Chap 33: Âm mưu
Công ty Nguyễn gia.
Chí Bảo đang làm việc thì nhận được một cú điện thoại. Nếu là cú điện thoại bình thường thì không có gì đáng nói, anh vốn là giám đốc, việc nhận được điện thoại là chuyện cơm bữa ấy mà. Nhưng đây là một cú điện thoại khác bình thường...
- Nguyễn đại thiếu gia , lâu quá không gặp. Không biết Nguyễn thiếu gia có nhã hứng đến dự bữa tiệc của Lương gia tối hôm nay không? - Một giọng nói nham nhở phát ra từ đầu dây bên kia. Giong nói này không có gì xa lạ với anh. Anh đã chán ngấy với việc hợp tác với tên này lâu lắm rồi. Anh đã cự tuyệt không hợp tác với hắn nữa, thế mà hắn cứ bám lấy anh không thôi.
- Không hứng thú!
Anh định tắt điện thoại nhưng đầu dây bên kia hình như vẫn chưa chịu buông tha. Hắn vẫn giở cái giọng đạo đức giả của mình ra và điều đó khiến anh phải nổi da gà.
- Nguyễn đại thiếu gia à. Nếu anh không đến thì tôi cũng không chắc số hàng hóa xuất khẩu của anh có thể chuyển qua Trung Quốc một cách an toàn đâu!
- Giỏi thì cứ việc! Nhưng tôi cũng không chắc công ty cậu còn trụ được qua ngày đâu! -Chí Bảo nhăn mặt. Đe dọa anh à? Hắn nghĩ hắn là ai chứ? Chỉ là một Lương gia cỏn con thôi mà.
- Xin lỗi Nguyễn thiếu gia nhưng tôi nghĩ là anh cần suy nghĩ kỹ lại. - Quang Đông phía bên kia đầu dây không có gì gọi là nao núng. - Phía công ty anh là anh làm chủ, tôi không bằng anh và thằng em anh. Nhưng công ty tôi là do cha tôi đích thân làm chủ. Một người có thâm niên trong nghề và một người tuổi trẻ tài cao. Anh không cảm thấy chút khó khăn nào sao?
- Hừ! - Anh cười một cách khinh bỉ. - Hay cho cái từ "thâm niên trong nghề". Thế lúc cậu nhờ tôi ông ấy ở đâu mà để cậu thê thảm như thế nhỉ? Hình như tôi nhớ không lầm ông ấy đang phá sản ở nơi nào đó đúng không? À, hình như là ở Trung Quốc thì phải! Giờ còn dám đe dọa tôi trên địa bàn Trung Quốc à?
Quang Đông đen mặt lại. Cái quá khứ đó chính là cái quá khứ nhục nhã, đen tối nhất đời hắn. Hắn kỵ nhất là kẻ nào dám nhắc lại chuyện đó, nhưng anh lại là ngoại lệ... Hắn không thể tỏ thái độ rõ ràng thế với anh được. Hắn miễn cưỡng đáp:
- Được thôi! Nếu Nguyễn thiếu gia đã muốn vậy thì tôi cũng không miễn cưỡng. Nhưng hậu quả của anh thì tôi không dám chắc. Chào anh nhé!
Nói rồi hắn ta tắt máy. Anh cũng chỉ xem nó như một chuyện bình thường thường, không có gì đáng quan tâm. Lương gia thì có gì lợi hại chứ? Và chính vì suy nghĩ này của hai anh em họ đã dẫn tới hậu quả không ngờ...
--------------------------------
Công ty LYN.
- Các người mau đi tìm tiểu thư cho tôi! Nhanh! - Trương Nhật Phong mặt đen lại, quát.
Thật là quá quắc. Lê gia càng ngày càng không xem ai ra gì. Còn dám bắt thiên kim đại tiểu thư của anh đi? Mặc dù cô không phải là con gái ruột của anh nhưng từ nhỏ anh đã chăm sóc, dạy dỗ, tận mắt nhìn cô lớn lên từng ngày. Anh đã xem cô như con gái ruột từ rất lâu và anh không muốn để cho ai làm hại cốt nhục của mình.
Thuộc hạ anh nghe lệnh liền ba chân bốn cẳng chạy đi không dám chậm một giây nào. Cũng phải thôi, anh trông thế chứ ấy mà quyền lực lại rất lớn. Chỉ cần xúc phạm ông một tiếng thôi cũng đủ để nhà tên đó làm tang sự.
Quang Đông khẽ cười nhìn anh. Thật sự rất giả tạo. Không hiểu sao anh lại có thể không nhận ra. Chắc có lẽ vì anh tin tưởng hắn quá nên không thèm để ý để tiểu tiết.
- Nhật Phong, anh có nghĩ chúng ta nên hợp tác nhau làm tan tành Lê gia không? Như vậy sẽ có lợi cho cả đôi bên. Anh có thể loại bỏ được kẻ thù, còn tôi thì có thể từng bước từng bước bành trướng thế lực. Quá hoàn hảo rồi đúng không nào?
Nhật Phong suy nghĩ một hồi, vẫn chưa đưa ra kết luận vội. Anh là thế, khác hẳn Nguyễn gia, luôn suy nghĩ rất kỹ càng tỉ mỉ trước khi đưa ra quyết định. Đúng lúc đó, điện thoại của anh reo lên. Là con gái anh - Trương Y Sương. Hôm nay thứ hai, cô không đi học sao? Anh nhăn mặt vì không thích con gái mình bỏ học như thế nhưng rồi cũng bắt máy bằng giọng điềm tĩnh nhất có thể:
- Có chuyện gì vậy con gái? - Anh cố gắng nói thật nhỏ để Quang Đông không nghe thấy. Thường thì Nguyệt Sương chỉ gọi khi có chuyện gấp cần thông báo. Còn lại đều trực tiếp gặp mặt để tiện bàn bạc.
Nguyệt Sương nói bằng giọng ngọt xớt, đến Liam ngồi bên cạnh còn không biết đây là Nguyệt Sương hay ma nào mới nhập cô nữa mặc dù cô cũng từng ngọt ngào với anh. Cũng đúng, cô thiếu thốn tình cảm từ nhỏ, đột nhiên được một người cha như soái ca trong truyền thuyết nhận nuôi, tất nhiên là phải thương cha mình rồi. Cha cô nhận nuôi cô khi cô mới bốn tuổi, lúc đó cha cô chỉ mới có mười tám, vì mới chia tay bạn gái nên muón nhận con dằn mặt ấy mà. Mà kể ra cũng lãng thiệt, nhưng thôi kệ, nói chung cô may mắn. Bây giờ vì với danh nghĩa là cha cô nên người ta nghĩ cha cô chắc cũng lớn tuổi, cơ mà thực tế cha cô chỉ khoảng ba mươi thôi chứ mấy. Nhìn vẫn đẹp trai phong độ như thường a ~.
- Cha yêu à ~. Con nhớ cha chết đi được! Cha rãnh không? Con qua công ty cha được không?
- Bỏ ngay cái giọng nhão nhẹt đó đi! Ớn quá! - Nhật Phong nổi da gà. - Cha đang tiếp khách ở công ty! Có gì con tới sau đi!
- Cha không thương con! -Nguyệt Sương nũng nịu. - Cha thương khách hơn con! Mới có vài tuần không liên lạc mà cha quên con rồi! Con giận cha luôn!
- Rồi rồi cô nương ơi! Cô nương qua đi! Để tui đuổi khách cho cô nương! - Nhật Phong thở dài, bèn chiều cô con gái bướng bỉnh này thôi chứ biết sao giờ.
- Hihi! Cảm ơn cha! Cha là số một! Moah! - Nguyệt Sương vui vẻ cười tít mắt.
Nhật Phong mỉm cười tắt máy. Mấy tuần rồi không liên lạc, mấy tháng rồi không gặp anh cũng rất nhớ cô. Nhưng công việc chồng chất thế này, anh muốn thăm cô cũng khó. May là có Kim Chi, nếu không thì anh sẽ không hoàn thành tròn trách nhiệm của một người cha mất.
- Ưm... Tôi có một số đối tác định sang, không biết cậu có phiền không? - Anh đuổi khéo Quang Đông.
- Không phiền, không phiền! - Quang Đông vẫn mỉm cười vui vẻ. - Tôi có thể đợi.
- Chẳng lẽ cậu đợi tôi nói thẳng là tôi muốn đuổi cậu cậu mới chịu về à? - Nhật Phong nói thẳng. Phong cách của ông là thế.
Quang Đông đỏ mặt. Hắn đang tức muốn sôi máu. Rốt cuộc là tên khốn nạn nào phá chuyện tốt của hắn vậy chứ? Hắn đã sắp thành công, vậy mà... Thôi kệ, vẫn nên giữ khuôn mặt vui tươi đầy giả tạo này cười với người ta rồi đi về vậy. Haiz...
-----------------------------------
Trường học Nguyễn Du .
Bây giờ là lúc kỳ thi diễn ra. Hôm nay Thái Vũ cũng không đi, nói là bồi dưỡng tình cảm gì đó với Chí Bảo nên ở nhà chuẩn bị vài thứ rồi qua công ty Chí Bảo rồi. Thật là hết nói nổi.
Vòng đầu là vòng thi về kiến thức. Là sở trường cậu, cậu không sợ. Cậu chỉ cảm thấy có một chút bồi hồi. Còn nhớ một tuần trước họ còn hẹn nhau sẽ thách đấu với nhau, vậy mà giờ này... Cuộc thi còn ý nghĩa gì với cậu nữa chứ? Trong một tuần đã xảy ra quá nhiều chuyện. Cậu cũng không thể nhét chúng vào đầu hết được. Cậu chỉ biết là hắc bang rất phức tạp. Chỉ thế thôi là đủ rồi...
Bảo Khánh dường như có cùng suy nghĩ với cậu. Anh nắm tay cậu ngậm ngùi:
- Chúng ta liệu có nên thi không? - Anh ngẩng đầu lên trời thở dài - Lúc trước có bọn họ thì lại cãi nhau inh ỏi, rất bực tức. Bây giờ thiếu bọn họ lại thấy trống vắng,
Phương Tuấn gật đầu. Nhưng cậu không muốn bầu không khí ngột ngạt thế này đâu. Cậu cố gắng tìm cái gì đó vui hơn để nói.
- Thế Linh Trúc thì sao? Cô ấy cũng thú vị a~~
Thiếu Khiêm lập tức lắc đầu. Cậu có thể thấy rõ sự thất vọng trong ánh mắt anh khi người cuối cùng còn ở đây là Linh Trúc:
- Chẳng có gì thú vị! Cô ấy võ công không cao, cũng chẳng lanh lợi, thông minh như hai người kia!
- Tao cũng không có võ! - Phương Tuấn hình như vừa thất bại trong việc làm anh vui thì phải. Cậu bèn lãng sang chủ đề khác.
- Nhưng mày khác...
Đúng lúc đó, nhà trường đột ngột thông báo sẽ trì hoãn cuộc thi làm mọi người hết sức nhốn nháo a~~. Thậm chí nhiều người đã chửi thề nữa kìa. Thì cũng đúng thôi, tham vọng họ rất lớn. Đây là một cơ hội lớn để họ chứng tỏ mình. Vậy mà đợi đến phút cuối rồi nói bỏ là bỏ sao? Trường gì mà vô trách nhiệm thế?
Bảo Khánh cảm thấy có điều gì không ổn. Anh đã học ở trường được một năm, tuy không quá lâu nhưng cũng biết rõ trường làm việc rất theo quy củ, không thể có chuyện hủy bỏ vào phút cuối được. Anh kéo cậu ra ngoài xem có ai có ý định xấu gì không. Nhưng không. Hoàn toàn không có ai cả.
Phương Tuấn đang thắc mắc tại sao trường lại như vậy, khi không lại bị anh kéo đi một hơi trong vô thức nên không khỏi hoang mang. Ra tới cổng trường lại thấy anh nhìn ngó xung quanh như ăn trộm nên cậu thật sự rất bối rối. Làm cái gì thế? Cậu hỏi:
- Mày định ăn cướp hay gì vậy?
- Kỳ lạ. - Bảo Khánh nhăn mặt. - Không có việc gì xảy ra, sao trường lại vô duyên vô cớ hủy bỏ chứ? Mày thấy lạ không?
- Mày nói vậy ông nội tao cũng không hiểu nữa! - Phương Tuấn liếc anh. - Ý mày là gì?
- Mày đúng là đồ chó con! Ý tao là không biết có tổ chức nào có ý định gì không.
- Ra là mày nghi có ai hâm dọa trường á hả? - Cậu cao giọng giận dữ. - Mày ra ngoài này là có thể biết được sao? Gặp thẳng thầy hiệu trưởng đi! Đúng là đồ nước lèo ăn hết não! Làm tao chạy mệt muốn chết!
Bảo Khánh đỏ mặt lại. Ờ hén. Tự nhiên rối quá chạy ra ngoài này chi vậy nhỉ? Quên mất đây là hắc bang chứ không phải giang hồ. Haiz, xấu hổ quá đi!
Anh đi theo cậu đến văn phòng. Không có ai. Lên phòng hiệu trưởng, hiệu phó, giáo viên cũng không có ai. Đúng như Bảo Khánh dự đoán, quả là có chuyện.
Ơ. Sao họ mới ra cổng trường có vài phút mà trường lại vắng lặng đến như vậy? Lúc nãy vì lo tìm kiếm nên bọn họ đã quên béng mất. Phương Tuấn cắn móng tay tỏ vẻ sợ sệch:
- Giờ sao? Hay chúng ta về nhà thôi. Tao sợ quá...
- Đồ chó con vô dụng! - Bảo Khánh dùng ánh mắt sắc bén nhìn cậu. - Có chuyện hay ho xảy ra mà! Chúng ta phải giải quyết chứ. Đâu thể thấy chết mà bỏ đi như vậy.
Phương Tuấn cụp mắt xuống. Cậu cũng muốn lắm. Nhưng mà vết thương của cậu chưa lành hẳn. Từ ngày qua nhà anh cậu không có đề cặp tới vấn đề này nên anh hiển nhiên không biết nên có chuẩn bị thuốc men gì đâu. Vì vậy đến giờ cậu vẫn chưa hồi phục, mà chưa hồi phục thì không đánh nhau được. Cậu bẻn lẻn đề nghị:
- Mày bảo vệ tao nha?
- Tất nhiên! - Bảo Khánh choàng tay qua vai cậu. - Nếu mày đi!
- Ừm. Đi! - Phương Tuấn gật đầu chắc nịch. - Có mày thì tao không sợ gì hết!
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Choàng vai đồ he, nếu mày đi ta bảo vệ mày đồ he. Tui tứk ớ
Truyện chuyển ver từ truyện Đừng sợ, anh sẽ bảo vệ em của WooBangYi
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro