ.
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Chăm chỉ đc mấy hôm
Truyện chuyển ver từ truyện Đừng lo, anh sẽ bảo vệ em của WooBangYi

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro