Chap 37: Chuyện gì đang xảy ra 💁
- Thế anh có định tiếp tục không? - Kim Chi lại tiếp tục hỏi. - Ý tôi là anh có muốn cùng tôi diệt sạch bọn chúng không?
- Này cô gái. - Hắn nửa cười nửa không nhìn cô. - Chẳng phải cô vừa bảo cô giàu nên đủ tiền nuôi tôi, bảo tôi không cần làm việc đó nữa sao? Giờ hỏi thế là ý gì?
- À không. Anh hiểu lầm rồi. Ý tôi bảo anh không cần làm việc cho hắn nữa, sang làm việc cho tôi được không.
Hắn dở khóc dở cười. Còn tưởng cô là người tốt muốn cứu vớt đời hắn. Không ngờ chỉ do cô nhìn thấy được tiềm năng của hắn nên mới mang về. Làm hắn còn tưởng trên đời này thiên thần thật sự tồn tại.
Bây giờ hắn cũng không còn gì. Nếu tham gia thì cũng tốt. Hắn có thể kiếm thêm một khoảng và có thể trả thù. Với năng lực của mình, hắn tự tin mình có thể được trọng dụng.
------------------------------
Đêm đó, tại bệnh viện.
Phương Tuấn vẫn đang canh chừng anh. Anh vẫn chưa có dấu hiệu gì gọi là tỉnh dậy cả. Cậu đã rất mệt mỏi khi chăm sóc anh rồi. Cậu không thể kiềm được mà ngủ thiếp đi một lúc.
Cạch!
Chợt, có tiếng người mở, một đám người bất chợt xông vào. Phương Tuấn vốn rất nhạy cảm, lại chưa ngủ được bao lâu nên nhận ra ngay. Cậu nhận ra ngay là bọn người ban sáng. Bọn chúng đang tiến về phía cậu. Cậu theo phản xạ liền hét toáng lên:
- Các người muốn làm gì? Bớ người...
Cậu chưa nói dứt câu thì đã bị một tên bịt miệng lại. Cậu cảm thấy đầu mình choáng váng, toàn thân không còn chút sức lực rồi ngã xuống. Là thuốc mê.
Hắn đem một cây kim tiêm có chất lỏng màu vàng tiêm vào người anh. Không biết nó có tác dụng gì. Một tên lên tiếng:
- Cứ để hắn như vậy đi. Còn tên đó thì đem vào rừng!
Nói rồi bọn chúng cứ thể mà làm. Âm thầm lặng lẽ, không một dấu vết. Chí Bảo vẫn chưa liên lạc với Kim Chi và Nguyệt Sương...
---------------------------------------
Sáng hôm sau, tại Lê gia.
Nguyệt Sương mệt mỏi vương vai. Hôm qua vẫn chưa hành hạ tên Quang Đông được gì thì bọn người kia đã bắt hắn đi mất rồi. Công nhận chúng cả gan thật, hiên ngang dám bắt người khi ở Trương gia. Nhưng cũng may là ba người họ võ công khá cao, nếu không thì cũng không thể an nhàn mà ngủ như bây giờ.
Với thực lực của họ, bọn chúng cũng bị tiêu diệt trên mấy chục tên chứ cũng chẳng ít gì. Mà tên nào cũng lợi hại, vì vậy đội hình của chúng sẽ ảnh hưởng phần nào, sẽ không hành động bây giờ. Chính vì thế mà họ mới có thể an tâm nghỉ ngơi.
Về phần Nhật Phong, anh đã tích cực cho người đi điều tra. Nhưng hiện tại thì cả Trương gia và Nguyễn gia vẫn chưa có ai có tung tích gì. Nếu quả thật là như thế thì kẻ đó là một tên rất cao tay. Thế nhưng nếu cao tay như thế thì họ phải đoán ra được là ai từ sớm rồi chứ. Thật kỳ lạ.
Anh cũng đã đồng ý cho cô ở lại Lê gia sau khi biết được sự thật. Khỏi phải nói cũng biết Liam vui đến mức độ nào. Anh thậm chí còn bế cố lên mà chẳng kiêng nể cha chồng tương lai gì hết. Nhưng Nhật Phong cũng cảm thấy vui lòng. Nếu có người thay thế Ann thì tốt. Anh sợ nếu trong lòng cô chỉ có duy nhất một mình Ann thì sẽ khó có tương lai tốt. Và anh chắc chắn là nếu Liam đối xử tốt với cô, cô sẽ sớm khôi phục lại tính cách xưa thôi. Cái tính cách mà anh yêu mến...
Liam cưng sủng vuốt tóc cô, gọi:
- Dậy đi nhóc con! Ngủ riết rồi thành heo bây giờ!
- Tí nữa đi! - Cô ngáp ngắn ngáp dài. - Hôm qua mệt chết đi được!
- Đã 9 giờ rồi đó! Có muốn thăm Bảo Khánh không?
- Bảo Khánh bị gì? - Nghe đến tên anh, cô lập tức bật dậy.
- Hồi sáng Chí Bảo có gọi nhóc nhưng anh thấy nhóc đang ngủ nên giúp nhóc nghe máy luôn!
- Anh đi chết đi! - Cô đánh mạnh vào ngực anh. - Ai cho phép anh đụng vào điện thoại em?
- Thì sau này của nhóc cũng là của anh thôi! Tập trước cho quen! - Anh xoa đầu cô một cách tỉnh bơ.
Cô liếc anh một cái đầy giận dỗi. Nhận được ánh mắt "thân tình" của cô, anh lập tức rút tay lại rồi tiếp tục:
- Ảnh nói Bảo Khánh bị người ta đánh nên nhập viện. Cũng may chỉ bị thương bên ngoài, tạm thời chỉ bị mất trí thôi nhưng không nặng. Nhóc cũng nên thăm chứ?
- Ừm. Nhưng mà em đói. Nấu gì cho em ăn đi! - Cô mè nheo, nhìn anh bằng ánh mắt ngây thơ vô tội vạ.
- Được thôi. - Anh bật cười. - Đợi anh!
Nói rồi anh ra ngoài nấu ăn cho cô. Cô không thể kiềm nén được cảm xúc mà cười suốt cả ngày. Anh quả thật nuông chiều cô a~~. Sao anh lại đáng yêu đến thế này chứ? Chồng tương lai của cô đấy, là của cô đấy! ( Ai chả biết của chụy ko phải cuat chụy của em không bằng ah)
-----------------------------------
Nhà Kim Chi.
Kim Chi đang bôi thuốc cho hắn thì Chí Bảo gọi đến. Cô bỏ dụng cụ xuống, hơi nhíu mày khi nhìn vào điện thoại. Chí Bảo với cô có gì mà lại gọi cho cô? Cô chỉ là lưu số anh để khi có việc thì nhờ giúp đỡ thôi. Mà Chí Bảo cũng chẳng có lý do gì để gọi cô vì nếu hơp tác thì anh sẽ gọi Nhật Phong đầu tiên. Cô bắt máy:
- Alo? Có chuyện gì vậy?
- Bảo Khánh nó bị thương đang ở bệnh viện! - Chí Bảo thông báo.
Vô Lạc lúc trước vốn không thích Thiếu Khiêm thật, nhưng từ hôm đó cô thấy anh cũng không tệ như cô nghĩ nên đã thay đổi thái độ với anh. Cô tỏ vẻ quan tâm nhưng không bằng Nguyệt Sương:
- Nó bị gì? Cỡ nó mà cũng bị thương sao?
- Ừ. - Anh đáp, giọng gấp gáp. - Trường học có chuyện, nó chủ quan nên đi tìm kẻ địch, nào ngờ chúng đông quá. May là có Phương Tuấn . Bây giờ em tới bệnh viện đi. Anh đang ở đó. Phòng 302, Nguyệt Sương cũng sẽ tới.
- Nguyệt Sương cũng sẽ tới? - Cô nhíu mày.
Chí Bảo chỉ "Ừ" một cái. Sau đó, hình như có ai gọi anh nên anh tắt máy. Hắn ngồi bên cạnh cô từ nãy đến giờ không khỏi thắc mắc, liền hỏi:
- Ai vậy?
- Là người anh của bạn tôi. Cậu ấy bị thương, lát nữa tôi sẽ vào bệnh viện. Hắc Thiên, anh ở nhà được không? - Cô tiếp tục ân cần bôi thuốc cho hắn.
- A! Đau quá! Nhẹ tay chút đi! - Hắn vì đau nên nhăn mặt cằn nhằn. - Tôi không ở nhà một mình được đâu! Bọn chúng mà tới thì nguy mất!
- Xin lỗi. Tôi sẽ nhẹ tay hơn. - Kim Chi nhẹ tay hơn, nhìn hắn bằng ánh mắt tội lỗi. - Thế anh cùng đi với tôi sao? Với bộ dạng này?
- Ừ, sẵn tiện ra mắt mọi người luôn. Không phải cô nói muốn cho tôi gia nhập hay sao? Tôi cũng nên gặp họ trước để xem xét tình hình chứ.
- Ừ nhưng mà... tôi nên giải thích thế nào? - Cô ngập ngừng, e ngại nhìn hắn.
- Cứ nói sự thật!
- Ờ... vậy... anh tự giới thiệu nha! Xong rồi! Anh chuẩn bị đi. À mà anh đâu có quần áo gì hả? Ưm... sau khi đi thăm xong rồi tính! Giờ tôi chuẩn bị trước nha, anh dọn cái này giùm tôi!
Cô bối rối đến nỗi nói lung tung, sau đó nhanh nhẹn chạy lên lầu thay quần áo. Hắn thờ thẫn nhìn hộp thuốc một hồi. Đột nhiên có một người đối xử tốt với mình quá cũng khiến mình khó xử...
--------------------------------
Bệnh viện.
Vài phút sau, Nguyệt Sương và Liam đã đến bệnh viện. Bọn họ gặp Thái Vũ . Y trông có vẻ mệt mỏi khi phải chăm sóc Bảo Khánh . Nguyệt Sương hiếm khi thấy bộ dạng này của y, liền mở lời trêu chọc:
- Tiểu tử ngốc! Làm gì mà thờ thẩn vậy? - Theo thói quen, cô bắt đầu bằng một câu nói như muốn kiếm chuyện với người khác.
- Cô bảo ai là tiểu tử ngốc hả? - Y trừng mắt nhìn cô. - Cô không hỏi thăm một tiếng thì thôi. Đúng là sống trên trăng riết rồi khác người!
- Ừ thì phải rồi. Tôi là người cõi trên, còn cậu chỉ là người cõi dưới. Việc gì phải xem trọng cậu chứ? - Cô cũng cay độc không kém.
Thái Vũ tức giận nhưng biết làm gì giờ. Bình thường thì được chứ bây giờ Liam đang bên cạnh cô, y mà đắc tội thì chết chắc a~~.
Nguyệt Sương biết mình đã thắng nên thỏa mãn lắm. Cô lái sang chủ đề khác:
- Nó sao rồi? Chưa chết cũng may nhỉ?
- Đừng có quá đáng như vậy! - Y tức giận bật dậy. Lần này quá sức chịu đựng của y rồi đấy. Có biết y và Phương Tuấn đã sợ thế nào khi thấy Thiếu Khiêm nằm trên vũng máu thế không? Vậy mà cô còn cay độc như vậy.
- Nói thật đấy! - Cô bình thản đáp. - Ai bảo tôi đã cố tình căn dặn nhưng cậu ta lại không nghe. Một người khi không lại đi chấp một tập đoàn! Lại còn bảo vệ người khác nữa! Nguyễn gia các người thật quá tự cao rồi đấy! Phương Tuấn đâu? Không ở đây à? - Bây giờ cô mới nhận ra sự thiếu vắng của Phương Tuấn . Cô đang muốn nói với cậu vài việc.
- Không biết! - Y lắc đầu. Y cũng đang tìm cậu đây. - Cậu ấy nói sẽ ngủ lại ở đây, nhưng từ sáng tôi vào thì không thấy đâu, có thể cậu ấy về nhà rồi. Lát hỏi Chí Bảo sẽ biết thôi.
Y Nguyệt gật đầu rồi xem xét Bảo Khánh một hồi. Cô bắt mạch giúp anh, ở trường cô thường làm vậy với những người bị thương. Thái Vũ khinh bỉ nhìn cô:
- Nếu biết thì làm! Không biết thì khỏi cần làm màu đâu! Tôi biết rõ cô mà!
- Có cần tôi gọi Chí Bảo đến để cậu bớt nói nhiều không? - Liam lạnh giọng nhìn y.
Thái Vũ không nói thêm lời nào mà chỉ ấm ức nhìn anh. Rõ ràng lúc nãy cô cũng nói y vậy mà. Bất công. Quả là bất công. Anh đợi đó đi, một lát Chí Bảo đến y sẽ trả thù.
Nguyệt Sươngbnhăn mặt lại, kiểm tra kỹ càng lại một lần nữa. Kỳ lạ, sao mạch của anh có thể mạnh mẽ như thế? Mạnh hơn một người bình thường. Cô hoảng hốt hỏi Thái Vũ :
- Từ hôm qua đến nay không có kẻ nào khả nghi vào đây chứ?
- Không biết! - Y vốn đang ấm ấp nên chỉ trả lời cho có.
- Tôi đang nghiêm túc đấy! - Cô cũng nổi cáu không kém.
- Có chuyện gì? - Y nhíu mày.
- Mạch của nó không bình thường! Có ai đã tiêm thứ gì vào không?
Thái Vũ liền đến giường bệnh kiểm tra ngay. Y nhăn mặt.
- Sao lạ vậy? Từ sáng tới giờ tôi vẫn trông chừng cẩn thận mà! Phương Tuấn . Phương Tuấn đâu? Mau tìm cậu ấy!
Đúng lúc đó Kim Chi và Hắc Thiên bước vào. Cô thấy bộ dạng lo lắng của bọn họ liền không khỏi thắc mắc:
- Có chuyện gì vậy? Bệnh tình nó tái phát sao?
Nghe thấy âm thanh quen thuộc, Nguyệt Sương lập tức quay lại ngay. Cô nắm chặt tay Kim Chi khiến Kim Chi có chút sửng sờ. Từ lúc nói ra những lời cay độc đó cô không lúc nào không hối hận. Cô thành thật xin lỗi Kim Chi:
- Tiểu màn thầu của tao! Cho tao xin lỗi! Hôm đó là tao sai, là tao không suy nghĩ kỹ nên mới xúc phạm mày! Mày làm ơn đừng giận tao! Tụi mình làm lại tình bạn được không?
Kim Chi xem như chuyện lúc trước chưa từng xảy ra. Cô cũng nắm chặt tay Nguyệt Sương, lắc đầu liên tục:
- Không. Mày không sai. Mày đúng rồi! Tao đã tìm được người mới. - Cô liếc nhìn hắn ta một cái rồi mới nhỏ lại, chỉ đủ cô với Nguyệt Sương nghe - Hắn là một tên bị Hắc Long Bang - bang phái luôn gây phiền phức cho chúng ta gần đây, đang phối hợp với Quang Đông ruồng bỏ. Hiện hắn đang ở nhà tao. Tao đã lấy được lòng tin của hắn. Tao nghĩ hắn có thể giúp chúng ta moi thông tin của Hắc Long Bang.
Nguyệt Sương nhíu mày. Có thể tin tưởng hắn được không? Dù sao hắn cũng từng là tay sai của kẻ xấu.
Như hiểu được Nguyệt Sương nghĩ gì, Kim Chi nài nỉ:
- Mày nghe lời tao một lần thì chết sao? Lầm ơn đi mà! Tao thấy hắn không phải người xấu đâu, chỉ do hoàn cảnh đưa đẩy thôi.
Nguyệt Sươngvmềm lòng khi thấy Kim Chi như vậy. Cô nhẹ giọng:
- Được! Để tao thử xem đã. Mày lại xem Bảo Khánh giúp tao đi. Tao thấy mạch tượng nó có chút kỳ lạ.
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Hổng biết zít cap j luôn, đọc truyện zui zẻ nho
Truyện chuyển ver từ truyện Đừng sợ, anh sẽ bảo vệ em của WooBangYi
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro