Chap 35: Nhập viện
Công ty LYN.
Trong khi Liam đang hồi hộp chờ đợi cha của Nguyệt Sương thì có một người bước vào phòng của anh. Người này trông còn khá trẻ nên anh chắc chắn không phải cha của Nguyệt Sương. Nhìn kìa, còn trẻ vậy mà khí chất ngời ngời, lại còn tuấn tú như vậy. Thật khiến người khác ngưỡng mộ.
Liam đặc biệt hứng thú với người này. Tính tình anh là vậy. Anh rất thích nói chuyện với nhân tài.
- Chào anh, tôi là Liam Lê. Rất hân hạnh làm quen. - Anh tươi cười, giơ tay ra ngỏ ý muốn chào hỏi.
Người đó chau mày nhìn Liam. Liam ư? Họ Lê? Đúng là ông trời đang giúp anh! Người đó chính là Trương Nhật Phong! Anh thiết nghĩ Liam chắc không biết ông là cha của Nguyệt Sương nên cũng muốn diễn một vở kịch với Liam để xem xét tình hình.
- Hân hạnh! - Anh cũng niềm nở giơ tay ra đáp trả, sau đó giới thiệu - Tôi là trợ lý của Trươngcl Nhật Phong! Không biết cậu đến đây có việc gì? Sao có thể ngang nhiên vào phòng chủ tịch mà không bị ai ngăn cản?
-Thật xin lỗi, tôi vô ý quá. - Anh cúi đầu xin lỗi nam nhân trước mặt. - Thật ra tôi đã thông báo với Trương tổng nhưng khi đến lại không thấy ai nên mới mạo muội xông thẳng vào. Nói ra thật hổ thẹn, tôi vốn có một số hiểu lầm với ông ấy nên mới đến đây. Anh là trợ lý của ông ấy, không biết anh có biết ông ấy ở đâu không?
- Không biết. - Nhật Phong vẫn điềm tĩnh, ngồi xuống ghế của giám đốc một cách tỉnh bơ. - Ông ta có bao giờ chịu ngồi một chỗ. Còn phải lo cho hắc bang nữa!
Liam gật gù. Vậy là cũng cùng cảnh ngộ với anh. Hy vọng ông có thể vì việc này mà chịu lắng nghe anh.
- Tôi cũng vậy! Ngày nào cũng phải mệt mỏi, đặc biệt là đối phó với những công ty khác! - Anh cười nhạt. Suy cho cùng thì cũng tại tên Quang Đông đáng chết đó.
- Tại sao Lê gia có nhiều kẻ thù thế nhỉ? - Chỉ đợi có thế, anh lập tức liền hỏi.
- Anh thật sự không biết chuyện này sao? Tôi tưởng ân oán giữa Lê gia và Trương gia lớn lắm chứ? Anh là trợ lý của Trương Nhật Phong, sao có thể không biết được?
- Tôi đương nhiên biết chúng ta có thù. - Anh bình thản hớp một ngụm trà. - Nhưng tôi không biết tại sao Lê gia cậu lại đi gây thù chuốc oán với nhiều người như vậy.
- Lê gia không làm chuyện đó! - Anh bức xúc đập bàn, ánh mắt hiện rõ sự giận dữ. Tại sao không ai chịu tin anh cơ chứ?
Nhật Phong cũng bị anh dọa cho giật mình. Nhật Phong nheo mắt lại nhìn nam nhân trước mặt từ nhã nhặn biến thành nóng nảy chỉ vì một câu nói. Khí chất xem ra cũng không phải dạng thường. Nhật Phong nhanh chóng lấy lại bình tĩnh hỏi anh:
- Cậu có thể giải thích rõ hơn không? Nếu cậu không làm thì sao người khác lại nghĩ là cậu mà không phải người khác?
- Là Lương gia hãm hại chúng tôi. - Anh gằn giọng. - Hắn ta không biết có thù với chúng. Nhật Phong nheo mày. Lương gia có thù với Lê gia sao? Anh chưa từng nghe qua. Anh cũng không tin là con người như Quang Đông lại làm chuyện đó. Tạm thời bỏ qua chuyện này, anh phải hỏi con gái vàng ngọc của anh trước đã.
- Thế Trương tiểu thư đang ở Lê gia là thật?
- Là thật. Cô ấy bị người ta phục kích. Cũng có liên quan tới tên họ Lương đó. Tôi thấy vậy nên cứu cô ấy. Rồi cô ấy bị sốt cao nên tôi đem cô ấy về nhà để tiện chăm sóc. Hôm nay định lại đây nói chuyện với cha cô ấy để tránh hiểu lầm càng thêm sâu đậm. Thật tiếc là đến giờ vẫn chưa gặp được ông ấy.
Nhật Phong gật gù. Anh chỉ gật đầu cho có lệ thôi chứ thật ra anh đang hoang mang đến cực độ. Anh không hiểu là tại sao những gì người ta nói và những gì Liam nói lại khác nhau một trời một vực như thế. Nhưng lời nói của Liam rất chân thật, nhưng mà của Quang Đông cũng chân thật. Phải làm sao để phân biệt đây?
Anh rút con dao lúc nào cũng đem bên người mình ra, nhanh chóng đặt lên cổ Liam khiến Liam không kịp phản ứng. Nó quá nhanh, quá bất ngờ. Anh đứng đơ ra. Nhật Phong nhìn anh bằng ánh mắt sắc bén.
- Tôi - Trương Nhật Phong - cha của Trương Nguyệt Sương!
Liam nhìn người đang kề dao trên cổ mình chằm chằm. Cha của Nguyệt Sương sao? Sao lại trẻ thế được? Không thể nào.
- Đừng có đùa! Sao có thể được chứ? Anh cùng lắm cũng hơn tôi vài tuổi, sao có thể là cha của Sươngbnhi?
- Nếu cậu còn nhiều lời nữa thì đừng trách! Tôi hỏi cậu, những lời cậu nói có phải là thật hay không?
Anh khẽ gật đầu, nhìn Nhật Phong bằng ánh mắt khó hiểu. Lần đầu gặp anh, có thù hận gì lớn lắm hay sao mà Nhật Phong lại hăm dọa anh trong khi anh đang nói chuyện nhẹ nhàng như vậy?
- Con gái tôi đâu?
- Đi tìm anh rồi! - Liam căng thẳng đến mức đổ mồ hôi hột. Con người này quả thực đáng sợ, thảo nào Nguyệt Sương lại như thế.
- Thế Ann là ai giết?
Đúng lúc đó, Nguyệt Sương bước vào. Cô trợn tròn mắt nhìn hai người họ. Cô hốt hoảng chạy lại, đẩy tay ông ra một cách hấp tấp.
- Cha đang làm gì vậy? Mau bỏ ra! - Cô quay sang nhìn anh, nói với giọng dịu dàng hơn - Anh có sao không?
Liam lắc đầu. Nhật Phong trừng mắt nhìn cô. Sao cô có thể thân thiết với một kẻ giết bạn trai mình như thế chứ?
- Con đang làm gì thế? Còn thể thống gì không chứ? Mau qua đây! - Ông quát lớn, nghiêm khắc nhìn cô.
Nguyệt Sương liền ngoan ngoãn chạy lại chỗ anh, nhìn anh bằng ánh mắt cún con:
- Cho người ta xin lỗi mà! - Cô chọt chọt vào tay anh. - Ai bảo cha làm vậy chi! Hôm nay anh ấy đến đây để giải thích a~~.
Nhật Phong thấy con gái mình như thế thì có chút xiêu lòng. Nếu người ta hỏi điểm yếu của anh là gì thì ông sẽ trả lời ngay là Nguyệt Sương.
- Thế con muốn giải thích gì? - Anh điềm tĩnh ngồi xuống ghế.
Nguyệt Sương ngồi xuống theo ông, ôm chặt tay ông không chịu buông. Đây là tính cách cô trước khi Ann mất. Là Liam đã khôi phục nó. Anh cũng rất mừng khi thấy cô như vậy mặc dù cảm thấy có chút kỳ lạ.
- Cha à! Mọi chuyện đều là do cái tên Quang Đông đó làm hết, không hề liên quan đến Lê gia. Cha đừng có hợp tác với hắn nữa. - Cô nũng nịu.
- Tại sao phải nghe lời con nhỉ? - Nhật Phong vuốt tóc cô, ân cần hỏi cô kèm theo chút đùa cợt.
- Cha không thương Sương nhi! - Cô giận dỗi phồng má. - Đến con mà cha cũng không thèm nghe! Con biết mặt cha rồi! Con sẽ theo Liam cho cha biết mặt!
Nhật Phong đành bó tay với cô con gái này. Anh nhéo mũi cô một cái khiến cô nhăn mặt.
- Vậy là cha chỉ cần nghe lời con là được rồi chứ gì? Giờ thì kể cha nghe đi!
Nguyệt Sương kể lại đầu đuôi sự việc cho anh nghe. Cô kể từ việc hắn giết Ann rồi tới việc hắn cho người hại cô. Anh thì lại tin tưởng con gái mình nhất nên không chút nhi ngờ. Cô sẽ không bao giờ lừa anh vì cô không có lý do gì phải làm vậy cả. Anh đề nghị:
- Liam, diễn với tôi một vở kịch.
- Dạ? Diễn kịch sao ạ? - Giọng anh chứa đầy sự ngạc nhiên.
-----------------------------------
Trường học Nguyễn Du .
Cậu vồ lên tên thân cận của kẻ cầm đầu, càu nát mặt hắn khiến hắn đau đớn hét lên. Cậu cắn vào cổ hắn một nhát thật sâu khiến hắn tắt thở mà chết ngay lập tức. Sai lầm lớn nhất của bọn họ là làm cho thú tính trong người cậu nổi lên. Ở cậu có sự phân biệt rất lớn. Khi làm người đáng yêu chừng nào thì khi làm thú đáng sợ đến chừng đó.
Bọn họ kinh hoàng nhìn cậu rồi hoảng loạn hét lên hai tiếng "Chó sói" trong vô thức. Tên cầm đầu vẫn là bình tĩnh hơn bọn tép riu kia, hắn dõng dạc ra lệnh:
- Im lặng! Lấy súng ra!
Cậu chưa để bọn chúng kịp lên nòng đã nhanh chóng càn quét sạch bọn chúng. Cậu gầm lên một tiếng là bọn chúng lùi lại ngay. Tên cầmhynbye đầu hét lớn: .,
- Lũ vô dụng! Tại sao có chó sói ở đây? Cậu nhóc ban nãy đâu?
Chết rồi! Nếu bọn họ biết được cậu là con chó sói thì sao chứ? Nếu như vậy thì chẳng khác nào cậu phản bội lại tổ tiên rồi?
May cho cậu. Đúng lúc đó, bọn người mà Thiếu Khiêm gọi đến. Họ sửng sốt khi thấy anh nằm dưới đất trên một vũng máu. Thái Vũ nhanh chóng gọi cấp cứu, còn lại thì nhanh chóng giải quyết bọn người kia. Không ai để ý đến cậu. Nhân thời cơ đó, cậu tìm một nơi vắng vẻ biến thành người rồi chạy ra với Bảo Khánh.
Cậu ngồi bên cạnh Bảo Khánh , khóc nức nở:
- Mày tuyệt đối không được chết! Mày đã hứa sẽ bảo vệ tao suốt đời, sao bây giờ lại là tao bảo vệ mày hả? Đồ nước lèo đáng ghét! Mày là đồ vô dụng!
Thái Vũ cũng khóc. Tình trạng như thế này là quá tệ. Gương mặt anh trắng bệch, máu vẫn chưa cầm được, lại bất tỉnh nhân sự. Họ sợ anh sẽ khó có thể qua khỏi. Thường thì họ luôn đi cùng nhau, khá đông nên có thể kiểm soát được tình hình. Còn lần này là đi một mình. À đúng rồi, có điều này Thái Vũ nãy giờ vẫn thắc mắc. Y hỏi trong khi vẫn còn xúc động:
- Lúc nãy... là ai... giúp nó vậy? Cậu... cậu làm cách nào?
- Ở đây gần căng tin nên có dao! Tôi không biết làm gì, bèn liều mạng phóng vào bọn chúng. Cũng may là có thể cầm cự tới lúc các người đến. - Cậu không biết nên nói thế nào, bèn bịa đại một câu chuyện.
Thái Vũ gật đầu cho có lệ. Giờ hai người họ không thể nghĩ việc gì khác ngoài việc Bảo Khánh có qua khỏi không.
Trong vòng 5 phút, đoàn người do Chí Bảo chỉ huy tạm thời đuổi được bọn chúng đi. Xe cứu thương cũng đến. Họ nâng Bảo Khánh lên băng cang rồi chở đi bệnh viện. Ai ai tâm trạng cũng lo lắng.
- Nước lèo. Nếu mày mà chết thì tao sẽ không tha thứ cho mày đâu.
------------------------------------
Bệnh viện Quốc Tế NCB.
Cánh cửa phòng cấp cứu vẫn chưa mở. Bọn họ ở ngoài cũng không thể nào yên lòng được. Chí Bảo trấn an họ bằng cách nói vài câu bông đùa:
- Không sao đâu! Chuyện như cơm bữa với nó ấy mà!
Hai người họ đều trừng mắt nhìn anh. Anh chỉ biết im lặng. Một người là người của mình, một người là người của em mình, anh chẳng biết làm gì hơn chỉ biết nhún vai đợi chờ kết quả.
- Bảo Khánh , mày tuyệt đối không được chết. Nếu không tao sẽ hận mày suốt đời...
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Ko biết Bảo Khánh có bị gì ko nhỉ
Truyện chuyển ver từ truyện Đừng sợ, anh sẽ bảo vệ em của WooBangYi
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro